Chương 68

Buổi chiều, Văn Thiệu rời khỏi công ty sớm rồi đến nhà trẻ đón con tan học.
Hôm nay vợ chồng Tôn Thanh Viễn có việc, Giang Vãn Ninh bận chạy bản thảo nên một mình Văn Thiệu chịu trách nhiệm đón hai đứa trẻ.
Mặc dù hôm nay mới là ngày thứ hai Tu Tu đi nhà trẻ nhưng cô nhóc đã không còn khóc nữa.


Hôm qua các bạn nhỏ ở nhà trẻ đều thích chơi với cô nhóc, cho nên, sáng nay vừa mở mắt ra một cái là cô nhóc đã vô cùng chờ mong được đi học.
Ba giờ rưỡi, ở cửa nhà trẻ có rất nhiều phụ huynh vây quanh.


Khi đến lượt Văn Thiệu đi đến cửa lớp thì bên cạnh còn có một ông cụ tóc trắng xóa, ông ấy đàn đứng song song với anh.
“Bố ơi!” Tu Tu chạy về phía cửa, sau đó nhào vào lòng Văn Thiệu.
Cô nhóc ôm cổ Văn Thiệu, giới thiệu với giáo viên: “Cô ơi, đây là bố con.”


“Bố ơi, cô giáo Không Không nè.”
Văn Thiệu chưa từng gặp cô giáo Không Không này, anh lịch sự gật đầu với cô giáo, sau đó ngẩng đầu tìm kiếm Khôi Khôi ở trong lớp.


Tính cách Khôi Khôi hơi chững chạc, vừa rồi, sau khi nhìn thấy Văn Thiệu, cậu bé đứng dậy dọn dẹp đồ chơi bỏ vào thùng, lại đi xếp ghế đẩu lại, tiện thể cậu bé còn xếp chiếc ghế vừa rồi Tu Tu quên dọn luôn.


Cậu bé vô cùng điềm tĩnh đi qua, sau đó nhìn về phía cô giáo: “Cô Không Không, hôm nay ông chú của con đến đón con.”




Cô giáo cười sờ lên cái đầu nhỏ của cậu bé, sau đó nắm tay cậu bé đi qua đó: “Mẹ của con đã gửi tin nhắn cho cô rồi, vậy thì Khôi Khôi đi cùng với ông chú đi, tạm biệt con nhé.”
Ngay giây sau, cô giáo dắt tay Khôi Khôi đưa đến tay của ông cụ đứng bên cạnh Văn Thiệu.


Khôi Khôi và ông cụ bị ép nắm tay nhau, sau đó hai người cùng sửng sốt.
“Đó là ông chú của con.” Khôi Khôi buông tay ông cụ ra, sau đó vô cùng bình tĩnh chỉ vào Văn Thiệu ở bên cạnh: “Ông chú của con có vai vế lớn.”


Từ nhỏ cậu bé đã biết, ông chú và cô của mình đều trẻ tuổi hơn người ta rất nhiều.
Nhưng bố đã nói rồi, bậc cha chú là bậc cha chú, cho dù ông chú chỉ lớn hơn bố ruột cậu bé có vài tuổi thôi nhưng cũng phải gọi là ông chú, không thể gọi là bác được.


Cô giáo sửng sốt mất mấy giây đồng hồ: “Anh là ông chú của thằng bé à?”
Văn Thiệu gật đầu: “Đúng thế.”
Khôi Khôi nắm tay Tu Tu, nghiêm túc nói: “Thật ra đây là cô của con.”


Tu Tu nhếch môi cười, giọng nói non nớt: “Đây là cháu trai ngoan của con, nhưng mà cô giáo ơi. mẹ con nói với con là, ở bên ngoài tụi con gọi tên nhau thì tốt hơn.”


“Đúng vậy, sau này gọi tên thì tốt hơn…” Lần đầu tiên cô giáo nhìn thấy một người bạn nhỏ hơn ba tuổi gọi một bạn nhỏ khác lớn hơn mình một tháng khác là “cháu trai ngoan”.


Đám người Tu Tu đi chưa được bao lâu, một người bạn nhỏ khác trong lớp chạy tới hỏi cô ấy: “Cô Không Không, vì sao Khôi Khôi lại gọi Tu Tu là cô?”
Cô ấy ngồi xổm xuống, dùng tất cả những lời đơn giản để giải thích.


Ai ngờ bạn nhỏ đó lại “ma mãnh” hỏi cô ấy: “Vậy nếu như con thích Khôi Khôi thì có phải con cũng phải gọi Tu Tu là cô giống như Khôi Khôi không ạ?”
Cô giáo: “”
“Mẹ nói lấy chồng theo chồng chắc là có ý này nhỉ?”


Văn Thiệu đưa cả hai đứa trẻ về nhà mình, anh bảo dì giúp việc trông bọn trẻ ăn điểm tâm, sau đó đi lên lầu thay quần áo.
Trước khi xuống lầu, Văn Thiệu soi gương trong nhà vệ sinh, làm ra biểu cảm nhếch miệng.


“Hừm.” Anh nhíu mày, cảm thấy mình cố gắng cười thế này trông như bị cái gì dính lên người vậy.
Văn Thiệu cố gắng điều chỉnh nụ cười, cuối cùng cũng tìm được một vẻ mặt trông “khá là thân thiện”.
Anh xoa khóe miệng, sau đó tràn đầy tự tin mà đi xuống lầu.


Như thế này thì chắc con gái và bạn học của con sẽ không nói mình hung dữ nữa.
Khi xuống lầu, vừa hay anh thấy Giang Vãn Ninh vừa đi ra khỏi phòng sách.
“Em vẽ xong rồi à?” Văn Thiệu đi qua sửa sang lại mái tóc rối loạn của cô: “Bọn nhỏ ở dưới lầu.”


Giang Vãn Ninh thở dài một tiếng, sau đó nhào vào lòng anh: “Ông xã, em muốn làm đồ ăn hại.”
Vẽ tranh khó quá, còn rụng tóc nữa hu hu hu…
“Được mà.” Văn Thiệu xoa đầu cô: “Có thể nuôi em làm ăn hại từ trẻ đến khi già luôn.”


“Em cho anh thêm một cơ hội nữa, anh tìm từ lại đi.” Giọng nói của người trong lòng rầu rĩ, lộ ra ý bất mãn nồng nặc.
Văn Thiệu lập tức nhớ lại lời nói vừa rồi của mình: “Nuôi em từ… từ đồ ăn hại xinh đẹp thành đồ ăn hại xinh đẹp hơn.”


Thấy người trong lòng vẫn không có phản ứng gì, Văn Thiệu nhíu mày lại, tự hỏi xem chỗ nào có vấn đề.
Đúng lúc này, không biết từ khi nào mà Khôi Khôi đã xuất hiện ở đầu cầu thang.
Cậu bé chậm rãi vẫy tay với Văn Thiệu, anh không hiểu ý của cậu.


Khôi Khôi sốt ruột trực tiếp chạy tới, sau đó làm hai tay thành hình cái loa, la to với Văn Thiệu: “Ông chú ơi, không, không được nói mẹ nuôi là đồ ăn hại, ông chú phải nói, cục cưng à, sao em có thể là đồ ăn hại được chứ?”


Văn Thiệu kinh ngạc trước lời nói này của cậu bé, rốt cuộc mỗi ngày vợ chồng Tôn Thanh Viễn nói gì ở nhà vậy? Sao không tránh mặt con?


Giang Vãn Ninh cười đến mức bả vai không ngừng run run, mặt cũng đỏ lên, sau đó ngẩng đầu, vô cùng nghiêm túc mà nhìn sang ông chú của Khôi Khôi: “Nói đi, em cảm thấy Khôi Khôi dạy đúng lắm.”


Khôi Khôi được Giang Vãn Ninh thừa nhận thì cúi đầu xuống cười, trông cậu bé hơi ngượng ngùng, sau đó cậu bé ưỡn lưng thẳng lên, dáng vẻ vô cùng tự hào.
“Cháu đi xuống đây.” Khôi Khôi quay đầu chạy xuống dưới.


Giang Vãn Ninh nghe thấy cậu bé đứng trên bậc thang, ngăn Tu Tu muốn lên lầu tìm bố mẹ.
“Bọn họ đang trải qua thế giới hai người, chúng ta không thể làm phiền được.”
“Cái gì gọi là thế giới hai người vậy?”


“Dù sao thì con nít cũng không được nhìn, lúc bố mẹ của cháu trải qua thế giới hai người thì cháu không được nhìn, chúng ta đi xuống trước đi…”
Giang Vãn Ninh hít sâu một hơi: “Xuống dưới không anh?”
Văn Thiệu lắc đầu: “Anh cũng muốn sống thế giới hai người.”


Giang Vãn Ninh trừng mắt liếc anh một cái, sau đó kéo anh vào phòng sách để giúp cô xem hình tượng nam chính mới vẽ xong.


“Em nhìn kiểu nào cũng không thấy vừa ý, em đã vẽ bốn ngày rồi đó.” Giang Vãn Ninh chống cằm: “Từ khi em làm nghề này cho đến giờ, hình tượng em hài lòng nhất lại còn là hòa thượng…”


Văn Thiệu lật lật vài tờ, khi nghe thấy cô nói cô hài lòng về hòa thượng nhất thì ngước mắt nhìn cô: “Quá bình thường.”
“Gì cơ?”
“Nguyên mẫu của hòa thượng rất ưu tú.”
Giang Vãn Ninh cầm gối đập anh: “Sao anh càng già càng không có liêm sỉ vậy.”


Trước giờ cơm tối, Giang Vãn Ninh và Văn Thiệu đi xuống lầu.
Khôi Khôi và Tu Tu đang xem phim hoạt hình đố vui, cái miệng nhỏ của Tu Tu nói líu lo không ngừng, luôn lặp lại lời thoại trên tivi.


“Phải hơn bảy giờ bố mẹ con mới về đến nhà, hôm nay con ăn cơm ở nhà mẹ nuôi nhé.” Giang Vãn Ninh sờ lên tóc cậu bé, sau đó hỏi hai bạn nhỏ: “Hôm nay các con ở nhà trẻ có vui không?”
“Vui ạ!” Tu Tu lập tức nhảy dựng lên từ trên ghế sô pha: “Ngày nào con cũng muốn đến nhà trẻ.”


Cô nhóc chợt nghĩ đến cái gì đó, đi chân đất chạy đến bên cạnh cặp sách của mình, lục lọi bên trong rồi rút ra một tờ giấy hình dán.
“Mẹ ơi, cho mẹ ạ.” Tu Tu đưa giấy hình dán hoa hồng cho cô: “Hôm nay con kiếm được đó.”


“Ôi chao, Tu Tu ngoan quá.” Giang Vãn Ninh hôn khuôn mặt cô nhóc một cái.
Cô nhìn thấy Khôi Khôi đứng bên cạnh thì cũng vẫy tay với cậu bé: “Khôi Khôi của chúng ta cũng có đúng không?”
Khôi Khôi gật đầu: “Con để trong cặp sách, muốn về nhà đưa cho mẹ.”


“Chắc chắn mẹ con sẽ vui lắm, đến cho mẹ nuôi hôn trước một cái nào.” Sau khi Giang Vãn Ninh hôn lần lượt từng đứa xong, trong lúc vô tình liếc mắt thì nhìn thấy Văn Thiệu ngồi trên ghế sô pha.


Bây giờ anh đang vô cùng nghiêm túc xem tivi, trông như đang tập trung xem tivi, tâm lặng như nước. Nhưng đôi mắt thi thoảng liếc nhìn qua đây đã làm bại lộ sự thật rằng, anh cũng muốn được hôn.
“Đi hôn bố con đi.” Giang Vãn Ninh vỗ vai Tu Tu.


Tu Tu la to “Bố ơi yêu bố”, sau đó lập tức bổ nhào vào lòng Văn Thiệu, ôm cổ anh, liên tục hôn anh, hôn rất nhiều cái.
Ông bố già của cô nhóc vui vẻ lên ngay, ôm con gái không chịu buông.
“Con có muốn sang hôn ông chú không?” Giang Vãn Ninh hỏi Khôi Khôi.


Bình thường Khôi Khôi đều rất ít thể hiện tình cảm, Trần Thư Nhiễm nói là, khi cậu bé ở nhà, cậu bé cũng rất ít nói lời yêu thương giống như Tu Tu, hoặc là ôm hôn bố mẹ.
Khôi Khôi nhíu mày, có vẻ hơi do dự.


“Không sao đâu, nếu như Khôi Khôi không muốn hôn thì có thể ôm ông chú một cái, hôm nay ông chú đi đón con mà đúng không?”
“Đúng ạ…” Khôi Khôi gật đầu: “Phải cảm ơn ông chú.”


Cuối cùng thì cậu bé vẫn đi tới, chậm rãi bò lên ghế sô pha, ngồi quỳ chân bên cạnh Văn Thiệu.
Tu Tu xuống khỏi người Văn Thiệu, sau đó đẩy Văn Thiệu về phía bên kia, vô cùng hào phóng chia sẻ Văn Thiệu cho Khôi Khôi: “Này, cho cháu đó.”


Khôi Khôi nhìn Văn Thiệu chằm chằm mấy giây, sau đó chậm rãi vươn tay ra rồi nắm lại thành nắm đấm.
Văn Thiệu đã chuẩn bị khuôn mặt của mình xong xuôi hết rồi, nhưng anh lại nhìn thấy cậu bé giơ nắm đấm với mình.
“Cháu muốn đánh ông hả?” Văn Thiệu nhíu mày.


Anh đưa mặt tới gần, thằng nhóc này muốn vung nắm đấm với anh ư?
Khôi Khôi sợ hãi đến nỗi co rụt người lại trước biểu cảm này của anh, nhưng cậu vẫn giơ nắm đấm, sau đó dùng cái tay còn lại chỉ chỉ vào tay Văn Thiệu.
Văn Thiệu hiểu ngay.
Anh nắm một tay lại thành quyền, giơ lên trước mặt Khôi Khôi.


Khôi Khôi cười toe toét, sau đó nắm đấm nho nhỏ chạm vào nắm đấm to của anh, thấy Văn Thiệu không thu tay, cậu bé lại dùng sức đụng mạnh thêm một cái nữa.
Sau khi đụng nắm đấm xong, cậu bé thu tay về, ngồi ngay ngắn bên cạnh Văn Thiệu xem phim hoạt hình.


Không lâu sau, dì giúp việc nói cơm đã được chuẩn bị xong.
Mỗi tay Văn Thiệu ôm một đứa đi đến bàn ăn, khi quay lại lấy đồ, trong lúc vô tình, anh nhìn thấy chính mình qua cửa kính.
Chậc… Hình như lại quên cười nữa rồi.


Anh nhanh chóng điều chỉnh lại nụ cười, sau đó cầm hai cái muỗng trẻ em quay lại bàn ăn.
Văn Thiệu và Giang Vãn Ninh ngồi song song nhau, hai bạn nhỏ thì ngồi đối diện.
Người phát hiện ra Văn Thiệu không bình thường chính là Khôi Khôi, cậu căng thẳng cầm cái muỗng nhỏ lên, ánh mắt sợ hãi quan sát Văn Thiệu.


Khôi Khôi cúi đầu xuống ăn hai miếng cơm rồi lại ngẩng đầu nhìn anh.
Sau khi nhìn mấy lần, Văn Thiệu nhận ra sự khác thường của Khôi Khôi.
Anh nghĩ, có lẽ mình đã làm biểu cảm thân thiết thành công, rất được trẻ con yêu thích, chắc là vì vậy nên hôm nay Khôi Khôi mới nhìn anh nhiều lần như vậy nhỉ?


Nghĩ đến đây, Văn Thiệu vô cùng tự tin quay mặt nhìn con gái mình: “Tu Tu.”
“Bố, bố gọi con làm gì…” Tu Tu vẫn còn đang nhai thịt gà, cô nhóc mờ mịt ngẩng đầu, vừa nhìn Văn Thiệu chằm chằm vừa nhai nhai.
Cô nhóc hết nhai rồi lại nhai, nhai rồi lại nhai.


Không biết đã qua bao lâu, Tu Tu nuốt thịt gà, sau đó sững sờ hỏi anh: “Bố ơi, mặt bố bị sao vậy? Phẫu thuật thẩm mỹ thất bại hả bố?”






Truyện liên quan