Chương 87: LỤC TIÊN SINH THỬ TÀI VI TIỂU BẢO

. . công tử biết rồi ư ?Vi Tiểu Bảo gật đầu. Thực ra gã chẳng biết gì hết.Lục Tiên Sinh vẻ mặt trịnh trọng nói :- Công tử biết rồi thì càng hay lắm ?Lão đến bên án bút mài mực và đưa bút giấy ra nói :- Xin công tử đem bức khoa đầu cổ văn giải thích từng chữ giùm cho, chữ nào là chữ "Hồng" , chữ nào là chữ "giáo" . . .Lão cầm bút chấm mực rồi vẫy tay kêu Vi Tiểu Bảo lại.Bắt Vi Tiểu Bảo cầm bút viết chữ thì chẳng thà giết gã đi còn đở thê thảm hơn. Gã ngấm ngầm đau khổ, không biết là thế nào.Vi Tiểu Bảo liếc mắt ngó trộm Lục Tiên Sinh thấy vẻ mặt lão rất khó coi, gã không dám trái ý, đành liều tiến lại bên án sách ngồi xuống. Gã đưa tay đón lấy cán bút. Tay gã nắm lại, gã cầm bút tựa hồ như người ta cầm đũa ăn cơm mà lại không giống hẳn như vậy. Nói là cầm dao mổ heo cũng không đúng, hay cầm búa đóng đanh cũng không phải. Trong thiên hạ chẳng ai cầm bút kiểu này.Lục Tiên Sinh cũng nổi cơn tức giận, nhưng lão cố nhẫn nại thủng thẳng nói :- Trước hết công tử hãy viết tên họ của mình đi ?Vi Tiểu Bảo đứng phắt dậy, quẳng bút xuống , bút mực vung vãi tứ tung.Gã lớn tiếng đáp :- Lão gia chẳng biết đếch gì hết. Chữ con khỉ gì cũng không viết được. Hồng giáo chủ thọ ngang thượng đế phải gió gì đó đều do lão gia bịa ra nói quanh để lừa gạt tên đầu đà kia. Ngươi muốn lão gia viết chữ thì hãy đợi kiếp Sau, lão gia đầu thai vào cửa khác rồi sẽ tính. Ngươi muốn giết, muốn mổ thế nào lão gia cũng chịu được. Nếu lão gia chau mày thì không phải là hảo hán.Lục Tiên Sinh lạnh lùng hỏi :- Ngươi không biết chữ gì cả hay sao ?Vi Tiểu Bảo lại gắt lên:- Không biết ? Người có là con rùa thì bảo ta viết chữ "rùa " cũng không nổi, hay tên láo toét nào bảo viết chữ "toét" cũng không xong.Vi Tiểu Bảo thấy trò bịp bợm của mình bị khám phá, gã thẹn quá hoá giận mà thân mình lại bị hãm ở xà đảo chắc là phải ch.ết, dù van lơn cũng bằng vô dụng. Gã liền chửi mắng cho sướng miệng rồi muốn ra sao thì ra.Lục Tiên Sinh trầm ngâm một lúc. Dường như lão hoài nghi Vi Tiểu Bảo chưa chắc đã dốt chữ, không chừng gã giả vờ.Lão liền lượm bút lên, viết vào giấy một chữ theo lối khoa đầu văn tự và hỏi lại :- Chữ này là chữ gì ?Vi Tiểu Bảo lại thoá mạ :- Con bà nó ? Ta đã bảo không biết chữ là không biết chữ, chẳng lẽ còn giả được ư ?Lục Tiên Sinh gật đầu nói :- Hay lắm ! Té ra Uỷ Tôn giả đã mắc lừa thằng lỏi một vố cay. Nhưng vụ này đã báo lên giáo chủ rồi chứ không phải chuyện tầm thường. Tên tiểu tặc kia ?...Ðột nhiên lão nhảy xổ lại chịt cổ Vi Tiểu Bảo . Hai tay lão xiết mỗi lúc một chặt hơn. Răng lão nghiến ken két, hằn học nói :- Mi hại bọn ta rồi. Bọn ta mắc tội lừa gạt giáo chủ ? Thế là chúng ta ch.ết không có chỗ mà chôn. Bao nhiêu người ch.ết hết để khỏi chịu thảm hình vô cùng tàn khốc !Vi Tiểu Bảo bị Lục Tiên Sinh chịt cổ, hơi thở không thông, sắc mặt xám ngắt, lưỡi thè dài ra.Lục Tiên Sinh mà nhả thêm kình lực thù Vi Tiểu Bảo phải ngạt thở mà ch.ết ngay. Lão thấy vụ này quan hệ trọng đại, trong lòng rất kinh hãi, liền nới tay rồi hất gã té xuống đất, lão hậm hực bước ra khỏi phòng.Sau một lúc lâu Vi Tiểu Bảo mới định thần đứng dậy cất tiếng thoá mạ :- Quân rùa đen ! Phường chó đẻ !Gã chửi bới không biết đến mấy trăm lần rồi nghĩ bụng :- Mình đã đến hòn đảo rắn độc này thì chẳng còn chỗ nào trốn thoát. Nếu chuồn vào rừng cây bụi cỏ thì càng ch.ết mau. Ta chỉ mong được ch.ết bên Phương Di là thoả mãn rồi.Gã bước đến bên cửa sổ mở ra nhìn thì thấy phía dưới là hang sâu, không còn đường nào chạy được.Vi Tiểu Bảo quay lại nhìn những bức thư hoạ trên vách, miệng lẩm bẩm :-Những bức chữ và bức hoạ thối tha này ra cái đếch gì ?Gã lượm cây bút lên xấp đầy mực rồi vẽ những con rùa đen lớn có nhỏ có không biết bao nhiêu mà kể.Tội nghiệp cho nhưng bức thư hoạ này đều là sản phẩm của danh gia, giá trên nào phải tầm thường mà bữa nay gặp cơn kiếp nạn bị phá huỷ dưới tay một thằng lỏi ngang ngược.Vi Tiểu Bảo vẽ hàng mấy trăm con rùa lên những bức thư họa. Sau gã mỏi tay liệng bút đi rồi ngồi xuống ghế. Bất giác gã ngủ đi lúc nào không biết.Lúc Vi Tiểu Bảo tỉnh dậy thấy trời đã tối đen mà không một ai hỏi gì tới gãBụng đói meo, Vi Tiểu Bảo lại rủa thầm :- Thằng cha Lục con rùa lại để lão gia ch.ết đói rồi đây.Bỗng nghe ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên , ánh đèn lọt qua khe cửa chiếu vào .Cánh cửa trúc mở ra. Lục Tiên Sinh cầm đèn tiến vào phòng. Lão ngoẹo đầu nhìn Vi Tiểu Bảo .Vi Tiểu Bảo thấy đối phương không lộ vẻ vui mừng hay phẫn nộ, trong lòng gã cũng hơi khiếp sợ.Lục Tiên Sinh đặt cây đèn xuống bàn, đảo mát nhìn quanh thấy bao nhiêu bức hoạ trên vách đều bôi mực vào , trông chẳng còn ra hình thù gì nữa. Lão căm giận như người phát điên, gầm lên :- Mi...mi...Lão giơ tay lên toan phóng chưởng đánh xuống, nhưng bàn tay dừng lại trên không.Sau lão nén giận, miệng lắp bắp :- Ngươi. . .ngươi. . .Thanh âm lão như ngấn trong cổ họng rồi không nói thêm nữa.Vi Tiểu Bảo cười hỏi :- Ngươi thấy thế nào. Ta vẽ có đẹp không ?Lục Tiên Sinh buông tiếng thở dài, ngồi phệt xuống đáp :- Hay lắm ? Vẽ hay tuyệt ?Lão không đánh mà lại khen là vẽ hay khiến gã rất đổi ngạc nhiên.Vi Tiểu Bảo nhìn vẻ mặt Lục Tiên Sinh lúc này ra vẻ thê lương dường như đau khổ đến cực điểm. Gã không khỏi hối hận nói :- Lục Tiên Sinh ! Xin lỗi tiên sinh . . . tại hạ bôi mực làm hư hết những bức tranh của tiên sinh rồi.Lục Tiên Sinh lắc đầu đáp :- Không . . .không sao cả.Hai tay ôm đầu, lão gục xuống bàn hồi lâu mới nói :- Chắc người cũng đói rồi , ăn cơm xong rồi hãy nói chuyện.Trên bàn trong phòng khách đã bày ra bốn món ăn và một bát thang , có gà có cá thật là một bữa thịnh soạn.Phương Di do Lục phu nhân đưa ra, bốn người cùng ngồi vào ăn cơm.Vi Tiểu Bảo rất lấy làm kỳ tự hỏi :- Chẳng lẽ ta vẽ mấy trăm con rùa đen tinh diệu đến nổi Lục Tiên Sinh thích quá nên mời ta ăn uống ?Những gã cũng đủ sáng suốt để tự biết là không phải thế. Mấy trăm con rùa vẽ hay đến nỗi người ta coi là thượng tân thì thật vô lý hết chỗ nói.Gã đã mấy lần toan mở miệng hỏi, nhưng thấy nét mặt Lục Tiên Sinh lầm lỳ , ánh mắt âm thầm như người lo nghĩ, gã sợ chọc giận lão nên chăng hỏi nữa .Gã còn lo mình ăn chưa no người ta giật mất bát cơm thì hỏng bét.Ăn cơm xong Lục Tiên Sinh lại đưa Vi Tiểu Bảo vào thư phòng. Một tên tiểu đồng đưa trà đến.Lục Tiên Sinh lượm cây bút dưới đất lên, viết vào giấy ba chữ "Vi Tiểu Bảo" rồi hỏi gã :- Tên họ ngươi thế này đây, ngươi có viết được không ?Vi Tiểu Bảo cười đáp :- Nó nhận được tại hạ mà tại hạ không nhận được nó thì viết ra làm sao được ?Lục Tiên Sinh "hừ" một tiếng, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.Lão trầm ngâm một lúc rồi tay trái cầm đèn đến trước bức chữ viết bằng khoa đầu cổ văn. Lão nhìn ngắm hồi lâu, tay trỏ vào từng chữ một, miệng lẩm nhẩm nói gì không nghe rõ.Ðoạn lão về bên án thư lấy một tờ giấy trắng cầm bút viết rất nhanh.Lão thò tay ra đếm những chữ hình nong nóc trên bức tranh rồi lại đếm những chữ trên tờ giấy.Sau lão quay đầu lại nhìn bức khoa đầu văn tự, miệng lẩm bẩm tự nói để mình nghe.- Ba chữ kia giống nhau, hai chữ này cũng chỉ là một, cần phải viết cho kín đáo không còn chỗ sơ hở mới được.Lục Tiên Sinh trầm ngâm sửa chữa trên tờ giấy xong lộ vẻ vui mừng nói :- Ðược rồi !Vi Tiểu Bảo chẳng hiểu Lục Tiên Sinh làm trò quỷ quái gì. Gã ăn cơm xong thấy bức khoa đầu văn tự vẽ bảy, tám con rùa vào cũng không nổi nóng, gã lẳng lặng ngồi yên không nói gì.Lại thấy Lục Tiên Sinh lấy một tờ giấy trắng viết rất cẩn thận.






Truyện liên quan