Không Yêu Lúc Sau

Chương 25-2: Năm đó sau khi ra tù cho tới bây giờ em cũng không tìm anh nói chuyện của Bình Bình, em thật sự không có ý định trả thù anh?

Viên Miêu cúi đầu, sau đó ngẩng đầu lên, cười nói: “Chuyện này không phải đã rõ ràng sao? Nếu như đổi lại là mẹ, mẹ cũng sẽ không vui.”


Sắc mặt Lôi Diệp tối sầm lại. Viên Miêu nói: “Chuyện này chúng con đã sớm biết từ lâu rồi, cũng không có cái gì bất ngờ, cho tới bây giờ cũng không có ý định này. Chỉ là” Cô bình tĩnh nói: “Nhược An là một người bạn tốt, nếu chúng ta không có suy nghĩ vô lý nào, và tự nhiên đối với nhà bọn họ cũng không tạo ra đe dọa gì.” Cô kêu Bình Bình tới, đưa thằng bé đi trường mẫu giáo.


Viên Miêu đưa Bình Bình tới trường mẫu giáo, hai mẹ con khó rời khỏi nhau một thời gian dài. Bình Bình còn lo lắng hơn: “Mẹ, mẹ sẽ không bỏ con chứ?”


Viên Miêu nhớ tới cuộc nói chuyện điện thoại hôm trước, trong lòng đau xót, đem Bình Bình ôm vào trong lòng: “Làm sao có thể? Bình Bình là người mẹ yêu thương nhất, tại sao mẹ lại bỏ Bình Bình được.”


Bình Bình hôn cô một cái: “Mẹ là tốt nhất.” Sau đó ôm cổ cô nói: “Mẹ, Bình Bình yêu mẹ nhất.”
Hai người lại nói chuyện một lúc, mới đưa Bình Bình vào lớp học. Mới vừa ra ngoài, đúng lúc Tằng Nhược An gọi điện thoại tới, nghe thấy giọng nghẹt mũi của cô: “Khóc?”


Dù chỉ là nghe điện thoại, nhưng Viên Miêu đã lau nước mắt: “Không có chuyện gì.”
Đầu bên kia của điện thoại im lặng một chút, Tằng Nhược An nói: “Mẹ anh mới vừa đi?”
“Ừ. Anh yên tâm, tôi nói với dì ấy, đứa bé không phải là của anh, nhà chúng tôi sẽ sớm dọn ra ngoài.”




Tằng Nhược An thở dài: “Miêu Miêu, anh xin lỗi .”
“Không thành vấn đề, trốn đông trốn tây như vậy cũng không phải là một chuyện.”


Giọng thoải mái của Viên Miêu khiến cho Tằng Nhược An chua xót trong lòng: “Miêu Miêu, có lúc anh cũng trách mình, tại sao tính tình của mình lại mềm lòng như vậy.” Tối ngày hôm qua Nhược Cẩm ầm ĩ một trận. Chuyện ngày hôm qua, đã khiến Nhược Cẩm suy sụp khóc đến khàn cả giọng, Nhược An nói thế nào cũng không tin, còn đòi gọi điện thoại cho mẹ của bọn họ, nói Nhược An có con riêng ở ngoài, nói rằng sẽ cho Viên Miêu cả thế giới. Mẹ của Tằng Nhược An nói: Tằng gia tuyệt đối sẽ không để cho Viên Miêu bước vào cửa, muốn Tằng Nhược An cam đoan, nhất định không được có chuyện gì với Viên Miêu.


Viên Miêu cố làm giọng nhẹ nhàng: “Không sao, người hiền lành khó tránh khỏi như vậy, giống như….” Cô không có nói tiếp.
“Nhất Hành làm việc, thỉnh thoảng có làm nhiều một chút. Hôm qua cậu ấy tới tìm anh.” Cuộc sống tối hôm qua của anh ta có thể dùng từ náo loạn để hình dung.


Thật vất vả để dỗ mẹ và em gái, nửa đêm Chư Nhất Hành lại muốn gặp anh.
Viên Miêu không để trong lòng, hỏi qua loa: “Ừ, vậy anh ta tới làm gì?”
Tằng Nhược An cười nhạo chính mình: “Cậu ấy đánh anh một lúc.”
Viên Miêu sợ hãi: “Anh ta đánh anh? Tại sao chứ?”


“Cậu ta hỏi anh có phải hay không đã sớm biết Bình Bình là con của cậu ta.”
Hai người đều im lặng, Viên Miêu nói: “Tôi xin lỗi.”
“Không có gì phải xin lỗi anh, anh cũng chửi cậu ta một trận. Anh nói, anh dựa vào mắt mình đoán được là con của cậu ta, cậu ta cũng có mắt, nhưng cũng đã làm gì?”


Lại yên lặng, Viên Miêu hỏi: “Anh ta nói cái gì?”


“Không nói gì, tức giận đến nỗi thở hổn hển, hai mắt đỏ hoe, dự đoán cậu ấy đã khóc, nhìn cũng thật đáng thương. Biết cậu ấy nhiều năm như vậy, lần đầu anh thấy cậu ấy mất khống chế như vậy.” Suy nghĩ một chút bóng lưng rời đi tối hôm qua, buồn tẻ vô biên.
“Anh ta đáng bị vậy.”


Tằng Nhược An thờ dài: “Miêu Miêu, anh đã hỏi mẹ anh, trong tài liệu tố cáo năm đó không có gì, chỉ có thể nói là có nhầm lẫn.”


Viên Miêu dựa ở vào gốc cây, nhìn lên trời: “Anh nói làm sao để tha thứ? Sai cũng đã sai rồi, tôi cũng không muốn quay về. Hơn nữa, không phải tôi vì bố của tôi không tha thứ cho anh ta. Năm đó là anh ta từ tỏ bôi.”


“Vậy em có nghĩ đến hay không, ban đầu cậu ấy cũng rất khó khăn với em. Năm đó sau khi xảy ra chuyện, anh cũng không tìm được cậu ấy. Sau đó nghe đồng nghiệp của anh nói, cậu ấy đã có một thời gian chữa trị rất lâu.”
“Chữa trị?”


“Bị trầm cảm nặng do mất ngủ cả đêm. Đồng nghiệp nói, tính cách của anh ta bị hoang tưởng rất nặng, có thể do lần thay đổi gia đình đầu tiên đã để lại vết thương, khiến cậu ấy trở nên nhạy cảm và kiên trì với một số việc hơn.”
“Anh ta?”


“Chư Nhất Hành chỉ là bướng bỉnh, chưa chắc lạnh lùng như vậy. Anh nói những chuyện này không có ý gì khác, chính là hy vọng em suy nghĩ thật kỹ, dù sao cũng liên quan tới Bình Bình.”


Bởi vì là ngày đầu tiên Bình Bình đi học mẫu giáo, mới hơn nửa ngày, Viên Miêu đã sớm đứng đợi ở cổng trường mẫu giáo vào buổi trưa. Nghe thấy tiếng động cơ, cô cũng không quan tâm, một lúc cảm giác có người đang đến gần, cô thản nhiên liếc mắt nhìn một cái, nhưng là Chư Nhất Hành. Cô theo bản năng tránh sang một bên: “Anh tới làm gì?”


Chư Nhất Hành tiến lên một bước: “Tránh cái gì?”
“Tránh anh.”


Chư Nhất Hành nhìn cô, có chút cười tự giễu: “Năm năm qua, anh nghĩ tới rất nhiều lần, cuối cùng cảm thấy, chỉ có thể dùng sức mạnh, mới có thể giữ em bên cạnh. Em có trách anh cũng không còn cách nào khác.” Ánh mắt của anh ta có chút đỏ: “Tối hôm qua không phải em cũng không có ngủ? Một phút giây anh cũng không có ngủ, nghĩ đến em và Bình Bình, hận không lập tức có thể đón hai người về.”


“Anh đừng quên, anh đã ký thỏa thuận từ bỏ quyền lợi với thằng bé.”


“Miêu Miêu, chuyện em tính toán anh không nhắc tới, anh nợ em, anh sẵn sàng chiều chuộng em. Anh không nghĩ đối với thủ đoạn đùa giỡn của em, nhưng chuyện này anh cũng không giúp được em. Anh đã hỏi luật sư, cái thỏa thuận đó không có giá trị, chỉ cần anh từ chối.”


“Anh nhất định phải cướp thằng bé từ tôi?”
“Không phải,” anh ta nhìn về phía cô, cô rơi vào con ngươi đen của anh ta: “Anh muốn hai người, cho tới bây giờ không muốn tranh thằng bé cùng em, anh muốn làm muôn vạn cách và thứ để yêu hai người. Làm thế nào em mới có thể tha thứ cho anh, em cứ nói ra.”


Viên Miêu không nói lời nào, anh ta tiến lên một bước, cô lùi về phía sau: “Anh muốn làm gì?”
Anh ta cong ngón trỏ xoa xoa mặt cô một cái, ánh mắt mờ mịt: “Anh không quan tâm hình thức và thủ đoạn, chỉ cần em có nhà. Em cho anh, ừ?”
“Anh bị bệnh đúng không?”


“Là có,” Lời nói của anh ta gần như thì thầm nhưng lại mang theo một ý chí bình tĩnh: “Chỉ có em mới có thể chữa khỏi, em có chữa hay không?”


Tiếng chuông vang lên, Viên Miêu nghe thấy bên tai, khiến cho chân cô có chút yếu ớt: “Chư Nhất Hành, chúng ta thương lượng một chút, anh có thể đừng nói tới chuyện này ở trước mặt thằng bé?”
“Tại sao?”
“Thằng bé còn nhỏ, không chấp nhận được.”


Anh ta tiếp tục xoa mặt cô, nói rất dứt khoát: “Anh đã nghĩ, căn bản trong mắt thằng bé không có anh, cho nên, anh nói thẳng anh là ba của thằng bé, một lần thích hợp, sẽ tốt hơn.”
“Chư Nhất Hành!”
“Nếu không, em muốn giải thích quan hệ của chúng ta thế nào với thằng bé?”
Viên Miêu không nói nên lời.


“Anh không muốn đợi một năm nữa, tìm đủ mọi cách giải thích vụng về. Trẻ con, không nghĩ được nhiều. Tiếp theo anh còn phải làm rất nhiều việc, thằng bé biết anh là ba của nó, sẽ dễ hiểu.”
“Anh muốn làm gì?”


“Nếu như em đồng ý, anh lập tức sẽ đưa hai người về cạnh anh ngay lập tức; nếu như em không đồng ý, không từ thủ đoạn nào, tốc độ nhanh nhất khiến hai người trở về bên cạnh anh.”
“Anh nghĩ xem Bình Bình có thể chấp nhận hay không?”


“Anh đã suy nghĩ qua, thằng bé có thể chấp nhận. Em không thể hiểu được niềm khao khát một ngôi nhà của trẻ mồ côi, đây là quyền lợi không phải cha mẹ nuôi hoặc cơ quan có thể thay thế.” Anh ta vẫn nhìn cô, để cho cô trong hơi thở của mình: “Tối hôm qua em đã nói cho anh cơ hội, để cho anh vào thăm tù anh cũng không có đi, anh không phủ nhận; Nhược An nói anh làm tổn thương trái tim của em quá nhiều, anh không phủ nhận. Anh cũng thừa nhận, là anh làm, anh sai rồi. Anh quá mù quáng, chính là anh. Phải hối hận thế nào, anh cũng chịu; phải làm thế nào em mới có thể tha thứ cho anh, anh cũng làm. Nhưng sợ nhất em nói em không muốn anh, nghĩ đến đây anh liền phát điên, anh tự đảm bảo.’


“Anh không cảm thấy mình quá ích kỷ sao?”


Chư Nhất Hành nhìn cô, ánh mắt dường như nhìn xuyên qua cô: “Năm đó sau khi ra tù cho tới bây giờ em cũng không tìm anh nói chuyện của Bình Bình, em thật sự không có ý định trả thù anh? Khi em tình nguyện đưa thằng bé ở lại 1 cái nhà vỡ tan cũng không nói cho anh, em cũng không ích kỷ sao?”


Viên Miêu quay đầu đi chỗ khác: “Tôi nào dám trả thù anh? Chính anh cũng đã nói, con của tôi là nghiệt chủng.”


Chư Nhất Hành cúi xuống hôn cô không chút cảnh báo: “Không có người đàn ông nào vui lòng nhìn người phụ nữ của mình uống thuốc tránh thai không muốn sinh con cho mình,” Anh ta đè vai cô, không để cho cô một chút né tránh: “Chỉ là một chút bỉ ổi mà thôi, em hiểu không?” Anh ta không quan tâm bây giờ là ở trước mặt mọi người, ɭϊếʍƈ vành tai cô một cái: “Vậy anh nói hy vọng em ở bên cạnh anh nhiều như vậy, có phải em cũng giống vậy hay không?”


Cửa phòng học mở ra, cô giáo bước ra nắm tay Bình Bình, vừa nhìn thấy Viên Miêu, Bình Bình phấn khích gọi: “Mẹ.” thằng bé buông tay cô giáo ra, liền chạy qua bên này.


Viên Miêu nói: “Cẩn thận, đừng để bị ngã .” Vừa dứt lời, quả nhiên Bình Bình bị ngã, thằng bé há miệng khóc, Viên Miêu vội vàng chạy tới, ôm: “Bình Bình đừng khóc, bị ngã có đau không?”


Bình Bình định nói, thấy chú hung dữ ở trước mặt, mặt đầy xấu xa, nhất thời không dám lên tiếng, cũng quên khóc. Viên Miêu đang nhìn anh ta, bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống hay cánh tay, hấc bổng Bình Bình lên, vòng qua cô rồi đặt xuống, ngắn gọn nói: “Bình Bình, ba họ Chư, là ba của con, sau này sẽ đổi tên con thành Chư Bình Bình.”