Chương 1484. Ta là Bảo Bảo

“Ninh tiểu thư, Ninh tiểu thư......” Không biết qua bao lâu, Ninh Nhụy Nhụy bị đánh thức, mà đánh thức nàng không ai khác, chính là nữ tiếp viên hàng không trước đó.
“Ninh tiểu thư, tới giờ lên máy bay rồi.” Tiếp viên hàng không nhỏ giọng nói với Ninh Nhụy Nhụy.


Ninh Nhụy Nhụy nhìn đồng hồ, đã bảy giờ rưỡi, đã đến lúc nên lên máy bay.


Quay đầu nhìn xung quanh, lại không có nhìn thấy Hạ Thiên, Ninh Nhụy Nhụy cũng lười quản, nghĩ thầm đến chứng minh thư người đàn ông này cũng không có, chắc chắn cũng không có vé máy bay, tất nhiên không có vé máy bay, vậy khẳng định là không có cách nào đăng ký.


Ninh Nhụy Nhụy rất nhanh đã bước lên máy bay, mới vừa ngồi xuống khoang hạng nhất, đã nghe được bên cạnh truyền tới một giọng nói: “Tiểu muội chân dài, cô có hơi chậm chạp đó.”


Ninh Nhụy Nhụy chớp mắt một cái, thật sự như có loại cảm giác gặp quỷ, vừa quay đầu nhìn lại, quả nhiên đã thấy Hạ Thiên đang ngồi ở bên cạnh.


“Làm sao ngươi đi lên được?” Ninh Nhụy Nhụy thấp giọng hỏi, người đàn ông này không có thẻ căn cước, cũng không có vé máy bay, làm sao lại lên máy bay được, còn ngồi trên khoang hạng nhất nữa?




“Thì đi lên bằng chân.” Vẻ mặt của Hạ Thiên ngạc nhiên, tiếp đó lẩm bẩm, “Chẳng lẽ trí thông minh của người trẻ tuổi bây giờ đều bị giảm xuống sao? Bằng không thì sao Tiểu muội chân dài càng ngày càng hỏi mấy câu ngốc như thế chứ?”


“Ngươi mới ngốc!” Ninh Nhụy Nhụy cắn răng, nhưng vẫn nhịn xuống không có nói chuyện lớn tiếng, “Ngươi căn bản không có thẻ căn cước, cũng không có vé máy bay, ngươi sao có thể đi lên?”
“Tiểu muội chân dài, ta có vé máy bay.” Vẻ mặt của Hạ Thiên thành thật, “Không tin cô nhìn đi.”


Hạ Thiên lấy ra một tờ vé máy bay, Ninh Nhụy Nhụy liếc mắt nhìn, lập tức bó tay, không sai, đây đúng là vé máy bay, nhưng tên trên vé máy bay, rõ ràng không phải hắn.


“Ngươi đang cầm ai vé máy bay của ai?” Ninh Nhụy Nhụy có chút khẩn trương, “Ngươi đi lên máy bay như thế, là phạm pháp ngươi biết không?”


“Tiểu muội chân dài, bằng vào thân phận của ta, bất kể làm cái gì trên máy bay cũng không phạm pháp.” Hạ Thiên hì hì nở nụ cười, tiếp đó lại lẩm bẩm, “Nhưng, thật giống như mười mấy năm rồi ta không có đi ra ngoài, không biết thân phận của ta bây giờ có ai nhớ không?”


“Thân phận của ngươi là gì?” Ninh Nhụy Nhụy tức giận nói: “Còn mười mấy năm không có đi ra, bây giờ, không phải ngươi chỉ mới 20 tuổi sao?”


“Thân phận của ta nói cho cô biết cô cũng không hiểu, dù sao trí thông minh của cô tương đối thấp.” Hạ Thiên rất nghiêm túc nhìn Ninh Nhụy Nhụy, “Hả, cô nói ta chưa đến 20 tuổi sao?”


“Ngươi mới là người có trí thông minh thấp!” Ninh Nhụy Nhụy nghiến răng nghiến lợi, “Tự ngươi nhìn vào trong gương đi, bộ dạng nào của ngươi hơn 20 tuổi?”


Hạ Thiên là một người tu tiên, còn là người tu tiên khá mạnh, hiện tại, gương mặt của hắn trên cơ bản không có khác gì với mười mấy năm trước, cũng khó trách Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy hắn còn chưa đầy 20 tuổi.


“Cũng đúng, thần tiên tỷ tỷ cũng gọi ta là Bảo Bảo (cục cưng).” Hạ Thiên hì hì nở nụ cười, đối với người tu tiên bọn họ, tuổi thọ đã không phải là vấn đề gì, bây giờ thần tiên tỷ tỷ nhìn lại cũng như một cô gái hai mươi tuổi.


“Này, ta đang nói nghiêm túc với ngươi, vé máy bay này đến cùng là của ai?” Ninh Nhụy Nhụy nhớ tới chuyện chính, “Đợi lát nữa chủ nhân vé máy bay này đi tới, nếu không cẩn thận sẽ bị người ta tóm được, ngay cả máy bay cũng sẽ không cách nào bay được!”


“Ừ, Tiểu muội chân dài, ngươi không cần lo lắng, tên ngu ngốc kia đang nằm ở bệnh viện, vẫn chưa tỉnh đâu, chắc chắn sẽ không tới gây chuyện được.” Hạ Thiên thuận miệng nói.


“Nằm viện?” Ninh Nhụy Nhụy khẽ giật mình, tiếp đó nhớ lại một người, “Này, chẳng lẽ đây là vé máy bay của kẻ vô lễ với tiếp viên hàng không trong phòng khách quý kia?”


“Đúng, hắn ta dù sao cũng không đi máy bay được nữa, ta giúp hắn đi vậy.” Dáng vẻ của Hạ Thiên rất là đương nhiên.


Ninh Nhụy Nhụy lập tức bó tay, người kia hơn phân nửa là bị người đàn ông này tính kế, người này ám toán người khác, còn cầm vé máy bay của người khác, bây giờ còn làm ra bộ dáng làm chuyện tốt, thật sự xấu hổ thay hắn!


Nhưng, Ninh Nhụy Nhụy suy nghĩ một chút về tên kia vô lễ với tiếp viên hàng không, rõ ràng không phải người tốt lành gì, ngược lại cũng cảm thấy, đây thật xem như làm chuyện tốt?


“Được rồi, tóm lại ngươi chớ nói lung tung.” Ninh Nhụy Nhụy cũng không muốn xảy ra thêm chuyện gì, nàng vẫn mong đêm nay có thể nhìn thấy ông nội, ngược lại trên máy bay cũng không có kiểm tr.a vé, nếu như người kia thật sự nằm bệnh viện, chỉ sợ cũng sẽ không có người phát hiện vấn đề.


Hình như Hạ Thiên cũng không hứng thú nói chuyện, hắn nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ, còn Ninh Nhụy Nhụy thỉnh thoảng lo lắng sẽ có người tới gây phiền toái, nhưng trên thực tế, tất cả đều rất thuận lợi, lúc tám giờ, máy bay cũng bay lên đúng giờ.


Sau ba mươi phút khi máy bay bay lên bầu trời, tiếp viên hàng không cũng đưa tới phục vụ cơ bản nhất, Hạ Thiên nhìn như đã ngủ, mà Ninh Nhụy Nhụy thì không muốn ngủ, nên muốn một ly cà phê.


“Ninh tiểu thư, cà phê của cô.” Cà phê rất nhanh được đưa tới, mà tiếp viên hàng không này rõ ràng cũng nhận ra Ninh Nhụy Nhụy.
“Cảm ơn.” Ninh Nhụy Nhụy tiếp nhận ly cà phê, chuẩn bị uống.


“Tiểu muội chân dài, vì sao cô lại ngốc như vậy chứ?” Lúc này, giọng nói của Hạ Thiên lại vang lên ở bên cạnh.
Ninh Nhụy Nhụy lập tức muốn tức giận, nàng không có ngốc được chưa? Nàng chỉ muốn uống cà phê làm sao lại ngốc?


Từ nhỏ đến lớn, nàng vẫn luôn là thần thoại và truyền kỳ trong mắt người khác, nhưng từ khi nàng gặp phải người đàn ông này đến bây giờ, không phải nói nàng không xinh đẹp thì nói ngực của nàng nhỏ còn thỉnh thoảng nói nàng đần, bộ dáng như ghét bỏ, hơn nữa, càng làm cho nàng buồn bực là, nàng có thể cảm giác được người đàn ông này đang ghét bỏ không phải như lâu ngày không được giải tỏa, mà là thật sự ghét bỏ!






Truyện liên quan