Chương 87: 87: Chuẩn Bị Trước Cho Trận Đấu Vào Tối Hôm Sau

Chuẩn bị trước cho trận đấu vào tối hôm sau
Khi Lộc Duy tỉnh dậy đã là hơn tám giờ sáng ngày hôm sau, đầu vẫn còn hơi choáng nhưng so với hôm qua đã tốt hơn rất nhiều,
Lúc rửa mặt, cậu cố nhớ chuyện xảy ra sau khi rời khỏi KTV nhưng bởi vì quá say nên không thể nhớ được gì.


Vội vàng sửa soạn lại quần áo, gọi xe đến quán net.
Theo lịch trình thi đấu, trận tiếp theo của bọn họ diễn ra vào sáu giờ tối hôm thứ bảy, cũng là trận đấu đầu tiên trong ngày.
Vì vậy hôm nay vẫn phải nỗ lực luyện tập.


Khi bước vào phòng tập, không thấy Lộ Phi và Tần Duyệt đâu cả, chỉ thấy Hàn Tranh đang ngồi nghiêm cứu thông số trước máy tính và Mạnh Khưu đang cúi đầu chơi điện thoại.
Lộc Duy ngạc nhiên, quay đầu sang hỏi Mạnh Khưu: "Hôm nay không phải huấn luyện ạ?"


Mạnh Khưu chỉ sang Hàn Tranh bên cạnh, "Có, anh Hàn Tranh đã đến rồi còn gì."
"Nhưng..." Lộc Duy chỉ chỉ ghế trống bên cạnh hắn: "Nhưng hai người Tần Duyệt đâu rồi..."


Hàn Tranh đẩy kính mắt nói: "Lúc nãy Lộ Phi gọi điện báo cho anh, bởi vì hôm quá uống rượu hơi nhiều nên rời giường muộn, nên có thể đến muộn một chút."


Lộc Duy cảm thấy bình thường nhưng Mạnh Khưu ngồi bên cạnh thì khác: "Anh Phi làm sao biết anh Tần Duyệt cũng dậy muôn? Hai người bọn họ ở cùng nhau đêm qua à?"
Mạnh Khưu vừa nói xong, chớp mắt khó hiểu, yên lặng nhìn Hàn Tranh.
Nhưng Hàn Tranh không muốn nhiều lời.




Lộc Duy nghe lời nói của hắn, bỗng có cảm giác Mạnh Khưu đã biết gì đó.


Giống như bọn họ nói, gần ba mươi phút sau cửa phòng đột nhiên mở ra, Lộc Duy ngẩng đầu nhìn thấy Tần Duyệt mắt nhắm mắt mở, ngáp một hơi dài đi vào phòng, Lộ Phi thì đi theo phía sau, người mặc áo khoác nhưng trên tay hắn còn có một cái áo khoác nữa.


Hai người lần lượt vào trong phòng, sắc mặt Tần Duyệt mệt mỏi ngồi xuống bên trái Lộc Duy, Lộ Phi cũng đến gần, bỏ áo khoác vào tủ đồ của Tần Duyệt.
Lộc Duy lúc này mới hiểu, Lộ Phi cầm là áo của Tần Duyệt.


Mạnh Khưu liếc mắt với cậu, hai người đều hiểu ý của nhau qua ánh mắt của đối phương, cùng nhau gật đầu.


Tần Duyệt không phát hiện ra khác thường của bọn họ, hắn cầm điện thoại nhìn đồng hồ, sắc mặt vẫn hơi trắng, giọng nói so với thường ngày như khàn hơn: "Xin lỗi vì tới muộn, chúng ta bắt đầu huấn luyện thôi."


Tuy giọng nói của Tần Duyệt bình thường vẫn hơi khàn khó phân biệt được nam nữ nhưng chưa bao giờ khản đặc như bây giờ.
Lộc Duy nghe hắn nói, lo lắng mở miệng hỏi: "Anh có muốn nghỉ thêm một lát nữa không?"
Tần Duyệt ngạc nhiên, quay đầu nhìn cậu: "Cái gì?"
Lộc Duy chỉ chỉ vào cổ hắn.


Nhìn động tác của Lộc Duy, cậu còn chưa nói gì nhưng không hiểu sao mặt Tần Duyệt bỗng đỏ bừng, bắt đầu ho khan.
Vội vàng cầm gương trên bàn để soi vào cổ mình, thấy không có dấu vết gì mới thở phào nhẹ nhõm.


Lộc Duy không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng mà nghĩ lại vẫn nên nói rõ ý của mình: "Ừm, giọng nói của anh quá khàn, sắc mặt cũng không ổn, có phải tối quan anh uống quá nhiều phải không? Hay nghỉ thêm một lúc nữa."
Lộc Duy vừa nói xong, Lộ Phi đẩy ghế đứng dậy: "Tôi đi mua canh giải rượu!"+


Cậu cảm thấy hôm nay Lộ Phi cũng không bình thường.
Tần Duyệt xua tay: "Tôi không uống, tôi uống nước thôi."
Hắn vừa nói xong, Lộ Phi nhanh chóng đi lại gần cầm cốc của Tần Duyệt đến máy lọc nước để lấy nước ấm, sau đó cẩn thận để vào bên trái Tần Duyệt.


Động tác của hắn rất tỉ mỉ, khi đặt cốc chọn vị trí rất cẩn thận, đảm bảo Tần Duyệt chỉ cần vươn tay là lấy được cốc nhưng có không may vung tay cũng không làm đổ cốc nước.
Lộc Duy cũng thấy kinh ngạc, "Anh Phi, hôm nay anh..." tinh tế quá vậy.


Lộc Duy không nói hết cậu, Lộ Phị quay sang nhìn cậu, khi nhướng mày nhìn rất giống kiểu trai thẳng trong truyền thuyết nhưng có cảm giác khác khác xưa chỗ nào đó.
Nói tóm lại giống như...
Giống như một con chó săn đã được thuần phục.


Đúng lúc này, Hàn Tranh vỗ tay: "Không có chuyện gì nữa thì bắt đầu huấn luyện thôi."
Mọi người bắt đầu tập trung, gật đầu nhìn hắn.
Hàn Tranh gọi mọi người đến bàn họp, mở máy chiếu cho mọi người cùng xem hình ảnh và video đã chuẩn bị trước.


Hàn tranh bắt đầu nói: "Đối thủ của chúng ta vào ngày mai là Bgkuper.
Chiến thuật của bọn họ khá giống Qlying, nếu không có gì thay đổi thì không có uy hϊế͙p͙ gì lớn với chúng ta."
Lộc Duy lắng nghe, gật đầu đồng ý.
Mọi người cùng nhau xem đội hình của Bgkuper mấy năm gần đây.


Chiến thuật của Bgpuker khá giống với Qlying, lấy xạ thủ làm trung tâm, cũng có con bài xạ thủ đi rừng.
Nhưng mà gần đây, đội triển khai chiến thuật xạ thủ đi rừng cũng chỉ có Qlying làm tốt nhất.
Họ có thể thắng được Qlying, sau khi tính toán cẩn thận thì có thể không thua trước Bgkuper được.


Nhưng trận đấu sau Bgkuper mới là khó khăn nhất.
KPL có tổng cộng 16 đội tham gia, mỗi đội phải đấu lần lượt với nhau, thắng được một điểm, thua trừ một điểm.
Vì vậy chắc chắn họ sẽ gặp đội vô địch năm ngoái...ICB.
Vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi.


Lộc Duy và đội LD muốn tiến vào vòng loại thì phải nắm chắc trong top bốn, điểm số không thể để bị bỏ quá xa các đội mạnh.
Hôm nay Hàn Tranh chỉ nói về chiến thuật và mục tiêu của họ, đối thủ lớn nhất của họ năm nay chính là ICB.
Hàn Tranh nói qua một chút về thành viên của đội ICB mấy năm nay.


Lộc Duy đợi hắn nói xong, nhẹ nhàng tiếp lời: "Tôi có để ý chiến thuật ICB mấy năm gần đây, họ luôn lấy pháp sư làm trung tâm.
Bọn họ cũng có dùng con bài xạ thủ đi rừng nhưng bốn lần thua đều thua cả bốn.


Vì vậy chắc chắn họ hiểu nhất là pháp sư, nhưng nếu chúng ta cũng lấy pháp sư trung tâm khi gặp nhau sẽ rất nguy hiểm."
Manh Khưu và Tần Duyệt nhíu mày gật đầu.
Lộ Phi chống cằm dựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm hình ảnh của ICB trên máy chiếu.
Hàn Tranh im lặng một lúc, mới nói tiếp: "Em nói đúng."


LD Vikey luôn sử dụng đội hình lấy pháp sư làm trung tâm, chính là pháp sư kiểm soát đường giữa.
Đội hình này khác hoàn toàn với xạ thủ đi rừng, một bên hỗ trợ hai cánh mạnh mẽ, một bên hỗ trợ phá trụ.
Nhưng hai đội hình này có điểm giống nhau, đó chính là đánh kiểm soát.


Không phải dựa vào giao tranh thắng để giành kinh tế mà dựa vào phối hợp với đồng đội, ăn rồng, đẩy trụ hỗ trợ lẫn nhau, từ từ xây dựng một quả cầu tuyết, dần dần tăng khoảng cách với kẻ địch.


Vì thế ICB và họ đều sử dụng pháp sư kiểm soát, nếu gặp nhau sẽ rất mệt mỏi, hai bên đều né giao tranh, cố gắng chơi kiểm soát, dẫn đến kéo dại trận đấu.


Mấu chốt chính là, ICB toàn thắng khi sử dụng đội hình này, như vậy kinh nghiệm của họ so với bọn Lộc Duy sẽ nhiều hơn, rất có thể chiến thuật sẽ có chiều sâu hơn.
Nếu hai đội dùng chung một chiến thuật, họ không chiếm được ưu thế, chắc chắn sẽ thua.


Vì vậy, nếu muốn thắng ICB, chắc chắn phải tìm ra chiến thuật mới.
Khi năm người bàn bạc xong phương án đối phó cũng đã bảy giờ tối.
Lộc Duy chào tạm biệt với họ, từng người trở về nhà.


LỘc Duy phải đợi Lộc Hoài đến đón nên ngồi ơr ghế chờ của quán net, cúi đầu chơi điên thoại, khi Lộc Hoài gửi tin nhắn anh đến rồi, bảo cậu chuẩn bị ra về.
Kết quả vừa ra cửa, gặp Tần Duyệt đang nói chuyện với Lộ Phi.


Cậu đang định đi qua chào hỏi thì thấy Lộ Phi lôi kéo áo Tần Duyệt lên xe của mình, nhưng Tần Duyết vung tay hắn ra, tự mở cửa lên xe của mình.
Không biết đụng phải gì mà Tần Duyệt đột nhiên chùng chân, suýt nữa thì ngã xuống.
May mắn Lộ Phi đỡ được, sau đó cẩn thận đỡ hắn lên xe.


Rồi cầm lấy áo khoác của Tần Duyệt, ngồi vào ghế lái ở bên cạnh.
Nhìn thấy Lộ Phi và Tần Duyệt đã lên xe, Lộc Duy sờ mũi, cảm thấy may mắn mình không gọi chào hỏi, vội vàng xoay người chạy về phía xe của Lộc Hoài.
Khi cậu ngồi lên ghế phụ của Lộc Hoài.


Anh đợi cậu thắt xong dây an toàn, mới bắt đầu mở áy, đồng thời nói chuyện: "Ngày mai phải thi đâu sao?"
Lộc Duy gật đầu.
Lộc Hoài nói tiếp: "Ngày mai anh đưa em đi."
Lộc Duy suy nghĩ, lắc đầu nói: "Không sao đâu anh, anh đưa em đi chỉ sợ em sẽ hồi hộp hơn."
Em tự đi đến là được rồi.


Lộc Duy tự nói trong lòng.
Nhưng cậu không dám nói lời này ra, Lộc Hoài hỏi tiếp: "Vậy à, ai đưa em đi thì em mới không lo lắng? Đỗ Dật Văn à."
Mặt Lộc Duy hồng hồng, không nghĩ đến anh trai mình sẽ nói như vậy: "...Anh, anh,..."
"Hôm qua anh thấy hắn đưa em về nhà." Lộc Hoài nói tiếp.


Hắn liếc nhìn em trai đang xấu hổ qua gương chiếu hậu, khóe miệng nhếch lên, nhịn không được trêu cậu.
"Em còn lớn tiếng tỏ tình với hắn, anh đến đưa em về em còn khồn cho."
Lộc Duy: "...!"


Lộc Duy vội vàng ngắt lời anh: "Không đời nào!" tuy rằng cậu không biết khi say mình sẽ như nào, nhưng chắc chắn sẽ không mất mặt như vậy.
Lại nhận được hai tiếng tặc lưỡi của Lộc Hoài, "Ồ."
Vẻ mặt của anh chính là nếu em không tin thì không cần tin.
Lộc Duy không biết phải nói gì cho phải.


Tầm mắt nhìn xa ca, suy nghĩ một lát, liếc trộm Lộc Hoài.
Thấy đối phương không chú ý đến mình, nhanh chóng lấy điện thoại nhắn tin cho Đỗ Dật Văn.
LuVi: "Em, ngày hôm qua lúc về nhà em có nói gì không?"
Lộc Duy cảm thấy mình rất tốt, cậu cảm giác cho dù như nào nữa mình vẫn luôn duy trì hình tượng.


Cứ cho là uống say nhưng chắc chắn sẽ ngủ mà thôi, tuyệt đối sẽ không nói nhiều.
Nên khi hỏi Đỗ Dật Văn, Lộc Duy khẳng định đối phương sẽ cho câu trả lời tương tự mà cậu nghĩ.
Đỗ Dật Văn trả lời tin nhắn rất nhanh, dường như tin vừa gửi đi đối phương liền trả lời....






Truyện liên quan