Chương 5

Là người thường, La Kỳ tất nhiên không có khả năng hàng yêu phục ma đuổi quỷ; nhưng người thường có phương thức giải quyết của người thường, La Kỳ nói muốn chỉnh đốn quỷ trạm bài cũng không phải là việc gì khó.
Hết thảy chỉ cần chuẩn bị đạo cụ thích hợp là tốt rồi.


Tỷ như, bánh bao rau xanh nấm hương mới ra của Trần Ký.
“A… bánh bao Trần Ký…” Quỷ phiêu đến tay La Kỳ, ánh mắt ngắm nghía theo dõi bánh bao nóng hổi đang nằm trong tay hắn.


La Kỳ bất động thanh sắc thổi thổi bánh bao nóng hổi, cử chỉ tao nhã đưa đến bên miệng, sau đó chậm rãi cắn một miếng nhỏ: “Ân, hương vị quả nhiên không tồi!” Không uổng công hắn cất công đi vòng để mua!


Quỷ chớp chớp mắt, hai tay như khoát lên trên cánh tay La Kỳ, tiến càng gần… nhìn nhân bánh bao, sau đó khịt khịt mũi, đáng thương hề hề mà nhìn La Kỳ dùng tốc độ thật chậm giải quyết bánh bao.


La Kỳ trong lòng nghẹn cười tới mức nội thương, trên mặt vẫn là nghiêm trang, cầm bánh bao cứ một ngụm lại một ngụm chậm rãi nhai.
Quỷ thấy động tác của hắn, sau đó vô thức khép mở miệng theo, một chút lại một chút chậm rãi nuốt vào khoảng không.


Động tác của La Kỳ dừng lại: bộ dáng của hắn thật sự rất là ngớ ngẩn, La Kỳ ngốc cũng không nhẫn tâm khi dễ thêm lần nữa, chỉ đành phải vội vàng nuốt xuống nửa chiếc bánh bao còn lại trong hai ba khẩu – trong đó còn bị nhân bánh bao nóng đến mức phỏng lưỡi.




“Bánh bao…” Quỷ vẻ mặt như muốn khóc nhìn chằm chằm miệng La Kỳ, mặt nhăn lại không khác gì nếp bánh bao.
Oán khí trong lòng La Kỳ trong nháy mắt tiêu thất sạch sẽ, ngược lại tràn đầy mặc cảm tội lỗi: “Ta như thế nào lại cảm thấy được mình đang khi dễ tiểu hài tử a?”


Quỷ trước mặt nhìn tuy rằng còn trẻ, nhưng cũng không trẻ đến mức có thể khiến cho người ta xem hắn như là một tiểu hài tử.
“Chẳng lẽ biến thành quỷ sẽ ảnh hưởng đến trí lực?” La Kỳ không trách nhiệm ngồi đoán mò, sau đó khi xe đến, liền dưới ánh mắt u oán của quỷ mà chạy trối ch.ết.


Sau khi lên xe, La Kỳ may mắn hiếm có chiếm được một chỗ ngồi dựa vào song cửa. Hắn theo thói quen hướng về sân ga: quỷ chính là đang mang vẻ mặt buồn rũ rượi, ngồi xổm dưới trạm bài than thở.


Vì thế tâm tình La Kỳ đột nhiên trở lên tốt lắm – không phải loại vui sướng thú vị khoái trá khi thấy người gặp họa, mà là một chút sung sướng mềm mại trôi nổi, pha với thương tiếc ngập tràn từ tận đáy lòng.
“Ngày mai… sẽ không khi dễ hắn nữa?”


Bởi vì tâm tình này, La Kỳ mỉm cười hủy bỏ kế hoạch trả thù sau đó, cũng bắt đầu thật sự lo lắng cho cái quỷ giống như tiểu hài tử kia mà khoan dung đi một chút.
Đáng tiếc, quỷ lại tuyệt không phối hợp.


Thành thị ban đêm vào mùa hạ không thể nói là lãnh, vì thế trên ghế dài sân ga đôi khi cũng sẽ bị một ít kẻ lưu lạc lấy làm giường. La Kỳ đã trông thấy vài lần, cũng không để tâm lắm. Buổi tối hôm đó hắn từ trên xe bước xuống, đã thấy có vài người ngồi đó cũng không cảm thấy kỳ quái.


Nhưng đến khi nhìn thấy người nọ đang làm gì, La Kỳ lập tức nhíu mày: người nọ cởi hài, ngồi xếp bằng trên ghế dài, đĩnh đạc mà – móc chân.


Loại hành vi này La Kỳ không phải chưa từng có, nhưng lúc hắn thực hiện đều là ở nhà, lúc mà chỉ có một mình một người; hiện tại đột nhiên ở nơi công cộng mà nhìn thấy người khác làm vậy, mặc dù là buổi tối không có nhiều người, La Kỳ cũng cảm thấy không thoải mái – nhất là người nọ còn thường thường đưa tay vừa mới móc chân lên dưới mũi…


La Kỳ nghiêm mặt đi đường vòng.
Nhưng hắn vừa mới nhấc chân, quỷ liền tiến lại đây.
Quỷ phiêu giữa không trung, bắt chước kẻ lang thang kia nhấc chân lên, sau đó cởi giầy thể thao của mình ra – chiếc hài kia phiêu phiêu bên người hắn.


Hắn cách La Kỳ rất gần, gần đến mức chân kia cũng sắp đụng tới mũi của La Kỳ.
La Kỳ không biết hắn muốn làm hay không. Tuy rằng lý trí nói cho hắn biết lúc này hắn nên cái gì cũng không nhìn thấy, trực tiếp xuyên qua người tên kia mà chạy lấy người, nhưng La Kỳ cũng không nguyện ý làm như vậy.


Hắn không muốn xuyên qua thân thể của quỷ.
Cho nên hắn chỉ có thể đứng.
Sau đó hắn nhìn thấy quỷ nghiêm trang dưới ánh mắt hắn, móc chân.
“Ba!” La Kỳ nghe thấy được cả thanh âm đứt đoạn của một thứ gì đó trong đầu mình.


Lý trí hỏng mất, La Kỳ rốt cuộc nhớ không nổi phải khống chế biểu tình khống ch.ết thân thể, hắn cứng ngắc thối lui hai bước, tay chân đồng thời.
“Hắc hắc…” Một giọng cười âm trầm lạnh lẽo phía sau hắn.


La Kỳ theo bản năng quay đầu lại – vừa quay đầu lại, liền chống lại một đôi mắt hắc bạch phân minh.
Quỷ cười nhạt, biểu tình cổ quái âm hiểm không nói nên lời.
“Cư nhiên thiếu chút nữa đã bị ngươi lừa gạt.” Tay hắn như kháp trụ cổ La Kỳ.
La Kỳ không nhúc nhích.


Quỷ hướng hắn nhe răng, lộ ra hai hàng răng trắng đầy đặn lạnh lẽo.
La Kỳ nhìn thấy hai hàng bạch nha kia, “Rầm” nuốt nước bọt.
Mục đích uy hϊế͙p͙ đạt được, quỷ vừa lòng gật gật đầu, sau đó nghiến răng nghiến lợi từng chữ từng chữ mà lên án: “Ngươi gạt ta! Ngươi, nhìn, thấy, ta!”


La Kỳ nháy mắt mấy cái, bất tri bất giác đáp: “Ngươi có răng sâu…”
Một trận gió thôi, đại thúc đang móc chân hắt xì một cái.
Quỷ bi phẫn chỉ vào mũi La Kỳ tức giận mắng: “Nếu không phải ta không đụng được ngươi, ta nhất định bóp ch.ết ngươi!”






Truyện liên quan