Chương 18

Khi Clary và Sebastian về đến nhà, phòng khách trống không, nhưng trong bồn rửa có mấy cái đĩa xuất hiện.
"Tưởng anh bảo Jace đang ngủ," cô trách Sebastian.


Sebastian nhún vai. "Lúc anh nói ra thì đúng." Có chút nhạo báng, nhưng không có ý gây hấn trong giọng hắn nói. Họ trở về nhà từ chỗ bà Magdalena trong im lặng, nhưng không phải kiểu im lặng khó chịu. Clary để tâm trí mình nghĩ mông lung, thỉnh thoảng mới quay về với thực tại vì nhận ra Sebastian sóng bước cùng mình. "Anh biết chắc cậu ta đang ở đâu."


"Trong phòng anh ấy?" Clary dợm lên cầu thang.
"Không." Hắn lên trước. "Đi nào, để anh chỉ cho."


Rồi hắn phi như bay lên cầu thang và đi vào phòng ngủ cỡ lớn, Clary theo sát gót. Trước cái nhìn dò hỏi của cô, hắn gõ vào tủ quần áo trong phòng. Cái tủ trượt ra, hé lộ một cái cầu thang. Hắn cười nửa miệng với cô trong lúc họ bước lên. "Đùa em hả," cô nói. "Cầu thang bí mật nữa à?"


"Đừng bảo anh đây là thứ kỳ lạ nhất em thấy trong hôm nay nhé." Hắn bước hai bậc một, nhưng Clary vẫn theo kịp dù mệt rũ. Đến hết cầu thang là một căn phòng rộng với tường cao và sàn gỗ. Trên tường treo đủ loại vũ khí, giống hệt phòng tập ở Học Viện — kindjals và chakrams, dao găm, kiếm, chùy, nỏ, quả đấm sắt, phi tiêu, rìu và kiếm samurai.


Các vùng luyện tập được sơn ngay ngắn trên sàn. Và Jace đứng ở giữa chúng, quay lưng với cửa ra vào. Anh đi chân trần, mặc mỗi quần tập đen, hai tay cầm hai dao. Một ký ức dội lại trong cô: Tấm lưng trần của Sebastian đầy vết roi quất in thành sẹo. Còn lưng Jace không tỳ vết, da vàng, nổi cơ bắp, chỉ in các ấn ký đặc trưng của Thợ Săn Bóng tối — và vết móng tay cô cào lên hôm qua. Cô đỏ mặt, nhưng một câu hỏi vẫn lởn vởn trong tâm trí: sao Valentine lại chỉ phạt đòn một cậu con trai?




"Jace," cô gọi.
Anh quay lại. Anh đã tắm rửa — chất màu bạc đã biến mất hết, tóc anh ngả màu hơi sẫm, bết ướt đẫm vào trán. Người anh đầy mồ hôi. Vẻ mặt anh đầy cảnh giác. "Hai người đi đằng nào thế?"


Sebastian bước về phía tường ngắm nghía sờ soạng mấy món vũ khí, rà tay lên các lưỡi kiếm. "Tôi nghĩ Clary muốn thăm thú Paris."
"Thì để giấy nhắn lại," Jace tiếp. "Chúng ta đâu có an toàn đâu, Jonathan. Tôi không muốn phải lo lắng cho Clary —"
"Em bám theo anh ấy," Clary xen vào.


Jace liếc nhìn cô, và cô thoáng bắt gặp người con trai ở Idris đã quát nạt cô vì làm hỏng hết kế hoạch bảo toàn tính mạng cô của mình. Nhưng anh Jace này khác. Anh vẫn bình tĩnh, tay không run rẩy khi nhìn cô. "Em làm gì cơ?"


"Em bám theo anh Sebastian," cô đáp. "Em chợt tỉnh giấc và muốn biết anh ấy đi đâu." Cô đút tay vào túi quần và nhìn anh đầy thách thức. Đôi mắt anh rà khắp người cô, từ mái tóc đến đôi giày, và cô thấy máu dồn lên mặt. Mấy giọt mồ hôi lấp lánh trên cổ, trên múi bụng anh. Quần anh gấp phần eo, để lộ xương hông chữ V. Cô nhớ lại cảm giác hai tay anh ôm mình, nhớ cảm giác nép sát người anh thế nào —


Cảm giác ngại ngùng xuất hiện quá nhanh làm cô hơi choáng váng. Điều tệ hơn là anh chẳng có vẻ lúng túng, như thể chuyện đêm qua chẳng ảnh hưởng đến anh. Lúc này anh chỉ... bực. Bực bội, người đầy mồ hôi, và nóng bỏng.


"Yeah, thế nên," anh nói, "lần sau muốn lẻn ra khỏi ngôi nhà được canh gác bằng phép thuật, đi qua một cánh cửa không thực sự tồn tại, để lại giấy nhắn cho anh."
Cô nhướn mày. "Anh mỉa mai đấy à?"
Anh tung tẩy con dao. "Khả năng cao là thế."


"Tôi đưa Clary đến gặp Magdalena," Sebastian cất tiếng. Hắn lấy phi tiêu hình ngôi sao trên tường xuống và ngắm nghía nó. "Bọn tôi cũng đem viên adamas cùng luôn."
Jace tung con dao thứ lên, lần này anh không bắt được — con dao cắm xuống sàn. "Vậy à?"


"Ừ," Sebastian đáp. "Và tôi cũng cho Clary biết kế hoạch: tôi đang dụ bọn Đại Quỷ vào thế giới này để giết hết chúng nó."
"Nhưng hai anh làm thế bằng cách nào," Clary nói. "Thì anh chưa kể ra."


"Anh nghĩ nói lúc em và Jace ở cùng nhau tiện hơn," Sebastian đáp. Đột nhiên hắn vung tay, ném phi tiêu về phía Jace, và anh dùng con dao chặn nó dễ dàng. Cái phi tiêu rơi xuống sàn. Sebastian huýt gió. "Nhanh đấy," hắn nhận xét.
Clary nhìn anh trai. "Anh có thể làm anh ấy bị thương —"


"Cậu ấy bị thương thì anh cũng thế," Sebastian ngắt lời cô. "Anh đang cho em thấy anh tin tưởng cậu ta nhường nào. Giờ anh muốn em tin tưởng bọn anh." Đôi mắt đen của hắn xoáy vào cô. "Adamas," hắn tiếp. "Nguyên liệu anh đưa cho Nữ tu Sắt, em biết có thế chế tác ra cái gì không?"
"Tất nhiên. Thiên đao. Tháp quỷ ở Alicante. Thanh stele..."


"Và chiếc Cốc Thánh."
Clary lắc đầu. "Cốc Thánh làm bằng vàng, em thấy rồi mà."


"Là adamas dát vàng. Cả Kiếm Thánh cũng thế, phần đốc kiếm của nó ấy. Tương truyền adamas là nguyên liệu xây nên các cung điện trên Thiên đàng. Không dễ kiếm đâu. Chỉ có các Nữ tu Sắt mới chế tác từ nguyên liệu đó được, và chỉ có họ mới được phép khai thác nó."


"Vậy tại sao anh đưa phiến adamas cho bà Magdalena?"
"Để bà ta tạo ra chiếc Cốc Thánh thứ hai."


"Chiếc Cốc thứ hai?" Clary kinh ngạc nhìn hai cậu trai. "Nhưng anh không thể làm thế, cứ việc tạo ra cái Cốc Thánh khác. Nếu làm được thế, hội Clave đã không bấn lên vì phát hiện Cốc Thánh biến mất. Cha Valentine sẽ không cần cái Cốc đến thế —"


"Chỉ là cốc thôi," Jace nói. "Dù chế tạo tinh xảo ra sao, cái cốc chỉ đặc biệt khi có máu thiên thần rót vào. Đó là bản chất."
"Và hai người nghĩ nhờ thiên thần Raziel rót chút máu vào cái cốc thứ hai dễ hả?" Clary không giấu được vẻ hoài nghi. "Chúc may mắn."


"Một trò lừa thôi, Clary ạ," Sebastian đáp. "Em biết vạn vật lập liên minh với nhau ra sao đúng không? Bắt tay với thiên đàng hoặc giao kèo với quỷ dữ? Hiện giờ lũ quỷ tin chúng ta cần một phiên bản trái ngược với ngài Raziel. Một con quỷ quyền năng sẽ hòa máu của nó với máu chúng ta để tạo ra chủng Thợ Săn Bóng tối mới. Chủng mới sẽ không bị ràng buộc bởi Luật, bởi Hội Đồng, hay luật lệ của Clave."


"Anh nói với chúng ta muốn tạo ra... Thợ Săn Bóng tối hắc ám?"
"Kiểu thế," Sebastian cười lớn, tay đưa lên vuốt mái tóc trắng. "Jace, giúp tôi giải thích đi?"


"Valentine là kẻ cuồng tín,"Jace lên tiếng. "Ông mắc nhiều sai lầm. Ông sai khi muốn giết Thợ Săn Bóng tối. Ông đánh giá sai Cư dân Thế giới Ngầm. Nhưng ông nhìn đúng bản chất của Hội Đồng và hội Clave. Tất cả các Điều tr.a Viên là bọn thối nát. Luật do Thiên thần phê chuẩn rất độc đoán và vô lý, còn các hình phạt còn tệ hơn. "Luật tuy hà khắc, nhưng vẫn là Luật." Em phải nghe câu đấy bao nhiêu lần rồi? Bao nhiêu lần chúng ta phải phá Luật và lẩn tránh hội Clave để cứu họ rồi? Ai đưa anh vào tù? Điều tr.a Viên. Ai đưa Simon vào tù? Hội Clave. Ai muốn thiêu sống cậu ta nào?"


Tim Clary đập thình thịch. Giọng Jace đấy, thật quen thuộc, nhưng lời anh nói làm cô bủn rủn. Anh nói đúng và sai cùng lúc. Giống Valentine đã từng. Nhưng cô muốn tin anh theo cái cách cô không muốn tin Valentine.


"Được rồi," cô đáp. "Đồng ý hội Clave hủ bại nhé. Nhưng em không hiểu chuyện đó liên quan gì đến việc phải bắt tay với quỷ."


"Định phận của chúng ta là giết quỷ," Sebastian đáp. "Nhưng hội Clave lại đang phí sức làm mấy trò khác. Các tháp quỷ đang yếu dần, càng ngày càng nhiều quỷ tràn vào trái đất, còn Clave vẫn cứ làm ngơ. Bọn ta đã mở một cổng ở phía mạn bắc, trên đảo Wrangel, và ta sẽ dụ lũ quỷ xông vào nhờ cái Cốc Thánh này. Chỉ có điều, khi chúng rỏ máu của mình vào Cốc, chúng sẽ bị tận diệt. Anh cũng thỏa thuận với vài tên Đại Quỷ khác rồi. Một khi anh và Jace đã giết ch.ết chúng, hội Clave sẽ hiểu bọn anh là một thế lực đáng gờm. Lúc ấy thì Clave cứ vểnh tai mà nghe nhé."


Clary nhìn chằm chằm. "Giết Đại Quỷ không dễ."
"Hôm nay anh làm rồi," Sebastian kể. "Đó là lý do vì sao anh em mình giết hết bọn quỷ canh gác êm thấm. Chủ nhân của chúng bị anh giết rồi."


Clary nhìn từ Jace sang Sebastian: đôi mắt Jace ánh lên vẻ thích thú, bình thản; Sebastian lại nghiêm túc hơn, như thể muốn nhìn thấu suy nghĩ của cô. "Rồi," cô chậm rãi nói. "Nhiều thông tin quá. Và em không thích nhìn hai anh lao vào hiểm nguy đâu. Nhưng mừng vì hai anh tin tưởng em đủ để kể ra."


"Bảo cậu rồi," Jace bảo. "Tôi đã bảo em ấy sẽ hiểu mà."
"Tôi có phản đối đâu," ánh mắt Sebastian vẫn dán vào mặt Clary.
Cô nuốt khan. "Đêm qua em ngủ không ngon, giờ em đi nghỉ đã."
"Tệ nhỉ," Sebastian tiếp. "Anh đang định hỏi em có muốn leo tháp Eiffel không."


Đôi mắt hắn khó dò nên chả biết hắn nói đùa hay thật. Cô chưa kịp đáp, tay Jace đã nắm lấy tay cô.
"Anh cũng cần nghỉ," anh nói. "Ngủ cũng không ngon lắm." Anh gật đầu với Sebastian. "Hẹn gặp vào bữa tối."
Sebastian không đáp. Lúc gần đến cầu thang thì hắn gọi: "Clary."
Cô quay lại, tay rời Jace ra. "Gì vậy?"


"Khăn quàng của anh." Hắn chìa tay ra.


"À ừ." Vừa bước vài bước tới chỗ hắn, tay cô vụng về tháo mấy nút thắt khăn ra. Nhìn cô tháo một lúc, hắn sốt ruột kêu lên và nhanh chóng sải bước đến chỗ cô. Cô cứng người lúc hắn đưa tay chạm cổ cô để tháo khăn chỉ bằng vài động tác. Cô để ngón tay hắn chạm cổ mình, để cái khăn được tháo ra —


Và nhớ lại lúc hắn hôn cô trên đồi gần tro tàn điền viên nhà Fairchild, nhớ cảm giác cô như đang rơi xuống một chỗ hoang vắng tối tăm, cô đã lạc lối và sợ hãi thế nào. Cô bèn lùi lại, để cái khăn tháo hẳn ra lúc cô quay đi. "Cám ơn vì đã cho em mượn," cô nói, và vội vã đến bên Jace xuống cầu thang, không nhìn anh trai mình — hắn dõi theo cô, tay cầm khăn, vẻ mặt khó hiểu không lẫn đâu được.


Simon đứng trong bãi lá khô và ngẩng đầu nhìn đường; cảm giác muốn hít một hơi sâu lại ào đến cậu. Cậu đang ở Công viên Trung tâm, gần Shakespeare Garden. Hàng cây đã mất đi vẻ đón thu, sắc vàng và xanh giờ đã ngả đen và nâu sẫm. Những cành cây đều trơ lá.


Cậu chạm vào cái nhẫn trên tay lần nữa. Clary ơi?


Vẫn không hồi âm. Người cậu căng lên như dây đàn. Không liên lạc được với cô bạn bằng cái nhẫn quá lâu rồi. Cậu cứ tự nhủ có khi cô đang ngủ, nhưng cảm giác nôn nao này không thể biến mất. Chiếc nhẫn là cách duy nhất liên lạc với cô ấy, và giờ tác dụng của nó không khác gì đồ đồng nát.


Cậu buông tay và bước tiếp, đi qua những bức tượng và băng ghế khắc trích đoạn kịch Shakespeare. Đường đi quẹo phải, và bỗng nhiên cậu thấy chị, ngồi trên ghế đá, không nhìn cậu, mái tóc đen thả dài sau lưng. Chị ấy ngồi yên đợi chờ. Đợi chờ cậu.


Simon thẳng người lên và bước đến chỗ chị, dù chân cậu có cảm giác như đeo đá.
Chị nghe tiếng chân cậu và quay đầu lại, khuôn mặt tai tái giờ còn xuống sắc hơn khi cậu ngồi xuống. "Simon," chị thở ra. "Chị không chắc em có đến không."
"Chào chị Rebecca," cậu nói.


Chị đưa tay ra, và cậu lặng lẽ nắm lấy, mừng thầm vì nghĩ ra phải mang găng tay, để chị ấy không bị lạnh vì chạm vào da cậu. Đã lâu lắm rồi cậu mới gặp chị — bốn tháng — nhưng giờ chị đã giống người cậu từng biết, dù vẻ ngoài chị vẫn thân thuộc làm sao — mái tóc đen, đôi mắt nâu (cùng màu mắt cậu); có chút tàn nhang ở mũi. Chị mặc quần jean, áo ấm có mũ trùm màu vàng và quấn khăn họa tiết hoa. Clary thường gọi xì-tai chị mặc là "cô gái hippy": một nửa số quần áo của chị mua từ cửa hàng đồ cũ, một nửa là tự may.


Cậu siết nhẹ tay chị, và mắt chị ngấn lệ. "Si à," chị chỉ nói được thế, rồi ôm lấy cậu. Cậu để chị ôm và vụng về vỗ lưng chị. Khi chị buông cậu ra, tay quệt nước mắt, mặt chị nhăn lại. "Chúa ơi, mặt em lạnh thế," chị bảo. "Em nên quàng khăn." Rồi chị nhìn cậu đầy trách cứ. "Cơ mà, em đã ở đâu?"


"Em nói rồi," cậu đáp. "Em ở chỗ bạn em."
Chị cười khẽ. "Okay, Simon em, giải thích thế là không đủ," chị tiếp. "Chuyện quái quỷ gì đây?"
"Becks..."


"Chị gọi về nhà dịp Lễ Tạ ơn," chị Rebecca kể, mắt nhìn hàng cây. "Em biết mà, để hỏi nên bắt chuyến tàu nào, kiểu kiểu thế. Và em biết mẹ nói gì không? Mẹ bảo đừng về nhà, không Tạ ơn tạ iếc gì hết. Thế là chị gọi cho em. Em không nhấc máy. Chị gọi mẹ để hỏi em đi đâu. Mẹ cúp máy. Chỉ — gác máy luôn. Rồi chị về nhà. Và thấy một đống biểu tượng tôn giáo trên cửa. Chị gào gọi mẹ, mẹ bảo em đã ch.ết. ch.ết. Em trai chị. Mẹ bảo em đã ch.ết và một con quái vật đang đội lốt em."


"Thế chị làm gì?"
"Chị rời nhà," chị Rebecca đáp. Simon biết chị đang tỏ ra cứng rắn, nhưng giọng chị vẫn nhuốm màu sợ hãi. "Rõ ràng là mẹ mất tự chủ rồi."


"ồ," Simon nói. Chị Rebecca và mẹ có mối quan hệ bấp bênh: chị Rebecca thích gán cho mẹ mấy từ "mất trí" và "quý bà khùng." Nhưng đây là lần đầu chị không nói đùa.


"Chuẩn đấy, ồ," chị Rebecca nạt. "Chị hoảng quá, cứ năm phút lại nhắn tin cho em. Và mãi mới nhận được cái tin nhắn em đang ở cùng bạn mình. Giờ em lại muốn gặp chị ở đây. Chuyện gì đây, Simon? Chuyện này diễn ra được bao lâu rồi?"
"Chuyện gì diễn ra được bao lâu cơ?"


"Em nghĩ gì? Chuyện mẹ mất trí chứ còn gì." ngón tay Rebecca sờ lên khăn quàng. "Chúng ta phải làm gì đó. Nói cho ai đó. Bác sĩ chẳng hạn. Lấy thuốc cho bà hay sao đó. Chị chẳng biết làm gì. Lúc em vắng mặt lại càng không. Em là em trai chị mà."
"Em không thể," Simon đáp. "Em không thể giúp chị."


Giọng chị dịu dàng hơn. "Chị biết chuyện này tệ hại và em vẫn đang học cấp ba, nhưng Simon ơi, ta phải quyết định cùng nhau."
"Ý em là không thể cho mẹ uống thuốc," cậu tiếp. "Không thể đưa mẹ đến bác sĩ. Bởi vì mẹ nói đúng, em là con quái vật."
Miệng Rebecca há hốc. "Mẹ tẩy não em rồi hả?"
"Không —"


Giọng chị run run. "Hay mẹ làm em tổn thương thật — mấy lời bà nói ấy — nhưng rồi chị nghĩ, Không, mẹ không đời nào, không cớ gì lại làm thế với em đâu. Nhưng nếu mẹ làm thật — nếu mẹ có động đến em, Simon, kể cho chị —"


Simon không chịu nổi nữa. Cậu tháo găng rồi chìa tay ra. Chị cậu, người đã nắm tay cậu lúc còn bé để cùng nghịch ngợm ở bãi biển. Chị cậu, người phải lau máu cho cậu sau lúc đá bóng, và khóc cùng cậu khi cha họ mất còn mẹ nằm nhìn trần nhà như người ch.ết rồi. Người từng đọc truyện cho cậu nghe hồi cậu mặc đồ ngủ nằm trên chiếc giường-hình-ô-tô. Tôi là Lorax. Tôi đại diện cho loài cây. Người, vì muốn tỏ ra đảm đang, đã vô tình cho hết quần áo cậu vào giặt để rồi chúng co rút lại thành cỡ quần áo búp bê. Người luôn chuẩn bị bữa trưa cho cậu lúc mẹ không có thời gian. Chị Rebecca, cậu nghĩ. Nút thắt cuối cùng của cậu.


"Cầm tay em đi," cậu nói.
Chị làm theo và cau mày. "Tay em lạnh thế, em ốm à?"


"Nói vậy cũng đúng." Cậu nhìn chị, thầm mong chị phát hiện ra điều không ổn, thực sự không ổn, nhưng chị chỉ nhìn lại cậu bằng đôi mắt nâu đầy tin tưởng. Cậu nén cảm giác sốt ruột lại. Có phải lỗi của chị đâu. Chị đâu có biết. "Bắt mạch em đi," cậu tiếp.


"Simon, chị không biết làm, chị là sinh viên ngành lịch sử nghệ thuật mà."
Cậu để ngón tay chị lên cổ tay mình. "Ấn xuống. Chị cảm thấy gì không?"
Chị bất động mất một lúc, mấy lọn tóc bay bay trên trán. "Không. Lẽ ra phải có à?"


"Chị Becky —" Cậu thu tay về trong tuyệt vọng. Hết chiêu rồi. Còn cách này thôi. "Nhìn em đi," cậu chốt, và lúc mắt chị liếc lên mặt mình, cậu chìa nanh ra.
Chị hét lên.


Chị cậu hét lớn và ngã khỏi ghế, ném mình vào đám đất và lá được thu gọn. Có vài người đi qua hiếu kỳ nhìn họ, nhưng đây là New York, nên họ lại đi tiếp, không dừng lại để xem.


Simon rất khổ sở. Cảnh này cậu đã lường trước rồi, nhưng nhìn chị ấy trực tiếp lại khác hẳn, mặt chị trắng bệch, vết tàn nhang nổi rõ, tay che miệng. Không khác gì mẹ cậu. Cậu nhớ mình từng bảo Clary không gì tệ bằng nghi ngờ người mình yêu thương; nhầm to. Những người cậu yêu thương sợ hãi mình mới là tệ hại. "Chị Rebecca," cậu nghẹn ngào. "Becky à —"


Chị lắc đầu, tay vẫn che miệng. Chị vẫn ngồi trên chỗ đất, khăn quàng bị đống lá dính vào. Lúc khác chắc trông hài hước lắm.


Simon rời khỏi ghế và quỳ xuống cạnh chị. Răng nanh cậu đã thu lại, nhưng chị cậu vẫn nhìn như thể chúng còn đó. Do dự mãi cậu mới đặt tay lên vai chị. "Chị Becks," cậu nói. "Em không bao giờ làm chị đau. Em cũng không bao giờ làm hại mẹ. Em chỉ muốn gặp chị lần cuối để nói em sẽ ra đi và chị không cần phải gặp em nữa. Em sẽ để hai người yên thân. Hai người sẽ có lễ Tạ ơn. Em sẽ vắng mặt. Em không giữ liên lạc nữa. Em sẽ không —"


"Simon." Chị nắm cánh tay cậu và kéo cậu lại nhanh như giật cần câu. Cậu hơi ngả vào chị, và chị ôm lấy cậu, hai tay siết chặt — lần cuối chị làm thế là trong ngày đưa tang cha, lúc cậu khóc tưởng chừng không bao giờ nguôi. "Chị không muốn em tránh mặt chị nữa."


"ồ," Simon đáp. Cậu quá bất ngờ để nghĩ gì. Chị Rebecca siết cậu chặt hơn, và cậu để mình ngả hẳn vào người chị, dù chị mảnh mai hơn mình. Hồi bé chị đã giúp cậu trưởng thành, giờ chị sẽ giúp cậu vượt qua khó khăn. "Em tưởng chị muốn tránh mặt."
"Vì sao?"


"Em là ma cà rồng," cậu đáp. Nghe câu trả lời thành tiếng thật quái đản.
"Vậy là có ma cà rồng hả?"
"Và cả người sói nữa. Và có những điều quái quỷ khác nữa. Chuyện chỉ — xảy đến thôi. Ý em là, em bị tấn công. Em không hề muốn thế, nhưng chả quan trọng nữa. Giờ em thành thế này rồi."


"Em có..." Rebecca ngập ngừng, và Simon linh cảm đây là câu hỏi then chốt, thực sự là điểm nhấn. "Cắn người không?"


Cậu nghĩ đến Isabelle, rồi gạt đi ngay. Và em có cắn một cô bé mười ba tuổi. Và một anh chàng nữa. Không kỳ quái lắm đâu. Không. Chị cậu không nên liên can đến. "Em uống máu đóng chai. Máu động vật. Em không cắn người."
"Okay," chị lấy hơi. "Okay."
"Thật không? Chỉ cứ okay thôi?"


"Yeah. Chị yêu em," chị xoa lưng cậu. Tay cậu hơi ướt và cậu nhìn xuống. Chị đang khóc. Một giọt lệ rơi vào tay cậu. Thêm giọt nữa, và cậu nắm tay lại. Cậu run rẩy, nhưng không phải do lạnh; nhưng chị cậu vẫn quấn khăn quanh hai chị em. "Chị em mình sẽ tìm cách," chị tiếp. "Em là em trai chị, thộn ạ. Chị yêu em dù có chuyện gì đi nữa."


Họ ngồi bên nhau, vai kề vai nhìn khoảng không tăm tối trên hàng cây.


Nắng ban trưa tràn vào cửa sổ, làm phòng Jace sáng hẳn lên. Clary vừa bước vào, tiếng giày gõ vào sàn gỗ vừa vang lên, Jace đã khóa cửa lại sau lưng mình. Có tiếng lanh canh của dao anh vứt ra bàn. Cô quay lại định hỏi anh có khỏe không, anh đã kịp ôm eo cô kéo về mình.


Đi giày làm cô cao lên vài phân, nhưng anh vẫn phải cúi xuống để hôn cô. Hai tay anh ôm eo cô, nâng cô lên — môi họ chạm nhau làm cô quên hết sự lúng túng và vấn đề chiều cao. Môi anh có vị mặn và nóng. Cô không thể ngăn cảm xúc nữa — mồ hôi và làn da quen thuộc của anh, mái tóc ướt đẫm của anh quệt vào má cô lạnh buốt, dáng người anh ép vào cô, cái cách cơ thể họ hòa vào nhau.


Anh cởi áo len của cô ra. Áo phông cô mặc là loại ngắn tay, và người cô nóng bừng vì luồng nhiệt tỏa ra từ anh. Môi anh tách môi cô ra, và cô như tan ra khi tay anh trượt xuống cúc quần cô.
Phải gắng tự chủ lắm cô mới nắm tay anh lại. "Jace," cô nói. "Đừng."


Anh ngừng lại, hơi rời ra để nhìn mặt cô. Mắt anh lạc thần, tim anh hòa nhịp cùng tim cô. "Vì sao?"


Cô nhắm mắt lại. "Tối qua — nếu chúng ta không — nếu em không ngất, thì chả biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa, mà lúc đó ta đang ở chỗ đông người. Anh nghĩ em thực sự muốn lần đầu của mình với anh — hay bất cứ lần nào với anh — phơi mình ra trước mặt bàn dân thiên hạ à?"


"Có phải tại ta đâu," anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô. Bàn tay anh rờ lên má cô. "Anh nói rồi, cái chất màu bạc ấy là thuốc phiện của tiên mà. Chúng ta bị phê. Nhưng giờ anh tỉnh táo, em cũng tỉnh táo..."


"Còn Sebastian ở tầng trên, và em mệt rũ ra, và..." Và đây là một điều tồi tệ khủng khiếp mà hai ta sẽ thấy hối tiếc. "Và em không thích thế," cô nói dối.
"Em không thích á?" Giọng anh nhuốm màu hoài nghi.


"Jace, em rất tiếc nếu trước đây chưa ai nói thế với anh, nhưng không. Em không thích thế này." Cô nhìn vào bàn tay vẫn để gần quần cô của anh. "Và giờ em còn không thích hơn."
Anh nhướn mày lên, nhưng thay vì đáp lại, anh chỉ buông cô ra.
"Jace..."


"Anh đi tắm nước lạnh đây," anh đi vào phòng tắm. Mặt anh vô hồn, khó đoán. Khi tiếng cửa phòng tắm đóng lại, cô bước đến giường — đã được dọn cẩn thận, ga trải giường sạch bong — và ngồi xuống, tay ôm đầu. Không phải Jace và cô chưa từng cãi nhau bao giờ; cô luôn cho rằng họ cãi nhau như bao cặp đôi khác, thường vì mục đích tốt, và họ chưa bao giờ giận nhau. Nhưng trong mắt Jace có vẻ lạnh lùng sao đó làm cô run rẩy, làm câu hỏi lởn vởn trong đầu cô bấy lâu lại trồi lên: Anh Jace thực sự còn không? Có còn gì để mà cứu không?


Now this is the Law of the Jungle,
As true and old as the blue sky;
The Wolf that shall keep it may prosper,
But the Wolf that shall break it must die.
As the creeper that girdles the tree trunk,
the Law runneth forward and back;
For the strength of the Pack is the Wolf,
and the strength of the Wolf is the Pack.


(Và đây là Luật Rừng/Cổ xưa mà đúng đắn/ Như bầu trời thinh không/ Và Sói duy trì Luật/ Tuy rằng họ vẫn ch.ết/Nếu dám mạo phạm Luật/ Như thứ dị dạng luồn lách trong rừng cây/ Luật được thực thi khắp chốn/Vì sức mạnh của Đàn là Sói/ Và sức mạnh của Sói là Đàn.)


Jordan mơ màng nhìn bài thơ ghim trên tường trong phòng ngủ của mình. Bài thơ lấy từ một cuốn sách mua ở cửa hàng sách cũ, ca từ được bao quanh bằng họa tiết lá cây. Bài thơ sáng tác bởi Rudyard Kipling, và vì bài này tóm quá gọn luật lệ của người sói — bộ Luật chi phối cách hành xử của họ, đến nỗi Jordan tự hỏi Kipling có phải là một Cư dân Thế giới Ngầm không, ít ra thì ông có biết đến Hiệp Định không. Jordan bị bài thơ hớp hồn nên mua luôn và ghim nó lên tường, dù cậu không thích thơ ca lắm.


Một tiếng đồng hồ qua cậu chỉ biết đi đi lại lại, thỉnh thoảng lại giở điện thoại ra xem Maia có nhắn gì không, chốc chốc mở tủ lạnh ra tìm đồ để ăn. Không có đồ ăn, nhưng cậu không muốn ra ngoài mua vì sợ cô sẽ đến lúc cậu ra ngoài. Cậu đã đi tắm, lau dọn nhà bếp, ngồi xem TV nhưng không nổi, và sắp xếp đống đĩa DVD theo bảng màu.


Cậu đang đứng ngồi không yên. Thỉnh thoảng trước lúc trăng tròn lại thế, khi biết lúc Biến đổi đang cận kề, cảm giác máu nóng bừng bừng ấy. Nhưng trăng giờ đâu có tròn hay khuyết gì đâu, và không phải tại Biến đổi làm cậu thế này. Mà là Maia. Cảm giác này là vì thiếu bóng cô, sau hai ngày ở cùng cô trọn vẹn, sau khi không rời cô hơn vài bước.


Cô đã đi một mình đến đồn cảnh sát, bảo anh không cần phải làm cả đàn bực vì sự có mặt của người lạ, dù biết chú Luke đang khỏe lại. Jordan không cần đến, cô nói thế, vì cô chỉ đến đồn hỏi chú Luke có đồng ý để Simon và Magnus đến trang trại ngày mai không, rồi cô sẽ gọi đến trang trại và báo cho những người sói ở đó tuần tr.a khu vực. Cô nói đúng, Jordan biết thế. Chẳng có lý do gì để anh đi cùng cô, nhưng ngay sau khi cô đi, cảm giác đứng ngồi không yên này hành hạ anh. Cô đi vì chán ở bên anh à? Cô ấy nghĩ lại và kết luận cô nghĩ đúng về anh như trước kia sao? Và chuyện gì đang xảy ra với họ đây? Hẹn hò à? Lẽ ra mày nên hỏi cô ấy trước khi đưa nhau lên giường, thiên tài ạ, cậu tự nhủ, và nhận ra mình vừa mở tủ lạnh lần nữa. Đồ tủ lạnh vẫn không suy suyển — mấy chai máu, một pound thịt bò tan băng, và một quả táo cắn dở.


Tiếng chìa khóa lách cách trong ổ, và cậu giật mình quay lại. Cậu nhìn lại mình: đi chân trần, quần jean và áo phông cũ mèm. Sao trong lúc cô đi mày không cạo râu, chăm chút vẻ ngoài tý, xịt nước hoa hay làm gì đó hả? Cậu vuốt lại tóc lúc Maia bước vào phòng khách, để chùm chìa khóa dự phòng của cậu lên bàn. Cô đã thay quần áo — giờ là áo len hồng và quần jean. Má cô đỏ bừng vì lạnh, môi đỏ và đôi mắt cô sáng ngời. Cậu muốn hôn cô đến phát điên.


Thay vào đó cậu cất tiếng. "Thế — sao rồi?"
"Tốt. Magnus cứ việc dùng trang trại. Em nhắn anh ấy rồi." Cô tỳ khuỷu tay lên quầy bếp. "Em cũng kể cho chú Luke chuyện của Maureen. Chắc không sao nếu chú biết nhỉ."
Jordan không hiểu. "Sao em nghĩ chú ấy cần biết?"
Cô cụt hứng. "Ôi, Chúa ơi. Đừng nói em phải giữ bí mật nhé."


"Không — anh chỉ băn khoăn —"
"Này nhé, nếu có một ma cà rồng mới sinh thả rông ở mạn hạ Manhattan, đàn sói cần biết. Lãnh địa của họ mà. Hơn nữa, em muốn chú ấy tư vấn có nên kể cho Simon hay không."


"Thế còn lời khuyên của anh thì sao?" Cậu hơi gây hấn, nhưng một phần trong cậu muốn thế. Họ đã thảo luận rồi — liệu Jordan có nên tiết lộ Maureen đang nhởn nhơ giết người ngoài kia không, liệu có nên đặt thêm gánh nặng cho Simon không khi mà cậu ấy đang có việc phải lo. Jordan quyết định không nói cho Simon — cậu ấy có thể giúp gì chứ — nhưng Maia vẫn không chắc.


Cô nhảy lên mặt quầy và quay người đối mặt với cậu. Dù đã ngồi xuống, cô vẫn cao hơn anh, đôi mắt nâu ngời sáng của cô nhìn anh. "Em muốn lời khuyên của người trưởng thành kìa."
Cậu nắm lấy chân cô và rà tay lên đường may quần. "Anh mười tám tuổi rồi — chưa đủ trưởng thành với em à?"


Tay cô xoa vai anh, kiểu như kiểm tr.a cơ bắp vậy. "Ờ thì chắc chắn anh đã trưởng..."


Cậu kéo cô xuống, ôm eo và tìm đến môi cô. Người cậu nóng bừng lên khi cô hôn trả, khi người cô như tan chảy vào cậu. Tay cậu lần lên tóc cô, bỏ mũ cô ra và để lọn tóc cô thả dài. Cậu hôn cổ cô, để cô kéo áo mình ra và tay cô rờ rẫm vai, lưng, tay, cùng lúc đó cô gừ gừ như mèo. Cậu như một quả bóng bay — ngây ngất vì được khóa môi cô, nhẹ tênh vì nhẹ nhõm. Hóa ra cô chưa chán cậu.


"Jordy," cô nói. "Đợi đã."
Gần như rất ít khi cô gọi cậu thế — chỉ khi nào nghiêm túc thôi. Tim cậu đập nhanh hơn. "Sao thế?"
"Chỉ là — lần nào ta gặp nhau là đưa nhau ra giường — ừ thì em khởi xướng, em không đổ lỗi cho anh đâu — Chỉ là có khi ta nên trò chuyện."


Cậu nhìn cô chằm chằm, nhìn thẳng vào đôi mắt sẫm mở to ấy, nhìn mạch máu nổi cộm trên cổ cô, ngắm đôi má đỏ bừng của cô. Gắng lắm cậu mới thốt ra được: "Okay. Em muốn nói gì nào?"


Cô cứ nhìn cậu. Một lúc sau cô lắc đầu, "Không có gì." Cô ôm lấy cậu, hôn cậu cuồng nhiệt, dựa người cô vào cậu. "Không có gì hết."


Clary không biết mất bao lâu Jace mới ra khỏi phòng tắm, tay cầm khăn lau tóc. Cô ngẩng lên nhìn anh trong lúc ngồi bên mép giường. Anh đang trùm áo phông xanh biển lên người vẽ đầy ấn ký.
Cô nhìn sang hướng khác khi anh ngồi xuống giường bên cô, người vẫn vương mùi xà phòng. "Anh xin lỗi," anh mở lời.


Cô ngạc nhiên nhìn anh. Cô đã tự hỏi với thái độ vừa nãy thì anh có xin lỗi được không. Vẻ mặt anh nghiêm nghị, hơi hiếu kỳ và chân thành.
"Wao," cô đáp. "Hẳn lần tắm lạnh vừa rồi làm anh tỉnh hẳn."


Anh hơi nhếch mép, nhưng rồi làm mặt nghiêm ngay. Anh khẽ chạm cằm cô. "Lẽ ra anh không được ép em. Chỉ vì — mười tuần trước, chỉ nắm tay nhau thôi đã không được rồi."
"Em hiểu mà."


Hai bàn tay mát lạnh của anh áp lên má cô, làm cô phải nhìn anh. Anh đang ngắm cô, và trông mọi thứ ở anh đều thân quen quá đỗi — đôi mắt vàng, vết sẹo trên má, môi dưới dầy, chỗ răng hơi sứt làm vẻ ngoài của anh bớt hoàn hảo đến phát bực đi — nhưng sao cô vẫn cảm thấy mình như quay về ngôi nhà thuở ấu thơ, nhìn nội thất vẫn vậy nhưng giờ một gia đình khác đang sinh sống. "Anh không bao giờ quan tâm," anh tiếp. "Đằng nào thì anh cũng muốn bên anh. Luôn muốn bên em. Chỉ mình em quan trọng với anh thôi. Không có gì khác."


Clary nuốt nước bọt. Cảm giác nôn nao trong bụng này không phải vì khi ở bên Jace như mọi khi mà còn thêm cảm giác khó chịu nữa.
"Nhưng Jace, điều đó không đúng. Anh quan tâm đến gia đình mình. Và — em luôn nghĩ anh tự hào vì thân phận Nephilim của mình. Được làm một thiên thần."


"Tự hào hả?" anh đáp. "Anh là nửa người, nửa thiên thần — ai mà chẳng ý thức được khiếm khuyết của mình. Chúng ta không phải thiên thần. Chúng ta không được Thiên đàng yêu mến. Raziel đâu có bận tâm đến chúng ta, ta cũng chẳng cầu khẩn tên ngài. Mà ta đâu có cầu nguyện. Ta không cầu khẩn điều gì hết. Nhớ lúc anh nói mình mang dòng máu quỷ là lý do anh có cảm xúc về em như thế nào không? Nghĩ thế nhẹ mình hơn nhiều. Anh chưa bao giờ là thiên thần, chưa bao giờ gần đến mức đó. Mà chắc," anh nói thêm. "có lẽ anh là loại thiên thần sa ngã."


"Những thiên thần sa ngã đều là quỷ."


"Anh không muốn làm Nephilim," anh tiếp. "Anh muốn trở thành người khác. Khỏe hơn, nhanh hơn, tốt hơn người thường. Nhưng khác biệt. Không bị ràng buộc bởi bộ Luật do đám thiên thần không quan tâm đến ta ban xuống. Được tự do." Anh lùa tay vào tóc cô. "Giờ anh thấy hạnh phúc, Clary ạ. Chẳng phải đó là điều khác biệt sao?"


"Em tưởng ta hạnh phúc bên nhau," Clary lên tiếng.
"Anh luôn hạnh phúc khi ở bên em," anh đáp. "Nhưng chưa bao giờ anh nghĩ anh đáng được thế."
"Và giờ thì anh xứng đáng?"
"Và giờ cảm giác ấy đã biến mất," anh nói. "Anh chỉ biết là anh yêu em. Và lần đầu tiên trong đời, điều đó là đủ rồi."


Cô nhắm mắt lại. Một lát sau anh lại nhẹ nhàng hôn cô, môi anh khám phá môi cô. Cô thấy người mình mềm hẳn đi vì tay anh. Hơi thở anh dồn dập hơn, cô cũng thấy rạo rực hơn. Tay anh mơn trớn từ tóc đến lưng, rồi eo cô. Thật dễ chịu — tiếng nhịp tim của anh nghe như khúc nhạc thân quen vậy — và liệu có phải nhắm mắt mới cảm thấy thế không, cô không biết. Họ có chung dòng máu, cô nghĩ, y lời Nữ hoàng Seelie đã nói; tim cô chạy đua khi tim anh làm thế, và tim họ như ngừng đập cùng lúc. Nếu cô phải chọn lựa lần nữa, khi bị ánh nhìn vô cảm của ngài Raziel dõi theo, cô vẫn sẽ chọn cứu anh.


Lần này anh hơi buông cô ra, để ngón tay rà lên má, lên môi cô. "Anh muốn điều em thích làm," anh nói. "Bất cứ khi nào em muốn."


Clary lạnh sống lưng. Câu ấy nghe thật đơn giản, nhưng lời mời gọi đầy hấp dẫn và nguy hiểm ấy thật rõ ràng: Điều em muốn, bất cứ khi nào em muốn. Tay anh thật mềm mại trên tóc, lưng, eo cô. Quá nhiều thứ mời gọi cô buông xuôi.
"Đọc cho em nghe đi," cô đột ngột lên tiếng.
Anh chớp mắt. "Hả?"


Cô nhìn đống sách để trên tủ đầu giường. "Quá nhiều thứ phải xử lý," cô đáp. "Lời Sebastian giải thích, chuyện xảy ra tối qua, mọi thứ. Em cần ngủ, nhưng đang tỉnh như sáo đây. Khi em còn bé và khó ngủ, mẹ em thường đọc truyện cho em dễ dỗ giấc."


"Và anh làm em nhớ đến mẹ à? Chắc phải kiếm nước hoa nam tính hơn chút nữa mới được."
"Không, chỉ vì — em nghĩ đó là ý hay."


Anh ngả người ra gối, tay với lấy đống sách. "Em đặc biệt muốn nghe cuốn nào nào?" Anh lấy cuốn để trên cùng. Cuốn sách bọc da này đã cũ, tiêu đề màu vàng. A Tale of Two Cities. "Sách của Dickens lúc nào cũng hứa hẹn..."


"Em đọc rồi. Bài vở trên trường mà," Clary nhớ ra. Cô dựng gối lên cạnh Jace. "Nhưng vì em chả nhớ gì nên nghe lại cũng chả sao."


"Tuyệt cú mèo. Mọi người cứ bảo anh có giọng kể du dương đáng yêu đấy." Anh mở trang đầu tiên, chỗ tiêu đề in rất hoa mỹ. Cạnh tiêu đề là một dòng chữ đã mờ, nhưng Clary vẫn nhận ra chữ ký: Cuối cùng cũng có hy vọng, William Herondale.
"Hẳn đây là một cụ tổ của anh," Clary chà ngón tay lên trang giấy.


"Ờ. Lạ là Valentine giữ cuốn này, chắc cha anh đưa." Jace mở ngẫu nhiên một trang rồi đọc:
" "Một lát sau anh lộ mặt mình ra, và cất tiếng nói đều đều. "Đừng lờ tôi đi. Đừng co rúm lại vì điều tôi nói. Tôi giống như kẻ ch.ết yểu vậy. Cả đời tôi cũng chỉ thế."


" "Không, ngài Carton ơi, tôi chắc chắn phần đời tốt đẹp nhất của anh vẫn còn đó, tôi chắc chắn anh là người tốt hơn, tốt hơn rất nhiều." "
"À, em nhớ ra rồi," Clary nói. "Tình tay ba. Cô ta chọn anh chàng tẻ nhạt."


Jace cười khẽ. "Với em thì tẻ nhạt. Ai biết điều gì khiến mấy cô sống vào thời Victoria rạo rực dưới lớp váy chứ?"
"Anh biết là đúng mà."
"Gì cơ, đúng chuyện váy á?"


"Không. Anh có giọng kể du dương thật." Clary úp mặt vào vai anh. Những lúc này mới thật là đau khổ — cô phải nhắm mắt lại thì đây mới là anh Jace của cô. Chừng nào cô còn nhắm mắt.
"À ờ, và múi cơ bằng thép nữa," Jace giở trang khác. "Em còn đòi hỏi gì hơn?"






Truyện liên quan

Lạc Mất Tình Yêu: Những Linh Hồn Tội Lỗi

Lạc Mất Tình Yêu: Những Linh Hồn Tội Lỗi

Hạ Vũ47 chươngFull

Ngôn Tình

87 lượt xem

Khuynh Đảo Thiên Hạ: Đánh Tráo Linh Hồn Của Ác Ma

Khuynh Đảo Thiên Hạ: Đánh Tráo Linh Hồn Của Ác Ma

Tần Huyên4 chươngTạm ngưng

Ngôn TìnhHuyền HuyễnXuyên Không

29 lượt xem

Hồi Ức Của Một Linh Hồn

Hồi Ức Của Một Linh Hồn

Tibu73 chươngFull

Thanh Xuân

96 lượt xem

Linh Hồn Ác

Linh Hồn Ác

Maxime Chattam75 chươngFull

Trinh ThámLinh DịKhác

124 lượt xem

Trói Buộc Linh Hồn

Trói Buộc Linh Hồn

Nhạc Tuyết85 chươngFull

Huyền HuyễnXuyên KhôngCổ Đại

228 lượt xem

Linh Hồn Vạn Năm

Linh Hồn Vạn Năm

Casslera (Mèo Mọc Mốc)10 chươngTạm ngưng

Ngôn TìnhXuyên Không

50 lượt xem

Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh

Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh

Phi Thiên Dạ Tường85 chươngFull

Huyền HuyễnLinh DịĐam Mỹ

834 lượt xem

Ghét Thể Xác, Yêu Linh Hồn

Ghét Thể Xác, Yêu Linh Hồn

Vân Veo44 chươngDrop

Thanh Xuân

66 lượt xem

100 Ngày Hoán Đổi Linh Hồn

100 Ngày Hoán Đổi Linh Hồn

Thần Phỉ Nặc4 chươngTạm ngưng

Ngôn TìnhHuyền HuyễnNgược

79 lượt xem

Thu Thập Linh Hồn

Thu Thập Linh Hồn

Thiên Chỉ Hạc1 chươngTạm ngưng

Ngôn TìnhHuyền HuyễnDị Giới

94 lượt xem

Yêu Thần Nhớ: Linh Hồn Của Ta Hải Là Thái Ngô Thôn

Yêu Thần Nhớ: Linh Hồn Của Ta Hải Là Thái Ngô Thôn

Tiềm Long Wy164 chươngFull

Huyền HuyễnXuyên Không

1.6 k lượt xem

Linh Hồn Của Quỷ...

Linh Hồn Của Quỷ...

Team Ám Ảnh 2K47 chươngTạm ngưng

Trinh ThámLinh DịThanh Xuân

30 lượt xem