Chương 91: Chương 90

"Mày nói cái gì đó, Zabini?!"
Ron nổi sùng lao tới, chỉ đũa phép vào cằm của Zabini, tốc độ của Zabini cũng không vừa, hắn cũng lấy đũa ra, trông hai người họ như muốn dùng đũa phép đâm xuyên qua cổ họng của người còn lại.


"Chẳng lẽ tao nói sai sao, đồ chuột chũi?" Zabini cười lạnh, đũa phép cầm chắc trên tay chỉ vào cổ họng của Ron, "Hay là mày tự thấy mày sẽ bay tốt hơn cả Draco, chuột chũi mà đi cưỡi chổi á? Tôi thấy nghi ngờ về vụ này đấy."


Nhóm Slytherin đứng ở một bên đều cười khúc khích, mặt của Ron Weasley càng đỏ hơn và gần như hòa làm một với màu tóc.
Làm hay lắm! Draco thật sự phải tung hô Blaise, nếu không phải vì tình huống không cho phép, e là cậu đã chỉ đũa phép vào Ron từ lâu.


"Câm miệng, Zabini!" Harry đứng ở sau lưng Ron, tuy cậu cũng thấy Ron có hơi bốc đồng khi nhào lên gây sự với Zabini, nhưng cậu cũng không thể bỏ mặt người anh em của mình.


"Đây không phải chuyện của mày Potter, để bọn họ tự giải quyết đi, đừng có xen vào chuyện của người khác." Draco nhướng mày nhìn Weasley đứng cạnh Potter, rõ ràng là Hermione Granger vẫn còn chưa kết bạn với họ, nếu không thì Draco sẽ thấy hai đứa Gryffindor cậu ghét ở bên cạnh Ron.


"Cũng không phải chuyện của mày luôn Malfoy!" Harry trừng Draco một cái, sau đó giữ chặt tay áo của Ron vì cậu đã thấy phu nhân Hooch đang đi tới sân cỏ, "Đừng Ron, mau dừng tay đi, giáo sư McGonnagal sẽ cấm túc chúng ta!"




"Đúng vậy, Harry nói không sai, cậu sẽ khiến Gryffindor bị trừ điểm, Weasley." Hermione Granger tức giận nhìn Ron rồi nhanh chóng nhìn lướt qua phu nhân Hooch và bổ sung thêm, "Mấy người mau dừng lại ngay."
"Dừng tay lại đi Blaise, Weasley sắp bị cậu làm cho tức tới phát khóc rồi kia." Draco châm chọc nhìn gương mặt càng ngày càng đỏ của Ron.


"Nếu cậu đã nói vậy thì được thôi Draco." Zabini trông rất hài lòng, về chuyện Draco chụp Quả cầu Gợi nhớ lúc nãy cũng không thèm để ý.
"Chúng ta có thể trông mong gì ở lòng dũng cảm của một con chuột chũi?"


Cuộc trò chuyện của hai người tạo ra tiếng cười lớn cho học sinh xung quanh, điều tệ nhất là học sinh Gryffindor giống như không định chừa lại mặt mũi cho Ron, tuy không có cười lớn như bên Slytherin, nhung vẫn không khỏi ôm miệng cười trộm.
Mặt của Ron đỏ bừng, hận không thể nhào qua đấm Draco một cái ngay bây giờ.


Song cậu không có cơ hội đó bởi phu nhân Hooch đã trở lại.
"Được rồi, trật tự hết đi!" Phu nhân Hooch nhìn lướt qua học sinh ở đây, "Hôm nay lớp Bay kết thúc sớm, bây giờ tan học!"


Draco hững hờ nhún vai, trông cậu không định kéo dài cuộc xung đột mới nãy, đợi phu nhân Hooch đi rồi, Draco chào tạm biệt hai người hầu của mình.
"Đừng có theo tôi, hai người muốn làm gì thì làm đi." Draco lười nhác nói.


"Nhưng mà......!Draco, cậu định đi đâu? Tôi tưởng cậu sẽ đi cùng bọn tôi tới lễ đường." Goyle gãi đầu.
"Tụi bây sẽ không muốn biết đâu."


Draco bỏ lại hai người hầu của mình và đi lên lầu ba, cậu biết cửa vào phòng làm việc của Hiệu trưởng nằm ở đằng sau một bức tượng quỷ bằng đá trên lầu ba.
Nhưng mà......!Mật khẩu để đi vào là gì?
"......"


Mẹ kiếp! Cậu đúng là quá ngốc, giờ làm gì đây? Chẳng lẽ đứng đây chờ Dumbledore ra khỏi phòng làm việc? Hay là chờ giáo sư nào đó đi vào?
Lúc Draco do dự có nên đổi qua giờ khác hay không thì cậu nghe được tiếng bước chân ở phía sau.


"Chào buổi trưa Draco." Dumbledore khúc khích nhìn Draco đang hơi bất ngờ ở trước mặt mình, dịu dàng nói: "Muốn vào trong ăn kẹo với thầy chứ? Chà, hương vị của món mới ở Công Tước Mật không tồi đâu."
"Tất nhiên, vinh hạnh của em, thưa giáo sư."


Draco theo sau Dumbledore, nhìn ông nói câu "Kẹo chanh" với bức tượng quỷ bằng đá, bức tượng dời sang hai bên, ở đằng sau xuất hiện một cái thang cuốn.
Phòng làm việc của Dumbledore vẫn như cũ với cả đống đồ vật quái gỡ, trên trường còn có bức chân dung của các vị Hiệu trưởng nhiệm kỳ trước.


"Ngồi xuống đi, Draco." Dumbledore vẫy đũa phép và nhiều loại kẹo khác nhau xuất hiện trên bàn trà.
"Lúc nãy thầy mời trò, thầy còn tưởng rằng trò sẽ tiếp tục từ chối thầy chứ, dù sao trò cũng chưa từng ăn qua kẹo mà thầy từng giới thiệu qua bao giờ."


Draco hơi do dự một chút và ngồi xuống ở ghế sô pha đối diện Dumbledore, cậu nhìn từng dĩa kẹo ở trước mặt, cuối cùng lấy một cây bút lông bọc đường trông sẽ không có hương vị quái lạ nào.
Nói thật thì, đối với khẩu vị khác người thường của Dumbledore, cậu vẫn không thể nào thích ứng nổi.


Nhìn thấy Draco cầm kẹo lên, Dumbledore có vẻ càng vui vẻ hơn, ông nháy mắt với Draco và cười dịu dàng: "Chúng ta đã không gặp nhau được bao lâu rồi? Theo ấn tượng của thầy thì lần cuối cùng là vào sáu mươi năm trước? Lúc đó trò lớn tuổi hơn nhiều so với bây giờ."


Cứ mãi làm một đứa trẻ là chuyện mà Draco không thể nào chấp nhận nhất, cậu bất lực giật khóe môi, sửa lại cho đúng: "Giáo sư, em phải nhắc thầy rằng chúng ta đã gặp nhau vào tiệc khai giảng rồi, mới chỉ tuần trước thôi."


"Phải rồi, thời gian phân loại của trò lúc đó có hơi dài." Dumbledore bật cười với Draco, đợi khi thấy mặt của Draco hơi đỏ lên thì ông mới dừng lại.
"Trò vừa nãy đứng ở đó là để tìm thầy nói chuyện gì sao, Draco?"


"Phải, thưa giáo sư." Draco gật đầu, cậu loay hoay không biết nên hỏi chuyện của Tom như thế nào, nhưng Dumbledore đã giúp cậu giải quyết vấn đề này.
"Nếu thầy đoán không lầm thì trò muốn hỏi ít chuyện về Tom?"


Draco ngước lên, hơi chần chừ rồi mới gật đầu, "Phải thưa giáo sư, thầy biết là sau khi em trở về thì có một số thứ không giống----" Cậu cau mày, không biết nên miêu tả về chuyện nên phát triển theo hướng bình thường là như thế nào, "----Nói tóm lại là không giống với ký ức của em, cho nên em muốn biết sáu mươi năm qua đã xảy ra chuyện gì."


Đối với Draco thì đây chỉ là chuyện trong nháy mắt, nhưng đối với những người khác thì là sáu mươi năm thật sự đã trôi qua, là sáu mươi năm mà Draco không có trải qua, cả trong sách cũng không có ghi chép mà cậu muốn biết, cho nên cậu chỉ có thể tìm tới Dumbledore để tìm kiếm sự giúp đỡ.


Draco có thể chắc chắn rằng Dumbledore nhất định sẽ nói cho cậu biết, dù sao thì khi đó ông ta vẫn rất tốt với mình mà.


"Tất nhiên rồi, nếu trò lo rằng Tom sẽ biến thành tên Phù thủy Hắc Ám trong ký ức của trò, thế thì thầy có thể rất vui mừng khi thông báo cho trò biết, không cần phải lo lắng Draco." Sau khi Dumbledore thấy vẻ mặt kinh ngạc của Draco, ông liền tốt bụng giải thích: "Thầy biết trò rất tò mò là tại sao chúng ta biết được, nhưng dù gì vẫn sẽ có vài manh mối nhỏ để lại giúp chúng ta tìm ra được chân tướng, không phải sao?"


"......" Manh mối để lại gì chứ, Draco lẽ ra không nói được được thứ gì về Chúa tể Hắc Ám đúng, dù sao lúc đó cậu vốn không thể nói được gì cả, Dumbledore biết được kiểu gì chứ?


"Đừng tỏ vẻ nghi ngờ như vậy đứa nhỏ à, trò để lại manh mối cũng đủ dùng đấy." Dumbledore mang tâm trạng rất tốt ăn một viên kẹo gián, "Còn nhớ lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám chứ? Cái con Ông Kẹ ấy, chà, sau khi cha của trò - Lucius Malfoy đi học ở Hogwarts, thầy đã đoán ra được người đầu tiên là ai."


Dumbledore hơi dừng lại, vẻ mặt trông nghiêm túc, "Còn Phù thủy Hắc Ám sau đó thì thầy không đoán ra được là ai cả, về sau là Tom cho thầy biết đáp án."
Nghe được lời của Dumbledore, tim của Draco đập thình thịch.


Đây là ý gì hả? Tom cho Dumbledore biết đáp án là cái gì chứ? Cho nên Tom thật sự đã trở thành Chúa tể Hắc Ám ư? Nhưng mới nãy Dumbledore rõ ràng bảo là không có......
Giống như nhìn ra được Draco đang khẩn trương, Dumbledore liền nở nụ cười trấn an với Draco, "Đừng lo lắng, nghe thầy nói hết đã."


"Ngoại hình của Phù thủy Hắc Ám do Ông Kẹ biến thành, Tom nhớ rất kỹ.
Mà sau khi trò biến mất, Tom dùng Chiết Tâm Chi Thuật với Abraxas, chà, về vụ này thì thầy nghĩ chờ khi Tom gặp trò rồi, thằng bé hẳn là sẽ nhớ nói xin lỗi thôi." Dumbledore nháy mắt với Draco làm Draco hơi thả lỏng người một chút.


"Tom biết được chuyện trò đến từ tương lai ở chỗ Abraxas, e rằng lão Malfoy không có cách nào để giải thích rõ ràng được về chuyện trò mất tích với Abraxas, cho nên ông ấy liền nói ra sự thật, và Tom cũng biết được chuyện này."


"Thế chuyện đó có liên quan gì tới Chúa tể Hắc Ám?" Draco hơi nhíu mày, "Ý em là, cậu ta đoán ra chuyện Chúa tể Hắc Ám kiểu gì?"


"Đó là điều thầy muốn đề cập tới, vào khoảng thời gian trò mới biến mất, Tom luôn luôn không ngủ được, thằng bé bắt đầu đi đêm trong thời gian dài, tính tình thì gắt gỏng và nổi khùng với những người bạn Slytherin của mình."


Lúc Dumbledore nói những câu này, trong đầu Draco xuất hiện hình dáng của Tom - một thiếu niên luôn nở nụ cười dịu dàng.
"Sau đó, Tom đã có được những tài liệu mà trò đã từng thu thập trước đó, về du hành thời gian, thầy đoán chính Abraxas đã đưa cho thằng bé những cuốn sách đó.


Abraxas là bạn của Tom cho đến khi trò ấy tốt nghiệp trường Hogwarts.
Mối quan hệ của bọn họ rất thân thiết.
Tom nhận được những cuốn sách đó xong thì bắt đầu làm thí nghiệm không ngừng, có đôi khi là những thí nghiệm rất nguy hiểm.


Sau một lần thí nghiệm thất bại, Tom đã đi tìm thầy." Dumbledore nghiêm mặt nhìn Draco, "Đó là lần đầu tiên thầy trông thấy Tom như vậy, thằng bé trông rất nguy hiểm, dường như đang chìm đắm trong cảm xúc buồn bã nào đó, đặc biệt là đôi mắt của thằng bé----"


Dumbledore dừng lại và ngước lên nhìn vào mắt Draco, "Thầy nghĩ trò hẳn có thể đoán được thằng bé đã có vấn đề gì."
Sau khi nghe cụ Dumbledore nói, Draco gật đầu, bởi vì trong đầu cậu vừa mới lóe lên đôi mắt đỏ tươi của Tom, nếu ý của Dumbledore là chỉ cái này.


"Tom nói cho thầy biết, Phù thủy Hắc Ám do Ông Kệ biến thành cũng có đôi mắt giống như vậy, hơn nữa Tom còn nói lúc nhìn thấy Phù thủy Hắc Ám kia thì cảm thấy cực kỳ quen thuộc, thằng bé tin rằng người đó chính là bản thân mình.


Vậy thì, có thể nói cho thầy biết chứ Draco, suy đoán của bọn thầy có chính xác không?"


Draco do dự một hồi thì gật đầu, nếu Dumbledore nói rằng Tom không có trở thành Chúa tể Hắc Ám, thế thì cậu cũng không cần phải giấu nữa, đúng chứ? "Tên Chúa tể Hắc Ám kia chính là Tom Riddle." Draco nhíu mày lại và bổ sung thêm, "Dĩ nhiên, không phải là Tom của hiện tại."


Tác giả có lời muốn nói: Có bug hãy cho tôi biết, tôi sẽ nhanh chóng sửa chữa.






Truyện liên quan