Chương 56: PHẢI CHĂNG HAI VỢ CHỒNG NỔI CƠN GHEN

Vi Tiểu Bảo liền nhắm thẳng lối trở về phòng.Lúc này trời đã tối đen.Nghĩ tới Phương Di và Mộc Kiếm Bình hẳn đang đói lắm, gã không về phòng ngay, còn ghé vào trù phòng dặn bọn thái giám thủ hạ sắp cho một bữa tiệc thịnh soạn đem đến phòng mình.Gã nói là đêm qua bọn thị vệ có công bắt thích khách, nên bữa nay mở tiệc khánh hạ.Nhưng trên tiệc chỉ bàn về việc bắt giặc cùng những đại sự cơ mật, bọn tiểu thái giám không phải phục thị.Vi Tiểu Bảo mở khoá vào phòng rồi khẽ đẩy cửa vào nội thất.Mộc Kiếm Bình hắng giọng một tiếng, ngồi nhổm dậy hỏi:- Sao bây giờ đại ca mới về?Vi Tiểu Bảo cười đáp :- Chắc muội muội chờ ta nóng ruột lắm phải không? Ta đã nghe được tin rất hay!Phương Di nghe nói ngửng đầu lên hỏi:- Tin tức gì mà hay lắm?Vi Tiểu Bảo khêu ngọn đèn trên bàn cho sáng tỏ hơn.Gã thấy Phương Di hai mắt đỏ hoe, hiển nhiên nàng đã khóc rất nhiều, liền thở dài đáp:- Tin này chỉ hay cho nàng thôi, còn đối với ta thì lại nát bét.Cô vợ vừa cầm vào tay sắp bay đi mất.Trời ơi! Thằng cha Lưu Nhất Chu chưa ch.ết đâu.Phương Di hô lên một tiếng:- Ái chà!Tiếng reo của nàng không dấu được nỗi vui mừng.Mộc Kiếm Bình cũng hoan hỉ hỏi:- Lưu sư ca của bọn tiểu muội bình yên vô sự ư?Vi Tiểu Bảo đáp:- Gã ch.ết thì chưa ch.ết, nhưng muốn sống không phải là chuyện dễ. Gã bị bọn thị vệ trong cung bắt được rồi. Chúng tr.a tấn, gã vẫn khăng khăng một mực nói là được tên đại Hán gian Ngô Tam Quế phái vào cung hành thích. Dĩ nhiên gã khó lòng tránh khỏi tội ch.ết. Việc này đồn đại ra ngoài thì anh hùng hảo hán trong thiên hạ đều phỉ nhổ gã là chó săn của Ngô Tam Quế. Vậy sau khi bị hành hình, gã còn để lại tiếng xấu muôn đời.Phương Di cố nghển người lên nói:- Trước khi bọn ta vào Hoàng cung đã nghĩ đến điều này, những mong tử tội đổ lên đấu tên gian tặc Ngô Tam Quế để rửa mối thâm cừu đại hận cho đức Tiên đế cùng Tiên vương của chúng ta. Như vậy là chúng ta quyết giữ mối trung can với nhà Ðại Minh, còn tính mạng và thanh danh của mmh đã gác ra ngoài không nghĩ gì đến.Vi Tiểu Bảo chĩa ngón tay cái thẳng lên nói:- Hay lắm! Như vậy mới là người có khí tiết. Quế lão công này rất khâm phục . Phương cô nương ! Chúng ta còn một việc lớn phải thương nghị.Phương Di hỏi:- Ðại ca muốn thương nghị điều chi?Vi Tiểu Bảo hỏi lại:- Nếu ta cứu sống được Lưu sư ca cho nàng thì nàng tính sao?Cặp mắt lộ ánh tinh quang, hai má ửng hồng, Phương Di đáp :- Nếu đại ca quả cứu được Lưu sư ca của tiểu muội thì tiểu muội dù có phải làm tôi mọi cho đại ca cũng cam lòng. Hơn nữa, bất luận đại ca sai bảo tiểu muội làm việc gì dù nguy hiểm đến đâu, Phương Di này cũmg quyết chẳng chau mày.Nàng nói mấy câu này bằng một giọng quả quyết như đanh đóng cột .Vi Tiểu Bảo hỏi:- Chúng ta giao ước với nhau một điều được không? Có tiểu Quận Chúa đây làm chứng cho: nếu ta cứu được Lưu sư cả của nàng đem giao cho Tiểu vương gia Mộc Kiếm Thanh và Thiết Bối Thương Long Liễu Ðại Hồng lão gia. ..Mộc Kiếm Bình ngắt lời:- Ðại ca cũng biết ca ca cùng sử phụ của tiểu muội ư?Vi Tiểu Bảo đáp:- Tiểu vương gia và Thiết bối thương long ở Mộc vương phủ đại danh lừng lẫy thiên hạ thì còn ai không hiểu? Còn ai không biết?Mộc Kiếm Bình nói:- Ðại ca là người rất tử tế! Nếu đại ca cứu được Lưu sư ca thì toàn thể Mộc vương phủ đều thâm cảm mối ơn sâu của đại ca.Vi Tiểu Bảo lắc đầu nói:- Ta chẳng tử tế gì đâu mà chỉ là một tên thương mại. Thằng cha Lưu Nhất Chu không phải hạng tầm thường, dĩ nhiên chẳng phải món hàng rẻ rúng. Gã là một tên khâm phạm định hành thích nhà vua.Ta cứu gã là đem tính mạng mình ra đặt cuộc , nguy hiểm tày đình. Có đúng thế không?Mộc Kiếm Bình và Phương Di chưa kịp đáp lời, Vi Tiểu Bảo lại nói tiếp :- Quan nha tr.a xét ra thì chẳng những ta mất chỗ đội nón mà cả ông nội,bà nội, ba ba, má má, ba người anh trai, bốn cô em gái của ta cũng bị hành hình. ấy là chưa kể đến họ ngoại bà dì, chú dượng, ông cô, bà cậu, ông ngoại,bà ngoại, rồi biểu ca, biểu đệ, biểu tỷ, biểu muội đều phải đầu rụng như sung.Có đúng thế không? Cái đó kêu bằng năm môn tru lục .Thế rồi nào tiền, nào bạc, nào cửa, nào nhà, nào câu đối đỏ, nào mành mành hoa, đều bị sung công.Có đúng thế không?Mộc Kiếm Bình nghe gã hỏi chỉ gật đầu lia lịa.Phương Di đáp :- Ðúng thế! Vụ này quả liên luỵ rất trọng đại, tiểu muội không tiện xin đại ca làm cho.Lưu sư ca... ch.ết rồi, tiểu muội cũng không sống được nữa.Thôi thì đại cuộc phó cho số mạng






Truyện liên quan