Chương 88: HỌC KHOA ĐẨU VĂN KÊU TRỜI NHƯ BỘNG

Nếu chưa phải lúc nguy nan tối hậu thì đừng có uống vào mà ch.ết .Uỷ Tôn Giả đón lấy viên thuốc cười nói :- Ða tạ Lục huynh ? Bạn đầu đà này không coi rẻ tính mạng đâu.Vi Tiểu Bảo lúc ở trên Ngũ Hành Sơn đã mắt thấy Uỷ Tôn Giả chiến đấu với Thập bát la hán chùa Thiếu Lâm , oai phong lẫm liệt, mà xin thuốc trữ sẵn để đề phòng khi Hồng giáo chủ xử tội là tự sát liền, gã mới biết tình trạng cực kỳ nguy ngập, không khỏi sinh lòng sợ hãi.Ba người vừa bước ra ngoài cửa, Vi Tiểu Bảo vẳng nghe tiếng khóc xụt xùi trong nội đường, liền hỏi :- Phương cô nương không đi ư ?Uỷ Tôn Giả cười đáp :- Ngươi còn nhỏ tuổi thế này mà đã là giống đa tình. Trên Ngũ Ðài Sơn có ả Song Nhi , tới đây đã có Phương cô nương.Lão tay trái ôm Vi Tiểu Bảo lên quát :- Ði thôi !Rồi lão rảo bước đi lẹ về phía Ðông. Chỉ trong nháy mắt lão đã tăng gia tốc chạy nhanh hơn cưỡi ngựa.Lục Tiên Sinh đi bên lão, nét mặt vẫn buồn rười rượi. Y sóng vai đi ngang với Uỷ Tôn Giả , không thụt lùi lại chút nào và cũng không có vẻ gì mệt mỏi.Bây giờ Vi Tiểu Bảo mới biết con người văn nhược thư sinh này võ nghệ không phải tầm thường.Bỗng gã cất tiếng hỏi :- Uỷ Tôn giả ? Lục Tiên Sinh ? Hai vị trong mình đã mang võ công thượng thặng, bản lãnh cao cường, thì làm gì phải sợ Hồng giáo chủ ? Các vị. . .Uỷ Tôn Giả đưa tay bịt miệng gã, nổi giận quát :- Ở trên đảo Thần Long này mà ngươi dám thốt ra những lời đại nghịch vô đạo đến thế ư ? Phải chăng ngươi không còn muốn sống nữa ?Vi Tiểu Bảo bị lão bịt miệng cơ hồ nghẹt thở, tức quá mắng thầm :- Con mẹ nó ! Hồng giáo chủ là cái đếch gì mà hắn sợ thế ? Còn tự xưng là anh hùng hảo hán thế nào được ? Ta tưởng hắn không bằng con chó con mèo .Ba người đi lên ngọn núi phía Ðông hòn đảo.Ngọn núi này cao chót vót. Ba người đi một lúc thì đã thấy ở phía xa xa mấy toà nhà trúc dựng lên trên đỉnh núi.Uỷ Tôn Giả ôm Vi Tiểu Bảo trèo lên dốc.Uỷ Tôn Giả cùng Lục Tiên Sinh chạy rất lẹ mà cũng mất một lúc lâu mới lên tới đỉnh núi.Bỗng thấy bốn thiếu niên áo xanh khoác tay nhau đi tới. Tên nào lưng cũng đeo trường kiếm.Bốn thiếu niên đều vào cỡ hai chục tuổi. Thiếu niên mé tả cười hỏi :- Bạn đầu đà ! Thằng nhỏ này lên đây làm chi ?Uỷ Tôn Giả buông Vi Tiểu Bảo xuống đáp :- Giáo chủ có lệnh dụ gọi gã lên hỏi việc.Lại thấy ba thiếu nữ áo hồng từ mé Tây đi tới. ả nào cũng lưng đeo trường kiếm. Chúng vừa cười ha hả vừa tiến lại nghinh tiếp.Một ả cất tiếng hỏi :- Bạn đầu đà ? Có phải thằng nhỏ này là con tư sinh của lão không ? Thị nói rồi đưa tay lên bẹo má Vi Tiểu Bảo một cái.Uỷ Tôn Giả nghiêm trang đáp :- Cô nương nói gĩn rồi ? Gã nhỏ này được giáo chủ lão nhân gia tuyên triệu lên hỏi một việc trọng yếu.Một thiếu nữ khác mặt tròn cũng mặc áo hồng bẹo má bên phải Vi Tiểu Bảo cười hỏi :- Thằng nhỏ này tướng mạo ngộ nghĩnh, đúng là con tư sinh của Bạn đầu đà . Ðầu đà muốn chối cũng không được.Vi Tiểu Bảo bị bọn thiếu nữ chọc ghẹo trong lòng tức giận vô cùng, liền la lớn:- Tại hạ là con tư sinh của cô đấy ? Cô đi tư thông với Bạn đầu đà rồi đẻ ra tại hạ.Bọn thiếu nữ đều ngẩn mặt ra một chút rồi nổi lên tràng cười hô hố.Thiếu nữ mặt tròn, hai má đỏ hồng vì bẽn lẽn, thị ngoác miệng thoá mạ :- Thằng quỷ con ? Thằng lỏi ch.ết băm ch.ết vằm này. . .Thị vung tay đánh liền.Vi Tiểu Bảo nghiêng đầu né tránh.Lúc này lại thêm mười mấy thanh niên nam nữ chạy đến xúm vào chế diễu thiếu nữ mặt tròn. Thị vừa thẹn thùng vừa tức giận, vung chân đá mạnh vào đít Vi Tiểu Bảo .Vi Tiểu Bảo lớn tiếng la :- Trời ơi ! Má ơi ? Sao má lại đánh con ?Bọn thiếu niên cười vang.Ðột nhiên mấy tiếng chuông "boong boong" vang lên. Lập tức mọi người nghiêm chỉnh lắng tai nghe. Hơn hai chục thanh niên nam nữ chạy vào trong nhà trúc .Uỷ Tôn Giả tuyên bố :- Giáo chủ tập họp giáo chúng để ban huấn từ.Lão nhìn Vi Tiểu Bảo nói :- Khi hội kiến giáo chủ, ngươi đừng có nói nhăng nói càn.Vi Tiểu Bảo thấy lão cực kỳ xao xuyến mà bọn nam nữ thiếu niên đối với lão cực kỳ vô lễ, gã không khỏi sinh lòng tội nghiệp cho lão, liền gật đầu luôn mấy cái.Lại thấy bốn mặt tám phương đều có người chạy về phía căn nhà trúc.Mấy người xuyên qua dấy hành lang rồi trước mặt hiện ra một toà đại sảnh.Toà đại sảnh này rất rộng có thể chứa được hàng ngàn người.Vi Tiểu Bảo trước ở Hoàng cung tại Bắc Kinh đã từ lâu được trông thấy nhưng toà đại sảnh lớn, nhưng toà đại sảnh này cũng khiến cho gã sinh lòng kính trọng.Từng đoàn thiếu niên nam nữ mặc quần áo ngũ sắc chia ra đứng ở năm phương vị, bọn nam thiếu niên mặc áo bốn màu xanh, trắng, đen, vàng. Còn bọn thiếu nữ đều mặc áo hồng. Nam nữ thiếu niên chia thành từng đội, mỗi đội chừng độ trăm tên.Ở đầu đằng kia, giữa toà đại sảnh đặt hai cỗ ghế trúc. Tuy là ghế trúc nhưng chạm trổ rất tinh vi. Trên ghế trải nệm gấm.Hai bên thị lập mấy chục vừa nam vừa nữ. Người nhỏ tuổi trạc ba mươi, người già chừng sáu,bảy chục tuổi. Bọn người này không đeo binh khí.Trong tòa đại sảnh tụ tập đến năm, sáu trăm người mà không một tiếng động, cả tiếng ho hắng cũng không có.Vi Tiểu Bảo mắng thầm trong bụng:- Mẹ kiếp ? Họ làm gì mà khệnh khạng như Hoàng Ðế lâm triều ?Sau một lúc lâu tiếng chuông "boong boong " nổi lên chín lần. Trong nội đường có tiếng bước chân lạo xạo.Vi Tiểu Bảo thầm nghĩ :- Chắc là lão quỷ giáo chủ ra đây.Ngờ đâu chỉ thấy mười hán tử lối ba chục tuổi cũng mặc quần áo năm màu chia ra đứng hai bên ghế, mỗi bên năm người.Lại một lúc nữa một hồi chuông vang dội, tiếp theo là mấy chiếc ngân linh đều tấu lên .Mọi người trong sảnh đường đều quỳ móp cả xuống đồng thanh hô :- Giáo chủ hưởng phúc trọn đời, thọ ngang Thượng đế.Uỷ Tôn Giả kéo áo Vi Tiểu Bảo ra hiệu cho gã quỳ xuống.Vi Tiểu Bảo đành quỳ xuống theo. Gã liếc mắt ngó trộm thấy một nam, một nữ từ trong nôi đường bước ra, ngồi vào ghế trúc.Tiếng ngân linh lại vang lên, cử tọa từ từ đứng dậy.Người đàn ông tuổi đã già, chòm râu bạc chùng xuống trước ngực. Trên mặt đầy vết sẹo, da mặy nhăn nheo, Tướng mạo cực kỳ xấu xa hủ lậu.Vi Tiểu Bảo lẩm bẩm :- Chắc lão này là giáo chủ rồi ?Người đàn bà là một thiếu phụ nhan sắc cực kỳ xinh đẹp, chừng hai tám, hai chín tuổi. Miệng tủm tĩm cười đầy vẻ hấp dẫn.Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm :- Người đàn bà này so với Hảo tỷ tỷ còn có phần xinh đẹp hơn.Một hán tử ở mé tả cầm tờ giấy xanh cất cao giọng nói :- Tại hạ xin kính đọc lời bảo huấn của Hồng giáo chủ oai vang lừng bốn biển, tiếng dậy khắp tám phương.Gã ngừng lại một lúc rồi dõng dạc đọc :- Kim đan biến hoá diệu vô cùng . Ðao lý huyền vi ai hiểu rõ ?Bao nhiêu người trong sảnh đường liền đọc theo :- Kim đan biến hoá diệu vô cùng . Ðao lý huyền vi ai hiểu rõ ?Vi Tiểu Bảo nghe mọi người đồng thanh đọc sợ quá giật nẩy mình.Hán tử áo xanh đọc tiếp :- May gặp minh sư chỉ điểm khám phá mầu nghiệm bên trong. Trước hết dạy ta : Thủ định huyền quan, ngồi xếp bằng điều thân vận khí, bỏ điều tạp niệm, trấn tĩnh tâm thần. Sau dạy ta : Cổ đông tốn phong, chuyển vận thuỷ hỏa. Giữ bền tinh khí,ổn định nguyên dương. Ta lại thấy nước Hoàng hà cuồn cuộn ngược dòng. Tử Dũng Toàn qua ốc Lư chuyển đến Nê Hoàn , qua Minh Ðường vào đến Hoa Trì. Thán thủy chướng lên đổ xuống trùng lâu, chảy vào giáng cung thẳng đến đan điền.Ðó mới là luyện xong căn bản, rồi từ đây tuổi thọ liên miên . . ."






Truyện liên quan