Chương 7

Maia nhìn cánh cửa căn hộ bị đập toang của Jordan mở ra và anh chạy vào trong, suýt trượt trên sàn gỗ trơn cứng. "Có gì mới không?", Anh hỏi.


Cô lắc đầu. Khuôn mặt anh sầm xuống. Sau khi họ giết bọn Endarkened-Ác Quỉ Bóng Đêm, cô đã gọi cho đội Dọn Dẹp đến giúp họ xử lý sự lộn xộn. Không giống như quỷ, bọn Endarkened không bị bay hơn khi bạn giết họ. Cô đã yêu cầu họ xử lý. Thông thường họ sẽ triệu tập các Thợ Săn Bóng Tối và các Tu Huynh Câm, nhưng giờ đây các cánh cửa đến Học Viện và thành phố Xương đã bị đóng. Thay vào đó, Bat và phần còn lại của Đội Dọn Dẹp xuất hiện với một chiếc túi đựng các thi thể, trong khi Jordan vẫn còn chảy máu từ cuộc chiến với các Endarkened, đi tìm Simon.


Anh đã không quay lại trong nhiều giờ. Khi Anh quay lại, cái nhìn trong đôi mắt của anh đã nói với Maia toàn bộ câu chuyện. Anh đã tìm thấy điện thoại của Simon bị đập vỡ thành từng mảnh, rơi ở dưới cùng của cầu thang thoát hiểm như một sự lưu ý nhạo báng. Nếu không thì không có dấu hiệu nào còn lại của Simon cả.


Tất nhiên sau đó không ai có thể ngủ được. Maia đã quay trở lại trụ sở của Bầy với Bat, người đã hứa với một chút ngập ngừng, rằng anh sẽ nói với các Người sói khác để tìm Simon, và thử (nhấn mạnh vào thử) liên lạc với các Thợ Săn Bóng Tối ở Alicante. Có những đường dây đặc biệt đến thủ phủ của các Thợ Săn Bóng Tối, đường dây mà chỉ có những người đứng đầu của các Bầy (dùng cho người sói) và Gia tộc (dùng cho Ma cà rồng) mới có thể sử dụng.


Maia đã trở về căn hộ của Jordan vào lúc bình minh, tuyệt vọng và kiệt sức. Cô đang đứng trong nhà bếp khi anh bước vào, một chiếc khăn giấy ướt ép lên trán cô. Cô lấy nó ra khi Jordan nhìn cô, và cảm thấy nước chảy xuống khuôn mặt của cô giống như nước mắt. "Không," cô nói. "Không có tin tức gì cả."


Jordan đấm mạnh vào tường. Anh chỉ mặc một T-shirt ngắn tay, và các hình vẽ Upanishads (triết học Ấn độ giáo) bằng mực nhìn mơ hồ xung quanh bắp tay. Tóc anh ướt đẫm mồ hôi, dán vào trán, và có một đường màu đỏ trên cổ, nơi dây đeo vũ khí của anh cắt vào da. Anh nhìn khổ sở. "anh không thể tin việc này," Anh nói cho những gì Maia đã cảm thấy triệu lần. "Anh đã mất anh ấy. Anh chịu trách nhiệm về anh ấy, và anh ...ch.ết tiệt... đã mất anh ấy. "




"Đó không phải là lỗi của anh" Cô biết nó sẽ không làm cho anh cảm thấy tốt hơn, nhưng cô không thể không nói ra. "Hãy nhìn xem, anh không thể chống lại tất cả các Ma cà rồng và bọn xấu trong khu vực được, và các Pháp Quan cũng không yêu cầu anh phải cố hết sức. Khi Simon mất Ấn Ký, anh đã yêu cầu họ hỗ trợ, phải không? Và họ đã không gửi bất cứ ai đến. Anh đã làm tất cả những gì có thể rồi. "


Jordan nhìn xuống tay, và thì thầm cái gì đó dưới hơi thở dài. "Anh làm không đủ tốt." Maia biết cô nên đi về phía anh, đưa tay ôm lấy anh, an ủi anh. Nói cho anh nghe rằng anh không có lỗi.


Nhưng cô không thể. Sức nặng của tội lỗi như thanh sắt đè nặng lên ngực làm những lời nói nghẹn trong cổ họng cô. Nó đã xảy ra như thế cả tuần nay. Jordan, em phải nói với anh điều này.... Jordan, em phải nói... Jordan, em...
Jordan...


Âm thanh của một tiếng chuông điện thoại cắt đứt sự im lặng giữa họ. Gần như điên cuồng Jordan xộc tay vào túi và giật điện thoại di động ra; anh lật mở nắp điện thoại và đưa lên tai "Xin chào?"


Maia nhìn anh, nghiêng người về phía trước đến mức quầy bar cắt vào lồng ngực cô. Cô chỉ có thể nghe thấy tiếng thì thầm ở đầu bên kia của điện thoại, mặc dù Jordan gần như hét lên vì thiếu kiên nhẫn. Khi Jordan đóng điện thoại và nhìn qua cô, một tia hy vọng ánh trong mắt anh. "Đó là Teal Waxelbaum, người đứng thứ hai trong Vệ Đoàn" Anh nói. "Họ muốn anh quay về trụ sở ngay. Anh nghĩ rằng họ sẽ giúp tìm Simon. Em sẽ cùng đi? Nếu chúng ta đi ngay bây giờ, chúng ta sẽ đến đó vào buổi trưa. "


Có một lời cầu xin trong giọng nói của anh dưới áp lực lo lắng về Simon. Anh ấy không ngốc, Maia nghĩ. Anh ấy biết có cái gì đó không ổn. Anh ấy biết...
Cô hít một hơi thật sâu. Những từ ngữ chen chúc trong cổ họng cô-Jordan, chúng ta phải nói về điều đó- nhưng cô nén chúng xuống. Hiện giờ Simon là ưu tiên số một.


"Tất nhiên," cô nói. "Tất nhiên em sẽ đi cùng"
------


Điều đầu tiên Simon nhìn thấy là giấy dán tường, hơi lỗi thời nhưng không đến nỗi xấu. Bong tróc và có vấn đề nấm mốc nghiêm trọng. Nhưng nói chung, đó không phải là điều tồi tệ nhất mà cậu từng thấy khi mở mắt. Cậu chớp mắt một lần hoặc hai lần mới định thần nhìn các đường sọc dày cắt dọc những hoa văn trang trí. Phải mất mấy giây để nhận ra rằng những đường sọc đó, trên thực tế, là những thanh sắt. Cậu đang ở trong một cái lồng.


Cậu nhanh chóng xoay lưng của mình và đứng lên, không nhằm kiểm tr.a xem cái lồng ấy cao bao nhiêu nhưng đầu cậu đã đụng vào các thanh trên đầu cùng. Cú chạm kéo cái nhìn của cậu xuống khi ấy cậu thốt lên tiếng nguyền rủa.
Cậu đã nhìn thấy bản thân mình.


Cậu đang mặc một cái áo sơ mi trắng, mềm chảy, tay phồng. Ðiều đáng ngại hơn là thực tế cậu cũng đang được mặc một chiếc quần da bó rất chặt.
Rất chặt chẽ.
Rất da.
Simon nhìn xuống chính mình và thấy tất cả. Chiếc áo sơ mi xếp nếp, cổ sâu hình chữ V, lộ ngực và chiếc quần da chật ních.


"Thật là kỳ lạ" cậu nói sau một lúc, "bất cứ khi nào mình nghĩ mình đã vượt qua những điều khủng khiếp nhất thì mình luôn luôn sai là thế nào nhỉ."


Như thể đúng lúc đấy cánh cửa mở ra, và một bóng người nhỏ bé vội vã vào phòng. Một bóng đen đóng cửa ngay lập tức sau lưng cô, với tốc độ nhanh như kiểu điệp viên bí mật.
Cô nhón chân lên lồng và ép khuôn mặt của cô giữa hai thanh nan "Siiimon," cô thì thào.
Maureen.


Bình thường Simon sẽ cố gắng yêu cầu cô giúp cậu thoát ra, hoặc tìm chìa khóa giúp cậu nhưng một cái gì đó trong sự xuất hiện của Maureen nói với cậu rằng điều đó là vô ích. Đặc biệt là, cái vương miện xương cô đang đội. Xương ngón tay. Cũng có thể là xương ngón chân. Và chiếc vương miện xương được gắn đá quí-hoặc cái gì đấy tương tự, lóa mắt. Tiếp đó là một cái áo choàng te tua pha trộn giữa màu hồng và xám bóng bẩy, phồng ra ở hai bên hông trong một phong cách làm cậu nhớ đến những bộ phim cổ trang trong thế kỷ thứ mười tám. Nó không phải là loại trang phục gợi lên sự tin tưởng.


"Ờ...chào.. Maureen," Cậu nói một cách thận trọng.
Maureen mỉm cười và áp mặt mình sát hơn vào khe lồng.


"Anh có thích trang phục của anh không?" Cô hỏi. "Em còn một vài bộ khác cho anh. Em chuẩn bị cho anh một cái áo choàng, váy Ê-cốt và đủ các kiểu khác, nhưng em muốn anh mặc bộ này đầu tiên. Em cũng đã trang điểm cho anh. Em làm hết đó! "


Simon không cần một chiếc gương cũng biết cậu đã được kẻ mắt. Nhận thức đầy đủ và ngay lập tức.
"Maureen-"
"Em đang làm cho anh một cái vòng cổ," cô cắt ngang "Em muốn anh có nhiều trang sức hơn. Em muốn anh đeo nhiều vòng đeo tay hơn. Em muốn có cái gì đó quanh cổ tay anh"
"Maureen, anh đang ở đâu vậy?"


"Anh đang ở với em."
"OK. Vậy chúng ta đang ở đâu? "
" Khách sạn, Khách sạn, khách sạn. . . "
Khách sạn Dumort. Ít nhất điều này mang lại một khái niệm.
"Được rồi," Cậu nói. "Và tại sao anh lại. . . ở trong lồng? "


Maureen bắt đầu ngâm nga một bài hát cho riêng mình và đưa tay của mình dọc theo các thanh lồng, dường như lạc trong thế giới riêng của mình.
"Cùng với nhau, cùng nhau, cùng nhau. . . bây giờ chúng ta lại cùng bên nhau. Anh và em. Simon và Maureen. Cuối cùng... "
"Maureen..."


"Đây sẽ là căn phòng của anh," cô nói. "Và một khi anh đã sẵn sàng, anh có thể đi ra. Em đã có mọi thứ cho anh. Em có một chiếc giường. Và những thứ khác. Một số ghế. Những điều anh sẽ thích. Và ban nhạc có thể chơi! "
Cô xoay người, gần như mất thăng bằng theo trọng lượng kỳ lạ của chiếc váy.


Simon cảm thấy cậu có lẽ nên lựa chọn từ ngữ tiếp theo của mình một cách rất cẩn thận. Cậu biết cậu có một giọng nói êm dịu. Cậu cần thêm một chút biểu lộ tình cảm. Để xoa dịu.
"Maureen. . . em biết là. . . anh thích em. . . "
Maureen dừng quay và nắm chặt thanh sắt một lần nữa.


"Anh chỉ cần thời gian," cô nói với một sự tử tế đáng sợ "Chỉ cần thời gian. Anh sẽ học cách. Rồi anh sẽ yêu em. Chúng ta sẽ cùng nhau mãi mãi. Và chúng ta sẽ đặt ra luật lệ. Anh và em. Chúng ta sẽ cai trị vương quốc. Bây giờ em là Nữ hoàng. "
"Nữ hoàng?"


"Nữ hoàng. Nữ hoàng Maureen. Nữ hoàng Maureen của đêm. Nữ hoàng Maureen của bóng tối. Nữ hoàng Maureen. Nữ hoàng Maureen. Nữ hoàng Maureen của cái ch.ết. "


Cô lấy một cây nến bị đốt cháy trong một hốc nhỏ trên tường và đột nhiên chọc nó giữa các thanh sắt hướng về Simon. Cô nghiêng nó rất nhẹ, và mỉm cười khi sáp trắng rơi như những giọt nước mắt xuống thảm màu đỏ mục nát trên sàn nhà. Cô cắn môi dưới một cách tập trung, xoay cổ tay nhẹ nhàng, gom những giọt sáp với nhau.


"Em đang. . . là một Nữ hoàng?" Simon nói yếu ớt. Anh biết Maureen là Gia chủ mới của gia tộc Ma cà rồng ở New York. Cô đã giết Camille, sau đó thay vị trí của cô ta. Nhưng thường lãnh đạo gia tộc Ma cà rồng không được gọi là Vua hoặc Nữ hoàng. Họ mặc quần áo bình thường, như kiểu Raphael mặc, không phải kiểu phục trang diêm dúa thế này. Họ là những nhân vật quan trọng trong cộng đồng Những đứa trẻ bóng đêm.


Nhưng Maureen, tất nhiên phải khác. Maureen vẫn là một đứa trẻ, một đứa trẻ undead. Simon nhớ chiếc lồng ấp bảy sắc cầu vồng của cô, giọng nói nhỏ như tiếng thở của cô, đôi mắt to của cô. Cô là một cô gái nhỏ với tất cả sự ngây thơ của một cô bé khi Simon cắn cô, khi Camille và Lilith biến đổi cô, tiêm sự độc ác vào tĩnh mạch của cô, biến tất cả những sự ngây thơ của cô trở thành điên loạn.


Đó là lỗi của cậu, Simon biết. Nếu Maureen không biết cậu, nếu cô không đi theo cậu vòng vòng, không gì có thể xảy ra với cô.


Maureen gật đầu và mỉm cười, tập trung vào đống sáp giờ trông như một ngọn núi lửa nhỏ. "Em cần. . . làm điều đó"cô nói đột ngột, và đánh rơi ngọn nến vẫn còn cháy. Nó tự dập tắt khi rơi xuống đất, và cô quày quả đi về phía cửa. Nhân vật bí ẩn lúc nãy mở cửa ngay lập tức khi cô đến gần. Sau đó, Simon còn lại một mình cùng với tàn nến, quần chẽn da và gánh nặng khủng khiếp của tội lỗi.


--- ---


Maia đã im lặng suốt cả đường đi đến nhà Pháp Quan. Mặt trời đã lên cao trên bầu trời và cảnh quan xung quanh đã chuyển từ các tòa nhà đông đúc của Manhattan với giao thông dày đặc-sang xa lộ Long Island, đến các thị trấn nhỏ và đồng cỏ của các trang trại miền Bắc Fork. Bây giờ, họ đã gần đến nhà Pháp Quan, và có thể nhìn thấy làn nước xanh nhạt của dòng sông Sound phía bên trái, gợn sóng trong gió lạnh. Maia tưởng tượng mình lao xuống sông, và rùng mình khi nghĩ đến cái lạnh.


"Em có sao không?" Jordan cũng nói nhát gừng suốt dọc đường. Bên trong xe khá lạnh và anh mang găng tay da lái xe, nhưng chúng đã không che giấu được các ngón tay nắm chặt trên vô lăng. Maia có thể cảm thấy sự lo lắng của anh lan toả như những cơn sóng.


"Em ổn", cô nói. Nhưng đó không đúng sự thật. Cô đã lo lắng về Simon, và cô vẫn đang cố kìm nén với những điều cô đang nghẹn nơi cổ họng. Bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để nói, không thể nói khi Simon vẫn mất tích, nhưng mỗi lúc cô không nói điều đó ra, lại càng giống như một lời nói dối.


Họ rẽ sang con đường dài màu trắng kéo dài ra xa, về phía sông Sound. Jordan hắng giọng. "Em biết anh yêu em, phải không?"


"Em biết," Maia nói lặng lẽ, và cố chống lại sự thôi thúc phải nói câu "Cảm ơn anh." Bạn không nên nói "Cảm ơn" khi có ai đó nói rằng họ yêu bạn. Bạn cần phải nói những gì Jordan rõ ràng đang mong đợi...


Cô nhìn ra ngoài cửa sổ và bắt đầu, giật mình khỏi những mộng tưởng của cô. "Jordan, trời có tuyết rơi?"


"Anh không nghĩ vậy." Nhưng bông tuyết trắng đã trôi qua cửa sổ của xe tải, đọng trên kính chắn gió. Jordan dừng xe và kéo một trong những cửa sổ xuống, xoè bàn tay để bắt một bông tuyết. Anh ném nó đi, vẻ mặt tối sầm. "Đó không phải là tuyết," Anh nói. "Đó là tro bụi"


Tim Maia chao đảo khi anh đóng cửa, rồ ga tiến về phía trước, rẽ quanh góc đường. Phía trước của họ, nơi trụ sở Pháp Quan Lupus nhô lên, ánh màu vàng trên nền trời xám buổi trưa, là một cột khói đen. Jordan buông một tiếng chửi thề và đánh vô lăng sang trái; xe tải đâm sầm vào một cái hố và tắt máy. Anh đá cánh cửa mở ra và nhảy xuống; Maia theo anh, một giây sau đó.


Trụ sở Vệ Đoàn Lupus đã được xây dựng trên một khu đất lớn dốc xuống sông Sound. Tòa nhà trung tâm được xây bằng đá vàng, kiểu nhà Romanesque bao quanh bởi những cổng vòm. Hoặc nó đã từng như thế. Giờ đây, nó là một đống hỗn độn gỗ bốc khói và gạch đá, cháy đen như xương trong một lò hỏa táng. Bột màu trắng và tro dày đặc thổi qua khu vườn, và Maia tắc nghẹn với bầu không khí nhức nhối, đưa một tay lên che mặt.


Mái tóc nâu của Jordan đã bị phủ một lớp tro dày. Anh nhìn chằm chằm xung quanh, biểu hiện bị sốc và không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra. "Anh không..."
Mắt Maia bắt gặp một cái gì đó, một thoáng chuyển động xuyên qua làn khói. Cô nắm lấy tay áo của Jordan. "Nhìn kìa...có ai đó ở đây..."


Anh lướt đi, sát theo các đống đổ nát của tòa nhà Pháp quan. Maia đi theo anh, mặc dù cô không thể giúp mà không đọng lại trong nỗi kinh hoàng, nhìn chằm chằm vào những tàn tích bị cháy thành than của các cấu trúc xây trên đất - những bức tường tường giữ những-mái-nhà-không-còn-tồn-tại, cửa sổ đã bị thổi bay đi hoặc tan chảy, rải rác đây đó những mẩu màu trắng có thể là những viên gạch, cũng có thể là xương. . .


Jordan dừng lại phía trước cô. Maia vượt lên đứng bên cạnh anh. Tro bụi bám vào đôi giày của cô, bám đầy ở các rãnh. Cô và Jordan đang đứng trong phòng chính của tòa nhà đã bị cháy hết. Cô có thể nhìn thấy nước ở khoảng cách gần. Ngọn lửa đã không lan ra, dù cây cối cũng đã cháy hết lá và thổi tro ở đây - và ở giữa các hàng rào được tỉa xén, có những thi thể.


Những Người sói- tất cả các lứa tuổi, chủ yếu là còn trẻ- nằm dài dọc theo con đường cắt tỉa cẩn thận, thi thể của họ đang dần bao phủ bởi tro như thể họ đã bị nuốt chửng bởi một trận bão tuyết.


Người sói có một bản năng sống thành bầy đàn, để rút ra sức mạnh từ đồng đội. Rất nhiều những thi thể người sói này cảm giác như xé toạc nỗi đau, chìm vào một một cái hố sâu của sự mất mát. Cô nhớ lại những lời từ Kipling, được viết trên các bức tường của các Pháp Quan. "Sức mạnh của Bầy là Sói, và sức mạnh của Sói là Bầy"


Jordan nhìn xung quanh, đôi môi anh mấp máy như anh thì thầm tên của người ch.ết-Andrea, Teal, Amon, Kurosh, Mara. Ở mép rìa nước Maia đột nhiên nhìn thấy một cái gì đó di chuyển-một cơ thể, nửa chìm nửa nổi. Cô chạy như bay, Jordan theo sau. Cô trượt qua tro bụi, đến nơi mà cỏ đã nhường chỗ cho cát, và phục xuống bên cạnh xác ch.ết.


Xác ch.ết úp mặt xuống là pháp quan Scott. Mái tóc màu xám-vàng của ông ngâm trong nước. Xung quanh máu loang màu đỏ hồng. Maia cúi xuống lật ông lại, và gần như nôn oẹ. Mắt ông mở chằm chằm vô hồn nhìn bầu trời, cổ họng bị xé toạc.
"Maia." Cô cảm thấy một bàn tay trên lưng- tay của Jordan "Đừng..."


Câu nói của anh bị cắt đứt bởi một tiếng thở hổn hển, và cô quay cuồng nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy một cảm giác kinh dị rất mãnh liệt gần như hoa mắt, che mất tầm nhìn của cô. Jordan đứng đằng sau cô, một tay dang rộng, khuôn mặt nhìn hoàn toàn bị sốc.


Giữa ngực anh nhô ra một lưỡi kiếm bằng kim loại khắc ngôi sao đen. Nó trông hoàn toàn kỳ lạ, như thể có ai đó đã dán nó ở đó, hoặc như thể nó là một loại đồ dùng biểu diễn trên sân khấu.


Máu bắt đầu lan rộng ra thành một vòng tròn xung quanh nó, thấm ra mặt trước của áo khoác. Jordan thở hổn hển và gục đầu gối xuống. Thanh kiếm đã được rút ra khỏi cơ thể khi anh ngã gục xuống đất và để lộ ra những gì phía sau lưng anh.


Một gã thanh niên cầm thanh kiếm khổng lồ màu đen và bạc đứng nhìn Maia đang quỳ bên cơ thể Jordan. Chuôi kiếm nhuốm máu - trên thực tế, người hắn đẫm máu, từ mái tóc xanh xao đến đôi bốt, bê bết máu như thể hắn đã đứng trước một cái quạt thổi sơn đỏ. Khuôn mặt hắn đang cười toe toét.


"Maia Roberts và Jordan Kyle," Hắn nói. "Tôi đã nghe rất nhiều về hai người"


Maia khuỵu đầu gối xuống, ngay khi Jordan xụm người ngã quay ngang. Cô kịp đỡ anh, đặt anh tựa vào đùi. Cô cảm thấy tê liệt vì kinh hoàng, như thể cô đang nằm dưới đáy băng giá của dòng sông Sound. Jordan run lên trong tay cô, và cô vòng tay ôm quanh khi máu chảy ra khỏi khóe miệng anh.


Cô ngước lên nhìn gã thanh niên đứng phiá trên cô. Trong một khoảnh khắc chóng mặt cô nghĩ hắn đã bước ra từ một trong những cơn ác mộng của cô về anh trai cô, Daniel. Hắn đẹp trai, giống như Daniel, mặc dù họ trông khác biệt. Da của Daniel cùng màu nâu với cô, trong khi gã này giống như được chạm khắc từ băng đá. Da trắng, đôi gò má sắc nhợt nhạt, tóc màu muối trắng rơi trên trán. Mắt gã đen như mắt cá mập, bình thản và lạnh lẽo.


"Sebastian," cô nói. "Ngươi là con trai Valentine".
"Maia," Jordan thì thầm. Bàn tay cô đặt trên ngực anh, và chúng như được ngâm trong máu. Chiếc áo của anh cũng thế, và cát phía dưới họ, từng hạt kết dính lại với nhau bởi máu đỏ tươi. "Đừng ở lại...Chạy đi.."
"Suỵt." Cô hôn lên má anh. "Anh sẽ ổn thôi!"


"Không" Sebastian nói, nghe có vẻ buồn chán. "Hắn sẽ phải ch.ết."
Đầu Maia giật lên. "Im đi," cô rít lên. "Im đi, mày...cái đồ.."


Cổ tay gã làm một chuyển động nhanh như chớp- cô chưa từng thấy ai di chuyển nhanh đến thế, ngoại trừ có thể là Jace - và mũi của thanh gươm chĩa vào cổ họng cô. "Im lặng, Downworlder," hắn nói. "Nhìn bao nhiêu kẻ nằm ch.ết xung quanh ngươi đi. Ngươi có nghĩ rằng ta sẽ ngần ngại giết thêm một đứa nữa không? "


Cô nuốt khan nhưng không quay đi. "Tại sao? Tao nghĩ rằng cuộc chiến của mày là với những Thợ Săn Bóng Tối... "


"Đó là một câu chuyện khá dài," Hắn dài giọng. "Có thể nói rằng Học Viện London được bảo vệ tốt, do vậy các Pháp Quan phải trả giá. Ta đã định giết ai đó hôm nay. Chỉ là sáng nay thức giấc, ta không chắc là sẽ giết kẻ nào. Ta luôn yêu những buổi sáng. Mọi khả năng đều có thể xảy ra... "


"Các Pháp Quan không có liên quan gì đến Học Viện London..."


"Oh, ngươi sai rồi. Đó hoàn toàn là một lịch sử. Nhưng nó không quan trọng. Ngươi nói đúng. Cuộc chiến của ta là với các Nephilim, có nghĩa là ta cũng đang có chiến tranh với các đồng minh của họ. Những điều này... "và hắn khoát bàn tay không cầm gươm để biểu thị những tàn tích bị đốt cháy sau hắn ta"... là thông điệp của ta. Và ngươi sẽ là người chuyển thông điệp. "


Maia bắt đầu lắc đầu, nhưng cô cảm thấy một cái gì đó nắm tay cô- là ngón tay của Jordan. Cô nhìn xuống anh. Anh trắng bạch như xương, đôi mắt anh tìm mắt cô. Nó dường như nhắn nhủ "Xin em. Hãy làm những gì hắn yêu cầu"
"Thông điệp gì?" Cô thì thầm.


"Đó là họ nên nhớ Shakespeare của họ," Hắn nói. "Ta sẽ không bao giờ dừng lại, không bao giờ đứng yên, cho đến khi cái ch.ết phủ lên mắt ta hoặc vận may sẽ để cho ta báo thù " Lông mi quét xuống gò má đẫm máu của hắn khi hắn nháy mắt. "Nói cho tất cả các thành viên của Thế giới Ngầm," hắn nói. "Ta sẽ theo đuổi trả thù, và ta sẽ thực hiện. Ta sẽ giải quyết theo cách này với bất kỳ ai dám liên minh với các Thợ Săn Bóng Tối. Ta sẽ không động đến giống loài của ngươi, trừ khi các ngươi theo phe các Nephilim vào trận chiến. Trong trường hợp này các người sẽ là mồi cho lưỡi kiếm của ta và quân đội của ta, diệt cho đến tận kẻ cuối cùng trên thế giới này" Hắn hạ mũi kiếm chạy dọc xuống các nút áo của cô, như thể định xẻ cô làm đôi. Hắn vẫn cười toe toét khi thu thanh gươm lại. "Ngươi nghĩ ngươi có thể nhớ điều đó không? Sói cái?"


"Tôi. . . "
"Tất nhiên cô phải nhớ," hắn nói, và nhìn xuống thi thể của Jordan đã ra đi khi vẫn còn trong vòng tay của cô. Hắn nói thêm "Nhân tiện, bạn trai của cô nghẻo rồi". Hắn tr.a thanh gươm vào bao kiếm ở thắt lưng và bỏ đi, đôi bốt khuấy lên những luồng tro khi hắn bước.
--- ---------


Magnus đã không đến quán Moon Hunter kể từ khi nó thành một cửa hàng bán rượu lậu qua nhiều năm, một nơi mà đám Mundane - người thường - hay tụ tập lặng lẽ uống cho đến khi say rượu. Vào khoảng những năm 1940 nó đã được sang tay cho một chủ sở hữu thuộc Thế giới Ngầm, và từ đó đã phục vụ cho khách hàng mà chủ yếu là người sói. Nó trông tồi tàn từ đó và càng lúc càng tồi tàn hơn, sàn được phủ một lớp mùn cưa dính. Có một quầy bar bằng gỗ với một bàn tính lốm đốm, được đánh dấu thập tiến bằng những cái vòng còn sót lại của kính giảm xốc và những vết trầy xước dài. Sneaky Pete, chủ quán ở giữa quầy phục vụ một lon Coke cho Bat Velasquez, người đứng đầu tạm thời Bầy Manhattan của chú Luke. Magnus nheo mắt nhìn anh đăm chiêu.


"Cậu đang để mắt đến gã đầu đàn mới của bầy sói?" Câu hỏi của Catarina, người đang vặn vẹo trong bóng tối của quầy hàng, bên cạnh Magnus, những ngón tay xanh xao của cô cuộn tròn xung quanh một tách trà Long Island. "Tôi nghĩ cậu đã cắt đứt với Người Sói sau Woolsey Scott."


"Tôi không chú ý đến anh ta," Magnus nói một cách trịnh thượng. Bat không xấu trai, nếu bạn thích kiểu đàn ông có hàm vuông và vai rộng, nhưng Magnus đang chìm trong suy nghĩ. "Tôi đang nghĩ đến chuyện khác."
"Cho dù cậu nghĩ gì, đừng làm điều đó!" Catarina nói. "Đó là một ý tưởng tồi."


"Và tại sao cô lại nói thế?"
"Bởi vì họ là loại duy nhất mà cậu có," cô nói. "Tôi đã biết cậu một thời gian dài, và tôi hoàn toàn chắc chắn về vấn đề này. Nếu cậu đang có kế hoạch để trở thành một tên cướp biển một lần nữa, đó là một ý tưởng tồi. "


"Tôi không lặp lại sai lầm của tôi," Magnus nói vẻ bị xúc phạm.


"Cậu đúng. Cậu chỉ mắc các sai lầm mới và thậm chí tồi tệ hơn" Catarina nói với anh. "Đừng làm điều đó, cho dù đó là gì. Đừng dẫn dắt một cuộc nổi dậy của người sói, đừng làm bất cứ điều gì có thể vô tình góp phần vào sự Khải Huyền, và cũng đừng bắt đầu sáng tạo một mặt hàng lấp lánh nào đó và cố gắng bán nó tại Sephora. "


"Ý tưởng cuối thật là đáng khen", Magnus nhận xét. "Nhưng tôi không có ý định đổi nghề. Tôi đang suy nghĩ về. . . "
"Alec Lightwood?" Catarina cười toe toét. "Tôi chưa bao giờ thấy người nào ám ảnh cậu như cậu bé đó."
"Cô đâu có biết tôi mãi mãi", Magnus lẩm bẩm miễn cưỡng.


"Làm ơn đi. Cậu yêu cầu tôi giúp mở Cổng dịch chuyển tại Học Viện để cậu sẽ không phải nhìn thấy cậu ta. Và sau đó cậu lại xuất hiện, chỉ để nói lời tạm biệt. Đừng có chối điều đó; Tôi đã trông thấy cậu. "


"Tôi không chối bất cứ điều gì. Tôi đã xuất hiện để nói lời tạm biệt; nó là một sai lầm. Tôi không nên làm điều đó. "Magnus tợp một ngụm đồ uống của mình.


"Oh, vì thượng đế", Catarina nói. "Việc này thực sự là gì, Magnus? Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cậu hạnh phúc như khi cậu với Alec. Thường thường khi cậu đang yêu, cậu chìm trong đau khổ. Hãy nhìn Camille. Tôi ghét cô ấy. Ragnor ghét cô ấy... "
Magnus gục đầu xuống bàn.


"Mọi người đều ghét cô ấy," Catarina nói tiếp một cách tàn nhẫn. "Cô ấy quanh co và thủ đoạn. Và do đó, cậu bạn trai ngọt ngào đáng thương của cậu bị cô ta lừa; À, thực sự, đó có phải là lý do để kết thúc một mối quan hệ đang tốt đẹp? Nó giống kiểu như một con trăn thôi miên một con thỏ bunny và sau đó tức giận khi con thỏ bunny ch.ết. "


"Alec không phải là một con thỏ bunny. Cậu ấy là một Thợ Săn Bóng Tối. "
"Và cậu chưa bao giờ hẹn hò một Thợ Săn Bóng Tối trước đó. Đó có phải là vấn đề "


Magnus nhẹ nhõm đẩy người ra khỏi bàn, bởi vì nó quá nặng mùi bia. "Trong một nghĩa nào đó," Anh nói. "Thế giới đang thay đổi. Cô có cảm thấy thế không, Catarina? "
Cô nhìn anh qua vành cốc: "Tôi không cảm thấy thế"


"Các Nephilim đã tồn tại cả ngàn năm," Magnus nói. "Nhưng một cái gì đó đang đến, một sự thay đổi lớn. Chúng ta đã luôn luôn chấp nhận sự tồn tại của họ như là thực tế chúng ta đang tồn tại. Nhưng có những Pháp Sư đủ già để nhớ đến thời kỳ Nephilim chưa xuất hiện trên trái đất. Họ có thể bị xóa đi một cách nhanh chóng như khi họ đến. "


"Nhưng cậu không thực sự nghĩ..."
"Tôi đã mơ về điều đó," Anh nói. "Cô biết là đôi khi tôi có những giấc mơ biến thành thành sự thật "
"Đó là vì cha cậu" Cô đặt cốc xuống. Biểu hiện của cô chăm chú, không một chút hài hước. "Ông ta chỉ đang cố gắng để dọa cậu"


Catarina là một trong số ít người trên thế giới biết ai thực sự là cha của Magnus; Ragnor Fell là một kẻ khác. Đó không phải là điều Magnus thích nói với mọi người. Có người cha là quỷ dữ, lại là một đại quỷ có một vị trí đáng kể nơi địa ngục lại là một chuyện khác.


"Cuối cùng để làm gì?" Magnus nhún vai. "Tôi không phải là trung tâm của bất kỳ cơn lốc nào đang đến."
"Nhưng cậu sợ Alec sẽ là mục tiêu" Catarina nói. "Và cậu muốn đẩy cậu ta ra trước khi mất cậu ấy."


"Cô đã nói là đừng làm bất cứ điều gì mà có thể vô tình góp phần vào Khải Huyền", Magnus nói. "Tôi biết cô nói đùa. Nhưng nó chả buồn cười tí nào khi tôi không thể thoát khỏi cảm giác ngày tận thế đang đến, bằng cách nào đó. Valentine Morgenstern gần như quét sạch các Thợ Săn Bóng Tối, và con trai của ông ta thông minh gấp đôi và độc ác gấp sáu lần ông ta. Và hắn không đơn độc. Hắn có sự giúp đỡ, từ ác quỷ mạnh hơn cả cha tôi, từ những kẻ khác... "


"Làm thế nào cậu biết điều đó?" Giọng nói của Catarina sắc nét.
"Tôi đã nghiên cứu kỹ điều đó"


"Tôi nghĩ Cậu đang giúp các Thợ Săn Bóng Tối" Catarina nói, và cô giơ một tay lên trước khi anh có thể nói bất cứ điều gì. "Đừng bận tâm. Tôi đã nghe cậu nói kiểu này nhiều lần đủ để biết cậu không bao giờ thực sự có ý đó. "


"Đó là vấn đề", Magnus nói. "Tôi đã nghiên cứu nó, nhưng tôi không tìm thấy bất cứ điều gì. Cho dù đồng minh của Sebastian là ai, hắn không để lại dấu vết gì phía sau. Tôi luôn cảm thấy như tôi sắp khám phá một cái gì đó, và sau đó tôi thấy mình chỉ nắm không khí. Tôi không nghĩ rằng tôi có thể giúp đỡ họ, Catarina. Tôi không biết có ai có thể giúp. "


Đột nhiên Magnus rời cô, hướng cái nhìn thương hại về phía quầy bar. Bat đang dựa lưng vào quầy, chơi với điện thoại của mình. Ánh sáng từ màn hình hắt bóng trên khuôn mặt anh ta. Điềm báo mà Magnus thấy trên tất cả các khuôn mặt của mỗi Mortal-người thường, mỗi con người, mỗi Thợ Săn Bóng Tối, điềm báo của cái ch.ết.


"Phàm nhân sẽ ch.ết", Catarina nói. "Cậu luôn biết điều đó, và trước đây cậu chưa hề yêu họ"
"Không," Magnus nói, "không giống lần này"
Catarina hít ngạc nhiên. "Ô," cô nói. "Ôi. . . "Cô nhấc cốc của cô lên "Magnus," cô dịu dàng nói. "Cậu không thể ngốc thế được"
Anh nheo mắt nhìn cô. "Ngốc á?"


"Nếu đó là thứ cậu cảm nhận, cậu nên đến với cậu ta," cô nói. "Hãy nghĩ đến Tessa. Không lẽ Cậu không học được gì từ cô ấy? Về giá trị của tình yêu và nỗi đau khi mất nó?"
"Cậu ấy đang ở Alicante."


"Thì sao?" Catarina nói. "Cậu được đề cử là đại diện Pháp Sư trong Hội đồng; Cậu đã chuyển trách nhiệm đó cho tôi. Và giờ tôi trả lại cậu. Hãy tới Alicante. Dù sao, có vẻ như cậu sẽ có nhiều điều để nói với Hội đồng hơn tôi" Cô đưa tay vào túi áo y tá cô đang mặc khi cô đến thẳng đây từ nhiệm sở của mình tại bệnh viện. "Ờ, và cầm lấy cái này."


Magnus kéo mảnh giấy nhàu nát từ ngón tay cô. "Một lời mời ăn tối à?", anh nói trong sự hoài nghi.


"Meliorn của Tiên tộc muốn mời tất cả các thành viên Thế Giới Ngầm gặp ăn tối vào đêm trước khi họp Hội đồng Lớn" cô nói. "Kiểu như một loại cử chỉ hòa bình và thiện chí, hoặc có lẽ hắn ta chỉ muốn đánh đố mọi người. Dù bằng cách nào nó cũng có vẻ hứng thú. "


"Thực phẩm tiên", Magnus nói rầu rĩ. "Tôi ghét thực phẩm tiên. Ý tôi là, ngay cả những loại thức ăn an toàn không làm cho cô phải nhảy múa hoặc mắc kẹt với họ cả thế kỷ. Tất cả những thứ rau sống và bọ cánh cứng... "


Anh dừng lại. Phía bên kia phòng Bat đang áp chặt điện thoại vào tai. Tay kia của anh xiết chặt lấy quầy bar.
"Có điều gì không ổn", Magnus nói. "Một cái gì đó liên quan đến Bầy."


Catarina đặt ly của mình xuống. Cô rất quen thuộc Magnus, và biết khi nào anh có thể đúng. Cô nhìn qua phía Bat, người đã đóng sập điện thoại của mình. Khuôn mặt anh ta tái mét, vết sẹo lồi ra, bầm tím trên má anh. Anh cúi xuống nói điều gì đó với Sneaky Pete đứng phía sau quầy bar, sau đó đưa hai ngón tay vào miệng và huýt sáo.


Tiếng huýt nghe như tiếng còi của một tàu hơi nước, át tất cả tiếng rì rầm thấp giọng trong quán bar. Trong khoảnh khắc, từng Người Sói đứng phắt dậy, lao về phía Bat. Magnus cũng đứng dậy, mặc dù Catarina kéo tay áo của anh. "Đừng..."


"Tôi sẽ ổn thôi." Anh nhún vai gạt cô ra, và rẽ đám đông tiến về phía Bat. Phần còn lại của đám Người Sói đứng thành một vòng rộng xung quanh anh ta. Họ đầy hồ nghi khi nhìn một Pháp Sư ở giữa họ, xô đẩy để đến gần Thủ lĩnh. Một nữ người sói tóc vàng di chuyển đến chặn Magnus, nhưng Bat giơ tay lên.


"Không sao đâu, Amabel," Anh nói. Giọng anh không thân thiện, nhưng lịch sự. "Magnus Bane, phải không? Pháp sư cấp cao của Brooklyn? Maia Roberts nói rằng tôi có thể tin tưởng anh"
"Anh có thể."
"Tốt thôi, nhưng ở đây chúng tôi đang có việc khẩn cấp của Bầy. Anh muốn gì? "


"Cậu có một cuộc gọi đến" Magnus ra hiệu về phía điện thoại của Bat. "Đó có phải là từ Luke? Có gì đó đã xảy ra trong Alicante? "
Bat lắc đầu, vẻ mặt kín bưng.


"Vậy thì, một cuộc tấn công Học Viện khác?" Magnus nói. Anh quen với việc là người trả lời cho tất cả các câu hỏi, và ghét việc không biết bất cứ điều gì. Khi Học Viện New York trống rỗng, điều đó không có nghĩa là các Học Viện khác được bảo vệ - có thể đã xảy ra một cuộc chiến – cuộc chiến mà Alec có thể đã quyết định dấn thân...


"Không phải về Học Viện," Bat nói. "Đó là điện thoại của Maia. Trụ sở Binh đoàn Lupus bị đốt trụi. Ít nhất một trăm người sói đã ch.ết, trong đó có Pháp Quan Scott và Jordan Kyle. Sebastian Morgenstern đã chĩa mũi dùi sang chúng tôi"






Truyện liên quan