Không Yêu Lúc Sau

Chương 24-2: Hiện tại, anh nói những lời này, có được tính không?

Gió thổi lớn, thổi đi những âm thanh khác của ban đêm. Hàng nghìn bóng đèn dần tắt, chỉ còn thỉnh thoảng vài bóng đèn, giống như đèn trôi lơ lửng ở giữa biển.


Rất lâu, anh ta mới nói: “Anh tự phụ với tính toán của mình, nhưng cuối cùng anh lại sa vào nó. Trước đây, anh không biết mình yêu em nhiều như thế nào, ngày hôm nay ở đây, anh cũng không biết em có yêu anh nhiều không.” Dừng một chút, anh ta nói: “Sau khi ba em gặp tai nạn, anh không nghĩ tới, sẽ cảm nhận được nỗi đau mất người thân lần hai.”


“Anh cho rằng, em nhất định rất hận anh, sẽ không muốn gặp anh nữa. Anh không gặp em, không phải vì anh lạnh lùng, mà là không dám. Là sợ nhìn thấy em rơi nước mắt, cũng không dám nghe em nói hận anh. Là anh không dám gặp em. Dựa vào trí nhớ em mà sống, cũng không dám để trí nhớ bị tổn thương, không nhớ tới trong trí nhớ đã nghe em nói hận anh. Anh để cho luật sư đi đến, là kết quả suy nghĩ rất lâu của anh, lúc ấy anh cho rằng anh ta có thể giúp được em, anh cùng luật sư đã nói chuyện, chỉ cần em có một chút tâm ý thể hiện ra ngoài, thì anh ta phải nghĩ tất cả các biện pháp để đưa em ra. Nhưng mà, nhưng mà em… Anh cho là, Nhược An mới là lựa chọn hoàn toàn của em. Mặc dù không buông được, nhưng nếu chuyện anh đã làm ra, dù da mặt có dày đi nữa, anh cũng chỉ có thể buông tay, rời đi, không xuất hiện nữa, tránh để cho em đau lòng. Thậm chí anh định rời khỏi Giang Thành, cũng không bao giờ xuất hiện trong tầm mắt của em nữa.”


Nước mắt làm mờ đôi mắt của Viên Miêu: “Nếu đã buông tay, tại sao phải trở lại?”


“Nếu anh không làm được, cuộc sống của anh cũng không tốt. Hỏi Nhược An, cho tới bây giờ có tin tức gì của em không, em không để cho anh ta vào thăm tù, cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người, cũng chưa có trở lại Giang Thành. Anh biết em làm rất tốt. Anh buông tay, là một việc tốt đối với em.”


“Trước khi anh xuất hiện, tôi sống rất tốt.”
“Tốt hay xấu, anh đã nhìn được. Nhìn thấy không tốt, không thể bỏ qua. Là anh sai rồi, lúc ấy anh không nên hèn nhát như vậy.”
Viên Miêu cười, nước mắt liên tục rơi xuống: “Anh hèn nhát? Đây không phải là trò đùa hay nhất tôi đã từng nghe sao?”




Chư Nhất Hành cúi đầu: “Cho dù em có tin hay không.”
Viên Miêu lau nước mắt: “Có tin hay không cũng không sao cả, đều là chuyện đã qua.”


Chư Nhất Hành nói: “Anh từng nghĩ rằng, anh không yêu em; anh từng nghĩ rằng, hai quyết định cũng chỉ là một nỗi đau thôi; anh từng nghĩ rằng, giữa anh và em cũng không có bất kỳ khả năng nào. Nhưng mà, anh sai rồi. Năm năm qua, từng giây từng phút anh đều hối hận, nếu như có thể quay lại, anh tình nguyện, buông bỏ những hành động vô bổ kia. Hoặc là, năm đó tình nguyện ép em và anh không còn đường lui, bất kể em hận anh như thế nào, cũng không buông tay. Nhưng anh chính là không buông tha được em.” Anh ta nhìn cô: “Viên Miêu, chúng ta hãy bắt đầu lại, có được hay không?”


Viên Miêu lắc đầu: “Không, không thể nào.”
“Có thể được.”
“Không thể nào.”
“Anh nói có thể được.”
Viên Miêu quay đầu đi chỗ khác: “Tôi không muốn hao tổn lời nói cùng anh.”
“Tôi biết anh cũng không muốn mất đi quyền giám hộ đối với Bình Bình.”


“Em lại muốn mang Bình Bình lợi dụng điểm yếu của anh?”


“Muốn ép hay không không quan trọng.” Anh ta nói: “Nếu như buông tay chính là để em và Bình Bình biến mất, chính là cuộc sống bình yên của anh, vậy thà anh để cho em hận anh cả đời, cũng không buông tay. Năm năm qua, anh đã có đủ loại cuộc sống. Anh đã suy nghĩ rõ ràng rồi. Bình Bình là con của anh, thì nhất định phải đi theo anh. Vì em và Bình Bình, anh không tiếc tất cả mọi thủ đoạn.”


“Bao gồm cả việc khiến ba của tôi sống lại?”
Anh ta cúi đầu, không nói lời nào.
“Bao gồm cả những ngôi nhà rải rác của chúng ta trở lại?”
“Bao gồm cả ngôi nhà anh đã trơ mắt nhìn tôi thiêu rụi, trở lại lần nữa?”


“Bao gồm cả thời gian vô tư không buồn không lo của tôi, trở lại lần nữa?”
Chư Nhất Hành một mực cúi đầu, rất lâu sau, anh ta nói: “Biết em đang ở Vân Thành, anh tới đây. Xây một ngôi nhà giống như cũ, làm thiết kế giống hệt nhau, chuyện này, có tính hay không?”
Cô không nói lời nào.


“Cảm thấy em không thích Giang Thành nữa, anh cũng đem công ty chuyển đến Giang Thành, chuyện này có tính hay không?”
“Bởi vì em nói chương trình giải trí có thể làm cho em vui vẻ, anh liền đầu tư chương trình giải trí, nghĩ rằng em có thể xem, có thể làm cho em vui vẻ, chuyện này có tính không?”


“Anh nghĩ tôi có thể xem được không?” Trong mắt của Viên Miêu đầy nước mắt: “Cuộc sống của tôi còn có giải trí sao? Cuộc sống mỗi ngày của tôi ngày nào cũng chật vật dưới cái tầng nghèo khó nhất, còn con của tôi ở trong viện mồ côi…”


Anh ta nói một cách cọc cằn: “Anh cũng không biết có Bình Bình.”


Ngừng một lúc, anh ta nói: “Em… sau khi vào tù, cả người anh suy sụp, mỗi ngày đều đóng kín cửa không gặp ai. Em nói muốn gặp anh nhưng anh không gặp… Ôi, anh dám làm thể nào để cho em nhìn thấy anh? Anh làm sao dám gặp em? Mỗi ngày anh giống như một cái xác biết đi, sau đó, anh nghe nói nhà của em bán đấu giá. Chính là tin tức này, khiến cho anh tỉnh táo trở lại. Anh đi xem một lần lại xem một lần, rốt cuộc quyết định, bỏ qua cho mình, dù quá khứ có máu mủ ruột thịt, dù là tương lai có khó khăn, anh cũng phải trở lại. Anh liền mua căn nhà kia, để sau khi em ra ngoài sẽ có một ngôi nhà. Chuyện này, có tính hay không?”


“Anh biết em sẽ không tha thứ cho anh, thà anh nhất định khinh thường lợi dụng điểm yếu để uy hϊế͙p͙ người khác, cũng làm cho em trở lại, chuyện này, có tính hay không?”


“Điều duy nhất anh không thể bù đắp là ba của em. Thật ra thì… người năm đó tố cáo ba em là anh, nhưng anh không có kèm thêm tài liệu gây chết người nào. Anh chỉ là muốn trừng phạt ba em một chút. Không nghĩ đến, bố của em tìm được anh, hỏi có phải là anh hay không. Anh nói có. Ông ấy hỏi anh tại sao. Anh nói, ông còn nhớ ‘Chư Thế Viễn’ chứ? Sắc mặt của ba em liền chuyển sắc, ‘Thật sự là anh’. Anh nói ‘là ba của tôi’. Ba của em lầm bầm nói ‘Tôi nên sớm nghĩ đến, tôi đã nghĩ đến từ lâu’. Sau đó, em nói muốn đi nước ngoài chơi, ba của em cũng liên tục thúc giục, anh nghĩ rằng ông ấy muốn anh mau rời đi, tránh gây bất lợi với ông ấy. Nói thật ra, khi đó anh cũng lo lắng, ông ấy có gây chuyện gì bất lợi cho anh không. Trước khi đi, anh nói với ông ấy ‘Đừng làm gì tôi. Nếu ông làm gì tôi, bằng chứng của ông, sẽ có người gửi đến đồng công an.’ Anh đương nhiên chỉ là hù dọa ông ấy. Trước ngày chúng ta trở về, ông ấy gọi điện thoại cho anh. Ông ấy nói ‘Chuyện đã qua, cũng không là vấn đề, tôi nợ cậu, tôi sẽ trả lại cho cậu.’ anh không nói gì. Ngày thứ hai, chúng ta trở về, xuống máy bay, anh cũng nhận được tin nhắn của ông ấy gửi tới ‘Tôi đã nói, cậu cũng đừng quên, nếu không, tôi làm ma cũng không tha cho cậu.’ anh gọi điện thoại, biết ba em nhảy lầu. Anh làm vậy chính vì những lý do này, còn những chuyện phía sau, không phải anh làm, anh cũng không có tham gia. Đến mức công ty của ba em lâm vào cảnh bi thảm như thế nào, anh cũng không có nghĩ tới. Có lẽ, ông ấy đã sớm biết công ty của mình không thể chống cự được nữa đi.”


“Tôi không tin.”
“Anh biết em không tin.” Anh ta nói rất nhẹ nhàng: “Anh cũng không có ý định để cho em tin. Anh chỉ hỏi em, những chuyện kia, có tính hay không?”
Viên Miêu không nói lời nào.


“Em nói hận anh, sau khi tin ba của em chết truyền ra ngoài, anh rất hối hận. Nhưng cũng không có cách nào để cứu vãn được tất cả. Lúc đó anh cho rằng mình sẽ không bao giờ nhìn lại, chỉ có thể tiến về phía trước với trái tim sắt đá. Anh không dám đối mặt với em. Khi anh đưa em đến nhà của em, trong lòng anh có nhiều lo sợ, chỉ có mình anh biết. Em nói, lần thân mật cuối cùng của chúng ta là một chuyện cười, nhưng đã có Bình Bình, không đúng. Ngày đó, ngày đó, anh có tâm trạng để nói lời từ biệt, anh hy vọng mình vĩnh viễn nhớ lúc đó. Sau đó, em tìm anh, em cho rằng anh lạnh lùng không muốn gặp em, thật ra thì là anh không dám. Anh hối hận, anh sợ hối hận của mình cũng không có đường để đi. Em nói là anh ép em, thật ra thì.” Anh ta dừng một chút: “Chẳng qua là hèn nhát. Hiện tại, anh nói những lời này, có được tính không?”