Hoàn Khố Thế Tử Phi

Quyển 1 - Chương 82: Thưởng tâm duyệt mục (cảnh đẹp ý vui)

Dạ Thiên Khuynh che cánh tay, sắc mặt xanh trắng lẫn lộn trừng trừng nhìn Mạc Ly.
Mạc Ly dùng mặt lạnh đối diện Dạ Thiên Khuynh, trong đôi mắt cả nửa điểm độ ấm cũng không tồn tại.


Dạ Thiên Khuynh không chút nào hoài nghi chỉ cần hắn xông vào hoặc động thủ, kiếm trong tay Mạc Ly tuyệt đối sẽkhông khách khí. Võ công của hắn so với Mạc Ly thì kém nhau không phảinửa phần. Lại ra tay lần nữa, bị chém rơi có lẽ không phải chỉ là mộtnửa ống tay áo như vừa rồi, mắt phượng âm trầm, nhưng lại không dám làm ra bất cứ hành động thiếu suy nghĩ nào. Nhiều năm như vậy trôi qua chotới bây giờ không người nào dám làm càn với hắn, cuối cùng vẫn khôngnhịn được tức giận, quay đầu cả giận nói với Vân Mạnh: “Vân đại tổngquản, đây chính là hộ vệ trong vương phủ các ngươi, thật to gan! Rõ ràng dám bất kính với bản thái tử!”


Vân Mạnh sợ hãi toát một thân mồ hôilạnh, hắn cũng không nghĩ tới Mạc Ly thực có can đảm động thủ với tháitử điện hạ. Hắn lấy lại bình tĩnh, cúi người hành lễ với Dạ Thiên Khuynh nói: “Thái tử điện hạ thứ tội, cái này cũng không thể trách hắn, hắn là ẩn vệ thϊế͙p͙ thân của tiểu thư nhà lão nô, chỉ nghe mệnh lệnh của mộtmình tiểu thư. Mặc dù là thái tử điện hạ cũng giống như vậy, không cóngoại lệ.”


“Tốt cho một hộ vệ trung tâʍ ɦộ chủ. Đãtận chức hộ chủ như vậy, vì sao còn để cho Nguyệt muội muội bị thương?Hộ vệ thất trách như vậy còn giữ lại có tác dụng gì?” Dạ Thiên Khuynhlửa giận không giải tỏa được, âm trầm nhìn Mạc Ly.


“Tiểu thư nhà lão nô liền chỉ có một ẩnvệ thϊế͙p͙ thân này. Mà bọn người ám sát chính là trăm tên tử thi. Dùngmột người đối với trăm người, thái tử điện hạ chắc hẳn cũng có thể tưởng tượng lúc ấy tình huống nguy hiểm cỡ nào, cái này cũng không thể tráchhắn được.” Vân Mạnh tuy trong lòng không vừa ý với Dạ Thiên Khuynh,nhưng hắn ta dù sao cũng là thái tử đương triều, lão chỉ có thể nhẫn nại tận tâm giải thích.


Dạ Thiên Khuynh hừ lạnh một tiếng, vừamuốn nói cái gì nữa, sau lưng bỗng nhiên vang lên một tiếng cười to,“Bản thái tử từ thật xa đã nghe được trong viện này vô cùng náo nhiệt,ta tưởng là ai đây này! Hóa ra là thái tử điện hạ Thiên Thánh a! Trămnghe không bằng một thấy. Phong thái thái tử điện hạ Thiên Thánh quảnhiên là không ai bằng a!”




Dạ Thiên Khuynh mạnh quay đầu, chỉ thấy Nam Lăng Duệ đang đi tới.


Nam Lăng Duệ không có mặc trang phụcthái tử Tây Lương, mà là một thân cẩm bào ngọc đái hoa lệ. Bởi vì hômqua hắn và Dạ Khinh Nhiễm cùng trúng phải ám toán của Dung Cảnh, bị thổtả cả một đêm. Bị một phen giày vò hết sức thảm, làm cho hôm nay sắcmặt hắn có một loại hư thoát tái nhợt, trong tay nhẹ gõ gõ chiết phiếnmỹ nữ đồ (tranh mỹ nữ), bước chân lảo đảo bất ổn. Ánh mắt của hắn dừng ở ống tay áo bị Mạc Ly chặt đứt một nửa của Dạ Thiên Khuynh. Trên mặttươi cười đến càn rỡ tà mị, lời khen ngợi này, cũng hết sức là sở trường của hắn mà chê cười Dạ Thiên Khuynh.


Dạ Thiên Khuynh chứng kiến nét tràophúng tà tứ biểu lộ trong bộ dáng tươi cười của Nam Lăng Duệ cùng với ẩn ý chê bai sau lời nói của hắn, mọi người rõ ràng có thể hiểu thấu,sắc mặt thoáng chốc âm trầm. Đôi mắt hắn nhìn Nam Lăng Duệ lạnh lẽo.Ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười liếc nhìn Nam Lăng Duệ mộtbước đi mang ba phần lay động hư thoát, nói: “Thì ra là thái tử Nam Lăng Duệ! Đã nghe nói phong độ tư thái của Duệ thái tử độc đáo, hôm nay vừathấy quả nhiên làm bản thái tử mở rộng tầm mắt a.”


“Ha ha, đó là tự nhiên. Bản thái tử từtrước đến nay là phong độ tư thái độc nhất, người khác muốn cũng không học được đâu.” Nam Lăng Duệ cứ như là không có nghe ra trong lời cangợi của Dạ Thiên Khuynh thực ra là lời nói trái ý nghĩ trong lòng hắnmang theo hàm ý chê bai hạ thấp, cười ha hả. Chiết phiến mỹ nữ đồ trongtay mở càng lớn, dưới ánh mặt trời chiếu rọi phát sáng ngời, mỹ nữ bêntrên mặt quạt bách mị thiên kiều (quyến rũ yêu kiều).


Dạ Thiên Khuynh đại khái là không nghĩtới Nam Lăng Duệ lại không biết xấu hổ như vậy, hắn trầm mặt quan sáthắn, “Duệ thái tử sao không ở trong hành cung, hôm nay lại xuất hiện ởVân vương phủ? Hơn nữa đây chính là Thiển Nguyệt các của Nguyệt muộimuội, không phải Duệ thái tử định nói cho bản thái tử là ngài không biết nơi này là nơi nào a?”


“Tự nhiên là biết được, hơn nửa đêm hômqua bản thái tử chính là ở chỗ này còn ăn hết một bàn đồ ăn đây này! Làm sao có thể không biết rõ nơi này là Thiển Nguyệt Các của Thiển Nguyệttiểu thư? Về phần bản thái tử xuất hiện ở Vân vương phủ đó nha…” NamLăng Duệ ngừng cười, nhìn xem Dạ Thiên Khuynh, ngay điểm mấu chốt hắndừng lại, chiết phiến trong tay lúc mở lúc đóng, vô cùng phong lưu nói:“Sáng nay bản thái tử liền phân phó hạ nhân đưa toàn bộ hành lý đến Vânvương phủ rồi. Khoảng thời gian tới ở Thiên Thánh, bản thái tử sẽ ngụ ở Vân vương phủ này.”


Dạ Thiên Khuynh nghe vậy trong lòng lộpcộp một chút, lập tức lông mày chau lên cao, “Thái tử nói ngài muốn vào ở trong Vân vương phủ?”
“Đúng vậy a!” Nam Lăng Duệ gật gật đầu, cười nói: “Lỗ tai Dạ thái tử không có điếc, không có nghe sai.”


“Phụ hoàng sắp xếp hành cung cho Duệthái tử, Duệ thái tử lại không ở, là cớ gì ? Sao lại muốn đến sống trong Vân vương phủ?” Dạ Thiên Khuynh nhướng mày, không che dấu sắc mặt lãnhtrầm của chính mình, lạnh lùng nhìn Nam Lăng Duệ, “Duệ thái tử đây làkhông tuân theo thánh chỉ của phụ hoàng!”


“Hôm qua bản thái tử ăn đau bụng ở đây,tự nhiên phải nghỉ ngơi dưỡng thương ở đây, Vân vương phủ phải chịutrách nhiệm với bản thái tử. Sáng sáng bản thái tử đã tấu lên Ngô HoàngThiên Thánh, vấn đề này Ngô Hoàng Thiên Thánh đã đáp ứng nha.” Nam LăngDuệ bỏ qua gương mặt âm trầm của Dạ Thiên Khuynh, nụ cười trên mặt thủychung không thay đổi. Dứt lời, bỗng nhiên chuyển lời, nhìn về phía chủphòng của Vân Thiển Nguyệt, đắc ý nói: “Hơn nữa là hôm qua Thiển Nguyệttiểu thư mời ta vào ở! Bản thái tử không thể phụ ý tốt của Thiển Nguyệttiểu thư a!”


“Duệ thái tử nói nàng mời ngài vào ở?”Dạ Thiên Khuynh chợt nhớ tới hôm qua mật thám bẩm báo sự việc Nam LăngDuệ theo Vân Thiển Nguyệt cùng Dung Cảnh đến Vân vương phủ. Nhưng lúc đó hắn giận dữ bởi vì ở đại hội võ trạng nguyên Vân Thiển Nguyệt trước mặt mọi người đánh vào mặt của hắn muốn gả cho Dung Phong, liền cũng khôngcó để ý việc này. Đến giờ chưa từng nghĩ thì ra Vân Thiển Nguyệt lại mời Nam Lăng Duệ vào Vân vương phủ ở? Nàng vốn không phải Dung Phong không lấy chồng hay sao, hôm nay lại cùng Nam Lăng Duệ thông đồng, nàng đếntột cùng muốn làm cái gì?


“Bản thái tử chẳng lẽ còn lừa gạt Dạthái tử hay sao?” Nam Lăng Duệ thu hồi ánh mắt, rất khẳng định mà nói:“Nếu không tin Dạ thái tử có thể đi vào hỏi Thiển Nguyệt tiểu thư.”


Vân Mạnh đứng ở một bên nghe vậy mồ hôilạnh tuôn dày đặc như mưa, hắn nghĩ đến thái tử Nam Lăng Duệ này thật là nhân vật phúc hắc biết ra tay chọc vào chỗ đau của người khác khôngchút nào nương tay. Biết rõ có Mạc Ly, thái tử điện hạ căn bản là khôngvào được Thiển Nguyệt các, còn hết lần này tới lần khác lấy việc này ranói.


Trán Dạ Thiên Khuynh nổi đầy gân xanh,giống như đã phẫn nộ đến mức tận cùng. Nhưng Nam Lăng Duệ hôm nay dù sao cũng là khách quý của Thiên Thánh, cho nên, hắn cực lực ẩn nhẫn tứcgiận, trầm giọng nói: “Nếu là Nguyệt muội muội đã nhiệt tình mời, Duệthái tử đã được phụ hoàng ân chuẩn, vậy thì ở lại Vân vương phủ cũng làcó thể. Bản thái tử chỉ là sợ Vân vương phủ không tốt bằng hành cung,chậm trễ đối đãi với Duệ thái tử mà thôi.”


“Hoàn toàn chính xác Vân vương phủ không tốt bằng hành cung, nhưng lại là nơi Thiển Nguyệt tiểu thư ở. Cho dùkhông tốt bản thái tử cũng cho rằng vô cùng tốt. Cho nên, Dạ thái tửkhông cần quan tâm tới bản thái tử rồi.” Chiết phiến của Nam Lăng Duệnhẹ nhàng lay động. Dứt lời, bỗng nhiên đi đến trước một bước, tới gầnDạ Thiên Khuynh, thấp giọng nói với hắn: “Bản thái tử thế nhưng vừa mớinghe nói chuyện Thiển Nguyệt tiểu thư cùng Cảnh thế tử bị người trù tính âm thầm ám sát. Trong kinh thành Thiên Thánh thật sự quá không yên ổn,bản thái tử cũng không dám ở hành cung nữa rồi. Bản thái tử còn muốnsống thêm mấy năm nữa! Ngộ nhỡ bản thái tử bị người giết chết, nhữngtiểu mỹ nhân trong phủ Nam Lương của bản thái tử nhất định sẽ đau lòngchết a. Bản thái tử không nỡ để các nàng đau lòng, cho nên tốt nhất vẫnlà giữ lại mạng nhỏ thì tốt hơn.”


Con mắt của Dạ Thiên Khuynh nheo lại, nhìn Nam Lăng Duệ.


Nam Lăng Duệ lại sát vào một tấc, thầnbí nói với Dạ Thiên Khuynh: “Bản thái tử cũng nghe nói hôm nay ở thượngthư phòng, Cảnh thế tử nói tiểu thư phủ Thừa Tướng đại tài có thể trởthành quốc mẫu , thế nhưng mà trong nháy mắt lời này còn chưa có trởthành đề tài nóng hổi đã có người ngang nhiên ám sát Cảnh thế tử cùngThiển Nguyệt tiểu thư, vấn đề này thật sự kỳ quặc a!”


Dạ Thiên Khuynh tâm tư khẽ động.


“Ngươi nói Thiển Nguyệt tiểu thư là mộttiểu nha đầu, quả thực có thể dùng đồ bỏ đi để hình dung, thế mà cóngười đến ám sát nàng, buồn cười không thể tưởng a? Nàng còn sống chínhlà một cái tiểu phế vật, người phương nào ngay cả tiểu phế vật đều không buông tha?” Nam Lăng Duệ tựa như mở máy hát, coi Dạ Thiên Khuynh nhưbạn tốt tri tâm mà bàn luận, “nhưng mà Thiển Nguyệt tiểu thư có lẽ là bị Cảnh thế tử liên lụy đấy. Cảnh thế tử chính là kỳ tài đệ nhất ThiênThánh, lúc ở ngự thư phòng, Ngô Hoàng của Thiên Thánh chẳng phải đã nóichỉ cần Thiên Thánh có Cảnh thế tử , có thể chống đỡ mười vạn hùngbinh sao? Có thể có ít người muốn Thiên Thánh đại loạn, nên mới làm hạiCảnh thế tử.”


Dạ Thiên Khuynh vẫn im lặng, tiếp tục nhìn Nam Lăng Duệ, lạnh lẽo vơi đi, lúc này trong lòng hắn không biết đang suy nghĩ gì.


Nam Lăng Duệ lại sát vào một bước, khoác cánh tay lên trên vai Dạ Thiên Khuynh, không có nửa phần tâm cơ mà nóinhỏ: “Dạ thái tử, không nghĩ tới hoàng thành Thiên Thánh lại không yênổn như vậy, sớm biết như vậy bản thái tử đánh chết cũng không tới đấy.Thế mà có người ngay cả Cảnh thế tử của Vinh vương phủ và đích nữ duynhất của Vân vương phủ cũng dám ám sát. Nhưng mà bản thái tử đến rồicũng không cảm thấy hối hận, hôm nay các cô nương các tiểu thư ThiênThánh đích thật là quá làm cho bản thái tử động tâm. Nhất là Tố Tố cônương của Yên Liễu lâu, cái tư thái mềm mại đến độ có thể chảy ra nước kia, đôi mắt kia quyến rũ vô cùng, câu cả linh hồn nhỏ bé của bản tháitử đi rồi, còn có …”


“Duệ thái tử!” Dạ Thiên Khuynh vốn muốnmoi chút tin tức hữu dụng từ trong miệng Nam Lăng Duệ, cũng muốn mượn cơ hội này thử suy nghĩ của Nam Lăng Duệ, xem có phải hắn đến Thiên Thánh mưu đồ làm loạn không. Dù sao Nam Lương cũng đã từ từ lớn mạnh, nhưnglà không ngờ Nam Lăng Duệ này trong đầu đều bao gồm những thứ này. Điềucần nói thì cũng đã nói xong, hắn không có nhiều thời gian ở chỗ này nói chuyện tào lao với hắn như vậy, đẩy Nam Lăng Duệ ra, lạnh lùng nhìnthoáng qua Mạc Ly, nói với Vân Mạnh: “Bản thái tử chỉ là nghe nói Nguyệt muội muội bị thương, lo lắng thân thể nàng, cố ý sang đây thăm. Nếunàng đã nghỉ ngơi, bản thái tử ngày mai lại đến.”


“Lão nô sẽ báo lại cho tiểu thư.” Vân Mạnh lập tức khom người.


“Bản thái tử còn muốn tiến cung bẩm báophụ hoàng tra rõ việc này. Nếu thân thể Duệ thái tử đã không thoải mái,vẫn là yên ổn dưỡng bệnh thì tốt hơn. Nếu tin tức Duệ thái tử ở ThiênThánh được chăm sóc không chu toàn truyền về Nam Lương, Nam Lương Vươngcòn tưởng rằng Thiên Thánh ta khi dễ thái tử của ngài ấy!” Dạ ThiênKhuynh nhìn về phía Nam Lăng Duệ.


“Ha ha, phụ vương ta a, ngài rất dễ nói chuyện nha!” Nam Lăng Duệ không cho là đúng.
Dạ Thiên Khuynh không hề để ý tới NamLăng Duệ nữa, quay người ra khỏi Thiển Nguyệt các, giống như lúc đếnbước chân vội vàng đi ra ngoài.


Nam Lăng Duệ nhìn bóng lưng Dạ ThiênKhuynh rời khỏi, thẳng đến khi bóng dáng Dạ Thiên Khuynh biến mất ở cửa, hắn mới thu hồi ánh mắt, phe phẩy chiết phiến cười cười, nói với VânMạnh: “Ngươi nói cái Dạ thái tử này có phải rất không thú vị không?”


Vân Mạnh gật đầu cũng không phải lắc đầu cũng không phải. Thi lễ với Nam Lăng Duệ, hạ giọng nói: “Duệ thái tử,chúng ta ở chỗ này nhao nhao tiểu thư chắc chắn ngủ không an ổn, theolão nô thân thể thái tử không thoải mái, tốt nhất là trở về phòng nghỉngơi đi!”


“Đừng nói chỉ hai người chúng ta, cho dù hai nghìn người, tiểu thư nhà ngươi chỉ cần không muốn để ý tới, cũngcó thể ngủ được an ổn.” Nam Lăng Duệ nhìn xem gian phòng Vân ThiểnNguyệt, một chút ý tứ rời đi cũng không có đi.


“Trong viện tử này cũng có Cảnh thế tử! Cảnh thế tử thế nhưng mà người yêu thích yên tĩnh.” Vân Mạnh lại thấp giọng nhắc nhở.
“Hả? Cảnh thế tử cũng ở tại đây?” Nam Lăng Duệ quay đầu nhìn Vân Mạnh.


“Đúng vậy a, vết thương của tiểu thư rất nặng, lão vương gia nhờ Cảnh thế tử ở lại chăm sóc cẩn thận cho tiểuthư.” Vân Mạnh gật đầu. Nhắc tới vết thương của Vân Thiển Nguyệt, nétmặt già nua của hắn không khỏi phủ đầy vẻ sầu lo.


“Cảnh thế tử đích thật là người yêuthích yên tĩnh. Đã như vầy, bản thái tử liền không tiến vào. Hay là điđến chỗ lão vương gia đánh cờ a. Tuy rằng kỳ nghệ của lão vương giakhông có tốt như bản thái tử, nhưng trò chuyện để giải buồn bực cũng rất tốt.” Nam Lăng Duệ quay người gấp gáp muốn chạy.


Khóe miệng Vân Mạnh co rút một cái, rõràng hôm qua Duệ thái tử đánh cờ thua lão vương gia. Hôm nay thế màkhông biết xấu hổ nói kỳ nghệ của lão vương gia không tốt, hắn cũngkhông dám tranh luận với vị Duệ thái tử này, chỉ có thể nhẹ giọng nhắcnhở, “Duệ thái tử, lão vương gia và vương gia vừa mới tiến cung. Ngàivẫn là nên trở về phòng nghỉ ngơi đi!”


“Thì ra là tiến cung rồi a!” Nam LăngDuệ nhíu mày, lập tức khoát khoát tay, “Vậy ngươi đi gọi Tố Tố cô nươngcủa Yên Liễu lâu tới cho bản thái tử. Tố Tố cô nương hát không tệ, chobản thái tử giải buồn cũng tốt.”


Vân Mạnh cả kinh, “Duệ thái tử, nơi này là Vân vương phủ, cái nữ tử Yên Liễu Lâu kia sao có thể tùy ý tiến vào?”


“Nàng sao là tùy ý tiến vào? Không phảicó mệnh lệnh của bản thái tử sao!” Nam Lăng Duệ không cho là đúng, saiVân Mạnh: “Ngươi còn không mau đi làm? Nếu không bản thái tử đứng ngaychỗ này không đi, để cho tiểu thư nhà ngươi cùng Cảnh thế tử đều ngủkhông ngon giấc.”


Sắc mặt Vân Mạnh không tốt nhìn Nam Lăng Duệ, “Duệ thái tử thứ tội, mệnh lệnh bực này thứ cho lão nô không làmđược. Vân vương phủ là tôn quý bực nào? Há có thể là nơi mà nữ tử yênhoa có thể làm bẩn hay sao?”


“Mấy phòng tiểu thϊế͙p͙ của Vân Vương giakhông phải cũng xuất thân từ Vọng Xuân Lâu sao? Bản thái tử chỉ là chonàng đến hát vài khúc mà thôi. Ngươi như thế nào nhiều lời nói nhảm nhưvậy. Hôm qua lão vương gia đã nói, ở trong phủ tất cả yêu cầu trong củabản thái tử đều không hạn chế.” Nam Lăng Duệ trừng mắt.


“Cái này…” Vân Mạnh nhất thời không nóiđược gì. Nghĩ đến buổi tối hôm qua lão vương gia đã dặn dò như thế. Hắnkhông rõ sao lão vương gia lại nhìn Duệ thái tử này thuận mắt. Đã để cho hắn vào ở trong Vân vương phủ thì không nói, còn lại để cho hắn đi lạikhắp nơi, hơn nữa nói cho hắn cần gì liền được.


“Còn không mau đi!” Nam Lăng Duệ thúc giục Vân Mạnh.


“Duệ thái tử, trong phủ cũng có ca cơđấy, nếu ngài muốn giải buồn cũng không khó, lão nô liền gọi ca cơ vàotrong phòng Duệ thái tử là được. Đâu nhất thiết phải là Tố Tố của YênLiễu lâu?” Vân Mạnh nghĩ phương pháp để có thể hòa hoãn vẹn cả đôiđường.


“Không được, bản thái tử muốn Tố Tố. Cacơ trong phủ có thể hát được khúc mà Tố Tố hát rất hay không? Có thể lớn lên quốc sắc thiên hương như Tố Tố sao? Có thể có làn da trắng nõnkhông tỳ vết như Tố Tố sao? Có thể như Tố Tố…” Nam Lăng Duệ không đồngý.


“Mạc Ly, đá văng hắn ra cho ta.” Trong phòng bỗng nhiên truyền ra tiếng của Dung Cảnh.
Nam Lăng Duệ sững sờ, dường như khôngngờ tới Dung Cảnh lại ở tại trong phòng Vân Thiển Nguyệt. Hắn không dámtin mà nhìn gian phòng kia. Gian phòng kia được mành che lấp, cửa sổđóng chặt, hắn cái gì cũng nhìn không tới.


“Tuân mệnh!” Mạc Ly đã sớm muốn ném NamLăng Duệ văng ra rồi, lúc này nghe được mệnh lệnh của Dung Cảnh, thânmình tiến lên trước.


“Này, ngươi không phải là ẩn vệ củaNguyệt nhi sao? Như thế nào lại nghe hắn?” Nam Lăng Duệ chỉ vào Mạc Ly.Hắn chột dạ, hôm nay tất nhiên hắn không phải đối thủ của Mạc Ly, ngườinày muốn là có thể ném hắn một cách dễ dàng.


Bước chân Mạc Ly dừng lại một chút,nhưng vẫn rất nhanh liền đi tới bên người Nam Lăng Duệ. Lập tức ra taygiữ chặt vai hắn, cổ tay nhẹ nhàng dùng sức một cái, thân thể Nam LăngDuệ đã bay ra ngoài.


Vân Mạnh như cũng không nghĩ tới DungCảnh vẫn ở lại trong phòng của Vân Thiển Nguyệt. Kinh ngạc bất thìnhlình tập kích vào gương mặt già nua ấy, lại bắt gặp Mạc Ly thực sự némNam Lăng Duệ ra ngoài, sắc mặt đại biến, vội vàng phi thân đuổi theophương hướng Nam Lăng Duệ bị ném đi. Thân thủ Mạc Ly hắn biết rất rõ,Duệ thái tử là khách quý, hôm qua lại bị thuốc xổ giày vò một đêm, võcông hoàn toàn không dùng được, như vậy nếu như bị một cú ném đi, hắnlàm sao mà chịu đựng được? Nếu là Duệ thái tử ở Vân vương phủ bị thươngđến mức tàn phế, Nam Lương Vương giận dữ, hoàng thượng cũng sẽ giận dữ,Vân vương phủ nhất định sẽ gặp phải xui xẻo.


Thân thể Nam lăng duệ đảo một vòng giữakhông trung, nhẹ nhàng rơi xuống bên hồ cách Thiển Nguyệt các không xa.Cái kia hồ đúng là hồ lần trước Phượng Trắc Phi bị ném vào.
Sau đó Vân Mạnh đi đến, thấy Nam Lăng Duệ không có chuyện thở dài một hơi.


Nam Lăng Duệ nhìn thoáng qua chân hắnrơi xuống đất cách hồ không đến nửa bước, chỉ cần Mạc Ly lại dùng lựcthêm một phần, lúc này hắn không muốn trở nên ướt sũng cũng không thể.Hắn thổn thức một tiếng, cúi đầu nhìn thoáng qua chiết phiến trong tay,may mắn không việc gì, thở dài một hơi, lại ngẩng đầu. Không hề tức giận mà vẫn cười nói với Vân Mạnh đang bị dọa đến sắc mặt trắng bệch: “Maymắn cái quạt ngọc này của bản thái tử không có bị ném vỡ.”


Vân Mạnh nhìn cái tranh mỹ nữ bên trên mặt chiết phiến kia mà im lặng.


“Ai nha nha, không nghĩ tới Cảnh thế tửcó bản lãnh như thế, lại có thể ngủ lại ở Thiển Nguyệt các.” Nam LăngDuệ rời khỏi bờ hồ vài bước. Nhìn Thiển Nguyệt các, đến gần Vân Mạnh, hạ giọng nói: “Ngươi nói nếu Dạ Thiên Khuynh biết Cảnh thế tử lại ở khuêphòng Nguyệt nhi, hắn sẽ như thế nào?”


Vân Mạnh không đáp lời, nghĩ đến Cảnhthế tử không phải người không tuân thủ lễ nghĩa quân tử, hôm nay trời đã sắp muộn rồi, thế nào còn ở lại khuê phòng của tiểu thư? Chẳng lẽ làvết thương của tiểu thư quá mức khó giải quyết? Nếu tin này truyền ra,Cảnh thế tử và Thiển Nguyệt tiểu thư… Nhưng mà nhớ tới lời đồn hôm quavề Cảnh thế tử và tiểu thư nhà hắn, trong chốc lát hắn cũng như lọt vàotrong sương mù.


“Ngươi nói Dạ Thiên Khuynh có thể tức giận đến nổi trận lôi đình hay không?” Nam Lăng Duệ lại hỏi.
Vân Mạnh nhíu mày, vẫn không đáp lời.
“Nhưng bản thái tử cảm thấy hẳn là sẽkhông. Tần tiểu thư phủ Thừa Tướng đại tài như vậy, mà tiểu thư nhàngươi vô tích sự như thế
.


Dạ Thiên Khuynh không phải người ngu,làm sao có thể lại không biết lợi và hại trong đây!” Nam Lăng Duệ đongđưa chiết phiến, ra vẻ bản công tử cái gì cũng biết, cái gì cũng thông.


Vân Mạnh không rõ lòng dạ Duệ thái tửnày ra sao. Nói hắn có ý đồ với tiểu thư a, nhìn lại không giống. Nóihắn phong lưu a, nhưng ấn đường thanh chính (đơn thuần, chính trực), mắt phượng hàn triệt (lạnh nhạt, trong suốt), cũng không giống người trầmmê nữ sắc. Nói hắn phóng đãng không kiềm chế được, dường như cũng khôngphải có chuyện như vậy. Lúc này Vân đại tổng quản mới thật sự cảm thấyDuệ thái tử quả thực thâm bất khả trắc


(sâu không lường được)


,làm cho người khác nhìn không thấu bản thân hắn nghĩ gì. Khó trách vịthái tử này có thể được lão vương gia thưởng thức mà đối đãi khácthường. Sắc mặt hắn cung kính thêm vài phần, khuyên nhủ Nam Lăng Duệ:“Vết thương của tiểu thư nhà lão nô quá nặng, chắc hẳn Cảnh thế tử xử lý trị liệu rất là khó giải quyết, mới ở lại trong phòng tiểu thư. Duệthái tử vẫn là trở về phòng nghỉ ngơi đi! Nếu thực sự là ngài muốn… muốn nghe cái Tố Tố cô nương kia xướng khúc, vậy thì lão nô đi phân phóngười mời đến.”


“Được rồi! Bản thái tử giật mình kinhhãi, còn nghe cái gì khúc ? Trở về phòng nghỉ ngơi!” Nam Lăng Duệ khoátkhoát tay, câu nói vừa dứt, bước chân lảo đảo đi hướng tiểu viện mà lãovương gia sắp xếp cho hắn.


Vân Mạnh thấy vị Phật gia này rốt cụcthành thành thực thực không giằng co nữa, hắn mới lau lau chùi chùi cáitrán đổ đầy mồ hôi, đi đến cửa lớn.


“Đại tổng quản, Ngọc Ngưng tiểu thư phủthừa tướng tới thăm Thiển Nguyệt tiểu thư!” Vân Mạnh vừa đi vài bước,một thủ vệ cổng lớn vội vàng đi vào, bẩm báo cho Vân Mạnh.


Vân Mạnh còn chưa mở miệng, Nam Lăng Duệ còn chưa có đi xa đã quay người trở lại, “Vừa vặn, bản thái tử nghe nói Tần tiểu thư phủ Thừa Tướng đại tài, có thể trở thành quốc mẫu, bảnthái tử lại nghe nói nàng cầm khúc không tệ, liền gọi nàng tiến vào đểnàng cho bản thái tử kiến thức một phen.”


“Cái này… Duệ thái tử, không tốt lắmđâu!” Vân Mạnh khó xử mà nhìn Nam Lăng Duệ, thầm mắng cái nô tài này bẩm báo thật không phải lúc, lại trêu chọc cái vị Phật gia này.


“Như thế nào lại không tốt? Hôm nayNguyệt nhi phải nghỉ ngơi dưỡng thương, mặc kệ người phương nào cũngkhông được quấy rầy. Nhưng là cũng không thể vì vậy liền đuổi người tađi không tiếp, dù sao người tới là khách mà! Vậy thì bản thái tử thaythế Nguyệt nhi đi chiêu đãi Tần tiểu thư một phen.” Nam Lăng Duệ vừanói, vừa đi về phía cổng lớn, ở đâu còn vẻ lảo đà lảo đảo, rõ ràng làbước đi mạnh mẽ như gió.


Hôm nay Vân Mạnh đã không biết là lầnthứ mấy hết chỗ nói với cái Nam Lương thái tử này rồi. Giống như hắn làchủ nhân Vân vương phủ vậy. Có khách nào thay thế chủ nhân nghênh đónkhách sao? Trong thời gian ngắn hắn cũng hiểu biết tính tình Nam LăngDuệ, muốn khuyên cũng không khuyên nổi, chỉ có thể theo hắn đi ra cổng.


Vân Mạnh cùng Nam Lăng Duệ rời khỏi, Thiển Nguyệt các rốt cục yên tĩnh trở lại.
Bọn người Thải Liên bên ngoài nhẹ chân nhẹ tay đi làm việc, không dám gây ra một thanh âm nào. Mạc Ly cũng lui ẩn đi.


Trong phòng, Vân Thiển Nguyệt dường nhưkhông hề viết một trận ồn ào vừa rồi bên ngoài, vẫn ngủ rất an ổn. DungCảnh cũng không để ý tới tình hình bên ngoài là gì, tiếp tục ngủ đi.
Thiển Nguyệt các u tĩnh im ắng.


So sánh với Thiển Nguyệt Các tĩnh lặng, cổng lớn Vân vương phủ và trước sân người đến chưa từng gián đoạn.


Dạ Thiên Khuynh rời khỏi, Tần Ngọc Ngưng đến. Tần Ngọc Ngưng được Nam Lăng Duệ nhiệt tình tiếp đãi một phen.Sau khi nàng ta rời đi lại có Dung Linh Lan và Lục công chúa tới nữa.Vốn dĩ là Lục công chúa đi Vinh vương phủ, đợi đã lâu cũng không trôngthấy Dung Cảnh về phủ, về sau biết được Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệtgặp chuyện, liền vội vội vàng vàng chạy đến Vân vương phủ. Vân Mạnh cònchưa kịp ngăn hai người kia ở cửa cổng, đã bị Nam Lăng Duệ mời đi, lạilà một phen nhiệt tình tiếp đãi. Về sau rất nhiều người nhận lại đượctin tức lục tục đến thăm, có tiểu thư khuê các, có công tử của tất cảcác phủ. Nhiều nhất là người của các phòng các viện của Vinh vương phủtới thăm Dung Cảnh. Những người này gần như đạp hỏng cổng lớn của Vânvương phủ, Nam Lăng Duệ làm đến không biết mệt, bất diệc nhạc hồ (khôngbiết trời đất là gì), bất kể nam nữ toàn bộ đều nhiệt tình tiếp đãi mộtphen.


(ko thể nhịn đc cười, haha)
Mặt trời xuống núi, ánh trăng treo giữa bầu trời, cổng lớn Vân vương phủ mới hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Nam Lăng Duệ mệt mỏi quá, cuối cùng thật sự bị vây trong tình trạng mắt mở không ra, mới về phòng của mình nằm ngáy o..o…


Vân Mạnh cũng mệt mỏi quá chừng, vốn hắn hoàn toàn có thể đóng cửa từ chối tiếp khách, nhưng hết lần này tới lần khác cái Duệ thái tử này cứ nhất định nhiệt tình tiếp đãi người ta. Lúc này hay rồi, tự khiến bản thân mình mệt mỏi quá sức, cũng làm lão giàkhọm này chịu khổ chung với hắn.


Vân lão vương gia, Vân vương gia cùngvới Vân Mộ Hàn vẫn chưa về phủ. Vân lão vương gia và Vân vương gia vẫn ở lại hoàng cung. Vân Mộ Hàn và Dạ Khinh Nhiễm nhận được thánh chỉ củalão hoàng đế phong tỏa kinh thành Thiên Thánh tra xét từng nhà, khôngbuông tha người hay địa điểm nào khả nghi. Dân chúng trong kinh nhấtthời lòng người bàng hoàng.


Hoàng cung. Thánh Dương Điện.


Văn võ bá quan cùng với mấy vị triềuthần thế hệ trước đã nhiều năm không lên triều như Vân lão vương gia,Đức Thân lão vương gia, Hiếu Thân ;ão vương gia, Vinh lão vương gia.Suốt cả đêm, lão hoàng đế cùng văn võ bá quan bàn bạc chuyện Vân ThiểnNguyệt và Dung Cảnh bị trăm tên tử sĩ ngang nhiên ám sát. Thánh DươngĐiện một đêm ngọn đèn dầu không tắt.


Một đêm này, ngoại trừ Thiển Nguyệt cácVân vương phủ và Tử Trúc uyển Vinh vương phủ, trên dưới Thiên Thánh nhànhà đốt đèn chưa ngủ.


Mặc kệ một đêm này bên ngoài huyết vũtinh phong như thế nào, bao nhiêu người trắng đêm không ngủ. Mà nhân vật chính trong cái sự kiện ám sát này là Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt thì ở Thiển Nguyệt các đồng sàng cộng chẩm
(cùng giường chung gối)
, nhất dạ hảo miên
(một đêm ngủ ngon)
.


Ngày hôm sau, khi sắc trời sáng rõ, VânThiển Nguyệt mới tỉnh lại. Mở to mắt, chỉ thấy Dung Cảnh nằm ở bên cạnhnàng. Khuôn mặt nàng vốn thần thanh khí sảng, thế nhưng trong nháy mắt lại như bầu trời u ám, cả giận nói: “Ngươi như thế nào lại nằm trêngiường của ta?”


Dung Cảnh đã sớm tỉnh lại, bất đắc dĩnhìn Vân Thiển Nguyệt. Chậm rì rì mà thở dài: “Chẳng lẽ ngươi đã quênchuyện hôm qua? Ta sợ ngươi đụng phải vết thương trên cánh tay, lúc nàymới trông nom ngươi mà một đêm không ngủ. Ngươi không cảm tạ thì thôi,ngược lại vừa tỉnh lại liền đối xử lạnh nhạt với ta, quả thực làm chongười thương tâm a.”


Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, chuyện ngàyhôm qua nháy mắt ùa vào trong đầu. Sắc mặt nàng tốt hơn một chút,nhưng vẫn xụ mặt nói: “Vậy hôm nay sắc trời đều đã sáng rồi. Ngươi đừngnói cho ta biết ngươi chuẩn bị nằm ở trên giường của ta một ngày. Ta đãtỉnh rồi, ngươi còn không cút ngay.”


“Ta thực muốn rời đi. Nhưng mà đầu ngươi đè cánh tay của ta nguyên một đêm, ngươi nói ta như thế nào ly khai?”Dung Cảnh lần nữa thở dài một tiếng. Đều nói nữ tử dịu dàng nhất, hắnnhư thế nào cũng không nhìn thấy chút dịu dàng nào từ trên người nàng?Lúc này Vân Thiển Nguyệt mới phát hiện đầu nàng gối lên cánh tay hắn, cả thân thể gần như đều gần sát trong lồng ngực hắn. Thoáng chốc cứng đờ,nhanh chóng bật dậy khỏi giường, chỉ vào Dung Cảnh, muốn nói cái gì.Nhưng thấy thân thể hắn nằm sát mép giường, một phần địa phương dư rađều không có. Nhích ra một chút nữa thì sẽ rớt xuống đất mất, mà nàngbên kia chiếm hơn nửa cái giường. Lúc này Dung Cảnh bất đắc dĩ dùng ánhmắt người vô tội nhìn nàng, chờ nàng bão nổi. Nàng im lặng một lát, haibên tai đỏ cả lên, trách mắng: “Đáng đời! Ai mượn ngươi trông chừng tahả? Ngươi không trông chừng, cánh tay của ta cũng sẽ không có gì đángngại.”


“Nói vậy cũng không chính xác. Một đêmnày ngươi ngủ như heo, có lúc lăn qua lăn lại. Nếu ta không giữ lấy cánh tay của ngươi, đến giờ ngươi đã sớm làm miệng vết thương nứt ra, mấtmáu mà chết rồi.” Dung Cảnh nhìn hai má cùng tai hơi chuyển hồng củaVân Thiển Nguyệt, cảm thấy bộ dạng nàng xấu hổ thẹn thùng còn giống nhưnữ nhân một ít.


“Ngươi mới ngủ giống như heo đó.” VânThiển Nguyệt thừa nhận tướng ngủ của mình chính xác không tốt. Nhưng bịngười không chút nào khách khí mà phê bình như thế vẫn là thật mất mặt.Nàng hừ một tiếng, tức giận mà dùng chân đạp hắn, “Nhanh dậy, ta muốn ăn cá nướng phù dung, ngươi nhanh đi làm.”


“Không dậy nổi, cánh tay ta tê rần.” Dung Cảnh thu hồi ánh mắt, nằm yên không động đậy.
Vân Thiển Nguyệt không cho là đúng, “Ít giả bộ cho ta nhờ. Cút nhanh lên.”


Dung Cảnh nhắm mắt lại, sâu kín nói: “Ta bị ngươi đè ép một đêm, thật sự toàn thân cứng ngắc không đứng dậy nổi. Tốt xấu ta cũng là trông nom ngươi một đêm, ngươi cứ đối xử với ta nhưvậy? Cũng quá không thể nào nói nổi rồi.”


Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, thấysắc mặt hắn không tệ, cũng không giống bộ dạng bị nàng quấy một đêmkhông được ngủ ngon. Nhưng cánh tay hắn cương cứng một mực bất động. Xem ra đích thật là đã tê rần, nàng do dự một chút, sắc mặt không tốt đưatay túm lấy hắn.


Đúng lúc này, mành bị đẩy ra, một ngườinhư một trận gió vọt tiến vào, người nọ xông tới chứng kiến tình hìnhtrên giường lập tức cứng đờ. Không dám tin mà nhìn hai người trêngiường, “Tiểu nha đầu, nhược mỹ nhân, các ngươi… các ngươi…”
Người tới chính là Dạ Khinh Nhiễm!


Tay của Vân Thiển Nguyệt muốn túm DungCảnh khựng lại giữa không trung, nghiêng đầu thấy là Dạ Khinh Nhiễm.Nàng nhạy cảm lập tức buông tay, thấy hắn một thân mỏi mệt hàn khí, tayáo đều là bụi đất, đầu không chải, mặt không chưa rửa, không khỏi sửngsốt một chút, cười nói: “Ngươi làm sao a? Một đêm không ngủ? Như thế nào lại đem chính mình biến thành cái bộ dáng này?”


Dạ Khinh Nhiễm vẫn chìm trong trạng thái thẫn thờ. Nhìn Dung Cảnh nằm ở trên giường cùng một giường chăn trênngười của cả hai, tay hắn chỉ vào Dung Cảnh, hỏi Vân Thiển Nguyệt, “Cái…cái nhược mỹ nhân này … Hắn tại sao lại ở chỗ này?”
Còn trên giường của nàng a!


Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, bày cánhtay bị thương của mình ra cho Dạ Khinh Nhiễm xem, “đây, ta vì cứu hắnmới bị thương. Hắn tự nhiên phải ở lại chỗ này chăm sóc ta. Tướng ngủcủa ta không tốt, cần người trông chừng khi ngủ, không dùng hắn còn cóthể sử dụng ai? Ai kêu vết thương kia là ta vì hắn nhận kia mà.”


Lúc này Dạ Khinh Nhiễm mới rời ánh mắtvề phía cánh tay Vân Thiển Nguyệt. Nhìn cánh tay nàng được lụa trắng bọc vài tầng, hắn thu hồi kinh ngạc. Khinh thường mà quát Dung Cảnh mộttiếng, “Không có tiền đồ, một người nam nhân lại dùng nữ nhân ngăn cảnám khí, ngươi còn có mặt mũi còn sống?”


Dung Cảnh nằm bất động, chậm rì rì nói:“Là nàng đau lòng ta, sợ ta bị thương, cho nên liền tự mình xung phongnhận việc ngăn cản ám khí cho ta. Làm sao có thể trách ta? Vì sao ta sẽkhông còn mặt mũi để sống?”


“Nói nhảm! Ta đau lòng ngươi cái rắm. Ta là sợ ngươi chết, cái thập nhị kim tôn kia…” Vân Thiển Nguyệt nghe vậytức giận mà trừng mắt Dung Cảnh. Mới nói một nửa, lại mạnh mẽ dừng lại, duỗi chân ra đạp Dung Cảnh một nhát, chuyển đề tài cả giận nói: “Cònkhông mau lăn đi làm cá nướng phù dung cho ta!”


Dung Cảnh quả thực đã trúng một cú đácủa Vân Thiển Nguyệt, thở dài một tiếng với nàng, “cái tật xấu đạp người này của ngươi đích thật không tốt, nhất định phải sửa a.”
Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, thu hồi chân, “Còn không mau đứng lên! Ngươi muốn nằm trên giường tới khi nào nữa?”


“Không phải ta không muốn đứng dậy.Không phải đã nói cho ngươi biết ta bị ngươi đè nặng ngủ cả đêm, toànthân đều đã tê rần sao?” Dung Cảnh biểu hiện như là người vô tội cực kỳ, đối diện với sự tức giận và thô lỗ của Vân Thiển Nguyệt vẫn thủy chunggiữ thái độ bất ôn bất hỏa.


Vân Thiển Nguyệt thò tay kéo mạnh hắn, đẩy xuống mặt đất. Cảnh cáo nói: “Ngươi lại nói nhiều một câu, ta liền đá văng ngươi ra.”


Dung Cảnh lảo đảo một bước, dựa vàogiường mới không có ngã nhào trên đất. Hắn nhìn Vân Thiển Nguyệt, lúcnày cũng không nói tiếng nào. Mà là quay người, bước chân có chút khôngđược tự nhiên, cứng ngắc mà đi đến trước bồn nước rửa sạch mặt.


Vân Thiển Nguyệt không hề để ý tới Dung Cảnh nữa, bắt đầu dùng một tay khoác áo xuống giường.


Dạ Khinh Nhiễm nhìn hai người đều tự làm việc của mình, gạt hắn lại một bên, có chút sững sờ, qua một lúc lâuvẫn lạc trong thẫn thờ. Hắn cứ cảm giác có chỗ không đúng, nhưng lạikhông nói ra được. Ở trong đầu hỗn loạn, vội vàng vung tay, lấy lại bình tĩnh. Không vui nói với Vân Thiển Nguyệt: “Tiểu nha đầu, ngươi như thếnào lại để cho cái nhược mỹ nhân lòng dạ hiểm độc này tiến vào khuêphòng của ngươi? Đây không phải dẫn sói vào nhà sao?”


Vân Thiển Nguyệt xuống giường, dùng cáitay còn lành lặn vỗ vỗ bả vai Dạ Khinh Nhiễm. Thấy bộ dáng hắn bỗng hóangốc cười cười, “Không biết chừng ai là sói ai là cừu đây này! Hắn tuyphúc hắc, nhưng nhân phẩm vẫn là không thể nghi ngờ, sẽ làm gì ta chứ?”Dứt lời, nàng không muốn nói thêm gì nữa, nói với Dạ Khinh Nhiễm: “Ngươi còn chưa nói ngươi làm sao vậy? Một đêm không ngủ? Truy tìm cái ngườixuất độc thủ sau lưng kia? Có thu hoạch?”


Dạ Khinh Nhiễm nhìn thoáng qua DungCảnh, thấy hắn quay lưng rửa mặt, động tác tự nhiên, cũng tùy ý như tạivương phủ của hắn, hắn dời mắt lại nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy nàngkhông hề có dáng vẻ bị hắn đường đột xông vào mà xấu hổ cùng tức giận,nghĩ đến nàng nói cũng đúng, nếu giữa bọn họ có cái gì xảy ra thì cũngsẽ không có bộ dạng giống hiện tại này. Xua đi khó chịu và rối rắm khithấy hai người ở trên một giường, giận tái mặt trả lời Vân Thiển Nguyệt: “Ta cùng Mộ Hàn huynh tra một đêm, chỉ tìm được chút manh mối. Hơn nữacái manh mối kia cũng không thể coi là manh mối được. Ám sát liên hoàntinh diệu bực nào, sắp xếp không chê vào đâu được. Những tử sĩ kia giống như là chui từ từ bên trong kẽ đất lên. Xem ra cái người xuất độc thủsau lưng là cao thủ, bản tiểu vương vẫn là lần đầu một gặp được cao nhân bực này.”


Vân Thiển Nguyệt đã sớm nghĩ tới, nhữnghắc y tử sĩ kia ám sát liên hoàn ngày hôm qua, trù tính tinh vi. Vềngười núp ở nơi bí mật gần đó ngầm bắn ám khí cũng là sớm có tính toán,hiển nhiên người đứng sau màn không phải loại người hời hợt. Không dễdàng bị Dạ Khinh Nhiễm cùng Vân Mộ Hàn tra được, cũng không có gì ngoàidự đoán.


“Cao thủ thì chưa chắc, tại sao không nói bản thân ngươi làm ăn vô dụng?” Dung Cảnh quay đầu lại lườm Dạ Khinh Nhiễm.


“Ngươi mới là vô dụng. Nếu không vì saocòn để cho tiểu nha đầu bị thương? Ngươi không phải là rất giỏi sao? Còn là kỳ tài đệ nhất Thiên Thánh nữa! Ta xem ngày mai đổi thành kêu vôdụng đệ nhất Thiên Thánh mới đúng. Phải dựa vào nữ nhân đỡ ám khí, ngươi thật không biết hai chữ xấu hổ là viết như thế nào?” Dạ Khinh Nhiễm lập tức phát hỏa. Hắn bận rộn cả một đêm, rõ ràng còn bị tên gia hỏa cáigì cũng không làm này xem thường, hắn giận không có chỗ trút.


“Xấu hổ cái gì a? Kỳ tài đệ nhất ThiênThánh là Hoàng Thượng phong cho, trước giờ ta không có nói mình là kỳtài đệ nhất. Ta vốn tay không thể xách, vai không thể gánh, hôm nay lạivõ công mất hết, tự nhiên chính là một tên vô dụng. Ngươi cũng không nói sai. Đâu có bản lĩnh như Nhiễm tiểu vương gia, đã từng được Diệp Thiếnđệ nhất mỹ nhân Nam Cương tam hí Lan Lăng Đoạn Kiều, ngược lại là mộtchuyện tốt. Bản thế tử thực là mặc cảm a.” Dung Cảnh vừa dùng khăn taylau mặt, vừa ấm giọng nói.


Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến cảnh Dạ KhinhNhiễm bị đệ nhất mỹ nhân Nam Cương tam hí Lan Lăng Đoạn Kiều, không biết là câu chuyện như thế nào.
[(*) Tam hí Lan Lăng Đoạn Kiều: câu này có rất nhiều điển tích, ta chỉ trích một trong số đó ở đây: ]


“Nhược mỹ nhân, ngươi còn dám nhắc mộtcâu về Diệp Thiến, lão tử hôm nay liền phế ngươi!” Trán Dạ Khinh Nhiễm nổi đầy gân xanh, cả giận nói.


“Được, ta không nói. Đó là người ngươithương yêu, tự nhiên không cho phép người khác nhắc đến.” Dung Cảnhbuông khăn quyên. Ấm giọng nói với Vân Thiển Nguyệt: “Cá nướng phù dungquá tốn thời gian, sắc trời hôm nay đã không còn sớm. Chúng ta liền ănchút gì khác a, dù sao vết thương của ngươi cũng không phải một ngày hai ngày có thể khỏi, ta cũng phải ở lại chỗ này mấy ngày đấy, ngày kháclại làm cho ngươi được không?”


Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua sắc trời, gật gật đầu, “Được!”
Dung Cảnh nhìn thoáng qua đám người Triệu ma ma, Thải Liên đứng tại cửa không dám vào, những người kia vội vàng chạy xuống.


“Nhược mỹ nhân, ta cùng Diệp Thiến mớikhông phải…” Dạ Khinh Nhiễm cảm thấy hắn nên uốn nắn cái nhận thức sailầm này của nhược mỹ nhân. Tránh khỏi hắn một lúc nào đó người này lại dùng Diệp Thiến kích thích hắn.


“Được rồi, hắn là ghen ghét ngươi cóđệ nhất mỹ nhân Nam Cương thích, đừng tìm hắn so đo. Ngươi nói cho tanghe một chút đi chuyện hôm qua. Hoàng Thượng cùng gia gia của ta bọn họ bàn bạc như thế nào rồi, những cái tử thi kia thì đã xử lý như thếnào? Hoàng thượng thực phát lệnh khẩn cho Nam Cương?” Vân Thiển Nguyệtnghĩ đến chuyện của Dạ Khinh Nhiễm cùng cái Diệp Thiến kia tuy nàngkhông biết, nhưng nghe trong lời nói Dung Cảnh cùng Nam Lăng Duệ cũngsuy đoán ra đại khái. Ước chừng là mỹ nhân kia đã từng thân mật với NamLăng Duệ. Nhưng về sau lại coi trọng Dạ Khinh Nhiễm, thiết hạ cái bẫyđưa hắn vào mà trêu đùa vài lần. Về sau đoạt được tâm của Dạ KhinhNhiễm, hai người hứa định chung thân với nhau. Chuyện này nghe như kịch, có lẽ rất nhiều người còn hâm mộ diễm phúc của Dạ Khinh Nhiễm. Nhưngđương sự là Dạ Khinh Nhiễm hẳn cho đó là chuyện mất mặt. Cho nên mỗi lần Dung Cảnh nhắc tới, hắn liền tức giận, nàng phải vội vàng giúp hắn tìmcái bậc thang.


Dạ Khinh Nhiễm nói được một nửa thì dừng lại, quay đầu sắc mặt quái dị mà nhìn Vân Thiển Nguyệt.


Đôi mắt Dung Cảnh ánh lên sự vui vẻ,khóe miệng sung sướng mà cong lên, cười nói với Vân Thiển Nguyệt: “Ngươi nói đúng, ta chính là ghen ghét. Hắn nha nhà rèn luyện bảy năm, đi khắp núi sông. Ta lại bị vây ở Vinh vương phủ. Chuyện này như thế nào khônglàm cho người ta phiền não. Cho nên, về sau ngươi nên đối xử với ta tốtchút ít. Cũng không cần đối tốt với hắn, hắn có đệ nhất mỹ nhân NamCương, bên cạnh ta người nào cũng không có.”


Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, hừ một tiếng, “Đối tốt với ngươi chút ít cũng không phải không được, phải xem biểu hiện của ngươi.”
Dung Cảnh nhẹ nhàng cười cười, dịu dàng nói: “được, ta chắc chắn biểu hiện thật tốt đấy.”
Lúc này Vân Thiển Nguyệt mới thoả mãn.


Dạ Khinh Nhiễm nhìn hai người, lúc nàyrốt cục ý thức được vô tình hắn đã bị Dung Cảnh bôi đen hình tượng. Hơnnữa đen đến bất hiện sơn bất lậu thủy (kín kẽ). Trong lúc nhất thời hắncó chút im lặng, nhìn Vân Thiển Nguyệt chỉ tiếc rèn sắt không thànhthép, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiểu nha đầu, ta cho ngươibiết, ta cùng cái Diệp Thiến kia căn bản không có gì! Cũng không có cáigì mà lưỡng tình tương duyệt, cái gì mà thề non hẹn biển, đều là cáinhược mỹ nhân này nói bậy đấy.”


Vân Thiển Nguyệt quay đầu nhìn Dạ Khinh Nhiễm, nháy mắt mấy cái, “Không hề có gì?”
“Đúng, cái gì cũng không có!” Sắc mặtDạ Khinh Nhiễm nghiêm túc. Vốn là không có cái gì, hắn tự nhiên là thẳng thắn trả lời không chút do dự, sống lưng thẳng tắp.


Vân Thiển Nguyệt nhìn vẻ mặt nghiêm túccủa Dạ Khinh Nhiễm, nhìn, nhìn, bỗng nhiên vui lên, đưa tay lần nữa vỗvỗ bả vai hắn, ấm giọng nói: “được, ta đã biết, ngươi không có gì cả.Nam nữ hoan ái, lưỡng tình tương duyệt, cũng không phải chuyện gì mấtmặt cả. Cho dù có thì lại sợ cái gì?”


Sắc mặt Dạ Khinh Nhiễm cứng đờ, trừng mắt với Vân Thiển Nguyệt, giọng điệu nặng thêm, “Ta nói không có!”


“Được, được, không có thì không có, tađã biết. Ngươi không phải bận rộn một đêm sao? Nhanh đi tẩy rửa, ở chỗta dùng cơm a! Cơm nước xong xuôi chúng ta nghiên cứu một chút, rốt cuộc là cái nào không muốn sống nữa lại dám phái người giết ta. Nếu để bàđây tìm được hắn, nhất định lột một tầng da của hắn.” Vân Thiển Nguyệtkhoát khoát tay, đẩy Dạ Khinh Nhiễm tới bồn nước bên cạnh.


Dạ Khinh Nhiễm còn muốn giải thích, hắncảm giác, lời hắn vừa nói tiểu nha đầu này căn bản không tin. Nhưng VânThiển Nguyệt đã ngồi ở trước gương, lại không để ý tới hắn, nói với Dung Cảnh, “Còn đứng lấy làm cái gì? Mau lại đây chải đầu cho ta.”


“Được!” Dung Cảnh cười cười bước qua, cầm lấy lược, cực kỳ thành thạo nhẹ nhàng cầm lấy một đầu tóc đen của Vân Thiển Nguyệt.


Dạ Khinh Nhiễm nhìn hai người, muốn giải thích lại nuốt trở về. Hắn nhìn chằm chằm vào động tác trên tay DungCảnh, cau mày nói: “Tiểu nha đầu, ngươi không biết không thể để ngườikhác tùy tiện chải đầu hay sao? Cái việc này là tương lai…”


“Ai nha, ở đâu có chú ý nhiều như vậy.Tay của ta bị thương, chải đầu không được, hơn nữa ta cũng sẽ không biết chải đầu. Không phát hiện trong phòng này chỉ có ngươi và hắn sao?Chẳng lẽ ngươi sẽ chải tóc cho ta?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày nhìn vềphía Dạ Khinh Nhiễm.


Dạ Khinh Nhiễm lắc đầu, chải đầu cho nữ nhân, tất nhiên hắn không biết.


“Thế không phải đúng rồi, ta liền coihắn trở thành một người lao động. Không cần trả lương sao mà khôngdùng.” Vân Thiển Nguyệt thu hồi ánh mắt, trải qua Dạ Khinh Nhiễm nhắcnhở, nàng mới nhớ tới tóc nữ tử cổ đại hình như chỉ có phu quân mới cóthể chải đầu cho. Nàng nhíu nhíu mày, nhìn về phía tấm gương, Dung Cảnhđứng sau lưng nàng, trong gương phản chiếu dung nhan như mỹ ngọc, khuônmặt như tranh vẽ. Nàng nghĩ đến nếu là phu quân tương lai của nàng đẹpnhư Dung Cảnh. Như vậy mỗi ngày lúc chải đầu nhìn hắn trong gương cũngcoi như là thưởng tâm duyêt mục a


(cảnh đẹp ý vui).