Chương 77: 77: Thổ Lộ

Thổ lộ
Khi Lộc Duy còn đang rối rắm, bỗng nghe thấy Đỗ Dật Văn bên cạnh nói chuyện: "Lộc Duy, thật ra lần đầu anh gặp em không phải ở cuộc thi khơi nghiệp."
Có lẽ tâm trạng khác so với trước, giọng nói của Đỗ Dật Văn càng thêm nhẹ ngàng, giống như đang ở trong cuộc hợp.


Lần đầu tiên Đỗ Dật Văn nhìn thấy Lộc Duy là ngày khai giảng.
Các tân sinh viên phải đi báo danh, lúc đó là thời gian bận rộn nhất của sinh viên.
Các sinh viên đến trường vào ngày nắng nóng oi ả, tay kéo theo hành lý, tất cả đều mệt mỏi thở không ra hơi.


Nhưng Đỗ Dật Văn không ở trong ký túc xá của trường, nên hành lý không cần mang theo, mặc bộ quần áo đơn giản, tính cách điềm đạm nhìn khồn giống một sinh viên mới gì cả.
Khi Đỗ Dật Văn đến chỗ báo danh, bỗng cảm thấy tay mình có người kéo lại.


Anh quay đầu lại nhìn, thì thấy một thiếu niên mặc áo sơ mi ngắn tay màu đen có chữ đứng ở đằng sau, sống lưng thẳng tắp.
Đối phương nhìn còn rất nhỏ, gương mặt xinh đẹp, làn da trắng nõn, cánh tay trắng như tuyết dưới ánh nắng mùa hè như phát sáng.


Nếu không phải Đỗ Dật Văn nhìn thấy thư báo trúng tuyền trên tay của cậu thì anh còn tưởng là học sinh cấp ba giúp người nhà chuyển đồ.


Trên trán thiếu niên toàn là mồ hôi, một tay tự quạt cho mình, tay kia huơ huơ giấy nhập học trên tay, mồ hôi trên trán chảy xuống mắt, cậu chỉ tùy tiện lau đi, đôi mắt đào hoa như phát sáng phản chiếu hình ảnh của Đỗ Dật Văn.
"Đàn anh ơi, anh cho em hỏi khoa tài chính báo danh ở đâu ạ?"




Đỗ Dật Văn nhìn cậu, lần đầu tiên anh cảm thấy giọng nói của một người lại dễ nghe như vậy, anh duỗi tay chỉ đường cho "Cây non" trước mặt mình, "Ở đằng kia."


Sau đó nhận được nụ cười xán lạn đến lóa mắt của chàng trai, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong biển người, thậm chị anh còn chưa kịp nói câu thứ hai.
Đỗ Dật Văn nhìn bóng dáng của đối phương, cảm thấy rất giống hình ảnh một con hươu nhỏ đang chạy vào rừng sâu.


Sau ngày hôm đó, Đỗ Dật Văn không còn thấy thiếu niên đó nữa nhưng trong đầu đều là hình ảnh gương mặt tươi cười đó.
Anh cũng để ý sinh viên mới một khoảng thời gian nhưng mỗi lần đều là sự thất vọng.
Dần dần, anh hiểu có thể mình sẽ không gặp lại thiếu niên đó nữa.


Cho đến khi đến trận chung kết cuộc thi khởi nghiệp, khi đang đứng đợi ở sau sân khấu, nghe thấy người dẫn chương trình đọc tên nhóm tiếp theo, anh nhìn thấy hình ảnh thiếu niên quen thuộc cùng với bốn người trên khấu.


Thiếu niên xinh đẹp kiêu ngạo đã lớn hơn hai tuổi so với lần cuối hai người gặp nhau, nhưng vẫn xinh đẹp như viên ngọc quý.
Khi cậu đứng trên sân khấu, nữ sinh ngồi ở dưới đều sôi trào, còn có cả nam sinh lên tiếng trêu ghẹo.


Chu Kiến ở bên cạnh anh kinh ngạc khen ngợi khả năng thuyết trình và vẻ ngoài của thiếu niên.
Nhưng Chu Kiến không biết, anh cũng rất vui vẻ, tình cảm càng trở nên mãnh liệt hơn.
Có một số chuyện đã tìm thấy câu trả lời rất lâu rồi, giống như hạt giống được ngâm trong nước, gặp đất ẩm bắt đầu nảy mầm.


Lộc Duy không ngờ hai người đã gặp nhau sớm như vậy, cậu cẩn thận nhớ lại nhưng hoàn toàn không có ấn tượng.
Thật ra mà nói, sau khi tai nạn, ngoại trừ lần tham gia cuộc thi khởi nghiệp, những chuyện khác cậu không còn nhớ rõ.


Cậu cúi đầu, nhìn hộp sữa chua trong tay, giọng nói hơi nhỏ: "Ngại quá, em không nhớ nữa kia, có rất nhiều chuyện trước đây em không nhớ rõ."
Sau khi tai nạn, cậu gặp chứng PTSD, thiếu chút nữa cậu đã quên mất mình là ai.


Đỗ Dật Văn hiểu rõ cho việc cậu không nhớ rõ chuyện trước đây, cau mày, cảm thấy đau lòng, xem như không có gì tiếp tục nói: "Không sao cả, mình anh nhớ là được rồi."
Lộc Duy ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn anh.
Đỗ Dật Văn nói thẳng ra như vây, làm cho cậu cảm thấy...cảm thấy...


Đỗ Dật Văn cảm nhận tầm mắt của cậu: "Làm sao vậy?"
Lộc Duy ho nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn sang nơi khác, tim nhảy thình thịch: "Tuy rằng em không nhớ chuyện ngày khai giảng nhưng em vẫn nhớ rõ ngày gặp anh hôm nhận thưởng."


Khi cậu nói chuyện, Đỗ Dật Văn quay đầu nhìn cậu, khi cậu vừa dứt lời, lập tức nghiêng người về phía cậu.
Đôi mắt màu lục nhìn chằm chằm Lộc Duy, giọng nói trở nên trầm thấp hơn trước: "Sau đó thì sao?"
Lộc Duy bị anh nhìn thì tim đạp càng nhanh, có chút hồi hộp, mọi lời nói đều kẹt trong cổ.


Cậu cúi đầu nhìn chằm chằm tay mình, cố gắng chống lại tim đang đập nhanh của mình, mãi mới nói một câu: "Em thấy anh thật đẹp trai, giọng nói lại rất hai, cả hội trường người như vậy mà chỉ nhớ mỗi anh."


Cậu vừa nói xong, đột nhiên đỉnh đầu vang lên tiếng cười, Lộc Duy vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, thấy Đỗ Dật Văn đang cười nhìn cậu.
Nhất thời ngẩn cả người.
Diện mạo của Đỗ Dật Văn thiên về lạnh lùng, khi không nói rất giống gương mặt của người mẫu trên sân khấu.


Nhưng khi anh cười, đôi mắt màu xanh như ngọn gió thổi qua, tạo nên gợn sóng lăn tăn.
"Vì sao em nói một câu cũng có thể động lòng người như vậy."
Lộc Duy nghe Đỗ Dật Văn nói, trái tim như bị xoa nhẹ một cái, máu được bơm lên toàn thân.


Nhiệt độ toàn thân tăng lên, cậu có thể cảm nhận được tai mình đã đỏ lên.
Không đơi Lộc Duy suy nghĩ nên nói gì, Đỗ Dật Văn lại nói tiếp, giọng nói trầm thấp tao nhã như tiếng chuông đồng hồ Big Ben vang lên kháp Luân Đôn: "Em không còn muốn nói gì sao?"
Không còn gì muốn nói sao...


Lộc Duy không phải ngốc, câu nói đầy ý ám chỉ, cậu nắm chặt bàn tay mình.
Cậu ngẩng đầu đối diện với Đỗ Dật Văn, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh giữa hai người.


Cậu nhớ khi Đỗ Dật Văn khích lệ cậu trên sân khấu nhận thưởng; nhớ đến khi hai người gặp nhau vào tối ngày giải đấu trực tiếp Phi Miêu; nhớ đến đối phương giữ im lặng trong phòng ngày LD gặp nhau; nhớ đến lúc mình ngủ được đối phương đắp chăn; nhớ đến hình ảnh hươu nhỏ trong điện thoại mà đối phương thiết kế cho mình...


Mỗi một cái đâm thưng lá chắn trước mặt cậu, chỉ chờ cậu nói ra.
Lộc Duy hít hơi thật sâu, ánh mắt người đàn ông như cỗ vũ cậu: "Em...em...anh..."
Đỗ Dật Văn thấy cậu nói ngắt quãng, vẻ mặt càng dịu dàng: "Đừng sợ, anh có ăn thịt em đâu." (thật không đó =))


Anh không nói thì còn tốt, vừa nói xong làm mặt Lộc Duy càng đỏ.
Ánh mắt trốn tránh, không dám nhìn đối phương: "Em...em..."
Lộc Duy khẽ cắn môi, mặt càng đỏ nói mãi không nên lời.
Đỗ Dật Văn thấy cậu quẫn bách, nhẹ nhàng nói: "Ưm không nói được thì có thể hỏi anh."


Lộc Duy ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt xinh đẹp dưới ánh sáng đèn bệnh viện, đôi mắt đào hoa phủ một tầng hơi nước: "Anh...có phải anh..."
Cậu nói chưa xong, Đỗ Dật Văn ở đối diện trầm giọng nói, giọng nói bình tĩnh mang theo kiên định.
"Ừm, anh đã thích em rất lâu rồi."


Sau khi Đỗ Dật Văn nói xong, đầu Lộc Duy bỗng nổ bùm một cái, ngây người ngồi yên một chỗ.
Trái tim như bị chứa đầy không khí, bị bóp chặt đến căng phồng, toàn bộ não bộ bị choàng váng.
Cậu muốn nói gì đó nhưng lại không mở miệng nói được, đầu óc trở nên trống rỗng.


Nhìn phản ứng của cậu, Đỗ Dật Văn đưa tay xoa đầu Lộc Duy, "Sao không nói gì."
- --
Đoạn đầu làm mình nhớ đến đầu tháng 8 năm 2017, lần đầu tiên bước vào cánh cổng trường đại học để nhập học.
Một ngày hè nóng nực, mà lại oi nữa.


Đợi đến chiều thì mưa to tầm tã, may sao hai bố con đã nhập học xong.
Mua vội hai cái áo mưa, chạy ra cổng gọi xe để ra bến xe bắt xe về quê.
Aaaa, cả một khoảng trời kỷ niệm đẹp đẽ..






Truyện liên quan