Hôm Nay Tôi Lại Bị Ép Sống Lại

Quyển 3 - Chương 63

Wechat?
Khi Cố Nhung nghe thấy hai chữ này, cậu đã rất ngạc nhiên, dù người dùng là Thẩm Thu Kích hay Kim Đồng Ngọc Nữ… thì đều rất khó tin đúng không?
“Anh…”


Cố Nhung hơi hé môi, nhưng lại không biết nên hỏi sao Thẩm Thu Kích đăng ký Wechat được, hay là hỏi vì sao Kim Đồng Ngọc Nữ lại có nick Wechat. Nhưng trên màn hình hiện tại lại đang hiển thị giao diện chat giữa Thẩm Thu Kích và Kim Đồng Ngọc Nữ.


Thẩm Thu Kích không đặt tên nhóm cho bọn nó, cho nên tên người liên hệ hiện thẳng biệt danh của Kim Đồng Ngọc Nữ, mà ảnh đại diện của Thẩm Thu Kích là một lá bùa màu hồng nhạt, phía trên vẽ vài thứ Cố Nhung không hiểu gì, nhưng trông hoa văn lá bùa không giống với mấy lá bùa Thẩm Thu Kích hay đưa cậu cho lắm.


Còn ảnh đại diện của Kim Đồng Ngọc Nữ là tấm hình chụp chung khiến người khác sợ hãi.
Cố Nhung liếc mắt, biết tối nay mình sẽ gặp ác mộng.
[Thẩm Thu Kích: Gã đàn ông kia sao rồi?]
[“Người” đáng yêu: Hội thoại 59’]
[Thẩm Thu Kích: Chết chưa?]
[“Người” đáng yêu: Hội thoại 36’]


[Thẩm Thu Kích: Giỏi lắm, hai đứa cứ ngoan ngoãn ở lại Vịnh Trăng Khuyết đi, đừng bày đường cho hươu chạy, dám bày trò thì ngồi đấy mà chờ chết [smile].]


[“Người” đáng yêu: Vâng ạ [bé ngoan.jpg].]




Cố Nhung: “…?”
Kim Đồng Ngọc Nữ biết dùng cả meme rồi cơ à?
Chẳng qua hai đứa nó vẫn chưa biết nhiều chữ, cho nên chỉ có thể gửi từng đoạn hội thoại bằng giọng nói qua.


“Anh biết em sẽ tò mò kết cục của tên khốn kiếp kia, cho nên trước khi đi anh đã vẽ điện thoại và máy tính chuyên cho người giấy như Kim Đồng Ngọc Nữ sử dụng để liên lạc, còn thẻ điện thoại là do Tô Hồng Dứu tài trợ, hình như cô ấy không nghèo đâu.” Trong giọng của Thẩm Thu Kích mang theo chút hâm mộ khó phát giác, “Bây giờ bọn chúng là con sâu nghiện mạng, cả ngày chui trong Vịnh Trăng Khuyết xem phim, hẳn là sẽ không chạy ra ngoài làm chuyện đồi bại.”


“… Bọn chúng dùng mạng được à?” Cố Nhung cảm giác thế giới quan của mình đang lộn ngược một vòng, “Lúc em gặp ma, tất cả sóng mạng xung quanh đều sẽ biến mất.”


Thẩm Thu Kích nói: “Không dùng mạng vô tuyến được, chỉ dùng được mạng riêng của Vịnh Trăng Khuyết, tốc độ đường truyền rất chậm, hơn nữa ma quỷ không được tụ tập lại quá đông, bằng không sẽ bị đứt đường truyền.”


Vào thời khắc này, Cố Nhung không khỏi hơi ghen tỵ với Kim Đồng Ngọc Nữ, có lẽ lần sau bị quỷ ám, cậu cũng nên thử xem có dùng mạng liên lạc được với người khác hay không.


Mà Thẩm Thu Kích thấy Cố Nhung cứ nhìn chằm chằm vào màn hình di động không nói gì, còn rất hứng thú với chuyện của Kim Đồng Ngọc Nữ, bèn hỏi: “Sao, Nhung của anh cũng muốn kết bạn với bọn nó à?”
“Không!” Cố Nhung lập tức từ chối, suýt nữa còn gào lên, “Em không thêm đâu!”


Chắc chắn cậu sẽ không thêm hai con người giấy đó vào danh sách bạn tốt, bạn tốt kiểu này mà hiển thị trên đầu danh sách thì rất đáng sợ. Lỡ may ngày nào đó Kim Đồng Ngọc Nữ gửi ảnh tự sướng, hoặc gửi ảnh các phòng khác… Chỉ cần nghĩ đến những bức ảnh kinh khủng kia, Cố Nhung đều cảm thấy cực kỳ sợ hãi.


Cố Nhung từ chối xong lại nhìn Thẩm Thu Kích, mập mờ nói: “Anh có Wechat à?”
“Có, nhưng không hay dùng.” Thẩm Thu Kích nói, “Em cũng biết anh dùng điện thoại loại cũ, không tải được tính năng thông minh, thỉnh thoảng khi đi làm anh sẽ vào tiệm net đăng nhập để liên lạc với khách.”


Bây giờ Thẩm Thu Kích dùng lại Wechat, bởi vì Cố Nhung cho hắn mượn một chiếc điện thoại thông minh.
Cố Nhung nghe vậy thì hơi mím môi, ấm ức hỏi tội hắn: “Anh có Wechat mà không kết bạn với em.”


“Anh cũng muốn thêm lắm.” Ai ngờ ánh mắt Thẩm Thu Kích nhìn cậu còn ấm ức hơn, Cố Nhung như đọc được sự tủi thân từ trong mắt hắn, “Tên của anh còn đang nằm trong danh sách đen của em đấy.”
… Hình như đúng thế thật.


Quả là cậu đã kéo tên của Thẩm Thu Kích vào danh sách đen, bởi vì trước kia hắn làm mất điện thoại trong bệnh viện thành phố, Cố Nhung sợ con quỷ con kia gọi điện cho cậu thông qua số trong danh bạ của Thẩm Thu Kích.


“Chúng ta kết bạn Wechat đi, việc anh nằm trong danh sách đen không ảnh hưởng tới việc thêm bạn thân.” Cố Nhung suy nghĩ thật kỹ, cuối cùng vẫn không kéo Thẩm Thu Kích ra khỏi danh sách đen, “Dù sao anh cũng hay mất di động, mà bình thường chúng ta luôn ở chung với nhau, không cần gọi điện làm gì.”
Thẩm Thu Kích: “…”


Nghe gì chưa, Cố Nhung nói cái gì thế kia? Có cặp đôi nào như bọn họ không?


“Không, anh muốn ra khỏi danh sách đen.” Thẩm Thu Kích nhất quyết không đồng ý, hắn ỷ vào mối quan hệ thân thiết với Cố Nhung, hơn nữa đã lăn giường cùng cậu, cho nên vượt luôn rào chắn trên giường, bò qua chỗ Cố Nhung nằm xuống, còn cướp luôn di động của Cố Nhung, nhanh chóng kéo mình ra khỏi danh sách đen, nhân tiện hoàn thành nốt công đoạn thêm bạn thân.


Chờ di động quay về tay mình, Cố Nhung thấy trong danh sách của mình có thêm bạn thân “Kích baby”, hơn nữa Thẩm Thu Kích còn ghim khung chat của cậu và hắn.


“Thế lỡ buổi tối có thứ bẩn thỉu nào đó gọi cho em thì làm sao?” Cố Nhung bất đắc dĩ muốn cười, sao trước kia cậu không phát hiện Thẩm Thu Kích ấu trĩ vậy nhỉ?
“Anh nghe hộ em.” Thẩm Thu Kích nói, sau đó ném luôn di động của cả hai sang một bên, chống tay hai bên đầu Cố Nhung, cúi xuống nhìn cậu.


Cố Nhung vẫn còn nằm trong ổ chăn, Thẩm Thu Kích đè lên người như vậy khiến cậu không duỗi được tay, trông hệt như một cái kén tằm bị ánh mắt Thẩm Thu Kích làm cho bất động. Cậu đảo mắt liếc nhìn môi Thẩm Thu Kích, lập tức nhớ lại từng ký ức khi chạm vào nơi mềm mại nóng hổi kia, dù chỉ nhìn một cái cũng đã khiến nhiệt độ cơ thể của Cố Nhung tăng vọt, khó lòng kiểm soát.


“Anh, anh lại muốn làm gì?” Cố Nhung mím môi, trong giọng nói sạch sẽ mang theo chút ấm ách.


“Tai em đỏ lên rồi.” Thẩm Thu Kích nhẹ nhàng cúi xuống, ghé sát vào tai Cố Nhung, hơi thở nóng ẩm của hắn phun lên làn da trắng như tuyết, chọc đến điểm nhột cảm của thiếu niên, đã thế hắn còn cố ý cười hỏi: “Ban ngày ban mặt mà em nghĩ gì thế?”


Tất nhiên Cố Nhung sẽ không nói thật, cách tấm chăn định đẩy Thẩm Thu Kích, phần da cổ trắng tuyết lộ ra bên ngoài nhuộm một tầng màu đỏ hồng, giấu đầu lòi đuôi: “Em không nghĩ gì hết, anh đứng lên đi, em muốn xuống giường.”


Thẩm Thu Kích càng cười tươi hơn: “Anh muốn hôn em, hôn xong rồi dậy cũng được.”


Nói xong, hắn lập tức hôn lên môi Cố Nhung, cánh môi dán vào nhau chậm rãi âu yếm, hắn cảm thấy còn chưa đủ, định làm chút chuyện thân mật ướt át, kết quả đầu lưỡi vừa ɭϊếʍƈ lên miệng Cố Nhung, cậu lại mở bừng mắt quay phắt đầu đi, hoảng hốt như bị yêu râu xanh sàm sỡ: “Ấy, chúng ta chưa đánh răng, đừng hôn.”


“…”
Nhóc con khốn kiếp, làm mất cả hứng.
Chẳng qua Thẩm Thu Kích cũng biết tật xấu sạch sẽ quá đáng của Cố Nhung, nếu hắn dám ép cậu làm tới cùng, chỉ sợ lát nữa Cố Nhung sẽ nhe răng cắn hắn.
Vì thế Thẩm Thu Kích chỉ có thể bất đắc dĩ rời giường.


Sau khi mặc xong quần áo, Cố Nhung đứng trước bồn rửa mặt đánh răng chợt nhớ ra: “Thẩm Thu Kích, hôm nay là thứ hai đúng không? Em nhớ sáng nay anh có tiết học cơ mà?”


“Cúp rồi.” Thẩm Thu Kích đang rửa mặt không thèm ngẩng đầu lên, nhắm mắt khoát nước lên mặt, “Mấy bài luyện tập đó chán lắm, còn không hữu dụng bằng mấy việc hôm trước anh làm trong núi.”


Cố Nhung lại nghĩ xa hơn hắn nhiều: “Nhưng nếu anh không đi học sẽ không có điểm, đừng để đến lúc thi mà không có điểm, cuối cùng có tốt nghiệp được hay không cũng là vấn đề đấy.”


“Không sao, anh học cao chỉ để cảm nhận bầu không khí của đại học mà thôi, bằng tốt nghiệp không có tác dụng gì với anh, dù sao anh cũng không tìm nổi một công việc trả lương quá ba mươi đồng, tiền được ít như thế, anh đi làm ăn mày không nhanh hơn à?” Thẩm Thu Kích nói đến đây lại nổi giận, “Cũng may hai chúng ta yêu nhau sẽ không có con cháu, nếu anh có con, chắc chắn cuộc sống của nó cũng chẳng tốt đẹp gì.”


Cố Nhung: “…”
Nghe Thẩm Thu Kích nói như vậy, Cố Nhung thấy hơi có lý, cho nên càng lo hơn: “…Vậy anh có tiền nạp học phí kỳ sau không? Nếu như không đủ, em sẽ nạp giúp anh.”


Lúc này Cố Nhung vừa rửa mặt xong, Thẩm Thu Kích thấy khuôn mặt nho nhỏ đỏ lên vì nước ấm, nhịn không được lại cắn má cậu một miếng: “Không cần, chồng em chỉ không có tiền thôi, nhưng như thế không chứng minh là anh nghèo, học phí của anh đều là khách hàng tự nguyện nạp giúp anh.”
“Khách hàng?”


“Anh bán bùa, về cơ bản tiền bùa là tiền chi tiêu hàng ngày của anh.” Thẩm Thu Kích biết trí tưởng tượng của Cố Nhung rất phong phú, sợ cậu hiểu lầm nên phải bóp chết chúng từ trong nôi, “Khi cần tiêu pha những khoản lớn, ví dụ như nạp tiền bảo hiểm, học phí gì đó, anh sẽ đi đuổi tà trừ ma giúp người ta, sau đó nhờ khách hàng nạp tiền giúp anh, chỉ cần tiền không qua tay anh sẽ không sao. Giống như việc anh dùng di động của em vậy, tuy là anh dùng, nhưng nó không phải của anh, em chỉ cho anh mượn mà thôi, cho nên nó sẽ không bị mất ngoài ý muốn.”


Cố Nhung gật đầu: “Thì ra là thế.”
Thẩm Thu Kích vừa nói vừa mở giao diện Wechat của mình cho Cố Nhung xem, hắn cũng ghim cuộc hội thoại với Cố Nhung lên đầu, phía dưới phần ghim là mấy chục tin nhắn do khách hàng gửi tới.


Cố Nhung mở ra đọc thử, thời gian gửi tin nhắn được cố định vào sáu rưỡi sáng mỗi ngày, hơn nữa chỉ có một câu: [Thẩm đại sư, hôm nay tôi đã gửi ba mươi đồng cho cậu, xin hãy kiểm tra và nhận tiền.]
Nghe nghiêm túc như đang chuyển ba mươi vạn chứ không phải ba mươi đồng.


Trừ khi có việc cần đến Thẩm Thu Kích mới liên lạc nhiều, bằng không sẽ không nói thêm gì khác.


Cố Nhung càng cảm thấy mới mẻ, dùng di động của mình vào vòng bạn bè của Thẩm Thu Kích, phát hiện vòng bạn bè của Thẩm Thu Kích hoàn toàn công khai, phong cách như mấy tên thầy mo chuyên lừa đảo mê tín dị đoan, đăng toàn giá bùa, thậm chí còn có bói tử vi.
[Hình ảnh] Bùa Văn Xương( ) ¥200


[Hình ảnh] Bùa trừ tà ¥400
[Hình ảnh] Bùa cầu duyên ¥520
[Hình ảnh] Bùa trấn trạch an gia ¥800
[Hình ảnh] Bùa chiêu tài ¥888
[Hình ảnh] Bùa giải tai hóa sát ¥1000 (Hàng mới về, số lượng có hạn, nhanh tay đặt mua)


[Tiền trả theo kỳ, từ chối ghi nợ, nếu có việc khác xin hãy nhắn tin riêng, không hay online, nhắn tin là được, nếu nhìn thấy sẽ trả lời, nếu cần gấp xin hãy gọi trực tiếp qua số điện thoại.]
Làm ăn thật là điêu luyện.


Nhưng hình vẽ trên bùa cầu duyên mà Cố Nhung nhìn thấy trông rất quen mắt, suy nghĩ một lát liền nhớ ra, chẳng phải đây là ảnh đại diện của Thẩm Thu Kích ư?
Hơn nữa bên dưới vòng bạn bè còn có một người có tên “Khách hàng số 657” bình luận mấy câu.


[Khách hàng số 657: Thẩm đại sư, sao cậu lại đổi ảnh đại diện mới thế?]
[Thẩm Thu Kích: Vì để cầu duyên.]
[Khách hàng số 657: Thế chuyện hôm trước tôi hỏi, Thẩm đại sư đã nghĩ đến đâu rồi?]
[Thẩm Thu Kích: Chưa nghĩ, gần đây tôi bận yêu đương rồi, ông đi tìm người khác đi.]


[Khách hàng số 657: … Hu hu hu *Òa khóc*]
Cố Nhung nhìn thời gian bình luận, phát hiện là ngày 19/11, trúng ngày sau khi bọn họ đi miếu Thủy Quan trên Hoán Sơn tham gia lễ mừng lúa mới xin quẻ, cũng là ngày bọn họ xác định mối quan hệ.


Nghĩ tới đây, Cố Nhung không khỏi cảm thấy có lỗi với “Khách hàng số 657”, dù sao lúc đó Thẩm Thu Kích đang trầm mê trong tình yêu với mình, đến cả công việc cũng không nhận. Không làm việc tức là không có tiền, chẳng trách ngày trước Thẩm Thu Kích xin quẻ tài vận lại là hạ hạ.


Xem ra miếu Thủy Quan ở Hoán Sơn rất linh thiêng, suối nước nóng cũng không tồi, về sau có cơ hội sẽ đến đó du lịch lần nữa, nhân tiện qua thăm nhóm Tô Hồng Dứu.


Đến trưa ăn cơm xong, Cố Nhung chuẩn bị đi học với Thẩm Thu Kích. Tuy rằng chương trình học giữa hai ngành khác nhau nhưng vẫn sẽ có thời gian nghỉ giữa giờ, mà trước khi tách ra, Thẩm Thu Kích sẽ đưa bùa hộ mệnh cho Cố Nhung, như vậy dù Cố Nhung có bị quỷ ám, mấy tấm bùa kia cũng sẽ bảo vệ được cho cậu.


Nhưng Thẩm Thu Kích vẫn không yên tâm về Cố Nhung, hoặc là nói hắn đang bận yêu đương với Cố Nhung, không muốn tách ra khỏi Cố Nhung dù chỉ từng giây từng phút, vừa hay hôm nay thầy đã điểm danh ở tiết đầu tiên, vì thế Thẩm Thu Kích chuồn khỏi phòng học vào giờ giải lao, chạy đến phòng học của Cố Nhung tìm cậu.


Hôm nay Cố Nhung ngồi ở hàng cuối, bên cạnh có một chỗ trống, Thẩm Thu Kích bèn chui vào ngồi.


Nhờ ơn Xa Khả chiếu bài vẽ “Tranh bạn cùng phòng đi tắm” của Cố Nhung ở khu ký túc vẽ vật thực Hoán Sơn, mà toàn bộ bạn học đều biết Cố Nhung qua lại với Thẩm Thu Kích, thấy hắn vừa vào đã ngồi cạnh cậu thì cười đùa: “Ái chà, Thẩm Thu Kích, cậu đi theo bọn tôi đến Hoán Sơn vẽ tranh còn chưa đủ hay sao, sao không đi học môn của mình mà chạy đến lớp bọn tôi thế này?”


Thẩm Thu Kích mỉm cười, trầm giọng giả vờ đứng đắn nói: “Học nữa học mãi, tôi chỉ muốn học thêm ít kiến thức thôi.”
“Màu mè, cúp học như cơm bữa còn bày đặt.” Nam sinh ngồi trước Cố Nhung quay lại, tặc lưỡi nói: “Tôi thấy cậu nhớ Cố Nhung thì có.”


Thẩm Thu Kích chỉ cười không nói, nhích lại gần Cố Nhung hơn, lấy ngôn ngữ cơ thể để làm đáp án.
Chiều nay Cố Nhung đi học lớp thiết kế, giáo viên dạy là thầy giáo họ Lưu.


Chuông vào học tiết thứ hai vang lên, thầy Lưu đi từ phòng nước giáo viên tới, nhìn một vòng quanh lớp, buồn cười nói: “Hửm? Sao lớp khác càng học càng ít, còn lớp chúng ta càng học càng đông thế này?”
Xa Khả cười cợt nhả: “Do thích thầy dạy đấy ạ.”


“Được, cảm ơn đã thích thầy.” Thầy Lưu thả cốc nước uống, mở máy chiếu lên nói, “Đùa xong rồi thì tiếp tục học, tiết trước thầy đã giảng cho các em về những điều cần chú ý khi thiết kế biệt thự dạng căn hộ, tiết này thầy sẽ cho các em thực hành, ở đây có 40m  là nhà của các em, là nơi các em muốn sinh sống, không giới hạn chiều cao, không giới hạn phí nội thất, nếu để các em tự thiết kế, các em sẽ làm như thế nào? Chú ý, nhớ phải thiết kế ra các phòng sinh hoạt trong nhà, xem như đây là căn nhà mà các em muốn sống trong tương lai.”


Thầy Lưu nói xong thì đi phát giấy vẽ cho học sinh, cho hạn hai mươi phút để phác thảo.
Lúc phát giấy, ông cứ nhìn chằm chằm Thẩm Thu Kích, thế nhưng vẫn phát một tờ cho học sinh không thuộc lớp của mình.


Thẩm Thu Kích cầm giấy vẽ nhìn xung quanh, phát hiện mọi người đã vùi đầu vẽ tranh, đến cả Cố Nhung cũng lờ hắn, nghiêm túc hoàn thành bài vẽ, vì thế hắn cũng lấy bút ra bắt đầu làm việc.


Hai mươi phút sau, lớp trưởng Xa Khả đi thu bài, lần này không cần phải hỏi có ký tên hay không, tất cả đều phải ghi họ tên của mình bên dưới, bao gồm cả Thẩm Thu Kích, toàn bộ đều nạp lên cho thầy Lưu để thầy phê bình chữ bài.


Thầy Lưu nhìn bản thiết kế của mười mấy học sinh, cứ mỗi học sinh đều lắc đầu thở dài, tỏ vẻ rèn sắt không thành thép, sau đó nhịn không được bắt đầu lớn tiếng: “Sao các em chẳng có chút chuyên nghiệp nào của nhà thiết kế thế nhỉ? Thiết kế bất thường, không có chút nổi bật nào.”


Xa Khả gãi đầu hỏi ông: “Thầy Lưu, thầy muốn nổi bật như thế nào ạ?”


“Thầy không giới hạn chiều cao là vì hy vọng các em có thể sáng tạo một chút, ví dụ như thiết kế một cái gác xép, hoặc là biệt thự dạng căn hộ.” Thầy Lưu vừa nói vừa thở dài, nói xong ông lật sang tờ tiếp theo, bắt đầu bình luận tác phẩm của một học sinh.
Mà học sinh này chính là Cố Nhung.


Xa Khả vừa thấy bản thiết kế của Cố Nhung, đôi mắt lập tức sáng rực, nhanh chóng nhắc nhở thầy Lưu: “Thầy ơi, có điểm nổi bật này! Thầy xem, Cố Nhung thiết kế căn nhà có gác xép đó.”


“Đúng vậy.” Thầy Lưu đẩy mắt kính đang định gật đầu, nhưng gật được một nửa liền dừng lại, nhăn nhó nói, “Nhưng căn hộ mà Cố Nhung thiết kế có một vấn đề rất lớn… Rõ ràng thầy đã nói phải tập trung vào các khu sinh hoạt, nhưng mấy phòng em vẽ không rõ chút nào.”


“Em vẽ rồi mà thầy.” Cố Nhung khó hiểu, hoang mang hỏi, “Những phòng nào cần có em đều thiết kế rồi.”


“Thiết kế đâu?” Thầy Lưu chỉ vào mặt cắt căn hộ Cố Nhung vẽ, hỏi: “Hai mươi mét vuông tầng hai của em có phòng ngủ, có tủ quần áo, thế tầng một thì sao? Tầng một của em có phòng tắm, phòng bếp, còn có phòng học, ban công thì đặt giá vẽ và trồng hoa, chỗ đặt mông ở đây trừ phòng làm việc cũng chỉ có một cái sofa và một bộ bàn ghế.”


Cố Nhung hỏi lại ông: “Thế còn chưa đủ à thầy?”
“Đủ cái gì? Phòng khách nhà em đâu? Phòng ăn đâu? Không có phòng khách với phòng ăn, em định đãi khách kiểu gì?” Thầy Lưu hỏi Cố Nhung, nói xong lại quay ra giảng cho các sinh viên khác.


Cố Nhung nghe vậy lại hỏi: “Nhưng mà thầy, nhà em không cần ở đông tới vậy đâu.”
Thầy Lưu nghe cậu nói xong, tức khắc nghẹn lời, im lặng vài giây mới bất đắc dĩ nói: “Vậy em cũng kỳ lạ quá đó, không có bạn? Thế em cũng định không có người yêu luôn à?”


“Đúng thế, người yêu của em đâu?” Thẩm Thu Kích lập tức nói thêm cho thầy Lưu, “Giường tầng hai nhà em trông nhỏ như vậy, chỉ chứa nổi một người, em không thể làm thế được.”


“Giường của em là giường đôi, bàn ghế cũng là loại dành cho hai người…” Cố Nhung nhỏ giọng giải thích, nhưng thầy Lưu không nghe thấy, bởi vì toàn bộ sự chú ý của thầy Lưu đều bị Thẩm Thu Kích thu hút.


Ông rất hài lòng với học sinh ở nhờ lớp đã đồng ý với ý kiến của mình: “Đúng thế, không giới hạn chiều cao tức là thầy rất hi vọng các em có thể mở rộng tư duy của mình, mở không gian thiết kế từng tầng, phí nội thất cũng không giới hạn, vậy các em hoàn toàn có thể thiết kế thành một biệt thự cao cấp.”


Xa Khả buồn bực: “Nếu em có nhiều tiền đến thế thì sao không được ở nhà 400m , cứ phải ở nhà 40m  như vậy?”
Thầy Lưu làm bộ không nghe thấy Xa Khả nói, ông ngẩng đầu nhìn Thẩm Thu Kích: “Cậu bạn này tên Thẩm Thu Kích phải không? Được rồi, để thầy xem bản thiết kế của em.”


Bài vẽ của Thẩm Thu Kích ở ngay sau bài Cố Nhung, thầy Lưu vừa lật ra đã chiếu mặt cắt thiết kế của hắn lên máy chiếu, ngay khi tác phẩm xuất hiện, toàn bộ lớp thiết kế số hai lập tức chìm vào im lặng.


Thầy Lưu ngẩn ra một hồi lâu, cuối cùng lúng túng nói: “Không thể nào, chẳng phải thiết kế của bạn Thẩm Thu Kích còn quái gở hơn cả Cố Nhung ư?”


“Quái gở chỗ nào?” Thẩm Thu Kích cũng hỏi lại thầy Lưu, “Em thiết kế giường lớn như vậy, có thể chứa được hai người lăn bốn năm vòng, giường lớn thế hai người mới ngủ được.”


“Phòng khách, phòng ăn nhà em đâu?” Thầy Lưu hỏi Thẩm Thu Kích câu mình vừa hỏi Cố Nhung, “Cái nhà này của em vừa vào cửa đã thấy phòng bếp và nhà tắm, còn lại tất cả đều là phòng ngủ, trong phòng ngủ chỉ có tủ quần áo và giường, huống hồ giường của em còn quá lớn, thầy thấy bảy tám người ngủ trên đó cũng không thành vấn đề.”


Quả thật giường của Thẩm Thu Kích rất lớn, lớn hơn cả phòng tắm, vấn đề là phòng tắm do Thẩm Thu Kích thiết kế cũng rất lớn, bởi vì trong đó có bồn tắm cực đại cho hai người cùng ngâm.


Nghe xong lời phê của thầy Lưu, Thẩm Thu Kích còn cười cười xua tay: “Không được đâu thầy, hai người là đủ rồi.”
Giọng của Thầy Lưu vô cùng bất đắc dĩ: “Tốt xấu gì Cố Nhung cũng có bàn ghế, còn em không có bộ bàn ghế nào, thế em định ăn cơm ở đâu?”


“Thật ra ngay cái tủ đầu giường kia là mép giường di động thành bàn.” Thẩm Thu Kích chỉ vào tủ đầu giường, “Cho nên ăn cơm ở đó là được.”
Thầy Lưu sửng sốt: “Em định ăn cơm trên giường luôn à?”


Thẩm Thu Kích nói: “Vâng, giường lớn như vậy, xuống giường chỉ tổ mệt thêm.”
Cố Nhung nghe Thẩm Thu Kích nói, cứ cảm thấy hắn như đang ám chỉ điều gì.


“Nghe có lý đấy.” Xa Khả cũng bị Thẩm Thu Kích thuyết phục, tiếp lời hắn, “Thầy Lưu, em cảm thấy căn nhà mà Thẩm Thu Kích thiết kế ở được đấy.”
Thầy Lưu: “…”
Đám học sinh này hết cứu rồi.
Cuối cùng tiết thiết kế được thầy Lưu thất hồn lạc phách tuyên bố kết thúc.


Trên đường quay về ký túc xá, Thẩm Thu Kích quấn lấy Cố Nhung hỏi: “Nhung của anh, em thấy anh thiết kế nhà ở như thế nào, đặc biệt là cái giường lớn kia, có phải em cũng thích, muốn vào ở luôn không?”
Cố Nhung: “… Không.”


“Tiếc quá.” Thẩm Thu Kích thở dài, “Anh thấy thiết kế được vậy mà.”
Sau đó cả hai đến nhà ăn dùng bữa, Cố Nhung còn tranh thủ đến siêu thị mua mật ong, bởi vì bắt đầu từ mai cậu sẽ nấu cháo làm bữa sáng, dưỡng sinh cho thật tốt.


Thẩm Thu Kích thì ngược lại, hôm nay hắn vẫn chưa tiêu tiền, đi theo Cố Nhung đến siêu thị bỏ hơn hai mươi đồng mua mấy món ăn vặt như que cay, khoai tây chiên và Coca để mang về ký túc xá ăn.


Cố Nhung thấy toàn là mấy thứ giảm thọ, nhịn không được nhắc nhở Thẩm Thu Kích: “Thẩm Thu Kích, mấy thứ này nhiều muối lắm, ăn nhiều khiến thận làm việc nhiều, không tốt cho sức khỏe.”


Thẩm Thu Kích chỉ nghe được chữ thận, trở tay ôm lấy Cố Nhung từ phía sau, đặt cằm lên vai cậu, ghé vào tai trầm giọng cười nói: “Thận chồng em năng suất lắm, với lại anh vẽ thêm mười quả thận nữa cũng không sao.”
Cố Nhung: “…”