Chương 86: CÙNG NGƯỜI ĐẸP VIẾNG ĐẢO THẦN TIÊN

Vi Tiểu Bảo vừa nghe thanh âm đã nức lòng hởi dạ , buột miệng reo lên :- Trời ơi ? Hiền thê đã đến đón ta.Song Nhi đang cùng bọn hán tử chiến đấu liền dừng tay lại. Mặt thị lộ vẻ kinh nghi. Thị không ngờ vị tiểu thiếu gia này đã lấy vợ rồi.Thời bấy giờ tục tảo hôn rất thịnh hành , con trai mười bốn , mười năm lấy vợ là sự thường. Nhưng Song Nhi sở dĩ ngạc nhiên là vì Vi Tiểu Bảo chưa hề nói cho thị nghe gã đã lấy vợ.Cỗ xe nhỏ chay tới. Một người trong xe nhảy vọt ra, chính là Phương Di.Vi Tiểu Bảo vui mừng hớn hở chạy lại đón. Gã nắm lấy tay nàng hỏi:- Hảo tỷ tỷ ? Tiểu đệ nhớ tỷ tỷ muốn ch.ết. Tỷ tỷ đi đâu vậy ?Phương Di mỉm cười hỏi lại :- Chuyện này thủng thẳng rồi sẽ nói. Tại sao lại xảy cuộc đánh lộn ?Nàng ngó thấy dưới đất người năm la liệt. Máu lừa chảy lênh láng, lại càng kinh ngạc hơn.Một tên hán tử khom lưng nói :- Phương cô nương ? Bọn tiểu nhân đi mời công tử đến xơi rượu chắc như vậy không đủ lễ phép thành ra đắc tội với công tử. Bây giờ Phương cô nương thân hành đến mời là hay lắm !Phương Di lấy làm kỳ hỏi :- Lặng người này đều do đệ đệ đánh ngã đấy ư ? Không ngờ võ công của đệ đệ lại tiến bộ đến thế ?Vi Tiểu Bảo đáp :- Dù võ công của tiểu đệ có tiến bộ nhanh đến đâu cũng chẳng thể nào nhanh thế được. Ðó là Song Nhi cô nương vì bảo vệ cho tiêu đệ mà phải thi triển một chút bản lãnh.Phương Di đưa mắt ngó thấy thị chỉ là một cô gái bé nhỏ chi chừng mười ba, mười bốn tuổi, dáng điệu thướt tha, lả lướt và tính tình nhút nhát, nàng không tin võ công thị đã cao minh đến trình độ này liền hỏi :- Quý tánh muội muội là gì ?Khi ở nhà họ Trang nàng chưa thấy mặt Song Nhi , nên hai người không quen biết nhau.Song Nhi tiến lại một bước quì xuống dập đầu nói :- Tỳ tử là Song Nhi xin bái kiến Thiếu nhưng nhưng.Vi Tiểu Bảo cười ha hả.Phương Di thẹn quá mặt đỏ bừng lên vội nghiêng mình né tránh ấp úng hỏi :- Sao cô nương lại xưng hô...như vậy ? ...Ta...ta không phải là...Song Nhi đứng dậy đáp :- Thiếu gia đã bảo : cô nương là phu nhân của y. Tỳ nữ hầu hạ thiếu gia , dĩ nhiên phải kêu cô bằng thiếu nhưng nhưng.Phương Di nguýt Vi Tiểu Bảo một cái rồi nói :- Y có tính hay mở miệng nói quanh cô đừng tin y. Cô hầu hạ y bao lâu rồi . Chẳng lẽ cô còn chưa biết tánh y hay sao ? Ta là Phương cô nương. Ta giới thiệu cho cô hay vậy cô cứ thế mà gọi.Song Nhi mỉm cười đáp :- Bây giờ tiểu tỳ chưa xưng hô với Phương cô nương như vậy, nhưng rồi đây sẽ xưng hô như thế .Phương Di lại đỏ mặt lên ngập ngừng :- Ngày sau cô kêu ta bằng ...Nàng cảm thấy câu này nói ra không ổn nên đến chữ cuối cùng liền dừng lại không nói nữa.Song Nhi liếc mắt nhìn Vi Tiểu Bảo , thấy bộ mặt gã nhơn nhơn đắc ý, đột nhiên thị đỏ mặt lên vì thị chợt nhớ tới lúc còn ở trên Ngũ Ðài Sơn gã đã bảo thị là vợ gã trước mặt Uỷ tôn giả. Bây giờ mới hiểu Vi Tiểu Bảo tính thích khôi hài hễ thấy cô nào nhỏ tuổi xinh đẹp là gã kêu bằng vợ.Vi Tiểu Bảo lại cười hỏi :- Còn cô vợ nhỏ này nữa thì sao ?Song Nhi không thấy thế làm lạ nữa, đứng lặng yên.Phương Di lại nguýt gã trách móc :- Chia tay đã bấy lâu bây giờ gặp mặt...chứng nào vẫn tật ấy, ăn nói toàn chuyện bài bây, chẳng đứng đắn chút nào






Truyện liên quan