Chương 7

Tưởng Thần ngồi ở trong phòng vẽ tranh. Ba ba vẫn chưa về nhà làm cho lòng cậu cảm thấy bất an. Đang định nhờ quản gia hỏi khi nào ba ba về nhà, thì cậu chợt nghe bên ngoài có tiếng động. Tưởng Thần kích động đến độ giày vẫn chưa mang đã chạy ra bên ngoài. Ở trước cửa, quản gia đang đỡ Tưởng Chính Bắc giúp hắn đổi giày. Tưởng Chính Bắc một tay chống tường, một tay nới lỏng chiếc caravat trên cổ. Ý thức của hắn có thể xem như thanh tỉnh. Hắn nhìn thấy Tưởng Thần chạy đến liền vẫy tay, “Con trai, lại đây với ba ba.”


Tưởng Thần không chút chần chờ chạy tới. Tưởng Chính Bắc xoa đầu cậu, đem cậu ôm vào trong lòng. Tưởng Thần ngẩng đầu, hai mắt long lanh nhìn Tưởng Chính Bắc. Cậu vươn tay sờ trán hắn. “Ba ba uống rượu sao?”


“Một chút.” Nhìn đôi mắt trong sáng đen láy của Tưởng Thần, Tưởng Chính Bắc cảm thấy cho dù mình ở bên ngoài chịu thêm nhiều uỷ khuất nữa cũng đáng giá. “Hôm nay con ở nhà làm gì?”






Truyện liên quan