Hoàn Khố Thế Tử Phi

Quyển 1 - Chương 56

Vân Vương gia nhìn chằm chằm vào Vân Mộ Hàn, trên mặt quả thực trànngập lo lắng, nhìn thấy sắc mặt của Vân Mộ Hàn khẽ biến đổi, lòng hắncũng run lên theo. Đợi nửa ngày không thấy Vân Mộ Hàn mở miệng, hắn nóng lòng hỏi, “Nàng… Như thế nào rồi?”


Vân Mộ Hàn trầm mặc một lát, chậm rãi buông tay, nhìn Vân ThiểnNguyệt , rồi nói với Vân Vương gia: “Võ công của nàng mất hết, ngoại trừ thân thể cực độ suy yếu ra, không có bất kỳ cái gì không bình thường.”


“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Võ công mất hết không có gì đángngại , có thể tu luyện trở lại.” trái tim căng thẳng của Vân Vương giabuông lỏng, quay người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Ta đi cám ơn đại ân của Cảnh thế tử. Nếu không có hắn tương trợ, ta thật không dám tưởngtượng hậu quả như thế nào!”


Vân Thiển Nguyệt nhìn theo bóng dáng của Vân Vương gia đi ra ngoài,không nói một tiếng ngăn cản nào. Vân Mộ Hàn cũng không có mở miệng ngăn cản.
Vân Vương gia vừa đi đến cửa, chỉ nghe được giọng của Mạc Ly từ bênngoài truyền đến, “Tiểu thư, thái tử điện hạ cùng Tứ hoàng tử đến rồi!”


“Nói ta cần nghỉ ngơi, không gặp!” sắc mặt Vân Thiển Nguyệt lạnh lẽo, quả quyết ra lệnh.


“Thiển Nguyệt, cái này… Thái tử điện hạ cùng Tứ hoàng tử tới thămcon, không gặp có phải là không tốt lắm không?” Vân Vương gia dừngbước, nhìn xem Vân Thiển Nguyệt, thấyp nàng sắc mặt lạnh lùng, thì thởdài một tiếng, thấp giọng nói: ” Ba ngày ba đêm thái tử điện hạ cũngchưa từng chợp mắt, một mực phái người toàn lực tra tìm giải cứu concùng Cảnh thế tử…”




“Hừ, chỉ sợ là chuyện này có liên quan đến hắn đó. Hắn toàn lực làmbất quá là che dấu chân tướng mà thôi.” Vân Thiển Nguyệt hừ lạnh mộttiếng, nàng không tin Dạ Thiên Khuynh là người vô tội đâu. Nhất là trùng hợp gặp ở cây cầu phúc, nói hắn đi cầu phúc cho hoàng hậu nàng mớikhông tin, lại còn là đêm hôm khuya khoắt nữa. Còn nữa lúc nàng ở trêncây cầu phúc ngửi thấy được một ít mùi thơm lạ lùng, từ dưới cây phátra, từ đó về sau nàng toàn thân khó chịu rối loạn, đánh chết cũng không tin không liên quan đến hắn.


“Sao lại nói thế?” Vân Vương gia cả kinh.
“Ngày ấy con đi đến cây cầu phúc đụng mặt Dạ Thiên Khuynh , sau đóthì Thôi Tình dẫn phát tát. Người ngẫm lại xem, nếu không có Dung Cảnh,con lúc đó sợ là không chết cũng sẽ bị Dạ Thiên Khuynh bới một lớp da.” Vân Thiển Nguyệt nói ra không khách khí chút nào.


Cái từ bới ra lớp da kia ám chỉ cái gì không cần nói cũng biết. DạThiên Khuynh tất nhiên không có Thiên Sơn Tuyết Liên hoàn cứu nàng. Cócũng chỉ là chính bản thân hắn. Nàng cười lạnh, “Ngườ i không thấy làhắn xuất hiện quá mức trùng hợp sao? Trong ba ngày này hắn chẳng lẽkhông có thời gian đi cầu phúc cho hoàng hậu sao? Hết lần này tới lầnkhác lại đi vào lúc đó ? Còn là đêm hôm khuya khoắt nữa?”


Vân Vương gia sắc mặt thay đổi mấy lần, hướng ngoài cửa sổ nhìnthoáng qua, thấy Dạ Thiên Khuynh cùng Dạ Thiên Dục bị Mạc Ly ngăn lại,hắn thu hồi ánh mắt mà nhìn Vân Thiển Nguyệt thấp giọng nói: “Việc nàycần chậm rãi điều tra, không có chứng cớ ngàn vạn lần không nên nóibậy, có lẽ thật sự là trùng hợp cũng nói không chừng. Dù sao đó cũng làthái tử điện hạ.”


“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt biểu thị đồng ý.


Vân Vương gia thấy Vân Thiển Nguyệt thật không muốn gặp , thì gật gật đầu, “Nếu như con không muốn gặp thì thôi. Con thật sự cũng nên nghỉngơi cho tốt. Ta đi chỗ Cảnh thế tử trước, hôm nay không hạ sơn đượcrồi, sẽ ngụ ở Linh đài tự, muộn một chút sẽ trở lại thăm con.” Dứt lời, không đợi Vân Thiển Nguyệt lại nói tiếp, hắn đi ra khỏi cửa phòng.


“Ta cũng đi nhìn xem Cảnh thế tử. Muội khẳng định rất buồn ngủ, ngủ đi!” Vân Mộ Hàn cũng đứng người lên.
“Tốt!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
Vân Mộ Hàn cũng bước đi ra ngoài.


Dạ Thiên Khuynh cùng Dạ Thiên Dục vừa thấy Vương gia cùng Vân Mộ Hàn trước sau đi ra, đều ngay ngắn dời hướng từ trên người Mạc Ly nhìn qua. Dạ Thiên Khuynh lập tức nóng lòng hỏi, “Vân Vương thúc, Nguyệt muộimuội như thế nào rồi? Có bị thương nhiều không? Ta đã phái người vàokinh đi điều đến hai nữ y của Thái y viện đến xem bệnh cho Nguyệt muộimuội.”


Vân Vương gia sững sờ, nhìn về phía Dạ Thiên Khuynh , “Thái tử điệnhạ cũng quá lao sư động chúng (*) rồi. Ngươi đã quên Mộ Hàn cũng có ythuật sao? Hắn vừa mới coi cho Thiển Nguyệt rồi. Thiển Nguyệt ngoại trừ võ công mất hết ra thì thân thể chỉ suy yếu chút ít. Thái tử điện hạyên tâm đi!”


Sắc mặt Dạ Thiên Khuynh cứng đờ, nhìn về phía Vân Mộ Hàn, che dấu cảm xúc vừa lóe lên rồi biến mất ở trong mắt, cười nói: “Ta nhất thời thấytình thế cấp bách, ngược lại quên đi Vân thế tử cũng hiểu y thuật. Chỉnghĩ Linh Ẩn đại sư dù sao cũng là người xuất gia, xem bệnh cho DungCảnh thế tử thì không sao, nhưng xem bệnh cho Nguyệt muội muội thì không quá tiện. Nên phái người đi Thái y viện điều n hai nữ y chính đến. Hiện tại người cũng đã sớm hạ sơn rồi.”


“Thái tử điện hạ lại phái người đi chặn đường thông báo một tiếng a! Không cần phải lao sư động chúng (*).” Vân Vương gia nói.


“Được rồi bỏ đi, xem bệnh thì không chê nhiều. Nữ y chính Thái y viện chuyên khám và chữa bệnh cho nữ nhi. Hơn nữa cũng biết làm như thế nàocho Nguyệt muội muội điều dưỡng thân thể, đến rồi cũng không có hại.Cứ để cho các nàng đến đây đi.” Dạ Thiên Khuynh nói.


“Đã như vậy cũng tốt!” Vân Vương gia gật gật đầu.


Vân Mộ Hàn nhàn nhạt lườm Dạ Thiên Khuynh , mâu quang cuối cùng làmột mảnh lạnh như băng. Hắn tự nhiên biết rõ hắn ta nghĩ gì mà cho nữ ychính đến, đơn giản là muốn nghiệm chứng thân thể cho Thiển Nguyệt, Cảnh thế tử cùng nàng bị nhốt ở Phật đường dưới mặt đất ba ngày ba đêm, hắncó cái tâm tư này cũng không kỳ quái.


“Nguyệt muội muội không thích cầm kỳ thư họa thêu thùa may vá, từnhỏ tựu ưa thích võ công. Hôm nay võ công mất hết, trong nội tâm nàngnhất định khó chịu a?” Dạ Thiên Khuynh nhìn về phía chủ phòng chínhgiữa, ngày hôm nay sắc trời đã muộn, lại có màn che phủ, thấy không rõtình huống bên trong, hắn thở dài khổ sở mà nói.


“Đúng vậy a, nàng một mực ưa thích võ nghệ.” Vân Vương gia thở dài:“Bất quá võ nghệ Thiển Nguyệt vốn không giọi, chịu khó học lại là được.Cũng không có gì vội vàng đâu, chỉ cần thân thể không có tổn hại làchuyện tốt.”


“Vân Vương thúc nói sai rồi. Võ công của Nguyệt muội muội kỳ thậtrất tốt ! Nhất là khinh công.” Dạ Thiên Dục vẫn một mực không có mởmiệng, liền lên tiếng: “Khinh công của ta so không kịp nàng đó. Hiện tại võ công của nàng mất đi, tự nhiên là khó chịu rồi.”


“Nguyên lai Thiển Nguyệt có khinh công tốt, ta làm phụ vương cũng không biết, thật sự là hổ thẹn.” Vân Vương gia áy náy nói.


” Những năm này Vân Vương thúc phụ tá cho phụ hoàng tận sức với Thiên Thánh triều cương, quá chú ý mà lơ là việc trong nhà cũng không thểtránh được.” Dạ Thiên Khuynh dứt lời, lại thở dài, “Ta vào xem Nguyệtmuội muội , có thể an ủi nàng một phen. Võ công có thể lại học, nếu nàng ưa thích về sau ta tự mình dạy võ công cho nàng là được.”


Vân Vương gia sững sờ, không nghĩ tới Dạ Thiên Khuynh hôm nay đối với Vân Thiển Nguyệt không giống với lúc trước. Trước kia Dạ Thiên Khuynhnhư thế nào mặt lạnh đạm mạc đối đãi với Vân Thiển Nguyệt, hắn cũng cóbiết đến, hôm nay thái tử điện hạ tựa hồ đối với Vân Thiển Nguyệt thậtlòng rồi, còn bảo tự mình dạy võ công cho nàng? Cái này có tính làchuyện tốt không vậy? Hắn quay đầu lại nhìn vào gian phòng , tựa hồkhông biết nên cho Dạ Thiên Khuynh đi vào hay không.


“Nàng hiện tại nằm ngủ rồi, thái tử điện hạ đợi nàng tỉnh lại rồihãy đến a! Dù sao cũng ở Phật đường dưới đất không có ăn, không cónước, mệt nhọc ba ngày. Nàng mệt mỏi là điều tất nhiên. Ta nghĩ thái tửđiện hạ đã muốn bảo vệ muội muội, thì không nên quấy rầy nàng nghỉ ngơiđi!” Vân Mộ Hàn nhàn nhạt mở miệng.


“Đúng vậy a, mới vừa tới ta đã nghĩ Nguyệt muội muội đích thị là nằm ngủ rồi, nàng thật sự có một cái tật xấu là thích ngủ , trước đó vàingày mỗi ngày ta đến nàng đều đang ngủ. Thái tử hoàng huynh, hay chúngta đợi nàng tỉnh lại rồi hãy đến sau.” Dạ Thiên Dục nói.


“Cũng tốt! Đợi nữ y chính cảu Thái y viện đến, ta lại dẫn ngườitới!” Dạ Thiên Khuynh gật đầu, cũng biết dùng sức mạnh cũng vào khôngđược. Hắn nhìn lướt qua Mạc Ly đã biến mất, sự ác độc lóe lên ở đáy mắtrồi biến mất. Quay người hướng tây sương viện đi đến, “Bản điện đi xemmột chút Cảnh thế tử.”


“Thái tử hoàng huynh, ta thấy là ngươi vẫn không nên đi, vừa mới rồita đã sớm hơn ngươi một bước đi sang chỗ Cảnh thế tử. Sân nhỏ của Cảnhthế tử bị canh giữ như sân chết. So Nguyệt muội muội tại đây còn muốnnghiêm hơn. Nói rõ ngoại trừ Linh Ẩn đại sư ra ai cũng không gặp.” DạThiên Dục đối với Dạ Thiên Khuynh nói.


Sắc mặt Dạ Thiên Khuynh trầm xuống, “Cảnh thế tử là ý gì?”


“Thái tử hoàng huynh, bản tính Cảnh thế tử ngươi cũng không phảikhông biết? Hắn mười năm không xuất phủ, mười năm trước khi hắn mới bắtđầu bệnh nặng ngay cả phụ hoàng cũng không trông thấy, hôm nay lần nàylại bị đại nạn, hắn không gặp người khác cũng rất bình thường đúngkhông?” Dạ Thiên Dục nhìn xem Dạ Thiên Khuynh , lười biếng mà nói:“Không chừng hắn cũng giống Nguyệt muội muội đang nghỉ ngơi đó. Dù saohắn bệnh nặng còn chưa khỏi hẳn, một phen gặp nạn, dẫn phát bệnh cũ táibệnh nặng cũng rất bình thường.”


“Vậy chúng ta càng phải đi xem rồi.” Dạ Thiên Khuynh nói.
“Thái tử hoàng huynh đi vào có thể giúp ích được không? Có Linh Ẩnđại sư ở đó làm sao Cảnh thế tử không tốt được?” Dạ Thiên Dục nói.


“Tứ hoàng tử nói đúng. Linh Ẩn đại sư là cao tăng đắc đạo, có lẽ đang khám và chữa bệnh cho Cảnh thế tử, chúng ta đi cũng chỉ quấy rầy, không giúp đỡ được cái gì.” Vân Vương gia nhìn thoáng qua sắc trời, đối vớiDạ Thiên Khuynh cùng Dạ Thiên Dục nói: “Thái tử điện hạ, Tứ hoàng tử,chúng ta đến Đạt Ma đường đi. Tìm phương trượng đại sư thương lượng mộtchút, việc này đến cùng làm sao mà xảy ra. Cơ quan ám khí kia tại saolại đột nhiên mở ra ở gần cây cầu phúc khiến Thiển Nguyệt cùng Cảnh thếtử gặp không may. Hôm nay Cảnh thế tử cùng Thiển Nguyệt đã không việcgì, chúng ta đi thăm bọn hắn cũng không gấp gáp nhất thời.Quan trọng làphải tra ra rõ nguyên nhân mới được.”


“Tốt. Nếu Vâng vương gia đã nói như vậy. Bản thái tử ngày ấy cũngsuýt nữa cùng muội muội gặp không may. Tất nhiên là muốn tra ra tinhtường minh bạch.”
Dạ Thiên Khuynh gật đầu.


“Ta tình nguyện ngày ấy là ta cùng Nguyệt muội muội cùng gặp khôngmay.” Dạ Thiên Dục giả bộ thở dài, rồi tiếc rẻ mà nói: “Đáng tiếc, tangày đầu tiên đã đến Linh đài tự cầu phúc cho mẫu hậu sớm rồi , pháingười ra roi thúc ngựa đem cờ phúc khí đưa trở lại kinh thành rồi. Nếunhư ta cũng cùng thái tử hoàng huynh đồng dạng đêm đó đi cầu…, là có thể gặp được Nguyệt muội muội. Không biết chừng cũng không phải là Cảnh thế tử cùng Nguyệt muội muội bị giam ba ngày, mà là ta đây này! Ai, thấtsách ah!”


Dạ Thiên Dục dứt lời, càng không ngừng thở dài lắc đầu.


Vân Vương gia tâm tư khẽ động, vừa mới nghe Vân Thiển Nguyệt nói ngày ấy gặp Dạ Thiên Khuynh quá mức trùng hợp. Hôm nay lại nghe Dạ ThiênDục ý ở ngoài lời nói như vậy, trong lúc nhất thời trầm tư trong lòng.Chẳng lẽ việc này thật sự có liên quan đến thái tử điện hạ sao?


“Tứ đệ, ta phụng mệnh phụ hoàng đến đây vì muôn dân trăm họ của toàn bộ Thiên Thánh trên dưới mà tắm rửa Phật âm cầu phúc, tự nhiên không có giống ngươi thanh nhàn để sớm cầu phúc cho mẫu hậu rồi. Ngày ấy buổitối ta mới đi đến được cây cầu phúc để cầu phúc cho mẫu hậu, nhưng lạitrùng hợp gặp Nguyệt muội muội cũng đi cầu phúc. Ngày ấy rất nhiều người đi cầu phúc với Nguyệt muội muội, còn có Ngọc Ngưng tiểu thư của phủThừa Tướng. Ngọc Ngưng bị đập trúng trán bị thương, hiện tại đang ở phủThừa Tướng dưỡng thương. Ta có võ công, mới không gặp chuyện khôngmay.” sắc mặt Dạ Thiên Khuynh trầm xuống, cảnh cáo nói: “Hơn nữa chuyệnnàng cùng Cảnh thế tử bị nhốt Phật đường dưới mặt đất ba ngày vẫn đừngnên nói lung tung. Có quan hệ đến thanh danh của Nguyệt muội muội. Ta đã sớm phái người phong tỏa tin tức, không người nào biết Nguyệt muội muội cùng Cảnh thế tử ở chung cùng nhau ba ngày, chỉ nói là bị chia ra nhốttại hai gian trong phòng tối. Về sau ngươi đừng nói tới việc này nữa.”


“A, thái tử hoàng huynh hôm nay ngược lại đã bận tâm đến thanh danh của Nguyệt muội muội rồi.” Dạ Thiên Dục cười khẽ.


“Tứ đệ! Ta khi nào không để ý đến thanh danh của Nguyệt muội muội? Ta xem ngươi hiện tại càng ngày càng làm càn. Mỗi ngày thanh nhàn chỉ để ý cân nhắc có hay không có chuyện, ta lần này trở lại kinh thành sẽ hướng phụ hoàng dâng sổ con, để phụ hoàng an bài cho ngươi một chức vụ. Miễncho ngươi lại chơi bời lêu lổng.” Dạ Thiên Khuynh mặt trầm xuống giậndữ mắng mỏ Dạ Thiên Dục một phen, dứt lời, lại không nhìn Dạ Thiên Dụcnữa, đối với Vân Vương gia nói: “Vân Vương thúc mời. Chúng ta cùng điĐạt Ma đường tìm phương trượng đại sư tra rõ việc này.”


“Tốt!” Vân Vương gia gật đầu.Hai người song song hướng Đạt Ma đườngđi đến. Dạ Thiên Dục như không nghe thấy những cảnh cáo của Dạ ThiênKhuynh , bỗng nhiên tới gần Vân Mộ Hàn, đưa cánh tay khoác lên trên bảvai hắn, cười hỏi: “Vân thế tử, chúng ta cũng đi nghe một chút như thếnào? Nhìn xem thái tử hoàng huynh cùng Vân Vương thúc có thể từchỗ phương trượng thương lượng ra cái gì ?”


“Không có hứng thú!” Vân Mộ Hàn ở phía sau đẩy hắn ra, cất bước hướng sân nhỏ chính mình đi đến. Hắn vốn bị Thôi Tình Dẫn tra tấn một phen,về sau may mắn có Thiên Sơn tuyết liên hoàn cộng thêm công lực của hắnhộ thể mới giải được. Nhưng sau đó hắn không có được nghỉ ngơi đã phảiđi năm trăm dặm bên ngoài đến Tiền môn đi Tiền Diễm, ra roi thúc ngựagiày vò, hôm nay cũng đã ba ngày đêm không ngủ, thân thể đã sớm khôngchịu nổi rồi.


“Thật là đồ đầu gỗ. Ngươi không có hứng thú nhưng ta có hứng thú.Hơn nữa hứng thú lớn kìa.” Dạ Thiên Dục bị Vân Mộ Hàn đẩy ra cũng không giận, lầm bầm một câu, nhấc chân cùng tiến về phía Vân Vương gia và DạThiên Khuynh. Đi vài bước hắn chợt nhớ tới cái gì, quay đầu lại nhìnthoáng qua phòng Vân Thiển Nguyệt, bỗng nhiên cười cười, “Dạ KhinhNhiễm còn không được biết tin tức xấu Nguyệt muội muội cùng Cảnh thế tửbị nhốt tại Phật đường dưới mặt đất ba ngày ba đêm thì phải? Bổn hoàngtử phải có lòng tốt nói cho hắn biết rồi…”


Dạ Thiên Dục nghĩ đến chỗ này, hướng phía sau hắn nhẹ giọng đổi lời nói: “Ám Chước!”
“Tứ hoàng tử!” trong khoảnh khắc Một nam tử áo đen hiện ra sau lưng hắn.


“Đi quân kỵ doanh thông báo cho Nhiễm Tiểu vương gia, nói Nguyệt muội muội cùng Cảnh thế tử bị nhốt tại Phật đường dưới mặt đất ba ngày bađêm rồi. Lúc này người còn không có cứu ra.” Dạ Thiên Dục dứt lời,khoát khoát tay, “Hiện tại đi đi!”


“Vâng!” Ám Chước khom người lên tiếng, thân ảnh lóe lên, hướng dướinúi mà đi. Dạ Thiên Dục thản nhiên cất bước, bước chân thoải mái màhướng Đạt Ma đường đi đến. Sắc trời tối dần, ánh nắng yếu ớt của hoànghôn đem sắc mặt hắn chiếu rọi mờ mờ không rõ. Lúc này Dạ Thiên Khuynhcùng Vân Vương gia đã sớm đi rất xa, nên không có phát hiện động tácđằng sau của Dạ Thiên Dục .


Trong phòng, Vân Thiển Nguyệt đã sớm nằm ở trên giường ôm chăn,mềnđã ngủ. Thải Liên, Thính Vũ, Thính Tuyết ba người cũng nhỏ giọng luixuống. Ba ngày này các nàng cũng không ngủ, hôm nay Vân Thiển Nguyệt vôsự trở về, các nàng buông lỏng lòng, tự nhiên cũng đi nằm ngủ rồi.


Trong chủ phòng của Tây Sương viện, Dung Cảnh ăn cơm xong tắm rửaxong thìlên giường, tuy suy yếu, nhưng không quá mệt mỏi. Ngồi trên mặtghế trước giường bắt mạch cho hắn là Linh Ẩn đại sư. Khuôn mặt của Linh Ẩn đại sư càng không ngừng biến ảo, bắt đầu kinh hỉ đến kinh dị cuốicùng thì đến sắc mặt kích động, sau một hồi, hắn ngẩng đầu nhìn DungCảnh, rồi rút về tay, chắp tay trước ngực, đánh cái Phật kệ, giọng nóikhẽ run, “A Di Đà Phật!”


“Đại sư xem như thế nào?” Dung Cảnh cười hỏi. Linh Ẩn đại sư tựa hồphải nhịn kích động xuống, đối với Dung Cảnh nói: “Lão nạp đến Linh đàitự đêm trước xem thiên tượng, ngôi sao mười năm ảm đạm không ánh sáng chết mà phục sinh. Lão nạp vốn tưởng rằng thế tử tìm được phương phápphá giải, chưa từng nghĩ đi vào mới biết hàn độc bệnh tật cũng khôngđược giải, lão nạp quả thực nghi hoặc, tưởng rằng mình xem thiên tượngsai lệch. Không nghĩ tới thế tử rõ ràng bị một đại nạn xuống lại giảiđược hàn độc bệnh tật, quả thực là thật đáng mừng!”


Dung Cảnh cười nói: “Đại sư Phật hiệu cao thâm, có thể nhìn hiện tượng thiên văn!”


“Phật hiệu cao sâu chẳng qua là hư danh mà thôi. Lão nạp tự nhận Phật hiệu cao thâm, mười năm thời gian hai lần đưa tay giúp đỡ cũng chưatừng giải được hàn độc cùng bệnh tật của thế tử , thật sự là hổ thẹn.”Linh Ẩn đại sư lắc đầu, than thở một tiếng, đối với Dung Cảnh cười nói:“Cảnh thế tử, ngươi nói thực cho lão nạp biết, lần này hàn độc cùng bệnh tật được giải là nhờ sự giúp đỡ Thiển Nguyệt tiểu thư Vân vương phủ ?”


Dung Cảnh cười gật đầu, “Đích thật là nàng trợ giúp!”


“Quả là thế!” Linh Ẩn đại sư cười nói: “Ngày ấy xem thiên tượng, quýnữ tinh phong mang đại thịnh, đối với Cảnh thế tử có quý trợ. Lão nạpcho tới bây giờ đều một mực tìm kiếm người hữu duyên kia, thế nhưng màngười nọ lại tránh mà không gặp. Lão nạp đã biết người nọ đích thị làquý nữ Thiển Nguyệt tiểu thư Vân vương phủ. Quả nhiên như thế!”


Dung Cảnh chợt nhớ tới vẻ mặt Vân Thiển Nguyệt ghét Linh Ẩn đại sưluôn mồm nói thần côn, thì không khỏi buồn cười, “Nàng tránh đại sư nhưhồng thủy mãnh thú, đại sư muốn gặp nàng sợ là không dễ gặp.”


“Đã là hữu duyên, hôm nay không được gặp còn có ngày khác. Rồi cũngcó một ngày nhìn thấy. Lão nạp không gấp.” Linh Ẩn đại sư cười to,“Không nghĩ tới lão nạp cũng có ngày bị người ghét bỏ.”
Dung Cảnh cười mà không nói.


“Thế tử hiện nay đã giải trừ được bệnh tật, coi như là trời không phụ người. Một ngày khác thiên hạ loạn, danh bất liêu sanh, chỉ cầu thế tửcó một lòng từ bi, nguyện muôn dân trăm họ có thể được che chở.” LinhẨn đại sư nói: “Đây cũng là vì thế tử tích góp từng tí phúc đức.”


“Đại sư lại nhìn trộm Thiên Cơ sao? Sau lại nói thế?” Dung Cảnh khiêu mi.


“Chư tinh hiện ra, thiên thành loạn tượng. Lão nạp chỉ có thể nhìntrộm một phần, cũng không dám cuồng ngôn. Tóm lại vạn nhất một ngày kia Phong Hỏa lên, thế tử ghi nhớ dùng tấm lòng nhân ái với thiên hạ dânchúng là được.” Linh Ẩn đại sư nói.


“Đại sư nói như vậy Cảnh ghi nhớ trong lòng. Ta có khả năng baonhiêu, sẽ che chở bấy nhiêu. Đại sư là người có lòng nhân hậu, DungCảnh tuy âm u, nhưng còn không đến mức là người tâm ngoan thủ lạt thấychết mà không cứu được.” Dung Cảnh gật đầu.


“Lão nạp tin Cảnh thế tử!” Linh Ẩn đại sư đứng người lên, “A Di ĐàPhật! Sắc trời không còn sớm, thế tử đích thị là thập phần mỏi mệt, sớmnghỉ ngơi đi!”
“Đại sư đi thong thả!” Dung Cảnh gật đầu.


Linh Ẩn đại sư không nói thêm lời nào, đứng dậy ra cửa phòng. Hướngchủ phòng Đông Sương viện nhìn thoáng qua, cười lắc đầu, rồi hướng ĐạtMa tổ sư đường mà đi.


Dung Cảnh đợi Linh Ẩn đại sư đi rồi, cúi đầu xuống, đầu ngón tay nhưngọc nhẹ nhàng xoa nắn lấy một đám tóc xanh rủ xuống, nhan sắc như thơlại giống như họa nhàn nhạt, giây lát, hắn trầm thấp mà nói, “Chư tinhhiện ra , thiên thành loạn tượng…”


“Thế tử!” Đúng lúc này, giọng của Huyền ca từ bên ngoài truyền đến.
Dung Cảnh ngẩng đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ, chỉ thấy màn đêm buông xuống, hắn hỏi, “Như thế nào?”


“Tiền môn chủ đáp ứng! Nói hắn nhất định sẽ không nói bất luận cái gì không nên nói , cũng sẽ không làm bất luận việc gì. Năm năm trước,công tử hắn được thế tử cứu một mạng, hắn nói từ nay về sau thế tử cóphân phóthì không dám không theo. Hắn nói thế tử yên tâm, Tiền môn vềsau thế tử dùng như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.” Huyền ca nói.


“Ừ!” Dung Cảnh gật gật đầu, tựa hồ không ngoài sở liệu, hắn chậm rãi nằm xuống, nhắm mắt lại, không nói gì.
Huyền ca tự nhiên biết rõ Dung Cảnh cần nghỉ ngơi, nên không quấy rầy nữa, lui xuống. Mái hiên sân nhỏ tĩnh lặng im ắng.


Vào lúc đêm, hai gã nữ y chính của Thái y viện lên Linh đài tự. DạThiên Khuynh tất nhiên là biết rõ Vân Thiển Nguyệt vẫn còn ngủ, cũngkhông có dẫn người đi qua quấy rầy, mà là đem người an bài ở tạm tạitrong chùa. Lúc nửa đêm, có tiếng gõ cửa đinh tai nhức óc ở Nam Sơn .Tăng nhân thủ vệ vội vàng mở cửa đường núi, còn chưa thấy rõ người đếnlà ai, chỉ thấy người trước mắt thân ảnh lóe lên, người tới đã bay vàotrong chùa. Tăng nhân thủ vệ kinh hãi, vội vàng phi thân đuổi theo, dưới bóng đêm dày đặc ở đâu còn có bóng người? Vì vậy lập tức đánh chuông,nửa đêm tiếng chuông vang vọng toàn bộ Hương Tuyền Sơn.


Vân Thiển Nguyệt bị tiếng chuông đánh thức, nhíu nhíu mày, thò tayđem chăn kéolên tiếp tục ngủ say. Tiếng chuông liên tục vang khôngngừng, không bao lâu, trong Linh đài tự tất cả ngọn đèn dầu sân nhỏ đều được nhen nhóm. Bên ngoài có tiếng người hô to: “Có người nhập tự,không biết là khách là giặc, toàn bộ tự đề phòng.”


Thải Liên, Thính Tuyết, Thính Vũ ba người tự nhiên bừng tỉnh, đềungay ngắn hướng trong phòng Vân Thiển Nguyệt chạy đến, một bên chạy một bên hô to, “Tiểu thư, có kẻ trộm nhập tự, tụi nô tỳ bảo hộ ngài!”


Vân Thiển Nguyệt trùm ở trong chăn buồn ngủ vô cùng, phiền muộn mà nói: “Mạc Ly không phải có ở đây sao? Đều đừng phiền ta ngủ!”


Thải Liên, Thính Tuyết, Thính Vũ bọn người đều là chỉ mặc quần áotrong, ngủ được mơ mơ màng màng liếc mắt nhìn nhau, tựa hồ lúc này mớinhớ tới tiểu thư có ẩn Vệ, nhưng đều không có lập tức xuống dưới, mà ởtrong phòng trông coi Vân Thiển Nguyệt, nghĩ đến vạn nhất Mạc Ly ngăncản không nổi kẻ trộm thì làm sao bây giờ? Các nàng có thể cứu tiểuthư. Bên ngoài tiếng la liên tiếp không ngừng, hiển nhiên toàn bộ tăngnhân trong tự đều rời giường, toàn bộ tự đang được lục soát.


Đã qua ước chừng một nén nhang , cửa Đông Sương viện bị người đẩy ra, một cái bóng đen vọt vào. Người vừa xông vào trong nội viện đã bị MạcLy ngăn lại, hắn nhìn xem người tới, tựa hồ thập phần kinh ngạc, “NhiễmTiểu vương gia?”


“Ừ, là ta! Tiểu thư nhà ngươi đâu?” Dạ Khinh Nhiễm dừng lại thânhình, hướng trong phòng nhìn lại, hắc thê thê một mảnh, gấp giọng hỏi,“Nàng hôm nay được cứu ra từ Phật đường dưới đất rồi hả?”


“Hồi bẩm Tiểu vương gia, tiểu thư buổi chiều hôm nay được cứu ra rồi, hiện tại đang ngủ.” Mạc Ly nói.
“Nàng có bị thương không? Đã khỏe chưa? Ta vào xem nàng!” Dạ Khinh Nhiễm nói xong liền xông vào trong.
“Tiểu vương gia xin dừng bước, tiểu thư khuê phòng…” Mạc Ly lập tức ra tay ngăn lại Dạ Khinh Nhiễm.


“Mỗi ngày đều nói những lời này có thấy phiền hay không, bản TiểuVương lại không có làm cái gì nàng? Chỉ là đi xem nàng. Tránh ra!” DạKhinh Nhiễm tay vung lên, đối với Mạc Ly đánh ra một hồi chưởng phong,người đã “Vèo” một cái liền đi tới cửa ra vào, trong nháy mắt đẩy cửa vào phòng.


Một chưởng này của Dạ Khinh Nhiễm dùng bảy thành công lực, Mạc Lykhông dám đón đỡ,chỉ có thể tránh ra. Đợi tránh ra xonf, Dạ Khinh Nhiễmđã đến cửa phòng, hắn chỉ có thể trợn mắt nhìn chủ phòng, không biết có nên vào theo hay không.


“Ah…” Dạ Khinh Nhiễm vừa xông đi vào, ba người Thải Liên, Thính Tuyết, Thính Vũ trong phòng lập tức thét lên.


“Hô cái gì hô? Đều không cho gọi!” Vân Thiển Nguyệt có chút bực. Cáiđám tiểu nha đầu này, ngày ngày chuyện nhỏ mà làm to lên. Nàng cũng nghe được Dạ KhinhNhiễm cùng Mạc Ly nói chuyện ở bên ngoài , ba cái tiểu nha đầu này suy nghĩ cái gì? Không phải là Dạ Khinh Nhiễm đến rồi sao,cái này cũng đáng để kêu to à. Nàng vén chăn lên, nhìn về phía trongphòng. Quả thấy Dạ Khinh Nhiễm đang đứng ở trong gian phòng .


“Tiểu… Tiểu vương gia, đây là khuê phòng của tiểu thư…” Thải Liên run rẩy mà chỉ vào Dạ Khinh Nhiễm. Nàng nghe thấy được Mạc Ly cùng NhiễmTiểu vương gia nói chuyện ở bên ngoài, nhưng không nghĩ tới Mạc Ly không có ngăn Nhiễm Tiểu vương gia lại để cho hắn vọt đến.


Dạ Khinh Nhiễm từ khi nhận được tin tức suốt đêm lên núi, một đườngmột mạch bôn ba, nhất thời nóng lòng nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt, ở đâucòn quản cái gì cấp bậc lễ nghĩa nam nữ? Nghe được bọn người Thải Liênthét lên một tiếng, lại ngửi thấy được trong phòng ấm áp đầy mùi hươngcon gái hắn mới sửng sốt, hắn nhìn về phía bọn người Thải Liên, thấy bọn họ đều mặc quần áo trong, lại thấy Vân Thiển Nguyệt đẩy chăn ,mền rađang nằm ở trên giường nhìn xem hắn, hắn có chút xấu hổ, nhưng may mắn trong phòng không có đốt đèn, nên hắn cố nén xấu hổ cả giận nói: “Tabiết rõ, nàng không phải là có mặc quần áo sao?”


Lời nói chưa dứt lời, nói xong thì mặt thẹn, toàn bộ cổ đều đỏ. Hắn lúc này mới cảm giác mình thật có chút càn rỡ thô lỗ rồi!


“Cái kia… Cái kia đây cũng là ban đêm… Bị người trông thấy cũng không tốt…” Thải Liên đừa hai tay ôm ngực, cho dù ăn mặc áo mỏng cũng thấykhông được tự nhiên. Thải liên, Thính Tuyết, Thính Vũ giống như nhau,đều co rúm lại mà nhìn xem Dạ Khinh Nhiễm, nhìn hắn như đề phòng sóivậy.


Vân Thiển Nguyệt nhìn ba người Thải Liên liền thấy buồn cười, ngườicổ đại đem lễ nghi nam nữ coi quá nặng. Hiện tại đều ăn mặc quần áo mà.Cái này ở hiện đại cũng không có gì. Nàng thấy Dạ Khinh Nhiễm không nóithêm gì nữa, một bộ dạng mất tự nhiên, liền đối với ba người Thải Liênkhoát khoát tay, “Các ngươi xuống dưới nghỉ ngơi đi! Tiểu vương gia làlo lắng cho ta nên vội vã đến xem ta, không sao cả.”


“Tiểu thư, vậy làm sao được?” Thải Liên lập tức lắc đầu, nhìn khuyênnhủ Dạ Khinh Nhiễm: “Tiểu vương gia, ngài muốn thăm tiểu thư cũng khôngvội trong giờ khắc này ah! Ngài nghe một chút xem, ngài đem toàn bộ mọingười trong chùa kinh động cả, nếu để mọi người biết ngài hiện tại ởtrong phòng tiểu thư nhà ta, tiểu thư nhà ta chẳng phải là mất đi khuêdự sao? Ngài vẫn nên đi ra ngoài đi.”


“Là ta quá nóng nảy, ta đâu nghĩ đến tăng nhân kia lại đi gõ chuôngchứ?” Dạ Khinh Nhiễm có chút bực, quay người đi ra ngoài, “Vậy ta đi rangoài!”


“Không cần! Ngươi quay lại.” Vân Thiển Nguyệt nhìn thấy Dạ KhinhNhiễm một thân khôi giáp, phong trần mệt mỏi, trên người nhiễm đầy khílạnh của bóng đêm, chỉ sợ là nhận được tin tức ngay cả y phục cũng chưakịp thay, đã ra roi thúc ngựa chạy đến, hiện tại đưa hắn đuổi đi rangoài, nàng không đành lòng. Nên hướng Thải Liên khoát tay, “Đem đèn đốt lên, ta cùng Tiểu vương gia nói chuyện một lát .”


“Tiểu thư…” Thải Liên lo lắng mà nhìn xem Vân Thiển Nguyệt.
“Thải Liên! Ngươi càng ngày càng không nghe lời rồi!” Vân ThiểnNguyệt trầm mặt, “Có phải muốn ta đem ngươi đi bán hay không hả?”


“Nô tỳ đi đốt đèn!” Thải Liên vội vàng đi đốt đèn, đèn vừa đốt lênliền ôm thân thể nhanh như chớp ra cửa. Thính Tuyết, Thính Vũ ba cũngôm thân thể vượt qua Dạ Khinh Nhiễm chạy ra cửa. Dạ Khinh Nhiễm mặt vẫncòn có chút hồng, không dám nhìn Vân Thiển Nguyệt, đừng trên mặt đất bất động.


Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Khinh Nhiễm xấu hổ không được tự nhiên ,lại nghe tiếng la bên ngoài vẫn không ngừng như cũ, nàng ôm chăn,mềnngồi dậy phá lên cười. Nghĩ đến Dạ Khinh Nhiễm thật biết chơi đùa ah…


“Này, ngươi cười cái gì? Ngươi cái tiểu nha đầu này, ta còn khôngphải vì lo lắng cho ngươi sao?” Dạ Khinh Nhiễm quay lại , thẹn quá hoágiận mà nhìn xem Vân Thiển Nguyệt. Hắn tuy không câu nệ cấp bậc lễ nghĩa , tùy hứng làm bậy, nhưng chuyện xông khuê phòng nữ tử như vậy hắn cònchưa làm qua. Hôm nay bị Vân Thiển Nguyệt cười, trên mặt hắn có chútkhông nhịn được.


“Ta biết rõ ngươi vì lo lắng cho ta, nhưng ngươi đến xem ta mà thôi,không cần phải làm cho lớn trận vậy a?” Vân Thiển Nguyệt cười đến vuisướng, nghiêng đầu nhìn Dạ Khinh Nhiễm, người này đáng yêu đến khiếnngười ta muốn xông lên cắn một ngụm.


“Ta chỉ muốn ngươi được cứu ra. Đâu biết sẽ làm ra lớn chuyện như vậy .” Dạ Khinh Nhiễm có chút oán hận, “Đám đầu trọc ngu ngốc này, thật sự là đại kinh tiểu quái
(chuyện bé xé ra to).”


Khóe miệng Vân Thiển Nguyệt co rút, sao không nghĩ đến ngươi nửa đêmxông vào sơn môn người ta không nói một tiếng còn trách người ta chuyệnbé xé ra to à? Thấy Dạ Khinh Nhiễm sắc mặt không tốt, nàng không dám lại kích thích hắn, dừng lại nụ cười, hướng Mạc Ly ở bên ngoài nói: “MạcLy, ngươi đi ra ngoài tìm một cái tăng nhân nói một tiếng, nói ngườitiến tự là Nhiễm Tiểu vương gia, bảo mọi người trong chùa nghỉ ngơiđi!”


“Vâng, tiểu thư!” Mạc Ly lên tiếng đi ra ngoài rồi. Vân Thiển Nguyệt nhìn xem Dạ Khinh Nhiễm còn đứng trên mặt đất, cười nói: “Ngồi đi!” DạKhinh Nhiễm phủi phủi bụi đất trên người, đi đến trên ghế ngồi xuống,sắc mặt đỏ ửng biến mất, đối với Vân Thiển Nguyệt hỏi thăm: “Rốt cuộc là chuyện gì? Ta mấy ngày nay một mực nghe nói ngươi cùng Nhược mỹ nhânkia bị nhốt tại Phật đường dưới đất, là buổi chiều hôm nay nhận đượcngười Thiên Dục phái truyền lời ta mới biết được, liền lập tức khoái mãchạy đến.”


“Ngươi không có nghe thấy à? Tin tức của Quân kỵ doanh bế tắc đến vậy sao?” Vân Thiển Nguyệt cau mày.


“Không phải Quân kỵ doanh tin tức bế tắc, là căn bản không có nửađiểm tin tức lộ ra bên ngoài. Cho nên ta mới không biết.” Dạ Khinh Nhiễm nói: “Nếu như sớm biết vậy, ta liền chạy đến rồi, đâu đợi đến hôm naychứ?”


“Nguyên lai là như vậy! Xem ra là đã phong tỏa tin tức với bên ngoài.” Vân Thiển Nguyệt nói.


“Ừ, là bị phong tỏa tin tức.” Dạ Khinh Nhiễm gật đầu. Lo lắng mànhìn xem Vân Thiển Nguyệt, “Ta thấy khí sắc ngươi cực kém, tựa hồ gầyrất nhiều, cảm giác mạch đập của ngươi cũng suy yếu nữa, chẳng lẽ là bịthương nặng?”


“Ta đói bụng ba ngày, có thể không gầy sao? Bất quá cũng không bịthương tích gì, là võ công mất hết mà thôi.” Vân Thiển Nguyệt thở dài.Thời điểm mới tới cái thế giới này, biết được nàng có võ công còn âmthầm cao hứng, không nghĩ tới đắc chí mới có mấy ngày đã biến thànhngười bình thường rồi. Thật là khiến người phiền muộn.


“Cái gì? Võ công của ngươi mất hết?” Dạ Khinh Nhiễm cả kinh.
“Ừ! Võ công mất hết rồi.” Vân Thiển Nguyệt khẳng định gật đầu.


“Ngày ấy ta và ngươi ở tại hậu sơn nướng cá, lúc đó hai đại nội lựccủa ngươi tuy không có dung hợp, nhưng cũng sắp dung hợp, nội lực ngươikỳ thật bao la, người bình thường vẫn không làm gì được ngươi đâu. Saongắn ngủn mới mấy ngày mà võ công mất hết? Chẳng lẽ nội lực trong cơ thể ngươi bất ổn bị người ta phát giác rồi hả? Có người muốn hại ngươi?Cho nên dưới sự chống ngươi đã mất đi nội lực?” Dạ Khinh Nhiễm hỏi thăm.


“Có người thật sự muốn hại ta, cũng bởi vì vậy mà mất đi nội lực.Nhưng không phải vì nội lực bất ổn trong cơ thể bị người phát giác, màlà có nguyên nhân khác.” Vân Thiển Nguyệt thấy Dạ Khinh Nhiễm chăm chúnhìn nàng, nàng chỉ có thể đem sự tình ngày ấy nói một lần cho hắn biết, nhưng lại bỏ qua chuyện nàng trừ độc chữa thương cho Dung Cảnh. Chỉ nói dưới tình huống Dung Cảnh không có Thiên Sơn tuyết liên hoàn chỉ dùngnội lực giúp nàng khu trừ Thôi Tình Dẫn, dưới sự chống cự mà nàng mấthết nội lực.


Dạ Khinh Nhiễm nghe được Vân Thiển Nguyệt trúng Thôi Tình Dẫn sắcmặt lập tức âm hàn, nhưng không có cắt đứt lời nói của nàng, một mựcnghe nàng nói xong. Vân Thiển Nguyệt nói xong thì cảm thấy khát nước,nói với Dạ Khinh Nhiễm: “Cho ta chén nước!”


Dạ Khinh Nhiễm mặt lạnh cho Vân Thiển Nguyệt rót một chén nước, nhẹtay vung lên liền đem cái ly cách không mà để trước mặt nàng.


Vân Thiển Nguyệt thò tay tiếp nhận, nghĩ đến ngày ấy nàng hâm mộ DạKhinh Nhiễm có thể cách không lấy đồ cùng cách không đưa đồ, nhưng hômnay nàng là chỉ có thể hâm mộ thôi. Có chút hối hận khi giải hàn độccho Dung Cảnh được một nửa, Dung Cảnh nói không cần nàng, còn lại hắnsẽ từ từ điều trị, nàng khi đó nên tá pha hạ lư


(lợi dụng điều kiện có ích để làm việc)
, ít nhất có thể bảo tồn chút ít nội lực. Ai, ngu xuẩn ah ngu xuẩn!
“Việc này tất nhiên Dạ Thiên Khuynh tránh không khỏi có liên quan” Dạ Khinh Nhiễm giọng điệu lạnh lùng nói.


“Ừ, ta cũng hiểu được.” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nhưng chính là bắtkhông được nhược điểm của hắn! Nàng cùng Dung Cảnh bị nhốt ba ngày bađêm, toàn bộ Linh đài tự này ba ngày đêm đều ở dưới sự khống chế của DạThiên Khuynh, cho dù có chứng cứ thì đã sớm bị hủy hết rồi. Cũng tỷ như nửa hộp bánh ngọt bị mất kia.


“Là hồ ly thì sớm muộn cũng sẽ lộ ra cái đuôi, ngươi đã không có việc gì thì tốt rồi. Cũng không cần vội vã điều tra.” Dạ Khinh Nhiễm trầmmặc một lát, hạ thấp giọng nói: “Hắn dù sao cũng là thái tử. Không cóchứng cớ xác thực, nên phải cẩn thận khi mở miệng mới tốt.”


“Ta biết rõ.” Vân Thiển Nguyệt ngáp một cái. Nghe tiếng la ồn ào bênngoài rốt cục ngừng, nàng hỏi: “Chuyện của Quân kỵ doanh ngươi đã xửlý tốt rồi à? Hiện tại cấp thiết chạy đến có phạm tội tự ý rời cương vịcông tác không? Có gây ra nhiễu loạn không a?”


“Không có chuyện gì. Mấy ngày này ta đem cái đám gây chuyện kia đềuthu thập đến dễ bảo, xem về sau còn ai dám quấy rối bản Tiểu Vương.Trừng trị mấy cái, hôm nay đại bộ phận đều ngoan ngoãn hơn rồi.” DạKhinh Nhiễm hừ một tiếng, “Nếu không phải lần trước có người ở Quân kỵdoanh cố ý âm thầm giở trò quỷ. Làm sao lại xảy ra chuyện? Nhưng ta đãrời kinh bảy năm, hôm nay trở về Quân kỵ doanh gót chân bất ổn, đang lotìm không thấy kẻ để ra tay thu thập biễu diễn cho đám kia xem. Có người vừa vặn sáng tạo ra cơ hội cho ta, tính ra ta nên cám ơn hắn.”


Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu. Ngày ấy nàng vốn cảm thấy là Dung Cảnh ở tại Quân kỵ doanh nhiễu loạn để cho Dạ Khinh Nhiễm đi , nhưng về sausuy nghĩ lại Dung Cảnh người nọ chưa bao giờ biết vẽ vời cho thêm chuyện ra , hắn đã để cho gia gia của nàng gửi thư cảnh cáo cho Dạ KhinhNhiễm, thì sẽ không lại tốn sức đi làm cái khác, xem ra là có người khác rồi. Ai có dài cánh tay duỗi xa như vậy? Quân kỵ doanh cũng không phải là bất luận kẻ nào đều có năng lực động đến, nếu không mỗi người đều có thể gây chuyện trong đó thì Thiên Thánh còn không phải sớm đại loạn rồi hả? Nàng hiện giờ không cần nghĩ cũng biết người nọ là ai! Bất quángười nọ đoán chừng không nghĩ tới Dạ Khinh Nhiễm đang chờ người khácnhiễu loạn để hắn có lý do quét sạch. Nghĩ vậy thì không khỏi cười cười, “Xem ra cách ta đi Quân kỵ doanh đi thăm quan không xa lắm rồi!”


“Ừ, không xa lắm rồi!” gương mặt âm hàng của Dạ Khinh Nhiễm cuối cùng cũng hòa hoãn chút ít.


Giây lát, như nhớ tới cái gì, lại trầm mặt, “Còn tưởng rằng cái Nhược mỹ nhân kia có thể chăm sóc tốt ngươi, nguyên lai thật là đồ yếuđuối, còn để mình cũng bị giam ba ngày đêm, hắn không phải rất bản lĩnhsao? Ngay cả thuật cơ quan cũng đều phá giải không được, ta thấy thanhdanh thiên hạ đệ nhất kỳ tài của hắn cầm lấy đi cho chó ăn được rồi đó.”


“Ừ, ta cũng cảm thấy thế. Hắn thật sự chỉ là hư danh khoác lát thôi.” Vân Thiển Nguyệt vô cùng chấp nhận, phụ họa nói.


Dạ Khinh Nhiễm lập tức nở nụ cười, dương dương đắc ý mà nói: “Bất quá bản Tiểu Vương lúc này hài lòng rồi, thì ra tên kia không phải vạnnăng a! Về sau hắn lại chọc ta, ta sẽ mượn chuyện này ‘chọc’ hắn đi. Đểcho hắn không còn con mắt nhìn trên trời.”


“Ừ, ta rất tán thành ngươi ‘chọc’ hắn.” Vân Thiển Nguyệt lần nữa phụ họa.
“Ha ha, Nguyệt muội muội, ta và ngươi thật sự là chí thú hợp nhauah!” Dạ Khinh Nhiễm thò tay một vỗ bàn, “Người hiểu ta, chỉ có Nguyệtmuội muội đấy!”
Vân Thiển Nguyệt khóe miệng co quắp, là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã a!


“Được, ngươi không có chuyện là tốt rồi! Ta qua đi xem nhược mỹ nhân, xem hắn có bị lột xuống một lớp da hồ ly không . Ngươi tiếp tục ngủ đi. Ngày mai ta không đi, buổi sáng tới thăm ngươi nữa.” Dạ Khinh Nhiễmđứng lên, khiến khôi giáp nặng rung lên, nhíu nhíu mày, nói với VânThiển Nguyệt.


“Tốt, vậy ngươi đi đi!” Vân Thiển Nguyệt ngáp một cái, khoát khoát tay.
Dạ Khinh Nhiễm đi ra khỏi cửa phòng.


Ngoài cửa phòng, Thải Liên, Thính Tuyết, Thính Vũ ba người đã sớm ăn mặc chỉnh tề canh giữ ở cửa ra vào, thấy Dạ Khinh Nhiễm đi ra đều cùngnhau thở dài một hơi. Nghĩ đến Tiểu vương gia cuối cùng cũng biết điều,không có ngồi bao lâu lập tức đi ra. Nếu không các nàng sợ phải đứngsuốt một đêm ở chỗ lạnh lẽo này rồi.


Dạ Khinh Nhiễm lườm ba người , hừ lạnh một tiếng, “Đợi đó, ta sẽ bảotiểu thư nhà ngươi đem ba người các ngươi bán đi!” Dứt lời, thì hướngtây sương viện đi đến.


Ba người liếc mắt nhìn nhau, nghĩ đến xong rồi, đắc tội tiểu tử MaVương này rồi! Nên đều mang vẻ mặt đau khổ trở lại phòng từng người.
Vân Thiển Nguyệt nằm xuống , đắp chăn, tắt đèn, tiếp tục thϊế͙p͙ đi.


Dạ Khinh Nhiễm vừa đi vài bước, cửa sân đã có bước chân vội vã chạyđến, hắn nghe được tiếng bước chân quen thuộc thì dừng bước hướng cửa ra vào nhìn lại, chỉ thấy Dạ Thiên Khuynh cùng Vân Vương gia hai người đãđi tới cửa ra vào. Mâu quang của hắn chợt lóe, tiến lên chào hỏi trước,“Thái tử hoàng huynh, Vân Vương thúc, đã lâu không gặp!”


Dạ Thiên Khuynh sững sờ, tựa hồ không nghĩ tới Dạ Khinh Nhiễm ở trong nội viện, hắn được bẩm báo nói Dạ Khinh Nhiễm tiến vào phòng Vân ThiểnNguyệt, hơn nữa Vân Thiển Nguyệt rõ ràng không để ý lễ nghĩa nữ tử khuêphòng mà giữ Dạ Khinh Nhiễm lại nói chuyện, hắn lập tức kìm nén mongmuốn đuổi đến đây.


“Tiểu vương gia! Ngài làm thế nào đến Linh đài tự?” Vân Vương giacũng nhận được tin tức cấp thiết nói Dạ Khinh Nhiễm đến sân nhỏ của Vân Thiển Nguyệt, Thiển Nguyệt không biết cấp bậc lễ nghĩa, Tiểu vương giacũng là nhân vật không biết lễ , hắn tự nhiên không thể để cho hai người đều mất đi thanh danh.


“Ta nửa đêm ngủ không được, có chuyện muốn gặp Cảnh thế tử , cho nênmới tới nhìn xem hắn. Không nghĩ tối như bưng đi nhầm sân nhỏ, làmphiền Nguyệt muội muội.”


Dạ Khinh Nhiễm nói dối mặt không đỏ hơi thở không gấp, nhìn Dạ ThiênKhuynh cùng Vân Vương gia, cau mày hỏi: “Thái tử hoàng huynh cùng VânVương thúc chẳng lẽ cũng ngủ không được? Nửa đêm đến thăm Nguyệt muộimuội?”


Vân Thiển Nguyệt ở trong chăn, khóe miệng hung hăng kéo kéo. Dạ Khinh Nhiễm này trợn tròn mắt nói lời bịa đặt mà không biết xấu hổ.
Vân Vương gia hiển nhiên sững sờ, ấp úng nói: “Nguyên lai Tiểu vương gia là đến thăm Cảnh thế tử à!”


Dạ Thiên Khuynh tất nhiên không tin Dạ Khinh Nhiễm nói nhảm, nhưnghiện tại thấy hắn đi ra thì cũng không thể nói cái gì nữa, trầm mặt quát lớn: “Khinh Nhiễm, ngươi thật sự là càng ngày càng ẩu tả rồi! Tự tiệnly khai Quân kỵ doanh thì cũng thôi đi. Nửa đêm lên núi còn không thôngbáo phương trượng đại sư trong chùa mà đã xông vào, hết lần này tới lầnkhác làm ra động tĩnh lớn như vậy, đem tất cả mọi người làm tỉnh giấc,thật sự là hư không tưởng nổi! Ta phải bẩm báo phụ hoàng cùng Đứcvương thúc để hảo hảo dạy bảo ngươi.”


“Ta biết rõ sai rồi! Thái tử hoàng huynh, ngươi cũng không cần nửađêm đứng tại cửa ra vào của Nguyệt muội muội răn dạy ta chứ? Cho dù muốn bẩm báo Hoàng bá bá cùng với gia gia cũng chờ ngày mai trời đã sángah!” Dạ Khinh Nhiễm lơ đễnh, khoát khoát tay, “Ngươi xem, trong phòngcủa nhược mỹ nhân còn sáng đèn, đích thị là đang đợi ta, ta đi trướcah!”


Dạ Khinh Nhiễm dứt lời, cũng không để ý tới Dạ Thiên Khuynh nữa, thản nhiên hướng sân nhỏ của Dung Cảnh đi đến. Dạ Thiên Khuynh trừng mắtnhìn bóng lưng Dạ Khinh Nhiễm với sắc mặt khó coi. Nhưng hắn cũng khôngcó cách nào, chỉ có thể nhìn Dạ Khinh Nhiễm tiến vào sân nhỏ của DungCảnh, lại tiến vào phòng Dung Cảnh, hộ vệ trong sân Dung Cảnh rõ ràngkhông có người ngăn trở, hiển nhiên là đã nhận được Dung Cảnh cho phép.Đôi mắt của hắn càng thêm âm trầm.”Nếu Nhiễm Tiểu vương gia là đi nhầmsân nhỏ, chúng ta đi về nghỉ ngơi đi! Đoán chừng Thiển Nguyệt vẫn cònngủ.” Vân Vương gia nhìn vào phòng Vân Thiển Nguyệt, cà sân nhỏ đều đen, nên yên tâm, nói với Dạ Thiên Khuynh.


Dạ Thiên Khuynh không cách nào làm gì Dạ Khinh Nhiễm, chỉ có thể gật gật đầu, xoay người rời đi.
Vân Thiển Nguyệt nghe được Dạ Thiên Khuynh cùng Vân Vương gia lykhai, Linh đài tự triệt để yên tĩnh trở lại, nàng lại tiếp tục thϊế͙p͙ đi.


Vừa muốn ngủ, nghe được bên Tây Sương phòng truyền đến thanh âm DạKhinh Nhiễm cười ha ha, vang tận mây xanh, giây lát, tiếng cười vừa imxuống thì nghe được hắn đắc ý kêu to, “Ha ha, nhược mỹ nhân, ngươi cũng có hôm nay, rõ ràng võ công mất hết? Thật sự là trời xanh có mắt ah!Xem ngươi về sau còn dám gây sự với bản Tiểu Vương không? Ngươi lại dámchọc ta, ta liền đem da hồ ly của ngươi từ trong ra ngoài từ ngoài vàotrong, từng lớp từng lớp kéo xuống cho chó ăn đi… Aha ha…”


Vân Thiển Nguyệt lần nữa bị đánh thức, khóe miệng hung hăng mà kéora. Tuy nhìn không thấy mặt hắn, nhưng lúc này cũng có thể tưởng tượngra Dạ Khinh Nhiễm cười đến càn rỡ bừa bãi. Nàng ngưng thần tập trung tư tưởng muốn lắng nghe, cũng không nghe thấy thanh âm của Dung Cảnh, mới nhớ tới tên kia võ công mất hết, tự nhiên không có lực lượng dồi dàonhư Dạ Khinh Nhiễm.


Dạ Khinh Nhiễm ngưng cười, lại nói một câu gì, Tây Sương viện lâm vào yên lặng ngắn ngủi . Chỉ có điều một lát, Vân Thiển Nguyệt chợtnghe “Rầm” một tiếng vang thật lớn, ngay sau đó nàng nghe được tiếngHuyền ca lạnh lùng cảnh cáo, “Nhiễm Tiểu vương gia, thế tử nhà của tatuy võ công mất hết, nhưng còn có ta . Võ công của tại hạ tuy không kịpngài, nhưng thế tử đã dạy ta một chiêu chuyên môn đối phó ngươi đấy, một chiêu này ngươi mười năm trước không có thắng thế tử, mười năm sau vẫnkhông thắng được. Hôm nay ngươi cũng đồng dạng không thắng được tại hạ,tại hạ đem ngươi đá văng ra cho cá ăn rất dễ dàng đấy.”


Quả nhiên hung ác ah! khóe miệng Vân Thiển Nguyệt lần nữa co giật.Nàng đã nghĩ cái tên Dung Cảnh kia không phải là cái người chịu bị người cười nhạo. Quả nhiên là có hậu chiêu! Nàng nghĩ đến vừa mới cái tiếng“Rầm” vang thật lớn kia, chắc Dạ Khinh Nhiễm sẽ không đem mặt đất đậpthành cái hố to chứ. Vậy mặt đất sẽ bị thương…


“Ai ôi!!!, ngã chết bản Tiểu Vương rồi. Quả nhiên là hồ ly chết tiệt lòng dạ hiểm độc…” Dạ Khinh Nhiễm một bên ai ôi, một bên vừa mắng: ”Huyền ca ngươi giỏi, bổn vương gia hôm nay cùng ngươi đại chiến ba trămhiệp, cho ngươi biết rõ biết rõ sự lợi hại của ta!”


“Tiểu vương gia còn muốn bị ngã, tại hạ nhất định phụng bồi!” Huyền ca không sợ.


“Xem ai ngã ai còn không nhất định đâu. Ta trước đem ngươi quăng ngãchết sau đó thu thập hồ ly lòng dạ hiểm độc của nhà ngươi!” Dạ KhinhNhiễm tức giận đứng dậy, hướng Huyền ca bổ ra một chưởng, Huyền ca đưathân nghiên xuống, hai người trong khoảnh khắc đã đánh cùng một chỗ.


Tây Sương viện lập tức truyền đến tiếng hô quát triền đấu, tất nhiên là thập phần kịch liệt.


Vân Thiển Nguyệt bịt kín chăn,mền, nhưng thanh âm kia xuyên thấu quacửa sổ lại xuyên thấu chăn,mền trực tiếp xông vào trong tai nàng. Nàngnhịn sau nửa ngày bên kia còn không có chấm dứt chiến đấu, còn càng đánh càng hăng, nàng đẩy chăn,mền ra đứng dậy xuống giường, đi vài bước đẩycửa phòng ra, chỉ thấy bên Tây Sương viện có hai bóng người lắc lư, nàng lớn tiếng cả giận nói: “Muốn đánh thì đi chỗ khác đánh, còn dám ồn ào,ta ngủ không yên ta sẽ kéo hai ngươi xuống sông cho cá ăn.”


Bên kia tựa hồ thoáng dừng một phát, đều ngay ngắn hướng hướng VânThiển Nguyệt nhìn thoáng qua, nhưng không ai không ai dừng tay, tiếp tục đánh nhau.
“Này, các ngươi có nghe hay không?” Vân Thiển Nguyệt hai tay chống nạnh, kêu la lên.
Bên kia như không nghe thấy, ai cũng không để ý tới nàng, tiếp tục đánh nhau.


Nha Nha, bọn hắn đều biết rõ võ công của nàng mất hết nên lời nóikhông có sức uy hϊế͙p͙ sao? Vân Thiển Nguyệt tức giận rồi, nghĩ đến chínhmình nếu như có võ công, tất nhiên đã đem hai người ồn ào này ném tớiHương Tuyền sơn cho cá ăn. Nghĩ lại tại nàng hoàn toàn không có năng lực đó. Nhưng nàng không có năng lực, không có nghĩa rằng khống có người có năng lực. Nàng cả giận nói: “Mạc Ly, đi lên, đem hai người không nghelời ồn ào kia đánh mạnh cho ta.”


“Vâng, tiểu thư!” trong giọng của Mạc Ly tựa hồ còn mang theo một tia hưng phấn, trong khoảnh khắc đã bay đi.


Vân Thiển Nguyệt nghe tiếng của Mạc Ly hơi là lạ. Nhìn lại Mạc Ly sau khi gia nhập quả nhiên nghe lệnh nàng đánh một người một chưởng, nànglập tức hài lòng, thế nhưng không được bao lâu liền cảm thấy không đúng. Ba người này tựa hồ đánh càng lúc càng kịch liệt rồi. Công lực củanàng tuy không có nhưng thị lực vẫn còn, xem ba người kia ngươi mộtchiêu, ta một thức, ở chỗ nào giống đánh nhau, quả thực là đang chơiđùa, hơn nữa cả một đám tinh thần vô cùng phấn chấn, quả thực chơi vuichết đi được.


Mặt Vân Thiển Nguyệt lập tức chìm xuống, nói như vậy, chẳng phải làmuốn đánh tới hừng đông sao? Nàng chắc không cần đi ngủ nữa. Nàng nhìnba người, vừa muốn hô tiếp. Thì cửa sổ từ chủ phòng Tây Sương viện bỗng nhiên mở ra, nửa người Dung Cảnh xuất hiện, chỉ nghe hắn nhàn nhạt màđối với ba người kia nói: “Các ngươi nếu tiếp tục đánh nữa…, ta liềntriệu tập tất cả tăng nhân trong chùa đến cho các ngươi luyện tập, như thế nào? trong chùa này có cả ngàn tên tăng nhân đó. Các ngươi nhấtđịnh có thể đánh thắng đến nghiện đấy, nhưng mà mỗi người cũng sẽ bịlột xuống một lớp da.”


Dung Cảnh dứt lời, ba người liền ngay ngắn thu hồi chiêu thức. Tiếng đánh nhau lập tức im bặt.
Dung Cảnh tựa hồ hướng Vân Thiển Nguyệt bên này nhìn thoáng qua, nửangười rút lui trở về, cửa sổ đóng lại. Không nói thêm gì nữa.


Vân Thiển Nguyệt tán thưởng, Dung Cảnh quả nhiên là Dung Cảnh ah!Nàng ha ha cười hai tiếng, lớn tiếng nói: “Này, các ngươi cứ đánh tiếpđi, dù sao hôm nay ta cũng không ngủ nữa. Ở đây nhìn xem cả ngàn têntăng nhân đến vây quét các ngươi. Tình hình đó nhất định đặc sắc.”


“Tiểu nha đầu, ta vất vả lên núi thăm ngươi, không nghĩ lòng dạ ngươi ác như vậy.” Dạ Khinh Nhiễm cười mắng một câu.


“Ai bảo ngươi ồn ào không cho ta ngủ?” Vân Thiển Nguyệt đối với DạKhinh Nhiễm le lưỡi, cảm giác mình đối với Dạ Khinh Nhiễm như vậy quảthật không tốt. Vội vàng gọi Mạc Ly về, “Mạc Ly trở về đi ngủ, tất cảmọi người đều đi ngủ ah!”


Dứt lời, nàng quay người trở về nhà, đóng cửa lại, đi vài bước lêngiường, đắp chăn, nhắm mắt lại, nghĩ đến lúc này có thể ngủ rồi.


Mạc Ly lập tức rút về, tựa hồ có chút chưa thỏa mãn. Dạ Khinh Nhiễmcũng có chút ít chưa thỏa mãn, lầm bầm nói: “Bản Tiểu Vương những ngàynày ngày ngày mệt nhọc, lại một thân khôi giáp nặng nề thi triển khônghết bản lãnh của ta, nếu không đã sớm đem hai người các ngươi thu thập.” Dứt lời, hắn cất bước hướng phòng Dung Cảnh đi đến, “Bản Tiểu Vươngkhông có chỗ ngủ, tối nay cố mà chen chúc cùng Nhược mỹ nhân vậy”


Huyền ca lập tức ngăn Dạ Khinh Nhiễm lại, “Tiểu vương gia, thế tử nhà của ta không cần ngài quá miễn cưỡng”


Dạ Khinh Nhiễm nhìn xem Huyền ca, thong thả mà nói: ” thế tử nhà củangươi không chứa chấp ta cũng được, Nguyệt muội muội nhất định sẽ thulưu ta. Ta vừa vặn cũng không miễn cưỡng.” Dứt lời, hắn thật sự vượtqua Huyền ca, tiếp tục hướng Đông Sương viện đi tới.


“Huyền ca, đem chỗ của ngươi tặng cho Nhiễm Tiểu vương gia” Trongphòng truyền đến thanh âm Dung Cảnh. Huyền ca đen mặt, cứng ngắc mà nói: “Nhiễm Tiểu vương gia, ngài ở phòng tại hạ a!”
“Hả? Ta ở phòng ngươi? Ngươi không có miễn cưỡng đó chứ?” Dạ Khinh Nhiễm dừng bước, nhìn Huyền ca dò xét.


“Tại hạ không miễn cưỡng.” Huyền ca gật đầu.
“Ngươi không miễn cưỡng nhưng ta thấy miễn cưỡng. Ta ưa thích mộtmình ở một cái phòng, không thích cùng người ta ở chung một chỗ.” DạKhinh Nhiễm lắc đầu, nói, “Bất quá Nguyệt muội muội là ngoại lệ.”


“Tại hạ không cùng Tiểu vương gia ở chung chỗ. Tiểu vương gia cứ ởtrong phòng. Tại hạ… Tại hạ gác đêm cho Tiểu vương gia cùng thế tử gia.” Huyền ca cắn răng nói.


“Ha ha, tốt, ta đây đi phòng ngươi để ngủ. Ngươi phải cố gắng gác đêm cho chúng ta ah!” Dạ Khinh Nhiễm cười ha ha hai tiếng, đắc ý hướngphòng Huyền ca đi đến. Cơn giận bị Huyền ca đá ngã đã giải giờ thoải mái hơn rồi . Huyền ca nhìn xem Dạ Khinh Nhiễm tiến vào phòng của hắn, mặthắn ỉu xìu . Nghĩ đến tiểu ma Vương này thật không thể đắc tội ah!


Mái hiên sân nhỏ rốt cục lần nữa lâm vào yên tĩnh, không tiếp tục ồn ào nữa.


Vân Thiển Nguyệt rất nhanh liền ngủ mất rồi, một giấc ngủ đến ôngtrời chiếu sáng khắp nơi mới tỉnh lại. Nghe được bên ngoài tựa hồ cóthanh âm thì thầm truyền đến, dường như có rất nhiều người, nàng mở tomắt, hướng ra phía ngoài nhìn thoáng qua, phía trước cửa sổ có màn chechắn nhìn không thấy gì ở bên ngoài, nàng nhíu nhíu mày, hô: “ThảiLiên!”


“Tiểu thư, ngài tỉnh rồi?” Thải Liên lên tiếng đẩy cửa ra tiến đến.
“Bên ngoài đang làm cái gì? Sao lại nhiều người như vậy?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.


“Tiểu thư, là thái tử điện hạ hôm qua mang đến hai nữ y chính từ Thái y viện đến , sáng sớm đã mang tới, muốn cẩn thận kiểm tra thân thể chotiểu thư, cũng tốt cho việc tiến hành chữa trị. Hiện tại đang chờ ở bênngoài đây này!” Thải Liên lập tức nói.


Vân Thiển Nguyệt mặt trầm xuống, “Đi ra ngoài nói cho hắn biết, thân thể của ta rất tốt, không cần kiểm tra!”
“Tiểu thư, cái này… Chỉ sợ không tốt ?” Thải Liên nhìn bên ngoài liếc, thấp giọng nói.


“Có cái gì không tốt? hôm qua ca ca ta xem bệnh cho ta rồi, hếtthảy không việc gì. Chẳng lẽ y thuật của nữ y chính Thái y viện còn giỏi hơn ca ca ta sao?” Vân Thiển Nguyệt hừ lạnh một tiếng. Đừng tưởng rằngnàng không biết Dạ Thiên Khuynh có chủ ý gì.


“Cái này…” Thải Liên do dự. Gặp Vân Thiển Nguyệt sắc mặt khó coi, gật gật đầu, quay người đi ra ngoài.


Vân Thiển Nguyệt đẩy chăn,mền rời ra giường, nghĩ đến sáng sớm DạThiên Khuynh đã tới tìm nàng, thật là khiến một chút tâm tình tốt củanàng cũng bị mất. Kéo qua quần áo đến hai ba lần xuống mặc vào, đi đếnphía trước cửa sổ đem màn che kéo ra. Quả nhiên thấy trong nội viện hoặc ngồi hoặc đứng hơn mười người. Đem hai cái bàn đá trong nội viện đềungồi đầy. Trong đó một bàn đá Dạ Khinh Nhiễm ngồi, Dạ Thiên Dục, Vân MộHàn, một cái bàn đá khác Dạ Thiên Khuynh , Vân Vương gia, Dung Linh Lanngồi, sau lưng Dạ Thiên Khuynh đứng thẳng hai nữ tử trung niên mặc quanphục thái y . Cách hai bàn đá ba thước Dung Cảnh mặc nguyệt nha bạch cẩm bào ngồi trên một cái ghế , Dung Cảnh sắc mặt ôn nhuận thanh đạm, đứng bên cạnh của hắn là một tiểu nam hài hơn mười tuổi, chính là Dung Tích, Dung Tích mở một đôi mắt to tinh khiết đang tò mò hướng vào phòng nhìnnàng.


Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến cái trận thế hôm nay thật lớn ah! Muốn làm cái gì ah?


Chỉ nghe Thải Liên đem nguyên lời nói của Vân Thiển Nguyệt truyềncho Dạ Thiên Khuynh. Dạ Thiên Khuynh vốn cùng Vân Vương gia nói chuyện,liền ngẩng đầu nhìn hướng bên này, chứng kiến Vân Thiển Nguyệt đứng ởphía trước cửa sổ, hắn đối với nàng cười cười, ngữ khí cực kỳ hòa hảo mà nói: “Nguyệt muội muội thân thể cao quý, Mộ Hàn tuy hiểu y thuật nhưngdù sao cũng không chuyên trị cho nữ. Hai nữ y chính Thái y viện chuyênmôn xem bệnh cho tất cả các nương nương, y thuật cao tuyệt, để các nàngxem bệnh cho ngươi, nếu xác nhận không sao là tốt nhất, mọi người chúngta cũng có thể yên tâm.”


Vân Thiển Nguyệt không đáp lời, lạnh lùng nhìn xem Dạ Thiên Khuynh .


Dạ Thiên Khuynh lại nói: “Đây cũng là ý tứ phụ hoàng, hai nữ y chính này tuy là ta phái người tiến cung đi mời , nhưng phụ hoàng cũng biếtrõ nên cho phép, còn dặn các nàng, nhất định phải hảo hảo xem bệnh chongươi, không được sai sót. Mẫu hậu nghe nói ngươi cùng Cảnh thế tử gặpkhông may, sắc mặt buồn rầu ba ngày đều không tiêu tan, về sau nghe nóingươi được cứu ra thì vui đến phát khóc. Nghe nói có hai nữ y đến đây,cũng muốn cùng tới, nhưng bị phụ hoàng ngăn trở. Cho nên, Nguyệt muộimuội, ngươi đừng tùy hứng nữa. Phụ hoàng cùng mẫu hậu đều yêu mếnngươi.”


Vân Thiển Nguyệt tiếp tục nhìn Dạ Thiên Khuynh, mím môi không nói.


Thải Liên lo lắng mà nhìn tiểu thư nhà mình. Nghĩ đến thái tử điện hạ đã đem Hoàng Thượng hoàng hậu đưa ra, hiển nhiên là quyết định mọi giáphải xem bệnh cho tiểu thư rồi. Nàng tuy không quá thông minh, nhưngtrong lòng cũng hiểu rõ vài phần, cử động lần này của thái tử điện hạchắc chắn là muốn xác nhận tiểu thư cùng Cảnh thế tử có phát sinh cái gì hay không.


“Thiển Nguyệt, đừng tùy hứng nữa. Thái tử điện hạ cũng là quan tâmcon. Cứ để cho hai nữ y chính xem bệnh cho con đi. Giống như lời thái tử điện hạ nói, con không có gì mọi người chúng ta cũng đều có thể yêntâm.” Vân Vương gia thở dài một tiếng ở trong lòng. Nghĩ đến trước kiaVân Thiển Nguyệt đuổi theo phía sau thái tử điện hạ, không được hắn quan tâm, những việc điên cuồng đều đã làm nhiều lần, có những việc ngay cảbọn họ nhìn cũng thấy không được, nên nàng mới oán hận, thời gian dầntrôi qua tim cũng lạnh giá, nhưng mà hôm nay gặp thái tử điện hạ lại cóxu hướng đối với nàng hòa hảo, thậm chí không hề đưa ra cái giá thế kiêu ngạo cùng thân phận là thái tử với nàng, nhưng đứa con gái này lạikhông thèm quan tâm, khiến hắn không khỏi có chút lo lắng.


“Y thuật của Mộ Hàn huynh tuy không dám xưng là Thiên Hạ Vô Song,nhưng cũng là nhân tài kiệt xuất, chẳng lẽ không tốt hơn so với hai nữ y chính của Thái y viện sao? Ta xem thái tử hoàng huynh thật sự là vẽ vời cho thêm chuyện rồi.” Dạ Khinh Nhiễm lườm liếc Dạ Thiên Khuynh , giọng nói âm vang, “Hoàng bá bá cùng Hoàng hậu nương nương chẳng lẽ không tin tưởng Mộ Hàn huynh sao? Chẳng lẽ còn cảm thấy Nguyệt muội muội bị bệnhnặng mà hắn che giấu hay sao?”


“Khinh Nhiễm nói đúng. Ta cũng thấy được thái tử hoàng huynh thật sự là vẽ vời cho thêm chuyện rồi.” Dạ Thiên Dục phụ họa thêm.


“Có lẽ là Bổn điện hạ vẽ vời cho thêm chuyện. Nhưng vì tốt cho Nguyệt muội muội thì cũng không quá đáng.” Dạ Thiên Khuynh lườm Dạ KhinhNhiễm cùng Dạ Thiên Dục , rồi nhìn về phía Dung Cảnh, “Cảnh thế tử nghĩ sao? Dù sao đảm bảo được Nguyệt muội muội vạn vô nhất thất
(không có bất kỳ sơ hở nào)


là không có sai.”
Dạ Thiên Khuynh dứt lời, tất cả mọi người nhìn về phía Dung Cảnh.
Vân Thiển Nguyệt cũng nhìn về phía Dung Cảnh .


Dung Cảnh cười nhạt một tiếng, không đếm xỉa tới đối với Dạ ThiênKhuynh hỏi: “Thái tử điện hạ là thật muốn xem bệnh cho Thiển Nguyệt lolắng thân thể nàng ôm bệnh, hay vẫn là muốn nhìn một chút bản thế tử đối với nàng đã có hành vi không quân tử gì? Hủy danh dự của nàng?”


Dung Cảnh dứt lời, mọi người cả kinh, tuy đều biết rõ dụng ý DạThiên Khuynh, nhưng đều không nghĩ tới Dung Cảnh lại nói ra rõ ràng màkhông chút kiêng kỵ. Trong nháy mắt mọi người có thần sắc khác nhau.Nhất là Dạ Thiên Khuynh , sắc mặt hắn lập tức cứng đờ.


Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười cười, mọi người đang yên lặng thìgiọng nói thanh thúy của nàng vang lên, “Ta xem hắn chính là ý tứ này.Dung Cảnh, nhân phẩm của ngươi thật sự quá kém. Cũng khó trách người tahoài nghi ngươi!”


“Cảnh tự nhận là cho tới bây giờ đều theo khuôn phép cũ, thủ quân tử chi lễ, ai…” Dung Cảnh thở dài một tiếng.


“Ngươi là tên Nhược mỹ nhân cuộc sống hàng ngày cũng khó tự mình loliệu lấy, áo đến thò tay cơm đến há miệng. Muốn đối với người ta có hành vi không quân tử đoán chừng cũng không khí lực. Thái tử hoàng huynhhoài nghi cái này cũng quá mức vớ vẩn. Quả nhiên là ngươi nhân phẩm quákém.” Dạ Khinh Nhiễm đối với Dung Cảnh Xùy~~ một tiếng.


“Bổn hoàng tử thế vẫn một mực tin tưởng nhân phẩm làm người của Cảnhthế tử. Người khác đối với hắn không quân tử đã không tệ rồi. Hắn làmsao có thể đối với người khác không quân tử chứ? Nguyệt muội muội thìcàn rỡ thô lỗ đứng đầu không ai địch lại ah!” Dạ Thiên Dục hướng VânThiển Nguyệt nhìn thoáng qua, còn đối với nàng mở trừng hai mắt, cườinói.


“Ha ha…” Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên phá lên cười, nhìn xem Dung Cảnh,“Chiếu ngươi nói như vậy lời nói không nên cho Nguyệt muội muội nghiệmminh chính bản thân, nên cho Cảnh thế tử nghiệm minh chính bản thân mớiđúng. Nhìn xem phải hay là không Nguyệt muội muội phi lễ cái nhược mỹnhân này …” Vân Thiển Nguyệt phiết qua mặt, nàng có kém cỏi như vậy sao? Bất quá ngày ấy tựa hồ suýt nữa bổ nhào Dung Cảnh kia mà.


Dung Cảnh làm như không nghe thấy, sắc mặt không thay đổi chút nào,cười nhạt nói: “Nói như thế cũng đúng. Bản thế tử vai không thể gánh,tay không thể nâng. Như vậy tính ra, thái tử điện hạ là nên xem bệnh cho bản thế tử một phen. Bản thế tử thật đúng là bị nàng khi dễ cũngkhông biết chừng.”


Vân Thiển Nguyệt liếc mắt. Nàng có thể khi dễ cái tên lòng dạ hiểm độc này hay sao?
“Đã như vậy, thì thái tử hoàng huynh nên để cho hai nữ y chính xemtrước cho Cảnh thế tử một chút đi!” Dạ Khinh Nhiễm cười to, nhìn về phía Dạ Thiên Khuynh.


Dạ Thiên Khuynh lắng nghe được mọi người ngươi một lời ta một câu,khiến tuấn nhan của hắn lúc trắng lúc xanh. Trong lúc nhất thời trầm mặc im lặng.


Dung Linh Lan nhìn không được nữa, đau lòng cho Dạ Thiên Khuynh , lập tức lên tiếng nói: “Thái tử điện hạ cũng là có ý tốt. Đây chính là ânđiển của Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu nương nương. Hai nữ y chính củaThái y viện điều có nhiều kinh nghiệm, ngoại trừ Hoàng hậu nương nươngcùng thái phi và tứ hoàng phi nương nương trong nội cung, cùng công chúa ra, trong nội cung phi tần bình thường đều là không để được xem bệnhđâu. Nguyệt muội muội cũng đừng đem lòng tốt của thái tử điện hạ trởthành lòng lang dạ sói.”


Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Dung Linh Lan, thấy nàng bộ dáng tứcgiận. Nghĩ đến nữ nhân mà si mê nam nhân , thì ngay cả kẻ ngu đều khôngbằng. Dạ Thiên Khuynh nếu không là thái tử điện hạ, Dung Linh Lan còn có thể yêu hắn sao?


“Dung Nhị tiểu thư nói đúng, thái tử điện hạ là có ý tốt. ThiểnNguyệt, con đồng ý đi” Vân Vương gia nói với Vân Thiển Nguyệt: “Vừa mớirồi gia gia của con phái người đến truyền lời, nói con hôm nay phải theo ta cùng trở về. Để cho hai nữ y chính này xem bệnh cho con xong cũngtốt lên đường. Nếu không đợi sắc trời tối lại thì không tốt xuống núi.”


“Trở về?” Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Vân Vương gia, “Chuyện con vô duyên vô cớ bị hại không tra xét nữa sao?”


Vân Vương gia lắc đầu, “Chuyện con cùng Cảnh thế tử gặp hôm nay điềutra không ra đầu mối, Hoàng Thượng đã giao cho chuyện này lại cho Đại Lý Tự, cần phải đem chuyện con cùng Cảnh thế tử gặp nạn với việc mười haikim tượng mất tích cùng nhau tra ra. Sợ cũng không phải là một hai ngàycó thể điều tra được. Ở đây dù sao cũng là nơi Phật môn thanh tịnh,chúng ta có nhiều người ở đây có quấy rầy cũng không tốt. Dù sao concùng Cảnh thế tử cũng nên trở lại kinh an dưỡng.”


Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Dung Cảnh.


“Cũng tốt.” Dung Cảnh gật gật đầu, sắc mặt ôn hòa. Dứt lời, hắn đốivới Vân Thiển Nguyệt ấm giọng nói: “Ngươi hiện tại đi ra, để cho hai nữ y kiểm tra trước mặt của mọi người. Ngươi đã trong sạch, thì sao cóthể để cho người khác ở sau lưng giội nước bẩn chứ? Huống hồ chuyện này cũng liên quan đến danh dự bản thế tử. Cứ để cho bọn họ kiểm tra xongrồi thì chúng ta cũng lên đường. Ở đây đích thật là nơi Phật môn thanhtu. Chúng ta ở lại thời gian dài sẽ ảnh hưởng đến chúng tăng thanh tu.”


“Ai, bản Tiểu Vương làm sao lại số khổ như vậy. Ta vừa mới muốn ở chỗ này chơi thêm mấy ngày, không nghĩ tới phải trở về kinh rồi.” Dạ Khinh Nhiễm thở dài một tiếng, khoát khoát tay, “Đã như vậy, tiểu nha đầungươi cứ để cho các nàng xem. Chốc lát xuống núi trở về chúng ta sẽ cùng nhau đua ngựa.”


“Nàng hiện tại thân thể suy yếu, làm sao có thể cùng ngươi đua ngựa?” Dung Cảnh nhìn Dạ Khinh Nhiễm liếc, “Ngươi thanh nhàn rảnh rỗi như thế, có thể không ngại ở chỗ này thêm mấy ngày. Lĩnh giáo thập bát La Hántrận nổi tiếng ở trong chùa cũng không tệ đâu.”


“Cũng đúng. Xem ra đua ngựa không được nữa rồi.” Dạ Khinh Nhiễm nhíumày, lắc đầu, “Một đám tử ngốc hòa thượng, các ngươi đều xuống núi rồi, bản Tiểu Vương mới không cần ở lại chỗ này, thập bát La Hán trận bảynăm trước ta đã lĩnh giáo rồi, cũng không có gì lợi hại cả. Động tác võthuật đẹp mà thôi.”


“Kinh Nhiễm, lời này của ngươi nếu bị Từ Vân phương trượng nghe được, đoán chừng sẽ thực thịnh tình đem ngươi lại. Linh đài tự không chỉ cóThập bát La Hán trận, mà còn có rất nhiều trận pháp, nghe nói có mộtloại đại trận có mấy trăm tăng nhân cùng tiến lên trận. Ngươi xác địnhngươi ứng phó được hả? Còn dám i nói người ta là động tác võ thuật đẹpnữa không?” Dạ Thiên Dục quay đầu đối với Dạ Khinh Nhiễm cười nói.


Dạ Khinh Nhiễm hừ một tiếng, “Bản Tiểu Vương hiện tại không có rảnh!Cái nơi rách nát này ta đã sớm chơi chán rồi. Tựu Tàng kinh các thì còn được đó.”


“Tàng kinh các quả thật là thú vị, mười năm trước ngươi đi Tàngkinh các trộm sách, bị người ta đánh cho nửa tháng còn không có xuốngđược giường.” Dạ Thiên Dục chế nhạo Dạ Khinh Nhiễm.


“Ngươi có thể không đề đến chuyện này hay không? Khi đó ngươi ở bênngoài hóng gió à. Nếu không phải ngươi mắc tiểu rầm rầm chạy ra khỏiTàng kinh các tiểu đem tăng nhân bên ngoài kéo tới, ta có thể bị đánhsao?” Dạ Khinh Nhiễm tức giận mà trừng mắt nhìn Dạ Thiên Dục. Nếu nói là bị Dung Cảnh giết hãn huyết bảo mã ăn thịt là chuyện nhục nhã thứ nhất, như vậy hắn đi Tàng kinh các trộm sách bị người ta xem làm giặc hànhhung chuyện nhục nhã thứ hai. Cái chuyện nhục nhã thứ hai vốn có thểkhông xảy ra, đều do cái gia hỏa này thành sự không có, bại sự có thừa.


Mặt của Vân Thiển Nguyệt hung hăng giật giật, nghĩ đến Dạ Khinh Nhiễm cùng Dạ Thiên Dục đều là hai cái tên không biết giới hạng là gì.
“Khục khục… Ta không phải là còn nhỏ sao, mắc tiểu tự nhiên không thể nhìn…” Dạ Thiên Dục xấu hổ mà ho một tiếng.


“Mất mặt xấu hổ!” Dạ Khinh Nhiễm quát Dạ Thiên Dục một tiếng.
Dạ Thiên Dục vừa muốn nói chuyện, thì Dạ Thiên Khuynh nhíu mày quát: “Chú ý thân phận của các ngươi, đừng nói nhãm nữa”
Dạ Khinh Nhiễm cùng Dạ Thiên Dục thay nhau trừng đối phương, đều không nói thêm nữa.


Dạ Thiên Khuynh lại nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, giọng điệu hòahoãn nói: “Nguyệt muội muội, ta tự nhiên tin tưởng ngươi cùng Cảnh thếtử. Ta chỉ là quan tâm thân thể ngươi, cũng không có ý tứ gì khác. Ngươi nếu thật sự không muốn để cho hai vị nữ y chính xem bệnh cho ngươi, vậy thì thôi.”


“Ngươi lao sư động chúng như thế, ta làm sao có thể không cảm kích.Xem đi!” Vân Thiển Nguyệt đẩy cửa từ trong phòng đi ra. Dù sao cái địaphương rách nát này nàng cũng không muốn ở nữa. Thật lộn xộn.


“Hai người các ngươi đã nghe chưa? Lập tức xem bệnh cho Thiển Nguyệttiểu thư ? Cần phải cẩn thận, ăn ngay nói thật.” Dạ Thiên Khuynh quayđầu hướng hai nữ y chính sau lưng phân phó một câu.
“Vâng, thái tử điện hạ!” Hai nữ y chính đi tới trước.
Vân Thiển Nguyệt dừng bước, nhàn nhạt mà nhìn xem hai nữ y chính.


Hai nữ y đang bị ánh mắt nhàn nhạt của nàng nhìn có chút hoảng hốt,nghĩ thầm vị Thiển Nguyệt tiểu thư đứng ở chỗ này không giận không uy,làm cho các nàng có cảm giác so với khi xem bệnh cho hoàng hậu, và nương nương còn bị áp lực hơn. Cố tự trấn định đi đến bên người nàng, mộtngười một tay xem mạch cho nàng.


Mười mấy người trong nội viện tĩnh lặng im ắng, ánh mắt đều rơi vào trên người Vân Thiển Nguyệt cùng hai nữ y chính.


“Thế tử ca ca, ta phát hiện Thiển Nguyệt tỷ tỷ so với trong mỹ nhânđệ nhất kinh thành còn đẹp hơn đó. Dung Tích từ khi Vân Thiển Nguyệtbước ra ngoài, hắn đã mở mắt to ra mà nhìn xem nàng, lúc này đến gần sát bên tai Dung Cảnh, thấp giọng nói.


Hắn tự nhận là hạ giọng cực thấp cực nhỏ, nhưng mọi người ở đây ngoại trừ Dung Linh Lan cùng Thải Liên, Thính Tuyết, Thính Vũ và vài tên nữtử ra thì đều học võ cả, mà võ công còn không kém, tự nhiên đều ngheđược rành mạch. Tâm tư mọi người khẽ động, nhìn xem Vân Thiển Nguyệt lúc này đang tùy ý đứng đó, sắc mặt mặc dù nhạt, nhưng nhan sắc có mộtkhông hai. Dịu dàng độc lập, phong độ tư thái uyển chuyển hàm xúc nóikhông nên lời. Trong đầu bỗng nhiên nhớ tới dung nhan tuyệt mỹ của TầnNgọc Ngưng cùng tư thế đứng thẳng giữ lễ của nữ tử khuê phòng, giốngnhư pho tượng hoàn mỹ, đâu có chút trầm tư cùng linh động nào? Mọi người tuy không nói gì, nhưng đều tán thành lời nói của Dung Tích.


“Đẹp?” Dung Cảnh nhíu mày, nhàn nhạt nói một tiếng, “Vẻ đẹp của nàngđều là biểu tượng, chưa có nghe nói qua một câu, bên ngoài tô vàng nạmngọc trong thối rữa sao? Nàng chính là như vậy. Ngươi chớ bị bề ngoàicủa nàng mê hoặc.”


Tiếng nói của Dung Cảnh không nhỏ chút nào, tất nhiên mọi người nghe được rành mạch.
Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại hung hăng trừng Dung Cảnh , ánh mắt hung dữ nói, “Không cần phải nói ta, ngươi cũng thế.”
“Ngươi xem, ta nói đúng nha? Nàng còn đẹp ở chỗ nào hả?” Dung Cảnh hỏi Dung Tích.


Dung Tích há to mồm, nhìn bộ dạng hung dữ của Vân Thiển Nguyệt thậtcó chút đáng sợ, hắn gật gật đầu, “Thế tử ca ca nói đúng, Thiển Nguyệttỷ tỷ không đẹp đâu. Chẳng những không đẹp, tức giận lên còn rất đángsợ.”


Vân Thiển Nguyệt một hơi bị ngăn ở ngực, quay đầu trở lại, mặc kệDung Cảnh. Nghĩ đến trở lại kinh cho sớm, trở lại kinh rồi nàng cũngkhông cần gặp lại người này nữa. Vừa nghĩ như thế, lập tức trong lònggiống như có mũi tên.


Dạ Thiên Dục cười ra tiếng, “Đúng đấy, Nguyệt muội muội thật sự là không đẹp đâu. Nàng còn không có đẹp bằng ta.”
Dạ Khinh Nhiễm hứ Dạ Thiên Dục một tiếng, “Ngươi cũng không biết đỏ mặt!”


Dạ Thiên Khuynh thu hồi vẻ mặt kinh diễm, con mắt khôi phục vẻ mờmịt. Trong lòng nghĩ nàng đích thật là đẹp, cũng hoàn toàn chính xác soNgọc Ngưng tiểu thư phủ Thừa Tướng đẹp hơn. Đáng tiếc nàng cái gì cũngđều không hiểu, quả nhiên là bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thốirữa, nàng nếu như có tài năng của Ngọc Ngưng tiểu thư thì thật tốt? Hắncũng không cần chờ đến hôm nay mà còn chưa quyết định dứt khoát phảichăng nên đi cầu phụ hoàng hạ chỉ tứ hôn. Một nữ tử cái gì cũng đềukhông hiểu, không có bất kỳ cấp bậc lễ nghĩa quy củ làm sao mà làm TháiTử Phi chứ? Càng như thế nào làm hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ thống lĩnhhậu cung?


Vân Vương gia ảm đạm áy náy mà gục đầu xuống, nghĩ đến Thiển Nguyệt cùng mẹ ruột nàng càng lúc càng giống rồi.
“Này, các ngươi xem đủ chưa?” Vân Thiển Nguyệt đứng lên không kiên nhẫn được nữa, đối với hai nữ y chính hỏi.


Hai người lập tức buông tay ra, gật gật đầu, cực kỳ cung kính, “Hồi bẩm Thiển Nguyệt tiểu thư, đã xong rồi!”
“Như thế nào?” Dạ Thiên Khuynh hỏi.


Hai người liếc mắt nhìn, một nữ y chính hơi chút tuổi trẻ nói: “Hồibẩm thái tử điện hạ, Thiển Nguyệt tiểu thư chỉ là thân thể quá suy yếu,cần phải bổ dưỡng nhiều hơn. Nhất là âm huyết máu lưỡng thiếu. Cái nàytuy không phải cái vấn đề lớn gì, nhưng nếu điều dưỡng không tốt, về sau biến thành không tốt.”


Dạ Thiên Khuynh biến sắc, “Còn gì nữa không?”


Nữ y chính lắc đầu, nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng vẻ mặt lơ đễnh,liền gục đầu xuống đối với Dạ Thiên Khuynh mập mờ mà nói: ” Trong cơ thể Thiển Nguyệt tiểu thư thuần khiết không mất, ngoại trừ công lực mấthết, không tổn thương không đau đớn. Thân thể không có trở ngại.”


Lời này ý nói cho Dạ Thiên Khuynh biết Vân Thiển Nguyệt là còn thân hoàn bích.
Thuần khiết không mất? Vân Thiển Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nói với Dạ Thiên Khuynh: “Hiện giờ ngươi yên tâm chưa?”


Lòng Dạ Thiên Khuynh đang căng cứng được buông lỏng, mặc dù biết Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt không đến mức phát sinh cái gì, nhưng vẫn muốn xác nhận xong mới bằng lòng yên tâm, trong lòng của hắn mặc dù vui,nhưng sắc mặt lại không hiển lộ chút nào mừng rỡ, đối mặt với Vân ThiểnNguyệt đối xử lạnh nhạt hắn cũng không giận, ôn nhu nói: ” Thân thểngươi thực sự quá suy yếu, đợi trở về kinh thành ta đem dược tốt nhấtcủa phủ thái tử cho người đưa qua, ngươi nhất định phải cố gắng bồi bổ.Ngàn vạn lần không được chủ quan rồi.” Dứt lời, hắn cũng không đợi VânThiển Nguyệt mở miệng cự tuyệt, đã quay đầu nói với vân Vương gia: “VânVương thúc, về sau ngươi không được lại vắng vẻ Nguyệt muội muội nữa.Nàng đường đường là đích nữ duy nhất của Vân vương phủ, thân phận tônquý cỡ nào? Làm sao thân thể lại yếu ớt được? Vân vương phủ chẳng lẽthiếu đồ ăn sao?”


“Thái tử điện hạ nói rất đúng, trước kia là lão thần hồ đồ ngu dốt.Đem nhà giao cho nữ nhân lòng dạ rắn rết quản lý, khiến cho trong phủchướng khí mù mịt. Sau này Vân vương phủ do Thiển Nguyệt chưởng gia. Tựnhiên sẽ không lại bạc đãi nàng đâu.” Vân Vương gia hổ thẹn mà nói.


“Ừ, chính xác là nên như vậy. Nguyệt muội muội phải nên học tậpchưởng gia. Về sau cũng tiện dùng.” Dạ Thiên Khuynh gật gật đầu. Hắn tuy chưa nói ra là dùng cái gì, nhưng mọi người tự nhiên biết rõ ý của hắn.


Vân Thiển Nguyệt thật sự khó có thể đối với người nam nhân này có sắc mặt tốt, nàng khoát khoát tay, “Không có chuyện gì nữa đúng không? Vậycó lên đường không? Chúng ta phải xuống núi hồi phủ!”


“Ừ, lên đường a!” Dạ Thiên Khuynh gật đầu, “Nguyệt muội muội hiện tại trở về nên ở trên xe ngựa của ta a! Ta đem ngươi đưa về Vân vương phủtrước đi. Xe ngựa của ta được bố trí tốt hơn một chút, thân thể củangươi hiện tại suy yếu, tự nhiên chịu xóc nảy không được.”


“Xe ngựa của ngươi chế tạo so với xe ngựa gỗ trầm hương còn tốt hơn sao?” Vân Thiển Nguyệt hỏi lại.


Dạ Thiên Khuynh cứng đờ, nhìn Dung Cảnh , miễn cưỡng cười nói: “Xengựa của ta mặc dù không có chế tạo tốt như xe ngựa gỗ trầm hương củaCảnh thế tử, nhưng mà trong xe đều trải da l Bạch Hổ cùng áo ngủ bằng tơ gấm, gia cố vài tầng, ngươi nhất định sẽ bị không xóc nảy.”


“Xe không tốt, đồ đạc dù thêm cũng sẽ xóc nảy.” Vân Thiển Nguyệt không lĩnh tình.


Dứt lời, cũng không thèm để ý sắc mặt biến đổi của Dạ Thiên Khuynh,nói với Dung Cảnh: “Còn ngồi làm gì? Tranh thủ thời gian thu thập đi ah! Ngươi lúc đến đem ta mang đến, trở về tự nhiên phải tiễn đưa ta về. Làm người phải đến nơi đến chốn. Hiểu hay không?”


“Hiểu!” Dung Cảnh tựa hồ nở nụ cười thoáng một cái, đứng lên, bước đi ra ngoài, “Vậy đi thôi, xe ngựa dừng ở cửa chùa. Ngươi không đến mức đi không nỗi bắt ta cõng ngươi tới cửa chứ? Ta cõng không nổi!”


“Tất nhiên không cần!” Vân Thiển Nguyệt đuổi kịp Dung Cảnh, đi vàibước lại nói: “Này, cứ như vậy đi rồi hả? Đồ dùng tùy thân mang đến làmsao bây giờ?Không cần nữa hả?”


“Ngươi thật đúng là thích quan tâm, rất thích hợp chưởng gia. Cóngười thu dọn, không cần ngươi quan tâm, đi thôi!” Dung Cảnh không quayđầu lại, bước đi vẫn nhẹ nhàng chậm chạp ưu nhã, không nhanh không chậmnhư trước.


Vân Thiển Nguyệt ngẫm lại cũng phải. Trời sinh là mệnh quan tâm ah!Nàng lại có cách nào? Hai người một trước một sau, hướng phía cửa đitới. Ngay cả đối với mọi người khách khí khiêm nhượng một phen đều không có. Quả thực không coi ai ra gì.


“Thế tử ca ca, Thiển Nguyệt tỷ tỷ, chờ ta một chút! Ta cũng phải cùng đi chung với các ngươi.” Dung Tích vội vàng đuổi theo.
Vân Mộ Hàn một mực không có mở miệng cũng đứng dậy, đi ra ngoài.


Dạ Khinh Nhiễm đứng dậy, “Có tốt xe ngu sao mà không ngồi, ta tựnhiên cũng muốn ngồi xe ngựa chế tạo bằng gỗ trầm hương!” Lời còn chưadứt, người đã đuổi theo.


Dạ Thiên Dục cũng lập tức đứng dậy, bước nhanh đuổi kịp Dạ KhinhNhiễm, truyền đến giọng nói “Ngươi nếu đi ngồi cái xe ngựa chế tạo bằnggỗ trầm hương, vậy ngựa của ngươi đúng lúc cho ta cỡi trở về. Đây chínhlà ngựa tốt không thua ở hãn huyết bảo mã a. Bổn hoàng tử còn không cócưỡi qua!”


“Nghĩ cũng đừng nghĩ!” tiếng nói của Dạ Khinh Nhiễm truyền đến.
“Ngươi muốn đi ngồi xe ngựa gỗ trầm hương, thì ta dám cưỡi ngựa của ngươi.” Dạ Thiên Dục không chút nào nhường cho.


Chỉ nghe xa xa có tiếng rít của chưởng phong truyền đến, hiển nhiên là hai người ngươi một quyền ta một cước mà động thủ.


Sắc mặt Dạ Thiên Khuynh cực kỳ không tốt, quả thực có dùng từ mộttrời u ám để hình dung, hắn đã để xuống thân phận cùng cái giá thế kiêungạo đối với Vân Thiển Nguyệt, nhưng nàng phảng phất làm như không thấy, trong nội tâm tức giận, nữ tử có lá gan này dám đối với hắn như thế?Quả thực là không biết điều. Còn có Dung Cảnh… Dung Cảnh…


Tay của Dạ Thiên Khuynh nắm chặt trong tay áo. Dung Cảnh hắn muốn làm cái gì? Đối với Vân Thiển Nguyệt hữu cầu tất ứng khắp nơi bảo vệ, chorằng Vân Thiển Nguyệt thật sự có thể gả cho hắn sao? Vinh vương phủ cùng Vân vương phủ muốn quan hệ thông gia quả thực là nằm mơ! Hắn đột nhiêncảm giác được Dung Cảnh hôm nay mười năm sau xuất phủ, bệnh nặng mớikhỏi, có phải là nên để cho phụ hoàng cho chỉ hôn cho hắn ta không? Màngười kia tất nhiên không phải Vân Thiển Nguyệt.


“Thái tử điện hạ, Linh Lan có thể cùng ngài ngồi chung một xe, xengựa của ta thật sự xóc nảy vô cùng.” Dung Linh Lan cắn cắn môi, tronglòng có chút oán hận, không biết Vân Thiển Nguyệt gặp vận gì, lại để cho ánh mắt của tất cả mọi người đều đuổi theo nàng, cả thái tử điện hạtrước kia đối với nàng chẳng thèm ngó tới cũng kéo xuống tư thái đối với nàng tốt, mà nàng còn không biết điều.


Dạ Thiên Khuynh ngẩng đầu nhìn nhìn hướng Dung Linh Lan, bắt gặp nữtử có một khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hắn chờ đợi, cẩn thận từng li từng tí. Hắn nghĩ đến đây mới là ánh mắt nữ tử nên nhìn hắn, hắn đối với nàngthương tiếc, chiếu cố, nàng đối với hắn ái mộ, thâm tình, đều biểu hiện ở khuôn mặt thế này, hắn trước kia vừa thấy trong nội tâm liền thoải mái, nhưng vì sao hôm nay hoàn toàn không có cảm giác rồi, trong đầu tất cảđều là gương mặt nhàn nhạt lạnh lùng của Vân Thiển Nguyệt chứ?


“Thái tử điện hạ?” Dung Linh Lan cố lấy dũng khí hỏi thăm lần nữa.
“Tốt, ngươi cứ cùng ta ngồi xe ngựa của ta a!” ấm ức buồn bực trênmặt Dạ Thiên Khuynh biến mắt, đối với Dung Linh Lan gật đầu, quay đầunói với Vân Vương gia: “Vân Vương thúc, chúng ta cũng lên đường đi”


“Tốt, thái tử điện hạ mời” Vân Vương gia cũng mẫn cảm mà cảm giácsóng ngầm mãnh liệt ở giữa mấy người bọn họ, nghĩ đến Cảnh thế tử chínhxác đối với Thiển Nguyệt không tệ, Nhiễm Tiểu vương gia đối với ThiểnNguyệt cũng không tệ. Hắn không khỏi thở dài, cảm thấy lo lắng, hi vọngđừng xảy ra chuyện gì là tốt rồi. Thiển Nguyệt mặc dù không gả nhập phủthái tử, chỉ sợ Hoàng Thượng cũng không cho phép nàng gả vào Vinh vươngphủ hoặc là Đức phủ thân vương đâu. Hoàng thất kiêng kỵ nhất hai thế lực lớn quan hệ thông gia ah! Hắn đứng lên, bước đi ra ngoài.


Dạ Thiên Khuynh cũng đứng dậy đi ra ngoài. Dung Linh Lan không nghĩtới Dạ Thiên Khuynh lại đáp ứng cùng nàng ngồi chungmột cái xe ngựa,sửng sốt cả buổi mới kịp phản ứng, vội vàng nhấc làn váy đuổi theo.Trong nội tâm vui mừng không kềm chế được.
Hai nữ y chính cũng theo đuôi phía sau mà rời đi.


Ba người Thải Liên, Thính Tuyết, Thính Vũ liếc nhau, quay người hướng trong phòng thu dọn đồ đạc để đi.


Ở cửa Linh đài tự. Linh Ẩn đại sư. Từ Vân phương trượng cùng với mấyvị tăng nhân Linh đài tự có uy tín danh dự đã sớm chờ ở đằng kia. Lúcnày vừa thấy bọn người Dung Cảnh đi ra, đều ngay ngắn hướng trước ngựcchắp tay, kêu lên “A Di Đà Phật!”


Vân Thiển Nguyệt đi ở sau lưng Dung Cảnh, không nghĩ tới trái trốnphải trốn khi trở về còn gặp phải lão thần côn rồi. Nàng làm như khôngphát hiện bọn người Linh Ẩn, trực tiếp lướt qua Dung Cảnh hướng xe ngựađi đến.
“Thiển Nguyệt tiểu thư xin dừng bước!” Linh Ẩn đại sư mở miệng. lớn tiếng gọi.


Vân Thiển Nguyệt làm như không nghe thấy, tiếp tục đi về trước.
“A Di Đà Phật! Thiển Nguyệt tiểu thư xin dừng bước!” Linh Ẩn đại sư ngăn ở trước mặt Vân Thiển Nguyệt.


Vân Thiển Nguyệt bị ép dừng bước, nhìn xem Linh Ẩn đại sư, tiên phong đạo cốt, hoàn toàn chính xác là bộ dạng thần côn. Nàng lui về phía saumột bước, cũng chắp tay trước ngực, trong miệng lớn tiếng nói: “A Di ĐàPhật! Đại sư, đều nói ngã phật từ bi, ngài làm sao mà một chút cũngkhông từ bi thế?”


Linh Ẩn đại sư sững sờ, “Thiển Nguyệt tiểu thư ý gì?”
“Ngài không thấy được ta không chào đón ngài sao? Cầu ngài từ bi, thả ta đi qua đi!” Vân Thiển Nguyệt làm tư thế khẩn cầu.


Vân Thiển Nguyệt vừa dứt lời, chỉ nghe Dung Cảnh trầm thấp cười mộttiếng. Tuy nhẹ vô cùng, nhưng lại cực kỳ rõ ràng. Vân Thiển Nguyệt quayđầu lại trừng mắt liếc Dung Cảnh. Tên đáng chết, sao hắn không nói chonàng biết có thần côn ở chỗ này chờ?


“Ha ha, Nguyệt muội muội, bao nhiêu người muốn gặp Linh Ẩn đại sư đều khó như lên trời, ngươi lại không chào đón hắn, quả nhiên là người cùng đẳng cấp. Ta cũng không chào đón hắn.” Dạ Khinh Nhiễm nhìn Vân ThiểnNguyệt chắp tay trước ngực, gương mặt nhìn Linh Ẩn đại sư như ăn mướpđắng thì giương giọng cười to. Cái tiểu nha đầu này thật là đúng tâm ýcủa hắn.


“Nguyệt muội muội thật đáng yêu ah!” Dạ Thiên Dục cũng nở nụ cười.Nghĩ đến hắn trước kia sao không có phát hiện Vân Thiển Nguyệt lại chơivui như vậy. Từ ngày đó tại hoàng cung trở về nàng tựa hồ khác hẳn đi.


Linh Ẩn đại sư bất đắc dĩ thở dài, cười khổ nói: “Thiển nguyệt tiểu thư, lão nạp hình như chưa từng đắc tội với ngươi.”


Vân Thiển Nguyệt chần chờ ở trong bụng, ngươi không có tội với ta,nhưng ngươi là thần côn, ta là một linh hồn dị giới ký gửi vào thân thểngười khác, hai cái thân phận như vậy đã quyết định ta và ngươi ở thếbất lưỡng lập. Trừ phi ngươi không có thần thông vạch trần không đượcta. Nếu không thì đắc tội lớn với ta rồi. Nàng lấy lại bình tĩnh, trênmặt nở nụ cười giả tạo nói: “Ta trời sinh đối với thần côn… Không, đốivới hòa thượng phản cảm. Cho nên, ngươi tốt nhất cách ta xa chút ít.”


Dung Cảnh tựa hồ lại cười nhẹ một tiếng.


“Đã biết rõ cười, cũng không sợ cười đến rớt răng” Vân Thiển Nguyệtquay đầu lại quát Dung Cảnh một câu. Dung nhan như thơ như họa của DungCảnh được ánh mặt trời chiếu rọi xuống thì mặt mày càng như họa, hắnnhìn xem Vân Thiển Nguyệt, vui vẻ không giảm, ngược lại càng lớn, ấmgiọng nói: “Tốt, ta không cười nữa.”


Linh Ẩn đại sư nhìn xem Vân Thiển Nguyệt, cười khổ nói: “Thiển Nguyệt tiểu thư, ngươi đối với hòa thượng phản cảm không sao, lão nạp đối vớingươi không ghét là được. Lão nạp một mực tìm kiếm người hữu duyên đểxem một quẻ tượng rồi phong bút. Thiển Nguyệt tiểu thư chính là ngườihữu duyên, có thể thỉnh Thiển Nguyệt tiểu thư rút ra một ký, để thànhtoàn cho lão nạp chậu vàng rửa tay, từ đó làm một tăng nhân Vân Du,quyết không vì thế gian xem bói.”


“Không được!” Vân Thiển Nguyệt lập tức lui về phía sau một bước, “Ta mới không phải là người hữu duyên!”


“quẻ thăm chỉ hỏi đường đi, không hỏi lai lịch, không cầu nhân quảkiếp trước, chỉ hỏi nhân quả kiếp nầy. Thiển Nguyệt tiểu thư, lão nạpcam đoan, quẻ này đối với ngươi vô hại là được.” Linh Ẩn đại sư nói.
“Vậy cũng không được!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.


“Bao nhiêu người muốn biết được vận mệnh của chính mình mà khôngthành, Thiển Nguyệt tiểu thư vì sao không chịu?” Linh Ẩn đại sư hỏithăm.


“Mệnh ta do ta không do trời! Ta không tin cái gì ý trời, tự nhiênkhông chịu.” Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, dứt lời, nàng lại trịnhtrọng bổ sung, “Ngươi không cần phải nói nữa, dù sao ta không chịu. Épbuộc cũng không phải là việc đại trượng phu nên làm.”


“Tốt một câu mệnh ta do ta không do trời. Lão nạp lần đầu tiên ngheđược, đích thật là lão nạp cưỡng cầu rồi!” Linh Ẩn đại sư khen. Không có bởi vì Vân Thiển Nguyệt cự tuyệt mà có chút khó chịu.
“Đã như vậy, ta đi đây.” Vân Thiển Nguyệt đối với Linh Ẩn đại sư khoát khoát tay.


Không ngờ nàng vừa đi hai bước, đã bị người kéo lại, giọng nói chânthành của Vân Mộ Hàn vang lên, “Đại sư, xin người bói cho nàng một quẻ, muội ta bất hảo, tự nhiên không thể để nàng tùy hứng.”


Cái gì ah! Vân Thiển Nguyệt đã quên đằng sau còn có Vân Mộ Hàn đitheo, hắn vẫn chưa chết tâm, nàng tức giận mà trừng mắt hắn, “Ngươi làanh trai của ta sao? Ta tại sao có thể có ca ca như ngươi vậy?”


“Ngươi có thể hỏi phụ vương ở đằng sau , cũng có thể hỏi một chút gia gia, lại có thể hỏi cô cô trong nội cung, để bọn hắn nói xem chúng tacó phải là một mẫu phi sinh hay không? Bọn hắn đều nói không phải, thìhôm nay ta không cho ngươi bói toán nữa.” Vân Mộ Hàn nhanh chóng nắmchặt cổ tay Vân Thiển Nguyệt không bỏ, giọng điệu lạnh lùng nói.


Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên trời, khóc không ra nước mắt.
“Kính xin đại sư bói một quẻ cho nàng” Vân Mộ Hàn lại đối với Linh Ẩn đại sư nói.


Vân Thiển Nguyệt trong lòng oán hận, chẳng lẽ lại để cho Linh Ẩn thần côn xem bói cho nàng sao? Nàng quay đầu nhìn về phía Dung Cảnh, thấyDung Cảnh mỉm cười mà đứng, không có ý tứ hỗ trợ , nàng tức giận nói:“Này, ngươi nhẫn tâm xem ta bị bắt?”
“Cũng không phải bắt ta.” Dung Cảnh nói.


Vân Thiển Nguyệt suýt nữa tức chết, nàng hung hăng liếc Dung Cảnh, nhìn về phía Dạ Khinh Nhiễm, “Dạ Khinh Nhiễm, cứu ta ah!”
“Mộ Hàn, Nguyệt muội muội nếu không muốn bói toán thì thôi đi. Ngươiđối với nàng như vậy thật sự không tốt.” Dạ Khinh Nhiễm tiến lên thò tay muốn đẩy Vân Mộ Hàn ra.


“Đây là gia sự Vân vương phủ. Nhiễm Tiểu vương gia đừng nhúng tay thì tốt hơn. Gia gia cũng là muốn muốn nàng bói một quẻ đấy, nếu bởi vìngươi mà nàng xem bói không thành, gia gia chắc chắn giận dữ, đoán chừng về sau ngươi khỏi phải nghĩ đến gặp nàng. Nhất là cùng nàng đua ngựa,càng là không thể nào.” Vân Mộ Hàn cảnh cáo.


Dạ Khinh Nhiễm lập tức dừng tay, nhún nhún vai, vẻ mặt đau khổ bấtlực mà nhìn xem Vân Thiển Nguyệt, “Nguyệt muội muội, không phải ta không giúp ngươi, thật sự là sau này ta còn muốn gặp ngươi ah!”


Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Dạ Thiên Dục, chỉ là liếc một cái đãthu hồi ánh mắt, nàng đối với Dạ Thiên Dục lại càng không có hi vọng gì. Suy sịp tinh thần nhắm mắt lại, vẻ mặt thấy chết không sờn, nghiêm nghị hy sinh mà nói: “Tốt, coi đi. Ta mặc kệ. Ngươi tốt nhất tính ra chút gì cho ta, nếu không ta liền đem bới da của hòa thượng ngươi mang đi chochó ăn! Tránh khỏi ngươi ngày ngày nói bậy mê hoặc người khác hoặcnguy hại nhân gian!”


Vân Thiển Nguyệt lời còn chưa dứt, đầu đã bị bàn tay lớn của Vân Mộ Hàn hung hăng vỗ một cái.
“Này, huynh đánh ta làm cái gì?” Vân Thiển Nguyệt tức giận mà trừng mắt Vân Mộ Hàn. Sao nàng lại có ca ca như vậy?


“Không được nói bậy! Linh Ẩn đại sư là cao tăng đắc đạo. Có thể bóitoán một quẻ cho ngươi là phúc khí của ngươi, đừng đang ở trong phúckhông biết phúc. Còn nói lời vũ nhục Linh Ẩn đại sư, nếu là truyền đi,ngươi có một trăm cái đầu cũng không đủ rơi đấy.” Vân Mộ Hàn xụ mặt đốivới Vân Thiển Nguyệt răn dạy.


Vân Thiển Nguyệt bĩu môi. Linh Ẩn thần côn được người trong thiên hạtôn sùng, lời nói vừa rồi của nàng chính xác đại nghịch bất đạo ah! Nàng cũng không muốn vừa đi ra ngoài đã bị nước miếng làm chết đuối, cho nên chỉ có thể nhu thuận mà im lặng, nhưng vẫn là vẻ mặt không tình nguyện.


“A Di Đà Phật! Vân thế tử chớ nên trách Thiển Nguyệt tiểu thư, lão nạp không ngại!” Linh Ẩn đại sư cười lắc đầu.


Vân Thiển Nguyệt nhìn nụ cười trên mặt Linh Ẩn đại sư liền có cảmgiác sợ đến nổi da gà, toàn thân không thoải mái. Giống như linh hồnnàng muốn lập tức thoát khỏi thân thể bay đến chín tầng mây.


“Nguyên lai Nguyệt muội muội là người hữu duyên mà đại sư muốn tìm kiếm” tiếng nói của Dạ Thiên Khuynh từ phía sau truyền đến.