Chương 149 : Tẩy Tượng lên núi

Từ Kiêu ngồi ở trước bàn, cười ha hả nhấp một ngụm trà.
Trần Huyền nhẹ nhàng ôm tã lót, cẩn thận từng li từng tí vươn ngón tay, điểm ở mi tâm đứa nhỏ kia.
Đại Hoàng Đình chân khí từng tia từng tia rót vào trong kinh mạch của nàng.


"Rõ ràng là mang thai chín tháng mà sinh, vì sao lại có chứng tiên thiên thiếu hụt?"
Trần Huyền thu hồi ngón tay, nhướng mày.
"Choang."
Từ Kiêu ném chén trà xuống đất, bước hai bước đến trước người Trần Huyền.
"Vậy mà phủ y dám nói mạch của nàng vững vàng."


"Nếu không phải ta lấy đạo môn chân khí dò xét kinh mạch của nàng, có lẽ cũng sẽ bị mạch tượng của nàng lừa gạt."
Trần Huyền đưa tã lót cho Từ Kiêu, lấy từ trong ngực ra một bình ngọc, đổ ra một viên đan hoàn màu xanh nhạt.


Chân khí vận tới lòng bàn tay, đan hoàn lơ lửng trên không, hóa thành một đoàn u lục đan dịch ấm áp.
"Từ nay về sau mỗi một năm, đều phải sai người lên Võ Đang Sơn lấy đan."
Trần Huyền một ngón tay nhẹ điểm, trên không trung xuất hiện một con bướm màu vàng, vòng quanh Từ Chi Hổ, nhanh nhẹn bay múa.


Đứa nhỏ kia nhìn chằm chằm con bướm kia không chớp mắt, con bướm nhẹ điểm chóp mũi của nàng, nàng liền cười khanh khách.
Trần Huyền thừa dịp nàng há miệng, đem đan dịch kia đút vào.


Tiểu cô nương ăn vào đan dịch, ngẩn người, đang muốn gào khóc, lại thấy con bướm kia sắp bay đi, không để ý khóc, vội vàng vươn hai tay ra bắt.
Bướm tiêu tán ở không trung, Từ Chi Hổ mí mắt dần dần trầm xuống, hai tay rơi xuống, như vậy vù vù ngủ đi.
"Khi nào bệnh của nàng mới khỏi?"




Từ Kiêu nhẹ nhàng vuốt sống mũi Từ Chi Hổ, đứa nhỏ lẩm bẩm một tiếng, dùng bàn tay mập mạp đẩy ra ngón tay Từ Kiêu.
"Ít thì mười năm, nhiều thì hai mươi năm."


Trần Huyền cũng cảm thấy kinh ngạc, vừa rồi Từ Chi Hổ uống đan dược là Nhị Đan xếp hạng thứ năm trong quyển Bão Phác Tử, người sắp ch.ết uống, có thể sống thêm mấy năm.
Nhưng sau khi Từ Chi Hổ ăn vào đan dược, bệnh tình chỉ giảm bớt một chút, vẫn chưa trừ tận gốc.


"Hai mươi năm? Đến lúc đó, chỉ sợ ta đã nửa người nhập thổ rồi."
Từ Kiêu lắc đầu, đắp lại chăn cho Từ Chi Hổ.
Trần Huyền suy nghĩ một lát, bỗng nhiên cười nhìn Từ Chi Hổ trong tã lót.
"Mượn một bộ giấy bút."


Từ Kiêu nhìn tỳ nữ đứng ở cửa, người sau hiểu ý, vội vàng bước từng bước nhỏ đi lấy giấy bút.
Trần Huyền cầm bút, lưu loát ở trên giấy viết xuống hơn ngàn chữ.
"Đợi sau khi nàng năm tuổi, có thể dựa vào công pháp này tu tập, có lẽ có thể bổ túc tiên thiên không đầy đủ."


Từ Kiêu ôm tã lót ghé sát vào nhìn, đã thấy trang giấy ngoài cùng bên phải viết năm chữ - Dịch Cân Đoán Cốt Thiên.


Môn công pháp này bắt nguồn từ thế giới Xạ Điêu, Trần Huyền tham chiếu "Đại Chu Thiên Hành Khí Pháp" cùng "Đại Hoàng Đình" trong pháp môn, sửa chữa hồi lâu, để cho môn công pháp này Trúc Cơ Tẩy Tủy công hiệu càng thêm rõ ràng.
Từ Kiêu cười ha hả gật đầu, lần nữa nhìn tỳ nữ ngoài cửa.


"Mau dùng cơm, ngươi đi Thính Triều Các mời Đặng thiếu hiệp đến đây."
Tỳ nữ vội vã rời đi.
"Đặng Thái A với Ngô gia Kiếm Trủng có quan hệ gì sao?"
Trần Huyền hai mắt híp lại, tò mò hỏi.
"Cọt kẹt."
Cửa phòng trong mở ra.


Triệu Ngọc Đài từ trong phòng đi ra, nhìn giấy trắng như tuyết trên bàn, đưa tay tiếp nhận tã lót.
"Đặng Thái A có huyết mạch Ngô gia, bất quá lại đối Kiếm Trủng chán ghét."
"Trên Kiếm Sơn, hắn thiếu chút nữa ch.ết đói, tiểu thư bảo ta đưa cho hắn một bữa cơm."


Triệu Ngọc Đài ôm đứa nhỏ đi vào trong phòng.
Trần Huyền giật mình, khó trách Lý Thuần Cương từng nói kiếm của Đặng Thái A có một cỗ mùi mục nát của Kiếm Trủng Ngô gia, hoá ra hắn vốn là hậu nhân của Ngô gia.
……
Năm năm sau, đỉnh Ngọc Trụ trên Võ Đang Sơn.


"Bệ hạ đã quyết, trước tiên tấn công Tây Sở, sau đó diệt Đông Việt và Nam Đường."
Từ Kiêu một thân giáp trụ, ngồi một mình bên vách đá ngoài trúc ốc.
Trần Huyền từ trong phòng đi ra.
"Công lao của ngươi quá lớn, nếu không thu tay lại, chỉ sợ triều đình này không chứa nổi ngươi."


Từ Kiêu lơ đễnh lắc đầu.
"Ngày xưa sáu trăm lão tốt xuất Liêu Đông, hôm nay Bắc Lương thiết kỵ ba mươi vạn, cho tới bây giờ đều là các huynh đệ đẩy Từ Kiêu đi về phía trước, lúc này diệt Tây Sở, Từ Kiêu lại không thể không vì bọn họ tranh giành.*


Trần Huyền trầm mặc một lát, không khuyên giải nữa.
"Từ Kiêu lần này lên núi, cũng là muốn nhờ Chân Nhân một chuyện."
Từ Kiêu xoa xoa tay, hiếm khi có chút khó nói.
Ngô Tố dắt một tiểu cô nương, từ con đường nhỏ trên vách núi đi tới.


Tròng mắt Trần Huyền co rút lại, chỉ vì tiểu cô nương kia mặc một bộ hồng y.
"Chi Hổ, vẫn nhớ chứ?"
Từ Kiêu kéo Từ Chi Hổ qua, cười nhìn về phía Trần Huyền.
Từ Chi Hổ vừa tròn năm tuổi không lâu, làn da tiểu cô nương trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, chỉ là trên mặt vẫn là béo mập.


"Đương nhiên là nhớ."
Trần Huyền cười cười, hắn một tay phụ sau, lặng lẽ đối ghé vào trúc phòng sau Hắc Hổ vẫy vẫy tay, Hắc Hổ hiểu ý, thân hình mãnh rụt lại, hóa thành một con mèo đen nhỏ.
Ánh mắt Từ Chi Hổ sáng lên, giãy ra khỏi lòng Từ Kiêu, túm lấy đuôi mèo đen, nhấc nó lên.


"Mèo con ngốc nghếch."
Mèo đen gào thét vài tiếng nhưng lại không dám biến trở về nguyên hình, chỉ có thể mặc cho Từ Chi Hổ chà đạp.
Nụ cười của Từ Kiêu cứng đờ, sắc mặt Ngô Tố cũng khó coi.
Từ Chi Hổ chợt nghĩ ra, vội vàng buông mèo đen xuống, còn giả vờ ra vẻ sờ sờ cái đầu nhỏ của nó.


"Bắc Lương thiết kỵ đạp diệt năm quốc, đối địch quá nhiều."
"Thính Triều Các tuy rằng mới sáng lập nhưng trước đây trong mấy nước bị diệt, bí tịch cũng không tính là ít, trong giang hồ nhiều người có lòng mơ ước."


"Lần này, cao thủ trong phủ đều phải theo quân xuất chinh, chỉ sợ phủ tướng quân cũng không yên ổn, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể đem Chi Hổ uỷ thác cho ngươi cùng Đặng Thái A."
Từ Kiêu còn chưa nói xong tiểu cô nương hồng y lại túm lấy mèo đen.
Từ Kiêu cười khổ nhìn về phía Trần Huyền.


Trần Huyền cố nén ý cười, đem mèo đen ôm lấy.
"Không sao, ta chắc chắn sẽ bảo vệ nàng vô sự."
Từ Kiêu xoa xoa đầu Từ Chi Hổ.
"Chi Hổ a, cha cùng mẹ phải đi xa nhà, ngươi liền đợi ở trên núi, không được quậy há."


"Chờ chúng ta trở về, mẹ ngươi sẽ sinh thêm cho ngươi một đệ đệ, được không?"
Từ Chi Hổ bĩu môi, hốc mắt rưng rưng.
Trần Huyền kinh ngạc nhìn về phía bụng Ngô Tố, đại khái là ít tháng, bởi vậy cũng không lộ rõ.


"Trận chiến này quá mức mấu chốt, trong quân ngoại trừ một Từ Yến Binh, không còn vị cao thủ Thiên Tượng thứ hai, ta phải theo phu quân, mới có thể bảo vệ hắn chu toàn."
Ngô Tố dịu dàng nhìn về phía Từ Kiêu.
Từ Chi Hổ lộp bộp chạy đến trước người Ngô Tố, gắt gao ôm lấy hai chân nàng.


Mấy người an ủi một hồi lâu, Từ Chi Hổ lúc này mới buông tay.
Ngô Tố và Từ Kiêu chậm rãi xuống núi, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Từ Chi Hổ.
Tiểu cô nương đôi mắt đẫm lệ, khóc đến cực kỳ thương tâm.
Một khắc sau, hai người biến mất trong mây mù.
"Mau đưa mèo con cho ta."


Từ Chi Hổ trong chớp mắt liền ngừng khóc, hai tay chống nạnh, trừng mắt nhìn Trần Huyền.
Trần Huyền vỗ vỗ ót, hắn cũng đoán được đỉnh Ngọc Trụ sau này sẽ náo nhiệt cỡ nào.
……
Dưới chân Võ Đang Sơn, lão đạo gầy gò cười ha hả nhìn đền thờ Huyền Vũ Đương Hưng.


Ở phía sau hắn, một nam hài đang dùng cành cây xua đuổi một con nghé con.
"Sư phụ, đây là Võ Đang Sơn sao?"
Nam hài túm lấy sừng nhỏ của nghé con, lúc này mới nhìn về phía dãy núi trước mắt.
"Tẩy Tượng a, ngươi thấy chỗ kia không? Nhớ kỹ, bốn chữ đó đọc là Huyền Vũ Đương Hưng."


Trần Anh Ngưng nhìn biển mây giữa tám mươi mốt ngọn núi, chỉ thấy khí tượng nguy nga vô cùng.






Truyện liên quan