Chương 8

"Đừng ném nó....đi mà...đừng vứt nó.....oh, Chúa ơi, em lại ném nó đi rồi," Julian nói bằng một giọng cam chịu khi một mẩu khoai tây sượt qua tai cậu, bay ngang căn phòng.


"Không có gì bị hư hỏng," Emma trấn an cậu. Cô đang ngồi xoay lưng với nôi của Tavvy, xem Julian cho em trai nhỏ nhất của mình ăn trưa. Tavvy đã đến tuổi khăng khăng rất cụ thể về những gì cậu thích ăn, và bất cứ thứ gì không vượt qua kiểm nghiệm của cậu sẽ được ném xuống sàn nhà. "Có một chút khoai tây trên đèn, thế thôi."


May mắn thay, mặc dù phần lớn của ngôi nhà Penhallows khá thanh lịch, trên gác xép, nơi "những đứa trẻ mồ côi chiến tranh,"- thuật ngữ chung được áp cho bọn trẻ nhà Blackthorn và Emma kể từ khi họ đến Idris- đang sống, lại được thiết kế cực kỳ đơn giản, tiện dụng và vững chãi. Nó chiếm toàn bộ tầng trên cùng của ngôi nhà: vài phòng kết nối, một nhà bếp nhỏ và phòng tắm, một bộ sưu tập lộn xộn giường và các đồ đạc vương vãi khắp nơi. Helen ngủ ở tầng dưới với Aline, mặc dù cô lên xuống mỗi ngày; Emma có một phòng riêng cũng như Julian, nhưng cậu hầu như không bao giờ ở trong đó. Drusilla và Octavian vẫn thức dậy và la hét mỗi đêm, và Julian phải chuyển đến ngủ trên sàn phòng của chúng, gối và chăn chất đống bên cạnh nôi của Tavvy. Không có chiếc ghế cao nào, vì vậy Julian ngồi trên sàn nhà đối diện với đứa trẻ mới biết đi trên một tấm chăn phủ thực phẩm, cầm trên tay một cái dĩa và một cái nhìn tuyệt vọng trên khuôn mặt cậu.


Emma bước đến và ngồi xuống đối diện cậu, nhấc bổng Tavvy đặt trên đùi. Khuôn mặt nhỏ của cậu bé nhăn nhó buồn bã "Memma," cậu bé nói khi cô nâng cậu lên.


"Cậu làm trò lái tàu choo choo đi...", cô khuyên Jules. Cô tự hỏi có nên nói với cậu rằng có sốt spaghetti trên tóc cậu không. Sau một giây suy nghĩ, có lẽ tốt hơn là không nói.


Cô nhìn cậu viên nhỏ các thức ăn xung quanh trước khi đặt vào miệng Tavvy. Bây giờ, cậu bé đã cười khúc khích. Emma cố gắng nén xuống cảm giác mất mát của cô: Cô nhớ cha của cô kiên nhẫn tách các thức ăn trên đĩa của cô khi cô từ chối ăn bất cứ món gì có màu xanh lá cây.




"Nó ăn không đủ," Jules nói bằng một giọng trầm lắng, ngay cả khi cậu đã làm một miếng bánh mì và bơ thành một đoàn tàu chugging và Tavvy với lấy nó bằng bàn tay dính nhớp.
"Nó buồn. Nó là một đứa trẻ, nhưng nó vẫn biết điều gì xấu đã xảy ra ", Emma nói. "Nó nhớ Mark và cha cậu"


Jules dụi một cách mệt mỏi vào mắt mình, để lại một vệt nước sốt cà chua trên gò má. "Tớ không thể thay thế Mark hay cha tớ." Cậu đặt một miếng táo vào miệng Tavvy. Tavvy nhổ nó ra với một niềm vui thích tinh quái. Julian thở dài. "Tớ nên đi kiểm tr.a Dru và cặp sinh đôi," cậu nói. "Bọn chúng đã chơi Monopoly trong phòng ngủ, nhưng trời biết được chuyện gì sẽ xảy ra!"


Đó là sự thật. Tiberius với óc phân tích của mình, có xu hướng giành chiến thắng hầu hết các trò chơi. Livvy không bao giờ phiền lòng nhưng Dru, đối thủ của cậu thì có. Và thường bất kỳ trận đấu nào cũng sẽ kết thúc bằng việc kéo tóc cả hai phía.


"Để mình đi cho" Emma trao lại Tavvy và sắp nhón chân đi thì Helen bước vào phòng, nhìn ảm đạm. Khi cô nhìn thấy hai người họ, vẻ ảm đạm chuyển sang lo âu. Emma cảm thấy gai lưng dựng đứng lên.
"Helen," Julian nói. "Có chuyện gì vậy?"
"Lực lượng của Sebastian đã tấn công Học Viện London."


Emma nhìn thấy Julian căng thẳng. Cô gần như cảm thấy nó, như thể dây thần kinh của cậu là dây thần kinh của cô, sự hoảng sợ của cậu là sự hoảng sợ của cô. Mặt cậu - đã rất mỏng - dường như thắt lại, mặc dù cậu vẫn giữ vững sự cẩn thận, nhẹ nhàng khi ôm đứa bé. "Chú Arthur thế nào?" Cậu hỏi.


"Ông ấy ổn", Helen nói nhanh. "Ông ấy bị thương. Nó sẽ trì hoãn việc ông đến Idris, nhưng ông ổn. Thực tế, tất cả mọi người của Học Viện London đều ổn. Cuộc tấn công đã không thành công "
"Làm thế nào?" Giọng nói của Julian gần như là một lời thì thầm.


"Chúng ta vẫn chưa biết chính xác," Helen nói. "Chị sẽ sang Gard với Aline và Lãnh sự và những người khác, để cố gắng tìm hiểu những gì đã xảy ra" Cô quỳ xuống và vuốt tay lên mái tóc xoăn của Tavvy. "Đó là tin tốt," cô nói với Julian, người trông choáng váng hơn bất cứ điều gì khác. "Chị biết nó rất đáng sợ khi Sebastian tấn công một lần nữa, nhưng hắn đã không giành chiến thắng."


Emma bắt gặp ánh mắt của Julian nhìn cô. Cô cảm thấy như mình phải vui mừng với tin tốt này, nhưng có một cảm giác dữ dội bên trong cô-một sự ghen tuông khủng khiếp. Tại sao người của Học Viện London được sống trong khi gia đình cô bị ch.ết? Làm sao họ đã chiến đấu tốt hơn, làm được nhiều hơn?


"Thật không công bằng," Julian nói.
"Jules," Helen nói, đứng lên. "Đó là một thất bại. Điều này có ý nghĩa nào đó. Nó có nghĩa là chúng ta có thể đánh bại Sebastian và lực lượng của hắn. Hạ gục chúng. Đảo ngược tình thế. Nó sẽ làm cho tất cả mọi người ít e ngại. Đó là điều quan trọng. "


"Em hy vọng họ bắt sống hắn ta," Emma nói, đôi mắt nhìn Julian "Em hy vọng họ giết hắn ở Quảng trường Thiên thần để tất cả chúng ta có thể xem hắn ch.ết, và em hy vọng hắn ch.ết từ từ."


"Emma," Helen nói, nghe có vẻ bị sốc, nhưng đôi mắt màu xanh lá cây nhạt của Julian đồng thuận theo vẻ hung tợn của Emma không một chút phản đối. Emma chưa bao giờ yêu cậu nhiều như trong khoảng khắc đó, vì cậu là sự phản chiếu của cô ngay cả những cảm xúc đen tối nhất trong sâu thẳm trái tim mình.
--- ----


Cửa hàng vũ khí tuyệt-tráng-lệ. Trước đây, Clary chưa bao giờ nghĩ mình sẽ mô tả một cửa hiệu vũ khí là tráng lệ. Mỹ từ đó có lẽ dùng cho một buổi hoàng hôn, hoặc một đêm quang mây của đường chân trời New York, nhưng không thể là một cửa hàng đầy chùy, rìu, kiếm và gậy.


Mặc dù vậy, cửa hàng này là một cửa hàng tráng lệ. Biển hiệu bằng kim loại treo bên ngoài trong hình dạng của một ống tên, tên của cửa hàng-Mũi tên của Diana – được khắc trên nó bằng những chữ uốn lượn. Bên trong cửa hàng, các lưỡi kiếm bằng vàng, thép và bạc được bày thành hình rẻ quạt. Một đèn chùm khổng lồ rủ xuống từ trần nhà sơn , thiết kế cầu kỳ theo kiểu rococo (một kiểu kiến trúc Baroque) với hàng loạt mũi tên bằng vàng. Những mũi tên thật được trình bày trên bục bằng gỗ chạm khắc. Những thanh trường kiếm Tây Tạng với chuôi được trang trí với màu ngọc lam, bạc, và san hô, treo trên các bức tường bên cạnh những lưỡi dao Miến Điện bằng đồng và đồng thau với chuôi kim loại rèn bằng búa.


"Vậy, cái gì mang lại..." Jace tò mò hỏi, lấy xuống một thanh naginata khắc chữ Nhật. Khi anh đặt nó xuống sàn nhà, lưỡi kiếm cao quá đầu, những ngón tay dài của anh uốn cong xung quanh cán để giữ nó ổn định. "...mong muốn có một thanh kiếm của em?"


"Khi một đứa bé mười hai tuổi nói rằng vũ khí của anh dở ẹc, đó là lúc phải đổi vũ khí," Clary nói.
Người phụ nữ phía sau quầy cười. Clary nhận ra cô ấy là người phụ nữ với hình xăm cá Koi đã phát biểu tại cuộc họp Hội đồng. "À, cô cậu đã đến nơi tốt nhất rồi đấy"


"Cửa hàng này của cô?" Clary hỏi, với tay kiểm tr.a một thanh kiếm dài có chuôi sắt.
Người phụ nữ mỉm cười. "Tôi là Diana, đúng. Diana Wrayburn. "
Clary với lấy một thanh trường kiếm mỏng, nhưng Jace đã đặt thank kiếm Nhật vào tường, lắc đầu. "Lưỡi Claymore đó sẽ cao hơn em. Không phải điều đó gây khó sao?"


Clary thè lưỡi ra với anh và với tay lấy một thanh kiếm ngắn treo trên tường. Có những vết trầy xước dọc theo lưỡi kiếm – những vết trầy xước đó khi xem xét kỹ cô có thể nhìn thấy rõ ràng là những chữ cái trong một ngôn ngữ cô không biết.


"Đó là những chữ rune, nhưng không phải là chữ rune của Thợ Săn Bóng Tối," Diana nói. "Đó là một thanh kiếm Viking- rất lâu đời. Và rất nặng. "
"Cô có biết nó nói những gì không?"


"Chỉ dành cho những kẻ xứng đáng" Diana nói. "Cha tôi thường nói rằng người ta có thể nói một vũ khí tuyệt vời nếu nó có một cái tên hoặc một dòng chữ."
"Tôi thấy một cái ngày hôm qua," Clary nhớ lại. "Nó nói cái gì đó như "tôi thép cùng loại thép và tính khí như Joyeuse, Ardèche và Durendal "


"Cortana!" Diana sáng mắt lên. "Thanh kiếm của Ogier. Điều đó rất ấn tượng! Giống như sở hữu Excalibur, hoặc Kusanagi-no-Tsurugi. Tôi nghĩ Cortana là một thanh kiếm của nhà Carstairs. Là Emma Carstairs, cô gái có mặt tại cuộc họp Hội đồng ngày hôm qua, cô ấy là người sở hữu nó bây giờ? "
Clary gật đầu.


Diana mím môi. "Cô gái đáng thương", cô nói. "Và cả bọn trẻ Blackthorns nữa. Mất mát quá nhiều trong một cùng một tai hoạ-Tôi muốn làm một cái gì đó cho họ ".
"Tôi cũng vậy," Clary nói.


Diana ném cho cô một cái nhìn cân nhắc và cúi xuống phía sau quầy. Lát sau, cô đưa ra một thanh kiếm dài khoảng cẳng tay của Clary. "Cô nghĩ nó thế nào?"


Clary nhìn chằm chằm vào thanh kiếm. Không nghi ngờ gì là nó tuyệt đẹp. Đốc kiếm, đường rãnh, núm tròn ở chuôi kiếm bằng vàng đính obsidian (một loại thuỷ tinh núi lửa), lưỡi kiếm bằng bạc, tối sẫm gần như màu đen. Đầu óc Clary nhanh chóng lướt qua các loại vũ khí mà cô đã được học – mã tấu, kiếm kỵ binh, kiếm một lưỡi, trường kiếm (kiếm 2 lưỡi) "Nó là loại cinquedea?" Cô đoán.


"Nó là một đoản kiếm. Cô có thể muốn nhìn vào phía bên kia đấy "Diana nói, và cô lộn thanh kiếm trên. Ở phía ngược lại của lưỡi dao, dọc tâm kiếm, chạy dài một dãy ngôi sao màu đen.


". Oh" trái tim của Clary đập đau đớn; cô lùi lại một bước và gần như đâm sầm vào Jace, người đang đứng sau cô cau mày. "Đó là một thanh kiếm Morgenstern."


"Đúng thế" Đôi mắt của Diana sắc sảo "Rất lâu trước đây nhà Morgensterns đặt hai thanh kiếm từ Wayland Smith – thành một bộ hoàn chỉnh. Một thanh lớn và một thanh nhỏ hơn, cho người cha và con trai của ông ấy. Bởi vì Morgenstern nghĩa Sao Mai, họ đã đặt tên cho từng thanh kiếm theo các khía cạnh khác nhau của ngôi sao- Thanh nhỏ hơn, đang ở đây, được gọi là Heosphoros, có nghĩa là Sao Hôm, còn thanh lớn hơn được gọi là Phaesphoros, hoặc Sao Mai. Cô chắc chắn đã trông thấy Phaesphoros do Valentine Morgenstern sử dụng, và bây giờ đến con trai của ông ta".


"Cô biết chúng tôi là ai," Jace nói. Nó không phải là một câu hỏi. "Biết Clary là ai"
"Thế giới của Thợ Săn Bóng Tối nhỏ thôi," Diana nói, và cô nhìn họ, từ người nọ sang người kia. "Tôi là thành viên của Hội đồng. Tôi đã nhìn thấy cô làm chứng, con gái của Valentine ".


Clary nghi ngại nhìn lưỡi kiếm "Tôi không hiểu," cô nói. "Valentine sẽ không bao giờ từ bỏ một thanh kiếm Morgenstern. Làm thế nào cô có nó? "
"Vợ ông ta bán nó," Diana nói. "Cho cha tôi, người sở hữu cửa hàng này trước thời điểm xảy ra Cuộc Nổi Dậy. Nó là của cô ấy. Bây giờ, nó nên được trao cho cô. "


Clary rùng mình. "Tôi đã nhìn thấy hai người đàn ông mang thanh trường kiếm đó, và tôi ghét cả hai. Không có người nhà Morgensterns trong thế giới này thì bây giờ không có kẻ chuyên ác. "
Jace nói, "Vẫn có em đấy"
Cô liếc nhìn anh, nhưng biểu hiện của anh không thể đọc được.


"Dù sao, Tôi không đủ khả năng chi trả" Clary nói. "Nó bằng vàng, đồng đen, và Adamas. Tôi không có đủ tiền cho loại vũ khí đó. "


"Tôi tặng nó cho cô," Diana nói. "Cô nói đúng rằng mọi người ghét những người nhà Morgensterns; họ kể những câu chuyện về cách thanh kiếm được chế tạo chứa ma thuật ch.ết người, giết hàng loạt người cùng một lúc. Chúng chỉ là những câu chuyện, tất nhiên là không có thật, nhưng nó không phải là loại hàng tôi có thể bán ở bất cứ nơi nào khác hay nhất thiết phải bán bằng được. Nó nên đến tay người tốt. "


"Tôi không muốn nó," Clary thì thầm.
"Nếu cô nao núng chùn bước trước nó, nó sẽ mạnh hơn cô," Diana nói. "Cầm lấy nó, cắt cổ họng anh trai cô bằng nó, và lấy lại danh dự cho dòng máu của cô"


Cô trượt thanh kiếm dọc theo quầy đến trước Clary. Không nói lời nào Clary nhặt nó lên, cuộn bàn tay xung quanh chuôi kiếm, thấy từng rãnh của nó phù hợp với tay cô một cách chính xác, như thể nó đã được làm riêng cho cô. Mặc dù thanh kiếm được làm từ thép và kim loại quý, cô cảm thấy nó nhẹ như lông chim trên tay. Cô nâng nó lên, các ngôi sao màu đen dọc theo lưỡi kiếm lấp lánh với cô, một ánh sáng như lửa chạy qua, tỏa sáng dọc theo lưỡi thép.


Cô nhìn lên và thấy Diana bắt một cái gì đó trong không khí: một tia sáng phân hóa thành một mảnh giấy. Cô đọc nó, cặp lông mày đan lại với nhau chăm chú. "Thư của Angel," cô nói. "Học Viện London đã bị tấn công."
Clary suýt làm rơi thanh kiếm. Cô nghe thấy Jace thở sâu bên cạnh cô. "Cái gì?" Anh thốt lên.


Diana nhìn lên. "Không sao đâu," cô nói. "Rõ ràng có một loại bảo vệ đặc biệt nào đó đã được đặt tại Học Viện London, một cái gì đó thậm chí Hội đồng không biết. Có một số người bị thương, nhưng không có ai thiệt mạng. Lực lượng của Sebastian đã rút đi. Thật không may, là không bắt hoặc giết được một Endarkened nào " Khi Diana nói, Clary nhận ra bà chủ cửa hàng đang mặc quần áo tang trắng. Không lẽ cô ấy cũng có người thân mất đi trong cuộc chiến với Valentine? Trong cuộc tấn công các Học Viện của Sebastian? Bao nhiêu máu đã đổ bởi bàn tay của những người nhà Morgenstern?


"T-Tôi rất tiếc," Clary thở hổn hển. Cô có thể nhìn thấy Sebastian, một cách rõ ràng trong đầu cô, áo choàng màu đỏ, máu đỏ, tóc bạc và kiếm bạc. Cô loạng choạng quay trở lại.


Đột nhiên, một bàn tay đặt lên lên cánh tay cô, và cô nhận ra rằng cô đang thở không khí lạnh ngoài trời. Bằng cách nào đó cô đã ra khỏi cửa hàng vũ khí, đứng trên đường phố đầy người, và Jace đang ở bên cạnh. "Clary," Anh nói. "Ổn mà. Tất cả mọi thứ đều ổn. Các Thợ Săn Bóng Tối của Học viện London, tất cả họ đều trốn thoát. "


"Diana nói rằng có những người bị thương," cô nói. "Thêm máu đổ vì người nhà Morgenstern."
Anh liếc xuống thanh kiếm, vẫn được nắm chặt trong tay phải của cô, những ngón tay cô trắng bệch trên chuôi kiếm. "Em không cần phải lấy thanh kiếm đó"


"Không. Diana đã nói đúng. Sự sợ hãi tất cả mọi thứ của Morgenstern, điều đó...nó mang lại sức mạnh cho Sebastian hơn em. Đó là chính xác những gì hắn ta mong muốn. "
"Anh đồng ý," Jace nói. "Đó là lý do tại sao anh đưa cho em cái này."
Anh đưa cho cô một bao kiếm, bằng da đen, đính một dãy các ngôi sao bạc.


"Em không thể đi xuống phố với một vũ khí không được bao bọc," Anh nói thêm. "Ý anh là, em có thể, nhưng khả năng sẽ có những cái nhìn kỳ lạ cho chúng ta."
Clary lấy vỏ bọc, phủ lên lưỡi kiếm, và nhét nó qua thắt lưng, đóng áo khoác phía ngoài. "Thế này tốt hơn chưa?"


Anh gạt một lọn tóc đỏ trên mặt cô. "Đó là vũ khí thực sự đầu tiên của em, một cái thuộc về em. Tên Morgenstern không bị nguyền rủa, Clary. Đó là một tên tuổi Thợ Săn Bóng Tối có vinh quang hàng trăm năm. Ngôi sao buổi sáng- Sao Mai. "


"Ngôi sao buổi sáng không phải là một ngôi sao," Clary nói gắt gỏng. "Đó là một hành tinh. Em đã học điều đó trong lớp thiên văn học. "


"Giáo dục của người thường đáng tiếc là tầm thường," Jace nói. "Nhìn này," Anh nói, và chỉ lên. Clary nhìn, nhưng không phải ở trên trời. Cô nhìn anh, mái tóc sáng màu khi mặt trời hắt nắng, khoé miệng cong lên khi anh mỉm cười. "Rất lâu trước khi bất cứ ai biết về các hành tinh, họ đã biết là có những dải ngân hà trong màn đêm. Các ngôi sao. Và họ biết có một ngôi sao mọc hướng Đông, lúc mặt trời mọc, và họ gọi nó là ngôi sao buổi sáng – Sao Mai - sứ giả của bình minh. Điều đó có phải là xấu không? Khi mang lại ánh sáng cho thế gian? "


Clary nghiêng vội và hôn vào má anh. "Được rồi, được rồi," cô nói. "Vậy, nó nên thơ nhiều hơn so với lớp thiên văn học."
Anh bỏ tay ra và mỉm cười với cô. "Tốt," Anh nói. "Giờ chúng ta sẽ làm một điều gì đó nên thơ khác. Thôi nào. Anh muốn cho em thấy vài thứ "


Những ngón tay lạnh lẽo đặt lên thái dương Simon đã đánh thức cậu dậy. "Mở mắt ra, Ma cà rồng Ưa Sáng," một giọng nói thiếu kiên nhẫn vang lên. "Chúng ta không có cả ngày đâu."


Simon sốt sắng ngồi bật dậy khiến người đối diện anh lùi giật người với một tiếng rít. Simon nhìn chằm chằm. Cậu vẫn đang bị bao quanh bởi những thanh sắt của chiếc lồng Maureen làm, vẫn còn bên trong căn phòng mục nát của khách sạn Dumort. Ngang chéo người cậu là Raphael. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng cài cúc và quần jean, trên cổ lấp loé ánh sáng của chiếc dây chuyền vàng. Simon thường thấy anh ta trông gọn gàng và bảnh bao, như thể đang đi đến một cuộc họp kinh doanh. Bây giờ mái tóc đen của anh ta trông bù xù, áo sơ mi trắng bị rách và vấy bẩn.


"Chào buổi sáng, Ma cà rồng Ưa Sáng," Raphael nói.
"Anh đang làm gì ở đây?" Simon ngắt lời. Cậu cảm thấy bẩn thỉu, ốm yếu và tức giận. Và cậu vẫn còn mặc chiếc áo sơ mi phồng xếp nếp. "Trời sáng rồi à?"


"Cậu đã ngủ gục, bây giờ cậu thức giấc – vâng, buổi sáng." Raphael có vẻ vui mừng ghê gớm. "Cho câu hỏi tôi đang làm gì ở đây: Tất nhiên là tôi ở đây vì cậu."
Simon ngả lưng vào thanh sắt của lồng. "Ý anh là gì? Và nhân tiện, làm thế nào anh vào đây được? "


Raphael nhìn cậu thương hại. "Cái lồng mở khóa từ bên ngoài. Nó đủ dễ dàng để tôi vào đây "


"Vậy, điều này chỉ là sự cô đơn và khao khát tình anh em, hay là gì?" Simon hỏi. "Lần cuối cùng tôi nhìn thấy anh, anh yêu cầu tôi trở thành vệ sĩ của mình, và khi tôi nói không, anh đã mạnh mẽ ngụ ý rằng nếu khi nào tôi bị mất ấn ký Cain, anh sẽ giết tôi."
Raphael mỉm cười với cậu.


"Vậy, điều này là một phần của việc giết tôi?" Simon hỏi. "Tôi phải nói rằng, nó không khôn ngoan lắm. Anh có thể sẽ bị bắt. "


"Đúng" Raphael trầm ngâm. "Maureen sẽ rất tức giận nếu cậu ch.ết. Có lần tôi đề cập đến việc bán cậu cho bọn Pháp Sư Tà Ám, và cô ta đã không hài lòng. Điều đó thật không may. Với khả năng chữa bệnh của nó, máu của Ma cà rồng Ưa Sáng sẽ mang lại giá trị rất lớn "Anh thở dài. "Nó thực sự là một cơ hội. Than ôi, Maureen quá ngu ngốc để hiểu quan điểm của tôi. Cô ta thà giữ cậu ở đây ăn mặc như một con búp bê còn hơn làm điều đó. Rồi sau đó, cô ta lại bị loạn trí "


"Anh dám nói những điều đó về Nữ hoàng ma cà rồng của anh?"


"Có một thời gian tôi muốn cậu ch.ết, Ma cà rồng Ưa Sáng ạ," Raphael thản nhiên tiếp tục cuộc thảo luận, như thể anh đã nói với Simon về việc anh dự định mua cho Simon một hộp sôcôla. "Nhưng tôi có một kẻ thù lớn hơn. Cậu và tôi, chúng ta đang cùng một phe "


Các thanh sắt của lồng ép vào lưng của Simon một cách khó chịu. Cậu ngọ nguậy và đoán. "Maureen? Anh luôn luôn muốn là người lãnh đạo gia tộc Ma cà rồng, và bây giờ cô ấy chiếm vị trí đó của anh?"


Raphael cong môi trong một tiếng gầm gừ. "Cậu nghĩ rằng đây chỉ là một trò chơi quyền lực?", Anh nói. "Cậu không hiểu. Trước khi Maureen bị Biến Đổi (thành Ma cà rồng), cô ấy đã rất sợ hãi và bị đau đớn đến phát điên. Khi cô ấy thức dậy, cô ấy đã cào xé quan tài của mình để chui ra. Không có ai dạy cho cô ấy. Không có ai cho cô ấy bịch máu đầu tiên giống như tôi đã làm cho cậu. "


Simon nhìn chằm chằm. Đột nhiên, cậu nhớ lại nghĩa địa, khi cậu trồi lên khỏi mặt đất trong không khí giá lạnh và bụi bẩn. Và đói, đói khủng khiếp. Raphael đã ném cho cậu một túi đầy máu. Cậu chưa bao giờ nghĩ về nó như một đặc ân hay một sự giúp đỡ, nhưng cậu đã có thể xé toạc bất cứ sinh vật sống nào mà cậu gặp nếu không có bữa ăn đầu tiên đó. Cậu cũng đã có thể cắn xé Clary. Và Raphael đã giúp điều đó không xảy ra.


Đó cũng là Raphael, người đã mang Simon từ Dumort đến Học Viện; đã đặt cậu đầy máu me, xuống bậc thềm khi họ không thể đi xa hơn nữa; Chính anh là người đã giải thích cho bạn bè của Simon những gì đã xảy ra. Simon cho là Raphael có thể che giấu nó, có thể nói dối với các Nephilim, nhưng anh đã thú nhận và sẵn sàng gánh chịu những hậu quả.


Raphael chưa bao giờ đặc biệt tử tế với Simon, nhưng theo cách riêng của mình, anh đã đạt được một sự nể trọng lạ lùng của cậu.
"Tôi đã tạo ra cậu" Raphael cho biết. "Máu của tôi chạy trong tĩnh mạch của cậu, làm cho cậu thành một ma cà rồng."
"Anh đã luôn nói rằng tôi là một ma cà rồng khủng khiếp," Simon nêu.


"Tôi không mong đợi sự biết ơn của cậu," Raphael nói. "Cậu không bao giờ muốn trở thành người như hiện tại. Không như Maureen, người ta có thể đoán thế. Cô ta mất trí bởi sự biến đổi của cô ấy, và cô ấy vẫn còn mất trí. Cô ta giết người không suy nghĩ. Cô ta không màng đến nguy hiểm của chúng tôi khi quá bất cẩn phơi bày cho thế giới con người như một lò mổ. Cô ta không nghĩ rằng có lẽ, nếu ma cà rồng giết chóc không vì nhu cầu hoặc không cần xem xét, một ngày nào đó sẽ không còn thực phẩm nữa. "


"Con người," Simon sửa chữa "Sẽ không còn con người."
"Cậu là một ma cà rồng khủng khiếp," Raphael cho biết. "Nhưng ở đây chúng ta đang liên kết. Cậu muốn bảo vệ con người. Tôi mong muốn bảo vệ ma cà rồng. Mục tiêu của chúng ta là một và giống nhau. "
"Vì vậy, phải giết cô ta," Simon nói. "Giết Maureen và lấy lại gia tộc"


"Tôi không thể." Raphael nhìn ảm đạm. "Những đứa trẻ khác trong gia tộc yêu cô ấy. Họ không nhìn xa, không thấy bóng tối trên đường chân trời. Họ chỉ cần có sự tự do để giết và tiêu thụ theo ý thích. Không phải uốn cong theo Hiệp định, không theo một luật lệ nào bên ngoài. Cô ta đã cho họ tất cả sự tự do trên thế giới, và họ sẽ kết thúc chính họ với nó. "Giọng anh ta thật cay đắng.


"Anh thực sự quan tâm những gì xảy ra với gia tộc," Simon ngạc nhiên. "Anh sẽ là một nhà lãnh đạo tốt."
Raphael trừng mắt nhìn cậu.


"Mặc dù tôi không biết anh sẽ trông thế nào khi đội một chiếc vương miện xương", Simon nói thêm. "Hãy nhìn xem, tôi hiểu những gì anh đang nói, nhưng làm thế nào tôi có thể giúp anh được? Anh không để ý là tôi đang bị mắc kẹt trong một cái lồng. Nếu anh giải thoát tôi, anh sẽ bị bắt. Và nếu tôi rời khỏi, Maureen sẽ đi tìm tôi. "


"Không phải ở Alicante, cô ta sẽ không tìm được," Raphael nói.
"Alicante?" Simon nhìn chằm chằm. "Ý anh nói là... thủ đô của Idris, Alicante?"


"Cậu không thông minh lắm," Raphael trả lời "Vâng, Ý tôi là chính là Alicante đó" Nhìn thấy biểu hiện choáng váng của Simon của anh cười nhẹ "Có một đại diện của ma cà rồng trong Hội đồng. Anselm Nightshade. Thích hợp để về hưu, là nhà lãnh đạo của gia tộc Los Angeles, nhưng một người đàn ông biết chắc chắn. . . người bạn của tôi. Pháp Sư. "


"Magnus?" Simon nói ngạc nhiên. Raphael và Magnus đều bất tử, cả hai người sống ở New York và đại diện khá cao cấp trong chi nhánh Thế Giới Ngầm của họ. Và cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc họ có thể biết nhau, hoặc làm thế nào họ biết nhau.


Raphael phớt lờ câu hỏi của Simon. "Nightshade đã đồng ý tiến cử tôi như là đại diện thay cho ông ấy, mặc dù Maureen không biết điều đó. Vì vậy, tôi sẽ đi đến Alicante, và ngồi trong Hội đồng tham dự cuộc họp lớn của họ, nhưng tôi yêu cầu cậu phải đi với tôi."
"Tại sao?"


"Họ không tin tưởng tôi, các Thợ Săn Bóng Đêm ấy," Raphael nói đơn giản. "Nhưng họ tin tưởng cậu. Đặc biệt là các Nephilim New York. Nhìn cậu đi. Cậu đeo chiếc vòng cổ của Isabelle Lightwood. Họ biết cậu giống như một Thợ Săn Bóng Tối hơn là Đứa Trẻ Bóng Đêm. Họ sẽ tin những gì cậu nói, nếu cậu nói với họ rằng Maureen đã phá vỡ Hiệp định và phải bị chặn lại. "


"Phải," Simon nói. "Họ tin tưởng tôi." Raphael nhìn cậu với đôi mắt chân thật mở to. "Và điều này không là gì với việc anh không muốn cả gia tộc phát hiện ra anh phản bội Maureen, bởi vì họ thích cô ấy, và sau đó họ sẽ quay lưng lại anh như những con chồn."


"Cậu quen biết những đứa trẻ của Điều tr.a Viên," Anh nói. "Cậu có thể nói trực tiếp với ông ta."
"Chắc chắn rồi", Simon nói. "Không một ai trong gia tộc sẽ đứng yên tôi khi tôi đặt bẫy và giết nữ hoàng của họ. Tôi chắc chắn rằng cuộc sống của tôi sẽ tuyệt vời khi tôi quay trở lại. "


Raphael nhún vai. "Tôi có những người ủng hộ ở đây," anh nói. "Một người nào đó đã để tôi vào căn phòng này. Một khi Maureen được chăm sóc, chúng ta có thể quay lại New York với hậu quả tiêu cực ít hơn. "
"hậu quả tiêu cực ít hơn." Simon khịt mũi. "Anh lạc quan quá."


"Dù sao ở đây cậu cũng đang gặp nguy hiểm" Raphael nói. "Nếu cậu không có người sói hoặc Thợ Săn Bóng Đêm bảo vệ, cậu có mấy cái mạng để ch.ết?. Nếu cậu không muốn đi với tôi đến Alicante, tôi rất hạnh phúc để cậu lại đây trong lồng này, và cậu có thể là món đồ chơi của Maureen. Hoặc cậu có thể tham gia cùng với bạn bè của cậu ở thành phố Pha Lê. Catarina Loss đang đợi ở tầng dưới để làm cho chúng ta một Cổng dịch chuyển. Tất cả là sự lựa chọn của cậu "


Raphael đã nghiêng người, một chân cong lại, tay thả lỏng trên đầu gối của mình như thể anh đang thư giãn trong công viên. Phía sau anh, qua song sắt của lồng, Simon có thể thấy bóng dáng của một ma cà rồng đứng bên cửa, một cô gái tóc đen, nét mặt chìm trong bóng tối. Đó là người đã để Raphael vào, cậu đoán. Cậu nghĩ về Jordan. Vệ sĩ người sói của cậu. Nhưng điều này, sự mâu thuẫn nội bộ gia tộc và lòng trung thành, các mong muốn giết người của Maureen vì máu và quá nhiều những cái ch.ết ở cửa nhà Jordan.


"Không có nhiều lựa chọn nhỉ?" Simon nói.
Raphael mỉm cười. "Không, Ma cà rồng Ưa Sáng. Không có nhiều lựa chọn "
--- -----


Lần cuối cùng Clary có mặt tại hội trường của Hiệp định, nó đã gần như bị phá hủy hoàn toàn - mái vòm tinh thể tan vỡ, sàn đá cẩm thạch của nó bị nứt, đài phun nước trung tâm khô cạn.


Cô đã phải ngưỡng mộ các Thợ Săn Bóng Tối. Kể từ thời điểm đó đến nay, họ đã thực hiện công việc sửa chữa đầy ấn tượng. Những mái vòm đã liền mạch, sàn đá cẩm thạch sạch sẽ và mịn màng với những đường gân bằng vàng. Các cổng vòm vọt trên cao, ánh sáng chiếu xuống từ mái nhà thắp sáng những chữ rune khắc trên chúng. Đài phun nước trung tâm với bức tượng nàng tiên cá lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời buổi chiều muộn, đang phun nước trở lại vào cái bể bằng đồng.


"Khi em có được vũ khí đầu tiên thực sự của em, truyền thống là phải đến đây và chúc lành cho lưỡi dao trong nước của đài phun," Jace nói. "Các Thợ Săn Bóng Tối đã làm điều này qua bao thế hệ." Anh đi về phía trước, dưới ánh đèn vàng xỉn, đến cạnh đài phun nước. Clary nhớ giấc mơ khiêu vũ với anh ở đây. Anh nhìn qua vai và ra hiệu cho cô đến tham gia với mình. "Đến đây."


Clary đi đến đứng bên cạnh anh. Bức tượng trung tâm của đài phun nước, nàng tiên cá, có vảy chồng chéo làm bằng đồng và đồng đỏ đã chuyển sang màu xanh lá cây và xanh đồng. Nàng tiên cá ôm một cái vò, từ đó nước đổ xuống, khuôn mặt của cô tạc trong nụ cười của một chiến binh.


"Đặt lưỡi kiếm trong đài phun nước và nhắc lại lời anh," Jace nói. "Hãy để cho nước của đài phun nước này rửa sạch lưỡi kiếm. Dâng hiến nó cho mình tôi sử dụng. Hãy để tôi sử dụng nó trong sự cứu vớt. Hãy để tôi sử dụng nó trong sự công bình. Hãy để nó hướng dẫn cho tôi thành một chiến binh đáng giá của Idris. Và để cho nó bảo vệ tôi để tôi có thể trở lại đài phun nước này ban phước cho kim loại của nó một lần nữa. Nhân danh tên của Raziel. "


Clary trượt lưỡi kiếm vào nước và lặp lại những lời anh nói. Những gợn sóng lung linh xung quanh thanh kiếm, và cô bất chợi nhớ một đài phun nước khác, ở một nơi khác, với Sebastian ngồi phía sau cô, nhìn xuống hình ảnh khuôn mặt cô méo mó. Em có một trái tim đen tối trong người, con gái Valentine ạ.


"Tốt," Jace nói. Cô cảm thấy bàn tay anh trên cổ tay mình; nước của đài phun nước bắn tung lên, làm cho làn da anh mát mẻ và ẩm ướt, nơi nó chạm vào cô. Anh kéo tay cô lại cùng với thanh kiếm, và thả tay ra để cô có thể nâng lưỡi kiếm lên. Mặt trời đã lặn xuống thấp, nhưng đủ sáng để những ngôi sao bằng thủy tinh núi lửa dọc theo tâm kiếm lóe sáng. "Bây giờ, hãy đặt cho thanh kiếm cái tên"


"Heosphoros," cô nói, trượt nó vào bao kiếm và nhét vào bao kiếm vào thắt lưng. "Bình minh-Bringer."
Anh phát ra một tiếng cười, và cúi xuống đặt một nụ hôn vào khóe miệng cô. "Anh nên đưa em về nhà..." Anh đứng thẳng lên.
"Anh đang suy nghĩ về hắn?" cô nói.


"Em có thể phải cụ thể hơn," Jace nói, mặc dù cô nghi ngờ anh biết tỏng những gì cô muốn nói.
"Sebastian," cô nói. "Ý em là, nhiều hơn bình thường. Và một cái gì đó đang làm anh phiền lòng. Đó là gì? "


"Không có gì" Anh bắt đầu đi bộ ra xa cô, trên sàn đá cẩm thạch về phía cánh cửa đôi to lớn của Hall đã được mở. Cô theo anh, bước ra gờ rộng trên các cầu thang dẫn xuống đến Quảng trường Thiên Thần. Bầu trời tối màu xanh coban, màu sắc của thủy tinh biển.


"Đừng thế," Clary nói. "Đừng đóng cửa bản thân anh"


"Anh sẽ không." Anh thở ra gay gắt. "Nó chỉ không phải là điều gì mới. Yeah, Anh đã nghĩ về hắn. Anh nghĩ về hắn mọi lúc. Anh ước gì anh không làm thế. Anh không thể giải thích điều đó cho bất cứ ai ngoài em, bởi vì em đã ở đó. Nó giống như anh là hắn, và bây giờ, khi em nói với anh về những điều kiểu như cái hộp hắn để lại nhà Amatis, anh biết chính xác lý do tại sao. Và anh ghét bởi vì anh biết điều đó. "


"Jace-"


"Đừng nói với anh là anh không giống hắn," Anh nói. "Anh giống hắn. Được nuôi lớn bởi cùng một người cha- cả hai người đều được hưởng cùng lợi ích từ sự giáo dục đặc biệt của Valentine. Bọn anh nói cùng ngôn ngữ. Bọn anh học cùng một phong cách chiến đấu. Bọn anh cùng được dạy những tiêu chuẩn đạo đức. Cùng có những vật nuôi giống nhau. Nó đã thay đổi, tất nhiên; tất cả đã thay đổi khi anh lên mười, nhưng nền tảng của thời thơ ấu vẫn luôn ở lại với em. Đôi khi anh tự hỏi liệu tất cả những điều này là do lỗi của anh không "


Điều đó làm Clary giật mình. "Anh đừng nghiêm trọng thế. Những gì anh đã làm khi ở cùng Sebastian không phải là lựa chọn của anh"


"anh đã thích nó," Anh nói, và đã có một làn sóng ngầm thô ráp trong giọng nói của anh, như thể thực tế chà xát anh như giấy nhám. " Sebastian tài giỏi lỗi lạc, nhưng có những lỗ hổng trong cách suy nghĩ của hắn mà hắn không biết. Anh đã giúp hắn bổ sung điều đó. Bọn anh ngồi ở đó và nói về cách thiêu cháy thế giới, và điều đó đã rất thú vị. Anh muốn có nó. Quét sạch tất cả, bắt đầu lại một lần nữa, một lò thiêu của lửa và máu, và sau cùng, xây dựng một thành phố tỏa sáng trên một ngọn đồi. "


"Hắn làm cho anh nghĩ rằng anh muốn những điều đó," Clary nói, nhưng giọng nói của cô rung nhẹ. Em có một trái tim đen tối trong người, con gái Valentine. "Hắn làm anh dâng hiến những gì hắn muốn."


"Anh thích việc cho đi," Jace nói. "Tại sao em nghĩ rằng anh có thể dễ dàng nghĩ ra cách để đập vỡ và phá hủy, nhưng bây giờ anh không thể nghĩ ra cách nào để khắc phục nó? Ý anh là, chính xác anh có đủ tư cách tài năng để làm gì? Một thành viên trong đội quân địa ngục? Anh có thể là một vị tướng, như Asmodeus hoặc Sammael. "


"Jace..."
"Những người đó đã từng là những bầy tôi sáng láng của Thiên Chúa," Jace nói. "Đó là những gì sẽ xảy ra khi sa ngã. Tất cả mọi ánh sáng của em sẽ trở nên đen tối. Càng rực rỡ sáng chói càng trở nên xấu xa đen tối. Đó là một chặng đường dài sa ngã. "
"Anh đã không sa ngã"


"Chưa thôi," Anh nói, và sau đó trên bầu trời phát nổ những vân hoa màu đỏ và vàng. Trong một khoảnh khắc chóng mặt Clary nhớ đến pháo hoa trên nền trời đêm Lễ kỷ niệm ở Quảng trường Thiên Thần. Cô lùi lại, cố gắng để có được một cái nhìn tốt hơn.


Nhưng không phải lễ kỷ niệm. Khi đôi mắt của mình đã điều chỉnh độ sáng, cô nhìn thấy ánh sáng trên các Tháp Quỷ. Mỗi tháp đều được thắp sáng như một ngọn đuốc đỏ và vàng trên nền trời.


Jace tái đi. "Những ngọn đèn chiến," Anh nói. "Chúng ta phải đến Gard." Anh nắm lấy tay cô và bắt đầu kéo cô xuống cầu thang.
Clary phản đối. "Nhưng mẹ em. Isabelle, Alec.. "


"Họ cũng sẽ trên đường đến Gard" Họ đã chạy xuống bậc thang cuối. Quảng trường Thiên thần đầy người mở tung cửa ngôi nhà của họ, đổ ra các đường phố. Tất cả họ chạy về phía con đường sáng hướng lên phía đồi dẫn đến Gard ở trên cùng. ""Hãy đi thẳng vào Gard, đó là ý nghĩa của các đèn tín hiệu màu đỏ và vàng. Đó là những gì họ mong đợi chúng ta làm..." Anh cúi nhanh để tránh một Thợ Săn Bóng Tối, người chạy qua họ khi quấn đai vũ khí trên tay "Có chuyện gì vậy?" Jace hét lên với theo sau anh ta. "Tại sao báo động?"


"Có một cuộc tấn công!", Một người đàn ông lớn tuổi trong bộ đồ đi săn đã sờn hét lại qua vai.


"Một Học Viện khác?" Clary hỏi. Họ trở lại tại một con đường dọc hai bên là cửa hàng cô nhớ đã đi với chú Luke khi trước; họ chạy lên dốc, nhưng cô không cảm thấy khó thở. Cô thầm cảm ơn vài tháng đào tạo trước đây.


Người đàn ông với các cánh tay vũ trang quay lại và chạy bộ ngược lên dốc. "Chúng tôi vẫn chưa biết. Các cuộc tấn công liên tục. "


Ông quay đi và tăng gấp đôi tốc độ của mình, chạy vụt lên con đường vòng về phía dưới Gard. Clary tập trung để không đâm vào bất cứ ai trong đám đông. Họ bị chuyển động, xô đẩy theo dòng người. Cô giữ tay cô trong tay Jace khi họ chạy, thanh kiếm mới của cô đập nhẹ vào phía bên ngoài chân khi cô đi, như để nhắc nhở cô rằng nó đã có ở đó và sẵn sàng để được sử dụng.


Các con đường dẫn đến Gard dốc, đầy bụi bẩn. Clary đã cố gắng để chạy một cách cẩn thận, cô đi giày và mặc quần jean, áo khoác khóa phía trên, nhưng nó không được tốt như bộ đồ đi săn. Một viên sỏi bằng cách nào đó đã lọt vào bốt của cô và đâm vào gan bàn chân cô vào thời điểm họ đến cửa trước của Gard, đi chậm lại, nhìn chằm chằm.


Các cổng được mở toang ra. Trong mắt họ là một khoảng sân rộng, trồng đầy cây cỏ vào mùa hè, và giờ đang trụi lá, được bao quanh bởi các bức tường bên trong của Gard. Đối diện một bức tường là một khung vuông đồ sộ, cuộn xoáy không khí và trống rỗng.


Một Cổng dịch chuyển. Trong đó, Clary có thể thấy thoáng qua những gợi ý của màu đen, màu xanh lá cây và màu trắng của tro, thậm chí cả một khoảng trời rải rác những vì sao..


Robert Lightwood lờ mờ hiện lên trước mặt, chặn đường họ; Jace gần như đâm sầm vào ông, và buông tay của Clary để tự giữ thăng bằng. Gió từ Cổng dịch chuyển lạnh lùng và mạnh mẽ, thổi qua lớp vải áo khoác của Clary, tung mái tóc của cô. "Có chuyện gì vậy?" Jace hỏi cộc lốc. "Có phải là về cuộc tấn công Học viện London? Con đã nghĩ là nó bị đẩy lùi rồi "


Robert lắc đầu, vẻ mặt dữ tợn "Có vẻ như Sebastian bị thất bại ở London, đã chuyển sự chú ý của mình sang những nơi khác."
"Ở đâu..?" Clary bắt đầu.


"Cấm thành Adamant bị bao vây!" Đó là giọng nói của Jia Penhallow, cao hơn tiếng la hét của đám đông. Cô đã chuyển đến đứng bên Cổng Dịch chuyển; dòng xoáy của không khí bên trong làm vạt áo choàng của cô tung bay như cánh của một con chim to lớn màu đen. "Chúng ta đi trợ giúp các Nữ Tu Sắt! Các Thợ Săn Bóng Tối đã trang bị vũ khí và sẵn sàng, xin báo cáo cho tôi! "


Các sân đầy Nephilim, mặc dù không nhiều như Clary đã nghĩ lúc đầu. Nó có vẻ giống như một dòng thác khi họ chạy lên đồi đến Gard, nhưng giờ cô nhìn thấy chỉ một nhóm khoảng 40-50 chiến binh. Một số trong trang phục đi săn, một số vẫn mặc quần áo thường nhật. Không phải tất cả đều được vũ trang. Những Nephilim phục vụ ở Gard nhanh chóng mở cửa kho vũ khí, mang thêm một đống kiếm, lưỡi seraph, rìu, chùy và chất đầy hai bên của Cổng Dịch chuyển.


"Hãy để chúng con đi theo" Jace nói với Robert. Phục trang trong bộ đồ đi săn màu xám của Điều tr.a Viên, Robert Lightwood nhắc nhở Clary đến hình ảnh một vách đá cheo leo: sự cứng rắn, kiên định và không thể lay chuyển.


Robert lắc đầu. "Không cần," ông nói. "Sebastian đã tấn công lén. Hắn chỉ có hai mươi hay ba mươi chiến binh Endarkened. Có đủ các chiến binh để xử lý hắn mà không cần phải gửi những đứa trẻ của của mình đến đó "


"Con không phải là một đứa trẻ," Jace nói một cách tức giận. Clary tự hỏi Robert nghĩ gì khi ông nhìn cậu con nuôi – liệu Robert nhìn thấy cha của Jace trong khuôn mặt Jace, hay vẫn còn tìm kiếm tàn tích của Michael Wayland dù không ở đó. Jace đo lường biểu hiện của Robert Lightwood, sự nghi ngờ làm sẫm màu mắt vàng của anh lại. "Bố đang làm gì thế? Có một cái gì đó bố không muốn cho con biết. "


Khuôn mặt của Robert hằn lên những nét cứng rắn. Ngay lúc đó một người phụ nữ tóc vàng trong trang phục thợ săn lướt qua Clary, hăng hái nói với người đồng hành ". . . nói với chúng ta rằng chúng ta có thể cố gắng bắt các Endarkened, mang họ trở lại đây để xem họ có thể được chữa khỏi không. Điều này có nghĩa là họ có thể cứu Jason. "


Clary nhìn Robert giận dữ "Bác không được. Bác không được để cho những người có người thân bị bắt trong các cuộc tấn công đi qua Cổng. Bác không được nói với họ rằng Endarkened có thể được cứu. "
Robert nhìn cô một cái nhìn ảm đạm. "Chúng ta còn không biết là họ có thể cứu được hay không."


"Chúng cháu biết," Clary nói. "Họ không thể cứu được! Họ không phải là họ trước kia! Họ không phải là con người. Nhưng khi những chiến binh này nhìn thấy khuôn mặt của những người mà họ quen biết, họ sẽ ngần ngại, họ sẽ muốn tin đó không phải là sự thật... "


"Và họ sẽ bị giết," Jace nói chán chường. "Robert. Bố phải ngăn chặn điều này. "
Robert lắc đầu. "Đây là ý muốn của Clave. Đây là những gì họ muốn thấy thực hiện. "


"Vậy tại sao phải cần gửi chi viện?" Jace hỏi "Tại sao không ở đây và đâm năm mươi người của chúng ta ch.ết? Như thế tiết kiệm thời gian hơn? "
"Đừng có đùa," Robert ngắt lời.
"Con không đùa..."


"Và đừng nói với ta là năm mươi Nephilim không thể đánh bại hai mươi chiến binh Endarkened " Những Thợ Săn Bóng Tối đã bắt đầu đi qua Cổng Dịch chuyển theo hướng dẫn của Jia. Clary cảm thấy một cảm giác hoảng loạn chạy dọc sống lưng cô. Jia đã chỉ cho những người đã hoàn toàn trang bị đi qua Cổng. Nhưng một số còn rất trẻ hoặc rất già, và nhiều người đã đến hoàn toàn tay không và trang bị đơn giản với vũ khí lấy ra từ kho, trước khi đi qua.


"Sebastian đang mong đợi một cách chính xác phản ứng này," Jace nói một cách tuyệt vọng. "Nếu hắn đến với chỉ hai mươi chiến binh, đây là một lý do, và hắn sẽ có đội quân dự phòng"


"Hắn không thể có họ!" Robert tăng âm lượng. "Con không thể mở một Cổng dịch chuyển tại Cấm Thành Adamant trừ khi được các Nữ Tu Sắt cho phép. Họ đang cho phép chúng ta, nhưng Sebastian phải đi dưới đất. Sebastian đã không mong việc chúng ta đến Cấm Thành. Hắn biết là chúng ta không thể theo dõi hắn; Hắn nghĩ rằng chúng ta chỉ quan tâm đến các Học Viện. Đây là một cơ hội"


"Sebastian không tặng cơ hội!" Jace hét lên. "Bố đang mù quáng!"
"Chúng ta không phải là mù!" Robert gầm lên. "Con có thể sợ hãi hắn, Jace, nhưng hắn ta chỉ là một cậu bé; Hắn không phải là nhà cầm quân chiến lược giỏi nhất từng tồn tại! Hắn đã chiến đấu với con ở Burren, và hắn đã thua! "


Robert quay lại và bỏ đi, sải bước về phía Jia. Jace trông như thể anh đã bị tát. Clary nghi ngờ trước giờ chưa có ai dám cáo buộc anh là sợ hãi như ông đã làm.


Anh quay lại nhìn cô. Sự chuyển động của các Thợ Săn Bóng Tối về phía Cổng dịch chuyển đã chậm lại; Jia vẫy chào tạm biệt những người đi. Jace chạm vào thanh đoản kiếm ở hông của Clary. "Anh sẽ đi qua," Anh nói.
"Họ sẽ không cho phép anh," Clary nói.


"Họ không cần phải cho phép anh." Dưới ánh đèn màu đỏ và vàng của các tòa tháp, mặt Jace nhìn như thể được cắt ra từ đá cẩm thạch. Đằng sau anh, Clary có thể thấy các Thợ Săn Bóng Tối khác đang đi lên đồi. Họ đang nói chuyện với nhau như thể đây là bất kỳ cuộc chiến bình thường, bất kỳ tình huống mà có thể được xử lý bằng cách gửi năm mươi hoặc hơn Nephilim đến nơi tấn công. Họ đã không được ở Burren. Họ đã không nhìn thấy. Họ không biết. Clary bắt gặp ánh mắt của Jace nhìn cô.


Cô có thể nhìn thấy những đường nét căng thẳng trên khuôn mặt anh, làm sắc thêm các góc cạnh của xương gò má, xương hàm "Câu hỏi đặt ra là," Anh nói, "...là có bất kỳ cơ hội nào để em đồng ý ở lại đây?"
"Anh biết là không mà," cô nói.


Anh hít một hơi rùng mình. "Đúng vậy. Clary, điều này có thể là nguy hiểm, thực sự nguy hiểm ... " Cô có thể nghe thấy những người xung quanh họ thì thầm, giọng phấn khởi, vang vang trong đêm qua những luồng không khí thở ra, mọi người trò chuyện rằng Lãnh sự và Hội đồng đã họp để thảo luận về cuộc tấn công Học viện London chỉ là Sebastian bất ngờ tấn công nhưng vẫn nằm trong sự theo dõi, rằng hắn đã ở đó một thời gian ngắn và chỉ với vài quân tiếp viện họ đã có một cơ hội thực sự để ngăn chặn hắn, rằng hắn đã bị thất bại ở London và sẽ tiếp tục thất bại...


"Em yêu Anh", cô nói. "Nhưng đừng cố ngăn em."
Jace vươn tay nắm lấy tay cô. "Được rồi," Anh nói. "Vậy chúng ta cùng chạy về phía Cổng dịch chuyển"
"Đồng ý" cô trả lời.
Và họ chạy.






Truyện liên quan