Chương 87: Chương 86

Sau khi tiệc khai giảng kết thúc, Tom nhìn Draco đi theo Huynh trưởng Slytherin rời khỏi lễ đường, mãi tới khi cậu biến mất khỏi tầm nhìn, hắn mới quay đầu nhìn sang Dumbledore ở bên cạnh.
"Có chuyện gì sao, giáo sư Dumbledore?"


"Cảm ơn Merlin, có thể nhìn thấy trò ở Hogwarts thật sự là một chuyện vui vẻ." Đôi mắt màu lam của Dumbledore sáng lên sau mắt kính hình bán nguyệt, ánh mắt đó hiền từ như đang nhìn học sinh mà bản thân hài lòng nhất.
"Đã qua bao lâu rồi nhỉ? Chà, lớn tuổi rồi nên có một số chuyện không nhớ rõ lắm."


Tom mím môi một cách mất tự nhiên, kể cả mối quan hệ với Dumbledore bây giờ đã chuyển biến tốt đẹp hơn, hắn vẫn không thích ứng được cái ánh mắt của vị giáo sư này nhìn mình.
"Tới phòng làm việc của thầy đi, chúng ta cần một cuộc trò chuyện vui vẻ, đã lâu lắm rồi không được thấy trò."


Kể cả Tom có không muốn đi chăng nữa nhưng hắn vẫn đi theo Dumbledore đến phòng làm việc của Hiệu trưởng, đây là lần đầu tiên Tom đi vào phòng làm việc của Hiệu trưởng Hogwarts.


Phòng làm việc là căn phòng hình tròn rộng rãi, trên bức tường của căn phòng là bức chân dung của các Hiệu trưởng trước, trong số đó, Tom nhìn thấy bức chân dung của Armando Dippet, Hiệu trưởng Dippet đang ngủ gục trong tranh.


Con phượng hoàng Fawkes không mất nhiều sức lực để đậu trên một cái cây sào cao được mạ vàng, nó liếc nhìn Tom đi theo Dumbledore một cái rồi nhắm mắt lại.
"Ái chà, xem ta nhìn thấy ai đây này, Tom Riddle."
Tom nghe thấy tiếng nên quay đầu lại thì thấy Nón Phân Loại được đặt ở trên bàn.




Cái nón đó không có khác gì vào lần đầu tiên mà hắn nhìn thấy, vẫn là bộ dạng bẩn thỉu và tả tơi.
"Chà chà, khi cậu đội ta lên là ta đã biết trong cơ thể cậu có dòng máu của Salazar."
"Cho nên ông đưa tôi đến Slytherin?" Tom nheo cặp mắt màu đỏ lại và nhìn Nón Phân Loại cằn nhằn.


"Thật ra cậu cũng rất hợp với Ravenclaw, giống như lời mà ta đã nói với Draco Malfoy, các cậu giống như thèm khát tri thức, nhưng dòng máu của cậu lại bắt đầu phải đi đến Slytherin, bởi nơi đó mới mang lại được vinh quang cho cậu."


Nghe lời của Nón Phân Loại, Tom cong môi lên, bảo sao Draco lại mất nhiều thời gian lúc chọn nhà như vậy, hóa ra là vì cái mũ rách này định đưa cậu vào Ravenclaw, Tom thậm chí còn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt nghẹn lời của Draco.


"Coi ra trò và Nón Phân Loại nói chuyện rất vui vẻ, Tom." Dumbledore chỉ về phía ghế sô pha, sau đó ngồi xuống ở cái đối diện.
"Có muốn ăn thử kẹo gián không? Chà, chúng ta đã không gặp nhau lâu lắm rồi."


Dumbledore ngồi trên ghế sô pha đối diện Tom và nở một nụ cười khôn ngoan mà Tom rất quen thuộc nhưng cực kì không thuận mắt với hắn.
"Bây giờ tôi là Kirke, tôi nghĩ ngài có thể nhớ kỹ vụ này, giáo sư Dumbledore."


Tom đè nén lửa giận sửa lại chỗ sai của Dumbledore, lão ong mật ch.ết tiệt này biết hắn ghét cái tên Tom tới mức nào.


"À, dĩ nhiên, nhưng bây giờ chỉ có hai người chúng ta thôi." Dumbledore cười khúc khích và múc một muỗng bánh kem vị chanh trên bàn trà bỏ vào miệng, sau đó nhăn mặt lại thành một cục như dự đoán của Tom.
"Tom, có thể thấy trò ở đây, coi ra thí nghiệm của trò đã thành công rực rỡ."


Nghe lời của Dumbledore, Tom không thể không gật đầu, hắn nở một nụ cười để làm nét mặt của bản thân trông có vẻ chân thành, "Tất nhiên, giáo sư đã giúp đỡ tôi rất nhiều, không thì tôi rất khó có thể hoàn thiện được cái thí nghiệm đó."


"Phần lớn là ý tưởng của riêng trò, Tom." Sau khi Dumbledore thấy được nét mặt của Tom thì không khỏi bật cười.
"Trò đã gặp được Draco rồi? Chà, thầy nghĩ trò ấy nhất định sợ dữ lắm....."


Nhắc tới Draco, Tom cũng bĩu môi và cười, "E là em ấy cho rằng tôi đã trở thành một lão già, hoặc là----" Tom dừng lại, sắc mặt hơi mất tự nhiên nhưng chỉ một lát sau đã thờ ơ nhún vai, cứ như cảm xúc vừa nãy chỉ là ảo giác.


"Dù sao những thứ em ấy lo lắng sẽ không thể trở thành sự thật, tôi rất mong chờ em ấy khám phá ra, nhất định thú vị dữ lắm."
"E là Draco không mong đợi điều này đâu, trò thật sự không muốn ăn thử sao Tom?"


Tom vừa nghe Dumbledore nói vừa nhìn qua bàn trà, trên đó có để vài loại kẹo của tiệm Công Tước Mật, nào là kẹo bay, kẹo gián, bánh kem vị chanh, còn có bánh bí ngô ( ), Tom suy nghĩ một lát rồi vẫn quyết định từ chối ý tốt của Dumbledore, "Cảm ơn giáo sư, không cần đâu."


Những ngày sau đó, ngoại trừ ở lễ đường thì Tom không có thấy bóng dáng của Draco, cậu giống như đã dồn vào việc học ngay từ khi mới bắt đầu năm học, hơn nữa còn dành nhiều thời gian trong thư viện, nhưng Tom biết đó chỉ là vỏ ngoài, e rằng Draco đang sợ hãi tìm tài liệu điều tr.a để biết được trong sáu mươi năm qua đã xảy ra chuyện gì.


Khi chương trình dạy Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám bắt đầu, Tom cũng bắt đầu bận rộn hết cả lên, trở thành giáo sư của Hogwarts là nguyện vọng của hắn từ trước cho tới giờ, nhưng lúc này Tom lại nhận ra rằng hắn không thấy thỏa mãn, bởi vì hắn không thấy được bóng dáng của Draco ở trên lớp của hắn.


Mãi cho tới buổi sáng ngày thứ năm......
Tom bước vào phòng của giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám cùng cuốn sách kẹp dưới cánh tay, khi bước vào phòng, Tom lập tức thấy được Draco ngồi giữa một đám Slytherin, mái tóc bạch kim của cậu rất dễ bị chú ý trong đám đông.


"Chào buổi sáng, thầy nghĩ các trò hẳn đã biết thầy rồi, vậy thì thầy không lãng phí thời gian để tự giới thiệu nữa." Tom đứng trên bục giảng và đảo mắt quanh học sinh có mặt trong phòng.


Khi tầm nhìn của hắn di chuyển đến chỗ nữ sinh Slytherin ở bên cạnh Draco, Tom mới thấy có chút quen quen, hình như là cô gái nhỏ đứng chung với Draco lúc ở nhà ga.
Thờ ơ dời mắt đi, Tom bắt đầu lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám cho tân sinh năm nhất của Slytherin.


Dù ở trên lớp Tom đã không cố tình để ý tới Draco nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được ánh mắt của Draco ở trên người hắn, cho tới khi lớp học kết thúc, ánh mắt đó mới âm thầm biến mất.


Tom dùng cơm trưa xong liền đi tới thư viện, hắn biết rằng vào giờ nghỉ ngơi mỗi ngày, Draco đều sẽ đến thư viện, nếu bây giờ hắn đi tới thư viện thì nhất định có thể gặp được Draco.


Thư viện yên ắng tới mức nghe được tiếng hít thở, Tom chào hỏi với thủ thư Irma Pince xong liền đi đến chỗ giá sách, khi đến cái giá sách thứ năm đếm ngược từ chỗ cái ghế, Tom phát hiện ra Draco đang cúi đầu chăm chú đọc sách như dự đoán, trên bàn là bút lông chim để lăn lốc cùng vài cuộn giấy da, còn có cả những chồng sách pháp thuật rõ ràng không nằm trong phạm vi kiến thức của năm nhất.


Tom nhướng mày, tùy ý cầm lấy một quyển sách từ trên giá xuống và đi đến bên cạnh Draco, lúc vừa mới ngồi xuống, Draco đã ngẩng đầu lên vì kinh ngạc.


"......!Kirke?" Draco cứng họng nhìn cái con người đột ngột ngồi bên cạnh mình, dưới cái nhướng mày cao lên dần dần của Tom, Draco mới miễn cưỡng bổ sung thêm, "Giáo sư."


"Làm bài tập sao?" Tom cong môi và nhìn Draco đang rất bình tĩnh đóng cuốn sách ngoại khóa lại rồi đặt nó lên trên cùng của chồng sách, sau đó thực hiện một loạt động tác lưu loát như rút ra một quyển sách pháp thuật khác, mở sách ra, cầm lấy bút lông chim rồi mở tấm giấy da ra.


"Phải, thưa giáo sư, em đang đọc sách tham khảo về Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám." Draco xoay mặt đi, đôi mắt xám nhìn vào cuốn sách tham khảo trong tay.
Ánh mắt của Tom đặt trên cuốn sách tham khảo trong tay Draco, dĩ nhiên hắn không tin lời của Draco dù chỉ là nửa chữ.


Nhưng Tom cũng không nói gì thêm, hắn chỉ đơn giản ngồi đó và nhìn từng cử động một của Draco một cách tham lam.
Nhớ lại mấy năm qua không có Draco ở bên cạnh làm bạn, thời gian lúc này trở nên cực kỳ quý giá đối với Tom.
"Chậc......"


Một đường kéo dài trên giấy da của Draco do cậu dùng sức, Draco liếc mắt qua giáo sư Kirke đang nhìn mình chằm chằm mà không thèm để ý gì tới cuộc đời, sau đó cậu bình tĩnh đổi sang một tờ giấy da khác.


Nụ cười tươi của Tom càng có ẩn ý sâu hơn, có điều mắt của Draco lại tiếp tục nhìn thẳng vào cuốn sách pháp thuật trong tay, không định để ý gì tới Tom.
Điều này làm cho Tom mong chờ việc được gặp mặt Draco cảm thấy hơi tức giận.


Hoàn toàn không để ý tới việc Draco có bực mình hay là không, Tom đưa tay lấy đi cuốn sách pháp thuật ở ngay dưới mũi Draco, đó là một quyển sách về Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, nhưng nội dung lại thích hợp cho học sinh từ năm hai trở lên.


"Nếu là để làm bài luận cho môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, quyển sách này không thích hợp với trò đâu." Kirke nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào dòng ghi chú mà Draco vừa mới đọc, "Quyển sách thích hợp với học sinh năm hai hơn, Draco à."


Vào cái giây Tom dứt lời, hắn có thể cảm nhận sự tức giận từ người ngồi bên cạnh mình nhưng nó lại được Draco giấu đi rất tốt.
"Giáo sư Kirke, em có thể tự mình làm bài luận."


Tom nhìn Draco nở nụ cười nhạt với mình và nâng cằm một cách ngạo mạn, "Chỉ là bài luận của năm nhất thôi, em không thấy nó có vấn đề gì với em cả, không cần giáo sư phải đặc biệt hướng dẫn đâu."


Cằm của Draco như có một thứ lực hút pháp thuật nào đó làm Tom rất muốn giữ lấy cái cằm nhọn ấy để ngăn không cho cậu xoay đầu qua chỗ khác, nhưng hắn không có làm như vậy, Tom không định dọa Draco bỏ chạy mất.


"Trò chỉ mới tiếp xúc với môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám thôi Draco, chưa kể trò vừa mới nhập học, giáo sư hướng dẫn cho trò cũng là chuyện nên làm."
Sau đó như dự đoán của Tom, Draco bày ra vẻ mặt ngạc nhiên giống như nghe được câu chuyện buồn cười nào đó.


Tom thấy Draco nhanh chóng nhìn lướt qua mặt mình, sau đó nhanh chóng thu gom giấy da có ở trên bàn cùng bút lông chim vào cặp của mình một cách mạnh bạo.
"Em nghĩ em cần phải về phòng sinh hoạt chung, hẹn gặp lại thưa giáo sư."


Giọng điệu mang theo chút nghiến răng nghiến lợi, Tom không hề thấy bất giờ khi tâm trạng của Draco lúc này đây đang ở bên ranh giới của sự bùng nổ, "Hẹn gặp lại Draco, nếu như có vấn đề gì quá khó, hoan nghênh trò đến phòng làm việc của thầy."


Vào giây Draco xoay người lại, Tom thấy rõ chồng sách mà Draco ôm, toàn bộ đều là ghi chép về sự kiện pháp thuật trọng đại vào thế kỉ XX.
Tác giả có lời muốn nói: Có bug hãy cho tôi biết, tôi sẽ nhanh chóng sửa chữa.
TB: Cũng sắp sửa hoàn thành rồi _(: ∠)_ đại loại là 【 lăn!


Sau đó còn gõ thêm vài chương phiên ngoại nữa, cả nhà không phiền khi phiên ngoại là "Thanh thủy" đi.
(﹁ ﹁)
Chú thích
Cho bạn không hiểu Thanh thủy là gì: Ngắn gọn là không có gì cho bạn húp cả, hên dữ lắm thì có vụn thịt hoặc nước súp để cho bạn húp.


(Đọc truyện Tấn Giang sẽ thấu hiểu cảm giác này lắm).






Truyện liên quan