Chương 58: 58: Ld Hội Tụ

LD họp mặt
Đỗ Dật Văn dừng xe trước mặt Lộc Duy, nghiêng người mở cửa để cậu lên xe.
"Tại sao lại vui thế?"
Lộc Duy gãi đầu, ngồi lên ghế phụ, tâm trạng hiếm khi nhẹ nhàng.
"Chân của em tốt hơn trước rất nhiều."


Tay cầm vô-lăng của Đỗ Dật Văn siết chặt, trong đôi mắt màu xanh như có tầng sương kích động, "Thế thì tốt quá."
"Đúng thế, đúng thế!" Qua vài ngày tiếp xúc, bây giờ Lộc Duy có thể nói chuyện tùy ý với Đỗ Dật Văn, cậu có thói quen có chuyện gì cũng chia sẻ với đối phương.


Cậu cúi đầu vỗ chân mình rồi kéo ống quần lên.
Lộc Duy rất gầy, cộng thêm bệnh tình khá phức tạp nên ăn vẫn không béo lên được.
Sau khi xảy ra tai nạn cậu bị thương nặng nên bây giờ cơ thể chỉ lớn hơn một chút so với các cô gái.


Vì thế khi kéo ống quần lên không gặp khó khăn gì, bởi vì quần âu, không ôm sát người, cậu nhẹ nhàng kéo lên, đôi chân thon dài mảnh mai lộ ra.
Đỗ Dật Văn nhíu mày, trong ánh mắt che dấu đi vài phần đau lòng.


Mặc dù chân của cậu rất đẹp, da trắng, thon và thẳng nhưng vẫn có thể nhìn thầy phần nhô lên ở giữa xương bánh chè bên phải.
Dường như có thêm một đoạn nối ở giữa đầu gối.
Đó là vết thương do tai nạn để lại, cũng là lý do khiến Lộc Duy đi lại không được bình thường.


"Có đau không?" Đỗ Dật Văn hỏi.
Lộc Duy lắc đầu, "Em không thấy có cảm giác gì."
Nói xong không thấy đối phương trả lời, Lộc Duy quay sang nhìn, thấy Đỗ Dật Văn đang cau mày, mắt nhìn phía trước, ngay cả khi lái xe cảm xúc cũng không hạ xuống.




"Đỗ Dật Văn, anh..." Lộc Duy vừa mở miệng nói, đối phương liền quay sang nhìn cậu một cái, đôi mắt màu xanh đậm kết hợp với khuôn mặt lai làm Lộc Duy á khẩu không nói được gì nữa.
Lộc Duy nhanh trí, nhanh chóng đổi xưng hô: "Chồng ơi!" Cậu gãi đầu, "Anh làm sao thế?"
Đỗ Dật Văn vẫn không nói chuyện.


Cho đến khi hai người đi được hai ba kilomet, đối phương mới thấp giọng nói: "Người gây tai nạn đã bắt được chưa?"
Lúc này Lộc Duy mới phản ứng lại, bởi vì nhìn thấy chân mình bị thương nên đối phương mới tức giận, trong lòng cảm thấy ấm áp, hai tay không biết làm gì đan vào nhau.


"Tìm được rồi, phanh xe bị kẹt, tay lái cũng không còn nhạy...Mà, tài xế cũng tử vong tại chỗ."
Tại nạn xe khi đó ai cũng không có lỗi, mọi người đều là nạn nhân, nhưng vẫn rất là thảm khốc, Lộc Duy nhớ lại vẫn cảm nhận được cái lạnh thấu xương khi đó.


Đỗ Dật Văn gật đầu, sau đó dừng xe ở ven đường.
Lấy điện thoại ra, cúi đầu làm gì đó.
Lộc Duy không biết anh đang làm gì, nhưng cậu biết chắc chắn có lý do.
Không hiểu tại sao, cậu rất yên tâm về Đỗ Dật Văn.


Như khẳng định suy đoán của Lộc Duy, Đỗ Dật Văn rất nhanh bỏ điện thoại xuống, sau đó điện thoại của caauh vang lên một tiếng "Đinh" nhắc nhở.
Lộc Duy nhìn Đỗ Dật Văn, cầm điện thoại lên mở khóa màn hình, thấy một file nén được gửi đến.
Cậu ấn vào giải nén, sau đó...


Đi động đột nhiên đen màn hình.
Lộc Duy: "..."
Đỗ Dật Văn dường như đoán được tình huống này, mặt không chút nào kinh ngạc.
Giọng nói bình tĩnh và chắc chắn: "Khởi động lại."
Đàn ông khi nghiêm túc, giọn nói càng thêm quyên rũ.


Nếu có fans của Lộc Duy ở đây, nghe thấy Đỗ Dật Văn nói chắc chắn lại hò hét lên cho mà xem.
Tai Lộc Duy đỏ lên, nghe lời ấn khởi động lại điện thoại.


Khi màn hình điện thoại trở về giao diện bình thường, một hình ảnh hoạt hình của một cậu bé có cơ thể cân đối trong bộ quần áo con hươu đột nhiên xuất hiện bên phải màn hình.


Cậu bé vẫy tay với Lộc Duy, sau đó đi vòng quanh màn hình giống như người sống trong điện thoại, sau đó ôm lấy ứng dụn QQ trên màn hình rồi ngồi xuống.
Cậu bé mặc bộ quần áo liền quần có mũ, chiếc mũ trùm qua đầu để lộ hai cặp sừng màu nâu bóng bẩy và hai cái tai hươu ở bên cạnh.


Nhìn rất đáng yêu.
Lộc Duy đưa tay sờ, đứa bé động đậy nghiêng đầu, giống như cảm nhận được Lộc Duy chạm vào mình, đữa tay gõ vào chỗ Lộc Duy vừa chạm vào.
Lộc Duy ngạc nhiên mở to mắt: "Cài này..."
Đỗ Dật Văn tiếp tục lái xe: "Thích không."
Lộc Duy cầm chặt điện thoại: "Siêu thích!!"


Mắt Đỗ Dật Văn Văn nhìn phía trước, mặt không cảm xúc nhưng đôi mắt hơi híp lại, tâm trạng có vẻ rất tốt, "Thích thì tốt."


"Chống ơi ~ cái này là anh làm à? Rất giỏi đó nha!" Lộc Duy ấn vào hình người trên màn hình, phát hiện ra nó xuất hiện mục hướng dẫn, giống như phần hướng dẫn sử dụng của điện thoại.
Ấn nhẹ một cái, trên đầu sẽ xuất hiện rất nhiều nút điều khiển, ấn hai cái sẽ trở lại màn hình chính.


Lộc Duy cúi đầu ấn ấn vào hình người trên màn hình, tư thế cúi đầu cản trở giọng nói của cậu, âm thanh phát ra nhẹ nhàng hơn so với bình thường, một tiếng "Chồng" làm cho lỗ tai Đỗ Dật Văn đỏ lên.
Anh nắm chặt tay lái, nhỏ giọng trả lời lại: "Ừm."


Lộc Duy cúi đầu chơi điện thoại cả đường đi, đợi đến địa điểm hẹn Tần Duyệt mới lưu luyến cất điện thoại.
Hai người lái xe đi gửi trước, sau đó cùng nhau đi vào quán cơm.


Đợi đến khi họ đến cửa phòng, Lộc Duy đột nhiên thấy hồi hộp, cậu hít một hơi thật sâu sau đó đẩy cửa...
Trong phòng có ba người.
Ngồi ở giữa là một thanh niên đẹp trai, da rất trắng.
Đôi mắt phượng hơi hếch lên, tai có đeo một khuyên tai màu đen, nhìn qua rất kiêu ngạo khó gần.


Khi Lộc Duy đẩy cửa đi vào, thanh niên lập tức quay đầu sang nhìn, ánh mắt lại rất dịu dàng, làm người ta cảm thấy rất thoải mái.


Ngồi bên phải thanh niên là người Lộc Duy quen, sở hưu gương mắn nam tính đẹp trai, ngồi dựa lưng vào ghế, người mặc bộ quần áo màu đen bình thường cũng không che được khí chất hoang dã và phóng khoáng.
Lộc Duy và hắn gặp nhau ở thi đấu trực tiếp của Phi Miêu, đó là Lộ Phi.


Chỉ là không hiểu tại sao hôm nay gặp Lộ Phi, nhìn qua không giống lần trước, không còn ngông nữa mà khi ngồi cạnh thanh niên mắt phượng có vẻ...rất ngoan ngoãn.
Còn lại một thanh niên nhìn nhỏ tuổi nhất, Lộc Duy thấy tuổi không khác mình cho lắm.


Cảm nhận được ánh mắt của cậu, thanh niên hướng về cậu nở nụ cười, dáng vẻ sạch sẽ, ngoan ngoãn, giống như thỏ con.
Được Tần Duyệt nói qua lần trước, người nay chắc là thành viên nhỏ nhất của của LD, Mạnh Khưu.
Người ngồi giữa...Chắc là Tần Duyệt.


Lộc Duy cười cới họ, trước tiên gật đầu để chào hỏi, "Chào mọi người, tôi tên là Lôc Duy."
Lộ Phi đã gặp Lộc Duy, nhướng mày vẫy tay với cậu, xem như đã chào hỏi.
Thanh niên ngồi giữa nghiêm túc đứng dậy, đưa tay ra, giọng nói khác so với vẻ bề ngoài, rất dịu dàng: "Chào em, anh là Tần Duyệt."


Lộc Duy bước đến, bắt tay với hắn, bị Mạnh Khưu kéo lại.
Mạnh Khưu mở to mắt, nhìn chằm chằm cậu, miệng lẩm bẩm: "Anh, anh Sư."
Lộc Duy chưa nói gì, Mạnh Khưu đã đỏ mắt.
Càng nhìn càng giống thỏ trắng nhỏ.
Lộc Duy đang định an ủi, thấy Tần Duyệt ở bên cạnh vỗ vào đầu Mạnh Khưu một cái.


Lộc Duy: "!"
Tần Duyệt nói tiếp: "Trời đẹp thế này khóc cái gì."
Giọng nói của hắn khá giống Lộ Phi đều kiểu khàn khàn, khi nói chuyện có cảm giác rất là "soái khí".


Nhưng giọng nói Tần Duyệt trời sinh trung tính (kiểu nghe qua không phân biệt được nam nữ), Lộc Duy bắt đầu bổ não giống như đứa con không nghe lời bị người mẹ trách phạt, nhất thời không biết nói gì.
Tần Duyệt nói xong, ngẩng đầu nhìn Lộc Duy, giống như đang còn muốn nói gì đó.


Nhưng hắn vừa ngẩng đầu, lại thấy Đỗ Dật Văn đứng sau Lộc Duy, buột miệng nói.
"Aiya, còn tưởng ai, thì ra là anh Đỗ."
Lộc Duy ngạc nhiên, quay đầu nhìn Đỗ Dật Văn: "Các anh biết nhau à?"


Tần Duyệt đồng ý gật đầu, ánh mắt trêu ghẹo nhìn Đỗ Dật Văn: "Buổi tối hôm đó, vẫn là tại anh không cẩn thận, buột miệng gọi em là Duy Duy, mới bị ông chủ Thanh Phong nhà ta phát hiện ra."


Lộc Duy hiểu ra, nhớ lại buổi tối thi đấu Phi Miêu, cậu hỏi Đỗ Dật Văn tại sao lại phát hiện cậu là LuVi, đối phương có nhắc đến Tần Duyệt.
Thật là trùng hợp.
Lộc Duy cảm thán.
Tần Duyệt bảo hai người ngồi xuống, bọn họ đặt phòng rất lớn, mười người ngồi không thành vấn để.


Có rất nhiều ghế trống để ngồi.
Mạnh Khưu bên trái Tần Duyệt vẫn nhìn chằm chằm mặt Lộc Duy, ánh mắt ngơ ngắc nhìn cậu, đôi mắt ngập nước rất muốn Lộc Duy ngồi cạnh mình.
Lộc Duy thấy thế, trong lòng mềm nhũn, định ngồi cạnh cậu ta.
Nhưng không cho cậu cơ hội, Đỗ Dật Văn chen vào ngồi giữa hai người.


Lộc Duy chỉ còn cách ngồi cách hắn một vị trí, bên tai trái Đỗ Dật Văn.
Mà bên trái anh, chỉ còn duy nhất một ghế.
Lộc Duy không cảm thấy gì nhưng người ngồi đối diện cậu là Lộ Phí, nhướng mày liếc nhìn Đỗ Dật Văn một cái, nháy mắt đã hiểu vấn đề.


Đỗ Dật Văn đối diện ánh mắt của Lộ Phi, mặt không đổi sắc.
Sau khi Lộc Duy ngồi xuống, đếm qua số người, thấy thiêu thiếu: "Có phải thiếu một hay không?"
Tần Duyệt gật đầu, cầm điện thoại nhìn tin nhắn, sau đó để điện thoại xuống: "Hàn Tranh gặp tắc đường, có thể đến muộn một tý."


Lộc Duy nghe hai từ "tắc đường" thì rất là ghét.
Cậu vẫn nhớ lúc mình bị kẹt một tiếng đồng hồ do tắc đường nên gật đầu ý đã hiểu.
Một bàn năm người, bốn người có cảm xúc nhớ về một người, mọi người rất nhanh thân thuộc nhau.
Giống như họ bây giờ.


Tần Duyệt gọi phục vụ mang đồ ăn lên, mọi người ăn không mấy miếng, bắt đầu nói chuyện.
Ba thành viên của LD, luôn miệng kể về chuyện ngày xưa của họ và Lộc Sư.
Lộc Duy yên lặng nghe, cảm giác giống nhue bản thân bước vào cuộc sống của anh trai...
- --


Trời ơi, ông nhỏ tuổi trong LD là Mạnh Khưu, không hiểu sao hôm trước t mơ màng kiểu gì mà để là Mạnh Thu.
Sorry mọi người nha!.






Truyện liên quan