Chương 75: TƯỞNG MA QUỶ HÓA RA NGƯỜI ĐẸP

.. cũng chẳng ích gì.Con quỷ lạnh lùng đáp :- Ngươi cứ yên tâm, đừng sợ hãi gì. Ta không hại ngươi đâu.Vi Tiểu Bảo nghe rõ là thanh âm nữ quỷ.Sau khi gã nghe nữ quỷ nói mấy câu này đã bớt sợ được một phần, gã liền phấn khởi tinh thần nói:- Ngươi đã nói không hại ta thì không thể hại ta được nữa vì bậc đại trượng phu đã nói ra một lời coi nặng bằng non. Nếu ngươi đã hứa lời còn gia hại ta thì không phải đâu.Con quỷ lạnh lùng hỏi:- Ta chẳng phải quỷ mà cũng không là đại trượng phu. Ta hỏi ngươi một câu, ngươi phải nói cho thật. Một vị quan lớn trong triều là Ngao Bái bị ngươi giết ch.ết, có đúng thế không?Vi Tiểu Bảo không trả lời, hỏi lại:- Ngươi không phải là quỷ thật ,chứ? Ngươi là bạn hay là thù của Ngao Bái?Gã hỏi câu này rồi không thấy đối phương nói gì.Trong lúc nhất thời, Vi Tiểu Bảo không quyết định chủ ý, gã hoang mang nghĩ thầm:- Bất luận đối phương là người hay là quỷ. Nếu mụ là kẻ thù của Ngao Bái thì mình thẳng thắn thừa nhận dĩ nhiên tuyệt diệu. Nhưng nếu mụ là người nhà hoặc bộ thuộc của Ngao Bái mà cũng thừa nhận thì hỏng bét.Ðột nhiên nết đánh bạc lại nổi lên. Gã tự nhủ:- Âu là ta đánh bạc một phen. Ðược ăn cả ngã về không. Nếu trúng nước bạc thì mụ coi ta là một vị đại lão gia. Bằng thất bại thì cả cái mạng này cũng thua hết nhẵn.Gã liền lớn tiếng:- Con mẹ nó . Ngao Bái đúng là lão gia giết chứ còn ai? Ngươi định làm gì? Lão gia phóng đao đâm vào bụng hắn một nhát là cái mạng hắn xuống chầu Diêm Vương ngay. Ngươi muốn báo thù thì cứ việc hạ thủ đi. Lão gia mà chau mày thì đâu phải anh hùng hảo hán?Thanh âm lạnh lùng của người đàn bà lại cất lên hỏi:- Vì lẽ gì mà ngươi giết Ngao Bái?Vi Tiểu Bảo bụng bảo dạ:- Mụ mà là bạn của Ngao Bái thì mình có đổ vụ này cho Hoàng đế cũng bằng vô dụng, nhất định mụ không chịu buông tha mình. Tiếng bạc đã được cuộc rồi, nếu lão gia mà thua thì thua cháy túi, bằng được thì lại được rất lớn.Gã liền lớn tiếng đáp :- Ngao Bái nắm hết quyền binh trong triều lại sát hại biết bao nhiêu lương dân trăm họ. Lão gia tuy nhỏ tuổi nhưng cũng nổi lòng nghĩa phẫn. May gặp cơ hội hắn đắc tội với Hoàng đế nên lão gia thừa cơ giết ch.ết hắn.Gã ngừng lại một chút rồi nói tiếp:- Bậc đại trượng phu mình làm mình chịu. Ta nói thật cho ngươi hay: dù tên cẩu tặc Ngao Bái chẳng đắc tội với Hoàng đế ta cũng kiếm cơ hội ngấm ngầm hạ thủ để báo thù tuyết hận cho trăm họ trong thiên hạ đã phải khổ sở vì hắn.Mấy câu này Vi Tiểu Bảo học được ở miệng những người trong Thanh Mộc đường, ở Thiên Ðịa Hội thường nói đến, gã đã thuộc lòng. Thực ra gã giết Ngao Bái chỉ là vâng lệnh vua Khang Hy, chứ chẳng có phần nào vì trăm họ trong thiên hạ mà báo cừu tuyết hận.Vi Tiểu Bảo thuyết một hồi mà người đàn bà trước mặt vẫn lẳng lặng không nói gì. Trái tim gã đập thình thình không hiểu nước bạc của mình đánh .Sau một lúc khá lâu, gã bỗng cảm thấy tiếng gió nhè nhẹ vang lên. Nữ nhân kia chẳng hiểu có phải là nữ quỷ hay không lướt ra ngoài phòng .Vi Tiểu Bảo lắc lư mấy cái, nhưng huyệt đạo bị điểm chân tay không cử động được.Gã chửi thầm:- Mẹ kiếp ! Con súc sắc cứ xoay hoài không dừng lại khiến cho mình nao nao trong dạ.Gã hồi hộp một lúc rồi tự nhủ:- Ðã có gan đánh canh bạc lớn thfi được hay thua cũng chẳng kể gì.Bây giờ gã bình tĩnh lại và càng nghĩ càng cảm thấy cái bóng trước mặt vừa rồi đối với gã là ma quỷ chứ không phải là người.Cánh cửa bị gió lay vang lên những tiếng kẽo kẹt. Quần áo gã chưa khô, từng cơn gió lạnh lùa vào khiến gã không nhịn được phải phát run.Ðột nhiên một làn ánh sáng xuất hiện từ đằng xa, dần dần chuyển gần lại.Vi Tiểu Bảo kinh hãi lẩm bẩm:- Ma trơi ! Ma trơi!Làn ánh sáng mỗi lúc một gần. Sau trông rõ thì ra một cái đèn lồng do một tên nữ quỷ áo trắng cầm giơ lên và tiến lại.Vi Tiểu Bảo vội nhắm chặt hai mắt . Gã nghe rõ tiếng bước chân lạo xạo đi tới trước mặt rồi dừng lại.Gã khiếp đảm cơ hồ nghẹt thở.Bỗng nghe thanh âm một thiếu nữ vừa cười vừa hỏi:- Sao ngươi lại nhắm nghiền hai mắt?Giọng nói rất ôn nhu lọt tai.Vi Tiểu Bảo đáp:- Ngươi đừng nhát ta nữa.. . Ta... ta không dám nhìn ngươi.Nữ quỷ lại cười hỏi:- Phải chăng ngươi sợ ngó thấy ta thất khiếu ứa máu, lưỡi thò dài ra?Ngươi thử hé mắt coi xem. .Vi Tiểu Bảo đáp:- Ta không mắc bẫy ngươi đâu. Ngươi là con quỷ đầu tóc rũ rượi, thất khiếu ứa máu, thì đẹp tốt gì mà coi?Nữ quỷ bật lên tiếng cười khanh khách thổi hơi vào mặt gã.vi Tiểu Bảo cảm thấy làn hơi thổi vào mặt mình vừa ấm áp vừa thoang thoảng có mùi hương. Gã liền mở hé mắt bên trái một chút để ngó xem thì phảng phất thấy một gương mặt trắng như tuyết . Cặp lông mày cong vút. Cái miệng bé nhỏ cười tươi như hoa.Gã liền giương to cặp mắt ra nhìn thì thấy trước mặt mình là một thiếu nữ tướng mạo thanh tú, lối 14, 15 tuổi. Tóc cô kết lại thành hai trái đào ở hai bên đỉnh đầu. Cô đang cười hì hì nhìn gã.Bây giờ Vi Tiểu Bảo đã trấn tĩnh tâm thần, không sợ hãi gì nữa. Gã hỏi:- Ngươi không phải là ma quỷ thật chứ?Thiếu nữ mỉm cười đáp:- Dĩ nhiên ta là ma quỷ ch.ết treo.Vi Tiểu Bảo chưng hửng, trong lòng lại kinh nghi không hiểu là người hay là ma.Thiếu nữ lại cười hỏi:- Lúc ngươi giết ác nhân thì táo tợn thế mà sao bây giờ ngó thấy quỷ ch.ết treo lại nhát gan như vậy?Vi Tiểu Bảo thở phào một cái đáp :- Ta không sợ ngươi mà chỉ sợ ma quỷ.Thiếu nữ cười khanh khách hỏi:- Ngươi bị người ta điểm trúng những huyệt đạo nào?Vi Tiểu Bảo đáp:- Ta biết thế nào được?Thiếu nữ nắn bóp vai và cạnh sườn gã mấy cái, rổi khẽ đập ba chưởng vào sau lưng gã.Hai tay Vi Tiểu Bảo liền cử động được ngay. Gã giơ tay lên cười nói:- Ngươi cũng biết giải khai huyệt đạo. Thật là tuyệt diệu!Thiếu nữ đáp :- Ta mới học được gần đây. Bữa nay là lần thứ nhất ta thử giải huyệt cho ngươi.Cô lại nắn dưới nách và sau lưng gã mấy cái.Vi Tiểu Bảo nhảy lên cười nói:- Không được ! Không được ! Ta sợ nhột lắm!Nhưng chỉ có bấy nhiêu, hai chân gã bị điểm huyệt cũng được giải khai.Gã vươn tay ra cười nói:- Ngươi cù lét làm ta nhột thì bây giờ ta cù lét giả ngươi.Gã vừa nói vừa tiến lại một bước.Thiếu nữ thè lưỡi ra làm quỷ nhát, nhưng mặt quỷ rất khả ái, chẳng có chút chi đáng sợ.Vi Tiểu Bảo thò tay ra toan chụp lấy lưỡi cô.Thiếu nữ liền quay đầu đi né tránh rồi cười khanh khách hỏi:- Ngươi không sợ ch.ết treo ư?Vi Tiểu Bảo đáp:- Ngươi có thân hình lại có khí nóng. Vậy ngươi là người, chứ không phải ma quỷ.Thiếu nữ trợn mắt lên nói:- Ta không phải là ma, nhưng là quỷ nhập tràng.Vi Tiểu Bảo sửng sốt . Dưới ánh đèn gã thấy mặt cô lúc đỏ lúc hồng lúc trắng bạch, liền cười nói:- Quỷ nhập tràng không co chân được cũng không biết nói!Thiếu nữ phì cười bảo :- Nếu vậy thì nhất định ta là hồ ly tinh.Vi Tiểu Bảo cười nói:- Ta không sợ hồ ly tinh.Gã chuyền ra đằng sau thiếu nữ dòm ngó. Cô cười nói:- Ta là hồ ly tinh tu luyện hàng ngàn năm, đạo hạnh rất sâu xa không còn đuôi nữa.Vi Tiểu Bảo nói:- Người là hồ ly tinh mà xinh đẹp thế này thì ta có bị ngươi mê hoặc phải ch.ết uổng cũng đáng đời.Thiếu nữ hơi đỏ mặt lên đưa ngón tay chỉ vào má chế nhạo gã:- Thế mà không biết xấu. Vừa mới sựo ma sợ quỷ là thế, bây giờ đã nói chuyện lẳng lơ rồi.Vi Tiểu Bảo sợ nhất là thứ qụỷ nhập tràng, thứ hai sợ ma. Còn hồ ly tinh gã lại không sợ. Gã nhìn thấy thiếu nữ này vui vẻ dễ bề thân cận còn hơn cả Phương Di và Mộc Kiếm Bình, liền cười hỏi:- Cô nương! Tên họ cô nương là chi?Thiếu nữ đáp :- Tiện thiếp là Song Nhi. Chữ Song là một đôi.Vi Tiểu Bảo hỏi:Thế thì hay lắm. Nhưng không hiểu một đôi giày hay là đôi bít tất hôi thối?Song Nhi cười đáp :- Tất hôi cũng được hay giầy thơm cũng được






Truyện liên quan