Hoàn Khố Thế Tử Phi

Quyển 2 - Chương 6: Độc nhất vô nhị

Edit: ElisaBeta: Vi ViLúc này Vân Thiển Nguyệt đang nằm tronglòng Dung Phong, mưa gió nhẹ nhàng ôn nhu táp vào mặt, nhưng nàng khônghề cảm thấy mát lạnh. Khinh công Dung Phong tuy cao thâm tuyệt đại,nhưng hiển nhiên vì cố kỵ nàng không chịu nổi mưa gió đánh vào cho nêntốc độ nhẹ nhàng chậm chạp hơn nhiều. Sao sánh với sự đối xử thô lỗ củaDiệp Thiến quả thực là cách biệt một trời một vực. Trong lòng nàng nóikhông nên lời là cảm nhận gì. Có cảm động, có áy náy, có rối rắm, có mêmang, còn có tia mây đen chảy xiết sâu trong đáy lòng bị chính nàng ápchế, là màu đen, nói không rõ, cũng hiểu không thấu.


Đôi môi mỏng của hắn hơi mím, trên đường đi không nói lời nào, cũng không liếc nhìn Vân Thiển Nguyệt trong lòng, trong mắt hắn như được bao phủ bởi sương mù, mặc kệ là cảm xúc gì đều bị che giấu phía dưới lớp mây mù ấy, trong mưa gió mù mịt càng khôngnhận ra một tia cảm xúc nào.


Ước chừng qua thời gian uống một chéntrà nhỏ, Dung Phong đưa Vân Thiển Nguyệt về tới Vân vương phủ, cũngkhông đi qua cổng lớn, mà đi thẳng đến Thiển Nguyệt Các.


“Ngươi biết rõ ta đang ở nơi nào sao?”Vân Thiển Nguyệt sững sờ, lời nói ra khỏi miệng thì người đã đứng ở cửaThiển Nguyệt Các, làm cho nàng cảm thấy câu hỏi của nàng căn bản chínhlà vô ích.
Dung Phong cúi đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt, cũng không đáp lời, ôm nàng hướng đến khuê phòng nàng.


“Tiểu thư?” bọn người Thải Liên từ trong phòng đi ra, đều kinh hãi mà nhìn Vân Thiển Nguyệt được Dung Phong ômtrở về. Mỗi người đều mở to hai mắt, lạ lẫm lại tò mò nhìn Dung Phong,trong giây lát sững sờ ngay tại chỗ.


“Tiểu thư lại bị thương sao?” Triệu ma ma dù sao cũng lớn tuổi, rất nhanh liền bừng tỉnh, vội vàng đi tới căng thẳng hỏi.
“Không có! Mất giày rồi mà thôi!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.




Triệu ma ma thở dài một hơi, nhìn vềphía Dung Phong, muốn nói cái gì, lại ngậm miệng, vội vàng bước nhanhlên hai bước đi tới trước cửa, đẩy liêm mạc ra, lại để cho Dung Phong ôm Vân Thiển Nguyệt đi vào.


Dung Phong nhìn không chớp mắt, trựctiếp ôm Vân Thiển Nguyệt tiến vào khuê phòng của nàng. Đi đến bên giường buông nàng xuống, không nói một lời quay người lại liền muốn đi rangoài.


Động tác của tay Vân Thiển Nguyệt cònnhanh hơn đại não, vươn tay túm ống tay áo của Dung Phong, tiếng hơikhàn khàn, “Chờ một chút!”
Bước chân Dung Phong dừng lại, quay đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt.


Vân Thiển Nguyệt gục đầu xuống, hơi cắnmôi, im lặng chỉ trong giây lát. Bỗng nhiên ngẩng đầu, phân phó đámngười Triệu ma ma, Thải Liên đi theo vào phòng, “Người này là DungPhong, các ngươi đều lui xuống đi!”


Hiển nhiên là Triệu ma ma đã đoán đượcrồi, bởi vì khuôn mặt Dung Phong và Cảnh thế tử có vài phần giống nhau, tuy không rõ ràng, nhưng chỉ cần là người quen thuộc vẫn có thể mơ hồnhìn kỹ ra vài phần tương tự. Ba người Thải Liên, Thính Tuyết, Thính Vũthì há to mồm, nghĩ đến vị nam tử này thì ra là Dung Phong công tử màtiểu thư xin Hoàng thượng chỉ tứ hôn ở đại hội võ trạng nguyên, ba người các nàng dường như đều bị kinh sợ, không phải tiểu thư bị Diệp tiểucông chúa mang đi, tại sao là Dung Phong công tử đưa người trở về. Triệu ma ma lần lượt lôi nhẹ ba người các nàng một chút, bọn họ mới bừngtỉnh, đi theo Triệu ma ma lui ra ngoài.


Cửa phòng đóng lại, trong phòng chỉ còn lại có hai người.
“Mạc Ly có đó không?” Vân Thiển Nguyệt lại đối bên ngoài hỏi.
“Có thuộc hạ!” Mạc Ly lên tiếng.


“Bảo vệ tốt cửa phòng của ta, từ giờ trở đi , mặc kệ người phương nào cũng không được tiến vào. Kể cả Dạ Khinh Nhiễm và Diệp Thiến!” Vân Thiển Nguyệt phân phó Mạc Ly, rất là trịnhtrọng.


Dạ Khinh Nhiễm theo sát phía sau Dung Phong nhẹ nhàng đáp xuống trong viện, nghe nàng nói như thế không khỏi sửng sốt một chút.
“Vâng!” Mạc Ly nhìn thoáng qua Dạ Khinh Nhiễm vừa bay xuống, cung kính lên tiếng.


Lông mày Dạ Khinh Nhiễm nhẹ chau lại,nhìn thoáng qua trong phòng, xuyên qua khe hở của liêm mạc che phíatrước cửa sổ thấy Vân Thiển Nguyệt ngồi ở bên giường, Dung Phong đứngtrước giường, ngón tay trắng nõn của Vân Thiển Nguyệt đang bắt lấy ốngtay áo của Dung Phong, trong lòng của hắn bỗng nhiên dâng lên cảm giáckhông thoải mái. Nghĩ đến tiểu nha đầu này thật đúng là thích DungPhong, hắn cất bước về hướng cửa.


“Nhiễm tiểu vương gia xin dừng bước!” Mạc Ly trầm giọng nói với Dạ Khinh Nhiễm.
“Ta trở lại gian phòng của ta ngủ! Chẳng lẽ ngươi lại để cho bản tiểu vương ngủ ở trong sân này?” Dạ Khinh Nhiễm nhướng mày với Mạc Ly.


Mạc Ly mới nhớ tới gian phòng của tiểuvương gia trong Thiển Nguyệt Các là sát bên cạnh phòng của tiểu thư đấy, hắn lập tức cúi đầu xuống. Dạ Khinh Nhiễm hừ lạnh một tiếng, trừng mắtliếc Mạc Ly, đi về gian phòng của mình, bước chân đặc biệt nặng. Khôngchỉ có Mạc Ly nghe thấy, mà ngay cả Vân Thiển Nguyệt và Dung Phong ởtrong phòng tất nhiên cũng nghe được rành mạch.


Sắc mặt Dung Phong bình tĩnh, nhìn không ra bất luận cảm xúc gì.


Vân Thiển Nguyệt cảm thấy có đôi khitính tình Dạ Khinh Nhiễm giống như trẻ con. Nàng nghe được tiếng đóngcửa phòng từ bên cạnh truyền sang, mới dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe thấy mở miệng: “Ngày ấy xin Hoàng Thượng chỉ tứ hôn, ta thừanhận mới đầu là ta có động cơ không thuần khiết. Ta muốn thăm dò cáinhìn của Hoàng Thượng đối với ta. Ngươi nên biết ta sắp cập kê đến nơirồi, những phiền phức mà cái thân phận này mang đến cho ta chắc hẳnngươi cũng biết rất rõ. Ta muốn nắm quyền chủ động trong tay, mới khôngđể Hoàng Thượng tùy ý chi phối. Nhất là bây giờ ta đã mất hết võ công,sự chủ động nắm trong tay cũng không nhiều.”


“Người mất hết võ công?” Đôi mắt bình tĩnh của Dung Phong biến đổi.


“Ta mất võ công đã nhiều ngày rồi, cũngkhông có gì to tát.” Vân Thiển Nguyệt lơ đễnh, tiếp tục hạ giọng nói:“Tuy động cơ ban đầu của ta không thuần khiết, nhưng một khắc khi ta xin Hoàng thượng chỉ tứ hôn thì thật sự muốn gả cho ngươi đấy, mặc dù cóchút vọng động, nhưng cũng không hoàn toàn chỉ là vọng động, ta cũngtừng tự đánh giá ngắn gọn đấy. Ngoài ưa thích và thưởng thức đơn thuầnvới người, ta cảm thấy ngươi là người thích hợp nhất đối với ta.”


Mắt phượng của Dung Phong khẽ biến đổi bỗng nhiên từ bên trong trào ra những cảm xúc khác lạ.


“Lúc ấy ta cũng từng chờ mong, chờ mongHoàng Thượng một chân đá văng ta, để ta gả cho ngươi, nhất định ta sẽđối xử thật tốt ngươi. Nhưng trời xanh không chiều lòng người. Sau khiHoàng Thượng rời đi ta thừa nhận trong lòng mình có một tia xúc độngmuốn đổi ý. Nguyên nhân chỉ là chuyện nhỏ nhặt buồn cười và bị người nào đó làm tức giận mà thôi. Nhưng ước nguyện ban đầu của ta cũng chưa thay đổi, vẫn cho rằng ngươi tốt nhất, khiến ta thật sự muốn gả.” Vân Thiểnnguyệt tiếp tục mở miệng, giọng nói thấp đến tưởng chừng không thể nghethấy, giống như thở dài lại giống như phiền muộn, “Nhưng mà những ngàynày đã xảy ra rất nhiều chuyện. Tâm trạng của ta cũng không còn giốngnhư ngày ấy ở đại hội Võ Trạng Nguyên. Nếu mọi chuyện lại xảy ra một lần nữa, ta không biết còn có thể đưa ra lựa chọn giống như ngày ấy haykhông! Nhưng là đối với lựa chọn ngày ấy ta…”


Thân thể Dung Phong run lên, bỗng nhiên mở miệng ngắt lời Vân Thiển Nguyệt, “Đừng nói nữa! Ta không muốn nghe.”
Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nhìn hắn, mỉm cười, thanh âm nhẹ vô cùng, “Vì sao ngươi không muốn nghe?”


Dung Phong mím môi không nói, dời ánhmắt từ trên mặt Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía ngoài cửa sổ. Trong mắt có một tia khổ sở lóe lên rồi biến mất.
“Điều ta muốn nói với ngươi là, với tâm cảnh
(tâm tình + tình cảnh)


của ta hôm nay thì không biết nếu trở lại ngày ấy ta còn có thể xúcđộng như vậy mà xin hoàng thượng chỉ tứ hôn hay không. Nhưng cho tới hôm nay ta chưa từng hối hận lựa chọn ngày ấy. Ngươi có thể hiểu không?”Vân Thiển Nguyệt ngửa đầu nhìn sườn mặt Dung Phong, nhướng mày hỏi.


Thân thể Dung Phong chấn động, nhưng cũng không mở miệng.


“Ta dùng ngươi làm tiền đặt cược thăm dò lão hoàng đế, cái này đối với ngươi thật sự là không công bình, ta cũng biết, nhưng dưới tình huống lúc đó ta không có lựa chọn nào chọn. Tachỉ có thể nói ngày ấy nếu như không phải ngươi, nếu bên cạnh ta làngười khác, không nhất định ta có đủ dũng cảm có ý nghĩ xin chỉ tứ hôntrong đầu. Có lẽ ta sẽ dùng phương pháp khác rồi. Thế nhưng mà ai bảongười kia lại chính là ngươi đây này! Về sau bởi vì có lời đồn xôn xaovề chuyện giữa ta và Dung Cảnh có lẽ đã làm tổn thương ngươi, ta chỉ cóthể nói đó không phải ý muốn của ta. Tình cảm của ta cũng bị xáo trộntrong hoàn cảnh đó. Cho nên, ta sẽ không nói lời xin lỗi với ngươi. Nếuta thật sự xin lỗi, mới là sỉ nhục ngươi.” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiênbuông lỏng tay ra, gục đầu xuống, có chút cô đơn buồn bã nói: “hình nhưtừ đầu đến cuối ta đều không có hỏi ý kiến của ngươi, cũng coi như làmột bên tình nguyện a! Việc ngày ấy lão hoàng đế không đáp ứng, đã trởthành một chuyện cười. Nếu ngươi vì thế mà bị quấy rầy, cũng liền đem ta trở thành một chuyện cười đi! Dù sao ta cũng ồn ào nhiều chuyện cườirồi, cũng không quan tâm thêm một chuyện nữa.”


Dung Phong bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.


Vân Thiển Nguyệt cúi đầu, tiếp tục nói:“Theo ta thấy mặc dù Văn Như Yến thoạt nhìn không tốt, nhưng có đôi khitốt xấu là không có ranh giới đấy. Nàng chỉ cần đối với ngươi tốt làđược rồi. Ít nhất so với loại nữ nhân càn quấy mơ hồ cái gì cũng tệ nhưta thì nàng khiến ngươi kiên định hơn. Nếu ngươi có quyết định gì, không cần cố kỵ ta. Chúng ta vốn không có bất kì quan hệ gì, chẳng qua là tacố tình kéo vào mà thôi. Ngươi hoàn toàn có thể…”


Vân Thiển Nguyệt còn chưa dứt lời, tay Dung Phong bỗng nhiên duỗi đến che kín miệng Vân Thiển Nguyệt.


Lời nói Vân Thiển Nguyệt không lối rađành nuốt trở về, sững sờ ngẩng đầu, chỉ thấy Dung Phong đang nhìn nàng. Ngàn vạn cảm xúc trong đôi mắt kia làm cho nàng xem không thấu. Nàngchợt nhớ tới tình hình cùng lời nói vào cái ngày hai người gặp nhau lầnđầu ở Tử Trúc Uyển, đáy lòng nàng run lên, chẳng lẽ Dung Phong có quanhệ nào đó với cái thân thể này của nàng, nàng hôm nay nói không có quanhệ gì chẳng phải là…


“Ta và ngươi không phải không có quan hệ gì!” Dung Phong bỗng nhiên nói.
Vân Thiển Nguyệt giật mình.


“Thiển Nguyệt tiểu thư thật sự là quýnhân hay quên chuyện. Trên đường từ Thiên Tuyết Sơn trở lại kinh thànhnày ta suy nghĩ vô số tình huống gặp lại ngươi, nhưng như thế nào cũngthật không ngờ chính là ngươi thấy ta như thấy người xa lạ. Có lẽ là tathực không đáng giá ngươi nhớ a!” Dung Phong nói.


“Ta…” Vân Thiển Nguyệt tinh tế phán đoán lời mà Dung Phong nói, cắn răng bỗng nhiên nói: “Trước đó không lâu tađụng hư mất đầu óc, có một số việc nhớ không rõ rồi. Cũng đã quên rấtnhiều người cùng sự việc.”
Dung Phong sững sờ.


“Nếu ngươi không tin, ta cũng không cócách nào. Chuyện này ta vẫn che dấu gạt mọi người đấy, ngay cả ông nộivà phụ vương ta đều là lừa gạt đấy. Ta sợ bọn họ vì thế mà lo lắng.” Vân Thiển Nguyệt châm chước nói. Không phải nói có đôi khi lời nói dốithiện ý thì không tính là nói dối sao? Nàng không muốn Dung Phong bởi vì có tình đối với chủ nhân thân thể trước đây mà thân vùi vào vũng nướcđen này, nhưng lại không thể thẳng thắn thừa nhận với hắn nàng đã khôngphải là Vân Thiển Nguyệt chân chính. Đối với Vân lão vương gia nàng cốlấy dũng cảm phút chốc xúc động có thể nói ra, thế nhưng vào hôm nay vào giờ này khắc này nàng không thể nói nên lời với Dung Phong.


“Tại sao có thể như vậy? Ngươi… Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Dung Phong bỗng nhiên tan mất một thân mây mù, hỏi Vân Thiển Nguyệt.
“Ta cũng không rõ.” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, “Ngày ấy tại sau khi tỉnh ở hoàng cung liền không nhớ rõ một số chuyện!”
“Ngày nào?” Dung Phong hỏi.


“Chính là ngày thứ hai lúc ta tiến cungsau khi hỏa thiêu Vọng Xuân Lâu. Theo tỳ nữ của ta nói Thanh Uyển côngchúa mang theo bọn người Dung Linh Lan và Lãnh Sơ Ly tìm ta gây phiềntoái. Ta bị người khác đẩy bỗng chốc ngã đập đầu. Khi tỉnh lại thì chính là như vậy.” Nàng tận lực nói sự thận.


Chân mày Dung Phong nhăn chặt lại, bỗng nhiên vươn tay kéo tay Vân Thiển Nguyệt xem mạch cho nàng.
Vân Thiển Nguyệt ngồi bất động, cũng không có ngăn cản hắn. Hôm nay mạch đập của nàng bình thường, sẽ nhìn không ra cái gì cả.


Dung Phong dường như cực kỳ chăm chú,xem mạch tỉ mỉ, trên mặt hắn nhìn không ra cảm xúc gì, thời gian dầntrôi đi, Vân Thiển Nguyệt cũng không khỏi trở nên căng thẳng, nhưng vẫnkhông ngăn cản. Sau một hồi, Dung Phong ngẩng đầu, dịu giọng nói vớinàng: ” Đầu ngươi đúng là có một chỗ bị tắc.”


“Cái gì?” Vân Thiển Nguyệt sửng sốt.
“Ngươi chẳng lẽ cũng chưa từng xem mạchcho mình sao? Y thuật của ngươi thật ra cũng…” Dung Phong có chút kinhngạc, chốc lát dường như hắn nghĩ tới cái gì lại nói: “Chẳng lẽ ngay cả y thuật của mình ngươi cũng đã quên?”


Tâm Vân Thiển Nguyệt trong lòng thoángchốc nhấc lên cơn sóng gió động trời, còn bị vây trong nỗi sự khϊế͙p͙ sợdo lời nói của Dung Phong, cũng không nói gì.


“Xem ra ngươi nói đúng, ngươi thật sự là bị mất một bộ phận trí nhớ. Hơn nữa nơi bị tắc khá lớn, xem ra trí nhớngươi mất đi cũng không chỉ là một chút như ngươi nói, mà là rất nhiều.Ngươi… Là ta trách oan ngươi rồi.” Dung Phong thấp giọng nói xin lỗi.


Đại não Vân Thiển Nguyệt trong phút chốc chưa tỉnh táo lại được. Trong đầu nàng thực sự có chỗ bị tắc? Có chuyện trùng hợp như vậy? Nàng bỗng nhiên đẩy tay Dung Phong ra tự bắt mạchcho chính mình, dò xét kỹ càng, tìm kiếm nhưng vẫn không biết có cái gì. Nàng ngẩng đầu nhìn Dung Phong, “Ta như thế nào lại không tìm được?”


“Đầu tiên là vị trí và tư thế tay ngươibắt mạch đã không đúng. Làm sao ngươi không dùng Thiên Tuyết…” DungPhong dường như muốn nói điều gì, bỗng nhiên lại dừng lại, thở dài nói:“Xem ra ngươi thật sự quên rồi. Ngay cả y thuật cũng quên rồi. Vậyngươi bây giờ nhớ được điều gì?”


Nàng nhớ được cái gì sao? Nàng cái gìcũng không nhớ rõ, nàng vốn không phải là chủ nhân thân thể này. Nàngchợt nhớ tới điều gì, lập tức nói: “ngoại trừ nhớ rõ mình là ai thì tachỉ nhớ rõ mình đã đọc rất nhiều sách, ừ, những quyển sách ta đọc giốngnhư hơn ngàn quyển sách trong thư phòng Dung Cảnh…”


“Hết rồi sao?” Ánh mắt Dung Phong khẽ động, nhẹ giọng hỏi lại.
“Hết rồi!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu. Nàng nghĩ đến có lẽ Dung Phong là một cửa đột phá, để cho nàng hiểu rõ thân thể này hơn.
“Ngay cả chuyện xảy ra trong mười mấy năm ngươi theo đuổi Dạ Thiên Khuynh cũng quên rồi sao?” Dung Phong lại hỏi.


“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.


“Như vậy thật ra cũng tốt! Khi đó ngươichán ghét Dạ Thiên Khuynh, nhưng bất đắc dĩ còn phải diễn trò với hắn.Đoán chừng việc xảy ra hơn mười năm qua của ngươi và hắn là chuyện ngươi không nguyện ý nhớ rõ nhất. Đã quên cũng tốt.” Dung Phong bỗng nhiêncười cười, thái độ đối với Vân Thiển Nguyệt hoàn toàn khác trước, dịudàng nói: “Ta sẽ nghĩ cách chữa trị tốt tắc trong đầu ngươi, nhưng có lẽ cần thời gian rất lâu, ngươi cũng đừng nóng lòng.”


Thì ra chủ nhân thân thể này quả nhiênlà diễn trò với Dạ Thiên Khuynh a. Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Phong, nói khẽ: “Ngươi có thể khai thông chỗ tắc nghẽn trong đầu ta? Giúp cho ta khôi phục trí nhớ?”


“Mặc dù y thuật của ta không tốt bằng ythuật của ngươi, nhưng cũng có thể thử xem xem. Tuy nhiên ta không dámcam đoan có thể làm được không. Thật ra…” Dung Phong muốn nói cái gì,lại có chút do dự, lúc bắt gặp ánh mắt nghi vấn của Vân Thiển Nguyệt thì hắn hơi khàn giọng nói: “y thuật của thế tử có một không hai trongthiên hạ, vì sao lại không cho ngươi dùng thuốc khôi phục trí nhớ? Chẳng lẽ hắn không phát giác ngươi mất trí nhớ sao?”


“Thế tử?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
“Là Cảnh thế tử!” Dung Phong thở dài.


“Hắn…” Vân Thiển Nguyệt nhíu mày suy tư, chỉ cảm thấy đầu lại bắt đầu ẩn ẩn đau, nàng lắc đầu, có chút phiềnmuộn nói: “Trừ ngươi thì ta chưa từng nói chuyện này với bất kỳ ai, cũng không biết hắn biết rõ hay là không biết. Mặc dù hắn biết rõ thì nhưthế nào? Hắn sao lại có tốt bụng như vậy! Hắn biết…nhất định là khi dễta mà thôi.”


Dung Phong cúi đầu xuống im lặng không nói.
Vân Thiển Nguyệt cũng im lặng, buổi nóichuyện với Dung Phong làm cho tâm trạng nàng hôm nay không được thả lỏng ngược lại càng thêm u sầu phiền muộn. Nếu như trong đầu nàng thực sựtắc, chuyện này nói rõ cái gì?


“Nghĩ không ra cũng đừng nghĩ nữa.” Dung Phong để tay trên trán Vân Thiển Nguyệt, nhẹ nhàng xoa nhẹ cho nàng hai cái, dịu dàng nói: “Ta vừa mới bắt mạch cảm giác chỗ tắc trong đầungươi không phải vì va đập tổn thương, hình như là bởi vì công lực phảnphệ
(cắn trả)
.”


Vân Thiển Nguyệt lần nữa kinh ngạc, “tác Công lực phản phệ
(cắn trả)
?”


“Ừ!” Dung Phong gật đầu, “Bởi vì nếu như va chạm tổn thương đầu ngươi sẽ có khối sưng, làm cho tắc nghẽn, nhưngcái này không phải. Cái này dường như là dưới sự đè ép của hai đại cônglực nên tắc nghẽn. Ngươi dùng y thuật tầm thường tự nhiên không tìmđược.”


“Thì ra là như vậy!” Vân Thiển Nguyệtnhớ tới lúc nàng mới tới trong người bị hai đại chân khí chiếm giữ, gật gật đầu, “ngày ấy ta tỉnh lại thì có hai đại chân khí tồn tại trongthân thể ta, về sau là Dung Cảnh trợ giúp ta dung hợp hai đại chân khíkia.”


“Nếu thế tử có thể giúp ngươi dung hợphai đại chân khí kia, vì sao không phá vỡ chỗ tắc nghẽn trong đầungươi?” Dung Phong ngẩn ra.


Vân Thiển Nguyệt nhớ tới chuyện xảy ra ở phật đường ngầm ở Linh Đài Tự, nàng toàn lực trợ giúp hắn đả thông tắcnghẽn của tâm mạch, nào biết đâu rằng chính mình cũng bị tắc? Có chúthậm hực nói: “Lúc ấy ta trúng Thôi Tình Dẫn, rơi vào đường cùng hắnkhông có giải dược mới giúp ta dung hợp hai đại chân khí. Lúc sau bộdạng hắn mệt mỏi như sắp chết, ở đâu còn có sức lực giúp ta?”


“Thì ra là như vậy!” Dung Phong gật gậtđầu, bỗng nhiên buông tay đang nhẹ xoa Vân Thiển Nguyệt, thấp giọng nói: “Thế tử đối với ngươi quả nhiên rất tốt, không có dùng thân giải độc,nhưng lại chọn đường đi khó khăn nhất.”


“Mới không phải! Hắn là sợ ta ô uế hắn mà thôi.” Vân Thiển Nguyệt xuy một tiếng, lập tức phản bác.


Dung Phong nhìn về phía Vân ThiểnNguyệt, thấy sắc mặt nàng khinh thường lạnh quát, sau một cuộc nóichuyện ngắn ngủn với nhau, lúc nào nàng cũng bình tĩnh dịu dàng hiềnlành đấy. Nhưng mỗi khi đề cập đến Dung Cảnh nàng liền thay đổi thànhmột loại biểu cảm khác. Chỗ sâu trong đáy mắt hắn tràn ngập một tia đauđớn, vụt qua liền mất, nói khẽ: “Kẻ trong cuộc thì mê, kẻ bàng quan thìtỉnh.”


Vân Thiển Nguyệt sững sờ, có chút không rõ mà nhìn Dung Phong, “Cái gì kẻ trong cuộc thì mê kẻ bàng quan thì tỉnh?”


“Không có gì!” Dung Phong bỗng nhiêncười nhạt một tiếng, mây mù tán đi, thấp giọng nói: “Chỗ tắc nghẽn làtrong đầu ngươi, ta cũng không dám liều lĩnh ra tay. Nếu như ta có thểthử thì chỉ nắm chắc năm phần. Nếu như xảy ra một chút không tốt, ngươikhả năng sẽ bị thương đầu óc. Ngươi thật muốn khôi phục ký ức sao?”


Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, chuyện này nàng cần suy nghĩ thật kỹ.


“Ta cảm thấy nhất định là thế tử biết rõ trong đầu ngươi có chỗ tắc, bất cứ chuyện gì đều không giấu nổi ánh mắt của người. Sở dĩ thế tử chưa giúp ngươi khơi thông, đại khái là có bănkhoăn này. Sợ hoàn toàn ngược lại, làm bị thương đầu óc ngươi.” DungPhong lại nói.


“Ta lại không cảm thấy hắn có lòng tốtnày!” Vân Thiển Nguyệt hừ lạnh một tiếng, không muốn tiếp tục nói tớiDung Cảnh, hứng thủ hỏi Dung Phong, “hôm nay ta không nhớ rõ cái gì,ngươi nói cho ta nghe một chút quan hệ của ngươi và ta như thế nào? Đểcho ta cũng biết rõ.”
Dung Phong im lặng.


“Hử? Không thể nói?” trong lòng Vân Thiển Nguyệt thầm suy nghĩ sẽ không phải là cái loại quan hệ đính ước chứ?
“Ta và ngươi là…” Dung Phong im lặng một lát, chậm rãi mở miệng.
“Thiển Nguyệt tiểu thư! Huyền Ca có việc cầu kiến!” Đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng Huyền Ca.


Dung Phong đang định nói thì lập tứcngừng, Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, nhìn về phía ngoài cửa sổ. Bởi vì saukhi Nam Lăng Duệ theo cửa sổ rời đi, liêm mạc khép chặt liền để lại mộtkhe hở, nàng theo đó nhìn thấy Huyền Ca đứng ở trước cửa, nàng lên tiếng hỏi, “Chuyện gì?”


“Vâng mệnh thế tử của nhà ta tới trả lại cho Thiển Nguyệt tiểu thư đôi giày người đã đánh mất!” Giọng điệu củaHuyền Ca cứng ngắc.
Vân Thiển Nguyệt mở to hai mắt, có chúttức giận, “Hắn bị điên cái gì vậy? Một đôi giày mà thôi, mất thì mất! Ta không cần nữa, ném đi!”


“Giày của nữ tử sao có thể tùy ý ném đi? Thuộc hạ dù sao là vâng mệnh thế tử tìm giày của người về rồi. Thuộchạ đã hoàn thành mệnh lệnh của thế tử, nếu tiểu thư vứt nữa liền khôngliên quan đến thuộc hạ rồi.” Huyền Ca bỗng nhiên ra tay, hai chiếc giày theo cửa sổ bay vào phòng, câu nói hắn vừa dứt, mũi chân điểm nhẹ, đãđi khỏi Thiển Nguyệt Các.


Vân Thiển Nguyệt nhìn hai chiếc giày thẳng tắp bay tới, sắc mặt nàng tối sầm, cũng không có động tác.
Dung Phong lập tức vươn tay đón được đôi giày đang bay tới, trong giày dường như được rót thêm nội lực của Huyền Ca, làm cho Dung Phong không tự chủ được lui về phía sau một bước.


“Vứt đi!” Vân Thiển Nguyệt cảm thấy Dung Cảnh này rất đáng hận rồi. Khi không lại điên cái gì a? Có cái dạngchủ tử gì sẽ có dạng hộ vệ đó. Huyền Ca cũng rất đáng hận! Hắn đoán Dung Phong nhất định sẽ đón, mới rót thêm nội lực vào đó.


“Hắn nói đúng, giày của nữ tử sao có thể tùy ý ném đi ? Vẫn là đừng ném bỏ a!” Dung Phong nhẹ nhàng đặt giày ởtrên mặt đất, nhìn xem gương mặt đen thui của Vân Thiển Nguyệt nói.


“Bệnh tâm thần!” Vân Thiển Nguyệt chửi nhỏ một câu. Nàng cảm thấy Dung Cảnh có đôi khi chính là bị bệnh tâm thần!
Dung Phong nhìn Vân Thiển Nguyệt, bỗng nhiên cười khẽ một tiếng.


“Ngươi còn cười? Ngươi nói ngươi như thế nào có một thúc thúc như vậy? Lòng dạ hiểm độc phúc hắc! Phần mộ tổtiên Vinh vương phủ bốc lên khói đen sao? Sinh ra cái một lão yêu phúchắc này.” Vân Thiển Nguyệt trừng liếc Dung Phong.
“Thúc thúc?” Dung Phong sững sờ.


“Chẳng lẽ không phải? Dung Cảnh khôngphải là thúc thúc của ngươi sao?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Phong,chẳng lẽ Dung Cảnh lừa gạt nàng?


Trong nháy mắt sắc mặt Dung Phong xuấthiện cảm xúc quái dị, trong chốc lát, hắn gật gật đầu, “Tính ra thì thếtử là thúc thúc của ta. Nhưng mà tất cả mọi người trong Vinh vương phủđều gọi người là Cảnh thế tử. Không người dùng bối phận để xưng hô. Màngay cả thế hệ trưởng lão quy ẩn của Vinh thị đều là gọi người là Cảnhthế tử.”


“Thì ra hắn thật là thúc thúc của ngươia! Tên hỗn đản này, sao ngươi không phải thúc thúc hắn?” Vân ThiểnNguyệt hừ một tiếng. May là hắn không lừa gạt nàng, nếu không cừu oángiữa bọn họ lại kết thêm một đoạn.


Khóe miệng Dung Phong khó có được mà run rẩy trong thoáng chốc, sáng suốt mà không trả lời Vân Thiển Nguyệt.
“Thôi, chúng ta nói tiếp đi.” Vân ThiểnNguyệt cũng không muốn Dung Phong trả lời loại vấn đề nhược trí này, hôm nay nàng chỉ muốn biết rốt cuộc nàng và Dung Phong có quan hệ như thếnào.


“Quên đi.” Dung Phong bỗng nhiên lắc đầu.
“Vừa rồi không phải ngươi đã định nóirồi sao? Như thế nào đột nhiên lại thay đổi ý định?” Đáy lòng Vân ThiểnNguyệt hận chết Huyền Ca rồi. Sớm không tới muộn không tới, lạikhăng khăng vào lúc Dung Phong mở miệng thì lại đến.


“Hiện giờ ngươi mất trí nhớ cũng chưahẳn là không tốt. Có một số việc ta không muốn nhớ tới, ngươi hẳn làcũng không muốn nhớ tới. Chúng ta đã quên thì tốt rồi. Ngươi chỉ cầnbiết rõ chúng ta đã từng sống nương tựa lẫn nhau một khoảng thời gianđấy. Ta coi ngươi là người thân nhất, tóm lại ngươi chỉ cần biết cả đờita cũng sẽ không làm chuyện hại ngươi là được.” Dung Phong nói.


Vân Thiển Nguyệt nháy mắt mấy cái, nghiêm túc nhìn Dung Phong.


“Hôm nay ta đã trở về, chắc chắn toànlực giúp cho ngươi. Về chuyện ở đại hội Võ Trạng Nguyên ngày ấy ngươicũng không cần cảm thấy tự trách áy náy với ta. Cho dù ngươi làm chuyệngì với ta, ta cũng sẽ không trách ngươi đấu. Huống hồ lúc ấy ngươi cũngkhông làm sai, ngươi nói đúng, không phải ta cũng là người khác, chonên, ta tình nguyện là ta.” Giọng nói Dung Phong trầm thấp, nhưng lờinói lại rất chân thành, cũng nghiêm túc nhìn Vân Thiển Nguyệt nói: “Từnay về sau ngươi thích ai, ta thích người đó với ngươi. Ngươi ghét ai,ta ghét người đó với ngươi.”


“Ngươi…” Vân Thiển Nguyệt có chút khϊế͙p͙sợ, không phải khϊế͙p͙ sợ những lời này của hắn, mà là khϊế͙p͙ sợ tình cảmdưới những lời này, phải là tình thâm ý trọng cỡ nào, mới làm cho hắnquan tâm nàng như thế. Nàng đột nhiên cảm giác được mình ra vẻ mất trínhớ là vô sỉ cỡ nào. Nàng quay mặt sang một bên, bỗng nhiên nói: “Ngươinói ta có thể bị người đánh tráo rồi hay không? Ta không biết bản thânmình là ai, có lẽ không phải người trước kia ngươi quen biết!”


“Không thể nào!” Dung Phong quả quyết nói.
“Vì cái gì không thể?” Vân Thiển Nguyệt hết sức kinh ngạc vì sự quả quyết của hắn.