Hoàn Khố Thế Tử Phi

Quyển 1 - Chương 71: Lần nữa nổi tiếng

Chưởng quỹ kia sợ Dạ Khinh Nhiễm bổhắn, không nghĩ tới hắn ném ra bạc có trên người rồi đi, hắn thở phàonhẹ nhõm, run rẩy cầm túi bạc trong tay, nhìn thoáng qua khách khứatrong lầu hóa thành pho tượng lâu như vậy rốt cục tỉnh hồn lại, xoayngười run rẩy đi tới trước quầy cầm lấy bàn tính cùng sổ sách, cạch cạch một trận tính. Hắn rất nhanh tính toán xongsổ sách, hướng về phía một tiểu nhị phân phó, “Nhiễm Tiểu vương gia trảbốn mươi lăm lạng ngân lượng, còn thiếu một ngàn bảy trăm sáu mươi bảylạng. Ngươi đi Đức Thân vương phủ một chuyến lấy trở lại.”


“Dạ!” Tiểu nhị kia lập tức đáp một tiếng, cầm lấy thực đơn phòng chữ thiên số một ra khỏi Túy Hương lâu.
Chưởng quỹ lau mồ hôi trêntrán, nghĩ tới người đã già, quả nhiên không còn dùng được nữa. Chịukhông được kích thích kinh sợ a!


“Người vừa đi vào là Cảnh thếtử cùng Thiển Nguyệt tiểu thư sao?” Không biết ai nói một câu, thanh âmcực kỳ rõ ràng, tựa hồ không dám tin.
“Đúng không!” Có một người không xác định trả lời.


“Người nọ là bị Thiển Nguyệttiểu thư lôi tiến vào, nghe nói Cảnh thế tử chưa bao giờ làm cho ngườita nhích tới gần trong vòng ba thước (tương đương 1m), người nọ sao cóthể là Cảnh thế tử? Vả lại dáng dấp của người nọ, ngay cả hoa khôi củaThanh Quan lâu cũng không bằng a!” Lại một người nói.


“Chẳng lẽ không phải Cảnh thế tử? Vậy là ai?” Lại một người hỏi thăm.
“Chẳng lẽ là Dung Phong côngtử, trước kia ta từ Mặc Bảo Trai đi ra nhìn thấy bức họa của Dung Phongcông tử, có chút giống giống người nọ.” Trong đó lại một người tiếp lời, có chút do dự nói.


“Vậy chắc là thế rồi! Cảnh thế tử không thể nào cùng Thiển Nguyệt tiểu thư thân mật như thế, hôm nayDung Phong công tử ở đại hội võ trạng nguyên bị Thiển Nguyệt tiểu thưhướng Hoàng thượng xin chỉ gả, đại hội võ trạng nguyên hôm nay kết thúctừ sớm, Thiển Nguyệt tiểu thư cùng Dung Phong công tử cùng nhau cũngkhông có gì lạ.” Một người khác lập tức suy đoán tự cho là đúng.




Mọi người gật đầu lia lịa, thử nghĩ xem lúc bộ dạng hai người đi vào vừa rồi gắn bó thành một thểgiống như là bánh quai chèo bị vắt, chỉ nghĩ đã cảm thấy tâm hồn bị chấn động. Vào ban ngày ban mặt, quả nhiên là chỉ có Thiển Nguyệt tiểu thưphẩm hạnh không cố kỵ a! Thử hỏi tiểu thư khuê các nào dám lôi kéo cánhtay người khác như thế cùng nhau đến? Không phải là Dung Phong công tửthì là ai?


“Nhưng là vừa rồi phía ngoài ngừng lại chính là xe ngựa của Cảnh thế tử a” Một người vào sau nghi hoặc nói.
Mọi người đồng loạt sửng sốt, đều nhìn về người nọ.


Mặt người nọ phút chốc đỏ lên, dưới ánh mắt tràn đầy tò mò của moijn gười, khϊế͙p͙ vía thốt: “Ta vốn làkhông muốn đi vào, là bởi vì ở bên ngoài thấy được xe ngựa của Cảnh thếtử dừng ở Túy Hương lâu, cho nên cũng đi theo phía sau tiến vào.”


Mọi người chợt hiểu ra, một người trong đó liền vội hỏi, “Vậy ngươi có biết người nọ đúng là Cảnh thế tử?”
“Hẳn là a!” Người nọ do dự không chừng, bởi vì trước kia hắn còn chưa từng thấy Cảnh thế tử.


Tất cả mọi người nghĩ tới Cảnh thế tử mười năm không ra phủ, đừng nói chi là tới nơi ồn ào như TúyHương lâu này ăn cơm, cả người của Vinh vương phủ mười năm cũng khôngđược gặp mặt Cảnh thế tử, người ở kinh thành Thiên Thánh này nhìn thấyCảnh thế tử thực sự không có mấy, ngươi nhìn ta, ta xem ngươi, trong lúc nhất thời cũng không chắc chắn người nọ có phải Dung Cảnh hay không.


“Nghe nói những người từng gặp Dung Phong công tử cùng Cảnh thế tử đều cảm thấy hai người có chútgiống nhau.” Một người lại nói.


“Chỗ này của ta có bản vẽ củaDung Phong công tử vừa mua từ Mặc Bảo Trai, mọi người nhìn rồi so sánhchẳng phải sẽ biết rồi!” Một cô gái hơi ít tuổi, có chút thanh tú thấymọi người đoán này đoán kia, do dự hồi lâu, mới đỏ mặt lấy bức tranh ra.


“Thì ra là có bức chân dung của Dung Phong công tử a! Mọi người mau tới đây nhìn!” Có người hô một tiếng.
“Mau đến xem! Mau đến xem!” Tất cả mọi người hô hướng nàng kia vây quanh đi qua.


Bức họa rất nhanh bị mở ra,thân ảnh Dung Phong đứng ở trên đài cao xuất hiện ở trước mắt mọi người. Một thân bạch y, đón gió mà đứng, mặt mày tuấn tú, gió mát thổi qua,tay áo phiêu dật như gió, chớp mắt liền hấp dẫn tầm mắt của mọi người.


“Mới vừa người nọ không phải là Dung Phong công tử!” Có người vừa nhìn thấy bức họa lập tức nói.


“Không sai, mặc dù mặt mũingười nọ có mấy phần tương tự người trong tranh này, nhưng người nàytuấn mỹ hơn nhiều, như là bước từ trong tranh ra. Mà Dung Phong công tửtrên bức họa mặt mày anh khí bức người, thanh dật xuất trần. Vừa nhìnliền thấy không phải cùng một người với vị công tử vừa tiến vào cùngThiển Nguyệt tiểu thư.”


“Đúng, không phải là mộtngười!” Tất cả mọi người phụ họa. Bởi vì nam tử đẹp như vậy quá hiếmthấy, như thi như họa, mặc dù gầy yếu bệnh tật nhưng không mất ung dungcao nhã thong dong, quả quyết không phải là người trong bức họa có thểso sánh. Nếu người trong bức tranh là một thanh kiếm sắc, giết người một đao thấy máu, mà người nọ chính là bảo kiếm tuyệt thế bị thời gian màimòn, có thể in dấu nóng đến linh hồn người.


“Nói như vậy người kia là Cảnh thế tử rồi?” Có người thử thăm dò lên tiếng.
Tất cả mọi người gật đầu, nghĩ tới dung mạo thong dong tao nhã như vậy trừ Cảnh thế tử không thể nghĩra người thứ hai.


“Đáng tiếc trên thị trường cho tới bây giờ không mua được bức họa của Cảnh thế tử!” Cô gái nhỏ nhắnxinh xắn vừa lấy bức tranh ra nói.


“Cảnh thế tử là ai? Đó làngười đứng ở trên mây trên trời, những phàm phu tục tử như chúng ta ngay cả nhắc đến ngài đều là vũ nhục ngài, đâu phải ai cũng vẽ ra được phong tư của Cảnh thế tử? Cho dù đệ nhất họa sĩ trong thiên hạ cũng không dám vẽ, tự nhiên không chỗ đi mua rồi.” Một người trong đó quát lên.


Mọi người lần nữa đồng ý gật đầu.
“Nếu vừa rồi người nọ thật làCảnh thế tử, nhưng là Thiển Nguyệt tiểu thư không phải là muốn gả choDung Phong công tử sao? Làm sao sẽ cùng Cảnh thế tử . . . . . . nắm taynhau cùng đến như vậy?” Có người hỏi ra nghi ngờ.


Tất cả mọi người không ngườinào giải đáp, đây là một câu đố khó giải! Thậm chí cho tới bây giờ đầuóc bọn họ còn chưa hồi phục lại được, không thể tin được thật sự thấyCảnh thế tử, mà lại còn thấy được Cảnh thế tử cùng Thiển Nguyệt tiểu thư xuất hiện ở Túy Hương lâu với bộ dáng kia. Cảnh tượng lúc ấy thực đánhsâu vào nội tâm mỗi người.


“Có phải là Thiển Nguyệt tiểuthư phát hiện Dung Phong công tử không tốt rồi, lại thích Cảnh thế tửrồi? Cho nên đối xử với Cảnh thế tử như vậy, còn ép tới Túy Hương lâu?”Một người trong đó cẩn thận mở miệng, sợ mọi người đánh hắn, còn lui xachút ít, dè dè dặt dặt nói ra ý kiến của mình, “Dù sao Thiển Nguyệt tiểu thư vô pháp vô thiên, cái gì cũng dám làm.”


“Cũng có có thể, nhưng mà Cảnh thế tử thoạt nhìn không giống như là bị Thiển Nguyệt tiểu thư bắt ép.Lúc đi vào Thiển Nguyệt tiểu thư đã buông Cảnh thế tử muốn đi đỡ chưởngquỹ , Cảnh thế tử không có mượn cơ hội rời đi a!” Có một người lại nói.


“Vậy cũng có thể là Cảnh thế tử bị Thiển Nguyệt tiểu thư uy hϊế͙p͙.” Lại một người lập tức tìm được lý do.


“Có lẽ là! Dù sao Thiển Nguyệt tiểu thư thật sự là người quần áo lụa là nhất trong đám nữ tử, không có gì là nàng không dám làm.” Tên còn lại cũng lập tức phụ họa nói. Chođây là lý do có khả năng nhất. Ở trong lòng người dân Thiên Thánh, Cảnhthế tử là sự tồn tại không thể khinh nhờn, không thể nào làm ra bất kỳhành động không quân tử không tuân thủ lễ nghĩa nào, nhất là ở trongtoàn thể đám đông, tất nhiên là bị Vân Thiển Nguyệt uy hϊế͙p͙.


“Không sai! Nhất định là nhưvậy!” Mọi người đồng loạt gật đầu. Đều rất nhanh liền tiếp nhận lý donày, trong lòng vừa hâm mộ Vân Thiển Nguyệt, vừa hướng nàng đối đãi vớiCảnh thế tử như vậy mà giận. Cảnh thế tử tồn tại như thần thánh trongsuy nghĩ của mọi người làm sao có thể bị ngược đãi như vậy? Nếu lúc nàyVân Thiển Nguyệt mà có mặt, mọi người đoán chừng sẽ ùa lên dạy dỗ nàngmột trận.


Nàng kia thu hồi bức họa của Dung Phong, cẩn thận thu vào trong ngực.


Mọi người đàm luận sôi nổi như vô tận, tụ lại một chỗ bàn bạc nghị luận chuyện xảy ra hôm nay. Tựnhiên từ việc Vân Thiển Nguyệt hướng lão hoàng đế xin chỉ gả ở trong đại hội võ trạng nguyên đến Vân Thiển Nguyệt bắt ép Dung Cảnh xuất hiện ởTúy Hương lâu. Hai sự kiện này tập hợp một chỗ, câu chuyện như là saocũng nói không hết.


Chưởng quỹ đứng ở một góc tốitrước quầy đều nghe thấy hết, cả khuôn mặt già nua càng không ngừng biến đổi biến đi biến lại. Nghĩ không quá một canh giờ, lời bàn luận ThiểnNguyệt tiểu thư hướng Hoàng thượng xin chỉ gả ở trước mặt mọi ngườitrong đại hội võ trạng nguyên đã nhanh được thay thế bằng Vân ThiểnNguyệt tiểu thư ở đại hội võ trạng nguyên uy hϊế͙p͙ bắt ép Cảnh thế tử cócử chỉ không hợp quy củ. Hơn nữa lời bàn luận này một khi truyền ra, tất nhiên có thể áp cái trước, bao trùm toàn bộ thiên hạ.


Chưởng quỹ nghĩ đến chỗ này, nét mặt già nua có chút lo lắng, không biết là vì người nào mà lo lắng.
Lúc này, nhân vật chính bị mọi người đàm luận Dung Cảnh cùng Vân Thiển Nguyệt đang ngồi ở bên trong xe ngựa hướng Vân Vương Phủ đi tới.


Cùng ngồi xe ngựa với haingười còn có thái tử Nam Lương Nam Lăng Duệ, nhưng mà Nam Lăng Duệ không được phép vào buồng xe, bản thân cũng biết điều, biết kiêng kỵ khoảngcách ba thước của Dung Cảnh, cũng là cùng Huyền Ca song song ngồi xuốngtrước xe. Mà hắn đường đường thái tử một nước cũng không cảm thấy tổnhại uy nghi, ngược lại từ lúc lên xe bắt đầu lôi kéo làm quen với HuyềnCa có khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị.


Mà Huyền Ca làm như không nghe thấy, coi như bên cạnh không có người này, Nam Lăng Duệ không hề tứcgiận, một người nói rất say sưa. Phần lớn là nói chút chuyện trai gáiphong hoa tuyết nguyệt, từ trong miệng hắn nói ra cũng có một phen thúvị.


Mà bên trong buồng xe, Vân Thiển Nguyệt cùng Dung Cảnh chia ra dựa vào hai vách buồng xe ngồi đối diện .


Vân Thiển Nguyệt từ lúc vừalên xe lập tức hung hăng đạp Dung Cảnh một nhát, Dung Cảnh cũng không né tránh, thực thực chịu đựng, nàng lại đạp hắn một nhát, Dung Cảnh vẫnkhông trốn, nàng đạp tiếp một nhát, Dung Cảnh vẫn không có trốn. Sau bacú đá liên tiếp, Vân Thiển Nguyệt dừng chân, nhìn chằm chằm hắn, “Làmsao ngươi không tránh?”


Lúc nàng tức giận đương nhiênsức của đôi chân rất lớn! Thế mà hắn vẫn không có né tránh cũng khôngđánh trả lại! Nàng đã sớm đánh cuộc rồi, nếu hắn dám trốn dám đánh trả,nàng liền không thể không đánh một trận với hắn.


“Ngươi hết giận là tốt rồi!” Dung Cảnh nhẹ nhẹ nhàng nhàng phun ra một câu nói.
“Nếu ngươi không chọc ta, sao ta sẽ tức giận?” Vân Thiển Nguyệt tức giận.


“Được, coi như là ta khôngđúng!” Dung Cảnh thở dài, dùng giọng nói cực kỳ thong thả, như là khôngthèm để ý hỏi, “Chuyện hôm nay ngươi nghĩ kỹ xử lý như thế nào chưa?Hoặc là nghĩ kỹ trở về phủ nói lại với Vân gia gia như thế nào chưa?”


Vân Thiển Nguyệt nhắc tới cái này liền nhức đầu, phiền muộn nói: “Có cái gì có thể nói ? Không cần ngươi quan tâm!”


“Ừ! Dựa vào ta và ngươi nửalượng bạc cũng không có giao tình, hôm nay ngươi đúng là không dùng đếnquan tâm. Nhưng là Dung Phong hôm nay ở tạm Vinh vương phủ, ta là thúcthúc hắn, chuyện của hắn theo lý ta nên quan tâm. Không bằng hôm nayngươi nói chút ý nghĩ của ngươi với ta?” Dung Cảnh nhìn Vân ThiểnNguyệt, ánh mắt mơ hồ kết tủa tâm tình nào đó.


Vân Thiển Nguyệt nhìn chằmchằm Dung Cảnh, hôm nay nàng càng muốn làm con rùa đen rụt đầu khôngmuốn nhắc tới Dung Phong, hắn càng nhắc tới, còn mở miệng một tiếngthúc thúc thật trôi chảy, cứ như là sợ nàng không nhớ rõ vậy. Nàng mặtđen nhìn hắn hồi lâu, bỗng nhiên cắn răng nói: “Ý nghĩ của ta chính làngươi xem ra là phải chuẩn bị ngày ngày được ta thần hôn định tỉnh rồi.”


Dung Cảnh ánh mắt híp híp, “Ý gì?”
Vân Thiển Nguyệt xuy mộttiếng, “Ngươi không phải là đệ nhất kỳ tài của Thiên Thánh sao? Cònkhông biết những lời này ý gì?”
“Không biết!” Dung Cảnh nói.


“Để không làm người lật lọnghữu khẩu vô tâm, ăn nói lung tung thay đổi xoành xoạch, lừa bịp tình cảm người khác, cho nên, ta quyết định rồi, nói được thì làm được, ta nhấtđịnh phải gả cho Dung Phong. Trở về nghĩ biện pháp thuyết phục gia giavà cha ta kia, hơn nữa thuyết phục hoàng thượng và hoàng hậu, tranh thủlấy sự đồng ý của mọi người, sau đó vui vui vẻ vẻ gả cho Dung Phong, làm phu nhân của hắn.” Vân Thiển Nguyệt nghiêm trang nói.


Dung Cảnh nhìn Vân ThiểnNguyệt, thật sâu, ánh mắt tràn ra một xoáy nước thâm trầm như biển nhưmuốn nàng hút đi vào. Giây lát, hắn nhắm mắt lại, im lặng không nói.


Vân Thiển Nguyệt cũng khôngnói nữa. Nàng cảm thấy lời nói ra như nước giội ra ngoài, người có phẩmchất, có phẩm cách hẳn là chịu trách nhiệm vì hành vi của mình. Khôngphải là thần hôn định tỉnh thỉnh an người lòng dạ hiểm độc trước mặt này sao? Không phải là chờ sau khi hắn chết, năm này qua năm khác cúi đầudâng hương ở bàn thờ tổ Vinh vương phủ sao? Nàng nhịn một chút mà thôi,sau khi quen liền cảm thấy không phải là cái gì việc khó nữa. Vả lạiDung Phong đứa trẻ kia thật sự không tệ, thoạt nhìn cũng có ý với nàng,bỏ qua thôn này nhưng là không còn phòng trọ nữa. Nàng tự nhiên muốnnắm chặt.


Vừa nghĩ như thế, mây đen trên đầu nàng và phiền muộn trong lòng từ sau đại hội võ trạng nguyên liềntản đi, hiện ra trời quang mây tạnh. Nàng hung hăng nhổ một ngụm nướcmiếng, mặt mày đều sáng ngời lên, không nhịn được mở miệng quả quyếtnói: “Đúng, cứ làm như thế, đây chính là ý nghĩ của ta!”


Dung Cảnh vẫn nhắm mắt lại, thân thể dựa vào vách tường xe không nhúc nhích, làm như không nghe thấy.


Vân Thiển Nguyệt cũng không để ý tới Dung Cảnh, bắt đầu rất có tâm tình nghe tiếng cằn nhằn liên miêncủa Nam Lăng Duệ bên ngoài, thỉnh thoảng khóe miệng lộ ra nụ cười, hiểnnhiên tâm tình vô cùng tốt, lúc nghe được thú vị, nụ cười mở rộng.
Hai khắc sau, xe ngựa đi tới cửa Vân vương phủ.


Huyền Ca ghìm chặt cương ngựa, thanh âm có chút cứng ngắc lãnh đạm hơn so với thường ngày, “ThiểnNguyệt tiểu thư, đến Vân Vương phủ rồi!”


Vân Thiển Nguyệt tự nhiên biết vì sao Huyền Ca thay đổi thái độ, ước chừng cũng là nghe được lời nàngvừa nói, cũng không để ý. Đưa tay đẩy rèm ra, vừa muốn xuống xe, đã nghe giọng nói nhàn nhạt của Dung Cảnh vang lên “Hi vọng ngươi có thể nhưý.”


“Đó là tự nhiên!” Vân ThiểnNguyệt quay đầu liếc Dung Cảnh một cái, thấy hắn vẫn nhắm mắt lại, bĩumôi, nhấc làn váy, nhẹ nhàng nhảy xuống xe.
Màn che rơi xuống, bên trong xe Dung Cảnh lập tức mở mắt, ánh mắt sâu kín.


Nam Lăng Duệ cũng đã xuống xe, chiết phiến trong tay “soạt ” mở ra, một bộ dáng phong lưu phóng khoáng.


Vân Thiển Nguyệt như nghe được một trận tiếng hút không khí, nàng đứng vững chân ngẩng đầu, lúc nàymới phát hiện trước cửa lớn của Vân Vương phủ đứng rất nhiều người. Đông nghịt một vùng, nữ có nam có trẻ có già có, trừ mấy người quen thuộcVân Mạnh, Lục Ngạc, Lục Chi, Vân Hương Hà, những người còn lại nàng hoàn toàn không nhận ra. Ước chừng có hơn hai trăm người. Còn bên cạnh ngừng lại hơn mười chiếc xe ngựa. Trên xe chứa những vật thoạt nhìn như làcho ăn, mặc, ở, đi lại.


Lúc này ánh mắt của mọi ngườiphần lớn đều dính lên người nàng cùng Nam Lăng Duệ, người nhìn nàng phần lớn là nam tử, nghi ngờ, xem kỹ, kinh hãi, im lặng vân vân, những người khác nhìn Nam Lăng Duệ phần lớn là nữ tử, cũng là hoặc phát sáng, hoặcngượng ngùng, hoặc vui mừng, hoặc xem kỹ đủ các loại ánh mắt.


Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt nhànnhạt quét một vòng đám đông, nghĩ tới đây hẳn chính là một số chi nhánhcủa Vân Vương Phủ rồi, không nghĩ tới nhanh như vậy đã tới.


“Thiển Nguyệt tiểu thư, ngàirốt cục trở lại!” Mạnh thúc thấy Vân Thiển Nguyệt trở lại, lập tức lênnghênh đón, khi thấy Nam Lăng Duệ bên cạnh nàng, dừng bước, kinh ngạchỏi thăm, “Tiểu thư, vị này là?”
“Hắn là thái tử Nam Lương Duệ! Đến thăm gia gia!” Vân Thiển Nguyệt nói.


“Thì ra là Duệ thái tử! Lão nô bái kiến Duệ thái tử!” Vân Mạnh sửng sốt, cẩn thận nhìn Nam Lăng Duệmột cái, lại nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng không có gì lạ, đè nén nghi ngờ trong lòng vội vàng thi lễ với Nam Lăng Duệ.
Nam Lăng Duệ gật đầu, “Miễn lễ!”


Vân Mạnh đứng thẳng dậy, lạikhông để ý tới Nam Lăng Duệ, bước nhanh đi tới trước xe ngựa của DungCảnh, hướng về phía xe ngựa cung kính thi lễ, “Nghe nói là Cảnh thế tửnhiễm khí lạnh, còn cực khổ đưa tiểu thư nhà ta trở lại, lão nô cám ơnCảnh thế tử. Thế tử hay là xuống xe vào trong phủ ngồi chốc lát? Sángnay lão Vương gia còn cùng lão nô nói chờ thế tử đưa tiểu thư rồi ởtrong phủ dùng bữa đây! Không ngờ không đợi được. Lúc này nếu là thế tửđi vào, hắn nhất định sẽ vui mừng.”


Vân Mạnh dứt lời, cửa ánh mắtcủa mọi người đều theo thanh âm nhìn lại, nhưng chỉ thấy được toàn thânđen nhánh của xe ngựa, nghĩ tới người ngồi trong xe chính là Cảnh thếtử, vô luận nam nữ già trẻ, người người trong mắt đều không hẹn mà cùnglộ ra mong đợi.


“Đúng vậy a, Cảnh thế tử, ngài cực khổ đưa muội muội trở lại, xuống xe vào phủ uống một chén trà đi!”Lúc này Vân Hương Hà cũng lập tức phụ họa. Nàng vừa từ trong cung trởlại, nghe nói Dung Cảnh còn chưa đưa Vân Thiển Nguyệt trở về phủ, đang ở cửa chờ.


Vân Thiển Nguyệt liếc VânHương Hà một cái, thấy ánh mắt nàng nhìn thẳng tắp xe ngựa của DungCảnh, trong lòng hừ lạnh một tiếng.
Vân Thiển Nguyệt liếc Vân Hương Hà mộtcái, thấy ánh mắt nàng nhìn thẳng tắp xe ngựa của Dung Cảnh, trong lònghừ lạnh một tiếng.


“Xem ra Cảnh thế tử uy vọngrất cao a, khiến bản thái tử cũng ghen tỵ. Cảnh thế tử, nếu không xuốngxe vào phủ uống một chén như thế nào? Bản thái tử cũng không quên một vò rượu cái hoa lan của ngươi đây!” Nam Lăng Duệ nhìn lướt qua mọi người,cười nói.


“Không vào phủ rồi! Hôm naythân thể ta không thoải mái, ngày khác đi!” Giọng nói lạnh nhạt của Dung Cảnh từ bên trong xe bay ra, “Ta còn có rượu ngon, nếu Duệ thái tử muốn uống ngày khác có thể đi Vinh vương phủ tìm ta.”
“Được!” Nam Lăng Duệ đáp ứng thống khoái.


Mọi người nghe được Dung Cảnh cự tuyệt, trên mặt lại đồng loạt hiện ra vẻ thất vọng.
“Vậy cũng tốt! Hôm nay trongphủ đang rối loạn chút ít, chờ ngày khác dàn xếp xong xuôi cho thanhtĩnh chút lại mời thế tử tới đây.” Vân Mạnh nhìn lướt qua mọi người vàxe ngựa dừng trước cửa, cười nói với Dung Cảnh.


“Ừ!” Dung Cảnh đáp một tiếng, lại không nhiều lời, phân phó Huyền Ca, “Trở về phủ!”
“Dạ, thế tử!” Huyền Ca nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, lập tức lên xe, vung roi ngựa, xe ngựa vững vàng rời đi.


“Muội muội thật là thật bảnlĩnh, lại có thể được Cảnh thế tử mắt khác đối đãi, tự mình đưa đón.”Vân Hương Hà lại không thấy đến Dung Cảnh, đưa mắt nhìn xe ngựa của hắnbiến mất trong tầm mắt, quay đầu lại nhìn Vân Thiển Nguyệt, một đôi mắtđẹp đáy mắt làm sao cũng không che dấu được ghen tỵ, lời nói bén nhọn,“Hôm nay muội muội nhưng là lại đại xuất danh tiếng rồi (nổi tiếng), ta cùng Hoàng hậu nương nương ở trong cung đã nghe nói hành động vĩ đạicủa muội muội ở đại hội võ trạng nguyên. Lại hướng Hoàng thượng tự mìnhxin chỉ gả, quả nhiên là thiên cổ hiếm thấy a!”


“Chuyện thiên cổ hiếm thấy còn nhiều, chỉ cần tỷ vẫn sống sót, sống ngàn năm vạn năm, không chừng cóthể nhìn thấy rất nhiều.” Vân Thiển Nguyệt mặc dù lời nói bình tĩnh,không mang theo chút sắc sảo, trong khoảnh khắc đã chặn lời của VânHương Hà.


Sắc mặt Vân Hương Hà xanh mét, ai không biết cách nói con rùa vạn năm vương bát ngàn năm này (vươngbát đản: là câu chửi của TQ), Vân Thiển Nguyệt đây là biến tướng mắngnàng là vương bát đản đây! Nàng cố gắng đè tức giận, coi như không cónghe ra hàm ý trong lời nói của Vân Thiển Nguyệt, tiếp tục cười nói:“Lúc ấy Hoàng hậu nương nương cùng ta đều vì ngươi mà ra một thân mồ hôi đây! Ngươi cũng không phải là không biết thân phận của ngươi, làm saocó thể làm bừa? Từ trước tới giờ ngươi làm chuyện gì đều không suy nghĩhậu quả, nếu là hoàng thượng giận dữ, chẳng phải là ngươi sẽ liên lụy cả Vân Vương phủ chôn cùng ngươi?”


“Không phải là không có nếunhư sao?” Vân Thiển Nguyệt sắc mặt nhàn nhạt nhìn khuôn mặt tươi cườicủa Vân Hương Hà, không thèm để ý nói: “Vả lại chôn cùng cũng là phải đủ tư cách, có vài người ngay cả tư cách chôn cùng đoán chừng cũng khôngcó. Nhiều lắm là ta xảy ra chuyện liên lụy gia gia cùng phụ vương, caca, những người còn lại tỷ như thứ nữ a, phần lớn hình như có hai loạibiện pháp xử lý, một loại là đày nơi bần hàn, một loại là bán vào thanhlâu.”


Sắc mặt Vân Hương Hà biến đổi.


Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiêncười cười, cực kỳ ôn hòa nhìn Vân Hương Hà, giọng nói trong veo mát mẻbỗng nhiên dịu dàng, “Cho nên đại tỷ tỷ hay là phải ngày ngày thắp hương cầu nguyện ta đừng gặp chuyện không may thì hơn, một khi ta xảy rachuyện, đã chết là xong hết mọi chuyện, có vài người sống nhưng có thểlà sống không bằng chết đây!”


Vân Hương Hà tức giận chằmchằm Vân Thiển Nguyệt, mắt hạnh trừng trừng, muốn phát tác, nhưng là ởcửa lớn nhiều người như vậy, nàng cố kỵ hình tượng thục nữ tuân thủ cấpbậc lễ nghĩa bảo vệ tỷ muội của mình từ trước tới nay của mình, làm saocũng không phát tác được. Chỉ có thể đè tức giận, miễn cưỡng cười nói:“Đa tạ muội muội nhắc nhở, tỷ tỷ sau này tất nhiên hảo hảo mỗi ngày bathắp nén hương phù hộ muội muội. . . . . .”


Câu nói còn lại nàng không nói ra, nhưng ý tứ không cần nói cũng biết, phù hộ muội muội sớm lên miền cực lạc!


“Ừ, hi vọng chư vị thần tiêntrên trời cao có thể nghe được lời cầu nguyện của tỷ tỷ, để cho ta sautrăm tuổi có thể đứng vào hàng Tiên!” Vân Thiển Nguyệt nụ cười mở rộng,nói với Vân Hương Hà: “Diêm vương gia đối với ta chỉ sợ tránh không kịp, Địa phủ sẽ không nhận ta, nói trước cho tỷ tỷ một tiếng, tỷ cũng đừngcó ngày ngày lúc thắp hương khấn cầu lẩm bẩm bên tai Diêm vương gia, cẩn thận trong cơn nóng giận hắn bắt ngươi đi Địa phủ.”


Vân Hương Hà tức giận thẳngđến ngực, nàng nhìn Vân Thiển Nguyệt, rốt cục phá vỡ khuôn mặt tươicười, thanh âm có chút nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi yên tâm! Diêmvương gia cũng không yêu thích ta, tuyệt đối sẽ không .”


“Nga! Thì ra là ta cùng tỷ tỷđều làm người ta người đáng ghét như nhau a, vậy thì tốt!” Vân ThiểnNguyệt bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, thấy Vân Hương Hà có xu hướng phátđiên, nàng cười cười, lười để ý tới nàng nữa, bước vào trong phủ.


Mọi người thấy Vân Thiên Nguyệt bước đi nhẹ nhàng về phía bên trong phủ mà trợn mắt hốc mồm.
Vân Mạnh cũng sửng sốt chốclát, lấy lại tinh thần lúc thấy Vân Thiển Nguyệt đã đi ra thật xa, vộivàng hô: “Thiển Nguyệt tiểu thư, ngài hờ đã, ngài còn có chuyện chưa xửlý đây!”


“Chuyện gì?” Vân Thiển Nguyệt dừng bước.


“Những người này đều là nhữngbàng chi của phủ chúng ta tới nương nhờ. Lão Vương gia cùng Vương giađều nói nếu trong phủ hôm nay là tiểu thư chưởng gia, từ nay về saunhững người này vào ở trong Vân Vương phủ, coi như là người trong phủ.Để cho Thiển Nguyệt tiểu thư tới an bài chuyện này.” Vân Mạnh lập tứcnói.


Vân Thiển Nguyệt quả quyết cự tuyệt, “Hôm nay ta không rảnh!”


“Tiểu thư, ngài làm sao sẽkhông rảnh đây! Mặc dù hoàng thượng bảo ngài đến thượng thư phòng đihọc, nhưng là chỉ nửa ngày buổi sáng mà thôi, buổi xế chiều ngài hoàntoàn rảnh rỗi, huống chi hôm nay sắc trời còn sớm.” Vân Mạnh lập tức lắc đầu, vội vàng nói: “Đây là lão Vương gia phân phó, những người này đềuđợi ở cửa rất lâu rồi, chờ đến ngài trở lại sắp xếp chỗ ở đây! Hôm nayVương gia ở trong cung không trở về phủ, hôm nay thế tử ở trong cungchăm sóc Thanh Uyển công chúa không về được, lão Vương gia có tuổi rồi,ngài cũng không thể để cho hắn lại vì những chuyện này mà quan tâm nữachứ? Vả lại gần đây sức khỏe lão Vương gia không tốt lắm, hiện giờ trong phủ là ngài đương gia rồi. Ngài mặc kệ thì người nào quản a?”


Không đỡ được! Hóa ra nàng không quản là không được rồi! Vân Thiển Nguyệt cau mày.


“Nếu là muội muội thật sựkhông muốn quản, tỷ tỷ nguyện ý đại lao (làm giúp!” Vân Hương Hà lập tức nắm lấy cơ hội, cười nói. Vân Thiển Nguyệt không muốn chưởng gia vừalúc, nàng cầu cũng không được đây! Đến lúc đó nhìn nàng không chỉnh chết Vân Thiển Nguyệt không đủ để bình ổn lửa giận đáy lòng.


“Làm sao dám làm phiền tỷ tỷ,hôm nay tay tỷ tỷ sợ rằng ngay cả sổ sách cũng không cầm được rồi?” VânThiển Nguyệt trong lòng cười lạnh, xoay người đi trở về. Nhàn nhạt liếcVân Hương Hà một cái, không chút lưu tình vạch trần vết sẹo của nàng.


Trước kia nàng không muốnchưởng gia là cảm thấy không muốn mệt chết như kiếp trước, luôn nghĩtrời cao chiếu cố thật vất vả sống lại một lần nữa, sao cũng muốn khônglàm thất vọng mình. Nhưng hôm nay nàng coi như là biết rồi, thân phậntồn tại một ngày, nàng cũng sẽ không an nhàn rồi, cho nên, vì sau annhàn lâu dài sau này, nàng hoàn toàn biết được mình cứ lười mãi như vậycũng không được. Huống chi hôm nay nàng lại gây chuyện xin chỉ gả nhưvậy, hôm nay sợ là lão hoàng đế, những tam vương phủ khác, văn võ đạithần cả triều đình, còn có rất nhiều người đều nhìn chằm chằm nàng, nàng không muốn bị kiềm chế, cho nên nhất định phải có bản lĩnh, hôm naykhông có võ công, trong tay nàng duy nhất có thể bắt được cũng là chỉ có Vân Vương phủ rồi.


Vân Hương Hà nghe vậy cũng rụt rè thục nữ nữa, giận dữ nói: “Tay này còn không phải bị ngươi phế ?Ngươi còn có mặt mũi nói?”


“Vậy cũng muốn nhìn nguyênnhân gây ra vì sao, ta vì sao phế đi tay của ngươi? Hay là tay ngươikhông nên yêu thích mặt ta, mặt của ta chán chết tay ngươi rồi, khôngđể cho ngươi đụng, cho nên, tay của ta đã giúp mặt của ta phế tay ngươiđi.” Vân Thiển Nguyệt vẫn cười nhạt nhìn Vân Hương Hà, chậm rãi nhắcnhở, “Đại tỷ tỷ, nơi này là cửa, chú ý hình tượng, bộ dáng hôm nay củangươi sẽ cho người ta cho là đại tiểu thư Vân Vương phủ chúng ta làngười đàn bà chanh chua đây!”


Vân Hương Hà đang tức giận nhất thời cứng đờ.
Nam Lăng Duệ rốt cục không nhịn được cười ha ha lên.


Vân Thiển Nguyệt nghe đượctiếng cười của Nam Lăng Duệ lúc này mới nhớ tới đã quên mất còn có mộthoa hoa thái tử. Mặc dù nàng ghét Vân Hương Hà, nhưng là Vân Hương Hà dù sao cũng là nữ nhân của Vân Vương phủ, nàng như thế nào nguyện ý để cho Nam Lăng Duệ này nhìn trò hay đi? Sắc mặt nàng lạnh lùng, “Duệ thái tử, không phải là ngươi tới bái kiến ông nội của ta sao? Làm sao còn đứng ở cửa?” Dứt lời, nàng không đợi Nam Lăng Duệ mở miệng, liền khiển tráchVân Mạnh, “Mạnh thúc, còn không mau mời Duệ thái tử vào phủ? Ngài giànên hồ đồ rồi sao? Nhưng hắn là thái tử Nam Lương, đừng làm cho người ta nói Vân Vương phủ chúng ta không hiểu đạo đãi khách!”


Nam Lăng Duệ khóe miệng co quắp, biết Vân Thiển Nguyệt đây là đang đuổi hắn.


“Dạ, tiểu thư nói rất đúng!”Vân Mạnh lập tức khom người, cung kính nói với Nam Lăng Duệ: “Duệ tháitử mời! Lão Vương gia còn không biết Duệ thái tử quang lâm Vân Vươngphủ, nói vậy nhìn thấy Duệ thái tử tới hẳn là rất vui mừng. Mời ngàitheo lão nô vào phủ!”


“Không vội!” Nam Lăng Duệ hếtlần này tới lần khác không cảm thấy được, cười nháy mắt nói với VânThiển Nguyệt, “Thiển Nguyệt tiểu thư vừa trở về phủ chẳng lẽ không điđến chỗ Vân lão Vương gia sao? Ta liền cùng nàng cùng đi là được.”


“Duệ thái tử, ngươi không thấy hôm nay ta phải xử lý chuyện nhà sao? Trong khoảng thời gian ngắn tựnhiên sẽ không đi chỗ gia gia. Mời ngài cứ đi trước!” Vân Thiển Nguyệttự nhiên biết người này là muốn ở lại xem cuộc vui, nàng tự nhiên khôngđể cho.


“Vậy cũng không sao, bản tháitử chờ ngươi là được. Bản thái tử khác không nhiều lắm, thời gian nhưnglà còn nhiều mà.” Nam Lăng Duệ cười lắc đầu, nhìn thoáng qua sắc trời,thúc giục Vân Thiển Nguyệt, “Ngươi mau xử lý đi! Những họ hàng này củangươi cũng đã chờ lâu rồi? Ngươi nhìn ngày hôm nay sắc trời âm u, khônglâu nữa sợ là sẽ mưa to, ngươi cũng không thể để cho bọn họ đường xa màđến lại gặp mưa ở chỗ này đi!”


Vân Thiển Nguyệt cũng ngẩngđầu nhìn trời, bầu trời tối tăm, thoạt nhìn có dấu hiệu mưa to. Nàng thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Nam Lăng Duệ, Nam Lăng Duệ nhẹ nhàng phe phẩy quạt, một kiểu ta liền không đi, nàng nhíu nhíu mày.


“Duệ thái tử, ngài tốt hơntheo lão nô mời vào phủ đi! Tiểu thư nhà ta xử lý chính là chuyện nhà,sao có thể làm bẩn tai mắt ngài đây!” Vân Mạnh vội vàng nói. Dù sao NamLăng Duệ là thái tử Nam Lương, Nam Lương mặc dù là nước phụ thuộc củaThiên Thánh, nhưng mà đã không giống với trăm năm trước, hôm nay thế lực của Nam Lương quốc đe dọa đến sự phồn hoa của Thiên Thánh, hắn tự nhiên không dám đắc tội, giọng nói vẫn rất cung kính.


“Không có chuyện gì, bản tháitử không sợ dơ bẩn tai mắt!” Nam Lăng Duệ cười lắc đầu, còn khoát tayvới Vân Mạnh, “Ngươi trước đi thông báo Vân lão Vương gia một tiếng, nói ta tới rồi, lập tức cùng Nguyệt nhi cùng đi xem hắn.”


Chỉ trong chốc lát, xưng hôcủa Nam Lăng Duệ đối với Vân Thiển Nguyệt đã từ Thiển Nguyệt tiểu thưbiến thành Nguyệt nhi rồi.
“Ta và ngươi rất quen thuộcsao?” Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt lập tức đen lại, ánh mắt lành lạnh nhìnNam Lăng Duệ. Còn Nguyệt nhi?


“Ừ, chúng ta tự nhiên rấtquen! Hôm nay ở Túy Hương lâu ta tận mắt nhìn thấy một chuyện làm chongười khác ngàn lần khó quên. Nếu không phải quan hệ rất gần, như thếnào sẽ có lần nhìn thấy này?” Nam Lăng Duệ đón nhận mặt đen của VânThiển Nguyệt, cười đến ý tứ hàm xúc sâu thẳm. Một đôi mắt hoa đào nhưđang nói nếu ngươi muốn ta ngậm miệng không nói với người khác chuyệnđó, liền phải có chút thành ý.


Vân Thiển Nguyệt thành côngtiếp thu đến ý sâu sắc của Nam Lăng Duệ, nhớ tới ở Túy Hương lâu nàngđang muốn cắn rụng lỗ tai của Dung Cảnh lại bị hắn cắt đứt, nàng nheomắt lại nguy hiểm nhìn Nam Lăng Duệ. Nàng đã sớm nói có thể uy hϊế͙p͙ nàng không có mấy người. Dung Cảnh độc hơn nàng, nàng độc không bằng hắn chỉ có thể nhận thua, Vân lão Vương gia uy hϊế͙p͙ nàng, đó là bởi vì hắn làgia gia của nàng, kính già yêu trẻ là đức tính nàng học từ khi đi học,Vân Mộ Hàn uy hϊế͙p͙ nàng, nể vì hắn là ca ca của nàng, nàng cũng miễncưỡng có thể chịu được, nhưng người khác mơ tưởng! Nam Lăng Duệ cũngkhông được!


“Nếu Duệ thái tử không nóngnảy đi thăm gia gia, vậy thì chậm một ngày hay nửa ngày cũng chả sao.Hôm nay sắc trời này đích xác là không tốt, không chừng đảo mắt chính là một trận mưa lớn, Duệ thái tử hay là mau mau quay về hành cung NamLương, ngày khác lại tới đi! Tránh cho chờ mưa to, ngài phải đội mưa màvề, hôm nay Vân Vương Phủ đông người hết chỗ, thật sự không có chỗ chongài.” Vân Thiển Nguyệt dứt lời, không đợi Nam Lăng Duệ nói chuyện, liền nói với Vân Mạnh: “Mạnh thúc, tiễn khách!”


Nam Lăng Duệ sửng sốt, hắn làm sao cũng không nghĩ ra Vân Thiển Nguyệt không bị hắn uy hϊế͙p͙, hắn chớpchớp mắt, “Ta không nghe lầm chứ?”


“Ngươi không có nghe sai! Tarất nguyện ý cho ngươi mang chuyện khiến người ta nghìn lần khó quên đóra chia xẻ với mọi người. Lại nói chuyện lớn ta làm gây xôn xao cũngkhông phải một hai chuyện, cũng chẳng thiếu gì một chuyện này.” VânThiển Nguyệt khó được cười cười với Nam Lăng Duệ.


Nam Lăng Duệ giương mắt nhìntrời, rốt cục chấp nhận Vân Thiển Nguyệt là thật không bị hắn uy hϊế͙p͙,có ở nữa, đừng nói xem cuộc vui rồi, ngay cả cửa Vân Vương phủ đoánchừng còn không thể nào vào được. Sau khi cân nhắc hơn thiệt, hắn lậptức bỏ đi ý định xem kịch vui, “được rồi, bản thái tử đi trước gặp mặtVân lão Vương gia, ngươi hết bận thì đi qua a! Nghe nói tửu lượng củangươi không tệ, bản thái tử còn muốn cùng ngươi uống một chén đây!”


Dứt lời, Nam Lăng Duệ bước chân đi vào trong phủ, như vào nhà mình, cũng không cần Vân Mạnh dẫn đường .


“Duệ thái tử, lão nô dẫn đường cho ngài!” Vân Mạnh không nghĩ tới Vân Thiển Nguyệt lợi hại như thế, đã đuổi Nam Lăng Duệ rõ ràng muốn nhìn trò hay, hắn sửng sốt chốc lát, vội vàng bước nhanh đi thẳng về phía trước.


“Không cần, không cần, bản thái tử biết đường!” Nam Lăng Duệ đối với Vân Mạnh khoát tay.


“Mạnh thúc, hay là ta dẫnđường cho Duệ thái tử đi! Ta vừa lúc cũng muốn thỉnh an gia gia!” VânHương Hà vội vàng đi mau mấy bước mở miệng. Trong lòng giận, nàng khônghiểu, làm sao trong khoảng thời gian này một hai nam nhân thật tốt đềucó vài phần kính trọng với Vân Thiển Nguyệt. Nàng mặc dù biết có ngườinói vị này thái tử Nam Lương này tính phong lưu trời sinh, nhân phẩmkhông tốt, nhưng cũng bởi vì như vậy mới có cơ hội đến gần hắn khôngphải sao? Xem tình hình hôm nay từ trong phủ thái tử Dạ Thiên Khuynhtruyền ra, hắn bởi vì Vân Thiển Nguyệt xin chỉ gả mà giận dữ đập phá thư phòng, nàng ước chừng là không có cơ hội xâm nhập phủ thái tử rồi.Nhưng nàng tự nhận tướng mạo đẹp không thua bất kỳ cô gái nào, cho nên,hôm nay Nam Lăng Duệ này tự mình đưa tới cửa, cơ hội này nàng nhất địnhphải nghĩ biện pháp bắt được.


Vân Thiển Nguyệt liếc mắt,nghĩ tới nữ nhân này làm sao bắt được ai cũng muốn dán đi lên? Đầu tiênlà ngày nàng cùng Phượng trắc phi giao đấu, bộ dạng nàng ta điềm đạmđáng yêu khi nhìn thấy Dạ Thiên Khuynh, sau lại Dung Cảnh tới đón nàng,nàng ta đứng ở cửa ngay cả trước mặt Dung Cảnh cũng không đến đến gần,hôm nay nhìn thấy Nam Lăng Duệ tới phủ, nữ nhân này lại bắt tới, nàngthật là phục nàng ta!


“Nga? Vị mỹ nhân này là ai?” Nam Lăng Duệ nghe được lời của Vân Hương Hà, dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng.


Vân Hương Hà thấy Nam Lăng Duệ lại để ý nàng, nhất thời vui mừng, vội vàng lại bước nhanh hai bước đitới trước mặt Nam Lăng Duệ, hướng về phía hắn lễ đúng tiêu chuẩn của một tiểu thư khuê các, giọng nói mềm mại nói: “Bái kiến Duệ thái tử, tiểunữ tử là Vân Hương Hà, đại tiểu thư Vân Vương Phủ!”


“A! Ta biết ngươi.” Nam Lăng Duệ hiểu rõ nhìn Vân Hương Hà cười nói.
“Duệ thái tử biết ta?” VânHương Hà trong nháy mắt lại càng vui mừng nhìn Nam Lăng Duệ, nghĩ tới có phải tài mạo nàng nổi tiếng truyền xa, ngay cả Duệ thái tử cũng nhìnnàng với con mắt khác rồi?


“Ừ, biết đến! Thời gian ngắntrước bản thái tử nghe nói một chuyện lý thú, nói thứ mẫu, thứ tỷ VânVương Phủ khi dễ Nguyệt nhi, về sau vị thứ mẫu kia bị giáng làm thịthϊế͙p͙ giam vào từ đường Vân Vương phủ tư quá, vị thứ tỷ kia bị phế mộtcái tay. Chuyện này truyền đi xôn xao, thiên hạ đều biết đây! Bản tháitử vẫn tò mò, hôm này rốt cuộc nhìn thấy đại tiểu thư so với thứ tỷ kiakhông khác bao nhiêu cả.” Nam Lăng Duệ cười nhìn Vân Hương hà nói.


Sắc mặt vui mừng của Vân Hương Hà trong nháy mắt cứng đờ.


Vân Thiển Nguyệt quay mặt đi,nghĩ tới Nam Lăng Duệ này thật là nham hiểm! Vân Hương Hà một trái timnày giờ đây đoán chừng bị vỡ thành tám miếng. Nhưng mà cũng là nàng tựtìm, Nam Lăng Duệ vốn không phải là người tốt gì. Có thể mặt người màhại người khác, nàng chỉ từng thấy Dung Cảnh cùng Nam Lăng Duệ này.


“Nhìn sắc mặt Đại tiểu thưkhông phải là quá tốt, nữ nhi quan trọng nhất là bề ngoài, Đại tiểu thưnói là từ trong hoàng cung trở lại mệt nhọc, hay là trước trở về tẩy rửa bụi đất thì hơn, ngươi vốn là xinh đẹp hết sức, hôm nay lại giảm đi tám phần, thật sự có tổn hại vẻ đẹp của ngươi. Bản thái tử ngay cả hoàngcung Thiên Thánh cũng đều không thể quen thuộc hơn, huống chi một Vânvương phủ nho nhỏ? Cũng không cần Đại tiểu thư dẫn đường nữa.” Nam LăngDuệ dùng ánh mắt soi mói quan sát đánh giá Vân Hương Hà từ trên xuốngdưới, sau đó không để ý tới khuôn mặt nhỏ nhắn thoạt đỏ thoạt trắng củanàng, xoay người tiếp tục đi về phía trước, ngọc phiến nhẹ lay động,phong lưu phóng khoáng.