Hôm Nay Tôi Lại Bị Ép Sống Lại

Quyển 6 - Chương 91

Ban đầu tất cả mọi người đều cho là Kỷ Diệu đang nói đùa.
Dù sao trên đời này không có nhiều người tin vào mấy chuyện tâm linh ma quái, dù tin thì cũng chỉ duy trì thái độ có thờ có thiêng có kiêng có lành.
Nhưng nếu nói là đang đùa thì lại quá bất thường…


Đầu tiên là bất thường về địa điểm: Bây giờ đang động đất, sẽ không có ai đặt cược tính mạng để ghé vào lan can cầu thang không chịu đi ra chỉ vì bịa chuyện dọa mọi người, thứ hai là bất thường về nhân vật: Những ai quen biết Kỷ Diệu, bao gồm cả hai người bạn cùng phòng đều biết Kỷ Diệu là loại người nghiêm túc không thích đùa, đừng nói là đùa trong trường hợp này, cuối cùng là nguyên nhân khiến nỗi sợ của mọi người tăng lên: Biểu hiện của Kỷ Diệu quá chân thật.


Cậu ta khóc lóc rất thê thảm, giọng nói cuống lên, khuôn mặt vô cùng hoảng hốt, toàn bộ đều giống với phản ứng cơ thể chứ không giống đang giả bộ.


Kỷ Diệu là sinh viên ngành công nghệ thông tin, không phải ngành diễn viên điện ảnh, dù cậu ta thuộc ngành điện ảnh thì trừ khi có thiên phú trời sinh ăn bát cơm này, bằng không cũng không thể diễn một cách sinh động đến thế.


Chẳng qua nếu nói là có quỷ thật cũng sẽ không có nhiều người tin, nơi này đông như vậy, tất cả đều nghiêng về khả năng Kỷ Diệu không chấp nhận được sự thật bạn cùng phòng đã chết nên bị kích thích. Kỷ Diệu là người đầu tiên phát hiện thi thể của Bùi Vũ, hai người bạn cùng phòng đều đi lên với dì quản lý, sau đó phát hiện Kỷ Diệu bị dọa nằm ngất trên sàn.


Mà sau khi Kỷ Diệu tỉnh lại cứ mơ mơ màng màng, miệng luôn lẩm bẩm gì đó, cho nên bây giờ sinh ra ảo giác trong lúc động đất cũng là điều bình thường.
“Kỷ Diệu…”




Cũng may cơn động đất đã dừng lại, thỉnh thoảng chỉ còn dư chấn, hai người bạn cùng phòng của Kỷ Diệu vừa gọi tên cậu ta vừa chạy đến cầu thang định đỡ cậu ta xuống khỏi lan can: “Không có ai kéo chân cậu cả… Á!”


Vừa đạp lên bậc thang, còn chưa nói hết câu an ủi, hai cậu bạn kia của Kỷ Diệu cùng ngã lộn nhào xuống, sau đó duy trì tư thế ghé vào lan can giống hệt Kỷ Diệu.


Dường như bọn họ không phải trượt chân cũng không phải đạp trúng nước, mà bị “người” đột nhiên bắt lấy cổ chân nên mới ngã như Kỷ Diệu đã nói, hai người kia trừng to mắt, tỏ ra vô cùng khó tin.
Có vài nam sinh nhát gan lui mấy bước, rõ ràng là đã bị dọa sợ.


Bọn họ có thể lui đi, nhưng dì quản lý chịu trách nhiệm đảm bảo an toàn cho sinh viên không thể lui, lãnh đạo trường còn đặc biệt dặn bà dạo này nhớ để mắt đến học sinh phòng 317, đừng để bọn họ gặp chuyện.


Vì vậy dì quản lý nhanh chóng đi tới trước, định đỡ mấy nam sinh này lên, người đi chung với bà lên tầng còn có Diệp Hoa. Dù mấy người phòng 317 bên cạnh không phải bạn học chung lớp nhưng lại là bạn phòng bên, vì thường xuyên cùng chơi game nên quan hệ giữa hai bên khá tốt, cậu ta không thể chỉ khoanh tay đứng nhìn được.


Lần này Diệp Hoa và dì quản lý đi lên cầu thang không bị ngã sấp, vững vàng đi tới, mấy nam sinh nhiệt tình khác thấy thế cũng chạy tới giúp Diệp Hoa và dì quản lý đỡ nhóm Kỷ Diệu xuống tầng.
“Không sao chứ?” Các nam sinh chung lớp Kỷ Diệu vây quanh bọn họ, nhao nhao hỏi thăm.


Nhưng vẻ mặt Kỷ Diệu rất hoảng hốt, cậu ta không nói lời nào, chẳng qua có thể là vì xung quanh nhiều người, hơi người chen chúc nhốn nháo mang lại cảm giác an toàn, cho nên sắc mặt Kỷ Diệu không khó coi như ban nãy.
Du Kim Hải và Thai Nhất Thành xúm lại chỗ Diệp Hoa, hỏi: “Sao bọn họ bị ngã vậy?”


Họ đang hỏi Kỷ Diệu và hai người bạn cùng phòng.


Hành vi sinh động của Kỷ Diệu vốn đã rất đáng sợ, kết quả hai người bạn cùng phòng ngã sấp xuống theo càng khiến bầu không khí quỷ dị tăng lên, đến nỗi khi nhìn thấy Diệp Hoa và dì quản lý đi tới, Du Kim Hải đã cho là Diệp Hoa cũng sẽ ngã theo, nếu vậy cậu ta sẽ lập tức chạy ra khỏi đại học thành phố Đàm —— Cái trường này không ở nổi nữa rồi.


May thay anh Diệp của cậu ta vẫn là người đáng tin như thế.
“Tôi thấy trên cầu thang có nước.” Mà Diệp Hoa nghe Du Kim Hải hỏi nên trả lời, “Có lẽ bọn họ trượt chân.”
Nhưng Thai Nhất Thành nghe vậy lại không khỏi cau mày: “Hôm nay trời không mưa, sao trên cầu thang có  được?”


Cố Nhung cảm thấy bỏ mặc mọi người chìm trong khủng hoảng cũng không ổn lắm, một khi nhiều người như vậy nổi loạn sẽ khó mà dập tắt, cho nên cậu lên tiếng, nói một câu không hề sơ hở: “Có lẽ vừa rồi động đất nên mọi người chạy vội, có người không cẩn thận làm sánh nước ra thôi.”


Cậu vừa dứt lời, mặt đất dưới chân lại lần nữa rung lên dữ dội, đây là lần rung lớn nhất trong số những lần chấn động, thậm chí Cố Nhung phải ôm lấy eo Thẩm Thu Kích mới đứng vững.
Lần này học sinh không còn quan tâm chuyện Kỷ Diệu nữa, chỉ tập trung bàn về động đất.


Trận động đất này dồn dập như sóng, không biết lúc nào bắt đầu lúc nào dừng lại, càng không biết nếu bọn họ xem như an toàn về ký túc xá, liệu nửa đêm có nghênh đón thêm chấn động mạnh hơn không, đến lúc đó nếu cả bọn đều đang ngủ, chắc chắn sẽ không có cơ hội chạy.


Vì vậy đêm nay tất cả học sinh đều ngủ bên ngoài.
Đại học thành phố Đàm có lều vải dùng cho lúc khẩn cấp, sau khi xảy ra động đất, các thầy cô cùng giáo viên phụ trách đều chạy đến ký túc xá học sinh, phối hợp với quản lý, bảo vệ và các sinh viên xây lều dựng trại.


Chẳng qua dù có nhiều lều thế nào đi chăng nữa cũng không thể phát riêng mỗi người một cái được, vì vậy lều vải được chia hai phòng một, tám người ngủ chung một lều, mà phòng 418 và phòng 419 vừa vặn chung một cái.


Diệp Hoa là người phòng 316, tất nhiên sẽ ngủ chung với nhóm Kỷ Diệu phòng 317, lều vải của bọn họ nằm chếch đối diện với lều Cố Nhung, chui ra khỏi cửa vải là có thể nhìn thấy.


Cho nên Du Kim Hải không còn thèm muốn Diệp Hoa nữa, bây giờ lại như một con hàng tuesday đây chính hiệu để mắt tới Thẩm Thu Kích và Cố Nhung, vui vẻ nói: “Ái chà, lần trước chưa được ngủ chung với các cậu, không ngờ hôm nay được ngủ chung rồi.”
Thẩm Thu Kích: “…”


Du Kim Hải vui vẻ nhưng Thẩm Thu Kích không cười nổi, hắn yêu cầu Cố Nhung phải ngủ bên cạnh hắn, không được nằm cạnh ai trừ mình ra.
“Nhưng anh cũng ngủ bên một đứa con trai khác còn gì.” Cố Nhung phản đối hành vi tiêu chuẩn kép của Thẩm Thu Kích.


Chẳng qua không phải do Cố Nhung để ý, cậu chỉ muốn nằm ngủ ở giữa, bằng không ngủ ngoài cùng cạnh Thẩm Thu Kích cũng rất sợ —— Cậu vừa giải thích cho nhóm Du Kim Hải rằng Kỷ Diệu và bạn cậu ta bị ngã vì trên đất có nước, nhưng mấy lời đó chỉ để lừa Du Kim Hải mà thôi, Cố Nhung mới là người rõ nhất: Toàn bộ những gì Kỷ Diệu nói có liên quan rất lớn tới chân tướng sự việc.


Ai ngờ sống cùng Thẩm Thu Kích đã lâu, lại thêm Thẩm Thu Kích bị yêu đương làm tổ trong đầu, đeo lên lớp mặt nạ “chồng hiền chồng đảm” dài ngày khiến Cố Nhung gần như quên mất trước đây hắn là một người ác liệt cỡ nào.


Mà Thẩm Thu Kích vì không để Cố Nhung ngủ ở giữa lại bắt đầu híp mắt giở trò cũ, kể vài câu chuyện ma “không ảnh hưởng tới cục diện”, chặt đứt suy nghĩ của Cố Nhung: “Nhưng nếu em ngủ ở giữa, chân sẽ phải chĩa ra cửa lều, vừa rồi nhóm Kỷ Diệu bị kéo chân, lỡ may…”


Thẩm Thu Kích còn chưa nghĩ ra lỡ may có gì, Cố Nhung đã nghĩ ra thay hắn, dù sao từ trước đến nay năng lực tưởng tượng của Cố Nhung rất mạnh: Lỡ may nếu nửa đêm đang ngủ, có “người” mở cửa lều bọn họ, thế chẳng phải là tóm được chân người nằm kéo ra ngoài sao?


Cho nên Thẩm Thu Kích vừa mới nói mấy chữ, Cố Nhung đã tự dọa mình sợ cuống lên, lập tức vươn tay chặn miệng Thẩm Thu Kích: “Không lỡ gì hết, em ngủ ngoài cùng.”


Nhưng trong lều không chỉ có mỗi mình Cố Nhung nghĩ nhiều, còn có Du Kim Hải vì cắt sỏi mật mà cắt luôn cả miếng gan, cậu ta nghe Thẩm Thu Kích nói xong thì sợ xanh mặt, vừa đau lòng vừa ghen tỵ nói: “Tôi cũng muốn ngủ ngoài cùng.”


“Khỏi ngủ.” Thai Nhất Thành trầm mặt vỗ vai cậu ta, “Chúng ta thức đêm ôn bài đi.”
Cố Nhung: “…”


“Nhìn chuyện tốt anh làm đi.” Cố Nhung hạ giọng, vừa mắng vừa véo eo Thẩm Thu Kích. Đáng tiếc tên này da dày thịt béo, chút sức của Cố Nhung còn không đủ gãi ngứa cho hắn, vì thế Thẩm Thu Kích nắm chặt tay Cố Nhung, vòng từ sau lưng ôm lấy cậu nằm xuống, còn dùng giọng điệu vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ nói: “Được rồi được rồi, trong lều còn có nhiều người lắm, em đừng quyến rũ anh nữa, mau ngủ đi.”


Cố Nhung: “?”
Ai quyến rũ anh?
Cố Nhung sợ Thẩm Thu Kích lại nói ra câu gì đó không phải tiếng người, vội ngoan ngoãn nằm xuống nhắm mắt.


Cuối cùng Du Kim Hải vẫn chia rẽ được phòng 419, mãn nguyện nằm cạnh Thẩm Thu Kích, thế nhưng cậu ta không có gan ôm Thẩm Thu Kích nên đành ôm chặt tay Lương Thiếu bên cạnh, câu trước vừa bảo muốn học bài thâu đêm với Thai Nhất Thành, kết quả vừa ngả lưng đã ngủ nhanh hơn cả Cố Nhung, chưa nhắm mắt bao lâu đã ngáy ầm ĩ.


Người khác đi ngủ thì sấm đánh không tỉnh, tên này thì hay rồi, đi ngủ ngáy ra sấm.
Thậm chí Cố Nhung trùm kín chăn quá đầu vẫn không ngủ được, cậu khẽ cử động, Thẩm Thu Kích bên cạnh cũng cử động theo, nhiều lần xoay qua xoay lại, xem ra cũng bị mất ngủ.


Đến lần xoay người thứ bảy của Cố Nhung, Thẩm Thu Kích trầm giọng hỏi cậu: “Sắp một giờ sáng rồi, vẫn không ngủ được à?”
“Lần trước Du Kim Hải ở phòng chúng ta mà em không biết cậu ta ngáy to thế.” Cố Nhung xốc chăn lên, bất đắc dĩ nói, “Thế này thì sao ngủ được?”


Cố Nhung nói xong bỗng nhớ ra một chuyện: Lúc xảy ra động đất chạy xuống tầng cậu còn thuận tay mang theo một gói túi giấy, Cố Nhung vốn nghĩ sau khi họ chạy được ra khỏi ký túc xá chắc chắn sẽ phải tìm nơi để ngồi, mang theo để lau bụi bẩn, lại không ngờ có lều vải cho bọn họ ngủ nghỉ, không cần dùng đến khăn giấy.


Nhưng bây giờ có thể dùng chúng để nút lỗ tai.
Cố Nhung nhớ cậu đặt gói khăn giấy dưới gối đầu, vì vậy xoay người đối diện với mặt Thẩm Thu Kích, thò tay muốn tìm khăn giấy.


Nhưng tám nam sinh trưởng thành nằm trong một cái lều vải vẫn khá chật chội, lại vì trong lều không có ánh đèn nên Cố Nhung sờ không chuẩn, cái tay thò thẳng vào ngực Thẩm Thu Kích.


Cố Nhung biết vóc người Thẩm Thu Kích rất đẹp, sau khi yêu nhau cậu đã sờ cơ ngực và cơ bụng của hắn không biết bao nhiêu lần, cảm giác rắn chắc lại dẻo dai, rất dễ khiến người khác bị nghiện.


Bây giờ bọn họ còn đang ngủ ngoài trời nên không có điều hòa, gió đêm thì lạnh buốt, nhiệt độ cơ thể Thẩm Thu Kích thì cao, lồng ngực vô cùng ấm áp, tay Cố Nhung sờ phải lại không nỡ rời đi, còn ma xui quỷ khiến cảm thấy sờ cách lớp vải không đã ghiền, thuận theo khe hở cúc áo ngủ mon men vào, dán lên ngực hắn vuốt ve.


“Em làm gì đấy?”
Thẩm Thu Kích không phải người chết, hắn chưa hề ngủ, nhưng dù ngủ rồi mà bị Cố Nhung “sàm sỡ” kiểu này, hắn ngủ nổi không?


“Khụ khụ…” Giọng nói trầm thấp khàn khàn khiến Cố Nhung chợt tỉnh táo, cũng khiến cậu nhận ra mình đang làm gì, vội ho nhẹ hai tiếng, thu tay chột dạ nói: “… Em đang tìm khăn giấy.”
Thẩm Thu Kích cười lạnh: “Tìm trên ɖú anh?”


“Sao anh thô bỉ vậy?” Tai Cố Nhung hơi nóng lên, ngượng ngùng giải thích, “Không phải là do trời tối quá không thấy gì ư?”
Động đất không cắt điện, bên ngoài vẫn có ánh đèn rọi vào, nhưng trùng hợp là lều vải của bọn họ nằm ở nơi khuất bóng nên khá tối.


Thẩm Thu Kích xùy một tiếng: “Ha ha.”
“Thấy rồi thấy rồi.” Cố Nhung đuối lý trước nên không dám mạnh miệng với Thẩm Thu Kích, vo hai tờ giấy lấy được dưới gối thành hai cục nhỏ nhét vào tai, “Em ngủ đây.”
Thẩm Thu Kích đổi tư thế ôm Cố Nhung: “Sao bây giờ em ngủ nhanh thế.”


Tư thế hiện tại còn thân mật hơn tư thế ngủ ban nãy của bọn họ, cũng vì vậy nên Cố Nhung có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trên cơ thể của Thẩm Thu Kích cùng nhiệt độ ấm áp nóng bỏng thuộc về hắn.


“Cho anh.” Thẩm Thu Kích khẽ thì thầm vào tai cậu, dục vọng chồng chất trong giọng nói như ngưng tụ lại, bủa vây bao lấy Cố Nhung.
Mặt Cố Nhung đỏ bừng, đồng thời cũng có chút hoảng hốt: “Trong lều có tám người, anh, anh…”


“Anh đang bảo cho anh hai cục giấy, em nghĩ đi đâu vậy?” Không biết Thẩm Thu Kích cố ý hay vô tình mà bây giờ mới chịu nói rõ, đôi môi như hôn phớt qua tai Cố Nhung, dường như muốn Cố Nhung phải “khó chịu” theo hắn.
“À…” Cố Nhung nhỏ giọng đáp.


Cậu còn chưa dứt lời, sau lưng Thẩm Thu Kích lại vọng đến tiếng nói âm u của Du Kim Hải: “Cho tôi hai viên luôn.”
Thẩm Thu Kích và Cố Nhung nghe thấy giọng cậu ta đều ngẩn ra, Thẩm Thu Kích hỏi: “Sao cậu lại dậy?”


Kết quả Du Kim Hải lại tỏ ra ấm ức không thôi: “Hai cậu nói chuyện nóng như lửa thế, tôi ngủ nổi chắc?”
“Cmn…” Thẩm Thu Kích ngứa răng muốn mắng người.
Nếu không phải do Du Kim Hải ngáy to như sấm, hơn nửa đêm rồi hắn còn bị mất ngủ mà liếc mắt đưa tình với Cố Nhung ư?


“Ấy… Chờ chút, đừng lên tiếng.” Kết quả Du Kim Hải chợt bảo bọn họ giữ im lặng.


Trong lều vải yên tĩnh mờ tối, ba người bọn họ chỉ có thể nghe thấy tiếng gió đêm thổi qua phần phật, nhưng dường như trong tiếng gió ấy còn trộn lẫn một loạt tiếng bước chân cùng tiếng kéo lẹt rẹt rất dễ khiến người ta coi nhẹ.


Nhưng tiếng động cực nhỏ chớp mắt đã bị tiếng bước chân tới gần lớn hơn thay thế.
Mà tiếng gió vẫn rõ ràng như xuyên qua lớp vải ngăn ùa vào, làm những người trong lều cảm thấy rét buốt xương.


Du Kim Hải nghe tiếng bước chân tới gần, trong lòng hơi hoảng hốt, hỏi bọn họ: “Các cậu có nghe thấy tiếng gì không?”
“Tôi nghe thấy.” Giọng người thứ tư vang lên trong bóng đêm, nghe từa tựa Thai Nhất Thành.


Giọng của cậu ta dọa Du Kim Hải giật nảy mình, nếu không phải có Lương Thiếu nằm giữa, Du Kim Hải đã đấm cho Thai Nhất Thành một quyền: “Đệt, cậu tự nhiên lên tiếng làm tôi giật cả mình.”
Đối với lời mắng của Du Kim Hải, Thai Nhất Thành lại nói một câu không liên quan: “Lạnh quá.”


Cố Nhung không nghe thấy tiếng bước chân kia, cậu nói với Du Kim Hải: “Hình như không có tiếng bước chân.”
Du Kim Hải che đi trái tim đang đập thình thịch: “Có phải ai đó nửa đêm dậy đi vệ sinh không?”


“Chắc thế.” Cố Nhung nói, bọn họ sẽ không mở cửa lều vải ra xem thử các lều khác có người dậy đi vệ sinh hay không. Nếu lỡ sau khi kéo khóa xuống, vén cửa lều lên lại thấy mặt của “thứ” gì đó, Cố Nhung nghĩ có lẽ mình sẽ bị dọa ngất đi, vội trùm chăn lên chui vào ngực Thẩm Thu Kích.


Du Kim Hải cũng nói: “Thôi kệ, ngủ thôi ngủ thôi.”
Cố Nhung hỏi cậu ta: “Có cần giấy nữa không?”
“Cần.” Du Kim Hải trả lời, “Cho tôi nữa.”


Muốn đưa hai viên giấy vào tay người khác trong bóng tối không hề dễ dàng, khó tránh khỏi việc chạm vào nhau, nhưng Cố Nhung là râu hùm của Thẩm Thu Kích, Du Kim Hải không dám vuốt, cho nên cậu ta nói xong thì bật di động chiếu sáng, nhận lấy viên giấy Cố Nhung đưa cho, sau đó nhanh chóng tắt màn hình, chỉ sợ mình làm phiền đến những người khác trong lều nghỉ ngơi.


Chờ ánh sáng tắt đi, Du Kim Hải nhìn thấy Thai Nhất Thành nằm cạnh Lương Thiếu nhắm mắt ngủ, hơi thở đều đặn, buột miệng mắng: “Cái thằng Thai Nhất Thành này, vừa rồi còn nói chuyện với mình mà, sao ngủ nhanh vậy được?”
Cậu ta nói xong liền nhét giấy vào tai, đắp chăn nằm xuống.


Nhưng người nói vô tâm người nghe hữu ý, câu nói kia của Du Kim Hải khiến đôi mắt nhắm lại của Cố Nhung mở choàng ra, một suy nghĩ đáng sợ hoang đường nhưng có khả năng nhất bỗng vụt qua đầu cậu —— Có thật người nói chuyện với Du Kim Hải là Thai Nhất Thành không?


Trong lều tối như vậy, cậu nằm bên cạnh Thẩm Thu Kích nên không thấy rõ, nếu không phải Thẩm Thu Kích và cậu vừa tiếp xúc thân mật, cậu cũng sẽ không xác định được vừa rồi có phải là hắn đang nói chuyện với mình không.


Cũng tỷ như Du Kim Hải, giữa cậu và cậu ta còn có Thẩm Thu Kích ngăn cách, rốt cuộc Du Kim Hải có tỉnh thật không, ngoại trừ nghe thấy tiếng cũng chỉ có Thẩm Thu Kích cạnh cậu ta mới biết được.
Cho nên vừa rồi Du Kim Hải không cử động mà đã lên tiếng mới khiến mình và Thẩm Thu Kích ngạc nhiên.


Nếu là vậy, ai có thể xác nhận Thai Nhất Thành nằm cách Lương Thiếu, không trực tiếp tiếp xúc với bọn họ có tỉnh hay không đây?


Lại nghĩ đến tiếng bước chân đến gần lều bọn họ, tiếng động lạch cạch nho nhỏ bất thường… Tiếng bước chân còn đỡ, bởi vì cậu có thể biết nó từ đâu tới, phát ra như thế nào, có thể lý giải rằng những người khác dậy đi vệ sinh.
Nhưng còn tiếng lạch cạch?


Tiếng động đó xuất phát từ đâu?
Cố Nhung không nghĩ ra đáp án, cậu cảm thấy rất lạnh, lạnh như trong lều có gió, chẳng qua lều đã được đóng chặt thì lấy đâu ra gió?
“Hình như hơi lạnh.” Đúng lúc này Du Kim Hải cũng lẩm bẩm một câu, “Sao tôi có cảm giác lều bị hở thế nhỉ?”


Chờ đã…
Cố Nhung bỗng trừng to mắt, cậu nghĩ mình biết tiếng cạch kia là gì rồi —— Đó là tiếng khóa cửa lều bị kéo xuống.


Nếu không phải có cơ thể nóng hừng hực của Thẩm Thu Kích bọc lấy, Cố Nhung đã sớm hét lên, cậu thò tay mò mẫm dưới gối, muốn tìm di động kiểm tra xem rốt cuộc lều vải đã đóng chặt chưa.
“Sao thế?” Thẩm Thu Kích phát hiện Cố Nhung cử động, “Lại muốn tìm khăn giấy à?”


“Tìm điện thoại.” Cố Nhung ghé vào tai Thẩm Thu Kích, “Hình như có người mở lều chúng ta.”
Du Kim Hải còn chưa ngủ, huống hồ cục giấy không phải là hàng chuyên dùng để bịt tai, hiệu quả cách âm rất bình thường, cho nên cậu ta có thể nghe thấy tiếng Cố Nhung nói chuyện.


“Cái gì?” Lời của Cố Nhung dọa cậu ta phát sợ, Du Kim Hải còn hoảng hơn cả cậu, lập tức vươn tay tìm điện thoại.
Đúng lúc này tiếng bước chân vừa biến mất lại xuất hiện, tay Du Kim Hải run lẩy bẩy, điện thoại mò được chưa kịp bật sáng đã đánh rơi, nện thẳng vào mặt Lương Thiếu.


“Ai đánh tôi?” Lương Thiếu “Á” một tiếng giật mình tỉnh giấc, giọng nói nghẹn ngào như đang che mũi nói chuyện, có lẽ do điện thoại Du Kim Hải rơi trúng mũi cậu ta.


Cả căn lều tối như bưng khiến Du Kim Hải không tìm lại được di động, may thay Cố Nhung vừa kịp tìm ra điện thoại, lúc chiếu sáng cửa lều, Du Kim Hải cách đó gần nhất hoảng sợ phát hiện —— Quả nhiên khóa cửa lều chưa kéo lên hết, chẳng biết mở thành cái lỗ từ bao giờ, lại càng không biết lúc bọn họ nằm xuống thì liệu có người nào ló đầu qua cái khe này, hoặc là… đi vào luôn không.


Du Kim Hải nương theo ánh đèn điện thoại Cố Nhung, lần nữa tìm ra di động của mình, sau đó vội bật sáng đèn pin quét quanh lều một vòng, đồng thời khiến toàn bộ người trong lều đều tỉnh dậy.


Thai Nhất Thành híp mắt, tạm thời không thể nhìn thẳng vào ánh sáng chói lòa, hỏi Du Kim Hải: “Đờ mờ Du Kim Hải, hơn nửa đêm rồi không lo ngủ mà lấy di động chiếu gì thế?”


“Tôi đang nhìn thử xem lều mình có thừa người không.” Du Kim Hải thở phào nhẹ nhõm, nhân số vẫn là tám người, không thừa không thiếu.
Nhưng cậu ta lại khiến Thai Nhất Thành sợ quá thành tỉnh, cơn buồn ngủ cũng biến mất, nơm nớp lo sợ hỏi: “Sao lại thừa người được?”


“Vừa rồi lều chúng ta chưa kéo chặt khóa.” Du Kim Hải chỉ vào cửa lều, “Không phải vừa rồi cậu cũng nghe thấy tiếng bước chân à? Có lẽ là đi tới chỗ chúng ta, đáng sợ quá.”


“Tiếng bước chân nào?” Thai Nhất Thành ngẩn ra, hoàn toàn cảm thấy Du Kim Hải có thể dọa chết mình, bởi vì cậu ta ngủ rất sâu, chưa từng nghe thấy bất cứ tiếng động khác, “Sao tôi không biết?”


Du Kim Hải lúng túng hỏi Thai Nhất Thành: “Ban nãy chúng ta đã tỉnh một lần rồi mà, tôi hỏi các cậu có nghe thấy tiếng bước chân không, cậu nói cậu nghe thấy.”
Cổ họng Thai Nhất Thành khô khốc, khó khăn nói: “Du Kim Hải, nãy giờ tôi vẫn ngủ tới giờ mới tỉnh, tôi vốn không nói vậy với cậu.”


“Vậy, vậy…” Du Kim Hải đờ đẫn, lắp bắp hồi lâu mới nói thành câu, “Thế người vừa nói chuyện với chúng ta là ai?”
Cố Nhung hít ngược một hơi, cuối cùng suy đoán của cậu đã thành sự thật.
Trong lều vải yên tĩnh như chết.


Những người tỉnh dậy nay đã hoàn toàn tỉnh táo, Lý Minh Học đứng bật dậy, vọt tới cửa kéo khóa lều vải.
“Chắc là tôi nghe nhầm rồi.” Mặt Du Kim Hải trắng bệch, nếu bảo cậu ta đang an ủi người khác còn chẳng bằng nói là đang tự lừa mình dối người.


Thẩm Thu Kích cau mày, dây cảm ác trên chân Cố Nhung không rung lên, nhưng hắn luôn cảm thấy lần gặp tà này không hề đơn giản, chỉ tiếc là lúc động đất bọn họ đi vội nên không mang theo gì trừ điện thoại, bằng không có thể tranh thủ vẽ mấy tấm bùa trừ tà, dù tác dụng không lớn, nhưng ít ra có còn hơn không.


Cũng may Cố Nhung đã ăn sợ nhiều lần, trước ngực túi áo ngủ luôn cất mấy tấm bùa phòng thân, lúc Cố Nhung đang muốn vươn tay lấy bùa, tiếng ồn ào bên ngoài đã cắt ngang động tác của cậu.