Chương 71: Chương 71

Thu Trì giật mình kinh ngạc, trong phút chốc không nói lên thành lời.
Thân ái?
Tiểu Thất.
Là Tiểu Thất!
"Tiểu Thất, em đang nói gì đây? Không được gọi loạn." Cô gái ôm Tiểu Thất trên tay, bối rối nhìn Thu Trì nói: "Xin lỗi, bây giờ chúng tôi đi ngay."


Cô gái nói xong thì toan quay người rời đi, Tiểu Thất nghe vậy càng khóc lóc dữ dội, cô bé cố chấp đưa hai tay về phía Thu Trì, "Không muốn nói đi đâu, oa~~ Thân ái ơi~"
"Tiểu Thất đừng nghịch nữa." Cô gái vừa đi vừa dỗ dành Tiểu Thất, mới đi được mấy đột nhiên cánh tay bị một lực kéo lại.


Thu Trì giữ lấy cánh tay cô, sau đó đưa tay ôm lấy Tiểu Thất từ trên tay cô.
Tiểu Thất vừa được cậu ôm liền ôm chặt lấy cổ cậu không buông, cậu đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Tiểu Thất, nói: "Ngoan, đừng khóc."


Cô gái kinh ngạc nhìn cậu, thấy Tiểu Thất vẫn còn đang sụt sùi liền nói: "Xin hãy đưa cô bé cho tôi, áo của cậu sẽ bẩn mất."
"Không sao đâu." Thu Trì vẫn không ngừng vỗ về Tiểu Thất, nhìn cô nói: "Con bé muốn tôi ôm, vậy cứ để tôi ôm con bé một lát.


Cô có việc thì cứ đi trước, một lát nữa tôi sẽ đem con bé trả về."
Cô gái tỏ vẻ ngập ngừng nói: "Nhưng như thế sẽ làm phiền buổi tham gia của cậu mất..."
Cô còn chưa nói thì Thu Trì đã cắt ngang, "Không đâu, tôi cũng đang đợi bạn, cứ để con bé chơi với tôi một lúc."


Lúc này cậu nâng mặt Tiểu Thất lên, dùng tay giúp cô bé lau nước mắt, "Tiểu Thất dễ thương như vậy, sao có thể làm phiền người khác chứ?"
Cô gái thấy có vẻ không thể thay đổi quyết định của cậu, liền dặn dò Tiểu Thất phải ngoan ngoãn, sau đó mới miễn cưỡng rời đi.




Đợi bóng dáng cô gái kia xa rồi, Thu Trì mới thả Tiểu Thất xuống đất, nói: "Tiểu Thất."
Nghe Thu Trì gọi, Tiểu Thất liền lại òa khóc ôm chầm lấy cổ Thu Trì, "Thân ái ơi, cuối cùng cũng gặp lại cậu, Tiểu Thất sợ quá."
Thu Trì xoa đầu an ủi cô bé, dịu dàng nói:"Không sao rồi, đừng sợ."


Thu Trì lấy khăn giúp cô lau sạch sẽ nước mắt nước mũi rồi mới hỏi: "Về từ khi nào vậy? Sao lại ở đây."
"Hai ngày rồi, cũng hổng biết tại sao lại ở đây." Tiểu Thất khịt mũi mấy cái, hơi chu môi, ngọng nghịu nói: "Tiểu Thất không có ký ức gì hết, khi tỉnh lại đã thấy mình ở đây rồi.


Toàn bộ chức năng điều khiển trong người cũng biến mất sạch, không thể định vị cũng không thể liên lạc được với thân ái." Càng nói ánh mắt cô bé rưng rưng, "Đột nhiên tỉnh lại ở một nơi xa lạ...!Tuy mọi người dường như quen Tiểu Thất, nhưng mà Tiểu Thất hổng quen ai hết, Tiểu Thất sợ lắm."


Thấy Tiểu Thất lại sắp khóc, Thu Trì vội vàng an ủi nó: "Được rồi, đừng khóc nữa, không sao rồi."
Xem ra Chủ Thần đã chuẩn bị kỹ càng đâu vào đó rồi, khiến tất cả mọi người trong viện phúc lợi có ký ức về Tiểu Thất, đồng thời cũng chuẩn bị rất chu đáo cho cậu.


Thu Trì vốn không còn người thân nào, nếu đột nhiên có một bé gái xuất hiện trong nhà, cậu khó mà giải thích được, nhất là Cố Triều, hắn sẽ nghi ngờ thân phận của Tiểu Thất.


Cho nên Chủ Thần mới cố ý đưa Tiểu Thất đến đây sau khi đã hóa thân xong, cố ý gửi vào cô nhi viện sẽ được tài trợ tổ chức triển lãm tranh vào ngày hôm nay, cốt ý chính là để cậu gặp được Tiểu Thất, sau đó có thể làm đơn nhận nuôi, đường đường chính chính đưa cô bé về.


Cái tên Chủ Thần này, xem ra cũng đáng tin phết.
Thu Trì thấy mình tuy không giàu có gì, nhưng nếu nuôi thêm một đứa trẻ thì không thành vấn đề, cậu cũng sắp tốt nghiệp rồi, lúc đó cậu có thêm thời gian đi làm, chu cấp cho Tiểu Thất chu toàn.


Hơn nữa cậu có thể tham gia cuộc thi tranh sơn dầu vào năm sau, nếu có thể đoạt giải vậy sẽ có được một số tiền rất lớn, có thể nuôi dạy Tiểu Thất trưởng thành.
Hơn hết Thu Trì cảm thấy hóa thân này thật sự hợp với Tiểu Thất, giống hệt cậu tưởng tượng.


Nếu nói về tuổi tác thì Tiểu Thất có thể lớn hơn cậu rất nhiều, nhưng xét về mặt tính cách thì Tiểu Thất cũng như những đứa trẻ bình thường không hơn không kém.
Chủ Thần có lẽ cũng cảm thấy như vậy cho nên mới biến Tiểu Thất thành một đứa trẻ.


Thu Trì dịu dàng xoa đầu Tiểu Thất, nói: "Đúng như trong suy nghĩ, hóa thân của Tiểu Thất rất dễ thương."
Tiểu Thất bỗng nhiên được khen, gương mặt hồng hồng, xấu hổ hỏi lại: "Thật không? Thân ái thấy Tiểu Thất dễ thương thật sao?"


"Ừ." Thu Trì gật đầu xác nhận, cậu nắm lấy tay cô bé, "Cũng đáng yêu nữa."
"Thật hả?" Tiểu Thất ngại ngùng che đưa hai tay che má, trên mặt dấu không được sự thích ý: "Lần đầu tiên Tiểu Thất được nghe thân ai khen á~"


Thu Trì nói: "Lúc trước không khen bởi vì Tiểu Thất không có hình thể, không biết khen thế nào."
Tiểu Thất ban nãy vừa khóc lóc inh ỏi, bây giờ lại xấu hổ ngại ngùng, trên mặt là sự vui vẻ không thể che giấu, "Vậy lúc trước thân ái có thấy Tiểu Thất dễ thương không?"


"Có." Thu Trì nói: "Bây giờ càng dễ thương."
Tiểu Thất vui đến cười không ngừng, sau đó cô bé chợt nhớ ra một việc liền nắm lấy tay áo cậu nói: "Thân ái, Tiểu Thất không muốn ở đây đâu, cậu đưa Tiểu Thất về nhà đi, Tiểu Thất nhớ nhà, muốn về nhà."


"Được." Thu Trì nói: "Anh sẽ nhanh chóng làm thủ tục nhận nuôi."
Hai mắt Tiểu Thất sáng lấp lánh, vui vẻ nhào vào lòng cậu, "Yêu thân ái nhất."
Sau khi Tiểu Thất biến thành một bé gái, Thu Trì cảm thấy Tiểu Thất trong hình hài này thật sự quá đáng yêu, một bé gái nhỏ nhắn xinh xắn, ai nhìn vào yêu thích.


Thu Trì xoa đầu Tiểu Thất nói: "Tiểu Thất, gọi một tiếng anh đi nào."
Tiểu Thất ngẩn cao đầu nhìn Thu Trì, ngoan ngoãn gọi: "Anh ơi."


Trái tim Thu Trì mềm nhũn, thầm nói đáng yêu ch.ết đi được, Tiểu Thất nhà cậu đúng là quá xuất sắc, cậu ôm Tiểu Thất lên, nhịn không được mà hôn lên má cô bé một cái, cả người đều mập mạp mềm mềm, ôm thật sự rất thích.


Tiểu Thất được hôn một cái liền cười rộ lên, hai lúm đồng tiền lộ rõ, cười hì hì mấy tiếng ngại ngùng.
"Tiểu Thất quay về rồi, vậy tôi nên đi thôi."
Thu Trì đang ôm Tiểu Thất trên tay đột nhiên nghe được giọng của Hệ Thống, cậu ngạc nhiên nói: "Đi?"


Tiểu Thất không hiểu Thu Trì đang nói gì liền hỏi: "Thân ái, sao vậy?"
"Hử?" Thu Trì nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Tiểu Thất, "Em không nghe thấy gì à?"
Tiểu Thất tròn mắt nhìn xung quanh, sau đó lắc đầu đáp: "Không nghe thấy gì hết."


Thu Trì ngạc nhiên, đúng lúc này Hệ Thống lại nói: "Hệ Thống số hiệu 007 đã hoàn toàn không còn liên hệ gì với hệ thống nữa, cho nên 007 bây giờ đã hoàn toàn trở thành người bình thường rồi.
Không nghe được giọng của tôi nữa cũng là điều đương nhiên."


"Cắt đứt hoàn toàn với hệ thống ư?" Thu Trì nói: "Xem ra Chủ Thần hoàn toàn muốn Tiểu Thất rời đi." Cậu nhìn Tiểu Thất vẫn còn đang ngơ ngác, nói: "Tiểu Thất rất ái mộ Chủ Thần, nếu con bé biết Chủ Thần rời bỏ nó, thế nào cũng khóc cho xem."


Hệ Thống nói: "Chuyện đó còn tùy thuộc vào cậu, hơn nữa 007 không phù hợp để trở thành một hệ thống, trong các chuỗi số liệu được sản sinh ra từ Chủ Thần, 007 là đặc biệt nhất, cho nên mới không thích hợp.
Chính cậu cũng cảm thấy như vậy không phải sao?"


Thu Trì cười một tiếng, "Mày bình tĩnh như vậy, xem ra đã biết trước rồi nhỉ?"
Hệ thống im lặng không trả lời, thấy nó không phủ nhận, Thu Trì tự động coi đó như lời thừa nhận của nó.
"Mày nói đi tức là sẽ rời đi à?" Thu Trì hỏi.


"Đúng thế." Hệ Thống nói: "Chủ Thần đã ra lệnh cho tôi ở bên cạnh cậu cho đến khi 007 quay lại, bây giờ 007 đã quay lại rồi, tôi không còn lý do gì để ở đây nữa."
"Vậy mày sẽ đi đâu?" Thu Trì hỏi: "Quay trở về bên Chủ Thần à?"


Thu Trì hỏi vậy thôi, chứ trong lòng cậu biết rõ hiện tại Chủ Thần không có trong không gian hệ thống.
Quả nhiên Hệ Thống đáp: "Tôi không biết Chủ Thần hiện tại đang ở đâu, cho nên tôi sẽ quay về chỗ của mình, thay Chủ Thần bảo trì không gian trong thời gian ngài ấy vắng mặt."


"Vậy mày bảo trọng, tuy tao không biết còn có thể gặp lại hay không nhưng trong thời gian gian Tiểu Thất vắng mặt, cảm ơn mày."


Hệ thống im lặng một lúc lâu không nói gì, nếu nó có hình thể giống Tiểu Thất có lẽ giờ đây đã đỏ mặt gãi đầu, nhưng đáng tiếc là nó chỉ là một chuỗi dữ liệu, ngoài nhiệm vụ thì nó không có cảm xúc gì cả.


Nhưng nhớ lại mấy ngày gần đây, khi ở bên cạnh Thu Trì, nó cảm thấy mình trở nên sinh động hơn trước kia rất nhiều, nó bây giờ có thể hiểu vì sao Chủ Thần lại giao 007 cho Thu Trì.


Chỉ trong một khoảng khắc ngắn ngủi, nó đã nảy lên một chút ý niệm muốn được ở lại thế giới này, nhưng rất nhanh nó hiểu được, cái y niệm này của nó là hoàn toàn không thể.
Lần đầu tiên nó tỏ vẻ tiếc nuối nói: "Sẽ không thể gặp lại đâu.


Từ giờ thế giới này sẽ cắt đứt toàn bộ liên kết với không gian, cậu và 007 cũng như thế, không còn dính dáng gì đến chúng tôi nữa." Đây là lần đầu tiên nó nói chuyện có cảm xúc như vậy.
"Ký chủ." Nó lại nói: "Tôi cho cậu biết một việc coi như quà chia tay."


Thu Trì kinh ngạc nhìn khung hình màu xanh trước mặt, Hệ Thống nói: "Nguyên chủ vì cậu đã thoát khỏi cái ch.ết ban đầu được dự đoán, cho nên cậu buột phải trải qua một đại nạn nữa, nó có thể khiến cậu mất mạng đấy, cho nên hãy cẩn thận, phần thưởng chỉ có tác dụng một lần, hy vọng cậu hãy sử dụng một cách thấu đáo."


Thu Trì nhìn màn hình, lông mày hơi nhíu, cậu nhẹ gật đầu đáp: "Tao hiểu rồi, cảm ơn đã nhắc nhở."
"Vậy là đủ rồi." Giọng Hệ Thống nhỏ dần, "Ký chủ, rất vui vì được biết cậu, hãy bảo trọng."


Thu Trì có thể thấy rất rõ Hệ Thống đang hóa thành đốm sáng tan biến đi, mãi cho đến khi Hệ Thống hoàn toàn biến mất, Thu Trì mới nhẹ giọng nói: "Bảo trọng."
"Thân ái, cậu đang nói với ai vậy?" Tiểu Thất nhìn cậu đầy khó hiểu.
Cậu nhìn Tiểu Thất cười, nói: "Không có gì đâu."


Tiểu Thất phồng má, biểu cảm hờn dỗi, "Chắc chắn có, thân ái không chịu nói, thật xấu xa."
Thu Trì bật cười, nói: "Tiểu Thất được tự do rồi, anh cũng vậy."


Câu trả lời này, Tiểu Thất nghe vậy càng không hiểu, đột nhiên nó nhớ ra một việc liền nói: "Phải rồi, thân ái, chức năng bảng điều khiển của Tiểu Thất biến mất rồi." Cô bé quơ tay múa chân, kết hợp với lời nói, muốn diễn tả một cách sinh động nhất, "Nếu không Tiểu Thất đã sớm tìm được thân ái rồi."


"Từ giờ Tiểu Thất không cần mấy thứ đó nữa đâu." Thu Trì giải thích, "Bởi vì bây giờ Tiểu Thất là con người rồi, mọi hành động của em, mọi người cũng đều sẽ nhìn thấy, cho nên Tiểu Thất không được hành động giống như trước đây nữa, biết không.


Chủ Thần vì điều này cho nên mới khiến Tiểu Thất không thể điều khiển bảng điều khiển nữa."
"Là vậy ư?" Tiểu Thất lẩm bẩm nói, bộ dạng cô bé khi giả vờ như mình cực kì nghiêm túc suy nghĩ rất đáng yêu, Thu Trì nhìn nhịn không được mà bật cười.
Tiểu Thất đầu đầy chấm hỏi nhìn cậu.


Thu Trì rời sự chú ý của cô bé sang vấn đề khác, nói: "Có đói không, anh dẫn Tiểu Thất đi ăn nhé."
Cậu vừa dứt lời, ánh mắt Tiểu Thất lấp lánh sáng lấp lánh, trước còn làm hệ thống cho nên Tiểu Thất không cần ăn uống, cùng lắm thì ngủ để nạp năng lượng mà thôi.


Hai ngày nay trở thành con người, ăn thử thức ăn của con người, cảm nhận được thứ mà trước đây chưa bao giờ thử, Tiểu Thất ngay lập tức có niềm đam mê mãnh liệt với ẩm thực.
Vừa nghe được ăn liền hớn hở không thôi.


Vẻ mặt này cùng với với vẻ mặt được ăn đồ ngon của Thu Trì, giống nhau như đúc.
Góc ngoài lề:
Cố Triều: Mua một thùng cơm được khuyến mãi thêm một cái thùng nhỏ nữa.
Thu Trì: Làm sao? Anh có ý kiến?
Cố Triều: Nào dám, còn hận không thể cùng em tạo thêm vài thùng cơm nữa.


Thu Trì: Đã nói không phải sinh tử văn mà, không muốn thể tạo cũng không thể tạo, biết không!.






Truyện liên quan