Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 80-1: So tài (1)

Hỏi y tá phòng bệnh của Ngô Vũ Thân, cũng chẳng khó tìm, chính là gian phòng lúc trước hắn nằm, gõ cửa, nghe thấy giọng nói của Ngô Vũ Thân, Lâm Dật Phi đẩy cửa tiến nào, hơi sửng sốt, trong phòng bệnh ngoài Ngô Vũ Thân ra, vẫn còn có Tiếu Nguyệt Dung.


Tiếu Nguyệt Dung đang kiểm tra nhiệt kế, nghe thấy cửa phòng có tiếng động, quay đầu lại vừa nhìn, nhiệt kế thiếu chút nữa thì rơi xuống mặt đất, mặt hơi đỏ, nhưng chỉ gật gật đầu chào Lâm Dật Phi.
Lâm Dật Phi mỉm cười ra hiệu, lạp tức đi tới trước giường Ngô Vũ Thân, chậm rãi nói:


– Bệnh cậu nặng quá, không ngờ nằm ở phòng cấp hộ!
– Chỉ cậu ở được, tôi thì không được chắc?
Ngô Vũ Thân cười nói:


– Ở đây yên tĩnh, y tá lại xinh đẹp, có bệnh thì cũng mau khỏi thôi, chẳng trách lúc trước bệnh tình của cậu nguy kịch phải hạ thông cáo, còn có thể chuyển nguy thành an.
Lâm Dật Phi nhìn cậu ta một lúc lâu:
– Nhưng mà tôi thấy cậu hình như chuẩn bị ở đây thêm vài ngày.


Ngô Vũ Thân cười cười:
– Dù sao tôi cũng chả phải trả tiền, ở đây so với đi học chơi bóng thì thoải mái hơn nhiều.
Tiếu Nguyệt Dung đỏ bừng cả khuôn mặt, thu dọn xong bàn thuốc, đi tới bên Lâm Dật Phi, như muốn nói gì đó, rốt cục lại thôi, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng đi ra ngoài.


– Cô y ta này rất dịu dàng, cũng rất biết quan tâm.
Ngô Vũ Thân thở dài nói:
– Tôi chỉ hy vọng có người để lại cho tôi, đừng có lại vung đao cướp người yêu nữa.
Lâm Dật Phi chậm rãi ngồi xuống:
– Cậu gấp gáp gọi tôi tới, chẳng lẽ là chuẩn bị muốn tôi làm người mai mối?




– Đương nhiên là không phải.
Ngô Vũ Thân mỉm cười:
– Sở công an tỉnh và cục an ninh quốc gia đều cử người tới, lát nữa sẽ tới.
Lâm Dật Phi có chút ngây ra:
– Bọn họ tới làm gì? Cậu gọi tôi tới đây để làm gì?


– Cướp ngân hàng không phải là chuyện nhỏ, chuyện này tỉnh đã biết, cho nên mới phái sở Công an tỉnh và Cục an ninh Quốc gia tới điều tra.
Ngô Vũ Thân nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ:
– Về chuyện tôi tìm cậu, là muốn cảm ơn ơn cứu mạng của cậu.
Lâm Dật Phi cười cười:


– Nhưng cậu cũng đã cứu tôi một mạng.
– Tôi vốn cũng cho là như vậy.
Ngô Vũ Thân thở dài một tiếng:
– Nhưng sau đó tôi mới phát hiện, tôi đã quá sai!
Lâm Dật Phi cười cười, nhưng không hé răng:
– Đầu Báo đã bị chết trước khi tôi bắn.


Ngô Vũ Thân lấy ra một tờ giấy trên đầu giường, đưa cho Lâm Dật Phi:


– Đây là báo cáo khám nghiệm tử thi của y, có hai vết thương trí mạng, một là vết thương sau đầu, đương nhiên là do súng của tôi bắn, vết thương trí mạng kia là ở cổ họng, cái để cắt đứt cổ họng của y là gì thì ắt là cậu cũng biết.


Ngô Vũ Thân nhìn chằm chằm vào Lâm Dật Phi nói từng chữ:
– Cái đó chẳng qua chỉ là một miếng thủy tinh mà thôi!
Ngô Vũ Thân thấy Lâm Dật Phi chỉ mỉm cười mà không nói câu nào, không nhịn được liền thở dài nói:


– Tuyệt chiêu này của cậu quả thật là không đơn giản, chỉ dùng một miếng thủy tinh đã có thể giết một người cách đó vài mét, tôi thực sự chưa từng gặp qua, hơn nữa, cậu ra tay lúc nào, tôi cũng không hề nhìn thấy!


– Cậu cố ý nói mấy câu kia chỉ để cho y ta ra khỏi đây, chính là để nói mấy câu này à?
Lâm Dật Phi thản nhiên nói.
Ngô Vũ Thân không ngờ cũng gật đầu:


– Đúng vậy, tôi cảm thấy chuyện này càng ít người biết càng tốt, tuy rằng cô ấy biết cậu, nhưng cũng chưa cần thiết phải biết việc này, nhưng mà tôi cảm thấy, cảm thấy….
Đột nhiên cười khổ lắc đầu nói:
– Thôi bỏ đi, không nói cũng vậy.


Lâm Dật Phi chậm rãi gật đầu, cũng hiểu ngụ ý của Ngô Vũ Thân.
– Đầu Báo phải chết, nếu y không chết, chỉ sợ sẽ có nhiều người nữa phải chết.
Lâm Dật Phi thở dài nói:
– Cho nên tôi chỉ có thể phải giết y.


– Tội của y phải chết, có chết cũng chẳng có gì mà đáng tiếc, chỉ là cả chiều nay tôi đã luôn tự hỏi sáng nay đã xảy ra chuyện gì.
Ngô Vũ Thân trầm giọng nói:


– Mới phát hiện từng bước cậu làm giống như là đều đã trải qua sự suy xét tinh tế, ngoại trừ việc lúc bắt đầu bắn làm ngộ thương hai người ra, cái này có thể gọi là kỳ tích.
Lâm Dật Phi thản nhiên nói:


– Trên thế giới này chẳng có gì được gọi là kỳ tích cả, nếu cậu chỉ trông cậy vào kỳ tích, vậy thì cậu nên trông cậy vào chính mình sẽ thấy thực tế hơn.


Ngô Vũ Thân đột nhiên phát hiện Lâm Dật Phi có sự tự tin hiếm thấy, tự tin của hắn đến từ chính đôi tay của hắn, nếu không phải đã tận mắt chứng kiến, Ngô Vũ Thân cũng thật sự không thể tin, Lâm Dật Phi đánh tan một đám tội phạm chỉ bằng năng lực của bản thân!


– Tôi vẫn cho là cậu không dám ra tay, sợ súng trong tay bọn chúng.
Ngô Vũ Thân nhìn theo hắn nói:


– Nhưng sau đó tôi lại phát hiện, hoàn toàn không phải do nguyên nhân này, với thân thủ của cậu, bọn chúng đối mặt nổ súng, đều rất khó có thể bắn trúng cậu, tôi thật không biết cậu có phải là người hay không, nhưng chậm chạp không chịu ra tay, chỉ là bởi vì sợ làm thương những người khác!


Lâm Dật Phi chậm rãi gật đầu:


– Cậu nói không sai, tuy rằng tôi chắc chắn giết được năm người bọn chúng, tuy nhiên lại không chắc rằng sẽ làm cho bọn chúng nổ súng, súng trong tay bọn chúng uy lực thực sự rất lớn, nếu tôi bắn sang hướng tôi, tuy rằng tôi có thể né tránh, nhưng không biết hậu quả sẽ như thế nào, chỉ sợ mấy người trong ngân hàng sẽ không may mắn mà thoát được, tuy nhiên may mắn thay chính là người phóng viên kia và cậu đứng ở cửa gây sự chú ý của bọn chúng, lúc này mới là cơ hội để cho tôi ra tay!


– Nhưng mà Hứa Nghiên đã chịu không ít khổ.
Ngô Vũ Thân cười khổ nói:
– Nhìn thấy bọn người đó đánh cô ấy, tôi cũng có chút không nhịn được, nhưng lại không biết tại sao cậu cũng nhịn được không ra tay.
– Chuyện nhỏ không nhẫn sẽ loạn đại mưu.
Lâm Dật Phi thản nhiên nói:


– Cô ấy chỉ bị thương chút da thịt, so với việc mất mạng còn tốt hơn nhiều.
– Bản lãnh ám khí của cậu rất lợi hại.
Ngô Vũ Thân gật đầu, xem như đồng ý cách nhìn của hắn:
– Nhưng tại sao ngay từ đầu cậu không hề dùng ám khí, hay là căn bản trên người cậu không hề có ám khí.


Lâm Dật Phi cười khổ nói:


– Trên người tôi chỉ có mấy tờ tiền giấy, không thể dùng được, sau khi đánh ngã quân sư, thuận tay nhặt miếng thủy tinh trên mặt đất, tạo thành ba miếng, hai miếng tặng cho Đầu Báo, một miếng còn lại thì tặng cho Hồ, cũng may đầu báo thân thủ không nhanh nhẹn lắm, chỉ tránh được miếng thứ nhất, nhưng không tránh được miếng thứ hai, bằng không lại lại bắn một phát, tôi cũng khó tránh khỏi vài nhát súng.


– Không phải thân thủ của y không đủ nhanh nhẹn, mà bởi vì cậu phóng với tốc độ quá nhanh. Tôi cũng chỉ thấy cậu phóng ra một miếng thủy tinh!
Ngô Vũ Thân thở dài nói:


– Lúc cậu nhảy trên không, có phải cũng là lúc phóng ra miếng thủy tinh thứ nhất, xem như thủ thuật che mắt, cậu kỳ thật đã đoán chắc y chết chắc rồi?
Lâm Dật Phi trầm mặc không nói.


– Còn nữa, nghe đội trưởng Long nói, Hồ vẫn chưa thể động đậy, biết trước đây không lâu mới có thể tỉnh lại, có phải là do cậu ra tay không. Hoặc là điểm huyệt trong truyền thuyết, hoặc là do tác dụng của miếng thủy tinh cậu phóng?
Ngô Vũ Thân hai mắt tỏa sáng.
Lâm Dật Phi chỉ gật gật đầu.


– Tôi có thể hỏi lại cậu một vấn đề được không.


Ngô Vũ Thân thấy hắn không nói, cũng không truy vấn thêm, không kìm nổi nhìn chằm chằm vào hai tay của Lâm Dật Phi cả nửa ngày, đôi bàn tay trắng trẻo, có nhìn kiểu gì cũng không thể nhìn ra được vừa ra tay đã có thể chế phục một người, một trưởng lại có thể làm một người hôn mê, chỉ trong chốc lát lại có thể bẻ miếng thủy tinh làm vài miếng.


– Được.
Lâm Dật Phi mỉm cười nói.
– Làm sao mà cậu có thể tránh được đạn?
Ngô Vũ Thân cười khổ nhìn bắp đùi của mình:
– Tôi thấy mình chạy cũng không chậm, nhưng vẫn bị thương, súng của Quân Sư chẳng qua chỉ là súng lục.
Lâm Dật Phi cười cười:


– Lúc đạn được bắn ra, tôi muốn tránh cũng không dễ, cậu cứ chuyển động vị trí của mình, tránh để cho hắn bắn, đây là một cách, nhưng lại có khuyết điểm, bởi vì trước mắt mà nói, cậu di chuyển khoảng cách phải xa hơn khoảng cách di động cánh tay của y, tốc độ chuyển động của cậu lại chậm hơn tốc độ của đạn.


Ngô Vũ Thân trầm mặc một lúc lâu sau mới nói:
– Chẳng lẽ tốc độ của cậu còn nhanh hơn cả đạn?
– Không phải là tôi nhanh hơn so với đạn.
Lâm Dật Phi lắc đầu nói:


– Là do mặc dù tốc độ của đạn nhanh, nhưng chung quy lại thì còn phải đợi người bắn ra, y phải tìm kiếm mục tiêu, nhắm, nâng cánh tay, bóp cò, những cái này đều cần thời gian! Tôi chỉ cần khi hắn bóp cò trong nháy mắt thì sẽ đoán được phương hướng của đạn, tôi có thể né tránh trước khi y bắn, đạo lý rất đơn giản phải không?


Ngô Vũ Thân líu lưỡi nói:
– Đúng là rất đơn giản, nhưng tôi không làm được!


Lâm Dật Phi lại chỉ cười cười, cũng không nói thêm gì nữa, năm đó lúc hắn và Đường Trúc Chi đấu pháp ám khí, biến hóa xa so với bây giờ rất nhiều, những người này mặc dù có thển ói là dùng ám khí cực kỳ lợi hại, nhưng cách dùng còn xa so với Đường trưởng môn!


– Tất cả mọi việc cậu đều tính toán rất rõ ràng, tôi rốt cục cũng hiểu dụng ý của cậu.
Mắt của Ngô Vũ Thân đột nhiên sáng lên một tia sáng kỳ dị, vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Dật Phi, một lúc sau:
– Nhưng bây giờ tôi có một nghi ngờ cực kỳ lớn, không biết có nên hỏi hay không!