Chương 97: DÙNG NGŨ LONG LỆNH HĂM THÁI HẬU

Công chúa cười khanh khách đứng dậy nói:- Ðược rồi . Vậy ca ca dìu tiểu muội đưa về phòng. Tiểu muội bị đòn đau quá không đi được nữa.Vi Tiểu Bảo đáp :- Ta không dìu.Công chúa vịn vào tường từ từ bước ra, miệng hỏi:- Hảo Quế Tử . Ngày mai lại đến chơi nữa, được không?Ðột nhiên chân trái nàng khụy xuống.Vi Tiểu Bảo vội đỡ lấy người nàng.Công chúa nói:- Phiền ca ca kêu dùm hai tên thái giám đỡ tiểu muội về phòng.Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:- Nếu kêu thái giám e rằng động tới Thái Hậu. Mụ mà tr.a ra công chúa bị thương tất mình phải tội ch.ết chém.Gã liền đỡ công chúa dậy, nói:- Ðể ta dìu ngươi về phòng là xong.Công chúa cười đáp :- Hảo Quế Tử. Ða tạ đại ca .Nàng dựa vào vai gã đi về phía Tây. Chỗ ở của Công chúa tại mé Tây cung Từ Ninh, cạnh cung Thọ Khang. Hai người chậm chạp đi gần đến cung Từ Ninh.Vi Tiểu Bảo nghĩ tới Thái Hậu lại sợ run lên. Gã chỉ mong đưa công chúa về là lập tức trở gót chạy liền. Hai người đang đi trên dãy hành lang, đột nhiên công chúa thổi hơi vào tai Vi Tiểu Bảo. Gã đỏ mặt nói:- Không... Ðừng làm thế..Công chúa hỏi:- Tại sao? Ta có đánh ngươi đâu?Nàng nói rồi khẽ ngoạm vào tai trái gã, thò đầu lưỡi ra mà ɭϊếʍƈ nhẹ nhàng.Vi Tiểu Bảo thấy buồn, tê tê khó chịu, gắt:- Ngươi mà cắn ta đau thì vĩnh viễn ta không trông mặt ngươi nữa. Ðại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy.Công chúa định cắn đứt tai trái gã nhưng nghe gã nói câu này không dám cắn nữa, chỉ bật lên tràng cười khanh khách. Nàng làm cho Vi Tiểu Bảo mặt đỏ tía tai, toàn thân mềm nhũn.Vi Tiểu Bảo đỡ công chúa vào đến tận tẩm cung, liền xoay mình bỏ đi.Công chúa nói:- Ngươi vào đây . Ta cho ngươi xem cái này hay lắm.Trong cung Kiến Ninh hiện có bốn tên thái giám chầu chực, bên ngoài cũng có bốn ả cung nữ đứng bên cửa chờ đợi.Vi Tiểu Bảo không dám càn rỡ, đành phải tiến vào.Công chúa nắm tay gã tiến thẳng vào phòng ngủ.Hai tên cung nữ đi theo. Chúng cầm khăn tay dấp nước nóng đưa cho công chúa rửa mặt. Công chúa cầm tấm khăn tay đưa cho Vi Tiểu Bảo.Vi Tiểu Bảo đón lấy lau mồ hôi trên mặt.Hai cung nữ thấy công chúa phá lệ, đối đãi với tên tiểu thái giám này một cách cung kính, còn có phần hơn cả đối với Thái Hậu và Hoàng Thượng. Ðồng thời chúng lại thấy tên thái giám này thản nhiên tiếp nhận một cách rất vô lễ. Chúng kinh ngạc thộn ra mặt.Công chúa ngó thấy trợn mắt quát :- Có gì mà coi?Hai tên cung nữ vâng dạ luôn miệng rồi khom lưng lui ra nhưng đã chậm một chút.Công chúa vươn tay móc mắt một tên cung nữ đứng gần hơn. Ả này né tránh đồng thời rú lên một tiếng thê thảm. Tuy tròng mắt chưa bị lòi ra, nhưng mặt ả đầy máu tươi từ trán tới cằm. Hai tên cung nữ sợ hết hồn, hốt hoảng lui ra.Công chúa cười nói:- Ngươi coi đó . Những tên nô tài này chỉ biết ngoác miệng ra năn nỉ xin tha thì còn thú vị gì nữa?Vi Tiểu Bảo thấy công chúa ra tay tàn độc không khỏi nghĩ thầm:- ả này hung ác chẳng kém gì mẫu thân. Ta phải nhanh chóng tìm cách thoát thân sớm đi là hơn.Gã liền nói:- Công chúa . Hoàng Thượng sai ta đi làm một công việc gấp. Vậy ta xin cáo từ .Công chúa hỏi:- Làm gì mà vội thế?Rồi nàng xoay tay đóng cửa cài then lại.Vi Tiểu Bảo trống ngực đánh thình thình, tự hỏi:- Không hiểu thị muốn giở trò quỷ quái gì?Lại nghe công chúa cười nói:- Ta làm chủ đã 15 năm, để cho kẻ khác hầu hạ mãi chán lắm rồi. Bữa nay chúng ta thay bậc đổi ngôi. Ngươi lên làm chủ nhân, ta xuống làm tôi mọi






Truyện liên quan