Chương 26: Đầu đuôi mọi sự

Type: Min Xu


Xem ra người này đã gặp phải tình cảnh giống hệt ba người chúng tôi, nhìnbộ dạng gầy trơ xương của anh ta thì nhất định là đã nhiều ngày khôngđược ăn uống gì rồi. Tôi với Tôn Kim Nguyên đều không đành lòng, vì đốiphương dù sao cũng là người bị nạn, hơn nữa còn là dân trộm mộ giốngchúng tôi, nên ra tay giúp đỡ mới phải đạo.


Tôi mở ba lô leo núi, lấy ra một miếng bánh quy đưa cho người đàn ông gầy gò trước mặt, nói:“Anh hãy ăn chút gì đi đã, lát nữa chúng ta sẽ cùng nghĩ cách rời khỏinơi này.” Nói tới đây, tôi chợt nhớ đến một việc, bèn tò mò hỏi: “Đúngrồi, vừa nãy anh nói bọn anh có tất cả năm người, thế bốn người khácđâu? Bọn họ bây giờ thế nào rồi?”


Người đó không hề khách sáo với chúng tôi, bởi anh ta đã đói quá rồi, nhìn thấy miếng bánh quy mà giống như là nhìn thấy thứ quý giá nhất trên đời, sau khi đưa tay đón lấyliền bỏ ngay vào mồm, nguyên một miếng bánh to bị anh ta ăn hết chỉ saunháy mắt. Tôi bảo anh ta đừng nôn nóng, trong ba lô của tôi vẫn còn rấtnhiều bánh quy, sau đó lại đưa cho anh ta mmojt miếng bánh quy khác.


Bởi vì ăn quá vội nên anh gầy (tôi gọi anh ta như vậy) bị nghẹn. Nhìn thânthể gầy gò yếu ớt kia, tôi thầm lo anh ta sẽ vì bị mắc nghẹn mà toimạng, bèn vội vàng lấy từ trong ba lô ra một chai nước khoáng, mở nắprồi đưa cho anh ta.


Anh ta nhìn chúng tôi bằng ánh mắt cảm kích,sau khi đã xuôi hơi mới trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi: “Vốn dĩ cả nămngười bọn tôi đều bị nhốt trong phòng giam này, nhưng có bốn tên nô lệđột ngột ch.ết đi, thế là mấy người anh em kia của tôi bị mang đi thaythế, chỉ còn lại một mình tôi bị nhốt ở đây. Nghe gã quân sư kia nói,đáng lẽ tôi cũng bị hạ Cổ, sau đó biến thành nô lệ, phải đi giúp bọnchúng xây dựng Thiên Cung, nhưng vì mấy ngày nữa là thời điểm bọn chúnglàm lễ cúng tế, nên mới tạm thời tha cho tôi một mạng. Tôi nghĩ chắc bọn chúng định dùng tôi làm đồ cúng tế đấy thôi.”




Tôi nghe anh tanhắc tới gã quân sư nào đó, bèn hỏi đó có phải là kẻ trông như một viênquan lớn kia không. Vào thời cổ đại, dùng người sống làm đồ cúng tế làmột việc hết sức bình thường. Trong một số ngôi mộ cổ, quy mô lớn, độikhảo cổ còn thường xuyên phát hiện ra các hố chôn soosng nô lệ. Trongnhững năm tháng đó, nô lệ kỳ thực chẳng khác gì súc vật, đám người quyền qúy hoàn toàn có thể tùy ý giết ch.ết. Đây là một việc mà ai cũng rõ cả, có điều bây giờ, việc này lại xảy ra ngay bên cạnh chúng tôi, chĩthoáng nghĩ thôi đã khiến người ta sợ hãi.


Anh gầy nói tôi đãđoán đúng, kẻ có bộ dạng như một viên quan lớn kia chính là quân sư củaLương Vương. Hắn là một người bình thường, không hề bị Lương Vương hạCổ. Như vậy phán đoán của Tôn Kim Nguyên lại được chứng thực thêm mộtbước nữa, nhưng cậu ta vẫn còn có chuyện chưa hiểu, bèn hỏi: “Nghe anhnói như vậy, lẽ nào Lương Vương cũng ở trong ngôi mộ cổ này ư?’


Anh gầy dường như đã ăn no uống đủ, sau khi ợ hơi mấy cái liền nói: “Đúngvậy, Lương Vương chắc chắn là đang ở trong ngôi mộ cổ này, chỉ là khôngchịu xuất hiện trước mặt chúng ta mà thôi. Dường như trong số nhữngngười ở ngoài, chỉ có gã quân sư kia là từng được gặp Lương Vương. Tôinghĩ Lương Vương có lẽ sống trong Thiên Cung.’


Trước đó, chúngtôi cho rằng mình đã xuyên không tới một thế giới khác, nhưng sau khinghe anh gầy nói ra tình cảnh của bản thân, chúng tôi đã có thể khẳngđịnh đây vẫn là thế giới ban đầu và mình chưa hề xuyên việt. Nhưng nếunhư vậy, Lương Vương há chẳng phải đã sống được sáu trăm năm rồi sao?Chuyện quả thực là quá khó tin!


Anh gầy chắc hẳn đã phải ngồi quá lâu, dần dần không cầm cự nổi nữa, bèn nhích người tới bên cạnh hàngrào sắt mà tựa vào đó để tiết kiệm thể lực. Aanh ta nói với chúng tôibằng giọng thần bí: “Tôi vốn cũng không tin trên đời này lại có chuyệntrường sinh bất lão, nhưng kể từ khi bọn tôi bị Lương Vương bắt sống,tôi khổng thể không tin vào điều này. Ngoài ra, tôi còn có thể xác địnhđược rằng truyền thuyết kia đúng là sự thực.”


“Anh muốn nói tới truyền thuyết về chín mươi chín thùng vàng và chín trăm chín mươi chín thùng sắt ư?” Tôi hỏi


Truyền thuyết này Tôn Kim Nguyên từng kể với tôi, rằng sau khi Lương Vươngch.ết, trong mộ của lão được chôn theo rất nhiều vàng bạc châu báu, mụcđích là để khi xuống suối vàng, lão ta vẫn có thể hưởng thụ một cuộcsống đế vương dư dả. Nhưng điều này thì liên quan gì tới chuyện trườngsinh bất lão của Lương Vương cơ chứ?


Anh gầy khẽ nở nụ cười, nhìn chúng tôi bằng ánh mắt quái dị, sau đó mới hỏi: “Truyền thuyết này các cậu nghe được từ đâu vậy?”


Truyền thuyết này là do Tôn Kim Nguyên kể cho tôi nghe, chuyện này cậu tađương nhiên biết rõ nhất, thế là tôi không kìm được đưa mắt nhìn quaphía cậu ta. Tôn Kim Nguyên llooj vẻ suy tư nói: “Truyền thuyết này làdo sư phụ kể cho tôi nghe, sao vậy? Lẽ nào sư phụ tôi kể không đúng?”


Anh gầy cười lạnh, hỏi: “Sư phụ của cậu là người như thế nào?”


Tôn Kim Nguyên suy nghĩ một chút rồi nói bằng giọng hết sức tự hào: “Sư phụ tôi là một bậc cao nhân thật sự, những đạo thuật Mao Sơn, thuật GiángĐầu, thuật Tẩm Long Điểm Tinh, ông ấy đều tinh thông cả. Mà tính mạngcủa tôi cũng là nhờ có ông ấy nên mới giữ được đấy!”


Anh gầy trầm tư một lát, dường như cảm thấy có điều gì đó không ổn, bèn hỏi: “Sư phụ của cậu đã là một cao nhân, vậy tại sao lại không biết phần tiếp theocủa truyền thuyết này? Chẳng lẽ ông ấy cố ý không nói cho bọn cậu biết?”


“Phần tiếp theo? Lẽ nào truyền thuyết còn có phần tiếp theo nữa ư?” Tôi và Tôn Kim Nguyên cũng kêu lên thất thanh.


Anh gầy khẽ gật đầu, nói: “Tất nhiên, trong giới trộm mộ, phàm là người cóchút thâm niên thì gần như đều biết về truyền thuyết này, sư phụ cạu đãcó bản lĩnh ghê gớm cỡ đó, vậy thì chắc chắn là phải biết phần tiếp theo của câu chuyện, thế mà các cậu lại không tỏ tường toàn bộ, còn dám đivào trong ngôi mộ cỏ này nữa, đúng là to gan thật đấy!”


Tôi vàTôn Kim Nguyên đều bất giác sững người, không hiểu anh ta nói vậy là có ý gì, đành kiên nhẫn chờ anh ta nói ra đầu đuôi mọi nhẽ. Anh gầy thấy cảhai chúng tôi đều không lên tiếng, bèn chậm rãi nói tiếp: “Những ngườitrộm mộ lão luyện trước khi bắt đầu tiến hành về cơ bản đều sẽ tìm đủmọi cách để xác định thân phận của chủ nhân ngôi mộ. Làm vậy, thứ nhấtlà để tính xem ngôi mộ đó có đáng để đi trộm hay không, hoặc là bêntrong ẩn chứa nguy hiểm gì không. Thường thì trong các ngôi mộ cổ cỡ lớn đều ẩn chứa rất nhiều cơ quan và ám khí, mà mộ Lương Vương này thì lạicàng có khả năng như vậy. Các cậu có biết Lương Vương là người như thếnào không?”


Lương Vương có xuất thân cực kỳ đặc biệt, là mộtngười dân tộc thiểu số, từ nhỏ đã tinh thông Cổ thuật và Kỳ môn độngiáp, cũng chính bởi vì như thế nên lao mới có thể từng bước leo dần lên ngôi vị Lương Vương. Nhưng Lương Vương cuối cùng lại phát đọng chiếntranh với nhà Minh, sau khi thua trận liền dẫn theo đám bộ hạ tàn dưtrốn đến núi La Tàng, đồng thời cho xây dựng lăng mộ của mình tại đó, mà núi La Tàng cũng chính là núi Lương Vương bây giờ. Khi xây dựng lăngmộ, Lương Vương may mắn phát hiện ra một nguồn suối trong địa cung, nước suối không ngừng phun lên từ sâu dưới lòng đất, còn tỏa mùi thơm kỳ lạ. Nhưng bên cạnh nguồn suối đó, lại có mmasy con rắn lớn bảo vệ, LươngVương phái người đi tiêu diệt bọn chúng thì lại liên tiếp gặp thất bại.Lương Vương nhận định rằng nguồn suối đó tuyệt đối không hề tầm thường,bằng không đã chẳng có rắn lớn che chắn, bèn mang theo hai món bảo vậtlà dạ minh châu và tráp pha lê xuất chiến. Dưới uy thế của dạ minh châumấy con rắn lớn đó không ngờ lại ngoan ngoãn đầu hàng, thế là LươngVương chiếm được nguồn suối quý giá đó.”


Rắn lớn? Tâm tư tôi xoay chuyển không ngừng, rất nhanh nhớ lại chuyện mười lăm năm trước khichúng tôi lần đầu tiên tới núi Lương Vương. Lúc đó, chúng tôi bị rơi vào trong một cái hang nằm sâu dưới lòng đất, chẳng phải giữa đường đã gặpmột con rắn lớn quái dị ư? Phải chăng đó chính là con rắn đã bảo vệnguồn suối trong truyền thuyết?


Tôn Kim Nguyên dường như cũng cósuy nghĩ như tôi, sau khi đưa mắt nhìn qua phía tôi một chút liền thởdài, nói: “Lẽ nào chính là con rắn mà ba người chúng ta đã giết ch.ết đóư?’


Tôi nói có thể lắm, chắc hẳn đó là một trong số những con rắn bảo vệ nguồn suối. Nếu lúc đó chúng tôi gặp phải mấy con một lúc thì có lẽ đã mất mạng rồi, bây giờ nghĩ lại mà vẫn thấy run sợ. Ngoài ra,chúng tôi chỉ biết Lương Vương là một vị phiên vương, không hề biết lão ta còn là một cao nhân, đoán chừng trận pháp Âm Dương Lục Hợp mà chúngtôi gặp phải trước đó chính là do lão bố trí mà ra. Nếu sớm biết lần này mình phải đi trộm mộ của một người lợi hại như vậy, dù có cho một trămlá gan tôi cũng chẳng dám tới đây. Ngẫm lại mới thấy lời của anh gầy kia đúng thật, chúng tôi ngay cả thân phận của chủ nhân ngôi mộ này cònchưa làm rõ, thế mà đã dám đi trộm mộ rồi, đúng qura là lớn mật!


Chúng tôi chỉ bàn luận về chuyện con rắn thêm một lát, nhưng qua đó anh gầycũng biết được đây không phải lần đầu tiên chúng tôi đến nơi này, bènnói mấy người chúng tôi đúng là điếc không sợ súng, không biết được chỗđáng sợ bên trong mộ Lương Vương. Vì sức khỏe của anh ta không được tốtlắm nên chúng tôi ngồi lại đó hút thêm vài điếu thuốc nữa coi như nghỉngơi.


Một lát sau, anh gầy lại nói tiếp; “Kỳ thực, nguồn suối đólà Địa Tuyền, nơi hội tụ linh khí của mặt đất, hiếm có vô cùng. LươngVương là hạng nhân vật cỡ nào, đương nhiên biết rõ bí mật ẩn chứa bêntrong, bèn sai quân đội đến canh giữ nguồn suối đó, không cho phép người khác lại gần. Nói ra thì vị Lương Vương này đúng là quá may mắn, đầutiên là lấy được hai món bảo vật dạ minh châu và tráp pha lê trong thờichiến loạn, sau đó lại tìm được nguồn suối này, thực là một người cóphúc.”


Tuy anh gầy không nói ra kết cục cuối cùng, nhưng nghegiọng điệu của anh ta thì dường như nhờ vào nguồn suối đặc biệt kia nênLương Vương mới có thể sống được sáu trăm năm như vậy. Tôi không khỏi có chút tò mò hỏi: “Địa Tuyền là loại suối gì vậy? Nó có thể khiến ngườita trường sinh bất lão ư?”


Anh gầy để lộ vẻ mặt vô cùng khaokhát, nói; ‘ Địa Tuyền là loại suối ngầm ẩn sâu dưới lòng đất, cũng làmột sản vật trong thần thoại thời kỳ thượng cổ. Theo truyền thuyết khiBàn Cổ(*) khai thiên lập địa, loại nước ngài uống chính là nước ĐịaTuyền này. Người đời sau cho rằng nước Địa Tuyền chính là nước thần,uống vào có thể trường sinh bất lão. Lương Vương là một người cực kỳ cẩn thận, đầu tiên lão lợi dụng Cổ thuật để khống chế tất cả thuộc hạ trong tay, tuy cũng để cho những người đó hưởng dụng nước suối, song khi đóbọn họ đã là con rối của lão rồi, cho nên bí mật này sẽ được giữ kínvĩnh viễn. Cố diều Lương Vương cũng không đuổi tận giết tuyệt, một sốthủ hạ thực sự trung thành vẫn được lão giữ lại, mà gã quân sư kia chính là một trong số đó.”


Nghe đến đây, chúng tôi đã có thể đại kháihiểu được nguồn cơn sự việc, đám người đó có thể sống tới mấy trăm nămlà nhờ có Địa Tuyền. Ngẫm ra thì chúng tôi đã bị giam giữ bởi LươngVương - một kẻ vừa có bản lĩnh ghê gớm, vừa âm hiểu, giảo hoạt. Gặp phải đối thủ như vậy, chúng tôi có thua cũng không uổng chút nào.


(*)Bàn Cổ được coi là vị thần khai thiên lập địa, sáng tạo ra vũ trụ trong thần thoại Trung Quốc.


Tôn Kim Nguyên vẫn còn một điều chưa hiểu. Cậu ta cảm thấy Lương Vương đãcẩn thận như vậy, lẽ ra bí mật này không nên bị coi như truyền thuyết mà lưu truyền ra ngoài mới đúng, lẽ nào có người đã phản bội lão và trốnthoát được? Anh gầy lắc đầu, nói: “Trước đây, tôi cũng cho rằng như vậy, nhưng sau một thời gian quan sát, tôi hiểu ra truyền thuyết này khôngphải do người nào chạy trốn rồi nói ra bên ngoài, mà là do chính LươngVương cố ý để lộ.”


‘Sao lại như vậy chứ? Lão làm như thế há chẳng phải mong người khác đến đào mồ mình ư?” Tôi nghi hoặc, nói.


Anh gầy cười lạnh một tiếng, tiếng cười nghe hờ hững mà rờn rợn, khiến tôibất giác dựng đứng cả lông tơ. “Nguyên nhân rất đơn giản. Đó là những nô lệ kia cứ qua một thời gian thì sẽ ch.ết đi, bởi vì bọn họ đã trúng phải Qủy Mẫu Cổ. Qủy Mẫu Cổ là một loại Cổ cực kỳ bá đạo, có thể nói làngười trúng Cổ đã ch.ết ngay từ khoảnh khắc đó rồi, chỉ có thân xác làcòn sống mà thôi. Có điều, tuy được uống nước Địa Tuyền thần kỳ, songnhững thân xác đó vẫn không thể sống được quá lâu, nếu không có sự bổsung thì Thiên Cung của Lương Vương ắt không thể hoàn thành, vậy thìphải làm sao đây? Các cậu hãy tự nghĩ mà xem!”


Tôn Kim Nguyêndường như đã hiểu ra điều gì, bèn vỗ đầu một cái thật mạnh, nói: “Tôihiểu rồi, Lương Vương cố ý tiết lộ bí mật này ra ngoài là để dụ người ta tới đây, như thế, lão sẽ có cả mớ nô lệ để thay thế.”


Tôi cóchút tò mò, bèn hỏi: “Một bí mật có sức hấp dẫn lớn đến như thế mà đượctruyền ra ngoài, chỉ e thiên hạ mười phần thì sẽ có tới chín phần đổ xôđến đây tìm kiếm mất. Đén lúc đó, dù Lương Vương lợi hại đến đâu đichăng nữa thì cũng thế thôi, liệu lão có thể ngăn chặn nổi bao nhiêungười đây?”


Anh gầy lắc đầu, nói: “Lương Vưỡng cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên đã lường trước được những điều lợi hại bên trong. Cậu đừng quên lão là người như thế nào. Bề ngoài là Lương Vương nhưng kỳthực trước đây, lão cũng từng là một tên trộm mộ. Lão đã rất khéo léogiấu một số cuốn sách lụa vào trong các ngôi mộ cổ, trong sách có ghilại vị trí mộ của Lương Vương. Khi người lật đấu phát hiện ra những cuốn sách lụa đó, tất nhiên sẽ đi tìm kiếm mộ Lương Vương, bởi lẽ sự hấp dẫn này thực sự quá lớn, đặc biết là đối với người lật đấu. Người lật đấunào lọt vào trong địa cung này cũng sẽ trở thành nô lệ mới của lão. Màdù họ không tìm được đến nơi cũng sẽ nói bí mật này cho người đời saucủa mình biết. Còn người ngoài cuộc dù có biết cũng sẽ chỉ coi đây làtruyền thuyết mà thôi, không nghĩ rằng nó có thật. Do đó, nô lệ ở nơinày có thể nói là dùng mãi không hết, nhưng bí mật lại chỉ được lưutruyền trong một nhóm người rất nhỏ. Sư phụ của cậu ắt hẳn cũng giốngnhư bọn tôi, được người đời trước nói cho biết truyền thuyết này, vàcũng tin là thật, nên mới tới đây tìm kiếm.”


Sau đó, tôi lại chợt nhớ tới một việc, đó là trước khi bị bắt tới nơi này, dường như Tôn Kim Nguyên đã rất hứng thú với hai chữ cổ bên trên cánh cửa đá, tôi bèn hỏi cậu ta rằng có phải hai chữ đó mang hàm ý đặc biệt gì không.


Tôn Kim Nguyên gật đầu, nói: “Đúng vậy, hai chữ đó là “Sinh Môn(1)”, mà bên trên đường hầm chúng ta vừa trú thân khi trước cũng có hai chữ, đó là“Đỗ Môn(2)”. Vì thế tớ lập tức nghĩ ra toàn bộ địa cung này là một trậnpháp Âm Dương Lục Hợp, trong đó có sáu cửa lần lượt là cửa Hưu, cửaSinh, cửa Khai, cửa Đỗ, cửa Thương, cửa Tử. Cánh của đá mà chúng ta mởra khi trước là cửa Đỗ, cửa Đỗ mang ý nghĩa là ẩn nấp, nếu không muốn để người ta phát hiện, thì tránh vào đó là thích hợp nhất, thật không ngờchúng ta lại tình cờ tìm được cửa Đỗ vốn nằm ở một nơi kín đáo nhất nhưvậy.


Còn cánh cửa đá mà chúng ta vừa mới tiến vào là cửa Sinh,cho nên nơi này về cơ bản là an toàn, nhưng nếu như đổi thành cửa Thương hoặc cửa Tử thì bên trong ắt sẽ nguy hiểm dị thường. Vốn dĩ trong kỳmôn độn giáp có tám cửa, ấy là dựa theo tám phương vị của Bát quái màsắp thành, nhưng trận Âm Dương Lục Hợp chỉ cần có sáu cửa là được, do đó hai cửa còn lại đã bị lược bỏ bớt, đó lần lượt là cửa Kinh và cửaCảnh.’


1“Sinh Môn” nghĩa là cửa Sinh. Nguyên văn ở đây nghĩa làĐịa Môn, nhưng toàn truyện không có chỗ nào khác nhắc tới Địa Môn cả,lại kết hợp với nội dung bên dưới nên người dịch tạm đoán đây là SinhMôn.
2.“Đỗ Môn” nghĩa là cửa Đỗ.


Kỳ môn độn giáp là mộtmôn học thuật vô cùng phức tạp, người bình thường rất khó để có thể hiểu được nội dung bên trong. Vào thời cổ đại, nó còn là tên của một cuốn kỳ thư hiếm có, theo truyền thuyết thì là do nhà quân sự trứ danh Qủy CốcTử(3) viết ra, bên trong đại khái nói về một số trận pháp và cách hànhquân đánh trận.


(3)Qủy Cốc Tử là nhân vật trong lịch sử cổ đạiTrung Quốc. Họ tên không rõ ràng, con người ông được người đời sau hưcấu nên mang tính huyền bí. Theo sách Đông Chu liệt quốc, tên ông làVương Hủ, người đời Tấn Bình Công, Trung Quốc, là bạn thân của Tôn Tử và Mặc Địch. Ông là một nhà tư tưởng, nhà truyền giáo, có rất nhiều họctrò theo học, trong số đó có nhiều người trở nên nối tiếng thời Xuân Thu – Chiến Quốc. Bốn học trò nổi tiếng hay được nhắc đến là Tôn Tẫn ngườinước Tề, Bang Quyên và Trương Nghi người nước Ngụy, Tô Tần người LạcDương (kinh đô nhà Chu). Theo các sách sử, ông là người thông thạo phápthuật, kiến thức ssau rộng. Sau khi về ở ẩn, ông sống trong một hang núi gọi là “Qủy Cốc”, bởi chỗ đó núi cao, rừng rậm, âm khí nặng nề, khôngphải chỗ cho người ở. Tên “Qủy Cốc Tử” là do ông tự đặt ra cho mình.Người đời thường gọi ông là Qủy Cốc tiên sinh. Ông sống thọ và được coilà ông tổ của các thuật tướng số, bói toán, phong thủy…





Truyện liên quan