Không Yêu Lúc Sau

Chương 31-3: Biết thằng bé sợ, liền chuyển tới sớm một chút. Anh một mình đưa thằng bé, luôn có việc gì đó không thể lo được.

Sắc mặt Viên Miêu lạnh lùng: “Dĩ nhiên tôi phải đi.”
“Vậy ngày mai thì sao?”
Viên Miêu không nói gì.
“Ngày mốt thì sao? Ngày mốt thì sao?”
“Anh không nên nói những cái này với tôi.”
“Anh muốn một ngôi nhà, Bình Bình cũng muốn có một ngôi nhà, em định lúc nào cho?”


Vấn đề được Chư Nhất Hành nói thẳng thừng trước mặt Viên Miêu.
“Cái vấn đề này, tôi đã nói rất rõ ràng.”
“Rõ ràng?”
“Anh không nên ép tôi.”
“Ép em? Anh không ép em, hôm nay em sẽ ở đâu? Anh không ép em, khi nào anh mới có thể thấy được hy vọng kia?”


“Anh có thể tôn trọng suy nghĩ của tôi không?”
“Suy nghĩ của em? Được, em nói đi.”
“Tôi….”


“Em không nói ra được đúng không? Em không có suy nghĩ gì, suy nghĩ của em chính là trốn tránh. Em cảm thấy mình đã dửng dưng, cái gì cũng không quan tâm, phải không? Em dám nói, em đối với hạnh phúc thực sự có khát vọng? Em là đang trốn tránh.”
“Anh nói bậy.”


“Được, vậy em nói, vấn đề anh hỏi, nếu Bình Bình thật sự hỏi tới anh, em muốn anh nói như thế nào?”
Viên Miêu không trả lời.
“Anh nói tôi đã chết.”
“Sau đó? Em tiếp tục lấy danh nghĩa mẹ nuôi, một mực tồn tại ở trong thế giới của thằng bé?”
Viên Miêu không nói lời nào.


“Đứa trẻ vẫn sẽ cho em là mẹ nuôi của nó, em không sợ, tình cảm ngày càng phai mờ?”
Viên Miêu cắn môi gần như chảy máu: “Đó là chuyện của tôi.”




Chư Nhất Hành khịt mũi chế nhạo: “Chuyện của em? Liên quan đến em, thì không phải là chuyện của em, huống chi là còn liên quan đến Bình Bình. Các người đều là anh, anh nuông chiều em cái gì cũng được, nhưng chút chuyện này, cũng không do em làm chủ, anh quyết định.”
“Anh muốn cho mẹ tôi chết?”


“Anh muốn chúng ta người một nhà hạnh phúc.”
“Có thể anh tiếp tục như vậy, chính là để cho mẹ tôi không chịu được.” Giọng của Viên Miêu có chút đanh lại.
“Vậy em nhẫn tâm để cho Bình Bình cả đời cũng không biết mẹ của thằng bé?”


“Anh đừng nói chuyện này với tôi.” Viên Miêu quyết liệt nói: “Trước khi tôi đưa thằng bé đến viện mồ côi —— “


“Đừng nhắc đến viện mồ côi với anh.” Giọng nói của Chuq Nhất Hành đột nhiên trở nên ảm đạm: “Đừng nghĩ rằng cô không thoải mái, tôi sẽ không trách cô đã gửi nó đến cô nhi viện. Nó là con trai của Chư Nhất Hành, nếu không có sự đồng ý của tôi, ai bảo cô gửi thằng bé đến viện mồ côi? Nếu không phải tôi theo đuổi cô, cô định làm lại như thế nào? Nếu như không phải là Tằng Nhược Cẩm, cô định để thằng bé ở viện mồ côi? Nếu không phải tôi theo đuổi cô, cô định là mang thằng bé đi kết hôn với người khác? Tôi không trách cô lấy chuyện này trả thù tôi, nhưng chuyện này cô đừng nhắc đến nữa.”


“Chư Nhất Hành —— “
“Nếu không phải anh vẫn còn yêu em, em thử anh một chút sẽ như thế nào?”
“Chúng ta cũng nguyện thua cuộc.”
“Chúng ta nguyện thua cuộc? Em đã đánh cược qua cái gì?”
Viên Miêu không nói ra lời.


“Hả?” Anh ta đặt tay lên eo cô, để cho cô hất ra, nhìn anh ta: “Đánh cược tôi có yêu anh.”
Dưới ánh đèn, lông mi của anh ta rất dày: “Có yêu không?”
“Đúng vậy, bây giờ không yêu nữa.”
Anh ta cười: “Em nói dối. Anh đánh cược bây giờ em vẫn yêu anh.”
“Anh đừng nằm mơ.”


Chư Nhất Hành cũng không có kiên trì nữa: “Em nói sai rồi, anh đánh cược, anh không có thua.” Anh ta nói một cách chắc chắn: “Anh dám chắc cược với em, cũng biết mình nhất định có thể thắng. Anh sẽ không thua em, anh không ngốc như vậy.”


Trong lời nói của Chư Nhất Hành không có nghi ngờ, mang đến cho Viên Miêu áp lực mơ hồ, ở trước mặt anh ta, cô càng ngày càng không thể tự chủ được. Cô nói qua loa: “Tôi phải đi.”
“Anh đưa em đi.”
Viên Miêu muốn nói “Không cần”, nhìn ánh mắt của Chư Nhất Hành một chút, không có nói ra.


“Bình Bình tỉnh sẽ sợ.”
“Biết thằng bé sợ, liền chuyển tới sớm một chút. Anh một mình đưa thằng bé, luôn có việc gì đó không thể lo được.” Dừng một chút anh ta nói: “Anh đứng đầu một nhà, còn phải kiếm tiền nuôi gia đình.”


Toàn bộ đường đi đều thông suốt, đèn nhanh chóng lùi về phía sau.
“Em rất để ý chuyện mình ngồi tù?”
Đây là vết sẹo trong lòng Viên Miêu: “Là anh không biết?”
Chư Nhất Hành trầm mặc một chút: “Em định trở về Vân Thành?”
“Vân Thành tôi có sự nghiệp, nơi này có gì?”


“Nơi này là nhà em.”
“Nhà tôi?” Viên Miêu chế giễu: “Nơi này còn có nhà của tôi?”
Hai người cũng không nói gì nữa, xe phóng nhanh, không lâu sau liền trở về nhà của Tằng Nhược An.


Viên Miêu cởi dây an toàn muốn xuống xe, Chư Nhất Hành nói: “Cái nhà này, anh nhìn không vừa mắt. Cuộc sống ăn nhờ ở đậu, còn chưa đủ sao?”
Viên Miêu lạnh nhạt nói: “Tôi cảm thấy không chuyện gì.” Cô muốn đi xuống, để cho Chư Nhất Hành kéo: “Hôn một cái.”


Sợ điều gì sẽ gặp điều đó, Viên Miêu đẩy anh ta, để cho anh ta thừa lúc cầm tay, kéo vào trong lòng. Nhưng nụ hôn sau lần gặp nhau, không có một nụ hôn nào là không nồng nhiệt và thô bạo, cũng không có chút nào là điểm xuyết khi còn là một thiếu niên.


Cô càng đẩy, anh ta càng hôn sâu, tay cũng không yên.
Viên Miêu tức giận, miệng dùng sức một cái “Ôi” anh ta sờ môi, nơi vừa bị xé rách, lần nữa chảy máu. Anh ta mang một chút xíu tức giận, lúc cô chưa chuẩn bị xong, lau lên môi cô.


Cô cau mày, trong tiềm thức bật ra giọng điệu bất mãn, khiến anh ta cười: “Để cho em cắn anh.” Nói xong, lại cúi người sáp tới gần, không kịp đợi cô phản ứng, đã khẽ hôn lại một cái.
“Tối nay ăn chưa no, nhớ kỹ, sau này cùng nhau trả lại.”


Viên Miêu đẩy cửa xuống xe, Chư Nhất Hành nhìn thấy khăn quàng cổ của cô rơi ở trên ghế, liền gọi cô, sau đó từ bên kia đi xuống, quấn quanh cô, lại thuận tay kẹp tóc cô, nâng mặt cô, ánh mắt dưới ánh đèn đường sáng ngời lại chuyên tâm: “Tin tưởng anh, hả?”
Viên Miêu không nói ra thành lời.


“Anh đáp ứng hạnh phúc với em, liền nhất định có, hả?”
Viên Miêu muốn nói không. Anh ta cúi đầu xuống, lại hôn cô. Cô muốn đẩy anh ta ra, nhưng cô không làm.
“Lên đi.” Anh ta nhẹ nhàng nói: “Sau này anh gọi điện thoại, đừng không muốn nghe.”


Viên Miêu cúi đầu, đang định xem, nhận ra trên tầng có một người.
Ngẩng đầu một cái, đó là Lôi Diệp.