Chương 62: GIẾT LIỄU YẾN MAU CHÂN LÁNH NẠN

Hoàng đế tuy thương ta, song chẳng khi nào vì một tên tiểu thái giám mà khiến cho mẫu thân phải bực mình. Hay hơn hết là ta gặp được mấy tên thị vệ, mớm lời cho chúng giết ả này đi là êm chuyện.Bỗng lưng gã đau nhói lên. Liễu Yến đã thúc khuỷu tay vào lưng gã hỏi:- Ngươi đang tính quỷ kế gì đây?Vi Tiểu Bảo không sao được đành phải tiếp tục đi về phòng mình. Gã tính thầm trong bụng :- Trong phòng ta tuy có thêm hai tay trợ thủ, nhưng Phương Di và tiểu Quận Chúa trong mình đều bị thương chưa khỏi thì bọn mình ba người cũng không đánh nổi một con heo mập thù lù này. Nếu thị phát giác ra hai cô, chỉ tổ làm uổng mạng thêm hai người nữa .Ðến cửa ngoài, Vi Tiểu Bảo lấy chìa khoá ra mở . Gã cố ý để chìa khoá đụng vào khoá cho bật tiếng kêu leng keng. Ðoạn gã lớn tiếng:- Con đượi thối tha này! Nay mi hành hạ ta rồi có ngay ta cho mi chẳng được ch.ết yên lành!Liễu Yến cười đáp:- Ngươi chưa lo xong cái xác ngươi có ch.ết được yên lành không thì hoài công đâu mà lo chuyện kẻ khác?Vi Tiểu Bảo đẩy cửa đánh "binh" một cái, mở ra nói:- Bộ kinh sách kia không đưa cho Thái Hậu cũng ch.ết mà đưa ra cũng ch.ết.Ðằng nào ngươi cũng giết ta, ngươi tưởng ta ngu ngốc đến độ còn hòng sống chăng?Liễu Yến cười đáp :- Thái Hậu đã bảo tha ngươi thì chắc Thái Hậu không giết, nhiều lắm là móc cặp tròng mắt và chặt hai chân ngươi mà thôi.Vi Tiểu Bảo mắng liền:- Mi tưởng Thái Hậu tử tế với y lắm ư? Mi giết ta rồi, Thái Hậu cũng giết mi để bịt miệng.Câu này dường như trúng vào tâm sự của Liễu Yến. Thị ngẩn ra một chút,nhưng rồi thị lại đẩy mạnh lưng gã một cái.Vi Tiểu Bảo đứng không vững bị hất vào trong cửa phòng.Lúc ở ngoài gã đã nói nhiều, Phương Di và tiểu Quận chúa đều nghe rõ.Hai cô biết là có địch nhân rất hưng ác tới nơi, nằm co rúm vào trong chăn, không dám thở mạnh.Liễu Yến cười lạt nói:- Không còn sớm sủa gì nữa, ta chẳng rỗi hơi mà chờ ngươi mãi. Ngươi lấy mau đi!Thị vừa nói vừa thúc vào lưng Vi Tiểu Bảo.Vi Tiểu Bảo lại xô về phía trước. Bỗng gã ngó thấy hai đôi giày đàn bà đặt ngay ngắn trước giường.Lúc này trời đã tối, trong phòng lại không thắp đèn nên Liễu Yến chưa phát giác .Vi Tiểu Bảo la thầm:- Hỏng bét !Gã mượn đà xông về phía trước, đẩy hai đôi giày vào gầm giường. Người gã chuồn vào theo. Gã muốn dùng phương pháp lần trước đã giết Thuỵ Ðống để sát hại ả cung nữ béo ỵ này.Vi Tiểu Bảo chuồn vào gậm giường rồi, đưa tay mặt vào trong ống giày định rút gươm truỷ thủ ra. Bất giác mắt cá chân phải gã bị xiết chặt.Liễu Yến nắm lấy chân Vi Tiểu Bảo quát hỏi:- Ngươi làm gì vậy?Vi Tiểu Bảo đáp:- Ta kiếm kinh sách. Pho kinh này ta giấu ở dưới gậm giường.Liễu Yến nói:- Ðược rồi !Thị thấy gã ở trong gầm giường chắc không trốn đâu được liền buông tay ra.Vi Tiểu Bảo co người lại, rút truỷ thủ ra cầm tay.Liễu Yến lại giục :- Lấy sáchh ra lẹ đi!Vi Tiểu Bảo bỗng la lên:- Trời ơi ! Dường như sách bị chuột cắn nát cả rồi






Truyện liên quan