Chương 94: Hỗn loạn * các lộ nguy cơ

“Này, ngươi”
Thanh lang lắc lư đầu một chút để vẫy rớt cỏ vụn và bùn đất, hung ác trừng mắt nhìn Xích Nha bị đè dưới thân gầm lên, chỉ là chưa nói xong thì phát hiện bộ dạng hiện tại của đối phương thật sự là…….. thảm không chịu nổi.


Vết thương trên chân sau bên phải nhìn ở cự ly gần càng thêm đáng sợ, đám lông bị máu nhiễm dính cục cứng ngắt lại, tình trạng của vết thương đó càng giống như bị động vật tính ăn thịt cắn xé, nhưng không biết rốt cuộc là dã thú nào có thể tấn công như thế, chi trước bị thương sớm đã nhiễm thành màu đen, đại khái là khi lăn xuống bị chạm qua, vết đen đông lại cũng bị rách ra mấy đường, ẩn ẩn có dịch thể trong suốt đang rỉ ra.


“Rất thê thảm nha……”


Chế giễu, thanh lang đắc ý cười, quay đầu quan sát phía sau, phát hiện đám ong không có truy kích, liền nhàn tản đi lại gần, “Hiện tại sẽ không mất đi ý thức chứ?” Xích Nha cố sức mở mắt ra, thần sắc dữ tợn trừng tên ác đồ gần ngay trước mắt này, nội tạng vì phẫn nộ mà muốn bùng nổ, nó lăn xuống vách đá này là do thanh lang gián tiếp tạo ra, sau đó lại bị đám xà tập kích, chân sau bị cắn một miếng, khi bản thân đang tự cố gắng trừ độc thì lại gặp phải đám ong nó cảm thấy thanh lang chính là họa tinh trong vận mệnh của nó, chỉ cần nó ở cạnh tên này, thì nó sẽ không ngừng bị thương. “Đáng ch.ết” Nghiến răng nghiến lợi khàn khàn phun ra hai chữ, chân sau đau nhói lên khiến mắt nó không tự giác híp lại, xà độc không thể trừ sạch, tuy thủ pháp dùng răng xé vết thương để bức máu rất nguy hiểm, đặc biệt là không ngờ lại bị thanh lang nhìn thấy bộ dạng này của mình, nhưng mà……. không có lựa chọn, nó kiên quyết giãy dụa đứng lên, hung hăng cắn chân phải của mình, cảm giác hàm răng đâm vào máu thịt cực kỳ quái dị, trong thoáng chốc đó, thần kinh truyền đến kịch liệt đau đớn lan tràn mọi ngóc ngách trong cơ thể, lỗ tai tự động cụp ra sau dán sát vào hai bên đầu, chỗ sâu trong cổ họng phát ra âm thanh cô cô, theo đó là từng chút chút vị đạo cay nồng từ miệng tiết ra. Đầu lưỡi rất đau, đại khái đã bị xưng rồi…..


Có chút choáng váng, không biết lần này bản thân có bị độc ch.ết hay không.
Cho dù không để ý tới cái này, bên cạnh cũng còn có một địch nhân một lòng muốn dồn mình vào chỗ ch.ết……


Vị máu tanh kích thích khứu giác, thanh lang hơi híp mắt lại, nó vươn lưỡi ra ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ lỗ mũi ẩm ướt, nhìn con lang trước mắt tự dùng phương thức tự thương tổn để trị thương, đột nhiên có một xung động quái dị. Rất muốn….. nếm thử một chút tư vị máu thịt đó.




“Ngươi muốn làm cái gì”


Nghe được thanh âm cảnh giới của Xích Nha, thanh lang đột nhiên hồi thần, lúc này mới phát hiện bản thân lại thật sự đi lại gần, nghiêng đầu nhìn con lang chỉ cách bản thân không tới một tấc, rồi đột ngột xông tới, thân thể dưới thân giãy dụa mấy cái, chỗ vừa nãy bị ong rừng chích qua giờ lại đột ngột bị cào trúng, rất đau, nhưng loại đau này lại kích thích tới tâm trí.


Cứ như vậy…… ăn nó là được.


“Ngươi mẹ nó cút đi!” Xích Nha dùng thanh âm khản đặc gầm lên, hàm răng nghiến chặt phát ra âm thanh gừ gừ, nhưng thanh lang không để ý, cho dù bả vai của mình bị cắn chặt cũng vẫn như cũ trừng mắt nhìn bộ lông màu đỏ như lửa rực đó, dù sao khí lực của đối phương gần như cũng đã tiêu hao hết sạch, nó không lo lắng loại cắn xé này sẽ tạo thành nguy hiểm gì cho mình, “Ăn nó.” Trong não dường như có thứ gì đó đang thúc giục, thanh lang lắc lắc vai, nhìn Xích Nha bị đè dưới đất, âm tàng khè hàm răng lại gần…….


Chính tại lúc này
“Nga, cuối cùng cũng tìm được ngươi.”


Một thanh âm xa lạ kèm theo tiếng vuốt chân ma sát mặt đất đột ngột xuất hiện, khiến bầu không khí đang khẩn trương thoáng chốc đóng băng, thanh lang quay đầu, sát cơ từ tận trong lòng thiêu đốt muốn phóng ra, nó không phát hiện cỗ sát ý này không hề tồn tại khi vừa rồi nó có ý đồ muốn cắn ch.ết Xích Nha, nhưng mà, khi mục quang rơi trên người con lang đang từ dốc nghiêng sau lưng chầm chậm trượt xuống, nó lại hơi hơi ngạc nhiên, cũng bỏ qua Xích Nha đang giãy dụa thoát khỏi khống chế của mình, lông sau cổ bất giác cũng dựng đứng lên.


Tại sao là gia hỏa này?
Không phải là con lang quen thuộc nào, nhưng nó vẫn ẩn ẩn nhớ được tên của kẻ này Lưu Sa.


Đi tới chừng trăm mét, xuất hiện trước mắt là một con thác, dòng nước không siết lắm, nhưng hồ nước dưới dòng thác thì trong vắt, nhờ có vết xe đổ trước đó mà Lâu Ánh Thần không dám lại đi tới, thò đầu ngóng ngóng trong làn nước mỏng đó, không có tôm cá, cũng không có rong rêu.


“Mùa đông sẽ có thác nước?”
Nghi hoặc hỏi, Lâu Ánh Thần quay đầu nhìn Lang Vương, tên đó chỉ nhún vai, biểu thị bản thân cũng không hiểu mấy, sau đó ngẩng cao đầu hít hửi bốn phía: “Ngươi có ngửi thấy vị đạo rất kỳ quái không?”
Vị đạo?


Lâu Ánh Thần hung hăng hít một hơi, trong không khí ẩn ẩn có chút mùi tựa như lưu huỳnh khiến y nhẹ hơi hắt xì một cái: “Là lưu huỳnh đi…….. địa nhiệt”


“Không phải.” Lang Vương nhíu mày, lông trên đuôi cũng bất giác xù lên, thân thể nó dựa gần lại, đứng song song với Lâu Ánh Thần, đầu thì quay về hướng tương phản, “Ta là nói, hình như có dã thú…….”
Dã thú?!


Trong lòng giật mình một cái, không biết tại sao ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu Lâu Ánh Thần là cảm giác chán ghét khi bị quan sát không lâu trước đó, y lại lần nữa cẩn thận hít thử, ý đồ tìm ra đầu mối nhỏ nhất, nhưng vẫn không cách nào phân biệt được ra cái gì, có chút chán nản cụp tai xuống: “……. Ta không ngửi thấy……..”


Lang Vương lại gần, mang theo tính chất an ủi kéo kéo đám lông mềm dưới tai y mấy cái: “Có lẽ là ta cảm giác sai. Giờ cứ tạm thời rời khỏi chỗ này dù sao con lang đó cũng không ở đây.”
“Ân.”
Cũng đúng, bất luận thế nào, mục đích đầu tiên cần làm của họ là tìm được Xích Nha.


Hai con lang đạt thành ý kiến thống nhất, quay đầu chuẩn bị rời đi, lúc quay người thì phía sau chợt vang lên một tiếng ‘phịch’ nhẹ, Lâu Ánh Thần hiếu kỳ quay đầu, mặt nước bị dòng thác đổ xuống gợn từng trận lăn tăn, nhưng không có bất cứ điều gì dị thường. Chắc là nghĩ nhiều rồi, nghi thần nghi quỷ thôi……. tự an ủi chính mình, y quay đầu về, ngay lúc này, dư quang khóe mắt chợt thấy một thứ gì đó màu xám lam bắn thẳng vào đầu, tiềm thức khống chế hành vi liền nghiêng đầu, vật thể không rõ đó xẹt ngang qua trong khoảng không.


“Thứ gì?”
Lang Vương cảnh giác hỏi, lời vừa nói ra, cả thân thể vù một cái bắn tới đẩy Lâu Ánh Thần ra, lại có hai vật thể bất minh màu xám lam bắn qua, rơi một cái bộp trên đất, lại vù một cái nhảy vào nước, nước vang một trận lõm tõm, sau đó tiêu thất không thấy.


Lâu Ánh Thần sắc mặt trắng bệch, cảm giác trong cổ họng tựa hồ bị nghẹn một đám bông, phí sức hết nửa ngày mới mở miệng được: “Vừa rồi…… là cái gì?”


“Không rõ, những thứ ở nơi này hoàn toàn bất đồng với nhận thức của chúng ta…..” Lang Vương mài hàm răng, “Nhanh đi rời khỏi đây rồi nói.”
“……Được.”


Không cần phí lời nữa, Lâu Ánh Thần quay người chạy đi, sau lưng không ngừng có thanh âm chạm đất bịch bịch truyền tới, lông trên lưng cũng bất tri bất giác mà dựng đứng hết, rất đáng sợ, ở đây rốt cuộc là chỗ gì…… cho dù khi là nhân loại nhận nhiệm vụ, đến những vành đai âm trầm khủng bố y cũng chưa từng có cảm giác như bây giờ, rõ ràng còn rất ấm áp và sáng sủa, ánh sáng chiếu lên người lại khiến người ta không kìm được run rẩy. Đáng sợ nhất không phải là địch nhân mạnh nhất, mà là địch thủ chưa biết, cắn chặt hàm răng, Lâu Ánh Thần hoang mang nghĩ tới bản thân tựa hồ càng lúc càng trở nên không giống chính mình nữa rồi Có lẽ…… y nhìn sang hắc lang đang vừa chạy vừa bảo hộ bên cạnh mình, có lẽ là vì đã có tình cảm, thì sẽ có nhược điểm, có tâm tình sợ hãi mất đi.


Từ một số phương diện mà nó thì Lâu Ánh Thần và Lang Vương đều thuộc loại thú có tính chiến đấu, cho nên tốc độ cực kỳ nhanh chóng, trong lúc đó thân thể cũng bị những vật thể bất minh đánh tới, nhưng cũng vì tốc độ của họ mà không phải chịu thương tổn nặng nề. Tách một bụi cây không mấy tươi tốt ra, hai con lang cuối cùng cũng nhảy ra khỏi khu địa giới đó, trước mắt là những tảng đá cao vót tạo thành đỉnh núi, một mặt vách đá như cửa núi che ngay trước mặt.


Không có đường đi nữa.
“Bên này”


Lang Vương nắm thời cơ quyết đoán hô lên một tiếng, dẫn lệnh Lâu Ánh Thần men theo bên rìa vách đá tiếp tục chạy đi, chỉ là không chạy được mấy bước thì họ bị bức phải dừng lại, trước mắt một mảng màu xám lam như thủy triều, trước đó không có tỉ mỉ nhìn thì không biết đó là thứ gì, hiện tại mới phát hiện, thì ra đó là một đàn xà màu xám vằn lam.


Nhìn đám xà đang không ngừng từ trên cây trong bụi cỏ thậm chí trong kẽ hở của vách đá chui ra tụ tập lại, và cả những đống xương trắng của dã thú tản mạn khắp nơi, Lâu Ánh Thần và Lang Vương ý thức dược, họ tựa hồ đã xông vào một nơi không nên xông vào nhất.


Ở đây là hang ổ của xà.
“Tại sao, ngươi lại ở chỗ này?”


Đối với sự xuất hiện của Lưu Sa, thanh lang phòng bị cào cào mấy cái, nó không dám xác định con lang nhìn thì rất lười biếng trước mắt này rốt cuộc có thực lực thế nào, cho nên quyết định trước tiên nên quan sát tình huống rồi mới hành sự.


“Ta?” Lưu Sa vẫn không mấy để tâm lắc lư lỗ tai, “Đi theo các ngươi tới.”
Ngô
Đáp án này khiến lông của thanh lang triệt để dựng thẳng lên: Giết ch.ết tên gia hỏa này
Nó cáu kỉnh lộ ra hàm răng, sát khí khiến màu xanh trong đáy mắt càng lúc càng đậm.


Lưu Sa thấy tình trạng này thì lại cười, nhàn nhã đi tới cạnh bên Xích Nha hiện giờ thần tình đã có chút hoảng loạn: “Yên tâm đi, ta đối với chuyện của ngươi không có hứng thú, cũng sẽ không nói cái gì. Thật ra, ta đối với tiểu gia hỏa này càng có hứng thứ hơn ha ha.”
“……”


Thấy thanh lang nghiêm túc mà sát khí không giảm trừng mình, Lưu Sa cũng không nói gì thêm, cúi đầu hửi hửi chân phải bị thương của Xích Nha, than rằng: “Vết thương thế này mà còn có thể chịu được, cũng thật sự là gia hỏa khả ái.” Nó híp mắt lại nhìn gương mặt có chút phòng bị của Xích Nha, cười nói: “Ta nhưng là đến giúp người nga.” Nói rồi, cúi đầu dùng lưỡi nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ lên vết thương của nó. “Ngô……” Vết thương đau nhói khiến Xích Nha run rẩy một chút, nhưng vì tự tôn của bản thân mà vẫn cắn chặt răng không phát ra tiếng rên rỉ, vẻ mặt nó ẩn nhẫn trừng mắt nhìn Lưu Sa, đầu lưỡi sưng to trong miệng đã khiến nó không thể nói gì nữa.


Đáng ch.ết…..
Cút khỏi chỗ này……
Nhìn cảnh tượng bên đó tựa hồ không chút liên quan tới mình, trong đầu thanh lang có thứ gì đó nứt ra, không kịp nghĩ cho rõ hành vi của mình đại biểu cho điều gì, nó đã nhảy tới: “Cút ra”


Lưu Sa liếc mắt qua, thân thể lùi về một bước, sau đó vì thế bổ tới của thanh lang mà lăn một đường, rồi lật người đè con lang vốn đang muốn cắn mình xuống dưới, “Ngô” Không chút khách khí, nó cũng khè răng nanh ra.






Truyện liên quan