Chương 38

Nửa ngày sau, xe ngựa về đến Trúc Thủy.
Lộ Lý Khiết ở trạm dịch, thay ngựa, hắn giả mình bị bệnh nằm bên trong kiệu, cho thị vệ trực tiếp đi tìm ngự y, khiến dân chúng tin rằng Khải Vương đi sứ bị ngộ thương.
Mà Tô Thần vẫn ở trong xe lúc trước đến nơi ở bí mật của Lộ Lý Khiết phụ cận hoàng cung.


Theo như Lộ Lý Khiết nói nơi đó tuy rằng không phải cung điện của hắn, nhưng có mật đạo dẫn đến cung điện của hắn.
Y bị người ta bọc kĩ đưa vào trong phòng, vì vừa đến Trúc Thủy đã bị bịt mắt, nên cái gì y cũng không nhìn thấy, để mặc cho người ta đưa đến đưa đi.


Sau đó nghe thấy tiếng cửa đá nổ, tiếng trang sức kim loại rơi xuống, lại nghe thấy tiếng kim loại va chạm vào nhau, cuối cùng, y bị vứt trên mặt đất.
Đến khi y luống cuống tay chân gỡ được vải che mắt ra ngẩng đầu lên nhìn kĩ thì thấy một nam nhân mang khăn che mặt màu đen dùng một cái khóa cực lớn khóa cửa lại.


Thoát khỏi tấm vải đỏ quấn chặt trên người, y đứng dậy quan sát bốn phía.
Sau đó ngồi chồm hổm xuống, khẽ nở nụ cười lạnh lùng.
Đây là một gian nhà không có đến một tia sang, không chỉ thế, trong nhà đá còn có một cái ‘***g chim’ cực lớn, chính y, vừa vặn bị giam vào bên trong ***g chim.


Giường trên mặt đất trải vải đỏ loại tốt nhất, phía đông bắc có một cái hố bạch ngọc – đại khái là nhà xí?
Sau đó, … cái gì cũng không có nữa.
Tô Thần nở nụ cười, yên tĩnh trở lại, đến tận trong góc, hai tay ôm đầu gối, nỗ lực lùi vào trong góc.


Cướp đoạt quyền lợi của ta, cắt tóc ta, đến nơi vệ sinh kín đáo cũng không có, hắn thực coi ta là sủng vật sao?
Hắn muốn đem ta dưỡng đến khi mất đi tự tôn cùng kiêu ngạo mà con người phải có?
Đúng là buồn cười, rõ ràng kiên trì như vậy, nhưng lại bị thực cảnh tàn tạ này làm cho dao động.




Thật khó nhìn a…
Đến tận lúc này đây, y mới xác thực cảm thụ được cuộc sống sinh hoạt mà sau này phải đối mặt.
Thật sự là đến súc sinh cũng không bằng a.
Y cười nhạt, xuyên qua song sắt ngửa đầu nhìn trần nhà đen kịt.
Ta có thể sống qua không?


E rằng không đến bao lâu nữa, ta sẽ bị hoàn cảnh như vậy làm phát cuồng mà ch.ết a.


Không còn nhớ quyết tâm sống sót của bản thân, không còn nhớ đến việc nhân loại nên có suy nghĩ nhân từ, không nhớ nỗi mọi người trước đây đối y ôn nhu thế nào, rất nhiều chuyện, bây giờ cũng chẳng có thể nhớ rõ…
Lộ Lý Khiết…
Ngươi thực là quá thủ đoạn.


Y chậm rãi nhắm hai mắt lại, cảm thấy mọi thứ trước mắt, đều biến thành màu đen…


Cũng không biết đã trải qua bao lâu, có thể là thật lâu sau, cũng có thể không dài đến thế, ở đây, trong phòng giam không thể phân biệt nổi đêm ngày, ngay cả lờ mờ cũng vĩnh viện không phân biệt nổi, thời gian đã không còn bất cứ y nghĩa gì.


Cửa sắt vang lên một tiếng nhỏ, một công tử văn nhã mặc trường sam bạch sắc đi vào bên trong ***g sắt.
Ở trong góc tối nhất, mơ hồ có thể nhìn thấy một thân ảnh màu trắng cuộn mình lại.
Trên mặt mang tiếu ý ôn nhu, nam nhân dường như sợ kinh động người trong góc phòng, lặng lẽ đi tới.


Thế nhưng người kia không có bất cứ dấu hiệu nào là đang ngủ say, chỉ mở đôi mắt vì cơ thể cực kì thon gầy mà to đến khủng bố nhìn người đi vào.
“Hôm nay thế nào?” Nam nhân vẫn mang theo ý cười nhẹ nhàng hỏi: “Uống nước rồi chứ?”


Người trong góc phòng gầy như củi khô dường như không nhìn thấy nam tử đi vào, con ngươi cũng không hề di chuyển mà nhìn khung cảnh lờ mờ phía sau nam tử.
“Hôm nay ta lệnh trù phòng làm ít đồ ăn ngon a, ngươi nên ăn một chút.” Nam nhân nhẹ giọng nói, đi đến gần, đưa tay xoa rối mái tóc y.


Tuy rằng động tác nam nhân không hề có ác ý, thế nhưng vẫn khiến y theo bản năng lui về bên trong.
Thân thể nhỏ nhắn suy yếu, co người như vậy, cả người hận không thể tiến nhập vào trong thanh sắt.


Thấy y nhãn thần hư vô, nhưng thân thể lại biểu lộ sợ hãi, sắc mặt nam nhân trầm xuống, cố sức nắm lấy tóc mềm thưa thớt của đối phương, kéo đến trước mặt mình, gào rít: “Ngươi ch.ết rồi a! Nói a!” thân thể lien tục bị hoảng động làm xích sắt trên chân va vào nhao tạo nên âm hưởng thanh thúy.


Y cuối cùng cũng đem lức chú ý đặt lên nam nhân, nhưng dường như trước mắt xem người này như vô hình, lập tức dời tầm mắt đi.


“Ta muốn ngươi nói chuyện a!” Nam nhân táo bạo, thô lỗ dùng tay kéo đầu y, làm thân thể y không thể nhúc nhích, cố sức kéo kéo tầng da khô quắt trên mặt y: “Ngươi cười a, nói  a a a!”
Y dường như không cảm thấy đau, nhãn thần như nước, nhưng thân thể có rút có thể cho thấy y có bao nhiêu khó chịu.


“Thật là làm cho người khác chán ghét!” Nam nhân gầm lên, tiện tay ném y về lại trong góc, tay vừa hạ xuống mang theo một ít tóc nửa vàng nửa đen.
Ngoài tiếng xích sắt va chạm tạo nên thanh âm huyên náo, còn có tiếng ‘bịch’ thật lớn, nguyên lại là nam nhân không cẩn thận ném y đụng vào thanh sắt.


Kết quả trên trán máu nhanh chóng trào ra, từ thái dương rơi xuống, rơi vào áo choàng trắng, nhìn thấy mà giật mình.


Tuy rằng y vẫn ch.ết lặng không biểu tình mà nhìn sang nơi khác, giống như không phải là máu y đang rơi, nhưng nam nhân kia lại vô cùng luống cuống, nhào qua, ôm lấy y: “Thần Thần, Thần Thần, ngươi đừng ch.ết, đừng chảy máu nữa, ngươi sẽ ch.ết mất…” Ôm sát lấy y, sau đó lại giật mình, “Xin lỗi Thần Thần, ta là vì gần đây tâm tình không được tốt, xin lỗi, ngươi đừng ch.ết, ta hiện tại chỉ có mình ngươi, ngươi đừng bỏ ta lại…”


Cho dù nam nhân lo lắng như vậy, y vẫn không có biểu hiện gì, hoàn toàn không thay đổi chút nào, trước mắt dường như chỉ thấy đen tối hư vô.


“Ngươi vì sao không đáp ứng trở về với ta a, vì sao không nói lời nào!” Nam nhân thì thào nói, thấy người trong lòng không có phản ứng nào, tâm tình bắt đầu mất khống chế, liều mạng lay y.
Cuối cùng cũng đem ánh mắt di chuyển đến bên người hắn.


Nam nhân thở phào nhẹ nhõm, sau đó mở miệng muốn nói.
Đột nhiên khóe môi y hé ra, một ngụm máu tanh phun lên mặt hắn, cả người sau đó liền hôn mê.


Nam nhân đầu tiên là sửng sốt, dường như không thể tin được, dùng ngón trỏ chạm vào dịch thể trên mặt, đưa đến trước mắt nhìn màu đỏ chói mắt kia, lại đem đầu ngón tay đưa vào miệng mình thăm dò, sau đó, hét lên thanh âm chói tai đáng sợ: “Ngự y, ngự y, Thần Thần của ta vì sao lại thổ huyết! Mau tới cứu mạng a!” Thanh âm thế lương làm da đầu một trận tê dại.


Nhưng lại không hề ảnh hưởng tới người đang hôn mê kia, y như đã thành thói quen, an tĩnh mà nằm ở đó.
Lần thứ hai khôi phục ý thức thì người kia đã không còn ở đó.
Bên trong ***g sắt vắng vẻ, lần tỉnh lại này chỉ còn một mình một người.


Y nhịn đau đớn và cơn hoa mắt, chậm rãi về lại cái góc cũ kia, sau đó tứng chút từng chút dán lấy ***g sắt mà ngồi xuống.
Chí ít, y cũng không muốn giống như người ch.ết tùy ý nằm đó cho người khác quan sát dày vò.
Trong mắt vẫn là một mảnh tối như mực, không có bất cứ điểm sang nào.


Hơi hơi cúi đầu lên gối, cố sức giơ tay, ôm lấy đầu gối, vòng trang sức nhỏ trên tay, trên chân phát ra tiếng vang.


Kí ức còn lại rất mơ hồ, hiện tại chỉ còn nhớ những đoạn ngắn, Tô Kỳ, tiểu Tịch, Tô Lục, Li Du, tiểu Hổ, dường như là hồi ức vĩnh cửu, lại dường như chỉ một chút nữa thôi sẽ không còn nhớ rõ dáng dấp họ nữa.


Lâu và dài như vậy sao? Hay vì ở trong một nơi như vậy, khiến cho việc đánh mất kí ức sẽ nhanh hơn?
Y không biết.
Ngơ ngác nhìn cánh cửa đá vẫn không có khả năng mở ra.
Ta có phải sẽ cứ như vậy chậm rãi suy ngược mà ch.ết?
… Ai biết được?


Ta cũng chưa thấy được Li Du cùng tiểu Hổ thăng chức, ta chưa từng cùng Tô Kỳ hảo hảo nói chuyện thật nhiều, nếu tiểu Tịch biết ta ch.ết sẽ rất thương tâm, còn có Tô Lục a…


Thực sự phải chờ đến khi nam nhân kia ch.ết ta  mới có thể tự do sao? Đến khi đó ta e rằng đã biến thành phế vật không còn biết gì cả rồi a.


Y trầm mặc nhìn xích sắt trên chân, đây chính là do nỗ lực giả ngây giả ngốc sau khi bị hắn đánh đập, mặc dù xích không bị cố định, nhưng với khí lực hiện tại kéo mấy thứ này đi là không thể, nếu không ai di chuyển y, sợ rằng y chỉ có thể ở lại nơi này cho đến ch.ết a.


Hiện tại được phép mặc quần áo là vì y trần truồng để lộ thân thể quá mức gầy khiến người ta chán ghét nên mới được mặc, cũng vì ban tặng này, nam tử kia mơi mất đi hứng thú với thân thể này.


Mỗi lần người đến đổi quần áo cho y đều khác nhau, mùi và vân vân đều không giống, chưa từng hỏi qua, người trước đó đâu?
Y cũng lười nghĩ, tiếp tục vô định nhìn trần nhà chán ngắt.
Lúc này đây, cách bao lâu nữa hắn sẽ lại đến?


Mỗi lần thô bạo đánh đập xong lại chạy tới xin lỗi thậm chí khóc – nam nhân kia, sợ rằng sẽ nhanh chóng tan vỡ.
Trên mặt y lộ ra đường cong cổ quái, như là cười, nhưng lại giống đang khóc nhiều hơn.


Càng ngày tới càng ít, càng ngày càng điên cuống, thời gian đợi càng ngày càng dài thêm. Lúc này đây, thực sự là rất khó khăn, lúc y hôn mê hắn hầu như không di chuyển y.
Mỗi lần hắn từ nơi này đi ra ngoài thì lại thống khổ gấp trăm lần, cần gì phải như thế chứ?


Cũng chưa đến mức hận, hoặc là nói tinh thần còn lại của y đã dùng hết cho việc yêu cầu mình không thể quên, không được ch.ết, nên không còn thừa tinh thần để hận.
Chỉ là, thật hối hận…
Lúc đó chưa nói lời từ biệt với Li Du, cũng không ăn bữa cơm hắn cực khổ làm.


Mùa hạ nóng cháy kia…
Thật hoài niệm a…






Truyện liên quan

Giang Sơn Như Họa [Thần Châu Kỳ Hiệp]

Giang Sơn Như Họa [Thần Châu Kỳ Hiệp]

Ôn Thụy An19 chươngFull

Võ Hiệp

97 lượt xem

Nhi Tử Dị Năng Của Mẫu Thân Hỏa Thần

Nhi Tử Dị Năng Của Mẫu Thân Hỏa Thần

Khương Lê141 chươngFull

Đô ThịDị NăngXuyên Không

4.1 k lượt xem

Hỏa Thần

Hỏa Thần

Daniel Silva37 chươngFull

Trinh ThámKhác

58 lượt xem

Huyền Huyễn: Hóa Thân Thái Cổ Cuồng Ma, Tàn Sát Chư Thiên!

Huyền Huyễn: Hóa Thân Thái Cổ Cuồng Ma, Tàn Sát Chư Thiên!

Tam Tối798 chươngFull

Huyền HuyễnHệ Thống

44.1 k lượt xem

Hoa Thần Nguyệt Tịch

Hoa Thần Nguyệt Tịch

Vị Lương75 chươngFull

Xuyên KhôngĐam Mỹ

207 lượt xem

Hương Hỏa Thành Thần Đạo

Hương Hỏa Thành Thần Đạo

Văn Sao Công19 chươngTạm ngưng

Huyền HuyễnDị GiớiXuyên Không

420 lượt xem

Hắc Khoa Kỹ: Ta  Dân Khoa Thành Sự Thật

Hắc Khoa Kỹ: Ta Dân Khoa Thành Sự Thật

Lục Thần Yếu Quật Khởi248 chươngFull

Khoa HuyễnLinh Dị

4.1 k lượt xem

Hòa Thân Tân Truyện

Hòa Thân Tân Truyện

Độc Cô Hắc Mã190 chươngFull

Lịch SửXuyên KhôngCổ Đại

873 lượt xem

Tai Họa Thành Nạn Yêu Thành Hoạ

Tai Họa Thành Nạn Yêu Thành Hoạ

Ân Cố78 chươngFull

Đam MỹHài Hước

208 lượt xem

Dị Thường Sống Sót: Hóa Thân Quỷ Dị Thiếu Nữ

Dị Thường Sống Sót: Hóa Thân Quỷ Dị Thiếu Nữ

Thuật Sĩ Tổ401 chươngTạm ngưng

Đô ThịMạt Thế

1.8 k lượt xem

Hoa Thần Yêu Cô Gái Nhỏ

Hoa Thần Yêu Cô Gái Nhỏ

Lan Tím18 chươngFull

Ngôn TìnhCổ Đại

63 lượt xem

[Long Môn Phi Giáp Đồng Nhân] – Vũ Hóa Thành Điền

[Long Môn Phi Giáp Đồng Nhân] – Vũ Hóa Thành Điền

Du Du Tiên34 chươngFull

Xuyên KhôngCung ĐấuĐam Mỹ

228 lượt xem