Lũ Mùa Xuân

Chương 53

Nhất thời Lận Diễm Trần không thể nghĩ ra, hắn cảm thấy đầu óc có chút nóng lên.
"Nó là con trai của tôi, cũng là con trai của cậu."


Vậy có ý gì? Con trai Sở Tấn? Con trai Sở Tấn tới từ đâu? Cũng không thể chui ra từ kẽ đá được? Vậy chỉ có thể là sinh ra, nhưng Sở Tấn không thể nào sống với người khác a? Ừm, vậy cũng chỉ có thể là nhặt được? Con nuôi?


Sở Tấn nói trước đó tuy rằng anh không mắc bệnh nan y, nhưng vẫn đang sinh bệnh, cuối cùng còn phải trị bệnh. Vậy chính là sau khi khỏi bệnh thì nhận nuôi một đứa bé? Nhưng không biết lý do, có phải có ẩn tình gì không... Sở Tấn vốn là một người rất hiền lành a, lúc ở Las Vegas đã quyên tặng hết toàn bộ số tiền thắng bạc, giấy cảm ơn quyên tặng Sở Tấn đưa hắn vẫn luôn giữ lại.


Được! Con trai Sở Tấn chính là con trai của hắn! Ngược lại bọn họ đời này cũng sẽ không có đứa nhỏ, vốn là muốn nhận nuôi, bây giờ đã có con trai rồi, hắn sẽ coi như con đẻ!
Giữa ánh đèn nhấp nháy, Lận Diễm Trần suy nghĩ thông suốt, cảm thấy rất là cảm động, hắn nói: "Em thật tốt bụng."


Sở Tấn bị Lận Diễm Trần làm cho mơ hồ: "?"


Sở Tấn chầm chậm ý thức được Lận Diễm Trần có lẽ đã hiểu lầm gì đó, suy nghĩ một chút, anh giải thích: "Cậu hình như là chưa hiểu, tôi nói Thu Thu là đứa nhỏ của hai chúng ta, trên sinh lý, nhiễm sắc thể của bé di truyền một nửa của cậu, và một nửa của tôi. Ý của tôi như vậy, cậu hiểu không?"




Hai người cầm tay nhìn nhau.
Lận Diễm Trần vẫn sững sờ, cau mày: "?"
Sở Tấn: ""
Lận Diễm Trần: ""
Sở Tấn hỏi hắn: "Hiểu không?"
Lận Diễm Trần ngu ngốc: "Tôi nói không hiểu... Em có tức giận không?"


Sở Tấn nhìn hắn đần độn như vậy, dáng dấp đầu óc ngu ngơ, không nhịn cười được, cũng thanh tĩnh lại rất nhiều, tỉ mỉ mà giải thích: "Lúc trước ở trong điện thoại tôi không có nói rõ ràng với cậu, tôi sợ cậu không thể tiếp thu... Trước đây tôi cũng không biết thân thể mình khá đặc biệt, tôi vẫn cảm thấy mình là một người đàn ông bình thường, nhưng thực ra tôi có thể mang thai, sinh con. Thời điểm rời đi tôi cảm thấy thân thể mình không thoải mái, cứ tưởng căn bệnh nan y chẩn đoán sai lúc trước bắt đầu phát tác, sau đó về nước cha tôi dẫn đi tìm bác sĩ, mới biết không phải sinh bệnh, mà là mang thai, phản ứng thai nghén khá nặng, có một trận đều nằm ở trên giường không có cách nào bước đi."


Chuyện tới bây giờ đều đã qua, Sở Tấn có thể sử dụng giọng điệu thoải mái đơn giản nói ra, giống như không phải là chuyện gì lớn cả.
Mà Lận Diễm Trần nghe một hồi lại đau lòng nước mắt lưng tròng, hắn nói: "Xin lỗi..."


Sở Tấn cười cười, nhẹ nhàng sờ mặt của hắn: "Không trách cậu a, là tôi không cho cậu mang bao. Với lại khi đó tôi cũng không biết mình có thể mang thai, tôi cũng không phải cố ý muốn mang thai nha"
Mặt Lận Diễm Trần hồng thấu.


Sở Tấn nói cái gì, Lận Diễm Trần cũng tin, hắn cũng không nghi ngờ một chút nào, đàn ông và đàn ông có thể sinh con đã là gì? Sở Tấn nói được là được!


Sở Tấn nói: "Là rất khó tin tưởng, nếu như cậu không tin, tôi có thể dẫn cậu đi gặp bác sĩ giúp tôi đỡ đẻ, hoặc là cậu muốn làm kiểm tra DNA cho đứa nhỏ cũng được."
Lận Diễm Trần tức giận: "Tôi không có! Em không thể nghi ngờ tôi không tin em!"


Tâm trạng Sở Tấn sáng lên, quả nhiên Lận Diễm Trần vẫn là Lận Diễm Trần của anh, anh dỗ dành hắn: "Được được, xin lỗi, là tôi không tốt, không nên tức giận, Tiểu Lận của tôi."
Thu Thu nhìn hai người bọn họ nói chuyện, không chuyện gì khác để làm, đành ôm chân của mình ngậm.


Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Lận Diễm Trần, khó giải thích được chọc vào dây cười của bé, chân cũng không ăn, mà đập tay bộp bộp bộp cười to.
Sở Tấn nhìn Lận Diễm Trần, lại nhìn Thu Thu, rồi nhìn Lận Diễm Trần, anh hỏi: "Cậu có muốn ôm con một lát hay không?"


Lận Diễm Trần bỗng nhiên hoảng loạn vô cùng, nói thật, hắn tin tưởng lời Sở Tấn nói, nhưng trong lòng hắn một chút chuẩn bị cũng không có, trong chớp mắt đã có con trai, còn là một bảo bảo lớn như vậy... Tuy rằng trước đó hắn lại tự nhận mình là ba ba, đã có một đứa con trai mèo là Đầu To, nhưng lần này không giống như vậy, Thu Thu là một bảo bảo sống sờ sờ a.


Hơn nữa, hắn còn bỏ lỡ toàn bộ quá trình Sở Tấn mang thai, sinh con, nuôi con, hắn rất tiếc nuối, cũng rất hổ thẹn.


Sở Tấn thấy hắn không dám ôm, tự mình ra tay bế Thu Thu lên, biểu diễn cho Lận Diễm Trần xem: "Dung mạo của nó rất giống cậu phải không? Không cần sợ, nó không phải là tiểu quái vật, chỉ là một tiểu bảo bảo bình thường."
Thu Thu cười nheo mắt lại, đưa tay nhỏ ra với Lận Diễm Trần ở đối diện: "Nha oa, nha oa."


Sở Tấn đưa Thu Thu cho hắn.
Lận Diễm Trần ôm đứa nhỏ qua, luống cuống tay chân, căn bản không biết nên ôm làm sao, hốt hoảng hỏi: "Tôi có thể ôm như thế sao? Như vậy đúng không? Con có không thoải mái không? A? Có khóc lên hay không?"


Lận Diễm Trần xác thực ôm không xong, hai tay hắn cắp ở dưới nách Thu Thu, giơ Thu Thu lên, sau gáy Thu Thu ở trước mắt mình, mặt đối diện với Sở Tấn. Thu Thu lại rất yêu thích được giương cao cao, bé vỗ vỗ tay, cười đến rất là vui vẻ.


Sở Tấn sửng sốt một chút, cười đến thiếu chút nữa té ngã: "Cậu cho rằng cậu đang biểu diễn vua sư tử sao? Ha ha ha ha ha."
Cười xong, anh nói với Lận Diễm Trần: "Để Thu Thu đối diện với cậu, cho nó ngắm nghía cẩn thận mặt của cậu."
Lận Diễm Trần ngoan ngoãn nghe theo: "Ồ nha! Ồ ồ ồ nha!"


Hắn xoay Thu Thu lại, đối mặt với mình, vẫn cứ giơ lên như vậy.
Thu Thu và Lận Diễm Trần hai mặt nhìn nhau.
Thu Thu ăn ngón tay, đôi mắt chứa ý cười, mang theo hiếu kỳ nhìn hắn.


Bây giờ Lận Diễm Trần hơi hơi có chút tĩnh táo lại, tim hắn đều nhũn ra, dung mạo thật sự rất giống hắn, nhưng dung mạo cũng rất giống Sở Tấn, đây là... Đây là bảo bảo của hắn và Sở Tấn.
Thế nhưng thật nhẹ a, nhỏ như vậy, mềm như vậy, vẫn không nặng hơn Đầu To là mấy.
Như là một cục bông vậy.


Lận Diễm Trần nghi hoặc, hỏi: "Sao con nhẹ như vậy a?"


Sở Tấn lạnh nhạt nói: "Do đẻ non... 7 tháng đã ra đời, thời điểm mới sinh ra chỉ nặng hơn ba cân, phải ở trong buồng giữ nhiệt hai tháng, khi đó tôi sợ nó không sống sót được, bảo bảo luôn luôn sinh bệnh, tôi không có cách nào mới đi tìm cậu. Thân thể nó không quá tốt, tôi cũng không thể dẫn nó đi xa."


Lận Diễm Trần không nghĩ tới còn có chuyện như thế: "A? Đúng, xin lỗi em a."
Sở Tấn nói: "Cũng không trách cậu."
Thu Thu nhìn chằm chằm Lận Diễm Trần một hồi lâu, kỳ thực bé rất muốn làm một chuyện, cuối cùng lúc này cũng hành động.


Bé duỗi ra tay nhỏ, giống như Sở Tấn vừa nãy ôm hai má Lận Diễm Trần, nhẹ nhàng sờ sờ mặt Lận Diễm Trần.
Lận Diễm Trần: "..."
Sở Tấn: "... Ha ha ha ha ha."
Thu Thu và ba ba đều cười.


Tiếng cười truyền tới đáy lòng Lận Diễm Trần, hắn cảm thấy đời này không có giây phút nào làm hắn vui vẻ hơn so với hiện tại.


Vận mệnh lúc trước làm hắn hiểu lầm, hắn cũng không tức giận, đâu còn rảnh rỗi đi tính toán hiểu lầm gì đó nữa? Cứ để ý mãi đau khổ trước đây sao? Hắn chỉ muốn mang thời gian quý giá dùng vào hạnh phúc trong tương lai.


Cả tâm hắn giống như đang bay ở trên trời, ngày hôm nay tốt đẹp đến mức không chân thật.
Sở Tấn sửa lại động tác của hắn: "Đây, tôi dạy cho cậu nên làm sao ôm bảo bảo, cậu nên ôm bảo bảo thế này. Để tay như vậy... Đúng... Được rồi. Cậu xem, như vậy nó sẽ rất thoải mái."


Lận Diễm Trần ôm Thu Thu, ngắm nhìn Sở Tấn, nói: "Tôi, tôi biết bây giờ không phải là một trường hợp chính thức."
Sở Tấn: "Làm sao vậy?"
Lận Diễm Trần nói: "Nhưng tôi thật sự nhịn không nổi nữa, A Tấn, chúng ta kết hôn đi!"
Thu Thu nhún nhảy lung tung phụ họa: "Nha nha nha nha..."


Sở Tấn không ngờ tới Lận Diễm Trần trực tiếp cầu hôn, tim loạn nhịp, trái lại lộ vẻ do dự: "A... Chuyện này..."


Có thể bạn cũng muốn đọc: