Chương 5: Chương 4

Draco sống ở cô nhi viện như ý muốn, vả lại còn làm bạn cùng phòng với Chúa tể Hắc Ám tương lai.
Bởi vì cô nhi viện không còn phòng trống, còn Tom Riddle ở chung với Draco không tồi, ít ra thì cũng không có bắt nạt cậu, cho nên phu nhân Cole sắp xếp cho họ ở một phòng.


Từ khi Draco ở lại cô nhi viện, cậu rốt cuộc hiểu vì sao Tom Riddle về sau lại trở thành Chúa tể Hắc Ám, vì sao hắn thù ghét Muggle, thậm chí còn muốn giết sạch hết bọn họ.


Nếu ngay từ đầu Draco cũng ở trong cô nhi viện, là một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa, chỉ sợ cậu cũng có thái độ y hệt như Chúa tể Hắc Ám.
Lũ Muggle ngu xuẩn nhìn cậu như thể nhìn thấy quỷ khổng lồ, tiếp đó là hét chói tai rồi bỏ chạy, đã vậy không phải một đứa mà là cả một bầy.


Tuy Draco không muốn dính dáng gì tới lũ Muggle hèn mọn, nhung bản thân cậu vẫn thấy mình bị xúc phạm, bị xúc phạm bởi một lũ Muggle, mẹ nó cậu không thể làm gì cả, đem so với việc giết cậu còn khó chịu hơn nhiều.


Cuối cùng vẫn để cho Tom Riddle - bạn cùng phòng của cậu giải thích nguyên nhân, bởi vì Draco ở chung với hắn, cho nên Draco cũng bị liên lụy và bị coi như quái vật.
Ôi, chẳng lẽ cậu nên nói tiếng cảm ơn với Merlin vì đã an bài thế này à?


Hiện tại, Draco đã mặc quần áo rách nát của Muggle, mỗi tuần cầm bánh quy nhỏ ra ngoài một lần để bán hàng từ thiện, thậm chí còn phải nuốt những cái bánh có nhân, mì sợi mà con người nuốt không nổi, cậu thật sự bắt đầu hoài nghi là liệu cậu có sống nổi cho tới lúc mười một tuổi để đi Hogwarts, hoặc là, lúc cậu mười một tuổi sẽ nhận được thư thông báo nhập học của Hogwarts sao? Draco vốn không thể xuất hiện ở thời gian này, cậu vẫn luôn thấy bất an về việc mình có được đi Hogwarts hay không.




Được rồi, cậu quyết định, dẫu cho không có nhận được thư thông báo nhập học của Hogwarts đi chăng nữa, cậu cũng sẽ tìm đủ mọi cách để lẻn vào Hogwarts, cậu phải canh chừng Tom, không để hắn xuất hiện chút dấu hiệu nào để trở thành Chúa tể Hắc Ám.


Quan hệ của Draco và Tom Riddle cũng không có tiến triển tốt lên, thậm chí còn không thể xem như bạn bè.


Mỗi ngày trôi qua của bọn họ là lời chào hỏi lạnh lùng, sau đó mỗi người việc ai nấy làm, việc Draco mỗi ngày làm là nhẫn nhịn để chịu đựng đám Muggle ngu xuẩn, sau đó là ở dưới ánh mắt mỏi mệt của phu nhân Cole mà đọc thứ khiến người ta phiền chán gọi là sách Muggle, việc Tom làm thường xuyên nhất là chơi khăm lũ trẻ ở cô nhi viện và kết thúc là bị phu nhân Cole nhốt lại.


Phải, từ sau khi hắn biết được sức mạnh của mình là pháp thuật từ Draco, hắn bắt đầu lạm dụng pháp thuật để xử đám nhóc ở cô nhi viện, khiến bọn nó sợ tới mức không dám đứng trước mặt Tom Riddle nữa.


Draco bắt đầu nghi ngờ độ chính xác từ quyết định của mình, cậu đã ở cô nhi viện gần ba năm, nhưng không có cái gì gọi là tiến triển, mỗi ngày cậu sắm vai trẻ mồ côi Muggle, thậm chí là để đám Muggle bao vây mình, ôi Merlin, nếu để cha biết mình phải sống như một con gia tinh nuôi trong nhà những ngày qua, e là cha cậu sẽ cho nổ cái cô nhi viện này thành từng mảnh luôn.


Vứt cái áo khoác mặc trên người lên ghế, Draco lập tức gục ở trên giường, hôm nay cậu bị vắt kiệt sức khi ôm một cái rổ bánh quy nhỏ rồi đi dọc cả con phố.


"Ôi, tất thối của Merlin, cuộc sống này rốt cuộc tới khi nào mới xong đây! Lúc trước mình nên trực tiếp bóp ch.ết thằng chả luôn cho rồi, vậy thì sẽ không có chuyện gì hết, mẹ nó, đã vậy còn phải ngáp ở đây thêm mấy tháng nữa mới được đi!"
"Bóp ch.ết cái gì?"


Draco giật mình, vội vàng nhìn về cái giường bên cạnh, Tom Riddle đã ngồi lên đó từ bao giờ, hắn mỉm cười với Draco, sau đó chỉ về phía cổ áo của cậu, "Thả lỏng ghê, không nghĩ là cậu cũng có lúc chật vật như vậy."


"......" Gương mặt tái nhợt của Draco hơi nóng lên, cậu thấp giọng chửi một tiếng, sau đó cúi đầu sửa lại cổ áo cho tốt, kéo dài giọng để lấp đi sự xấu hổ của mình, "Cậu về hồi nào đó? Không phải đang bị phu nhân Cole cấm túc à?"


Tom nhún vai thờ ơ, "Trước khi cậu về tôi đã ở đây rồi, cậu vừa mới nói cái gì?" Hắn nhướng mày nhìn Draco, "Cậu định bóp ch.ết ai à?"
"......!Không, không ai cả, cậu nghe lầm đấy." Draco khô khốc nói.


Tom híp mắt lại, nhưng hắn cũng không hỏi tiếp, một ngày nào đó, hắn sẽ biết được bí mật nhỏ kia của Draco, trước lúc đó, hắn cho phép Draco tiếp tục giấu giấu giếm giếm.
"Nói cho tôi nghe một chút về Hogwarts đi." Tom sờ thú cưng của mình, đặt câu hỏi với Draco.


Draco cao ngạo nhướng mày, cực kì không muốn đề cập tới Hogwarts trước mặt Chúa tể Hắc Ám, "Chờ tới lúc cậu mười một tuổi thì tự nhiên sẽ biết thôi, tôi có nhập học ở đó đâu."


Đáng tiếc, Chúa tể Hắc Ám tương lai rất vô tình mà từ chối đề nghị của Draco, hắn liếc mắt nhìn Draco, nói nhẹ: "Chờ tới lúc mười một tuổi còn tận mấy tháng, tôi nghĩ cậu hẳn hiểu rất rõ về Hogwarts, đừng vội chối tôi, Draco, nhớ lại thú cưng của tôi đi."


Quả nhiên, như dự đoán của Tom, sắc mặt của Draco ngồi đối diện hắn liền trở nên tái nhợt, mỗi lần nhắc tới rắn, Draco đều rất phản kháng, thậm chí còn không dám chạm tới con rắn thú cưng của hắn, cho nên Tom không hề thấy chán mà lấy rắn ra đe dọa Draco, chưa kể là lần nào cũng hiệu quả.


Draco nhếch khóe môi lên một cách yếu ớt, cậu phát hiện từ lúc quen biết Tom Riddle, cậu vẫn luôn ở trạng thái bất lợi.


"Hogwarts là trường học pháp thuật bồi dưỡng phù thủy, có tổng cộng bảy năm học, chúng ta sẽ ở trong ký túc xá của trường, chỉ có thể về nhà vào Lễ Giáng Sinh, dĩ nhiên là ở lại trường cũng được, tôi nghĩ cậu sẽ vui mừng khi ở lại trường, đúng chứ?"


Tom gật đầu và nở nụ cười với Draco, "Không chỉ có tôi, cậu cũng sẽ ở lại."
"Có lẽ tôi bằng lòng quay lại cô nhi viện, so với cậu, phu nhân Cole vẫn thích tôi hơn." Draco không nhịn được phản bác lại, cậu không muốn thấy vẻ đắc ý trên mặt Tom.


Tom nhìn Draco như đang nhìn một thằng ngốc, "Không," Hắn bình tĩnh nói ra sự thật, "Tôi nhìn ra được, mỗi ngày cậu đều nén giận, hận không thể tránh xa đám này ra, làm thế nào cậu lại muốn trở lại cô nhi viện?"


Draco đơ người nhìn Tom, việc bị Chúa tể Hắc Ám tương lai đoán trúng suy nghĩ trong lòng làm cậu bất an, "Tôi muốn nghỉ ngơi, ngày mai còn phải tiếp tục lật mấy cuốn sách giáo khoa ch.ết bầm kia nữa."
Tom lười nhác gật đầu, "Vậy ngủ ngon, Draco."


Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, mỗi ngày Draco vẫn tiếp tục sống chung với Muggle, còn Tom đã sửa lại một số hành vi, hắn không tiếp tục dùng pháp thuật hù đám trẻ ở cô nhi viện, cũng không giấu đồ chơi của chúng nữa, thay đổi đó làm Draco cảm thấy vừa lòng, tuy Tom Riddle vẫn ghét Muggle, nhưng chẳng phải mọi thứ đang theo chiều hướng tốt sao?


Sau một thời gian chờ đợi, Draco rốt cuộc gặp được giáo sư tới từ Hogwarts.
Đó là vào một ngày mùa hè năm 1938, Draco vùa mới đem tiền từ việc bán hàng từ thiện giao tận tay phu nhân Cole thì thấy một đám nhóc ôm lấy một người đàn ông tóc dài và râu dài.


Khi Draco thấy rõ mặt người nọ, cậu hít vào một hơi, đó là Albus Dumbledore hồi trẻ.
Vào năm sáu ở Hogwarts, Draco đã tận mắt thấy Dumbledore rơi xuống từ Đài Thiên Văn, lúc này lại gặp được Dumbledore lần nữa, Draco không biết mình mang tâm trạng gì.


Cách ăn mặc của Dumbledore vẫn là kiểu quần áo quái dị như mọi khi, giơ tay tới phu nhân Cole, "Buổi chiều tốt lành, phu nhân.
Tôi là Albus Dumbledore, tôi có viết thư cho bà để hẹn gặp mặt vào ngày hôm nay."


Phu nhân Cole nhìn bộ âu phục đỏ tím có hoa văn con thiên nga quái dị trên người Dumbledore mà nhíu mày, nhưng vẫn chìa tay ra, "Đương nhiên là tôi nhớ, tốt hơn là chúng ta nên tới văn phòng của tôi----" Nói tới đây, phu nhân Cole hơi dừng lại, sau đó nói với Draco còn đứng ở một bên: "Draco, con có thể về phòng."


Draco nhìn Dumbledore một cái thật sâu, rồi mới đi tới phòng của mình mà không quay đầu lại.
Dumbledore chớp chớp mắt nhìn thân ảnh của Draco rời đi, sau đó cười tủm tỉm với phu nhân Cole: "Đứa bé vừa nãy gọi là Malfoy?"


"Phải, thằng bé được nhận nuôi vào ba năm trước, tên là Malfoy, ngài làm sao biết được?" Phu nhân Cole dẫn Dumbledore vào phòng vủa mình, bà mời Dumbledore ngồi trên ghế trước bàn làm việc của mình, sau đó mới đi đánh giá con người quái lạ này.


"Tôi tin là trong thư đã ghi rất rõ, hôm nay tôi tới là vì việc của Tom Riddle và Draco Malfoy, tôi muốn bọn trẻ đến trường của chúng tôi để học."
Dumbledore lấy một tấm da dê trống từ trong túi ra, quơ quơ đũa phép, sau đó đưa tờ giấy cho phu nhân Cole, "Bà xem đi, có ghi rõ ràng."


Ánh mắt của phu nhân Cole hơi hoang mang, sau đó chuyên chú nhìn tấm da dê kia, "Ừ, trình tự thủ tục hoàn toàn phù hợp, tôi nghĩ, tôi có thể đưa ngài đi xem Draco và Tom."


Nói tới đây, phu nhân Cole hơi dừng lại, sau đó, bà miễn cưỡng nói tiếp, "Tôi nghĩ tôi cần nhắc ngài trước, Draco là một đứa trẻ ngoan, tuy tính cách của thằng bé hơi ngạo mạn, lại không hòa hợp với tập thể lắm, nhưng bản chất lại không xấu, chỉ là Tom......"


"Tom Riddle?" Dumbledore chớp mắt, nở nụ cười ôn hòa với phu nhân Cole, "Bà có thể nói với tôi về chuyện của hai đứa nhỏ không?"


"Đương nhiên." Phu nhân Cole gật đầu, "Draco là đứa trẻ xuất hiện ở trước cửa cô nhi viện vào ba năm trước, cha mẹ thằng bé qua đời và không còn người thân nào cả, tôi liền nhận nuôi thằng bé, dù sao thằng bé mới chín tuổi, tôi không thể mặc kệ thằng bé được.


Còn về phần Tom, mẹ của đứa trẻ đó đã té xỉu trước cửa cô nhi viện, chờ tới lúc chúng tôi đưa bà ấy vào trong nhà, bà đã không trụ nổi nữa, chỉ chừa lại đứa nhỏ Tom này, Tom......!là một đứa trẻ quái dị, từ hồi nhỏ đã rất quái dị rồi, hiện tại thì càng quái dị hơn nữa......"


"Quái dị? Ý bà là ở mặt nào?" Dumbledore ôn hòa hỏi.


Phu nhân Cole lựa từ một chút, sau đó lại cau mày nói tiếp: "Tom thích bắt nạt mấy đứa trẻ khác, hơn nữa còn rất nặng tay, thằng bé lấy con thỏ bông của Billy Stubbs để lên trên trần nhà, tuy rằng tôi thấy Tom không đủ khả năng làm vậy, nhưng chỉ có mỗi thằng bé và Billy là có mâu thuẫn.


Hơn nữa, bọn trẻ trong cô nhi viện đều sợ thằng bé, thậm chí còn không dám tới gần nữa."
Nói tới đây, phu nhân Cole ngước lên nhìn Dumbledore, "Ngài đưa Tom Riddle tới trường làm tôi rất vui, bọn trẻ trong cô nhi viện cũng sẽ vỗ tay vui mừng."


Nghe xong lời tự thuật của phu nhân Cole, Dumbledore đứng thẳng người, "Tôi nghĩ, giờ bà có thể đưa tôi đi xem hai đứa nhỏ rồi.".






Truyện liên quan