Không Yêu Lúc Sau

Chương 21-3: Bình Bình là con trai ruột của cô, vậy sao ban đầu cô phải gửi thằng bé đến viện mồ côi chứ?

“Nếu bạn là TA? Ý cô là gì?”
“Nói ví dụ như, gần đây trong ngành giải trí, tin tức gây chú ý nhất cho anh là gì?”


“Đương nhiên là chuyện của người nổi tiếng Lưu Nhiên. Đúng sai đúng sai, sai sai đúng đúng, nửa đêm thảo luận kịch bản, thảo luận ý nghĩ cái gì, hết lần này đến lần khác có bên thứ ba ra làm chứng, càng làm càng thú vị.”


“Chương trình của chúng ta đi theo đường lối này. Cũng không phải là người mới sao? Giả sử anh ta nổi tiếng trong tương lai, có một chuyện lớn xảy ra, anh ta sẽ làm cái gì?”
“Có ý gì chứ?”


“Chính là để cho bọn họ tới diễn, tương lai, bọn họ nổi tiếng, bọn họ xảy ra chuyện, có chuyện đen tối, đối mặt với nhiều quan hệ, anh ta sẽ làm thế nào?”
“Tôi không hiểu.”
“Anh đã xem qua《Ai là hí tinh》chưa?”


“Tôi đã xem qua, chính là lấy một bộ phim hoặc cốt truyện truyền hình nào đó, mời diễn viên trẻ tuổi đến diễn, để các diễn viên ban đầu tới nhận xét, so sánh cái cũ và cái mới, so sánh với các kỹ năng diễn xuất.”


“Đúng vậy. Chương trình của chúng ta cũng tương tự như chương trình này. Chỉ là, điều chúng ta muốn làm, không phải sử dụng ti vi, mà là sử dụng tài liệu đen của họ. Nói ví dụ như, bây giờ nói Lưu Nhiên lừa đảo. Vậy thì hách mời của chúng ta sẽ cho rằng đó là Lưu Nhiên, và mạng sã hội sẽ tiết lộ, anh ta sẽ làm thế nào? Ngoài khách mời ra còn có các diễn viên khác, ví dụ như, những diễn viên đó nói gì, những người khác nói như thế nào. Thậm chí có thể để cho bọn họ diễn một chút kịch tính thực tế. Nói ví dụ như, diễn viên đặc vụ cũng có thể đưa ra lời tuyên bố đối với kịch bản, dĩ nhiên, tuy là giống nhau, nhưng cũng có thể thêm kịch tính mới. Dù sao thì cũng là một sợi dây.”




“Ngược lại nghe có vẻ khá thú vị, nhưng nó có thể hoạt động được không? Có người mới nào dám diễn?”


“Chỉ cần có người muốn nổi tiếng, liền nhất định sẽ có người diễn. Vả lại, bọn họ chỉ quan tâm đến diễn xuất, còn chúng ta là người sản xuất. Bởi vì kịch bản vốn là chúng ta viết, đến hiện trường thăm diễn viên, cũng đã quen thuộc với chương trình mười lăm phút.”


Lưu Nhạc Băng chọc vào cốc uống nước: “Nghe có chút thú vị.”
“Nói trắng ra là, hính là tin tức thời sự của làng giải trí do những nhân vật bên lề trong làng giải trí thể hiện.”


Lưu Nhạc Băng nhấp một ngụm đồ uống: “Ý tưởng này khá táo bạo, ước tính tỷ suất xếp hạng sẽ tốt, nhưng chắc chắn sẽ làm mất lòng nhiều người.”
“Làm mất lòng nhiều người, lấy đâu ra xếp hạng?”


Lưu Nhạc Băng ném ống hút: “Được rồi, làm đi, dù sao không làm cũng không có đường thoát.” Ai sẽ bắt đầu tập đầu tiên của chương trình? Chẳng lẽ thật sự là Lưu Nhiên?”


Viên Miêu nói: “Tôi thật sự nghĩ về điều đó lúc đầu. Sau đó nghĩ, vào lúc chương trình của chúng ta chuẩn bị phát trực tiếp, có thể ánh đèn sân khấu của chuyện này đã qua. Cho nên, tôi nghĩ” Cô cố tình dừng lại.
“Nghĩ gì? Cô mau nói đi.”


Lưu Nhạc Băng ngây người một lúc lâu, nói: “Viên Miêu, cô thật sự có thể.”
“Anh có làm hay không?”
Lưu Nhạc Băng gãi đầu một cái: “Ngược lại không có việc gì không dám làm, chính là phải nói với tổ trưởng Âu. Tổ trưởng Âu chưa chắc đồng ý mạo hiểm như vậy.”


Lưu Nhạc Băng nghe xong liền gật đầu, cắn ống hút gật đầu: “Lý do cuối cùng là điều quan trọng nhất, cái này gọi là quyết làm đến cùng, tổ trưởng Âu nhất định sẽ đồng ý.”
Hai người lại trò chuyện mấy câu, Lưu Nhạc Băng nói: “Cô ở Trọng Văn ổn chứ?”


Viên Miêu uống một ngụm thức uống: “Cũng tạm được đi.”
“Cô và Chư tổng đó, có quan hệ gì với nhau không?”


Viên Miêu không muốn nhắc đến Chư Nhất Hành: “Anh ấy là sếp lớn, tôi có thể có đụng chạm gì với anh ta? Cô nhờ người trả tiền, Lưu Nhạc Băng nói: “Nói thêm mấy câu nữa, đi vội như vậy làm gì?”


Viên Miêu nói: “Tôi trở về còn có việc, con trai của tôi đang chờ tôi gọi điện thoại cho thằng bé.”
Lưu Nhạc Băng giật mình: “Con trai của cô? Cô cũng có con?”
Viên Miêu cười: “Đúng vậy, không nhớ ra sao? Con trai tôi bốn tuổi.”


Lưu Nhạc Băng giật giật môi, cuối cùng nói: “Chết tiệt, Viên Miêu, nhờ suy nghĩ của tôi, cuối cùng vẫn là quyết định làm anh em với cô. Nếu không, tôi sẽ mê mệt mất!”


Hai người cười to, ra khỏi quán cơm, Lưu Nhạc Băng kéo khóa áo khoác: “Tôi trở về thuyết phục tổ trưởng Âu, cô yên tâm.” Một chiếc xe giao đồ ăn đi lên bên cạnh anh ta, chạy tới có chút vội vàng, LưuNhạc Băng kéo Viên Miêu về phía bên này một cái, Viên Miêu trước mắt nhìn xe điện rời đi, ngẩng đầu một cái, vừa nhìn lên đã thấy một chiếc xe quen thuộc, cô quay lưng lại, quay về phía Lưu Nhạc Băng nói: “Được rồi, vậy thì anh đi đi. Tôi chờ tin tức tốt của anh.”


Đáy mắt của Lưu Nhạc Băng tràn đầy ý cười: “Cô yên tâm, vì tương lai của chúng ta.”


Viên Miêu mỉm cười hướng về phía anh ta vẫy tay, Lưu Nhạc Băng cũng quay người về phía cô vẫy tay. Đáng lẽ Viên Miêu phải đi bộ trở về, nhưng cô đợi một lúc, mới quay người, phát hiện Chư Nhất Hành vẫn ở chỗ cũ, cũng không có rời đi, không đề phòng trở nên sợ hãi, lại bình tĩnh lại.


“Dù gì tôi nghĩ, anh ta đều không phải là bố của đứa trẻ kia.”
Viên Miêu đoán được Chư Nhất Hành không nói điều gì tốt, đúng như dự đoán.
“Anh đã nói đúng.” Cô bình tĩnh nói.


Chư Nhất Hành còn nói: “Tôi nhất định sẽ điều tra rõ bố của đứa trẻ kia rốt cuộc là ai.”
Viên Miêu im lặng: “Sau đó thì sao? Anh điều tra được sẽ như thế nào?”


Chư Nhất Hành không nghĩ tới cô sẽ hỏi vấn đề này, Viên Miêu nói: “Tính mạng bị đe dọa, tôi không tin anh có thể giết anh ta.”
“Cô cho rằng, việc nhận nuôi của cô đã giải quyết xong, tôi không thể làm gì cô?”
Viên Miêu nói: “Đúng là tôi cho rằng như vậy.”


Chư Nhất Hành cười: “Cô dám nói, mọi tài liệu cô nộp đều là thật?”
Viên Miêu dừng tay: “Anh có ý gì?”


Chư Nhất Hành nói rất dễ nghe: “Tôi đã hỏi luật sư, một trong những điều kiện để nhận con nuôi là cô cần phải nộp giấy chứng nhận không có con. Đứa trẻ kia là con của cô, giấy chứng nhận không có con là giả.”


Viên Miêu lớn tiếng nói: “Vậy thì sao? Bình Bình là con trai ruột của tôi, tôi là mẹ của thằng bé, dựa theo luật pháp, tôi cũng có quyền nuôi con.”
“Vậy sao ban đầu cô phải gửi thằng bé đến viện mồ côi chứ?”


Viên Miêu trợn mắt nhìn Chư Nhất Hành, cả người phát run, chỉ cảm thấy rất lạnh, câu hỏi này chính là vết sẹo trong tim cô mà không thể chạm vào. Cô ấy có thể tha thứ hàng ngàn loại lỗi lầm, nhưng cô không muốn nhìn lại một điều này: Đem con trai ruột của mình đến viện mồ côi, để nó ở lại trại trẻ mồ côi hơn bốn năm, ở trong viện mồ côi, thậm chí cả đời, đều cảm thấy mình chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mồ côi trong viện mồ côi.


Nước mắt của Viên Miêu đột nhiên trào ra, làm cho Chư Nhất Hành sợ hãi: “Anh….”
“Chư Nhất Hành, tôi hận anh.” Cô nói xong câu này, liền chạy ra ngoài.