Chương 83: Chương 83

Thu Trì nhìn gương mặt bầu bĩnh dựa vào ngực, nhìn không được mà đưa tay chọt mấy cái.
Nhưng còn chưa chọt được bao nhiêu thì Tiểu Thất đột nhiên bị ai đó tóm cổ áo nhắc lên, không chút lưu tình đánh thức.
"Dậy!"


Tiểu Thất mơ màng mở mắt, vừa mở mắt liền nhìn thấy gương mặt đen như nhọ nồi liền của Cố Triều liền lập tức tỉnh cả ngủ, vừa mở miệng lập tức khóc to.
Cố Triều: "..."
Tiểu Thất khóc như muốn tắt thở, gương mặt đỏ bừng, vừa khóc vừa nức hết sức thảm thương.


Thu Trì lấy Tiểu Thất từ tay Cố Triều xuống, "Mặt anh cứ như muốn đánh người tới nơi ấy, dọa khóc con bé rồi."
Tiểu Thất càng khóc càng lớn, Cố Triều lại không thể làm gì, chỉ đành đưa mắt nhìn Thu Trì ôm Tiểu Thất dỗ dành.


"Tiểu Thất ngoan." Thu Trì ôm Tiểu Thất trên tay, nhẹ nhàng vỗ lưng nó, "Đừng khóc."
Mà nghĩ cũng tò mò, sao Tiểu Thất lại sợ nam chính thế nhỉ? Còn sợ hơn cả cậu luôn.


Được dỗ dành Tiểu Thất dần ngừng khóc, nó ngồi trên đùi Thu Trì, không ngừng nấc cụt, tay bấu chặt áo Thu Trì, ánh mắt nhìn Cố Triều hết sức kiên dè.
Thu Trì nhìn thấy mà thương vừa nhẹ giọng dỗ dành vừa nhìn Cố Triều, tỏ vẻ trách cứ, "Anh xem anh dọa con gái anh khóc đây này."


Cố Triều: "..." Bây giờ tống nó về cô nhi viện có được không?
Cố Triều còn muốn nói hắn có làm gì đâu? Nhưng khi nhìn ánh mắt Thu Trì liền thôi, chỉ đành nói: "Anh biết sai rồi." Cố Triều hít một hơi sâu, cả đời này hắn chưa từng ủy khuất thế này đâu.
"Thân ái."




Tiểu Thất nhìn cậu mếu máo, gương mặt mặt non nớt đỏ bừng vì khóc quá nhiều khiến Thu Trì đau lòng, cậu ôm cô bé an ủi rồi nhìn Cố Triều nói: "Anh ra ngoài đi."
Cố Triều: "? ? ?"


Hắn tỏ vẻ không thể tin được, Thu Trì đang đuổi hắn ra ngoài? Cố Triều trong lòng nghiến răng nghiến lợi, nói: "Hay thôi không nhân con gái nữa nhé?" Hắn có cảm giác mình sắp bị thất sủng.


Thu Trì không biết hắn đang nghĩ cái gì, cảm thấy câu nói này của hắn có chút buồn cười liền nói: "Anh nghĩ cái gì đấy? Em bảo anh ra ngoài để em ở lại đây chỉ tính khuyên bảo Tiểu Thất một chút thôi."


Dù cậu nói vậy, nhưng sắc mặt Cố Triều vẫn không khá lên tý nào, nguy cơ bị thất sủng vẫn cao lắm.
"Đi mà, anh ra ngoài chờ, chỉ một lát thôi, nhé." Nói rồi cậu ngoắc tay ý bảo hắn cúi đầu xuống.


Cố Triều nghe lời khom lưng đưa mặt qua, vừa đến sát liền cảm nhận được một đôi môi mềm mại dính lên gương mặt, dù chỉ trong một thoáng chốc rồi lại biến mất, nhưng cơn ngứa ngáy từ nơi va chạm truyền đến vẫn chân thật.


"Mười phút thôi có được không?" Thu Trì hai mắt lấp lánh, mỉm cười nhìn hắn.
Trái tim đập nhanh như muốn bay ra ngoài, mềm lòng nói: "Chỉ mười phút." Dứt lời hắn đưa một tay che mắt Tiểu Thất, tay còn lại đem cằm Thu Trì nâng lên, cúi đầu hôn cậu.


Tiểu Thất đột nhiên bị che mất đi tầm nhìn, trong lòng hoảng hốt nhưng bàn tay đang che mắt nó là của Cố Triều cho nên không dám cử động, thở cũng không muốn thở mạnh, muốn rúc vào lòng Thu Trì, muốn đem sự hiện diện của mình ở trước mặt Cố Triều trở thành con số âm.


Còn Cố Triều, sau khi cảm thấy thỏa mãn mới buông ra, trước khi rời đi còn đặc biệt li m lên môi cậu một cái rồi nhắc lại: "Chỉ mười phút thôi đấy.
Hết thời gian anh sẽ mang em đi."
Thu Trì bị hắn làm cho thần hồn điên đảo, nhất thời không suy nghĩ được nhiều, hắn nói gì cũng gật đầu đáp ứng.


Cố Triều đi rồi, Thu Trì vẫn còn ngồi thất thần trên giường, dư vị vẫn còn lưu lại một cách mạnh mẽ, khiến cậu quên luôn Tiểu Thất đang ngồi trên đùi.
"Thân ái."
Mãi không thấy Thu Trì lên tiếng, Tiểu Thất phải gọi một tiếng mới có thể đem tâm trí cậu quay trở về.


Tiểu Thất khi ở trước mặt cậu hoàn toàn giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn, không khóc không nháo, tuy nhiên vì ban nãy khóc quá nhiều mà mặt mũi vẫn đỏ bừng.
Thu Trì nhéo má nó, hỏi: "Có ngạc nhiên không?"


Tiểu Thất lắc đầu, dùng giọng vẫn còn bị nghẹt mũi đáp lại: "Cũng không quá ngạc nhiên, ngay từ đầu đã tôi đã thấy bầu không khí giữa cậu và nam chính rất gei rồi."
"..." Thu Trì giật mình cả mình, "Học đâu ra cái từ này đấy."


Tiểu Thất hít mạnh một cái, bộ dạng cực kỳ đáng yêu, "Thân ái, cậu có phải quên, tôi lớn tuổi hơn cả cậu đấy nhé."
Lời này nó nói ra, còn tỏ vẻ rất tự hào.
Mà Thu Trì ấy, dĩ nhiên không chút nhân từ đập tan bộ dạng tự hào của nó: "Nhưng bây giờ mi mới chỉ có năm tuổi thôi đó."


Tiểu Thất bíu môi tỏ vẻ rầu rĩ, lí nhí nói: "Sao lại biến thành trẻ con chứ? Người ta muốn làm người lớn cơ."
Bộ dạng này khiến Thu Trì nhịn không được mà xoa đầu nó nói: "Làm trẻ còn có gì không tốt? Làm người lớn mới cực, phải suy nghĩ rất nhiều thứ đó."


Nói nhảm mấy câu, Thu Trì cuối cùng hỏi ra vấn đề thắc mắc trong lòng: "Trong thời gian qua em đã ở đâu? Sao lúc trở về lại sợ Cố Triều như vậy?" Rõ ràng trước đây tuy cũng có sợ nhưng không đến nỗi như vậy mà.


Bây giờ Tiểu Thất đã là một con người sống, hắn không thể để cách xưng hô cũ nữa, gọi vậy khẳng định đến con bé, khiến Tiểu Thất học hư.


"Tôi không biết nữa, chỉ cảm thấy bản thân đã ngủ một giấc rất dài, cho đến khi tỉnh lại thì đã thấy mình trở thành như vậy rồi, toàn bộ liên lạc với hệ thống cũng bị cắt đứt, không thể liên lạc với tổng hệ thống cũng không thể dùng ký kết để liên lạc với cậu." Tiểu Thất rành mạch kể.


Khi tỉnh dậy liền thấy xung quanh đều là người xa lạ, Tiểu Thất tránh không khỏi hoảng hốt, không những thế những người đó còn bu xung quanh nó, tỏ vẻ quen biết nó.
Điều này khiến nó không hề cảm thấy vui vẻ, trái lại chỉ đem cho nó cảm giác xa lạ, cùng sự sợ hãi không biết lý do.


Hơn nữa không tìm thấy Thu Trì, khiến nó càng trở nên sợ hãi tuyệt vọng.
Nó muốn tự mình chạy về nhưng lại không biết đường.
Mãi cho đến hôm qua, nó muốn nhân lúc mọi người trong cô nhi viện không để ý liền lén trốn đi, không ngờ lại gặp được Thu Trì.


Vốn dĩ ban đầu vui mừng vì có thể được về nhà, không ngờ Thu Trì lại bảo nó ở lại thêm vài hôm mới có thể đón nó trở về nhà.
Tiểu Thất không muốn quay về cô nhi viện, nó cảm thấy mọi người ở đó đều vô cùng dối trá.


Cuối cùng chịu không nổi, Tiểu Thất lại một lần nữa là tìm cách trốn ra, rời khỏi chuyến xe đi về cô nhi viện kia, một mình đi tìm Thu Trì, nhưng tìm mãi cũng không thấy.


Giữa chừng còn mém bị bảo vệ phát hiện, Tiểu Thất có hơi sợ liền trèo lên một chiếc xe ngay gần đó trốn một lát, nhưng vì bởi chạy quá nhiều cho nên nó không còn bao nhiêu sức lực, vừa nằm một lúc không ngờ lại ngủ luôn, sau khi tỉnh lại thì đã thấy mình bị hai tên áo đen mang đi, đem đến trước mặt nam chính.


Dọa cho nó sợ ch.ết khiếp, mà cũng may là được gặp thân ái.


Thu Trì nghe xong cũng cảm thấy không biết nên nói gì cho phải, im lặng một chút rồi nói: "Nhóc phải tin tưởng Chủ Thần của nhóc chứ? Anh nghĩ y đã dàn xếp hết tất cả mọi chuyện rồi, sẽ không có chuyện anh với nhóc không gặp nhau đâu." Đến đây Thu Trì đổi sang giọng điệu nghiêm túc, "Nhưng mà lần sau không được như thế nữa biết chưa? Nếu hôm qua nhóc không nên xe của Cố Triều mà là một xe khác thì sao? Nếu như vậy, chúng ta không chỉ bị lạc nhau thật, mà thậm chí còn không được gặp lại nữa."


Tiểu Thất dĩ nhiên cũng biết bản thân sai, cho nên liền vội vàng nhận lỗi, "Tiểu Thất biết lỗi rồi."
Thu Trì cũng không làm khó trẻ nhỏ, tuy biết tuổi Tiểu Thất đáng để làm bà cố mấy đời nhà cậu, nhưng với hình hài này vẫn là không kìm lòng được.
"Biết lỗi là tốt rồi."


Thu Trì nói: "Vậy còn Cố Triều thì sao? Tuy biết trước đây nhóc sợ hãi anh ấy, nhưng không đến mức vừa thấy mặt liền khóc lóc đến muốn tắt thở như vậy."
Tiểu Thất mím môi, Thu Trì nhìn biểu hiện nó liền đoán: "Liên quan đến ký chủ trước đây phải không?"


Thân thể Tiểu Thất có chút run lên, hai bàn tay đặt trên đùi nắm chặt, biểu cảm cứng đờ như một khúc gỗ.
Cậu chỉ đoán đại, không ngờ lại đoán trúng rồi.
Cậu vội vàng ôm lấy Tiểu Thất an ủi: "Chuyện xưa rồi.


Cố Triều không phải ký chủ, Tiểu Thất cũng không còn là hệ thống, sẽ không gây thương tổn gì đến Tiểu Thất đâu."
Chủ Thần đã nhờ cậu chăm sóc cho Tiểu Thất, dĩ nhiên Thu Trì đã đáp ứng, cho nên cậu sẽ dùng hết khả năng để bảo vệ Tiểu Thất.


Ở trong lòng ngực Thu Trì, Tiểu Thất cũng dần thả lỏng, đắn đo một chút rồi nói: "Cũng không phải liên quan hoàn toàn đến ký chủ trước đây, mà là trong lúc ý thức đang chìm trong giấc ngủ say, tôi đã được nhìn thấy một phân cảnh trong tương lai."
Nói đến đây Tiểu Thất ngẩn đầu nhìn cậu.


bàn tay nắm chặt khẽ run, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, nói ra một câu khiến Thu Trì kinh hãi: "Thân ái, tôi nhìn thấy cậu bị Cố Triều gi t ch.ết.".






Truyện liên quan