Hôm Nay Tôi Lại Bị Ép Sống Lại

Quyển 5 - Chương 76

Mồm miệng Nhan Phinh rất nhanh nhạy, hôm qua dù Nguyễn Ninh An gọi rất nhiều bạn bè tới giúp cãi cùng với Nhan Phinh nhưng đều bị đẩy xuống thế yếu, cùng lắm thì chỉ ngang cơ, cuối cùng không giải quyết được gì.


Hôm nay đến Lâm Tuệ Nhàn còn ngang hơn cả Nhan Phinh, hơn nữa còn vì chiếm được lợi thế đạo đức, cho nên mắng Nhan Phinh đến mức gần như không cãi được gì.


Nguyễn Ninh An chạy vào bỏ đá xuống giếng, nhân cơ hội châm chọc Nhan Phinh một phen, dù sao kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, không chừng cô mắng Nhan Phinh, Lâm Tuệ Nhàn sẽ vui vẻ hơn, còn có thể giúp cô mắng Nhan Phinh thêm vài câu nữa.


Ai ngờ Nguyễn Ninh An vừa chêm vào một câu, Lâm Tuệ Nhàn lập tức mắng luôn cả cô. Cô ta nói Nguyễn Ninh An cũng không phải loại tốt đẹp gì, thân là sinh viên đại học, bản thân cảm thấy vòng tay thạch anh hồng có thể giúp cầu duyên cũng thôi đi, còn mang nó ra làm mánh lới, lừa gạt nữ sinh khác đến mua vòng tay của mình, trắng trợn tuyên truyền ba cái đồ mê tín dị đoan ngay trong nhóm chat của trường, cô phải báo cáo hành vi của Nguyễn Ninh An lên lãnh đạo nhà trường.


Liên hoàn mắng của cô không chỉ khiến Nguyễn Ninh An ngơ ngẩn mà còn khiến tất cả bất ngờ —— Hóa ra Lâm Tuệ Nhàn ngứa mắt cả hai, muốn mắng cùng mới dễ chịu.


Thế nhưng chuyện bán vòng tay cầu duyên có người tin sẽ mua, người không tin chỉ xem nó như trò đùa, không ồn ào tới mức phải báo cáo lên bên trên, Lâm Tuệ Nhàn làm như vậy chẳng khác nào có thù với vòng tay thạch anh hồng của Nguyễn Ninh An, chọc cô nổi cơn tam bành.




Sau đó Nhan Phinh lại đăng lên một tấm ảnh chụp màn hình khung chat, đó là cuộc trò chuyện giữa cô ta và Nguyễn Ninh An, đại khái là cô ta nói với Nguyễn Ninh An rằng hình như vòng đeo tay mua từ chỗ cô không có tác dụng, không biết nên làm sao, Nguyễn Ninh An nói có thể là do từ trường vòng yếu đi, khuyên cô ta mua thêm một đôi hoa tai hoặc vòng cổ để tăng thêm từ tính.


Nhưng bạn trai Phương Triết đã quay về bên Lâm Tuệ Nhàn, Nhan Phinh cảm thấy vòng tay không hiệu quả, Nguyễn Ninh An không có cách giải quyết cho cô ta thì thôi, đã thế còn muốn moi tiền tiếp, cho nên mới làm ầm lên với Nguyễn Ninh An, Nguyễn Ninh An trở tay phốt Nhan Phinh lên trang cá nhân, cuối cùng mới vào nhóm chat cửa hàng photo cãi nhau một trận.


Những người chứng kiến chuyện càng xem càng cạn lời, đồng thời cảm thấy Nguyễn Ninh An cũng hơi quá đáng, vì để bán trang sức mà đi lừa người ta.


Nhưng tấm ảnh này như chọc hẳn vào tổ ong vò vẽ mang tên Lâm Tuệ Nhàn, cô dùng tất cả các loại từ ngữ khó nghe nhắm vào Nguyễn Ninh An mà chửi, bởi vì thô tục quá nên chủ cửa hàng photo chặn luôn mấy cô, bảo là nói chuyện thì được, nhưng cãi nhau trong nhóm chat sẽ khiến người khác có cái nhìn không tốt.


Cố Nhung không đọc đoạn cãi nhau phía sau, cậu phóng to ảnh chụp màn hình Nhan Phinh gửi lên, cẩn thận đọc từng chữ, phát hiện một điểm rất bất thường ——
Nhan Phinh nói chuỗi vòng tay đá này là: Không còn tác dụng nữa.
Chứ không phải là không có tác dụng.


Dù hai câu “Không có tác dụng” và “Không còn tác dụng” chỉ khác nhau một chữ, thế nhưng hàm ý của nó lại hoàn toàn khác nhau. Hơn nữa khi cậu đọc cuộc trò chuyện lại cảm thấy Nhan Phinh đang cố ý lừa Nguyễn Ninh An nói muốn cô ta mua thêm một chuỗi vòng cổ hoặc đôi hoa tai.


Mà trong nhóm chat cửa hàng photo trên QQ cũng có những nữ sinh phát hiện được điểm khác thường, nhao lên kể:
[17 Thư ký 2 Nhuế Tương: Sao Lâm Tuệ Nhàn lại tức đến mức vậy nhỉ, cứ làm như bạn trai Phương Triết của cô ấy thích Nhan Phinh là vì Nhan Phinh mua vòng tay thạch anh hồng của Nguyễn Ninh An ấy.]


[14 Động vật học 1 Vân Văn Nguyệt: Lại chẳng thế, có cảm giác y hệt luôn, tôi có kết bạn với Phương Triết, từng thấy ảnh của cậu ta rồi, rất đẹp trai. Trước kia lúc cậu ta còn yêu Lâm Tuệ Nhàn đã từng đăng ảnh Lâm Tuệ Nhàn lên, trông cô ấy cũng xinh đẹp quá trời, nhưng Nhan Phinh lại bình thường, lúc ấy tôi không hiểu sao Phương Triết chia tay Lâm Tuệ Nhàn để qua lại với Nhan Phinh nữa.]


[16 Cơ giới 3 Lưu Trắc: Bình thường thế nào? Có ảnh không?]
Qua khoảng hai phút sau, Vân Văn Nguyệt gửi lên hai tấm hình:
[14 Động vật học Vân Văn Nguyệt: [hình ảnh] [hình ảnh], tấm trước là Lâm Tuệ Nhàn và Phương Triết, tấm sau là Phương Triết và Nhan Phinh.]


Tấm ảnh cô gửi được Phương Triết đăng lên trang cá nhân, một tấm là ảnh Phương Triết thân mật với Lâm Tuệ Nhàn, tấm còn lại là ảnh chụp chung khi cậu ta hẹn hò với Nhan Phinh.


Mọi người xem ảnh, phát hiện trong hai tấm hình kia, nam chính Phương Triết quả rất đẹp trai, mày rậm mắt to, mũi cao dong dỏng, cách phối đồ mang hơi hướng của Nhật Bản, trông sạch sẽ bắt mắt.
Trong số các kiểu so sánh, người ta sợ nhất là so sánh giữa người yêu cũ và người yêu mới.


Đừng thấy cái tên Lâm Tuệ Nhàn nghe hơi bình thường, thế nhưng cô rất xinh đẹp, môi hồng răng trắng, mắt hạnh tròn to, là kiểu nữ sinh đáng yêu, khác hẳn với thái độ hung hãn lúc cô mắng chửi người khác.
Về phần Nhan Phinh… Đúng là kiểu cực kỳ bình thường.


Cũng không phải chê cô ta xấu, nói hơi quá đáng thì trong tình huống như vậy, có lẽ xấu cũng có thể xem là một lời khen, bởi vì xấu sẽ khiến người khác nhớ mặt, mà Nhan Phinh là kiểu quá mức bình thường, bình thường đến độ người ta nhìn qua sẽ quên ngay.


Cô ta đứng bên cạnh Phương Triết đẹp trai như vậy không hợp chút nào.
Nếu nói hai người là tình yêu của đời nhau thì thôi bỏ qua, nhưng theo Lâm Tuệ Nhàn thì cô ta lại là người thứ ba chen chân phá đám, khiến người khác không biết nên nói gì cho phải.


Chẳng qua Cố Nhung lại có ấn tượng rất sâu với khuôn mặt bình thường của Nhan Phinh, bởi vì trước đây không lâu, cậu vừa gặp cô ta ở siêu thị trường học, cũng chính là nữ sinh tóc dài đứng cạnh kệ trà sữa cười với cậu và Thẩm Thu Kích, cuối cùng oán hận rời đi.


Trong khoảnh khắc ấy, Cố Nhung đột nhiên có cảm giác mình đã hiểu rõ gút mắc giữa Lâm Tuệ Nhàn, Phương Triết, Nguyễn Ninh An và Nhan Phinh rồi.


Một tháng trước Nhan Phinh mua chuỗi hạt thạch anh hồng của Nguyễn Ninh An, sau đó chạy đi giật người yêu Phương Triết của Lâm Tuệ Nhàn, một tháng sau cô ta chia tay Phương Triết, đồng thời cảm thấy vòng tay thạch anh hồng hết tác dụng, cho nên cãi nhau với Nguyễn Ninh An.


Còn về mối hận giữa Lâm Tuệ Nhàn và Nguyễn Ninh An… Chỉ sợ cô đã phát hiện chuyện Phương Triết bỏ cô đi theo Nhan Phinh đầy bất thường, cảm thấy hẳn là do vòng thạch anh hồng của Nguyễn Ninh An giở trò quỷ, cho nên mới tức giận mắng chửi Nguyễn Ninh An như thế.


Khi Cố Nhung gặp Nhan Phinh trong siêu thị, những cảm xúc quái dị đột nhiên dâng lên trong lòng liệu có liên quan đến chuỗi vòng trên tay Nhan Phinh hay không?


Lại cẩn thận nhìn tấm ảnh chụp chung giữa Phương Triết và Nhan Phinh, Cố Nhung luôn cảm thấy ánh mắt khi cậu ta ở cùng Nhan Phinh đều là mê mang tan rã, không rạng rỡ như khi đứng cùng Lâm Tuệ Nhàn.


Trong thời gian ngắn nghĩ không ra, cho nên Cố Nhung không nghĩ nữa, trường học lớn như vậy, bọn họ chỉ có duyên gặp Nhan Phinh một lần, về sau còn gặp nữa hay không rất khó nói, cho nên cậu thả di động xuống, tập trung ôn bài.
Những người còn lại trong ký túc xá cũng không hóng hớt tiếp, lần nữa vùi đầu học bài cho xong.


Bọn họ bỏ lỡ mất phần sau khi Nhan Phinh được gỡ chặn, cô ta đã tag Lâm Tuệ Nhàn rồi nói: [Tại anh tại ả tại cả đôi bên, chuyện vượt rào không phải chuyện riêng, cô cứ liên mồm mắng tôi, vì sao không đi mắng Phương Triết, là tôi ép anh ta chia tay cô à? Loại đàn ông này có thể cắm sừng cô một lần thì sẽ có lần thứ hai, dù sao tôi cũng không cần, ai thích ai cần cứ lấy, tôi sẽ gặp được người tốt hơn cả anh ta.]


Vào ban đêm, Cố Nhung tắt di động chuẩn bị đi ngủ, khi đặt di động xuống dưới gối, Cố Nhung lại chạm phải tấm “bùa phòng thân” dùng để bảo vệ tình yêu của bọn họ do Thẩm Thu Kích nhét vào, cậu không nhịn được bật cười, quay qua nhìn Thẩm Thu Kích nhắm mắt nằm bên cạnh, dùng bả vai khẽ chạm vào hắn hỏi: “Thẩm Thu Kích, ngày nào anh cũng chui vào ổ chăn của em, có phải là do lười giặt ga giường mình, sợ em mắng anh không hả?”


Thẩm Thu Kích không thèm hé mắt, lạnh nhạt nói: “Anh là loại người đấy à?”


Hiện tại ga giường Thẩm Thu Kích đã hơn một tháng chưa thay, nhưng Cố Nhung không mắng hắn nữa, dù sao Thẩm Thu Kích không ngủ trên giường hắn, thậm chí bắt đầu được nước làm tới chồng một đống thứ lên giường cậu, tỏ ý muốn bỏ luôn cái giường kia.


Cho nên Cố Nhung nói: “Vậy ngày mai đi giặt ga giường của anh đi.”
Thẩm Thu Kích: “…”


Thẩm Thu Kích thở đều, im lặng như đã chìm vào giấc ngủ. Qua một hồi sau hắn mới nhận ra, mở mắt rồi dùng tay chống bên thái dương dựng nửa người lên, hỏi Cố Nhung: “Chờ đã, không phải là vì Nhung bé con sợ ma nên mới kéo anh qua ngủ chung à?”
Cố Nhung: “…”
Lần này đến lượt Cố Nhung im lặng.


Thẩm Thu Kích nhướng mày, bắt đầu lôi lại chuyện cũ: “Em còn nợ anh một nụ hôn đấy.”


Haiz, đây là nụ hôn vì dỗ Thẩm Thu Kích ở siêu thị mà cho hắn ghi nợ, Cố Nhung vốn tưởng Thẩm Thu Kích đã quên sạch, ai ngờ chạy trời không khỏi nắng, Cố Nhung cũng biết nếu mình không hôn Thẩm Thu Kích, chắn chắn đêm nay tên này sẽ quấy cậu không cho ngủ, vội ngẩng đầu lên khẽ chạm vào môi hắn: “Được được, hôn xong rồi, ngủ đi.”


“Qua loa quá.” Thẩm Thu Kích bất mãn lầm bầm, “Ngày mai anh sẽ vẽ thêm hai tấm bùa phòng thân.”
Nói thì nói thế, nhưng Thẩm Thu Kích vẫn luồn tay vào chăn nằm xuống, sau đó ôm Cố Nhung, nhắm mắt đi ngủ.
Mà Thẩm Thu Kích đã nhắm mắt, nhưng Cố Nhung thì chưa.


Cậu ngắm nhìn khuôn mặt hắn lúc ngủ, càng nhìn càng thấy thích, Cố Nhung mím môi, cẩn thận hôn lên môi Thẩm Thu Kích.
Lần này cậu hôn lâu hơn một chút.
Kem đánh răng của Thẩm Thu Kích có hương chanh, Cố Nhung ngửi được mùi chanh thơm mát.


Vào lúc đôi môi rời đi, Cố Nhung nương theo ánh đèn bàn mờ nhạt mà thấy nụ cười trên môi Thẩm Thu Kích, nhưng nụ cười này nhanh chóng biến mất, hắn ôm siết lấy cậu vào trong ngực, chỉ có thể nghe thấy giọng nói trầm thấp hòa lẫn tiếng cười vang lên trên đầu: “Đi ngủ còn táy máy.”


Cơ thể Thẩm Thu Kích nóng hừng hực, hơi thở ấm áp quẩn quanh cùng Cố Nhung tiến vào giấc mơ, cho nên cậu nằm mơ thấy một khung cảnh rất dễ chịu.


Mới đầu thì đúng là như vậy, nhưng về sau nửa đêm —— Lâu đến mức Cố Nhung cũng không biết mình đã ngủ được bao lâu, cậu bắt đầu cảm thấy nhiệt độ cơ thể dần hạ xuống như bị hơi thở lạnh lẽo quấn lấy, lạnh đến mức khiến cậu run lẩy bẩy.


Nếu cậu muốn ấm áp thì phải đi về phía trước, nhưng đi đâu bây giờ?


Cố Nhung ngơ ngác, cậu như bị một sợi dây vô hình cột lại dẫn về phía trước, đi qua con đường đất tối mù ẩm ướt chưa được bao lâu, tiếng gà trống gáy dài đột ngột rạch tan bóng đêm sâu thẳm, đôi mắt của cậu đã có thể nhìn thấy những màu khác ngoài màu đen.


Một khung cảnh toàn màu đỏ.
Đây là một căn phòng treo đầy lụa đỏ, trên xà nhà, nơi rẽ vào bình phong đều được phủ một lớp gấm đỏ, chiếc bàn đặt giữa phòng được trải tấm vải đỏ thêu tơ vàng uyên ương, bốn ghế ngồi tròn cũng có nệm êm đỏ lót đệm.


Một điệu hoàng mai( ) lắt léo du dương vọng ra từ sau tấm bình phong: “Tiếng gà gáy sáng canh năm, mây hồng nhàn nhàn trăng tàn cong cong…”( )


Cố Nhung bừng tỉnh lấy tinh thần tiếp tục tiến về phía trước, lúc đi đến tấm bình phong màu đỏ, cậu bị khí lạnh làm cho rùng mình một cái nên lập tức dừng bước, đầu óc cũng tỉnh táo hơn không ít, nhìn xuyên qua bình phong mỏng như sương mù, có thể thấy phía sau có một người phụ nữ đang ngồi trang điểm.


Cô ta mặc một bộ sườn xám dài tới mắt cá chân, vòng eo thon nhỏ, mông to vai hẹp, dáng người cực kỳ nổi bật, bây giờ đang ngồi trước gương trang điểm, tiếp tục ngâm nga điệu hoàng mai trong miệng: “Ngoài thôn văng vẳng tiếng vó ngựa, phu quân cách nhau núi mấy tầng. Ai có cho tôi thiên lý mục, nhìn lang quân thêm áo bớt băng hàn, ai có cho tôi Thuận Phong Nhĩ, nghe lòng lang quân vọng tiếng thê chờ…”


Đây là cái bóng mà ban ngày cậu nhìn thấy ở siêu thị.


Khi đó cậu nhìn thấy bóng của nữ sinh kia cảm thấy đẹp, bây giờ Cố Nhung chỉ thấy sợ, bởi vì thông qua ảnh ngược của gương, Cố Nhung thấy người phụ nữ này không có mặt, phần trên gò má trắng nõn của cô không có bất kỳ mắt mũi gì, nơi vốn nên có cái miệng cũng trống rỗng, không biết cô ta dùng gì để hát nữa.


Cố Nhung giật giật cơ thể muốn lui về sau, còn chưa kịp bước đã nghe người phụ nữ ngưng hát, quay qua gọi cậu: “Lang quân, chàng về rồi.”
Cố Nhung không lên tiếng.
Người phụ nữ lại nói: “Thϊế͙p͙ hầm cho chàng một bát chè, đặt trên bàn tròn trong phòng.”


Lúc vừa vào còn không chú ý, bây giờ Cố Nhung nghe vậy đảo mắt qua, phát hiện trên bàn quả nhiên có một bát chè màu hồng nhạt, không biết được nấu từ gì.


Người phụ nữ đã chải tóc xong, không nghe thấy tiếng Cố Nhung nên đứng dậy định đi tới chỗ cậu: “Chàng đi đường xa hẳn là mệt lắm, thϊế͙p͙ hầu chàng nghỉ ngơi được không?”
Cô ta dứt lời liền quay về phía cậu, mà sau khi quay lại, Cố Nhung bất ngờ phát hiện cô ta mang gương mặt của Nhan Phinh.


Khuôn mặt vốn bình thường của cô ta được màu đỏ kiều diễm tôn lên thêm nổi bật, đôi mắt lúng liếng đưa tình, dáng người có lồi có lõm, lúc bước đi trông thướt tha phong lưu, quả thật là như diễm quỷ câu dẫn người khác.


Nếu là đàn ông bình thường, chắc chắn sẽ cảm thấy có lẽ đây chỉ là mộng xuân, phóng túng trong mộng cũng không sao, sớm chạy đến làm chuyện thân mật với người phụ nữ kia.


Trước kia khi còn chưa hẹn hò với Thẩm Thu Kích, Cố Nhung cũng cho là mình thích con gái, cậu sẽ thưởng thức nữ sinh xinh đẹp này, chẳng qua loại thưởng thức ấy không có chút tình cảm nào, chỉ đơn giản là hưởng thụ cái đẹp mà thôi.


Nhưng cái đẹp mà cậu hướng tới là đẹp bình thường, chứ không phải cảnh minh hôn âm trầm quỷ dị ấy.
Thấy cô ả càng lúc càng gần mình, đồng thời sắp ra khỏi bình phong, Cố Nhung vội lảo đảo lui lại, dùng sức véo đùi mình. Cậu biết đây là mơ, chỉ cần tỉnh lại sẽ không sao nữa.


Nhưng dù Cố Nhung có véo như thế nào, thậm chí là véo mặt mình đều không cảm nhận được cơn đau. Nếu như không đau, cậu phải tỉnh mộng như thế nào đây?


Cố Nhung trừng mắt, nhiều lần ép buộc mình phải tỉnh táo, nhìn xung quanh tìm cửa sổ muốn rời khỏi phòng, nhưng chờ nhìn kỹ lại, Cố Nhung mới phát hiện căn phòng này là do nửa sảnh chính và nửa gian phòng ngủ tạo thành một hình chữ nhật đóng chết, mà số cửa sổ nên có lại không thấy đâu.


Cậu chạy đến bên tường, lấy tay cào vào mặt tường lạnh lẽo mà cứng rắn.
Căn phòng hình chữ nhật hoàn toàn đã bị đóng kín…
Hai tay Cố Nhung chống lên trên tường, có lúc cậu cảm thấy mình không phải đang bị nhốt trong phòng, mà là bị nhốt trong một chiếc quan tài.


“Lang quân…” Người phụ nữ đi như bay đến bên cạnh Cố Nhung, cười khanh khách bên tai cậu: “Chàng vừa về nhà, lại muốn đi đâu?”


Nói xong cô ả đưa tay ra nắm lấy tay Cố Nhung, đừng trông cánh tay kia gầy mảnh, thật ra sức lực rất lớn, kéo Cố Nhung ra sau tấm bình phong như xách một con gà, nếu không phải Cố Nhung sống chết ôm lấy chân tủ trang điểm không chịu buông tay, cậu đã sớm bị cô ả đẩy lên giường.


Trong lúc giãy dụa, Cố Nhung chợt nhìn thấy ảnh ngược phản chiếu từ trong gương, người phụ nữ bên ngoài gương vẫn mang khuôn mặt của Nhan Phinh, nhưng khuôn mặt trong gương lại trống rỗng, tiếng hét kêu cứu của Cố Nhung vừa đến miệng đã bị nuốt ngược trở vào, gào lên: “Tôi không biết cô, cô là ai? Mặt cô đâu!”


Cố Nhung hỏi liên tục ba câu, cũng không biết là câu hỏi nào chạm vào chỗ yếu của nữ quỷ, chỉ thấy cô ta biến sắc, hoảng sợ nhìn vào gương, hốt hoảng nói: “Mặt mình đâu? Mặt mình đâu rồi?!”
Giọng cô ta vô cùng thảm thiết, vừa nói vừa đứng trước Cố Nhung xé rách mặt mình.


Cố Nhung không thể tưởng tượng nổi mình đã nhìn cảnh tượng kia như thế nào, chỉ biết ngón tay như ngọc sơn móng đỏ của cô ả xé rách da mặt Nhan Phinh như kéo một lớp bột bánh mì.
“A a a a!”
Tiếng hét đau đớn vọng ra khỏi miệng người phụ nữ —— Không, là truyền ra từ trong miệng Nhan Phinh.


Người phụ nữ đã xé hơn nửa khuôn mặt mình, chỉ còn nửa phần trên sót lại mấy miếng thịt đẫm máu kết dính với vân da, mà đôi môi ở phần không còn da mặt hé ra khép lại, phát ra tiếng hét thảm thiết của Nhan Phinh.
Cố Nhung trốn bên cạnh gương trang điểm, cảm thấy mình sắp nôn tới nơi.


Mà người phụ nữ kia sau khi xé rách hoàn toàn da mặt Nhan Phinh liền vứt thẳng xuống chân Cố Nhung, khuôn mặt Nhan Phinh vẫn còn sống, mắt mũi miệng có đủ, hiện đang trừng mắt oán độc nhìn Cố Nhung chằm chằm, bờ môi khép mở đầy quái dị.


Một mình Nhan Phinh thì thôi đi, người phụ nữ xé mặt lại còn cười “Khà khà” gọi Cố Nhung: “Lang quân, mặt thϊế͙p͙ quay về rồi, chàng có thích không?”
Cố Nhung: “…”
Cố Nhung nhìn thoáng qua khuôn mặt be bét máu thịt kia, chỉ cảm thấy cô ta còn không đẹp bằng Nhan Phinh.


Cậu không đợi người phụ nữ tới gần, nhanh tay dùng cùi chỏ đập nát tấm gương, không ngẩng đầu mà tiện tay nhặt một mảnh gương vỡ dưới đất lên huơ lung tung, ngăn cản cô ả tới gần, sau khi vung tay một lát, Cố Nhung đột nhiên nhớ ra cậu có thể dùng mảnh vỡ này cắt đứt họng tự sát.


Dù sao có lẽ cậu chết rồi sẽ có thể tỉnh khỏi ác mộng.
Nhưng khi mảnh vỡ bén nhọn của gương chạm vào phần thịt mềm mại trên cổ, Cố Nhung bỗng nhớ đến Thẩm Thu Kích, nhớ đến những lời Thẩm Thu Kích dặn mình, phải bảo vệ tính mạng thật tốt, không thể tùy tiện tìm chết.


Cho nên Cố Nhung lựa chọn dời mảnh vỡ ra khỏi cổ.
Người phụ nữ không có mặt đã ngừng cử động từ lúc cậu cầm gương muốn tự sát, chỉ đứng im đó lạnh lùng “nhìn” Cố Nhung.
Trên mặt cô ta không có mắt, nhưng Cố Nhung cảm giác cô ta đang “nhìn” mình.


Cố Nhung cầm mảnh vỡ phòng thân, nhìn vách tường đóng kín xung quanh, không biết trừ việc ở lại đây giằng co với nữ quỷ thì còn làm được gì, chờ sau khi quay về, Cố Nhung lại phát hiện phía sau chiếc gương vỡ là cánh cửa nho nhỏ như cửa tủ.
Cậu vội vươn tay mở ra, chen vào bò qua cửa.


Phía sau cánh cửa là lối đi không có bất kỳ ánh sáng nào, vô cùng chật chội, chỉ có thể đủ cho phụ nữ và những người đàn ông có cơ thể gầy mảnh, vì Cố Nhung quá gầy nên mới đi được, nếu đổi thành Thẩm Thu Kích, chắc chắn hắn sẽ bị kẹt.


Cố Nhung không còn đầu óc đâu mà sợ hãi, vừa nghĩ đến Thẩm Thu Kích là nở nụ cười, thế nhưng động tác bò về phía trước không hề dừng lại.
“Lang quân ơi…” Tiếng gọi của người phụ nữ yếu ớt vang lên sau lưng cậu, dường như cô ta cũng bò vào trong hầm để ra ngoài cùng Cố Nhung.


Cố Nhung không dám quay đầu, mà lối nhỏ chật hẹp cũng không đủ không gian cho cậu làm việc đó, trong bóng tối bao quanh, cậu chỉ có thể nghe thấy tiếng thở hồng hộc của mình, trong mũi quanh quẩn toàn mùi tanh ẩm ướt của đất bùn, hơn nữa đường hầm này còn hơi dốc, khiến cho Cố Nhung cảm thấy mình như đang bò ra khỏi mộ.


Nhưng một ngôi mộ có thể sâu bao nhiêu?
Vì sao cậu bò lâu như vậy mà vẫn chưa thấy ánh sáng?
Thậm chí Cố Nhung đã bắt đầu sợ hãi, cậu sợ mình cứ bò vậy, khuôn mặt máu thịt be bét của nữ quỷ sẽ phóng đại trước mắt, thê lương gọi cậu hai tiếng “Lang quân”.


Cuối cùng khi Cố Nhung cảm thấy năm ngón tay sắp rã ra, trước mắt cậu dần xuất hiện ánh sáng yếu ớt.
Vẫn là màu đỏ nhàn nhạt bao quanh, rọi qua lỗ hổng hẹp dài.
Chẳng lẽ mình lại bò vào ngôi mộ kia?


Suy đoán này khiến Cố Nhung vô cùng tuyệt vọng, nhưng cậu cảm thấy nếu chết cũng phải chết cho rõ ràng, lập tức hít sâu một hơi nhảy ra khỏi miệng hố.


Bên ngoài kia không phải không gian màu đỏ mà là một mảnh đất bằng phẳng, thứ màu mà cậu vừa thấy chỉ là ánh chiều tà đỏ rực như máu lúc hoàng hôn mà thôi.
Nhưng vấn đề mới lại tới —— Không phải cậu đang ngủ trong ký túc xá sao? Chẳng phải bây giờ là ban đêm mới hợp lẽ ư?


Vả lại mình vừa leo ra từ đâu?
Cố Nhung cúi đầu nhưng không tìm được cửa hang mình vừa leo ra, cậu từ từ xoay người, chỉ thấy phía sau mình có một tấm bia mộ dựng thẳng hình chữ nhật, trên đó không có ảnh, chỉ khắc mấy chữ: Cố Hương Nương chi mộ.


Cố Nhung bỗng cảm thấy dường như mình đã bò ra khỏi ngôi mộ này.
Tiếng gọi “Lang quân” của người phụ nữ kia vẫn văng vẳng bên tai, trong lòng Cố Nhung suy sụp, quay người chạy ngược hướng ngôi mộ, chưa chạy bao xa, Cố Nhung đã thấy có hai nữ sinh đang đi về phía bên này.


Không chờ Cố Nhung cầu cứu các cô, nữ sinh đi trước bỗng hét lớn, quay người chạy ngược về, mà nữ sinh phía sau bị va chạm ngã xuống đất, sau đó nhanh chóng phủi gối đứng lên, đuổi theo hướng của nữ sinh kia.
Cô ta gọi nữ sinh kia, giọng nói khá quen thuộc: “Nguyễn Ninh An, cậu làm gì vậy, đừng chạy!”
Nguyễn Ninh An?


Cố Nhung nghe thấy cái tên này suốt mấy ngày qua, tất nhiên sẽ không quên.
Nghi ngờ trong lòng cậu càng lúc càng lớn, co giò đuổi theo hai nữ sinh kia, chạy một lát mới phát hiện hình như mình đang đứng trên một ngọn núi, mà hướng của hai nữ sinh là đi xuống núi.


Cố Nhung cảm thấy bước chân của mình càng lúc càng nhẹ, hệt như một làn gió vi vu, khẽ khàng theo nữ sinh xuống núi, sau đó nhìn thấy Thẩm Thu Kích, còn thấy cả… mặt mình.