Lũ Mùa Xuân

Chương 57

Lận Diễm Trần trong một đám người già đời vẫn cực kỳ điềm tĩnh anh tuấn, hắn bình tĩnh tự nhiên trò truyện với mấy vị có máu mặt trong giới kinh doanh. Hắn gặp nguy không loạn, sóng lớn không sợ, trải qua một ngày một đêm mất mười mấy tiếng đàm phán, cuối cùng cũng khép lại.


Lận Diễm Trần khẽ mỉm cười, đứng dậy, bắt tay với người phụ trách hợp tác, phóng viên chụp ảnh.
Ngày mai tấm hình này sẽ leo lên trang đầu các tờ báo lớn.


Lận Diễm Trần vẫn tinh thần sáng láng như vậy, kết thúc hạng mục đầu tiên, hắn đã muốn chạy đi, nhưng bị người không thức thời ngăn lại, hàn huyên: "Không hổ là con trai của Lận Thiệu Nguyên, thực sự là tuổi trẻ tài cao, có hay không..."


Lận Diễm Trần lá mặt lá trái, cười giả lả nói: "Cảm ơn... Xin hãy cho qua một chút."
Hắn biết đối phương đang thấy sang bắt quàng làm họ với mình, đâu có ở không để tiếp lời, cười cười, vượt qua một bước, vội vã đi, hận không thể lao nhanh ra ngoài.


Hoài Huy thư ký của Lận Diễm Trần chạy chậm đuổi kịp bước chân của hắn, nhìn thấy vẻ mặt Lận Diễm Trần lộ ra hoảng loạn, như là gỡ ra lớp vỏ bình tĩnh bên ngoài, sắc mặt trắng bệch, tay cũng đang phát run, tuyệt đối khác hoàn toàn với vừa rồi, anh đến gần, còn nghe thấy miệng Lận Diễm Trần không ngừng nói linh tinh: "Xong xong, lần này tôi xong rồi."


Thư ký Hoài sợ hết hồn: "Sao rồi? Hợp đồng còn có vấn đề gì sao? Xảy ra chuyện gì không may rồi?"
Lận Diễm Trần vội nói: "Không phải vấn đề hợp đồng, so với hợp đồng còn nghiêm trọng hơn! Mau mau nhanh lên, chúng ta ra sân bay!"




A? So với hợp đồng còn nghiêm trọng hơn? Nghiêm trọng hơn cả hợp đồng giá trị cả chục tỷ là chuyện gì a? Thư ký Hoài không nghĩ ra được, nhưng đó tuyệt đối là chuyện lớn a! Anh vội vàng chạy theo Lận Diễm Trần, một đường như đua xe đến sân bay.


Lận Diễm Trần lên máy bay vẫn không an tâm, hắn hỏi thư ký Hoài: "Tôi hỏi anh một vấn đề, là một người bạn của tôi a... Cậu ta vốn hẹn thứ sáu đến gặp cha vợ mẹ vợ, hơn nữa còn là lần đầu tiên tới nhà gặp mặt, kết quả bởi vì trong công việc có vấn đề đột ngột, không đến được, nên làm gì?"


Thư ký Hoài sửng sốt một chút, nghĩ thầm: Ông chủ, anh nói như vậy không khác chỉ mặt gọi tên là mấy a.
Thư ký Hoài suy nghĩ một chút, nói: "Nếu sự tình đã đã xảy ra, thời gian không thể quay lại, vậy cũng chỉ có thể lấy ra gấp đôi thành ý vào lần gặp mặt thứ hai."


Lận Diễm Trần đau đầu, thế nào mới coi là gấp đôi thành ý?


Lận Diễm Trần buồn rầu nói: "Chờ qua mười năm nữa, có lẽ căn bản tôi sẽ không nhớ tới lần hội nghị này tôi đã làm chuyện gì, nhưng tôi vĩnh viễn sẽ nhớ kết quả lần đầu tiên đi gặp cha vợ mẹ vợ đã cho người ta leo cây... Nha, tôi nói người bạn của tôi nghĩ như vậy."


Thư ký Hoài an ủi hắn: "Nhưng anh không làm như vậy, cũng không có mười năm sau a... Hãy chuyển lời này tới bạn của anh."
Máy bay đáp xuống sân bay Y thành.
Đã qua cuối tuần, bây giờ là hai giờ sáng thứ hai.


Lận Diễm Trần đuổi tài xế đi, tự mình lái xe đi đến tiểu khu nhà Sở Tấn, ở dưới lầu nhà anh bồi hồi.


Hắn hai ngày hai đêm không ngủ, tràn đầy dày vò lo sợ, căn bản không buồn ngủ, hắn thậm chí có chút mất lý trí mà cảm thấy cho dù hạng mục không hoàn thành cũng sẽ không làm cho hắn sợ sệt như vậy.


Tuy rằng Sở Tấn hiểu rõ lí lẽ, không tức giận, nhưng hắn càng nghĩ càng cảm thấy Sở Tấn nhất định hết sức tức giận... Giận chắc chắn là rất giận rồi. Hắn nhớ lúc trước gặp được một cô gái ở cửa hàng mắt kính  mình dùng tiếng Pháp nói chuyện sau lại tạo thành hiểu lầm, lúc đó Sở Tấn rõ ràng rất tức giận, thế nhưng cố tình giả dạng như không, còn thiếu chút nữa bỏ chạy.


Cho nên hắn trực tiếp chạy thẳng đến đây, một giây cũng chờ không được.
Nhưng giờ này hơn nửa đêm, Sở Tấn đang ngủ, hắn cũng không thể quấy rầy Sở Tấn.
Hoặc là ở dưới lầu chờ một buổi tối.


Đứng một hồi mệt, Lận Diễm Trần mặc âu phục mấy trăm ngàn, đeo đồng hồ hơn triệu, giày da mười mấy vạn tùy tiện đạp ở trong bùn, giống như một ông nông dân ngồi xổm ở dưới một gốc cây đại thụ, gấp đến độ vò đầu bứt tai.


Hắn nhìn điện thoại di động, một tin nhắn cuối cùng của Sở Tấn vẫn là thứ sáu ngày đó, Sở Tấn nhắc hắn đi đường cẩn thận, sau đó một tin cũng không có. Hắn chăm chú đàm phán, trong lúc đi nhà vệ sinh, vội gửi mấy tin nhắn cho Sở Tấn, Sở Tấn không trả lời một tin nào.


Tâm Lận Diễm Trần lạnh như tro tàn.
Hắn ngồi xổm viết một tin: Tôi đã trở về, tôi đang ở dưới lầu nhà em.
Lại không dám gửi.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ a?
"Meo!"
Bên cạnh bụi cây đột nhiên nhảy ra một con mèo, Lận Diễm Trần bị doạ giật mình.


Lấy lại tinh thần, phát hiện tin nhắn đã gửi đi rồi!!
A? A Thôi... Gửi qua mất rồi, sáng sớm ngày mai Sở Tấn nhìn thấy là biết.
Hắn vừa nghĩ, trên màn ảnh nhảy ra một tin trả lời: Bây giờ là hai giờ sáng cậu ở dưới lầu nhà tôi?!
Lận Diễm Trần càng hoảng hốt: Sở Tấn không ngủ?


Sở Tấn ngủ không được, Lận Diễm Trần lỡ hẹn thì thôi, tại sao đến sân bay mới thông báo cho anh? Anh không nghĩ ra, hai ngày nay đều ngủ không ngon, biết rõ ngày mai phải đi làm, càng khuyên mình ngủ đi, thì lại càng ngủ không được.


Đột nhiên nghe điện thoại di động có tiếng nhắc nhở nhận được tin nhắn "Ting", vừa nhìn, là Lận Diễm Trần gửi cho anh: Tôi đã trở về, đang ở dưới lầu nhà em.


Sở Tấn lập tức trả lời, sau đó rời giường, rón rén đến bên cửa sổ phòng khách, không dám mở đèn phòng, chỉ bật đèn đèn pin chiếu ra bên ngoài, thật sự rọi thấy Lận Diễm Trần như một kẻ ngốc đang đứng bên gốc cây.
Sở Tấn rón rén mở cửa xuống lầu.


Lận Diễm Trần nhìn thấy sắc mặt Sở Tấn trong lòng bắt đầu bồn chồn: "Xin lỗi..."
Sở Tấn tức giận hỏi hắn: "Mấy giờ về?"
Lận Diễm Trần: "Nửa giờ trước đến sân bay, tôi vừa xuống máy bay lập tức về đây."
Sở Tấn hỏi hắn: "Hạng mục làm xong chưa? Không bị hủy chứ?"


Lận Diễm Trần gật đầu: "Làm xong làm xong rồi, ngày mai sẽ đăng báo."
Sở Tấn "Ồ" một tiếng: "Làm xong là tốt rồi, vậy cậu không về nghỉ ngơi, hơn nửa đêm cậu chạy tới chỗ này của tôi làm chi? Tôi buồn ngủ a? Cậu người này thật sự rất không biết xem thời gian."


Lận Diễm Trần hết sức cẩn thận nói: "Tôi nghĩ em đang giận tôi, tôi rất sợ..."
Sở Tấn nói: "Tôi không giận, tôi là người không biết lý lẽ vậy sao?"


Lận Diễm Trần im lặng, rồi lại không thể không nói "Tôi cảm thấy em rất hiểu lý lẽ, hơn nữa còn muộn tao", hắn nói: "Khi đó chúng ta từ trong cửa hàng mắt kính đi ra, biểu tình của em cũng giống như bây giờ. Em muốn mắng tôi, thì cứ mắng cứ chửi đi, tùy em mắng sao cũng được."
Sở Tấn: "..."


Lận Diễm Trần đưa tay định ôm anh, lại trực tiếp bị Sở Tấn đẩy ra.


Sở Tấn quay mặt đi: "Được, tôi thừa nhận, tôi đang tức giận. Tôi không hiểu được, tại sao cậu đến sân bay rồi mới gọi điện thoại cho tôi, là lo lắng nói trước lại sợ tôi yêu cầu vô lý bảo cậu quăng  công việc để đến chỗ tôi sao? Ở trong lòng cậu tôi là người như vậy?"


Lận Diễm Trần run lên, hắn nhanh chóng giải thích, sốt sắng đến nỗi nói năng lộn xộn: "Tôi, tôi không phải, tôi vốn nghĩ có thể để người khác thay hay không, tìm rất lâu, giằng co đến thời khắc cuối cùng, thật sự không tìm được, lúc tôi đến sân bay còn ôm hy vọng, muốn nhìn một chút xem có thể không cần lên máy bay hay không, kết quả lại không tìm được. Em không tin, tôi cho em xem nhật ký cuộc gọi, còn có lịch sử trò chuyện trên mạng..."


Lận Diễm Trần lập tức mang chứng cứ ra, chứng minh sự trong sạch của chính mình.
Sở Tấn từ từ hết giận, anh nói: "Vậy bây giờ cậu định làm như thế nào? Cha tôi làm rất nhiều đồ ăn, tôi cho cậu xem, ông ấy còn đặc biệt hầm phật nhảy tường, phải chuẩn bị hết hai ngày, còn dùng bí đao khắc rồng."


Sở Tấn mở bức ảnh cho Lận Diễm Trần xem.
Sau khi nhìn xong Lận Diễm Trần cảm thấy hai chân như nhũn ra, hắn xong rồi, ôi giời ạ làm sao cứu vãn đây?
Sở Tấn nói: "Ông ấy rất tức giận,  đem cho Sở Tiểu Béo ăn hết rồi."
Lận Diễm Trần: "Sở Tiểu Béo là ai?"
Sở Tấn: "Chó nhà chúng tôi nuôi."


Lận Diễm Trần: "..."
Lận Diễm Trần tay chân luống cuống, mặt ủ mày chau.
Sở Tấn nhìn thấy dáng vẻ ấy của hắn, bởi vì hiểu lầm cũng đã xóa bỏ, anh nở nụ cười: "Cậu mặc bộ quần áo này đi hợp tác làm ăn, hay là mặc tới gặp cha mẹ tôi?"


Lận Diễm Trần nói: "Dĩ nhiên là vì gặp cha vợ mẹ vợ a, đi gặp mấy ông già đó tôi mặc đẹp như vậy làm gì."
Sở Tấn vẫn nở nụ cười: "Ha ha ha ha."


Lận Diễm Trần thấy anh không tức giận nữa, lớn gan nắm tay anh, thấy Sở Tấn không từ chối, lại ôm người vào trong lồng ngực: "A Tấn, tôi còn có thể lấy công chuộc tội không?"


Sở Tấn ôm lại hắn: "Chắc là do ông trời làm khó dễ cậu. Nhưng tôi cảm thấy tương lai sau này còn dài như vậy, rồi sẽ có biện pháp. Lần sau cậu xác định rõ thời gian tới nhà, chúng ta chọn một ngày lành tháng tốt, cậu ăn mặc đẹp đẽ một chút, mang quà tới đây, nói xin lỗi, cha mẹ của tôi cũng không phải người không nói lý, bọn họ nhìn thấy thành ý của cậu, tuyệt đối sẽ thông cảm cho cậu... Hơn nữa, chúng ta con cũng đã có, ông ấy chắc chắn sẽ chấp nhận."


Lận Diễm Trần liên tục đáp lại: "Được được được."
Hắn một lần nữa nhóm lên tự tin, thất bại không đáng sợ, đáng sợ chính là bị thất bại cản trở! Lần sau, lần sau hắn nhất định phải trịnh trọng đến nhà, tranh thủ để lại ấn tượng tốt đẹp trong lần đầu tiên gặp mặt cha vợ!


Sở Tấn ngửi ngửi trên người hắn: "Cậu sao lại thối thối a?"
Lận Diễm Trần tìm được cơ hội than thở: "Ngày đó tôi bay qua đàm phán, từ đó tới giờ cũng không được nhắm mắt ngủ."
Sở Tấn ồ lên: "Đã hai ngày không ngủ a! Cậu ngốc hay sao! Vậy còn vừa xuống máy bay đã chạy tới."


Lận Diễm Trần tội nghiệp mà nói: "Tôi cảm thấy nếu tôi không chạy tới, vợ con tôi lại muốn bỏ chạy."
Sở Tấn: "Ai là vợ cậu a? Tôi là nam, gọi tôi là "chồng"."
Lận Diễm Trần: "..."
Hai người hơn nửa đêm, một chút buồn ngủ cũng không có, tình chàng ý "thϊế͙p͙", liếc mắt đưa tình.


Không chú ý có người đang tiếp cận.
Đèn pin sáng ngời chói mắt chiếu đến bọn họ, bắt gian một đôi cẩu nam nam ở đây.
"Đồng chí cảnh sát, chính là cậu ta!"


Sở Tấn hoảng rồi: Không phải chứ? Hơn nửa đêm cùng bạn trai ở dưới lầu nói chuyện yêu đương cũng phạm pháp sao? Bọn họ cũng không có ở ngoài trời làm chuyện không thích hợp với trẻ em.


"Cuối tuần trước tôi thấy cậu ta ở dưới lầu nhà chúng tôi đi tới đi lui, nhất định là đến nghiên địa hình để trộm đồ!"
Sở Tấn: ""


Anh còn đang thắc mắc, hàng xóm đã chỉ ra và xác nhận Lận Diễm Trần: "Là người này. Dung mạo cũng không tồi, có tay có chân, còn ra dáng ra hình, không làm việc, lại làm ăn trộm."
Lận Diễm Trần há hốc mồm: "A?"


Thầy Sở ngủ không sâu, vừa nãy lúc ngủ, lúc ẩn lúc hiện nghe tiếng mở khóa cửa, ông đã tỉnh, nghe động tĩnh dưới lầu, ông mới ngồi dậy từ trên giường.


Ông đi tới phòng khách, lại phát hiện cửa sổ phòng khách mở. Trong nháy mắt thầy Sở giật mình tỉnh lại! Ông nhớ rõ mình đóng chặt cửa sổ mới ngủ! Ông là một người rất tỉ mỉ. Không phải là có ăn trộm đi vào chứ?


Ông đi tới bên cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu, phía dưới nhao nhao ồn ào, cảnh sát đang giữ một người đàn ông trẻ tuổi.
Còn nghe được chữ "Trộm".
Mới vừa rồi không phải là trộm đồ từ trong nhà bọn họ ra ngoài rồi bị tóm chứ?


Thầy Sở vội vàng đi xuống lầu, còn ở bên hàng hiên chưa đi ra ngoài, đã nhìn thấy Sở Tấn cũng ở dưới lầu.
Sở Tấn đang giải thích với cảnh sát: "Đồng chí cảnh sát, cậu ấy không phải ăn trộm... Cậu ấy là bạn trai tôi."


Thầy Sở hoảng sợ, đột nhiên nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi bị cảnh sát bắt lấy ——
Cái gì? Tên tiểu bạch kiểm mới nhìn qua vừa lôi thôi vừa chật vật chính là một người ba ba khác của Thu Thu


Có thể bạn cũng muốn đọc: