Chương 93: Chương 93

Thu Trì hai tay mấy túi lớn nhỏ bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, hai cánh tay nặng trịch, thầm nói, hình như mình mua hơi nhiều rồi.


Sau khi kết thúc cuộc gọi với Cố Triều, Thu Trì quyết định phải học cách tiêu xài hoang phí một chút, nhưng suy nghĩ một hồi, cậu vẫn không biết tiêu như thế nào, sau đó cậu nhìn thấy cửa hàng tiện lợi bên phía đối diện, trong đầu tính toán một chút sau đó cậu quyết đi vào đó.


Cậu trong cửa hàng tiện lợi quét một vòng, đồ ăn vặt, nước ngọt, mỗi thứ đều lấy một cái, tổng tiền tính ra khiến Thu Trì thật sự rất sốc, đồ ăn vặt bây giờ mắc đến vậy à?


Cậu từ nhỏ đến lớn, ăn vặt cũng có thể đến trên hai bàn tay, một phần vì cậu không thích ăn, phần còn lại là do quá phí tiền.
Giờ nhìn mấy túi to nhỏ trên tay mình, Thu Trì thấy mình thật sự hoang phí quá rồi.


Lúc này đúng lúc đi qua một ngôi nhà có tấm kính trong suốt, Thu Trì đưa mắt nhìn qua mới nhớ đến vết sưng đỏ trên mặt.
Thu Trì đưa tay lên chạm thử, vừa đụng vào cậu lập tức khẽ kêu một tiếng, mặt mày nhăn lại vì đau.
Hình như còn sưng hơn ban nãy nữa.


Thu Trì lấy thuốc tiêu sưng mà Lâm Đặng đưa, nhẹ nhàng bôi lên, nhưng cũng không thể lập tức hết sưng, phải tìm cách che lại, nếu bị Cố Triều phát hiện ra, với khả năng của hắn, Tô Diễm chắc chắn ch.ết còn thảm hơn so với nguyên tác nữa.




Bị đánh, Thu Trì thật sự rất tức giận, nhưng vì nể Tô Diễm là con gái cho nên cậu mới không đáng lại, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu ghét Tô Diễm, muốn cô ấy phải ch.ết.


Thu Trì sau khi bôi thuốc xong thì tìm đến một cửa hàng bán mỹ phẩm, mua một hộp kem nền, sau đó nhờ nhân viên giúp mình xoa lên.
Tay nghề của nhân viên rất tốt, chỉ trong chốc lát, vết sưng trên mặt đã hoàn toàn biến mất, nhìn không ra là cậu vừa mới bị đánh.


Thu Trì vô cùng hài lòng rời khỏi cửa hàng, giờ phải nhanh nhanh đến chỗ Cố Triều thôi, cậu cầm mấy túi này trên tay cũng rất mỏi.


Thu Trì đứng trên đường bắt xe, qua hơn mười phút mới có một xe dừng lại, Thu Trì ôm một đống đồ ăn vặt lên xe, sau đó đưa địa chỉ công ty Cố Triều cho tài xế nói: "Cho cháu đến chỗ này ạ."


Tài xế là một người đàn ông trung niên, ông vừa khởi động máy vừa nhìn đống đồ ăn vặt, thấy Thu Trì còn trẻ, chắc cũng tầm tuổi con trai mình liền có lòng tốt nhắc nhở: "Cậu trai trẻ này, ăn nhiều mấy thứ này quá sẽ không tốt đâu.


Năm ngoái trong xóm tôi, có một đứa nhỏ , ngày nào cũng ăn mấy cái thứ này, kết quả đến một hôm bị ngộ độc thực phẩm, kết quả khám ra là do ăn mấy đồ ăn vặt không có sạch sẽ, phải vào viện nằm một tuần, cậu trai trẻ nói xem, có phải rất đáng sợ không?"
Thu Trì: "..."


"...!Vâng, đáng sợ lắm ạ." Thu Trì ôm chặt một chiếc túi đang đặt trên đùi, mình là mua ở cửa hàng tiện lợi uy tín, chắc không sao đâu nhỉ?
Bác tài xế lại cười nói: "Cậu tuy còn trẻ nhưng vẫn phải biết chăm sóc cho cơ của mình, nếu không sau về già sẽ hối hận đó."


"Vâng, bác nói rất đúng." Thu Trì gật đầu đáp lời, hận không thể đem mấy cái túi này vứt hết đi cho rồi, nhưng nghĩ đến số tiền vừa bỏ ra thì cậu lại không thể.


Bác tài dường như rất thích nói chuyện, vừa nói chuyện liền nói không ngừng, "Tôi ấy à, hồi còn trẻ cũng do mải làm việc không chú ý đến sức khỏe của bản thân, thành ra giờ mới gần năm mươi đã đau lưng nhức gối, đủ thứ bệnh hết..."


Bác tài nói rất nhiều, lâu lâu lại hỏi cậu xem có cùng ý nghĩ với mình hay không.
Thu Trì không cảm thấy phiền hà gì, cậu kiên nhẫn lắng nghe, sau đó thi thoảng cũng nêu ra vài ý kiến theo quan điểm của cậu.


Công ty của Cố Triều nằm ở trung thành phố, cách trường cậu cả nửa tiếng đi xe, đã vậy còn ở ngược hướng với trường cậu nữa, vậy mà lúc trước chở cậu đi học, lần nào cũng nói là tiện đường, thật không biết tiện ở chỗ nào luôn.


Lúc xuống xe, Thu Trì thanh toán tiền rồi xuống xe, cậu chào tạm biệt bác tài rồi mới nhẹ nhàng đóng lại cửa xe.
Thu Trì ngẩn đầu nhìn tòa nhà cao tầng trước mặt, thầm hỏi, không biết là bao nhiêu tầng nhỉ? Thật là lớn.


Thu Trì lắc đầu sốc lại tinh thần, hai tay mấy túi lớn nhỏ đi vào, vừa bước vào Thu Trì lập tức hoang mang.
Bởi vì đại sảnh tầng trệt này rất rộng, cậu cũng vừa nhớ ra, cậu không biết Cố Triều đang ở tầng mấy, mà công ty hình như không cho người lạ đi loạn đâu nhỉ.


Cậu nhìn quanh một hồi sau đó đi đến quầy tiếp tân, lịch sử hỏi: "Xin lỗi, tôi muốn hỏi Cố Tr...!tổng ở lầu mấy vậy ạ?"


Người đứng quầy là một cô gái xinh đẹp, mái tóc đen búi cao, mắt to môi cong, thấy một cậu bé dễ thương đến hỏi muốn gặp tổng tài vẫn mỉm cười chuyên nghiệp hỏi lại: "Xin hỏi, em có hẹn trước không?"
Thu Trì lắc đầu, "Không ạ."


Nữ tiếp tân nói: "Nếu em không có hẹn trước với tổng tài, vậy xin lỗi, chị không thể cho em lên gặp tổng tài được."
Thu Trì thả bớt mấy túi xuống, lấy điện thoại ra, nói: "Vậy để em gọi điện cho ảnh, chị nghe xác nhận rồi cho em lên được không?"


Nữ tiếp tân có hơi do dự, nếu đúng là người quen của tổng tài, vậy cô có thể sẽ đắc tội với cấp trên, cô có thể không giữ nối cái công việc này, nhưng nếu ngược lại, không phải người quen, nếu như mất mát cái gì thì người chịu trách nhiệm cũng là cô.
Đường nào cũng không sống nổi.


Nữ tiếp tân liên tục đắn đo, Thu Trì lại không nghĩ nhiều như vậy, cậu cũng không tức giận vì mình không được cho lên, Cố Triều công việc bận rộn, muốn gặp thì hẹn trước cũng phải, nữ tiếp tân chỉ là đang làm tròn bổn phận của mình mà thôi.


Đúng lúc nữ tiếp tân đang bối rối thì có một giọng nói quen thuộc vang lên, "Chị Ái Nhã, có chuyện gì sao?"
Thu Trì nhận ra giọng nói này liền quay đầu lại nhìn, thấy người đi đến là Trần Dụ, mà phía sau anh ta còn một người nữa cũng quen mắt lắm, là Diệp Tu.


Mi mắt Thu Trì khẽ co giật, mỗi lần nhìn thấy người này, hồi ức không tốt lại ùa về như thủy triều.
Đúng là vết nhơ trong sự nghiệp, rửa mãi không trôi, thật là đáng ghét.
Mà Trần Dụ và Diệp Tu dĩ nhiên cũng nhìn thấy cậu.


Nữ tiếp tân thấy Trần Dụ giống như tóm được một cọng rơm cứu mạng, nói: "Thư ký Trần, gặp em ở đây thật tốt, cậu bé này nói muốn gặp tổng tài, nhưng lại không có hẹn trước."


Trần Dụ nghe vậy liền hiểu, nói: "Đúng là người quen của tổng tài, chị cứ làm việc đi, để em dẫn cậu ấy đi là được rồi."
Nữ tiếp tân tên Ái Nhã thở phào vì thoát được gánh nặng, lập tức nói: Vậy nhờ em."


Trần Dụ gật đầu, đúng lúc này Diệp Tu đi lên trước khoác vai Thu Trì nói: "Đến gặp Cố Triều hả, để anh Diệp đây dẫn cậu đi."
Thu Trì né tránh cánh tay của gã, cậu cầm lại mấy túi ban nãy mình để xuống, nói: "Cảm ơn, may mà vừa đúng lúc gặp hai người."


Trần Dụ cho Diệp Tu một ánh mắt chứa đầy dao, hàm ý cảnh cáo, sau đó nhìn Thu Trì cười nói: "Tổng tài đang chờ, để tôi dẫn cậu đi." Dứt lời còn giúp cậu xách mấy bịch trên tay, "Để tôi giúp."
Thu Trì gật đầu, nói cảm ơn với anh.


Phía Diệp Tu bị lườm cũng không tức giận, ngược lại còn không ngừng sáp lại gần, lấy mấy chiếc túi trên tay anh, nói: "Ánh mắt Trần Trần thật đẹp."
Thu Trì: "..." Nam thứ có phải mắt anh mù rồi không? Người ta rõ ràng là lườm anh đó.
Trần Dụ: "..."


Trần Dụ tuyệt đối không phá hỏng hình tượng của mình ở công ty, giả dối mỉm cười nói: "Cảm ơn Diệp tổng đã khen."
Diệp Tu lại hỏi: "Vậy em đồng ý đến chỗ tôi làm việc không?"
Trần Dụ vẫn duy trì thái độ hòa nhã khi giao tiếp với Diệp Tu, "Tôi sẽ suy nghĩ."
Diệp Tu: "Vậy chừng nào em suy nghĩ xong?"


Vẻ mặt Trần Dụ ôn hòa, nhưng những lời anh nói ra thì không ôn hòa tý nào, "Nếu anh còn lắm lời nữa thì tôi sẽ từ "suy nghĩ" sang "không bao giờ" đấy."
Diệp Tu nghe vậy liền ngoan ngoãn, một chữ cũng không thốt ra nữa.


Diệp Tu tuy rằng khác công ty nhưng thân phận không kém hơn Cố Triều là bao, vậy mà lại bị một thư ký đe dọa không dám phản kháng.
Thu Trì ở phía sau chứng kiến một màn này liền dùng ánh mắt sùng bái nhìn Trần Dụ.


Ba người dùng thang máy chuyên dụng cho tổng tài, Trần Dụ bình thường sẽ không đi thang máy này, mà đi tháng máy chung, nhưng thang máy chuyên dụng của tổng tài sẽ đi đến văn phòng của tổng tài nhanh hơn.
Mà Thu Trì đến, dĩ nhiên phải đưa cậu đi gặp tổng tài càng nhanh càng tốt.


Thang máy rất nhanh đã đến nơi, Trần Dụ giúp cậu mở cửa.


Thu Trì lần đầu được nhìn thấy chỗ làm việc của tư bản liền có hơi hồi hộp, không biết có giống như trong truyện thường miêu tả không, như là phía sau bàn làm việc là một tấm kính lớn có thể nhìn trọn khung cảnh thành phố phía sau chẳng hạn.


Lúc bước vào, Thu Trì liền có hơi thất vọng, chỗ này so với phòng làm việc ở Cố gia hình như không khác nhau lắm, bày trí cũng đơn giản đến giản lượt luôn, chỉ khác chỗ này rộng hơn mà thôi.
Cố Triều đang chăm chú nhìn màn hình máy tính, sắp xếp lại mấy ghi chú quan trọng.


nghe tiếng mở rộng thì nâng mắt lên, thấy đúng trước cửa là Thu Trì, lập tức nhận ra trên người cậu có gì không đúng, nhưng hắn kìm lại cảm xúc, đứng lên đi đến chỗ cậu, dịu dàng nói: "Em đến rồi, nhanh vào đây ngồi."


Trần Dụ đi theo phía sau, giúp Thu Trì đem mấy túi ni lông vào sau đó kéo Diệp Tu cùng rời khỏi.
Diệp Tu cũng không muốn ở lại ăn cơm chó, thấy Trần Dụ kéo mình đi cũng liền vui vẻ đi theo.


Cố Triều nhìn mấy chiếc túi trên tay cầu liền giúp cậu xách, "Cục cưng, em mua gì mà nhiều vậy?" Hắn đưa mắt nhìn xuống thì thấy tất cả đều là đồ ăn vặt nước ngọt đủ loại.
Thu Trì đứng bên cạnh, lo lắng hỏi: "Mua nhiều như vậy, anh cảm thấy em có phải rất hoang phí không?"


Cố Triều im lặng ba giây, sau đó cúi đầu hôn cậu một cái, cục cưng của hắn đúng đáng yêu đến không chịu nổi.
"Không hoang phí." Thu Trì tiêu tiền hắn đưa, vui còn không kịp, "Em cứ mua bao nhiêu cũng được, em thích ăn ngọt mà."


"Em có thích ăn ngọt đâu?" Thu Trì hơi kinh ngạc, "Sao lại nghĩ rằng em thích đồ ngọt vậy?".






Truyện liên quan