Chương 67: BẠCH ĐIẾM BỖNG THÀNH RA HẮC ĐIẾM

Mã Ngạn Siêu làm việc vừa mau lẹ vừa chu đáo. Hắn biết Vi hương chủ là tay hào phóng, nên số tiền năm trăm lạng bạc mà gã đưa cho hắn xài gần hết,chỉ còn thừa hơn ba chục lạng. Ngoài cỗ qụan tài gỗ, hắn còn sắm nào thọ y,nào bình đựng cốt hôi, nào giấy trắng, vải dầu, linh bài, linh phan, giấy tiềnchẳng thiếu món gì vào việc đưa ma.Mã Ngạn Siêu còn sắm quần áo giày mũ cho Phương Di và Mộc Kiếm Bình để cải dạng nam trang. Hắn chuẩn bị cả lương khô cho hai cô đi đường ăn.Mã Ngạn Siêu sắm đủ thứ đưa về nhà thì Vi Tiểu Bảo cùng hai cô đã ngủ được một giấc dài.Vi Tiểu Bảo thay đổi quần áo mặc như người thường. Gã gói sáu bộ kinh sách bằng vải dầu. Gã lại vào bếp lấy than củi bỏ vào bình cốt hôi bụng bảo dạ:- Trong quan tài nên đặt một xác người thật đề phòng khi có kẻ quật mồ lên khám nghiệm cũng không nghi ngờ gì nữa. Nhưng trong lúc vội vàng này,ta không thể tìm được kẻ tồi bại giết đi để lấy xác.Vi Tiểu Bảo lại lấy nước lã quệt lên mắt bôi đầy vào mặt mũi, ra chiều thương xót bạn vàng.Hai tay gã bưng cái bọc giấy dầu, trong đó có cả bình cốt hôi từ trong phòng đi tới nhà hậu sảnh. Gã đặt bọc giấy dầu cùng bình cốt hôi vào trong quan tài rồi quỳ xuống khóc rống lên.Từ Thiên Xuyên, Mã Ngạn Siêu và hai thiếu nữ Phương Di, Mộc Kiếm Bình ngồi chờ ở sảnh đường thấy Vi Tiểu Bảo khóc lóc rất thảm thiết thì tin là gã khóc bạn thật sự, nên không nghi ngờ gì cả. Mọi người cũng quỳ xuống hành lễ.Vi Tiểu Bảo đã được coi người nhà Bạch Hàn Tùng làm lễ điếu tế nên hiểu rõ về tang lễ. Gã thấy ba người hành lễ vội chạy đến bên quan tài gỗ quỳ dập đầu để trả lễ bốn người.Tiếp theo, tên ngõ tác đặt giấy lụa, thọ y cung mọi vật đính chặt vào nóc quan tài.Sau nữa, thợ sơn gắn quan tài lại.Mã Ngạn Siêu hỏi:- Xin hương chủ cho biết tôn tính đại danh vị nghĩa sĩ này để viết lên quan tàiVi Tiểu Bảo nức nở:- Y y yGã nghẹn ngào giả vờ khóc để ngẫm nghĩ đặt tên cho người ch.ết một cái tên. Hồi lâu gã mới đáp :Tên y là Hải Quế Ðống.Hải Quế Ðống là tên của ba người: Hải Ðại Phú, Tiểu Quế Tử, và Thuỵ Ðống hợp lại. Nguyên vừa rồi hắn nghĩ thầm:- Ta giết ch.ết ba người này thì bây giờ ta cũng dập đầu hành lễ và đốt giấy tiền để họ ăn xài ở dưới âm cung. Như vậy tưởng ba cái oan hồn cũng không oán trách mà quấn quít lấy ta nữa.Mộc Kiếm Bình thấy Vi Tiểu Bảo khóc lóc bi thiết liền tìm lời khuyên giải. Cô nói:- Bọn Thát Ðát nhà Mãn Thanh sát hại những tay hào kiệt của chúng ta rồi thì cũng có một ngày chúng bị giết sạch không một mống để rửa hận cho bạn hữu.Vi Tiểu Bảo vừa khóc vừa nói:- Dĩ nhiên ai cũng muốn giết bọn Thát Ðát... nhưng mối thù của mấy vị bằng hữu này thì không trả được nữa rồi.Mộc Kiếm Bình dương to cặp mắt xinh đẹp, ngơ ngác tự hỏi:- Tại sao không trả được mối thù này?Bốn người nghỉ ngơi một lúc nữa rồi từ biệt Mã Ngạn Siêu lên đường.Vi Tiểu Bảo nói:- Tại hạ đưa chân các vị một đoạn đường .Hai cô Phương, Mộc cùng lộ vẻ vui mừng.Phương Di và Mộc Kiếm Bình ngồi chung một cỗ xe lớn.Vi Tiểu Bảo và Từ Thiên Xuyên mỗi người ngồi riêng một xe.Ba cỗ xe ra khỏi cổng thành, tiến về phía Ðông đi chừng vài chục dặm lại rẽ xuống phía Nam.Từ Thiên Xuyên bảo dừng xe lại, nói:- Dù đưa nhau ngàn dặm rồi cũng đến lúc phải chia tay. Trời sắp tối rồi.Chúng ta vào quán uống trà rồi từ biệt.Ðoàn người vào quán trà bên đường. Ba tên phu xe ngồi riêng một bàn.Từ Thiên Xuyên nghĩ bụng:- Chắc Vi hương chủ và hai cô này còn có chuyện muốn nói với nhau.Lão uống cạn chung trà rồi hai tay chắp để sau lưng ra ngoài ngắm phong cảnh.Mộc Kiếm Bình hỏi:- Quế... Quế..






Truyện liên quan