Chương 34: TIÊU HƯƠNG CHỦ TRÁ HÌNH CÔNG TỬ

Vi Tiểu Bảo nhớ lại ngày trước đã gặp chị em họ Phương trong Mộc vương phủ trên đường đi Tô Bắc, gã đã bị Mao Thập Bát cầm roi ngựa quất túi bụi.Tuy trong lòng gã rất bội phục Mộc Vương gia, nhưng phải chịu một trận đòn nhừ tử.Hôm ấy gã thấy Mao Thập Bát tỏ ra sợ hãi kính cẩn nên cũng không tức giận.Gã nói:- Ðường vương đã là chân mệnh thiên tử, vậy bọn họ không nên tranh chấp nữa mới phải.Nghe nói Mộc Vương gia là một nhân vật rất tử tế, rất biết điều, e rằng sau khi lão nhân gia quy tiên rồi, bọn thủ hạ có một số người sinh chuyện rắc rối.Gã nói câu này trúng vào tâm lý mọi người, dưới nhà hầm quần hào đồng thanh hô:- Vi hương chủ nói đúng quá !Ðạo nhân lại lên tiếng:- Anh hùng hảo hán trên chốn giang hồ vì nể mặt Mộc Vương gia nên hễ thấy lá cờ trắng nhỏ viền màu lam đều tỏ ý kính trọng nhường nhịn. Do đó mà cả con chó con mèo trong Mộc vương phủ cũng kiêu ngạo hợm mình. Từ đại ca của chúng ta là người rất biết điều mà lại trung nghĩa . Trước kia đã phục thị Ðường vương thiên tử, thuỷ chung giữ tấm lòng son. Mỗi khi nhắc đến đức tiên đế là y lại sa lệ. Ðây nhất định là người trong Mộc vương phủ đã ăn càn nói rỡ khinh mạn đến đức Tiên đế nên y không nhịn được mà phải đối đáp rồi gây nên cuộc đấu khẩu. Nếu không thế thì chẳng khi nào Từ lão ca lại động thủ với người trong Mộc vương phủ.Cao Ngạn Siêu nói :- Sáng hôm nay Từ đại ca có lúc tỉnh lại để dặn anh em chúng ta rửa hận cho y. Hiện nay trong bờ cõi tỉnh Trực Lệ, bản hội chỉ có Vi hương chủ là chức vụ lớn hơn hết. Chiếu theo luật lệ của bản hội thì khi gặp việc trọng đại là phải bẩm rõ với Vi hương chủ để hương chủ quyết định đường lối hành động. Vụ này thật tế nhị. Phải chi đối phó với bọn Thát Ðát thì việc giết giặc càng nhiều càng hay. Anh em bản hội có phải hy sinh cũng là vì nghĩa vụ nên làm. Nhưng vụ này lại dính líu đến người dưới trướng Mộc vương phủ.Mộc vương phủ cũng là một nhà thanh danh lừng lẫy giang hồ, nói cho đúng là những người đồng đạo với mình.Chúng ta mà giao thiệp với họ, e rằng xảy cuộc can quan cũng chưa biết chừng. Hậu quả ra sao khó mà biết trước.Vi Tiểu Bảo chỉ hừ một tiếng chứ chưa nói gì.Cao Ngạn Siêu lại tiếp :- Từ đại ca còn nói: Y vẫn chờ đại giá Vi hương chủ từ mấy tháng nay. Có khi y thấy Vi hương chủ đi trên đường phố mua sắm đồ vật, có lúc thấy hương chủ nghe giảng sách trong quán trà.Vi Tiểu Bảo đỏ mặt lên nói:- Té ra Từ đại ca đã thấy tiểu đệ rồi.Cao Ngạn Siêu nói:- Từ đại ca có cho hay là Tổng đà chủ có lời dặn bảo khi nào Vi hương chủ có việc là tự nhiên đến tìm y, nên y tuy gặp Vi hương chủ mà không dám tiến lại chào hỏi.Vi Tiểu Bảo gật đầu đưa mắt nhìn lão già nằm trên giường bụng bảo dạ :- Té ra lão cáo già này đã ngấm ngầm theo dõi ta. Ta đi ngoài đường phố sắm sửa vật dụng, vung phí tiền bạc đều lọt vào mắt hắn. Con mẹ nó! Ngày sau hắn gặp sư phụ chắc sẽ xảy chuyện thị phi. Chỉ mong sao thương thế lão cáo già không khỏi nữa rồi đi đến chỗ "ô hô ai tai " (Than ôi ! Thương thay! ) thì mình mới yên được.Ðạo nhân lại nói:- Bọn thuộc hạ đã thương nghị vì tình trạng bất đắc dĩ mà phải mời Vi hương chủ tới đây để chủ trương đại cuộc .Vi Tiểu Bảo tự hỏi:- Mình còn là đứa con nít thì chủ trương đại cuộc thế nào được?Nhưng gã thấy mọi người đối với gã tỏ ra rất cung kính thì trong lòng lại lấy làm đắc ý.Hôm gã mới gia nhập Thiên Ðịa Hội, ngoài Trần Cận Nam là sư phụ, chín vị hương chủ kia đều hơn tuổi gã nhiều, hiện giờ trong những người ở đây gã có địa vị tôn cao hơn hết, nên hào khí bồng bột những muốn bay bổng lên trời.Một hán tử trung niên lực lưỡng hằn học nói:- Ai gặp người trong Mộc vương phủ cũng tỏ lòng kính nể nhường nhịn chẳng qua là trọng vọng Mộc Vương gia hết lòng trung nghĩa với tiên đế. Nói về những sự nghiệp kinh thiên động địa thì Quốc tính gia của chúng ta so với Mộc Vương gia còn lừng lẩy gấp mấy mươi lần.Một người khác nói:- Ta kính trọng năm phần là để người kính trọng ta mười phần. Bọn ta lịch sự với họ mà sao họ lại trở mặt? Nếu vụ này không làm cho ra lẽ thì từ nay trở đi Thiên Ðịa Hội sẽ bị bọn Mộc vương phủ lấn át khó mà ngóc đầu lên được. Vậy anh em còn hàm hồ nỗi gì?Quần hào mỗi người nói một câu, ai cũng tỏ vẻ căm hờn phẫn nộ.Ðạo nhân nói:- Vụ này xử trí thế nào anh em hãy nghe lời chỉ thị của Vi hương chủ.Nếu bảo Vi Tiểu Bảo nghĩ cách bắt gà trộm hay cờ bạc bịp thì gã còn có sáng kiến, bây giờ gặp việc lớn này mà đòi gã đưa ra chủ trương hành động thì thật là khiến gã phải lòi cái sở đoản cho xấu mặt, chứ gã làm gì có chủ trương?Nhưng Vi Tiểu Bảo vẫn nghênh ngang, đúng là đệ tử của Trần Cận Nam, là một trong mười vị đại hương chủ trong Thiên Ðịa Hội.Anh em Thiên Ðịa Hội trong toàn tỉnh Trực Lệ coi y là nhân vật đầu não, bao nhiêu con mắt đổ dồn vào ngó Vi Tiểu Bảo, khiến gã không khỏi quẫn trí, mắng thầm trong bụng:- Tổ bà nó ! Vụ này... biết làm thế nào cho được?Vi Tiểu Bảo trong lòng bối rối. Gã đưa mắt nhìn mọi người hy vọng tìm ra được manh mối gì để gỡ thế bí này chăng.Lúc gã nhìn đến hán tử to lớn bỗng thấy khoé miệng hắn lộ một nụ cười, vẻ xảo quyệt hiện ra con mắt






Truyện liên quan