Chương 40: TẤM DUNG NHAN NGUYỆT THẸN HOA NHƯỜNG

Vi Tiểu Bảo giải khai được cho tiểu Quận Chúa rồi vui mừng khôn xiết.Bao nhiêu nỗi cừu hận đối với Mộc vương phủ tiêu tan đến phân nửa .Gã nói:- Ta đói bụng rồi thì chắc ngươi cũng không còn no được. Vậy ta hãy ăn chút gì đã.Nguyên gã là người hay ăn uống lại đứng đầu Thượng Thiện Giám.Bọn thái giám thủ hạ hết sức chiều nịnh gã.Hàng ngày chúng dặn bọn nhà bếp có những món gì mới lạ đều đưa lên cho gã.Ấy là chưa kể hàng ngày gã đi chơi trên đường phố hay ra chợ mà thấy kẹo bánh là mua liền.Trong phòng gã nào bình, nào hộp, nào giỏ tre, không biết bao nhiêu mà kể. Cái nào cũng đựng thực vật.Nên biết một đứa nhỏ mười mấy tuổi trong tay cầm mấy chục vạn lạng bạc mà lại thích xài tiền như rác thì không nào không sắm thức ăn?Vi Tiểu Bảo lấy bánh điểm tâm ra nói:- Ðây là bánh đậu xanh mai côi. Ngươi ăn thử một tấm coi.Tiểu Quận Chúa lắc đầu.Vi Tiểu Bảo lại lấy hộp khác mở ra nói:- Ðây là Uyển Ðậu Hoàn ở thành Bắc Kinh, tỉnh Vân Nam nhà ngươi nhất định không có.Ngươi hãy nếm thử đi.Tiểu Quận Chúa lại lắc đầu.Vi Tiểu Bảo muốn khoe khoang liền đem các thứ kẹo mứt bày ra đầy bàn hỏi:- Ngươi thử coi xem ta có nhiều thức ăn không?Dù ngươi là Quận Chúa ở Vương phủ, ta e rằng ngươi chưa từng được ăn nhiều điểm tâm đến thế bao giờ.Nếu ngươi không ưa của ngọt thì thử nếm thứ bánh rán của bọn đầu bếp ở đây vừa thơm vừa giòn.Thật là trên đời hiếm có.Cả đức Hoàng thượng cũng thích xơi.Ngươi ăn thử một miếng đi, ta chắc là ngươi sẽ khoái lắm.Tiểu Quận Chúa chỉ lắc đầu quày quạy.Vi Tiểu Bảo lại tiếp tục lấy ra bảy tám thứ bánh thượng hảo để nhử mồi mà tiểu Quận Chúa cứ một mực lắc đầu hoài.Vi Tiểu Bảo không nhịn được nữa. Khí tức xông lên, liền buông lời thoá mạ:- Con đượi thối tha này cái miệng ngươi thật là lắm chuyện!Cái này ngươi không ăn, cái kia cũng không ăn. Vậy ngươi ăn cái gì bây giờ?Tiểu Quận Chúa đáp :- Ta. .. Ta không thèm ăn gì hết...Cô nói mấy câu này lại nức nở rổi khóc oà lên.Vi Tiểu Bảo thấy cô khóc lóc thì lòng lại nhũn ra, nói như người năn nỉ:- Ngươi không ăn chút gì chịu ch.ết đói hay sao?Tiểu Quận Chúa hằn học đáp :- Chẳng thà... ta chịu ch.ết đói.Vi Tiểu Bảo nói:- Ta không tin rằng ngươi nhịn đói đến ch.ết được .Giữa lúc ấy, bên ngoài có tiếng người khẽ gõ cửa.Vi Tiểu Bảo biết là tiểu thái giám đưa cơm vào.Gã sợ tiểu Quận chúa hô hoán, liền lấy một tấm khăn tay buộc miệng cô lại rồi mới ra mở cửa.Gã dặn tên tiểu thái giám:- Bữa nay ta muốn ăn đồ nấu Vân Nam. Ngươi bảo nhà bếp làm ngay mấy món đưa lên, nghe !Tiểu thái giám dạ một tiếng rồi trở gót đi ngay.Vi Tiểu Bảo đem cơm canh vào phòng bày ra.Gã cởi khăn bịt miệng cô rồi ngồi đối diện vừa cười vừa nói:- Ngươi không ăn thì ta cũng phải ăn.Hừ! Ðây là thịt cừu nướng . Cái này là cá bung.Món kia là thịt xào tỏi. Lại còn thịt ướp ở trên trấn giang, tôm tẩm bột, một bát canh chân gà.Ngươi món này tươi vô cùng ! Ngon vô kể !Gã múc canh ăn lại cố ý nhai tóp tép rồi liếc mắt nhìn trộm tiểu Quận Chúa thì thấy cô nước mắt nhỏ giọt, chẳng có vẻ đói khát chút nào.Vi Tiểu Bảo thấy thế không khỏi cụt hứng nói móc :- Té ra con tiểu nha đầu hạng chín nầy chỉ thích ăn những thứ hạng chín như cá ươn, thịt thối, trứng ung.Còn những món điểm tâm thượng hảo của ta chỉ có người hạng nhất ăn mới biết mùi.Vậy ta kêu họ lấy cá ươn, thịt thối, trứng ung, đậu thiu cho ngươi ăn.Tiểu Quận Chúa gạt đi:- Ta không ăn cá ươn... trứng ung, thịt thối đâu.Vi Tiểu Bảo nói:- Té ra ngươi chỉ ăn cá thối, thịt thiu






Truyện liên quan