Chương 5

Clary đặt túi xuống cửa và nhìn xung quanh.


Cô có thể nghe thấy mẹ và chú Luke di chuyển xung quanh cô, đặt hành lý riêng của họ xuống sàn, mở ngọn đèn phù thủy chiếu sáng nhà Amatis. Clary tự cổ vũ tinh thần mình. Họ vẫn chưa có chút ý tưởng về việc Amatis bị thu phục bởi Sebastian như thế nào. Mặc dù nơi này đã được các thành viên Hội đồng kiểm tr.a cho các vật liệu nguy hiểm, Clary hiểu anh trai mình. Nếu trong tâm trạng xấu, hắn sẽ phá hủy tất cả mọi thứ trong nhà, chỉ để chứng minh rằng hắn có thể làm mọi thứ - chẻ các sofa thành củi, đập các cửa kính, thổi bay các cửa sổ thành mảnh vụn.


Cô nghe mẹ cô thở ra một hơi nhẹ nhõm và cô biết Jocelyn đã nghĩ như Clary đã nghĩ: Dù điều gì đã xảy ra, ngôi nhà trông vẫn rất tốt. Không có gì trong nhà cho thấy Amatis đã bị làm hại. Sách được xếp chồng lên nhau trên bàn cà phê, các sàn nhà bụi bặm nhưng gọn gàng, các bức ảnh vẫn treo ngay ngắn trên các bức tường. Clary thấy một cảm giác đau nhói khi nhìn một bức ảnh gần lò sưởi: cô, chú Luke, và mẹ Jocelyn tại đảo Coney, tay ôm nhau mỉm cười.


Cô nhớ về lần cuối cùng cô nhìn thấy chị gái của chú Luke: Sebastian đã buộc Amatis uống từ Cốc Địa Ngục trong khi cô ấy la hét phản đối. Các tính cách cá nhân dần dần biến mất trong mắt của cô sau khi cô uống chiếc cốc. Clary tự hỏi nó có giống như xem một người nào đó từ từ ch.ết đi không. Không phải bởi vì cô chưa nhìn thấy cái ch.ết. Valentine đã ch.ết trước mặt cô. Chắc chắn là cô còn quá trẻ để nhìn thấy nhiều bóng ma đến như vậy.


Chú Luke đã di chuyển đến gần lò sưởi, nhìn những bức ảnh treo xung quanh nó. Chú giơ tay ra để chạm vào một tấm ảnh, trong đó có 2 đứa trẻ mắt xanh. Một trong 2 đứa, cậu bé nhỏ hơn đang ngồi vẽ, trong khi chị gái của mình nhìn cậu vẽ, biểu tình trìu mến.


Chú Luke trông kiệt sức. Cổng dịch chuyển đưa họ đến Gard, và họ đã phải đi xuyên qua thành phố để đến nhà Amatis. Chú Luke vẫn nhăn mặt đau đớn với vết thương bên sườn chưa hoàn toàn chữa lành, nhưng Clary nghi ngờ rằng không chỉ những vết thương ảnh hưởng đến chú. Sự yên tĩnh trong nhà Amatis, những tấm thảm sờn rách nhưng ấm cúng trên sàn nhà, những kỷ vật cá nhân được xếp đặt cẩn thận -tất cả mọi thứ đã nói về một cuộc sống bình thường có thể đã bị gián đoạn bằng cách khủng khiếp nhất.




Jocelyn đi đến bên cạnh, đặt tay lên vai chú Luke, thì thầm dịu dàng. Chú quay vào vòng tay cô, ngả đầu lên vai cô. Điều này an ủi nhiều hơn bất kỳ kiểu cách lãng mạn nào, nhưng Clary vẫn cảm thấy như thể cô đang phá vỡ khoảnh khắc riêng tư của họ. Một cách im lặng, cô lấy hết túi hành lý của mình và đi lên cầu thang.


Căn phòng xép vẫn không thay đổi. Nhỏ nhắn với các bức tường sơn màu trắng; các cửa sổ tròn hình ống- là cái mà Jace đã trèo qua vào một đêm nọ, và vẫn là cái chăn đầy màu sắc trên giường. Cô bỏ túi của mình dưới sàn gần đầu giường. Đầu giường, nơi Jace đã để lại một bức thư sáng hôm sau, nói với cô rằng anh sẽ ra đi và sẽ không trở lại.


Cô ngồi xuống mép giường, cố gắng thoát khỏi cái mớ bòng bong của ký ức. Cô đã không nhận ra sẽ khó khăn đến thế nào khi quay trở lại Idris. New York là nhà, là bình yên. Idris là chiến tranh là tàn phá. Ở Idris cô đã lần đầu tiên nhìn thấy cái ch.ết.


Máu của cô dồn lên não, đập ong ong trong tai. Cô muốn thấy Jace, Alec và Isabelle-họ sẽ kéo cô xuống đất, cho cô một cảm giác bình thường. Cô có thể nghe tiếng mẹ và chú Luke di chuyển nhẹ nhàng ở cầu thang, thậm chí có những tiếng leng keng của ly trong nhà bếp. Cô nhún mình ra khỏi giường và đi đến cuối phòng, nơi có một cái rương vuông vắn. Đó là cái rương Amatis đã mang lên cho cô khi cô ở đây, nói cô tìm quần áo trong đó.


Cô quỳ xuống và mở nó ra. Vẫn là những quần áo đó, đóng gói cẩn thận giữa các lớp giấy: đồng phục học sinh, áo len thông dụng và quần jean, những chiếc áo sơ mi trang trọng, và bên dưới cùng là một chiếc váy mà Clary lần đầu tiên nhìn thấy đã nghĩ ngay là một chiếc váy cưới. Cô lấy nó ra. Bây giờ cô đã quen thuộc hơn với thế giới của những Thợ Săn Bóng Tối, cô nhận ra nó được may để làm gì.


Quần áo tang. Một chiếc váy màu trắng, đơn giản, và một chiếc áo khoác vừa sát người, với những chữ rune ẩn trên vải - và ở cổ áo, với một trang trí gần như không thể trông thấy được của những con chim.


Những con diệc. Clary đặt quần áo cẩn thận trên giường. Cô có thể tưởng tượng trong đầu, Amatis mặc bộ quần áo này khi Stephen Herondale ch.ết. Cẩn thận mặc áo, vuốt ve làn vải mịn, cài nút áo với tất cả thương tiếc dành cho một người đàn ông mà cô không còn được xem là vợ. Quần áo góa phụ cho một người đã không thể gọi chính mình là góa phụ.


"Clary?" Đó là mẹ cô, tựa ở cửa nhìn vào. Cô băng qua căn phòng "Oh. Cái gì đấy?", cô chạm vào vải của chiếc váy và thở dài. "Ôi, Amatis!"
"Cô ấy không bao giờ vượt qua được nỗi đau mất chú Stephen, phải không?" Clary hỏi.


"Đôi khi người ta không." Bàn tay của Jocelyn chuyển từ bộ quần áo sang vuốt mái tóc của Clary, làm cho nó nhanh chóng gọn gàng lại"Những người Nephilim chúng ta có xu hướng yêu rất cực đoan. Yêu một lần duy nhất, ch.ết vì tình yêu tan vỡ- Gia sư cũ của mẹ thường nói rằng trái tim của Nephilim giống như trái tim của thiên thần: chúng cảm thấy từng nỗi đau của con người, và không bao giờ chữa lành được".


"Nhưng mẹ đã làm được. Mẹ đã yêu Valentine, nhưng bây giờ mẹ yêu chú Luke. "


"Mẹ biết." Jocelyn nhìn xa xôi. "Mẹ đã không suy nghĩ thế nếu không sống trong thế giới của người thường lâu đến vậy. Mẹ bắt đầu nhận ra rằng đó không phải là cách đa số người ta suy nghĩ về tình yêu. Mẹ nhận ra rằng mẹ có thể có nó nhiều hơn một lần, rằng trái tim của mẹ có thể được chữa lành, rằng mẹ có thể yêu thương hơn và hơn nữa. Và mẹ luôn yêu thương Luke. Có thể mẹ đã không biết điều đó, nhưng mẹ đã luôn luôn yêu chú ấy" Jocelyn chỉ vào quần áo trên giường "Con nên mặc áo tang," cô nói. "Ngày mai."


Clary giật mình nói, "Mặc áo tang đến cuộc họp?"


"Các Thợ Săn Bóng Tối đã ch.ết hoặc bị biến đổi," Jocelyn nói. "Mỗi Thợ Săn Bóng Tối mất đi là một người con trai, anh, chị, em họ của một người nào đó. Nephilim là một gia đình. Một gia đình tuy lộn xộn, nhưng. . . "Cô chạm vào khuôn mặt con gái mình, biểu cảm của cô ẩn trong bóng tối. "Hãy ngủ một chút, Clary," cô nói. "Ngày mai sẽ là một ngày dài đấy."


Sau khi cánh cửa đóng lại sau lưng mẹ, Clary mặc chiếc áo ngủ và ngoan ngoãn trèo lên giường. Cô nhắm mắt lại và cố ngủ, nhưng giấc ngủ không đến. Hình ảnh tràn ngập sau mí mắt cô như pháo hoa: những thiên thần rơi xuống từ bầu trời; máu như vàng lỏng; Ithuriel bị xiềng xích với đôi mắt mù lòa, nói với cô bằng hình ảnh của những chữ rune Ngài đã cho cô thấy, các sứ mệnh và những giấc mơ của tương lai. Cô nhớ lại những giấc mơ của cô về anh trai mình với đôi cánh đen vấy máu, đi ngang qua mặt hồ đóng băng. . .


Cô ném cái khăn trải giường ra. Cô cảm thấy nóng và ngứa, quá căng thẳng để có một giấc ngủ. Sau khi ra khỏi giường, cô đi chân trần xuống tầng dưới để tìm kiếm một cốc nước. Phòng khách sáng mờ mờ, ngọn Đèn phù thủy đổ bóng xuống hành lang. Có tiếng thì thầm từ ngoài cửa. Ai đó đã thức giấc và nói chuyện trong nhà bếp. Clary di chuyển xuống hành lang một cách thận trọng, cho đến khi tiếng thì thầm bắt đầu rõ ràng hơn và quen thuộc. Đầu tiên, cô nhận ra giọng nói của mẹ đầy căng thẳng "Nhưng em không hiểu làm thế nào nó có thể có chiếc cốc," cô nói. "Em đã không nhìn thấy nó kể từ-kể từ khi Valentine lấy tất cả mọi thứ em sở hữu và trở về New York."


Luke nói: "Không phải Clary nói rằng Jonathan đã có nó?"
"Có, nhưng sau đó nó đã bị phá hủy cùng với Căn hộ tệ hại đó rồi, phải không?" Giọng nói của Jocelyn đã tăng âm lượng khi Clary chuyển đến đứng ở cửa nhà bếp. "Căn hộ với tất cả các quần áo Valentine đã mua cho em. Phòng khi em quay trở lại... "


Clary đứng im. Mẹ và chú Luke đang ngồi ở bàn bếp; mẹ cô gục đầu xuống một tay, và chú Luke đang vỗ về mẹ phía sau. Clary đã kể tất cả mọi thứ cho mẹ về Căn hộ, về việc Valentine đã duy trì nó với tất cả mọi thứ đồ dùng của Jocelyn, hy vọng rằng một ngày nào đó mẹ cô sẽ quay trở lại sống với ông ta. Mẹ cô đã lắng nghe một cách bình tĩnh, nhưng rõ ràng câu chuyện đã làm mẹ đau buồn nhiều hơn Clary tưởng.


"Anh ấy đã đi rồi, Jocelyn," Luke nói. "Anh biết nó có vẻ như không thật. Sự hiển hiện của Valentine luôn ảnh hưởng rộng khắp, ngay cả khi anh ấy không có ở đó. Nhưng anh ấy thực sự đã ch.ết. "


"Nhưng con trai em không thế" Jocelyn nói. "Anh biết không, em thường lấy hộp này ra và khóc mỗi năm vào ngày sinh nhật của nó. Đôi khi em mơ thấy một đứa bé có đôi mắt màu xanh lá cây, một đứa bé không bao giờ bị nhiễm độc máu quỷ, một đứa bé có thể cười, có thể yêu thương và là con người. Đó là đứa bé mà em đã khóc than cho nó, nhưng đứa bé ấy không bao giờ tồn tại" Lấy những đồ vật đó ra và khóc, Clary biết mẹ nói về cái hộp gì. Đó là một ký ức hoài niệm cho một cậu bé đã ch.ết, mặc dù nó vẫn còn sống. Chiếc hộp chứa lọn tóc của cậu bé, hình ảnh, và một chiếc giày nhỏ. Lần cuối cùng Clary nhìn thấy nó, nó nằm ở chỗ anh trai cô. Có lẽ là Valentine đã đưa nó cho hắn, mặc dù cô không bao giờ có thể hiểu được lý do tại sao Sebastian giữ nó. Hắn không phải là loại có tình cảm như vậy.


"Em sẽ phải nói với các Clave," Luke nói. "Nếu đó là một cái gì đó của Sebastian, họ sẽ muốn biết."
Clary cảm thấy dạ dày mình lạnh đi.


"Em ước gì em không phải làm điều đó," Jocelyn nói. "Em ước gì có thể ném toàn bộ những điều này vào lửa. Em ghét điều đó là lỗi của em", cô bật ra "Tất cả những điều em muốn là để bảo vệ Clary. Nhưng điều mà em sợ nhất cho Clary, cho chúng ta, là một người nào đó, có thể không được sống chỉ vì em." Giọng nói của Jocelyn đầy cay đắng. "em đã nên giết nó khi nó còn là một đứa bé," cô nói, và ngả người ra khỏi Luke. Nhờ đó Clary đã thấy những gì đặt trên bề mặt bàn bếp. Đó là chiếc hộp bạc, như cô từng nhớ. Nặng, có nắp đậy đơn giản, với các chữ đầu JC khắc vào một bên.


--- ------ ------


Mặt trời sáng lấp lánh trên những chiếc cổng mới phía trước Gard. Clary đoán những cái cũ đã bị phá hủy trong trận chiến trước đó. Trận chiến đã tàn phá khá nhiều Gard và làm cháy xém cây cỏ dọc theo sườn đồi. Đi qua Cổng cô có thể thấy Alicante phía dưới, mặt nước lung linh trong các kênh rạch, các tháp quỷ đứng sừng sững dưới ánh mặt trời trông long lanh như mica lấp lánh trong đá.


Gard đã tự mình hồi phục. Lửa đã không tàn phá được các bức tường đá hay những tòa tháp. Một bức tường vẫn bao quanh nó, và các Cổng mới đã được dựng lên, bằng những tinh thể Adamas cứng rắn, hình thành các tháp quỷ. Nó dường như đã được rèn bằng tay, những đường khắc uốn cong vào vòng tròn xung quanh biểu tượng của Hội đồng: bốn chữ C trong một hình vuông, tượng trưng cho Hội đồng, Covenant, Clave, và Lãnh Sự. Độ cong của mỗi chữ C ôm lấy một biểu tượng của từng thành viên Thế giới ngầm. Một mặt trăng lưỡi liềm cho Người Sói, một quyển sách phép cho các Pháp Sư, một mũi tên bằng đá lửa cho Tiên Tộc, và cho các Ma Cà Rồng là một ngôi sao.


Một ngôi sao. Cô đã không thể nghĩ ra bất cứ điều gì đó tượng trưng cho ma cà rồng. Máu? Răng nanh? Nhưng có một cái gì đó đơn giản và tao nhã của các vì sao. Đó là ánh sáng trong màn đêm, một màn đêm không bao giờ được chiếu sáng, và nó cô đơn theo cái cách những kẻ bất tử cô đơn.


Clary nhớ đến Simon với một cơn đau nhói. Cô đã kiệt sức sau một đêm ít ngủ và cạn kiệt cảm xúc. Nó làm cho cô cảm thấy như thể cô là trung tâm của hàng trăm ánh mắt thù địch. Đã có hàng chục Thợ Săn Bóng Tối vây quanh Cổng, hầu hết cô không quen. Nhiều người lén nhìn Jocelyn và chú Luke với ánh mắt bí mật; một số ít tiến đến chào đón họ, trong khi những người khác đứng lại nhìn tò mò. Jocelyn dường như đang nỗ lực hết mức để giữ bình tĩnh.


Nhiều Thợ Săn Bóng Tối khác đang đi tới con đường dọc theo Gard Hill. Clary nhẹ nhõm nhận ra nhà Lightwoods-Maryse ở phía trước, với Robert bên cạnh cô; Isabelle, Alec, và Jace phía sau. Họ mặc quần áo tang trắng. Maryse trông đặc biệt ảm đạm. Clary không thể không nhận thấy rằng cô và Robert đang đi cạnh nhau nhưng tách biệt, thậm chí bàn tay họ không chạm nhau.


Jace đã tách ra khỏi nhóm và chuyển qua phía cô. Những ánh mắt nhìn chằm chằm theo anh, mặc dù anh dường như không để ý. Anh nổi tiếng một cách kỳ lạ giữa các Nephilim-Con trai Valentine, lại không thực sự là con trai của hắn. Bị bắt cóc bởi Sebastian, được giải cứu bởi lưỡi gươm của thiên đàng. Clary cũng như những người gần gũi Jace biết hết những câu chuyện của anh. Nhưng những tin đồn phát triển như nấm sau mưa, luôn thêm mắm dặm muối.


". . . máu thiên thần. . . "
". . . sức mạnh đặc biệt. . . "
". . . nghe nói Valentine đã dạy anh ta những thủ đoạn. . . "
". . . lửa trong máu anh ấy. . . "
". . . không đúng cho Nephilim. . . "
Cô có thể nghe thấy tiếng thì thầm, thậm chí khi Jace đang di chuyển giữa họ.


Đó là một ngày mùa đông tươi sáng, lạnh nhưng đầy nắng. Ánh sáng dát vàng và bạc lên mái tóc anh khiến cô phải ngước nhìn khi anh bước đến bên cô ở cổng. "quần áo tang?", Anh nói, chạm vào tay áo của áo khoác của cô.
"Anh cũng đang mặc thế mà," cô chỉ ra.
"Anh không nghĩ rằng em cũng có"


"Amatis", cô nói. "Nghe này-em phải nói với anh vài điều"


Anh để cô kéo anh sang một bên. Clary kể lại cuộc trò chuyện về chiếc hộp mà cô đã nghe lỏm giữa mẹ và chú Luke. "Đó chắc chắn là chiếc hộp em nhớ. Đó là chiếc hộp mẹ có trong suốt thời gian em lớn lên, và chiếc hộp đã ở trong Căn hộ của Sebastian khi em ở đó. "


Jace lùa bàn tay vào mái tóc mình. "Anh nghĩ là có một cái gì đó," Anh nói. "Maryse nhận được tin nhắn từ mẹ của bà ấy sáng nay." Ánh mắt anh nhìn vào phía trong. "Sebastian đã biến đổi chị của chú Luke" Anh nói thêm. "Hắn cố ý làm điều đó, để làm tổn thương chú Luke và tổn thương mẹ của em thông qua Luke. Hắn ghét mẹ. Hắn chắc phải đến Alicante để bắt được Amatis, đêm đó chúng ta đã chiến đấu ở Burren. Hắn nhiều lần nói với anh rằng hắn sẽ làm điều đó, quay lại nơi chúng ta bị ràng buộc. Hắn nói hắn sẽ bắt cóc một Thợ Săn Bóng Tối từ Alicante, chỉ không nói là ai"


Clary gật đầu. Cô luôn cảm thấy lạ lùng khi nghe Jace nói về bản thể mà anh đã từng là, gã Jace, người là bạn của Sebastian, hơn cả bạn bè, là đồng minh của hắn. Cái Gã Jace người mang chính hình hài Jace của cô nhưng lại là một người khác hoàn toàn.


"Khả năng là hắn đã mang theo chiếc hộp, sau đó bỏ lại nó trong ngôi nhà của cô ấy," Jace thêm. "Hắn biết là gia đình em sẽ tìm thấy nó một ngày nào đó. Hắn để lại nó như một tin nhắn, hoặc một dấu hiệu"
"Đó là những gì Clave nghĩ à?" Clary hỏi.


"Đó là những gì anh nghĩ," Jace nói, tập trung vào cô. "Và em biết rằng cả hai chúng ta có thể hiểu Sebastian tốt hơn so với họ, mãi mãi như vậy. Họ không hiểu hắn ta chút nào cả. "


"Đó là may mắn của họ!" Những âm thanh của tiếng chuông vang vọng trong không khí, và các Cổng trượt mở. Clary và Jace gia nhập nhà Lightwoods, Luke, và Jocelyn trong dòng chảy của Các Thợ Săn Bóng Tối lướt qua Cổng. Họ đi qua các khu vườn bên ngoài pháo đài, lên các bậc thang, sau đó thông qua một loạt các cửa để vào một hành lang dài dẫn đến phòng Hội đồng.


Jia Penhallow, trong bộ áo choàng Lãnh sự, đứng ở lối vào phòng Hội đồng khi từng Thợ Săn Bóng Tối đi qua. Nó được xây dựng như một giảng đường: một nửa vòng tròn là của các băng ghế đối mặt với một bục hình chữ nhật lớn phía trước của căn phòng. Có hai dãy bục diễn giả trên đó, một cho Lãnh sự và một cho các Điều tr.a viên. Phía sau các bục diễn giả là hai cửa sổ lớn hình chữ nhật nhìn ra Alicante.


Clary chuyển đến ngồi với nhà Lightwoods và mẹ cô, trong khi Robert Lightwood tách ra khỏi họ và đi xuống lối đi trung tâm để đến vị trí của Điều tr.a viên. Trên bục, phía sau các bục diễn giả, là bốn cái ghế cao, mặt sau của mỗi ghế ghi một biểu tượng: cuốn sách phép thuật, mặt trăng, mũi tên, ngôi sao. Đó là những chiếc ghế cho thành viên Thế giới ngầm của Hội đồng. Chú Luke nhìn những chiếc ghế rồi ngồi xuống cạnh Jocelyn. Đây không phải là một cuộc họp Hội đồng đầy đủ, với đại diện Thế giới ngầm tham dự. Chú Luke không ở đây như một thành viên chính thức. Ở phía trước của ghế một cái bàn đã được dựng lên, phủ nhung màu xanh. Trên mặt nhung một cái gì đó dài và nhọn đang nằm, một cái gì đó lấp lánh trong ánh sáng từ cửa sổ. Thanh kiếm Thiên thần.


Clary liếc nhìn xung quanh. Phòng họp đã tràn ngập Các Thợ Săn Bóng Tối. Có một trong nhiều lối vào thông qua các Gard. Cô biết Westminster Abbey đã có một cái, tiếp theo là Sagrada Familia và Saint Basil the Blessed, nhưng sau đó chúng đã bị niêm phong khi Cổng dịch chuyển được phát minh. Cô không thể không tự hỏi về loại ma thuật giữ phòng Hội đồng khỏi chật chội. Cô nhìn nó có vẻ đầy người, nhưng vẫn còn nhiều chỗ chỗ trống khi Jia Penhallow bước lên sân khấu và vỗ tay mạnh.


"Hội đồng yêu cầu chú ý" cô nói.
Căn phòng im lặng một cách nhanh chóng; nhiều Thợ Săn Bóng Tối căng thẳng nhìn về phía trước. Tin đồn đã bay xung quanh như chim báo bão, và như có một luồng điện xuyên trong phòng, giữa những người tuyệt vọng chờ đợi thông tin.


"Bangkok, Buenos Aires, Oslo, Berlin, Moscow, Los Angeles," Jia nói. "đã bị tấn công nhanh chóng và bất ngờ, trước khi có các báo cáo tấn công, trước khi cảnh báo có thể được đưa ra. Các Thợ Săn Bóng Tối của các Mật Viện ở những thành phố này đã bị bắt và Biến đổi. Một vài người - đáng tiếc là rất ít- những người già hoặc rất trẻ đơn giản là bị giết ch.ết, chúng tôi đã hỏa táng thi thể họ, bổ sung vào danh sách các Thợ Săn Bóng Tối đã ra đi trong thành phố Câm Lặng"


Một giọng nói cất lên từ một trong những hàng ghế đầu. Đó là một người phụ nữ với mái tóc màu đen, trên má có một hình xăm cá koi ánh màu bạc lên làn da sẫm màu. Clary hiếm khi thấy Các Thợ Săn Bóng Tối có hình xăm ngoại trừ Ấn Ký, nhưng không phải là không có. "Cô nói bị biến đổi, cô nói với Jia. " không phải là bị giết?"


Jia miệng mím chặt. "Tôi không nói là bị giết", cô nói. "Tôi nói là Biến đổi". Chúng tôi nói về Endarkened-những Ác Quỉ Bóng đêm, kẻ mà Jonathan Morgenstern-hay hắn thích được gọi là Sebastian- biến đổi từ Nephilim bằng Cốc Địa Ngục. Mỗi Học Viện đã được thông báo về những gì đã xảy ra ở Burren. Chúng ta đã biết đến sự tồn tại của các Endarkened suốt thời gian qua, thậm chí kể cả những người không muốn tin điều đó cũng đã biết. "


Một tiếng rì rầm lan quanh phòng. Clary như nghe thấy rõ ràng trước mắt. Cô nhận thức được rằng vòng tay của Jace đang ôm mình, nhưng cô dường như nghe được tiếng gió thổi ở Burren, và nhìn thấy Các Thợ Săn Bóng Tối như mọc ra từ Cốc Địa Ngục đối mặt với Sebastian, các Ấn Ký của sách Xám phai dần trên làn da của họ. . . .


"Thợ Săn Bóng Tối không chống lại Thợ Săn Bóng Tối," một người đàn ông lớn tuổi ở một trong những hàng đầu tiên nói. Jace thì thầm vào tai cô rằng ông ta là người đứng đầu của Viện Reykjavík. "Điều đó là báng bổ."


"Điều đó là báng bổ," Jia đồng ý. "Sự báng bổ là tín ngưỡng của Sebastian Morgenstern. Cha hắn đã muốn thanh tẩy Thế Giới Ngầm. Sebastian thì muốn một cái gì đó rất khác biệt. Hắn muốn biến Nephilim thành tro bụi, và hắn muốn sử dụng chính Nephilim để làm điều đó. "


"Chắc chắn nếu hắn đã có thể biến Nephilim thành...thành quái vật, chúng ta cũng có thể tìm thấy một cách nào đó để biến họ trở lại," Nasreen Choudhury, người đứng đầu Viện Mumbai, vương giả trong chiếc sari trắng trang trí bằng những chữ rune nói. "Chúng ta không nên từ bỏ một cách dễ dàng những đồng đội của chúng ta."


"Thi thể của một trong những Endarkened đã được tìm thấy tại Berlin," Robert nói. "Hắn ta bị thương, có lẽ đã bị bỏ mặc cho ch.ết. Hiện giờ, các Tu Huynh Câm đang giải phẫu hắn ta để xem liệu họ có thể thu thập bất kỳ thông tin nào phục vụ cho việc chữa bệnh hay không"


"Endarkened nào?" Người phụ nữ với hình xăm cá koi hỏi "Tên trước khi anh ta bị Biến đổi là gì? Một cái tên của Thợ Săn Bóng Tối? "
"Amalric Kriegsmesser," Robert nói sau khi do dự một lát. "Gia đình anh ấy đã được báo tin"


Các Pháp Sư của Spiral Labyrinth cũng đang nghiên cứu việc chữa bệnh. Giọng nói thì thầm vô hướng của một Tu Huynh Câm vang vọng trong căn phòng. Clary nhận ra Tu Huynh Zachariah đứng khoanh tay gần bục cửa. Bên cạnh anh là Helen Blackthorn mặc quần áo tang trắng, nhìn đầy vẻ lo lắng.


"Bọn họ là những Pháp Sư," một giọng nói thô bạo khác vang lên "Chắc chắn họ sẽ không làm bất cứ đều gì tốt hơn so với các Tu Huynh của chúng ta"


"Không thể thẩm vấn Kriegsmesser được sao?" một phụ nữ cao lớn với mái tóc trắng cắt ngang "Hắn có thể biết động thái tiếp theo của Sebastian, hoặc thậm chí là một cách nào đó để chữa bệnh của mình"


Tu Huynh Zachariah nói "Amalric Kriegsmesser hầu như không có ý thức, bên cạnh đó, Hắn là nô lệ của Cốc Địa ngục. Cốc Địa ngục hoàn toàn kiểm soát hắn ta. Hắn không có ý chí riêng của mình và do đó không có ý chí để phá vỡ sự kiểm soát.


Người phụ nữ với hình xăm cá koi nói một lần nữa: "Có đúng là bây giờ Sebastian Morgenstern bất khả xâm phạm? Rằng hắn ta không thể bị giết? "


Lại một đợt sóng thì thầm trong phòng. Jia cao giọng "Như tôi đã nói, không có Nephilim nào sống sót từ các cuộc tấn công đầu tiên. Nhưng cuộc tấn công cuối cùng vào Học viện tại Los Angeles, có sáu người sống sót. Sáu trẻ em. "Cô quay lại. "Helen Blackthorn, vui lòng mang nhân chứng ra đây."


Clary thấy Helen gật đầu và biến mất qua một cửa phụ. Một lát sau, cô quay trở lại; cô đang đi chầm chậm, và một cách cẩn thận, đặt tay lên lưng của một cậu bé gầy gò với mái tóc nâu lượn sóng rối bù. Nó không quá mười hai tuổi . Clary nhận ra cậu ngay lập tức. Cô đã nhìn thấy cậu trong gian giữa của Học Viện vào lần đầu tiên cô gặp Helen, cổ tay của cậu được nắm chặt trong tay chị gái, hai bàn tay cậu phủ đầy sáp khi cậu chơi với dãy nến trang trí nội thất của nhà nguyện. Cậu có một nụ cười tinh quái và đôi mắt màu màu xanh lá u buồn giống như chị gái của mình.


Julian, Helen đã gọi cậu như thế. Cậu là em trai cô ấy.


Nhưng bây giờ nụ cười tinh quái đã biến mất. Cậu có vẻ mệt mỏi, dơ bẩn và sợ hãi. Cổ tay gầy nhẳng thò ra khỏi chiếc áo tang màu trắng có tay áo quá ngắn so với cậu. Tay cậu dẫn theo một cậu bé, có lẽ không quá ba tuổi, với những lọn tóc nâu rối bù; điều này dường như là một đặc điểm gia đình. Những đứa trẻ còn lại cũng mặc quần áo tang tương tự vậy. Sau Julian là một cô gái khoảng mười tuổi, tay cô siết chặt một cậu bé trạc tuổi. Tóc của cô gái màu nâu sẫm, cậu bé có mái tóc đen xõa gần như che khuất khuôn mặt. Clary đoán có thể chúng là một cặp song sinh khác trứng. Sau họ, đến một cô gái khoảng tám hay chín tuổi, khuôn mặt tròn trĩnh của cô nhợt nhạt giữa bím tóc nâu. Đấy là tất cả còn lại của nhà Blackthorns- trông hoang mang và sợ hãi. Ngoại trừ sự giận dữ và đau buồn lẫn lộn của Helen.


Những đau khổ trên khuôn mặt của họ khiến trái tim Clary như bị cắt. Cô nghĩ về sức mạnh của mình với những chữ rune, ước gì cô có thể tạo ra một chữ có thể xoa dịu các tổn thương. Có các chữ rune tang chế, nhưng chỉ để tôn vinh người ch.ết, trong cùng một cách mà chữ rune tình yêu tồn tại, như nhẫn cưới tượng trưng cho cam kết của tình yêu. Bạn không thể làm cho ai đó yêu bạn bằng một chữ rune, và bạn cũng không thể xoa dịu nỗi đau với chữ rune. Quá nhiều phép thuật, Clary nghĩ, nhưng không có cách gì để hàn gắn một trái tim tan vỡ.


"Julian Blackthorn," Jia Penhallow nói giọng nhẹ nhàng. "Hãy bước về phía trước"


Julian nuốt khan và gật đầu, chuyển đứa bé cậu đang giữ cho chị của mình. Cậu bước về phía trước, đôi mắt lướt nhanh lên bục. Cậu tìm kiếm chỗ của một người nào đó. Vai cậu bắt đầu sụp xuống khi một dáng người khác bước lên sân khấu. Một cô gái, cũng khoảng mười hai, với mái tóc vàng đen tối màu rủ xuống quanh vai. Cô mặc quần jean và áo T-shirt hơi rộng, đầu cô hơi cúi xuống, như thể cô không thể chịu được việc rất nhiều người đang nhìn cô. Rõ ràng là cô ấy không muốn ở đó, trên sân khấu hay có lẽ ngay cả ở Idris-nhưng thời điểm cậu nhìn thấy cô, Julian dường như dịu đi. Cái nhìn sợ hãi biến mất khỏi khuôn mặt cậu khi cô gái di chuyển đến đứng bên cạnh Helen, khuôn mặt của cô chùng xuống và rời xa đám đông.


"Julian," Jia nói cùng một giọng nhẹ nhàng "Cậu sẽ làm điều đó cho chúng tôi chứ? Cậu hãy nhấc thanh kiếm Thiên Thần lên? "


Clary ngồi thẳng dậy. Cô đã từng nhấc thanh kiếm Thiên Thần; cô đã cảm thấy sức nặng của nó. Cái lạnh như những móc câu ẩn sâu dưới da, kéo từng mảng sự thật ra khỏi người bạn. Bạn không thể nói dối trước thanh kiếm Thiên Thần. Nhưng sự thật, ngay cả một sự thật mà bạn muốn nói, sẽ rất đau đớn.


"Họ không thể," cô thì thầm. "Cậu ấy chỉ là một đứa trẻ"
"Cậu ấy là người lớn nhất trong những người thoát khỏi học viện Los Angeles," Jace nói dưới hơi thở của mình. "Họ không có sự lựa chọn nào khác"
Julian gật đầu, đôi vai gầy nhưng thẳng. "Tôi sẽ cầm nó."


Robert Lightwood đi ra phía sau bục giảng sau đó lại gần cái bàn. Ông nhấc thanh kiếm lên và quay trở lại đứng trước Julian. Sự tương phản giữa họ là gần như hài hước- người đàn ông to lớn, ngực rộng và cậu bé cao lêu nghêu với mái tóc hoang dã.


Julian đưa một bàn tay lên và cầm lấy thanh kiếm. Khi ngón tay của cậu chạm quanh chuôi kiếm cậu rùng mình. Một gợn đau đã nhanh chóng bị kìm lại. Cô gái tóc vàng đằng sau cậu tiến về phía trước, và Clary thoáng thấy cái nhìn trên khuôn mặt cô- một sự giận dữ thuần túy -trước khi Helen túm lấy cô và kéo cô trở lại.


Jia quỳ xuống. Đó là một cảnh tượng kỳ lạ, cậu bé với thanh kiếm, đứng một bên của Lãnh sự, áo choàng của cô trải rộng ra xung quanh, và bên kia là Điều tr.a Viên. "Julian," Jia nói, và mặc dù giọng cô đã hạ thấp, nó vẫn vang khắp nơi trong phòng Hội đồng. "Cháu có thể cho chúng ta biết ai cùng đứng ở đây với cháu ngày hôm nay?"


Giọng nói Julian rõ ràng "Cô, Các Điều tr.a Viên, Gia đình cháu- chị Helen, Tiberius, Livia, Drusilla, Tavvy, Octavian và người bạn tốt nhất của cháu, Emma Carstairs."
"Và tất cả họ đã ở cùng cháu khi Học Viện đã bị tấn công?"
Julian lắc đầu. "Không có Helen," Cậu nói. "Chị ấy đã ở đây."


"Cháu có thể cho chúng tôi biết những gì cháu đã thấy, Julian? Bất cứ điều gì? "


Julian nuốt khan. Cậu trông nhợt nhạt. Clary có thể tưởng tượng nỗi đau cậu đã cảm thấy, và sức nặng của thanh kiếm. "Đó là vào buổi chiều," Cậu nói. "Chúng cháu đang tập luyện trong phòng tập. Katerina đang luyện tập chúng cháu. Mark ngồi nhìn. Cha mẹ của Emma đi tuần trên bãi biển. Chúng cháu nhìn thấy một tia chớp sáng; Cháu nghĩ rằng nó là sét, hoặc pháo hoa. Nhưng, nó không phải. Katerina và Mark rời chúng cháu và đi xuống cầu thang. Họ nói với chúng cháu ở lại trong phòng tập. "


"Nhưng cháu đã không ở lại?", Jia nói.
"Chúng cháu có thể nghe thấy âm thanh của chiến đấu. Chúng cháu chia ra-Emma đi đón Drusilla và Octavian, và cháu đã đi đến văn phòng với Livia và Tiberius để gọi Clave. Chúng cháu đã phải trốn qua cửa chính để đến được đó. Khi đó, cháu đã thấy hắn ta. "
"Hắn ta?"


"Cháu biết hắn ta là một Thợ Săn Bóng Tối, nhưng không phải. Hắn mặc một chiếc áo choàng màu đỏ, phủ trong những chữ rune. "
"Những chữ rune gì?"


"Cháu không biết chúng, nhưng có điều gì đó không đúng. Chúng không giống như các chữ rune trong sách Xám. Nó làm cho cháu có cảm giác bị bệnh khi nhìn chúng. Và khi hắn đẩy mũ trùm đầu ra, hắn có mái tóc trắng, vì vậy lúc đầu cháu nghĩ rằng hắn đã già. Sau đó, cháu nhận ra đó là Sebastian Morgenstern. Hắn đang cầm một thanh kiếm."


"Cháu có thể mô tả thanh kiếm đó không?"


"Màu bạc, với một dãy các ngôi sao đen trên lưỡi và tay cầm. Hắn lấy nó ra và hắn ta... "hơi thở của Julian nghẹn lại, và Clary gần như có thể cảm thấy sự kinh hoàng của cậu khi hồi tưởng và giằng xé của cậu khi bị ép buộc phải nói ra, làm sống lại nó. Cô nghiêng người về phía trước, bàn tay cô nắm chặt, hầu như không nhận thức được rằng móng tay của cô cắm sâu vào lòng bàn tay. "Hắn giơ nó lên cổ của cha cháu", Julian tiếp tục "Có những người khác ở đó với Sebastian. Họ cũng mặc đồ đỏ "


"Các Thợ Săn Bóng Tối?" Jia nói.


"Cháu không biết." Hơi thở của Julian gấp gáp "Một số mặc áo choàng đen. Những người khác mặc đồ săn, nhưng màu đỏ. Cháu chưa bao giờ nhìn thấy đồ săn màu đỏ. Có một người phụ nữ, với mái tóc nâu, và bà ta đang cầm một cốc trông giống như Cốc Thiên Thần. Bà ta bắt cha cháu uống thứ gì đó trong cốc. Ông đã ngã xuống và thét lên. Cháu cũng có thể nghe thấy tiếng anh cháu thét "


"Anh nào?" Robert Lightwood hỏi.


"Mark", Julian nói. "Cháu đã nhìn thấy chúng bắt đầu di chuyển vào lối cửa chính, và Mark quay lại hét lên để bọn cháu chạy lên cầu thang và đi ra ngoài. Cháu chạy lên bậc cuối cùng, và khi cháu nhìn xuống, chúng đã bao quanh anh ấy.. "Julian phát ra một tiếng nôn ọe. "Và cha cháu, ông đã đứng lên, cũng với đôi mắt đen trống rỗng. Ông bắt đầu di chuyển về phía Mark giống như những kẻ khác, giống như cha không hề nhận biết anh ấy-"


Giọng nói của Julian vỡ vụn, ngay khi đó cô gái tóc vàng giật tay ra khỏi tay Helen và lao về phía trước, chắn mình giữa Julian và Lãnh sự.


"Emma!" Helen nói, dợm bước về phía trước, nhưng Jia chìa tay để giữ cô lại. Khuôn mặt Emma trắng bệch, cô thở hổn hển. Clary nghĩ rằng cô chưa bao giờ thấy sự tột cùng giận dữ chứa trong một hình hài nhỏ bé như vậy.


"Hãy để cậu ấy yên!" Emma hét lên, dang cánh tay rộng ra, như thể cô có thể bảo vệ Julian đằng sau cô, mặc dù cô trông thấp hơn cả một cái đầu. "Bà đang tr.a tấn cậu ấy! Hãy để cậu ấy yên! "


"Không sao đâu, Emma!" Julian nói, mặt cậu đã có thần sắc hơn, khi họ không còn đặt câu hỏi nữa "Họ phải làm điều đó."


Cô quay lại phía cậu. "Không. Tôi cũng có ở đấy. Tôi cũng nhìn thấy những gì đã xảy ra. Hãy làm điều đó với tôi" Cô giơ tay lên, như thể cầu xin đặt thanh kiếm lên cô "Tôi là người đâm vào tim Sebastian. Tôi là người đã nhìn thấy anh ta không ch.ết. Bà nên hỏi tôi! "


"Không," Julian bắt đầu, và Jia vẫn nhẹ nhàng:
"Emma, chúng tôi sẽ hỏi cháu tiếp theo. Chịu đựng Thanh kiếm sẽ đau đớn, nhưng vô hại"


"Dừng lại," Emma nói. "Chỉ cần dừng lại thôi" Và cô bước tới cạnh Julian, người đang cầm chặt thanh kiếm. Rõ ràng cậu không có ý định buông nó nó ra. Cậu lắc đầu với Emma, ngay cả khi cô đặt tay lên tay cậu, vì vậy cả hai cùng giữ thanh kiếm với nhau.


"Tôi đã đâm Sebastian," Emma nói, bằng một giọng nói vang vọng khắp căn phòng. "Hắn ta đã kéo con dao găm ra và cười. Hắn nói: "Thật đáng tiếc nếu không để mi sống. Sống để kể cho Clave rằng Lilith làm ta trở nên mạnh mẽ đến mức không tưởng thế nào. Có lẽ thanh kiếm Glorious có thể kết thúc cuộc sống của ta. Một điều đáng tiếc cho các Nephilim là họ không còn ân huệ để yêu cầu Thiên Đàng, và giờ đây không gì trong số các vũ khí chiến tranh nhỏ bé mà họ rèn từ Citadel Adamant có thể làm hại ta"


Clary rùng mình. Cô nghe thấy Sebastian qua từng lời nói của Emma, và gần như có thể nhìn thấy hắn, như hắn đang đứng trước mặt cô. Những tiếng xôn xao bùng nổ giữa các Clave, nhấn chìm tiếng Jace đứng cạnh nói với cô.
"Cô có chắc là cô không đâm chệch tim hắn không?" Robert hỏi, đôi lông mày đen nhíu lại.


Julian trả lời thay "Emma không đâm chệch mục tiêu bao giờ" cậu nói, giọng như vừa bị sỉ nhục.


"Tôi biết trái tim nằm ở đâu," Emma nói, bước lại gần Julian và lia một cái nhìn tức giận -hơn cả sự tức giận, đó là một cái nhìn đau đớn- đến Lãnh sự và các Điều tr.a Viên. "Nhưng tôi không nghĩ các người biết."


Giọng nói của cô đầy phẫn nộ, cô lảo đảo chạy xuống khỏi bục, gần như thúc khuỷu tay của mình vào Robert khi lách qua. Cô biến mất qua cánh cửa mà trước đó cô đã đi vào, và Clary nghe hơi thở của cô rít qua kẽ răng- Không ai theo sau cô ấy? Julian rõ ràng muốn đi theo, nhưng cậu bị kẹt giữa Lãnh sự và các Điều tr.a Viên, mang gánh nặng của Thanh kiếm Thiên thần, cậu không thể bỏ đi. Helen nhìn theo cô một cách đau khổ, cánh tay cô ôm cậu bé nhỏ tuổi nhất, Tavvy.


Clary chạy theo cô. Mẹ cô với tay ngăn lại, nhưng cô đã chạy xuống lối đi dốc giữa các hàng ghế. Lối đi ngoặt sang các bậc thang bằng gỗ; Clary nhảy lóc cóc xuống những bậc thang, băng qua Lãnh sự và Điều tr.a Viên, qua Helen đến cánh cửa phía sau Emma.


Cô gần như xô phải Aline, người đang lởn vởn gần cửa lớn rình xem những gì đang xảy ra trong phòng Hội đồng. Aline cau có. Nhưng vẻ cau có biến ngay khi cô nhìn thấy Clary, và thay thế bằng một cái nhìn ngạc nhiên "Cậu đang làm gì thế?"
"Cô bé" Clary nói không kịp thở. "Emma. Nó chạy lại đây. "


"Tớ biết. Tớ đã cố gắng để ngăn nó lại, nhưng cô bé vùng ra khỏi tớ. Nó chỉ. . . "Aline thở dài và liếc nhìn vào phòng Hội đồng, nơi Jia đã bắt đầu thẩm vấn Julian trở lại "Thật là một giai đoạn khó khăn cho họ, Helen và những người khác. Cậu biết đấy, mẹ của họ đã qua đời vài năm trước. Bây giờ, tất cả những gì họ còn lại chỉ là một người chú ở London. "


"Điều đó có nghĩa là họ sẽ chuyển những đứa trẻ đấy đến London? Cậu biết đấy, khi tất cả những điều này kết thúc? "Clary nói.


Aline lắc đầu. "Chú của họ được bổ nhiệm làm lãnh đạo cấp cao của Học Viện Los Angeles. Tớ hy vọng rằng ông ấy sẽ nhận nuôi mấy đứa trẻ và dạy dỗ chúng. Tớ không biết ông ấy đã đồng ý chưa. Ông ấy có lẽ đang bị sốc. Ý tớ là, ông ấy đã mất cháu trai, em ruột ông ấy- Andrew Blackthorn không ch.ết, nhưng tình trạng ông ta cũng chẳng tốt gì. Nói cách khác, còn tồi tệ hơn "Giọng của cô đầy cay đắng.


"Tớ biết," Clary nói. "Tớ biết chính xác điều đó là như thế nào."


Aline nhìn cô thân mật hơn. "Tớ không nghi ngờ việc cậu biết điều đó," cô nói. "Chỉ là-Helen. Tớ ước là tớ có thể làm gì đấy nhiều hơn cho cô ấy. Cô ấy dằn vặt mình với cảm giác tội lỗi là cô ấy đã ở đây với tớ chứ không phải ở Los Angeles khi Học Viện bị tấn công. Và mặc dù cô ấy đang cố gắng nỗ lực, nhưng cô ấy không thể là một người mẹ cho tất cả những đứa trẻ này. Chú của họ chưa đến, và sau đó có Emma, Angel giúp cô ấy. Cô ấy thậm chí không có một mẩu vụn còn lại của gia đình... "


"Tớ muốn nói chuyện với Emma. "
Aline nhét một lọn tóc ra sau tai; chiếc nhẫn nhà Blackthorn lung linh trên tay phải của cô. "Con bé không nói chuyện với bất cứ ai trừ Julian."
"Hãy để tớ thử," Clary thúc giục. "Làm ơn."
Aline nhìn vào biểu hiện quyết tâm trên khuôn mặt của Clary và thở dài. "Ở ngoài sảnh, phòng đầu tiên bên trái."


Sảnh lớn vòng phía sau phòng Hội đồng. Clary có thể nghe thấy tiếng của Các Thợ Săn Bóng Tối nhỏ dần khi cô bước đi. Những bức tường đá mịn, lót bằng những tấm thảm trên đó miêu tả những cảnh vinh quang khác nhau trong lịch sử của Thợ Săn Bóng Tối. Cánh cửa đầu tiên bên trái làm bằng gỗ, rất phẳng. Nó hé mở, nhưng cô vẫn gõ nhẹ trước khi bước vào để không gây bất ngờ cho bất cứ người nào bên trong.


Đó là một căn phòng đơn giản, với ốp tường bằng gỗ và một đống ghế lắp ráp thô sơ. Nó làm cho Clary thấy giống như một phòng chờ trong bệnh viện. Nó có bầu không khí nặng nề, là nơi mà mọi người trải qua sự lo lắng và đau buồn của họ trong khung cảnh xa lạ vây quanh.


Trong góc phòng có một chiếc ghế tựa vào tường, và trên ghế là Emma. Từ khoảng cách xa, cô nhìn nhỏ hơn bình thường. Cô chỉ mặc một chiếc T-shirt ngắn tay và trên cánh tay trần của cô là các Ấn Ký, chữ rune Voyance trên trái tay - như vậy, cô cũng thuận tay trái giống Jace. Bàn tay cô để lên chuôi của một đoản kiếm tuốt trần đặt trên đùi. Khi đến gần Clary có thể thấy mái tóc của cô vàng nhạt, nhưng rối bời và sậm màu vì bẩn. Từ giữa đám tóc rối cô gái trừng mắt lên nhìn Clary ngang ngược.


"Gì đây?", Cô nói. "Cô muốn gì?"
"Không có gì," Clary nói, đẩy cửa đóng lại sau lưng cô. "Tôi chỉ muốn nói chuyện với em"
Emma nheo mắt nghi ngờ. "Cô muốn sử dụng thanh kiếm Thiên thần với tôi? Thẩm vấn tôi? "


"Không đâu. Tôi đã từng bị sử dụng, thật là khủng khiếp. Tôi rất tiếc về việc họ đang sử dụng thanh kiếm trên người bạn của em. Tôi nghĩ rằng họ nên tìm cách khác. "
"Tôi nghĩ rằng họ nên tin tưởng anh ấy" Emma nói. "Julian không nói dối." Cô nhìn Clary một cách thách thức nếu như cô dám không đồng ý.


"Tất nhiên cậu ấy không nói dối," Clary nói, và bước vào giữa phòng, cô cảm thấy như thể cô đang cố gắng không đe doạ một loại sinh vật hoang dã trong rừng. "Julian là người bạn tốt nhất của em có phải không?"
Emma gật đầu.
"Người bạn tốt nhất của tôi cũng là một chàng trai. Tên là Simon. "


"Vậy anh ta đâu?" Đôi mắt của Emma liếc đằng sau Clary, như thể cô mong Simon xuất hiện bất thình lình.
"Anh ấy ở New York," Clary nói. "Tôi nhớ cậu ấy rất nhiều."


Emma trông như thể điều này có ý nghĩa rất lớn. "Julian đã đến New York một lần," cô nói. "Tôi đã nhớ cậu ấy ghê lắm, thế nên khi cậu ấy trở về, tôi bắt cậu ấy hứa sẽ không đi bất cứ nơi nào mà không có tôi một lần nữa."


Clary mỉm cười, và tiến gần hơn với Emma. "Thanh kiếm của em rất đẹp," cô nói, chỉ vào lưỡi kiếm ngang đùi của cô gái.


Biểu hiện của Emma thoáng chùng xuống. Cô chạm vào lưỡi kiếm, được khắc một dãy những chiếc lá và chữ rune tinh tế. Đốc kiếm bằng vàng, và trên lưỡi kiếm được khắc chữ: Ta-Cortana, cùng chất thép và tinh khí như Joyeuse, Ardèche và Durendal. "Đó là của cha tôi. Nó được truyền qua nhiều thế hệ của gia đình Carstairs. Nó là một thanh kiếm nổi tiếng, "cô nói thêm tự hào. "Nó đã được rèn từ rất lâu đời."


"Cùng chất thép và tinh khí như Joyeuse, Ardèche và Durendal." Clary nói. "Những thanh kiếm đó đều nổi tiếng. Em có biết ai sở hữu những thanh kiếm nổi tiếng đó không?"
"Ai?"
"Những người anh hùng", Clary nói, quỳ xuống trên mặt đất vì vậy cô có thể nhìn lên khuôn mặt của cô gái.


Emma cau có. "Tôi không phải là một anh hùng," cô nói. "Tôi đã không làm bất cứ điều gì để cứu cha Julian, hoặc Mark."
"Tôi rất tiếc" Clary nói. "Tôi biết cảm thấy thế nào khi đứng nhìn người mà em quan tâm biến thành Ác Quỉ. Như biến đổi thành một người khác. "


Nhưng Emma lắc đầu. "Mark đã không bị biến thành Ác Quỉ. Anh ấy bị bắt đi "
Clary cau mày. "Bắt đi?"


"Họ không muốn anh ấy uống Cốc Địa Ngục vì dòng máu Tiên tộc của anh ấy" Emma nói. Clary nhớ lại Alec nói rằng có một người thuộc Tiên tộc trong phả hệ gia đình nhà Blackthorn. Như đoán được câu hỏi tiếp theo của Clary, Emma nói một cách mệt mỏi, "Chỉ có Mark và Helen có dòng máu Tiên tộc. Họ có cùng một mẹ, nhưng bà ấy để họ lại cho ông Blackthorn khi họ còn nhỏ. Julian và những người còn lại có một người mẹ khác"


"Oh," Clary nói, không muốn ép quá nặng nề, không muốn cô gái bị tổn thương này nghĩ rằng cô cũng chỉ là một người xem Emma không hơn là một nguồn giải đáp cho các câu hỏi. "Tôi biết Helen. Liệu Mark trông có giống cô ấy? "


"Vâng, Helen và Mark có tai hơi nhọn, mái tóc sáng màu. Không ai trong số những người còn lại của nhà Blackthorns tóc vàng hoe. Tất cả họ đều có mái tóc nâu trừ Ty, và không ai biết lý do tại sao cậu lại có mái tóc màu đen. Livvy cũng không, dù cô ấy là chị song sinh của cậu ấy" Một chút màu sắc sinh động trở lại trên gương mặt của Emma. rõ ràng cô thích nói chuyện về nhà Blackthorns.


"Vì vậy, họ không muốn Mark uống từ chiếc cốc?" Clary nói. Cá nhân cô rất ngạc nhiên việc Sebastian chú ý cách này hay cách khác. Hắn chưa bao giờ có nỗi ám ảnh với Thế Giới Ngầm như Valentine, mặc dù điều đó không có nghĩa là hắn thích họ. "Có lẽ nó không có tác dụng nếu bạn có dòng máu Thế Giới Ngầm"


"Có lẽ," Emma nói. Clary đưa tay đặt lên một tay của Emma. Cô sợ phải nghe câu trả lời nhưng không kìm được câu hỏi. "Hắn không biến đổi cha mẹ của em, phải không?"


"KhôngEmma nói, và bây giờ giọng cô run lên. "Họ đã ch.ết. Họ đã không ở Học Viện; họ đang điều tr.a báo cáo về hoạt động của bọn quỷ. Thân thể của họ trôi dạt vào bãi biển sau vụ tấn công. Lý ra em đã đi với họ, nhưng em lại muốn ở lại Học Viện. Em muốn tập luyện với Jules. Nếu em đi với họ... "


"Nếu em đi, em cũng sẽ ch.ết" Clary nói.
"Sao chị biết được?" Emma hỏi, nhưng có một cái gì đó trong mắt cô đã muốn tin điều đó.


"Chị có thể nhìn thấy em là một Thợ Săn Bóng Tối tài giỏi" Clary nói. "Chị nhìn những Ân Ký của em. Chị nhìn những vết sẹo của em. Và cái cách em cầm thanh kiếm. Nhìn em, chị có thể tưởng tượng ra cha mẹ của em tài giỏi thế nào. Và cái gì có thể giết ch.ết cả hai không phải là một cái gì đó dễ dàng để em có thể cứu họ " Cô chạm nhẹ vào thanh kiếm "Anh hùng không phải luôn luôn là những kẻ giành chiến thắng," cô nói. "Đôi khi, họ là những người thua cuộc. Nhưng họ vẫn tiếp tục chiến đấu, họ sẽ trở lại. Họ không từ bỏ. Đó là những gì làm cho họ thành anh hùng. "


Emma hít một hơi thở run rẩy, có một tiếng gõ nhẹ ngoài cửa. Clary xoay nửa người lại khi nó mở ra, để ánh sáng từ hành lang bên ngoài tràn vào. Là Jace. Anh bắt gặp ánh mắt của cô và mỉm cười, hơi nghiêng người ở ngưỡng cửa. Mái tóc anh vàng sậm, trong khi đôi mắt anh sáng màu hơn. Clary đôi khi nghĩ cô có thể nhìn thấy ngọn lửa bên trong anh, thắp sáng ánh mắt, làn da và tĩnh mạch của anh. Nó chuyển động ngay dưới lớp bề mặt. "Clary," Anh nói.


Clary nghĩ cô nghe thấy một tiếng rít nhỏ từ phía sau cô. Emma đang nắm chặt thanh kiếm của mình, nhìn giữa Clary và Jace với đôi mắt mở lớn.
"Cuộc họp Hội đồng kết thúc" anh nói. "Và anh không nghĩ được bất kỳ lý do gì để Jia chào mừng việc em chạy đến đây."
"Vậy sao?, em gặp rắc rối?," Clary nói.


"Cũng như thường lệ mà," Giọng Jace châm chọc, nhưng nụ cười của anh không có vẻ gì châm chọc. "Chúng ta chuẩn bị đi. Em sẵn sàng chưa? "
Cô lắc đầu. "Em sẽ gặp mọi người tại nhà. Mọi người có thể thuật lại những gì đã xảy ra sau đó tại Hội đồng cho em "


Anh do dự "Hãy để Aline hay Helen đi với em," cuối cùng anh nói. "Nhà của Lãnh sự cách nhà của Điều tr.a Viên một đoạn" Anh kéo khóa áo khoác lên và ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Clary quay lại với Emma, người vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô.
"Em biết Jace Lightwood" Emma nói.
"Em... gì cơ?"


"Anh ấy rất nổi tiếng," Emma nói, rõ ràng là ngạc nhiên "Anh ấy là Thợ Săn Bóng Tối tốt nhất. Người giỏi nhất. "
"Anh ấy là bạn của chị," Clary nói, để ý rằng cuộc đối thoại đã xoay chuyển một cách bất ngờ.
Emma nhìn cô một cách trịnh trọng "Anh ấy là bạn trai của chị."
"Làm sao em..."


"Em thấy cách anh ấy nhìn chị," Emma nói, "và dù sao thì mọi người đều biết Jace Lightwood có một cô bạn gái và cô ấy là Clary Fairchild. Tại sao trước đó chị không cho em biết tên của chị? "
"Chị đã nghĩ rằng em không biết điều đó," Clary nói, quay cuồng.


"Em không ngốc," Emma nói, với một vẻ hơi phật lòng làm Clary đứng thẳng lên một cách nhanh chóng trước khi cô có thể cười.


"Đúng, em không ngốc. Em thực sự thông minh, "Clary nói. "Và chị rất vui vì em biết chị là ai. Bởi vì chị muốn em hiểu rằng em có thể đến nói chuyện với chị bất cứ lúc nào. Không chỉ là những gì đã xảy ra tại Học Viện- mà về bất cứ điều gì em muốn. Và em cũng có thể nói chuyện với Jace. Em có cần biết nơi để tìm bọn chị? "


Emma lắc đầu. "Không," cô nói giọng dịu lại "Em biết nhà của Điều tr.a Viên ở đâu."
"Được rồi." Clary khoanh tay lại, chủ yếu là để giữ cho mình khỏi vươn ra và ôm lấy cô bé. Cô không nghĩ rằng Emma sẽ cảm kích về điều đó. Clary quay về phía cửa.


"Nếu chị là bạn gái của Jace Lightwood, chị nên có một thanh kiếm tốt hơn," Emma đột nhiên nói, và Clary liếc nhìn lưỡi kiếm cô đeo sáng nay. Một thanh kiếm cũ mà cô đã đóng gói với đồ đạc của cô từ New York.
Cô chạm vào chuôi kiếm. "Cái này không tốt à?"
Emma lắc đầu. "Không tốt chút nào"


Giọng cô bé đầy vẻ nghiêm trọng khiến Clary mỉm cười. "Cảm ơn lời khuyên của em"






Truyện liên quan