Chương 13

"Đây, của cô," Leila Haryana, một trong những mới thành viên mới nhất của Bầy nói, khi đưa một đống quần áo cho Maia.


Maia cầm lấy chúng với lòng biết ơn. "Cảm ơn - Cô không biết nó có ý nghĩa gì khi có quần áo sạch để mặc đâu," cô nói, liếc qua đống đồ: tank top, quần jean, áo khoác len. Cô và Leila có kích thước bằng nhau, và thậm chí nếu quần áo không vừa, nó vẫn tốt hơn so với việc quay lại căn hộ của Jordan. Maia đã chuyển đến sống tại trụ sở của Bầy một thời gian. Tất cả những đồ đạc của cô vẫn đang ở nhà Jordan và Simon, nhưng nghĩ đến việc trở lại căn hộ không có một trong hai người đó quả thực là buồn thảm. Ít nhất ở đây cô được vây quanh bởi những người sói khác, bởi tiếng rù rì liên tục của giọng nói, bởi mùi của thức ăn nhanh Trung Quốc và Malaysia, bởi âm thanh của những người nấu ăn trong bếp. Và Bat cũng ở đó-không vào phòng của cô, nhưng luôn luôn xung quanh nếu cô muốn có ai đó để nói chuyện hoặc chỉ để cùng ngồi lặng lẽ với nhau, xem xe cộ qua lại trên đường Baxter.


Tất nhiên cũng có những bất tiện. Rufus Hastings, một người sói khổng lồ, đầy sẹo và đáng sợ trong bộ quần áo đua xe bằng da màu đen của mình, dường như ở khắp mọi nơi trong toà nhà. Giọng nói chói tai của hắn trong nhà bếp khi hắn lẩm bẩm trong bữa ăn trưa rằng Luke Garroway không phải là một nhà lãnh đạo đáng tin cậy, rằng anh ta đã cưới một cựu Thợ Săn Bóng Tối, rằng cần nghi vấn lòng trung thành của anh ta, rằng họ cần một người nào đó để họ có dựa vào, để đưa Người Sói lên dẫn đầu.


"Không có gì." Leila nghịch nghịch với chiếc kẹp vàng trên mái tóc đen của cô, nhìn khó xử. "Maia," cô nói. "Tôi có một lời khuyên khôn ngoan là, cậu có thể bớt trung thành mù quáng-với-Luke đi."
Maia lạnh lùng "Tôi nghĩ tất cả chúng ta đều trung thành với Luke," cô nói, giọng cẩn thận. "Và cả Bat."


"Nếu Luke ở đây, có lẽ điều đó đúng," Leila nói. "Nhưng chúng ta hầu như không nghe gì từ ông ấy kể từ khi ông đến Idris. Các pháp quan không phải là thành viên của Bầy, nhưng Sebastian đã tuyên chiến. Hắn muốn chúng ta phải lựa chọn giữa Thợ Săn Bóng Tối, chiến đấu cho họ và- "


"Cách nào cũng sẽ dẫn đến chiến tranh," Maia nói bằng một giọng giận dữ. "Tôi không mù quáng trung thành với Luke. Tôi biết Thợ Săn Bóng Tối. Tôi cũng đã gặp Sebastian. Hắn căm ghét chúng ta. Cố gắng để xoa dịu hắn, điều đó không phải là cách - "




Leila giơ tay mình lên. "Được rồi, được rồi. Giống như tôi đã nói, đó chỉ là lời khuyên. Hy vọng là quần áo vừa với cô, "cô nói thêm, và bắt đầu đi xuống hành lang.


Maia xỏ vào chiếc quần jean- hơi chật, như cô đã hình dung - áo sơ mi, và khoác thêm áo khoác của Leila. Cô nắm lấy ví của mình trên bàn, xỏ chân vào giày, và đi xuống hội trường, gõ cửa phòng Bat.


Anh mở cửa, cô không ngờ tới anh đang cởi trần. Ngoài những vết sẹo dọc theo má phải, anh còn có một vết sẹo trên cánh tay phải của mình, nơi anh bị bắn với một viên đạn – không phải đạn bạc. Các vết sẹo trông như một miệng núi lửa trên mặt trăng, màu trắng trên làn da đen của anh. Anh nhíu mày. "Maia?"


"Xem nào," cô nói. "Em sẽ đi tắt đài Rufus. Hắn ta nhồi nhét vào đầu của tất cả mọi người với những chuyện tào lao, và em phát ốm với chúng. "
"Whoa." Bát giơ một tay lên. "Anh không nghĩ rằng đó là một ý kiến- tốt"


"Hắn sẽ không dừng lại trừ khi ai đó nói với hắn," cô nói. "Em nhớ có lần gặp hắn tại trụ sở pháp quan, với Jordan. Pháp quan Scott nói Rufus đã bẻ gãy chân của người sói khác mà không có lý do. Một số người nhìn thấy một khoảng trống quyền lực và họ muốn nhảy vào chiếm chiếc ghế. Họ không quan tâm đến những người mà họ làm tổn thương. "


Maia quay gót và đi tới cầu thang; Cô có thể nghe tiếng Bat làu bàu chửi rủa bị bóp nghẹt phía sau cô. Một giây sau, anh đi theo cô, vội vàng tròng một chiếc áo sơ mi vào.
"Maia, Anh thực sự không-"


"À, đây rồi," cô nói. Cô đã đến đại sảnh, nơi Rufus đang ườn ra trên một chiếc bàn đã từng là bàn của trung sĩ. Một nhóm khoảng mười người sói khác, bao gồm cả Leila, vây xung quanh hắn.


". . . phải cho họ thấy rằng chúng ta mạnh mẽ hơn, "hắn nói. "Và lòng trung thành của chúng ta nằm ở chính chúng ta. Sức mạnh bầy là từ sói, và sức mạnh của những con sói là từ bầy. "Giọng nói của hắn lục cục như Maia từng nhớ, như thể một cái gì đó làm chấn thương cổ họng hắn một thời gian dài trước đây. Những vết sẹo sâu trên khuôn mặt của hắn xanh mét trên làn da nhợt nhạt. Hắn mỉm cười khi nhìn thấy Maia. "Xin chào," hắn nói. "Tôi tin rằng chúng ta đã gặp nhau trước đây. Tôi rất tiếc khi nghe về bạn trai của cô."


Tôi nghi ngờ điều đó.
"Sức mạnh là lòng trung thành và sự thống nhất, không phải là sự chia rẽ mọi người bằng những lời nói dối," Maia độp lại.


"Chúng ta chỉ mới vừa gặp gỡ, và cô gọi tôi là kẻ nói dối?" Rufus nói. Phong thái của hắn ta vẫn bình thường, nhưng có một sự căng thẳng phía dưới, như một con mèo sẵn sàng chụp mồi.


"Nếu ông đang nói với mọi người rằng họ nên đứng ngoài cuộc chiến của Thợ Săn Bóng Tối, thì ông là một kẻ nói dối. Sebastian sẽ không dừng lại với các Nephilim. Nếu hắn tiêu diệt họ, sau đó sẽ đến lượt chúng ta. "
"Anh ta không quan tâm đến cư dân Thế Giới Ngầm."


"Hắn đã giết các pháp quan Lupus!" Maia hét lên. "Hắn quan tâm đến sự hủy diệt. Hắn sẽ giết tất cả chúng ta. "
"Không, nếu chúng ta không đồng minh với các Thợ Săn Bóng Tối!"


"Đó là một lời nói dối," Maia nói. Cô nhìn thấy Bát giơ một tay lên mắt anh, và sau đó một cái gì đập mạnh vào vai cô, khiến cô ngã về phía sau. Cô đã mất cảnh giác một giây đủ để vấp ngã, và sau đó tự giữ vững mình bên cạnh của bàn làm việc.


"Rufus!" Bat gầm lên, và Maia nhận ra rằng Rufus đã đánh cô ở vai. Cô nghiến cứng hàm răng, không muốn để cho anh ta toại nguyện khi nhìn thấy sự đau đớn trên khuôn mặt mình.


Rufus đứng mỉm cười giữa một đám người sói đột nhiên bất động như bị đóng băng. Tiếng thì thầm lan xung quanh nhóm khi Bat sải bước về phía trước. Rufus rất cao lớn, thậm chí còn cao hơn Bat, đôi vai dày và rộng như một tấm ván. "Rufus," Bat nói. "Tôi là người lãnh đạo ở đây, khi Garroway vắng mặt. Anh là khách của chúng tôi, nhưng không thuộc đàn của chúng tôi. Đã đến lúc anh đi rồi. "


Rufus nheo mắt nhìn Bat. "Anh đá tôi đi? Dù biết là tôi không có nơi nào để đi? "
"Tôi chắc rằng anh sẽ tìm thấy một nơi nào đó," Bat nói, bắt đầu quay đi.
"Tôi thách đấu với anh," Rufus nói. "Bat Velasquez, tôi thách đấu với anh để giành quyền lãnh đạo đàn New York."


"Không!!!!" Maia nói trong nỗi kinh hoàng, nhưng Bat đã dựng thẳng vai. Mắt anh gặp mắt Rufus; sự căng thẳng giữa hai người sói như sợi dây dẫn có thể sờ thấy được.
"Tôi chấp nhận lời thách thức của anh," Bat nói. "Đêm mai, trong công viên Prospect. Tôi sẽ gặp anh ở đó. "


Anh quay gót và bước ra khỏi nhà ga. Sau một lúc đóng băng, Maia chạy theo sau anh.


Không khí lạnh ùa vào cô khi cô đến những bậc tam cấp cửa trước. Cơn gió lạnh cuộn xuống dọc đường Baxter, xuyên qua lớp áo khoác của cô. Cô bước xuống cầu thang lách cách, vai đau nhói. Bat đã đi gần đến góc đường khi cô bắt kịp anh, túm lấy cánh tay anh và quay người lại đối mặt với cô.


Cô nhận thức được rằng những người khác trên phố đang nhìn chằm chằm vào họ, và thoáng ước gì có một chữ rune quyến rũ của Thợ Săn Bóng Tối. Bat nhìn xuống cô. Có một tia tức giận trong đôi mắt anh, và vết sẹo lồi ra, bầm tím trên má anh. "Anh có điên không?" Cô hỏi. "Làm thế nào anh lại có thể chấp nhận thách thức của Rufus? Hắn ta rất khổng lồ "


"Em biết các quy tắc mà, Maia," Bat nói. "Một lời thách thức phải được chấp nhận."
"Chỉ khi nào anh bị thách thức bởi một người trong chính bầy của mình! Anh có thể đã bẻ cổ hắn. "


"Và điều đó sẽ đánh mất tất cả sự tôn trọng của bầy," Bat nói. "Họ sẽ không bao giờ sẵn sàng để thực hiện theo lệnh của anh một lần nữa."


"Hắn sẽ giết ch.ết anh" Maia nói, và tự hỏi liệu anh có thể hiểu được những ẩn ý dưới những gì cô đang nói không: rằng cô đã chứng kiến Jordan ch.ết, và cô không thể chịu đựng thêm được nữa.


"Có lẽ không đâu." Anh rút từ trong túi một cái gì đó kêu lách cách và nhét nó vào tay cô. Sau một lúc, cô nhận ra đó là gì. Chìa khóa xe của Jordan. "Xe của anh ấy đậu góc đường," Bat nói. "Lấy nó và đi đi. Tránh xa nhà ga cho đến khi việc này được giải quyết xong. Anh không tin tưởng việc Rufus sẽ tha cho em."


"Hãy đi với em," Maia năn nỉ. "Anh có bao giờ quan tâm về việc lãnh đạo bầy đâu. Chúng ta có thể đi xa đến khi Luke quay về và sắp xếp tất cả mọi thứ lại.... "


"Maia." Bat đặt tay lên tay cô, ngón tay nhẹ nhàng uốn cong xung quanh lòng bàn tay cô. "Chờ đợi Luke quay về là chính xác những gì Rufus muốn chúng ta làm. Nếu chúng ta bỏ đi, về cơ bản, chúng ta đã bỏ mặc bầy lại cho hắn ta. Và em biết rõ những gì hắn ta sẽ chọn để làm, hoặc không làm. Hắn ta sẽ để cho Sebastian tàn sát Thợ Săn Bóng Tối mà không động một ngón tay, và đến lúc Sebastian quyết định quay lại dọn tất cả chúng ta đi như những mảnh cuối cùng trên một bàn cờ, nó sẽ là quá muộn cho tất cả mọi người. "


Maia nhìn xuống ngón tay anh, nhẹ nhàng trên làn da của mình.
"Em biết đấy," Anh nói, "Anh nhớ khi em nói với anh rằng em cần nhiều không gian hơn. Rằng em không thể tiến xa thành một mối quan hệ nghiêm túc. Anh đã tin vào lời em và anh đã cho em không gian. Anh thậm chí còn bắt đầu hẹn hò cô gái khác, cô phù thủy, tên...."


"Eve," Maia cung cấp.
"Đúng vậy. Eve..." Bat có vẻ ngạc nhiên rằng cô vẫn nhớ. "Nhưng điều đó không hiệu quả, và dù sao, có lẽ anh đã cho em quá nhiều không gian. Có lẽ anh đã nên nói với em anh cảm thấy như thế nào. Có lẽ anh nên- "


Cô ngước nhìn anh, giật mình và hoang mang khi nhìn thấy sự biến đổi cảm xúc của anh, ánh sáng loé trong đôi mắt anh, che giấu sự tổn thương bên trong.


"Không sao," anh nói. "Thật không công bằng để đặt tất cả các điều này vào em ngay bây giờ." Anh buông cô và lùi bước. "Hãy lấy xe tải," anh nói, quay lưng lại cô, hoà vào đám đông, hướng về phía Canal Street. "Hãy ra khỏi thị trấn. Và chăm sóc bản thân, Maia."
"Vì anh. "
--- -----


Jace đặt thanh Stele của mình xuống tay dựa của ghế sofa và bắt đầu vẽ một chữ iratze trị thương lên tay của Clary, bắt đầu từ ngón tay. Một chiếc vòng bạc lấp lánh ở cổ tay anh. Clary không nhớ lúc nào anh đã nhặt được chiếc vòng tay của Sebastian và đeo vào cổ tay mình. Cô thấy không cần hỏi anh lý do. "Em thấy thế nào?"


"Tốt hơn rồi. Cảm ơn anh". Ống quần jean của Clary đã được cuộn lại trên đầu gối; cô nhìn những vết bầm trên chân của cô bắt đầu mờ dần đi. Họ đang ở trong một căn phòng của Gard, Clary đoán là một kiểu phòng họp. Có vài cái bàn và một cái ghế sofa bằng da dài, đặt ở góc phía trước của một lò sưởi thấp. Những dãy sách chồng đầy một bức tường. Căn phòng được chiếu sáng bởi ánh lửa. Các cửa sổ không rèm nhìn ra một góc Alicante và các tháp quỷ toả sáng.


"Này." Đôi mắt vàng sáng của Jace dò xét trên khuôn mặt cô. "Em có ổn không?"


Có, cô định nói thế, nhưng câu trả lời bị mắc kẹt trong cổ họng. Thể chất cô không sao cả. Các chữ rune đã chữa lành những vết bầm tím của cô. Cô vẫn ổn, Jace cũng ổn - Simon, bị hạ gục bởi máu bẩn, đã ngủ gục và hiện vẫn đang say ngủ trong một căn phòng khác của Gard.


Một tin nhắn đã được gửi đến Luke và Jocelyn. Jia giải thích vì lý do an toàn của bữa ăn tối, tin nhắn đã bị chặn lại, nhưng họ sẽ nhận được nó khi ra về. Clary mong mỏi được nhìn thấy họ một lần nữa. Thế giới như chao đảo dưới chân cô. Sebastian đã biến đi, ít nhất cho đến thời điểm này, nhưng cô vẫn cảm thấy bị giằng xé giữa cay đắng và giận dữ, căm hận và buồn bã.


Những người canh gác lấy cho cô một túi đồ trước khi cô rời nhà Amatis: quần áo, đồ chẽn, thanh Stele, giấy vẽ, và vũ khí. Một phần trong cô tha thiết muốn thay quần áo, để thoát khỏi cảm giác Sebastian đụng chạm trên vải, nhưng phần lớn hơn, cô không muốn rời khỏi phòng, không muốn ở một mình với những ký ức và dòng suy nghĩ của mình.


"Em ổn mà." Cô thả hai ống quần jean của mình xuống và đứng lên, đi về phía lò sưởi. Cô nhận thức được Jace đang quan sát cô từ ghế sofa. Cô đưa tay ra như thể sưởi ấm chúng trên ngọn lửa, mặc dù cô không lạnh. Thực ra, mỗi khi ý nghĩ về anh trai mình sượt qua tâm trí cô, cô cảm thấy một sự tức giận đột biến như lửa nóng xẻ dọc người mình. Bàn tay cô run rẩy; cô nhìn chúng với một sự thờ ơ kỳ lạ, như thể chúng là tay của một người khác.


"Sebastian sợ anh," cô nói. "hắn đã bộc lộ điều đó, đặc biệt là lúc kết thúc, nhưng em có thể nói đúng là như vậy"


"Hắn sợ lửa thiên đàng," Jace chữa lại. "Anh không nghĩ hắn biết chính xác những gì nó có thể làm, nhiều hơn những gì ta đã biết. Mặc dù một điều chắc chắn là nó không làm hắn bị thương khi đụng vào anh."


"Không," cô nói, không quay lại nhìn Jace. "Tại sao hắn hôn anh?" Đó không phải là những gì cô muốn nói, nhưng cô vẫn nhìn thấy nó trong đầu mình, lập đi lập lại, hình ảnh Sebastian với bàn tay đẫm máu quanh gáy Jace, và sau đó là nụ hôn lạ lùng và bất ngờ trên má anh.


Cô nghe thấy tiếng cọt kẹt của ghế sofa khi Jace chuyển động. "Đó là một loại dẫn chứng," anh nói. "Từ Kinh Thánh. Khi Giuđa hôn Chúa Giêsu trong vườn Cây Dầu. Đó là một dấu hiệu cho sự phản bội của hắn. Hắn hôn Ngài và nói "Tạm biệt Thầy" với Ngài, và đó là cách mà người La Mã biết ai để bắt và đóng đinh."


"Đó là lý do tại sao hắn nói "Vĩnh biệt Ngài Herondale," với anh, "Clary nhận ra


"Điều đó nghĩa là hắn đã lên kế hoạch trở thành phương tiện cho sự hủy diệt của anh. Clary, anh.... "Cô quay lại nhìn Jace khi anh dừng lại. Anh ngồi trên mép ghế, một tay lùa vào mái tóc vàng rối bù của mình, đôi mắt dán chặt xuống sàn. "Khi anh đi vào phòng và nhìn thấy em ở đó, và hắn ta cũng ở đó, anh đã muốn giết hắn. Anh đã nên tấn công hắn ngay lập tức, nhưng anh sợ đó là một cái bẫy. Rằng nếu anh di chuyển về phía em, bất cứ hướng nào, hắn sẽ tìm cách để giết em hoặc làm em bị thương. Hắn luôn bắt bài tất cả mọi thứ mà anh từng làm. Hắn rất thông minh. Thông minh hơn cả Valentine. Và anh chưa bao giờ ... "


Cô chờ đợi, âm thanh duy nhất trong phòng là tiếng lách cách lép bép của củi ẩm ướt cháy trong lò sưởi.
"Anh chưa bao giờ sợ bất cứ ai như thế này," Anh kết thúc, nhả từng từ khi anh nói chúng.


Clary biết rõ điều đó có giá trị như thế nào khi Jace thừa nhận. Cả cuộc đời của anh đã được huấn luyện để giấu nỗi sợ hãi, sự đau đớn và bất kỳ nhận thức thương tổn nào. Cô muốn nói điều gì đó để trả lời, một cái gì đó về việc anh không nên sợ hãi, nhưng cô không thể. Cô cũng sợ hãi, và cô biết cả hai đều có lý do chính đáng để sợ. Không ai trong Idris có lý do tốt hơn họ để sợ hãi.


"Hắn đã rất liều lĩnh khi tới đây," Jace nói. "Hắn để Clave biết hắn có thể vượt qua các kết giới. Họ sẽ cố gắng dựng chúng lên một lần nữa. Nó có thể hiệu quả cũng có thể không, nhưng nó có thể gây bất tiện cho hắn. Hắn rất muốn gặp em, muốn đến mức chấp nhận liều lĩnh. "


"Hắn vẫn nghĩ có thể thuyết phục được em."
"Clary." Jace đứng dậy và đi về phía cô, duỗi thẳng tay. "Có phải em..."
Cô co rúm lại, né cái đụng chạm của anh. Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt vàng của anh.


"Có chuyện gì vậy?" Anh nhìn xuống tay mình; có thể thấy ánh sáng mờ nhạt của lửa cháy trong huyết quản anh. "Lửa thiên đàng?"
"Không phải điều đó," cô nói.
"Vậy thì cái gì?"
"Sebastian. Có một chuyện em nên nói với anh trước, nhưng em chỉ....em đã không thể. "


Anh không di chuyển, chỉ nhìn cô. "Clary, em có thể nói cho anh bất cứ điều gì; Em biết là em có thể mà. "


Cô hít một hơi thật sâu và nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, ngắm nhìn những lưỡi lửa vàng, xanh lá cây và xanh sapphire-rượt đuổi nhau. "Hồi tháng mười một," cô nói. "Trước khi chúng ta đến Burren, sau khi anh rời khỏi Căn hộ, hắn đã nhận ra em là gián điệp. Hắn đã nghiền nát chiếc nhẫn của em, và sau đó hắn-hắn đánh em, quẳng em qua một cái bàn kính vật em xuống đất. Em gần như giết hắn lúc đó, gần như đẩy một mảnh thủy tinh qua cổ họng hắn, nhưng em nhận ra rằng nếu em làm điều đó, em sẽ giết ch.ết anh, và vì vậy em đã ngừng lại. Và hắn đã rất vui mừng. Hắn cười nhạo và đẩy em xuống. Hắn đã tuột quần áo của em và lải nhải một đoạn Nhã Ca của Solomon, nói với em rằng anh em thường kết hôn để giữ cho dòng máu hoàng gia trong sạch, rằng em thuộc về hắn. Giống như em là một mảnh ghép của hắn. . . "


Jace nhìn bị sốc một cách cô chưa bao giờ thấy; cô có thể đọc các mức độ biểu hiện của anh: tổn thương, sợ hãi, lo âu. "Hắn...hắn đã.... "


"Cưỡng bức em?" Cô thốt ra cái từ khủng khiếp và xấu xa trong sự im lặng của căn phòng. "Không. Hắn đã không làm điều đó. Hắn. . . dừng lại." Giọng nói của cô nhẹ xuống như tiếng thì thầm.


Jace đã trắng bệch như một tờ giấy. Anh mở miệng định nói điều gì đó với cô, nhưng cô chỉ có thể nghe thấy giọng anh bị bóp méo, như thể cô lại rơi xuống nước một lần nữa. Cô run lên dữ dội, mặc dù trong phòng rất ấm áp.


"Tối nay," cuối cùng cô nói tiếp. "Em không thể di chuyển, và hắn đẩy em lên bức tường, em không thể chạy trốn, và em chỉ..."
"Anh sẽ giết hắn," Jace nói. Mặt anh đã hơi có màu trở lại, và xám ngoét. "Anh sẽ chặt hắn ra từng mảnh. Anh sẽ chặt đôi tay hắn đã sờ vào em.. "


"Jace," Clary nói, cảm thấy đột nhiên kiệt sức. "Chúng ta có một triệu lý do để muốn hắn ch.ết. Bên cạnh đó, "cô nói thêm với một nụ cười không vui vẻ," Isabelle đã chặt tay hắn một lần, và nó không hiệu quả. "


Jace xiết tay thành nắm đấm, nâng nó lên trước bụng, và thúc vào phía dưới xương sườn như thể anh có thể cắt đứt hơi thở của mình. "Tất cả thời gian anh kết nối với hắn, anh nghĩ anh đã biết tâm trí của hắn, khát khao của hắn, những gì hắn muốn. Nhưng anh đã không đoán được, anh không biết được. Và em đã không cho anh biết. "


"Đây không phải là về anh, Jace-"


"Anh biết," Anh nói. "Anh biết." Nhưng bàn tay anh xiết chặt đến nỗi nó trắng bệch ra, những đường gân nổi lên trên. "Anh biết, và anh không trách em vì đã không nói với anh. Anh có thể làm gì đây? Làm thế nào anh lại hoàn toàn vô dụng ở đây? Anh chỉ đứng cách hắn năm tấc, và anh có lửa Thiên đàng trong máu có thể giết hắn. Anh đã thử và nó không hiệu quả. Anh đã không thể điều khiển nó... "


"Jace."
"Anh xin lỗi. Nó chỉ là-em biết anh rồi đấy. Anh chỉ có hai phản ứng với những điều xấu. Không kiểm soát được cơn giận dữ và sau đó chuyển hướng thành tự hận mình. "


Cô im lặng. Trên tất cả mọi thứ khác cô đã quá mệt mỏi, quá mệt mỏi. Nói với anh ấy những gì Sebastian đã làm như nhấc một tảng đá quá sức. Bây giờ cô chỉ muốn nhắm mắt lại và biến mất vào bóng tối. Cô đã giận dữ quá lâu - ẩn dấu dưới bề mặt của tất cả mọi thứ. Cho dù cô đang đi mua sắm quà với Simon hoặc ngồi trong công viên hay ở nhà một mình vẽ vời, thì sự giận dữ luôn hiện diện trong cô.


Jace rõ ràng đang vật lộn; anh không cố gắng để che giấu bất cứ điều gì với cô. Ít nhất là như thế. Và cô nhìn thấy những cảm xúc nhấp nháy nhanh chóng sau đôi mắt anh: cơn giận dữ, thất vọng, bất lực, cảm giác tội lỗi, và, cuối cùng là nỗi buồn. Đó là một nỗi buồn thầm lặng đáng ngạc nhiên, cho Jace, và cuối cùng khi anh nói, giọng nói của anh vẫn điềm tĩnh một cách kỳ lạ. "Anh chỉ muốn," Anh nói, không nhìn vào cô mà nhìn xuống sàn, "là anh có thể nói điều đúng đắn, làm điều đúng đắn, để thực hiện điều này dễ dàng vì em. Dù em muốn bất kỳ điều gì từ anh, anh cũng sẽ muốn làm điều đó. Anh muốn ở bên em, vì em, trong bất cứ cách nào, Clary. "


"Điều đó," cô nói nhẹ nhàng.
Anh nhìn lên. "Cái gì?"
"Những gì anh vừa nói. Điều đó thật tuyệt vời. "
Anh chớp mắt. "Dĩ nhiên rồi, bởi vì anh không chắc là anh có thể diễn lại một lần nữa. Vậy phần nào của bài diễn văn là hoàn hảo? "


Cô cảm thấy môi mình hơi nhệch lên. Có cái gì đó rất Jace trong những phản ứng của mình, là hỗn hợp kỳ lạ giữa sự kiêu ngạo nhưng dễ bị tổn thương, sự kiên cường trước đau khổ, và cả sự tận tâm. "Em chỉ muốn biết," cô nói, "rằng anh không nghĩ khác về em chứ? Một chút nào đó?. "


"Không, "anh nói, hoảng sợ. "Em dũng cảm và tuyệt vời. Em hoàn hảo và anh yêu em. Anh chỉ yêu em và anh luôn luôn yêu em. Những hành động của kẻ mất trí đó sẽ không thay đổi điều gì cả. "


"Ngồi xuống đi," cô nói, và anh ngồi xuống ghế sofa da ọp ẹp, đầu nghiêng lại, nhìn lên cô. Các ánh lửa ánh lên trên mái tóc anh. Cô hít một hơi thật sâu và bước về phía anh, cẩn thận ngồi gọn vào lòng anh "Ôm em đi", Cô nói.


Anh vòng tay quanh người cô, ôm lấy cô. Cô có thể cảm thấy các cơ bắp trong vòng tay anh, sức mạnh của anh khi anh đặt tay lên cô thật nhẹ nhàng, nhẹ nhàng. Bàn tay anh sinh ra là bàn tay cho chiến đấu, nhưng anh lại có thể nhẹ nhàng với cô, với cây đàn piano của mình, với tất cả những điều anh quan tâm.


Cô quay ngang trong lòng anh, đặt đôi chân của mình trên ghế sofa, và dựa đầu mình vào vai anh. Cô có thể cảm nhận được nhịp đập của trái tim mình tăng nhanh chóng. "Bây giờ," cô nói. "Hôn em nào"
Anh do dự. "Em có chắc không?"


Cô gật đầu. "Vâng. Vâng, "cô nói. "Chúa biết chính xác chúng ta đã không có thể làm nhiều thứ trong thời gian gần đây, nhưng mỗi khi em hôn anh, mỗi khi anh chạm vào em, đó là một chiến thắng. Nếu anh hỏi em. Sebastian, hắn đã làm những gì hắn đã làm vì-bởi vì hắn không hiểu sự khác biệt giữa yêu thương và sở hữu. Giữa tự nguyện và ép buộc. Và hắn đã nghĩ rằng nếu hắn có thể làm cho em từ bỏ chính mình, sau đó hắn sẽ có em, em sẽ là của hắn, và với hắn đó là tình yêu, bởi vì hắn không biết bất cứ điều gì khác. Nhưng khi em chạm vào anh, em làm điều đó bởi vì em muốn, và đó là tất cả sự khác biệt. Và hắn sẽ không bao giờ nhận được điều đó. Không bao giờ " cô nói, và cô nhón lên để hôn anh, một cái chạm nhẹ lên môi, chống tay cô vào lưng ghế sofa.


Cô cảm thấy anh rút một hơi thở sâu khi các tia lửa nhỏ nhảy giữa làn da của họ. Anh cọ má mình vào má cô, những sợi tóc của họ quấn lại với nhau, đỏ và vàng.


Cô quay lại tựa vào anh. Những ngọn lửa nhảy trong lò sưởi, và sự ấm áp ngấm vào xương của Clary. Cô tựa vào vai anh, nơi được đánh dấu bằng ngôi sao màu trắng của những người đàn ông nhà Herondale. Cô nghĩ về tất cả những người đã đi trước Jace, mà máu xương và sinh mệnh của họ đã làm cho anh trưởng thành như bây giờ.


"Em đang nghĩ gì?", Anh nói. Anh chải tay qua mái tóc cô, để cho những lọn tóc lỏng trượt giữa các ngón tay của mình.
"Em vui vì đã nói với anh," cô nói. "Anh đang nghĩ gì vậy?"


Anh im lặng một lúc lâu, như những ngọn lửa bập bùng. Sau đó, anh nói, "Anh đã suy nghĩ về những gì em nói về sự cô đơn của Sebastian. Anh đã cố gắng để ghi nhớ những gì giống như thế khi ở chung nhà với hắn ta. Chắc chắn hắn chọn anh vì rất nhiều lý do, nhưng một nửa trong số đó là cần một người bầu bạn. Một người hắn nghĩ có thể hiểu được hắn, bởi vì cả hai đứa anh đã lớn lên cùng một cách. Anh cố gắng để xem mình có bao giờ thực sự thích hắn, hay thích dành thời gian với hắn. "


"Em không nghĩ vậy. Lúc ở đó, anh không bao giờ có vẻ thoải mái, không đúng như vậy. Anh là anh, nhưng lại không phải là anh. Thật khó để giải thích. "


Jace nhìn vào ngọn lửa. "Không có gì khó," anh nói. "Anh nghĩ rằng có một phần của bọn anh, thậm chí tách biệt với ý chí hoặc tâm trí của bọn anh, và nó là một phần anh không thể chạm vào. Nó không thực sự chính xác là anh, và hắn biết điều đó. Hắn muốn được yêu, hoặc thực sự yêu, cho dù hắn là gì, thực sự. Nhưng hắn không nghĩ hắn thay đổi để xứng đáng được yêu thương; thay vào đó hắn muốn thay đổi cả thế giới, thay đổi nhân loại, làm bắt nó phải yêu hắn. "Anh dừng lại. "Xin lỗi anh đã dài dòng thuyết giảng về học thuyết tâm lý ghế bành. Nghĩa đen ấy. Ở đây chúng ta đang ở trong một chiếc ghế bành."


Nhưng Clary đang chìm đắm trong suy nghĩ. "Khi em lục lọi những thứ của hắn, ở Căn hộ đó, em đã tìm thấy một lá thư hắn viết. Nó vẫn dang dở, nhưng nó đã nhắc đến "Quý cô xinh đẹp của tôi." Em nhớ mình đã nghĩ nó thật là đáng sợ. Tại sao hắn lại viết một bức thư tình? Ý em là, hắn hiểu biết về ȶìиɦ ɖu͙ƈ, kiểu vậy, và những khát khao, nhưng tình yêu lãng mạn thì sao? Không phải từ những gì em đã nhìn thấy. "


Jace kéo cô lên, đặt cô lắp gọn vào đường cong bên mình. Cô không chắc ai là người làm dịu ai, chỉ là tiếng nhịp đập trái tim anh đều đặn dưới làn da mình và mùi xà phòng-mồ hôi-kim loại quen thuộc dễ chịu của anh. Clary mềm người lại, sự kiệt sức kéo cô xuống, mí mắt nặng trĩu. Cô đã trải qua một ngày và đêm rất dài, và cả một ngày trước đó cũng thế. "Nếu mẹ và chú Luke đến đây khi em đang ngủ, nhớ đánh thức em dậy," cô nói.


"ừm, em sẽ được đánh thức," Jace nói ngái ngủ. "Mẹ em sẽ nghĩ rằng anh đang cố gắng để tận dụng lợi thế khi họ không có nhà và sẽ đuổi theo anh quanh phòng với một cây cời lò sưởi."
Cô đưa tay lên vỗ vào má anh. "Em sẽ bảo vệ anh."


Jace không trả lời. Anh đã ngủ, hơi thở đều đặn dưới người cô, nhịp đập con tim của họ chậm lại để phù hợp với nhau. Cô nằm thao thức khi anh ngủ, nhìn vào ngọn lửa nhảy nhót và cau mày, những từ "Quý cô xinh đẹp của tôi" vang vọng trong tai cô như nghe từ trong một giấc mơ.






Truyện liên quan