Chương 17

Phần Hai - THẾ GIỚI ĐẢO NGƯỢC
Và nơi đó toàn bộ đất đai là lưu huỳnh và muối, và bốc cháy. Không có gì trồng trọt được, không có gì mọc, không có gì ra bông.
-Deuteronomy 29:23
Chương 14 - The sleep of reason - GIẤC NGỦ CỦA LÝ TRÍ


Clary đứng trên một bãi cỏ râm trải xuống từ một ngọn đồi dốc. Bầu trời trên cao trong xanh một cách hoàn hảo, những đám mây trắng rải rác đây đó. Dưới chân cô một lối đi bằng đá kéo dài đến cửa trước của một ngôi nhà lớn, xây bằng đá màu vàng dịu mắt.


Cô ngoảnh đầu lại, nhìn lên. Căn nhà rất xinh xắn: Những viên đá màu vàng bơ sóng sánh trong ánh nắng mùa xuân, phủ ngoài là giàn hoa hồng leo màu đỏ, vàng và cam. Ban công sắt cong cong phía mặt tiền, có hai cửa vòm lớn bằng gỗ màu đồng, bề mặt của chúng chạm hai cánh chim tinh tế. Đôi cánh biểu tượng của nhà Fairchilds, một giọng nói nhẹ nhàng, yên tâm, vang lên trong tâm trí cô. Đây là trang viên của nhà Fairchild. Nó đã được xây bốn trăm năm trước và sẽ đứng hơn bốn trăm năm nữa.


"Clary!" Mẹ cô xuất hiện ở một trong những ban công, mặc một chiếc váy màu rượu sâm banh trang nhã; mái tóc đỏ của cô thả dài, nhìn trẻ trung và xinh đẹp. Cánh tay của cô để trần, bao quanh bằng những chữ rune đen. "Con nghĩ sao? Nó nhìn tuyệt đẹp ha? "


Clary nhìn theo ánh mắt của mẹ cô về phía bãi cỏ bằng phẳng. Có một cổng vòm bằng hoa hồng đặt vào cuối một lối đi, hai bên đó là những hàng ghế dài bằng gỗ. Hoa trắng nằm rải rác dọc theo lối đi: những bông hoa trắng lớn chỉ mọc trong Idris. Không khí đầy mùi hương ngọt ngào của chúng.


Cô nhìn lên nhìn mẹ, người đã không còn đứng một mình trên ban công. Luke đang đứng sau lưng, một tay ôm lấy eo cô. Anh đang mặc một chiếc áo sơ mi, tay áo cuộn lên và một chiếc quần tây kiểu lễ phục, như sửa soạn cho một buổi tiệc. Cánh tay anh cũng được đan với những chữ rune: chữ rune cho may mắn, chữ rune cho tinh mắt, chữ rune cho sức mạnh, và chữ rune cho tình yêu. "Cháu đã sẵn sàng chưa?", Anh gọi xuống Clary.




"Sẵn sàng gì ạ?", Cô nói, nhưng họ dường như không nghe thấy cô. Mỉm cười, họ biến mất vào trong nhà. Clary bước một vài bước dọc theo con đường.
"Clary!"


Cô quay ngoắt lại. Anh đang bước trên cỏ về phía cô: mảnh mai, với mái tóc trắng nhạt ánh lên trong ánh sáng mặt trời. Anh mặc lễ phục màu đen với những chữ rune vàng ở cổ áo và tay áo. Anh đang cười rạng rỡ, một vết bẩn trên má, và một tay giơ lên che ánh sáng của mặt trời.
Sebastian.


Anh là hoàn toàn giống nhưng cũng hoàn toàn khác: Anh rõ ràng là chính mình, nhưng toàn bộ biểu hiện đặc trưng của anh dường như đã thay đổi, gò má mềm mại hơn, làn da rám nắng hơn, và đôi mắt anh...
Đôi mắt anh tỏa sáng, màu xanh lá cây như cỏ mùa xuân.


Anh đã luôn luôn có đôi mắt màu xanh lá cây, vẫn tiếng nói trong đầu cô. Mọi người thường ngạc nhiên trước sự giống nhau giữa anh, mẹ và cô. Tên của anh là Jonathan và anh là anh trai của cô; anh đã luôn luôn bảo vệ cô.
"Clary," Anh nói, "Em sẽ không tin được..."


"Jonathan!" Một giọng nói nhỏ rung lên, và Clary quay đôi mắt ngạc nhiên của mình sang nhìn một cô bé rạng ngời trên bãi cỏ. Cô có mái tóc màu đỏ, cùng màu như Clary, và nó tung bay đằng sau cô như một dải lụa. Cô bé đi chân trần, mặc một chiếc váy ren màu xanh lá cây đã bị rách ruy băng ở gấu trông te tua như xà lách bị cắt nhỏ. Cô bé khoảng bốn hoặc năm tuổi, khuôn mặt bẩn nhưng đáng yêu. Khi cô chạy đến Jonathan, cô giơ cánh tay của mình, và anh cúi xuống để cô bé đu mình lên không trung.


Cô hét lên trong vui sướng khi túm lấy đầu của anh. "Ouch, ouch-bỏ nó ra, quỷ nhỏ!" anh nói khi cô kéo mái tóc của anh. "Val, anh nói dừng lại, hoặc là anh sẽ cho em lộn ngược. Anh nói rồi đó! "


"Val?" Clary vang vọng. Tất nhiên rồi, tên cô bé là Valentina, vẫn tiếng nói thì thầm trong đầu cô. Valentine Morgenstern là một anh hùng vĩ đại trong chiến tranh; ông đã ch.ết trong cuộc chiến chống lại Hodge Starkweather, nhưng trước đó ông đã cứu được chiếc cốc Thiên thần, và cả Clave cùng với nó. Khi Luke kết hôn với mẹ của cô, họ tưởng nhớ ông bằng tên của con gái họ.


"Clary, kêu anh ấy bỏ em xuống, bắt anh ấy.... owwww!" Val hét lên khi Jonathan quay lộn cô xuống và vung vẩy cô trong không trung. Val hòa vào tiếng cười khúc khích khi anh đặt cô xuống bãi cỏ, và cô quay một đôi mắt màu xanh chính xác của Luke về phía Clary. "Áo của chị xinh lắm"cô nói một sự thật hiển nhiên.


"Cảm ơn," Clary nói, vẫn còn hơi ngây người. Cô nhìn Jonathan, người đang cười toe toét với em gái nhỏ của mình. "Có một vết bụi bẩn trên khuôn mặt của anh phải không?"


Jonathan đưa tay lên và chạm vào má "Đó là Chocolate", anh nói. "Em sẽ không bao giờ đoán được anh đã tìm ra Val làm gì. Nó đã vọc cả hai nắm đấm vào trong chiếc bánh cưới. Anh sẽ phải đi vá nó lại. " Anh liếc nhìn Clary. "Được rồi, có lẽ anh không nên nói điều này. Em trông giống như sắp ngất đi ấy."


"Em ổn mà," Clary nói, giật giật lọn tóc một cách lo lắng.
Jonathan đưa tay lên như thể để cản cô lại. "Xem nào, anh sẽ sửa nó lại. Sẽ không ai phát hiện ra ai đó đã ăn một nửa các hoa hồng đâu. "Anh nhìn chu đáo. "Anh có thể ăn nửa hoa hồng còn lại, như vậy coi như nó không có hoa trang trí"


"Yeah!" Val nói từ vọng lên từ trên bãi cỏ dưới chân anh. Cô bé đang bận rộn bứt bồ công anh, thổi cái vỏ màu trắng của chúng vào gió.
"Ngoài ra," Jonathan nói thêm, "Anh ghét phải nói điều này, nhưng em có thể muốn đi giày vào trước khi đến đám cưới."


Clary nhìn xuống chân mình. Anh đã đúng, cô đã đi chân trần. Chân trần, và mặc một chiếc váy vàng nhạt. Các đường viền rủ xuống quanh mắt cá chân của cô giống như một đám mây màu hoàng hôn. "Em... đám cưới gì?"


Đôi mắt xanh của anh trai cô mở to. "Đám cưới của em mà? Em biết đấy, với Jace Herondale? Cái gã cao, tóc vàng, được tất cả các cô gái tôn sùng... "Anh kéo dài giọng chữ cuối "Có phải là em hối hận? Vì điều này? "Anh cúi xuống một cách bí ẩn. "Bởi vì nếu vậy, anh sẽ lén mang em qua biên giới vào nước Pháp. Và anh sẽ không nói cho ai biết nơi em đã đi. Ngay cả nếu họ dính chồi măng dưới móng tay của anh. "


"Em không..." Clary nhìn chằm chằm vào anh. "Chồi măng?"
Anh nhún vai một cách hùng hồn. "Chỉ với em gái duy nhất của anh, không kể cái sinh vật hiện đang ngồi trên bàn chân anh" -Val gừ gừ- "Anh sẽ làm điều đó. Thậm chí nếu nó có nghĩa là không được xem Isabelle Lightwood trong một chiếc váy quây."


"Isabelle? Anh thích Isabelle? "Clary cảm thấy như thể cô đang chạy marathon và đang hụt hơi.
Anh nheo mắt nhìn cô. "Đó có phải là một vấn đề? Cô ấy có phải là tội phạm hình sự hay cái gì đó tương tự không? "Anh nhìn vẻ thận trọng. "Kiểu thời trang đó ... sẽ rất hot đấy, thực sự."


"Được rồi, em không cần phải biết những gì anh cho là hot đâu," Clary tự động nói.


Jonathan cười toe toét. Đó là một nụ cười không vướng bận và hạnh phúc; nụ cười của người thực sự chưa bao giờ phải lo lắng quá nhiều về các cô gái xinh đẹp và có một đứa em gái đã ăn vụng bánh cưới một đứa em gái khác. Một nơi nào đó trong tâm trí của Clary cô nhìn thấy một đôi mắt đen và vết roi, nhưng cô không biết tại sao. Anh ấy là anh trai của mình. Anh ấy là anh trai của mình, và anh ấy luôn chăm sóc mình. "Phải," anh nói. "Giống như anh đã không phải chịu đựng nhiều năm "Oooh, Jace rất là dễ thương. Cậu có nghĩ rằng cậu giống anh ấy không? " "


"Em... " Clary nói, và dừng lại, cảm thấy hơi chóng mặt. "Em chỉ không nhớ là anh ấy đã...cầu hôn"


Jonathan quỳ xuống và kéo mạnh tóc của Val. Cô bé đang quay vòng vòng, bó những bông hoa cúc với nhau thành một bó. Clary chớp mắt- cô đã chắc chắn chúng là hoa bồ công anh chứ. "Ồ, anh không biết liệu cậu ta đã nói chưa," Anh nói một cách ngẫu nhiên "Tất cả mọi người chỉ biết là hai em muốn đến với nhau. Đó là điều không thể tránh khỏi."


"Nhưng em nên được lựa chọn," cô nói, gần như thì thầm "Em nên được nói đồng ý."
"Uhm, em sẽ đồng ý, phải không?", Anh nói, ngắm hoa cúc thổi qua bãi cỏ. "Nói về điều đó, em có nghĩ rằng Isabelle sẽ đồng ý khi anh hỏi cô ấy không?"
Hơi thở của Clary đuổi bắt nhau. "Nhưng Simon thì sao?"


Anh ngước lên nhìn cô, ánh sáng mặt trời trong mắt anh. "Ai là Simon?"


Clary cảm thấy mặt đất dưới chân mình chao đảo. Cô đưa tay ra, như thể để túm lấy anh trai mình, nhưng tay cô đi xuyên qua anh. Anh đã mong manh như không khí. Bãi cỏ xanh, ngôi biệt thự màu vàng, chàng trai và cô gái trên bãi cỏ đã bay xa khỏi cô. Và cô trượt chân, chạm vào mặt đất cứng, đập vào khuỷu tay của cô với một nỗi đau mà cô cảm thấy như lửa bùng lên cánh tay mình.


Cô lăn sang một bên, nghẹn cứng trong họng. Cô đang nằm trên một mảnh đất trống trải. Đá cuội vỡ lổm nhổm trên mặt đất, và lờ mờ phía trên là một xác nhà bằng đá bị cháy nham nhở. Bầu trời u ám màu thép xám trắng, điểm những dải mây đen xuyên qua như tĩnh mạch của Ma cà rồng. Đó là một thế giới ch.ết, một thế giới với tất cả các màu sắc và cả sự sống được lọc đi. Clary cuộn tròn trên mặt đất, nhìn thấy trước mặt mình không phải là bề ngoài của một thị trấn bị phá hủy mà là đôi mắt của anh trai và em gái mà cô sẽ-không-bao-giờ-có.


--- ---------
Simon đứng bên cửa sổ, nhìn ra khung cảnh của thành phố Manhattan.


Thật là một cảnh ấn tượng. Từ tầng penthouse của Carolina, bạn có thể nhìn thấy Công viên Trung tâm, bảo tàng Met, và tất cả các công trình cao tầng trong trung tâm thành phố. Đêm đã xuống, và đèn thành phố đã bắt đầu tỏa sáng từng cái từng cái một, trông như một tấm thảm bằng hoa điện.


Hoa điện. Cậu nhìn quanh, cau mày suy nghĩ. Nó là một cụm từ đẹp; có lẽ cậu nên viết nó xuống. Gần đây cậu dường như không có thời rảnh để thực sự sáng tác lời bài hát; thời gian bị ngốn gọn bởi những thứ khác: quảng bá, du lịch, ký hợp đồng, ra mắt... Đôi khi thật khó để nhớ rằng công việc chính của cậu là sáng tác nhạc.


Cậu vẫn đứng im lặng. Đó là một vấn đề cần xử lý. Bầu trời tối sầm lại biến cửa sổ thành một chiếc gương. Simon mỉm cười với hình ảnh của mình trong kính. Mái tóc bù xù, quần jeans, áo T-shirt phong cách vintage; cậu có thể nhìn thấy căn phòng phía sau, căn phòng lớn với sàn gỗ cứng, thép bóng loáng, và đồ nội thất bọc da, một bức tranh đóng trong khung mạ vàng thanh lịch trên tường. Một bức theo phong cách Chagall-mà Clary thích nhất, những bông hoa hồng mềm mại màu xanh nhạt và xanh lá cây, không thích hợp lắm với sự hiện đại của căn hộ.


Có một bình hoa cẩm tú cầu trên đảo bếp, một món quà từ người mẹ của cậu, để chúc mừng cậu trở về ký một hợp đồng biểu diễn với Stepping Razor tuần trước. "Mẹ yêu con" tấm thiệp kèm theo ghi "mẹ rất tự hào về con".


Cậu chớp mắt. Hoa cẩm tú cầu; điều đó thật kỳ lạ. Nếu cậu có một bông hoa cậu yêu thích, đó sẽ là hoa hồng, và mẹ cậu biết điều đó. Cậu quay khỏi cửa sổ và nhìn kỹ hơn vào chiếc bình. Đó là những bông hoa hồng. Cậu lắc đầu để nhìn kỹ nó một lần nữa. Hoa hồng trắng. Như luôn luôn thế. Phải rồi.


Cậu nghe thấy tiếng lách cách của chìa khóa, và cánh cửa bật mở, một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc dài màu đỏ và một nụ cười rạng rỡ tiến vào. "Ôi, Chúa ơi," Clary nói, vừa cười vừa thở. Cô đẩy cánh cửa đóng lại sau lưng và tựa vào nó. "Các hành lang y như một sở thú đầy phóng viên và nhiếp ảnh gia; tối nay họ phát điên lên rồi! "


Cô đi qua căn phòng, thả chìa khóa của mình trên bàn. Cô mặc một chiếc váy dài, bằng lụa màu vàng có in những con bướm đầy màu sắc, và một cái kẹp bướm trên mái tóc dài màu đỏ của cô. Cô nhìn ấm áp, cởi mở và yêu thương, và khi cô đến gần cậu, cô giơ tay mình lên, và cậu đi đến hôn cô.


Cũng giống như cậu đã làm mỗi ngày khi cô trở về nhà.
Cô có mùi như Clary, nước hoa và phấn, và các ngón tay của cô đầy màu nhòe nhoẹt. Cô chải ngón tay mình vào mái tóc cậu khi họ hôn nhau, kéo cậu xuống, cười trên miệng cậu khi cậu gần mất thăng bằng.


"Cô sẽ phải bắt đầu mang giày cao gót, thưa cô Fray," Cậu nói, áp đôi môi lên má cô.
"Mình ghét giày cao gót. Cậu tự xoay sở đi hoặc mua cho mình một cái thang di động, "cô nói, buông cậu ra "Trừ khi cậu muốn rời bỏ mình để lấy một cô bé groupie* chân dài."
[*groupie: cô gái đi cổ động các ban nhạc]


"Không bao giờ," cậu nói, vén một lọn tóc ra sau tai cô. "Một cô bé chân dài sẽ biết tất cả các loại thực phẩm yêu thích của tớ á? Nhớ khi tớ có một chiếc giường hình một chiếc xe đua không? Biết làm thế nào để đánh tớ không thương tiếc tại Scrabble không? Hãy sẵn sàng để đưa Matt, Kirk và Eric lên?"


"Một groupie sẽ hơn Matt và Kirk và Eric."
"Hãy tử tế nào," cậu nói, và cười toe toét với cô. "Cậu đang bị mắc kẹt với tớ đấy."


"Tớ sẽ sống sót," cô nói, gỡ kính của mình ra và đặt chúng trên bàn. Đôi mắt cô nhìn cậu tối sẫm và rộng mở. Lần này những nụ hôn nóng bỏng hơn. Cậu quấn tay quanh người cô, kéo cô vào người mình khi cô thì thầm, "Em yêu anh; Em luôn luôn yêu anh."
"Anh cũng yêu em," cậu nói. "Chúa ơi, anh yêu em, Isabelle!"


Cậu cảm thấy người cô cứng lại trong vòng tay của mình, và sau đó thế giới xung quanh dường như mọc lên những dây thủy tinh sắc nhọn màu đen. Cậu nghe thấy một tiếng rên rỉ cao vút trong tai cậu và lảo đảo lùi lại, vấp ngã, và rơi xuống, không phải chạm vào mặt đất mà rơi mãi rơi mãi trong bóng tối mịt mùng.


--- ------ ---
"Đừng nhìn, không được mở mắt ra. . . "
Isabelle cười. "Tớ sẽ không nhìn."


Có đôi tay bịt trên mắt cô: tay của Simon, thanh mảnh và linh hoạt. Hai cánh tay cậu vòng xung quanh cô, và kéo lê chân về phía trước với nhau, cùng cười. Cậu nắm lấy cô lúc cô vừa bước vào cửa trước, vòng tay quanh cô khi túi hàng trên tay cô rơi xuống.


"Mình có một bất ngờ dành cho cậu," Cậu nói, cười toe toét. "Nhắm mắt. Không được nhìn. Không, thực sự đấy. Mình không đùa mà. "


"Tớ ghét bất ngờ," Isabelle phản đối. "Cậu biết điều đó mà." Cô chỉ có thể thấy các cạnh của tấm thảm dưới tay của Simon. Cô đã tự mình chọn nó. Nó dày, màu hồng sáng, và hơi sờn. Căn hộ của họ nhỏ và ấm cúng, một hỗn hợp phong cách của Isabelle và Simon: guitar và kiếm, áp phích cổ điển và khăn trải giường màu hồng nóng. Simon đã mang theo chú mèo của mình, Yossarian, khi họ chuyển đến ở với nhau. Vụ này Isabelle miễn cưỡng, nhưng ngấm ngầm thích thú: Cô đã bỏ nhà thờ sau khi cô rời Học Viện.


Tấm thảm màu hồng biến mất, và bây giờ gót của Isabelle đụng vào sàn gạch của nhà bếp. "Được rồi," Simon nói, và rút tay mình. "Ngạc nhiên chưa!"


"Ôi!!!" Nhà bếp đầy người: bố mẹ cô, Jace, Alec và Max, Clary, Jordan và Maia, Kirk, Matt và Eric. Magnus đang cầm một pháo hoa và nháy mắt, vẫy tay qua lại trong khi pháo hoa lấp lánh bay khắp nơi, rơi xuống các quầy đá và T-shirt của Jace, làm cho anh hắt xì. Clary đang cầm một biểu ngữ với dòng chữ vụng về ghi: CHÚC MỪNG SINH NHẬT, ISABELLE!!! Cô giơ nó lên và vẫy tay.


Isabelle quay sang Simon buộc tội. "Cậu đã lập kế hoạch này?!"


"Tất nhiên là mình đã làm," Cậu nói, kéo cô về phía mình. "Các Thợ săn Bóng tối có thể không quan tâm đến ngày sinh nhật, nhưng mình quan tâm." Cậu hôn vào tai cô, thì thầm, "Cậu cần phải được hưởng tất cả mọi thứ, Izzy," trước khi cậu rời cô ra, và gia đình của cô ngồi xuống.


Có một vòng quay cuồng của những cái ôm, những món quà và bánh nướng bởi Eric, người thực sự rất có tay nghề đã tạo ra một cái bánh ngọt tinh tế, được Magnus trang trí với lớp kem phủ sáng, ăn ngon tuyệt so với vẻ bề ngoài. Robert vòng tay của mình quanh Maryse, người đang dựa lưng vào ông, nhìn một cách tự hào và mãn nguyện khi Magnus, một tay đang vò rối tóc Alec, cố gắng thuyết phục Max đội một chiếc mũ party. Max, với tất cả tự tin của một câu bé chín tuổi, không chịu đội vào. Cậu luồn khỏi bàn tay sốt ruột của Magnus và nói, "Izzy, em làm cái biểu ngữ đó. Chị có thấy đẹp không? "


Izzy liếc nhìn những chữ viết tay, bây giờ dính đầy kem trên bàn. Clary nháy mắt với cô. "Thật tuyệt vời, Max; cảm ơn em! "
"Em đã định ghi tuổi của chị lên đó," cậu nói, "nhưng Jace nói rằng sau hai mươi, chị sẽ già lắm, do đó nó không quan trọng nữa."


Chiếc nĩa Jace đang đưa miệng nửa chừng dừng lại"Anh có nói điều đó không?"


"Cách đó làm cho chúng ta đều cảm thấy cổ lỗ" Simon nói, vuốt tóc của mình ra sau và mỉm cười với Isabelle. Cô cảm thấy một cái nhói đau trong ngực-cô yêu anh thật nhiều, vì đã làm điều này cho cô, vì đã luôn nghĩ đến cô. Cô không thể nhớ được một lần nào mà cô không yêu anh hay tin tưởng anh. Và anh cũng chưa bao giờ cho cô một lý do để cô có thể làm bất cứ điều nào trong hai điều đó.


Isabelle trượt khỏi chiếc ghế cô đang ngồi, và quỳ xuống trước mặt em trai nhỏ của mình. Cô có thể thấy hình ảnh phản chiếu của họ trên mặt thép của tủ lạnh: mái tóc đen của mình, bây giờ ngắn đến vai - cô nhớ mơ hồ những năm trước đây, khi tóc của cô dài đến eo - những lọn tóc nâu và mắt kính của Max. "Em có biết chị bao nhiêu tuổi không?", Cô hỏi.


"Hai mươi hai," Max nói, trong giọng điệu cho biết cậu không hiểu tại sao cô lại hỏi một câu ngu ngốc như thế.
Hai mươi hai, cô nghĩ. Cô hơn Max bảy tuổi, Max- điều ngạc nhiên, Max-đứa em trai cô không hề mong đợi.
Max, giờ mười lăm tuổi.


Cô nuốt xuống, đột nhiên cảm thấy lạnh. Tất cả mọi người vẫn đang nói chuyện và đang cười xung quanh cô, nhưng tiếng cười xa xa và vang vọng, như thể nó đến từ rất xa. Cô có thể thấy Simon, dựa lưng vào quầy, khoanh tay trước ngực, đôi mắt đen của anh không thể đọc được gì khi anh nhìn cô.


"Và em bao nhiêu tuổi rồi?" Isabelle nói.
"Chín", Max nói. "Em luôn luôn chín tuổi."
Isabelle nhìn chằm chằm. Bếp xung quanh cô đã dao động. Cô có thể nhìn xuyên qua nó, như thể cô đang nhìn chằm chằm qua vải in: tất cả mọi thứ trở nên trong suốt, biến đổi như nước.


"Em ơi," cô thì thầm. " Max của chị, em bé bỏng của chị, làm ơn, làm ơn hãy ở lại đi."
"Em luôn luôn chín tuổi," cậu nói, và chạm vào mặt cô. Những ngón tay cậu xuyên qua cô, như một làn khói. "Isabelle?" Cậu nói bằng một giọng mờ dần, và biến mất.


Isabelle cảm thấy đầu gối cô khuỵu xuống. Cô gục xuống đất. Không còn tiếng cười xung quanh, không có nhà bếp lát gạch đẹp đẽ, chỉ có màu xám, tro và đá đã đen lại. Cô đưa tay lên để ngăn nước mắt của mình.
--- ---------


Đại sảnh Hiệp định treo các biểu ngữ màu xanh, mỗi cái đều mạ vàng với các gia huy hình ngọn lửa của gia đình Lightwood. Bốn bàn dài đã được sắp xếp đối mặt với nhau. Ở trung tâm là một bục diễn giả, trang hoàng với những thanh kiếm và các đóa hoa.


Alec ngồi ở bàn dài nhất, ở chiếc ghế cao nhất. Ở bên trái của anh là Magnus, và bên phải là gia đình anh: Isabelle và Max; Robert và Maryse; Jace- và bên cạnh Jace là Clary. Cũng có những người anh em họ nhà Lightwood, một số người mà anh đã không nhìn thấy kể từ khi anh còn bé; tất cả đều tươi cười rạng rỡ với niềm tự hào, nhưng không có khuôn mặt nào sáng lên rạng rỡ như mặt cha của anh.


"Con trai tôi đó," ông cứ nói cho bất cứ ai lắng nghe- bây giờ ông đang níu áo Lãnh sự, người đi ngang qua bàn của họ với một ly rượu trong tay. "Con trai tôi đã chiến thắng; đó là con trai tôi đó. Dòng máu Lightwood đã lên tiếng; gia đình chúng tôi luôn luôn là những chiến binh "


Lãnh sự cười. "Để dành nó cho bài phát biểu, Robert," cô nói, nháy mắt với Alec qua vành ly của mình.
"Ôi, Chúa ơi, bài phát biểu," Alec nói, trong nỗi kinh hoàng, giấu khuôn mặt trong tay của mình.
Magnus khớp ngón tay xoa nhẹ nhàng trên cột sống của Alec, như thể anh đang vuốt ve một con mèo. Jace nhìn qua họ, và nhướn mày.


"Y như thể trước đây tất cả chúng ta chưa bao giờ ở trong một căn phòng đầy người đang ca tụng rằng chúng ta tuyệt vời như thế nào ấy!" Jace nói, và khi Alec lườm sang anh, anh cười toe toét. "Ah, vậy thì, chỉ mình tớ"


"Để bạn trai của tôi yên!" Magnus nói. "Tôi biết phép thuật có thể biến đôi tai của cậu từ trong ra ngoài đấy!"
Jace chạm vào tai một cách lo lắng khi Robert lùi ghế đứng dậy, gõ nĩa của mình vào thành ly. Những âm thanh leng keng vang lên trong phòng, và các Thợ săn Bóng tối dần im lặng, nhìn lên phía bàn nhà Lightwood chờ đợi.


"Chúng ta tụ tập ở đây ngày hôm nay," Robert nói, với đôi bàn tay rộng mở, "để tôn vinh con trai của tôi, Alexander Gideon Lightwood, người đã một tay tiêu diệt các lực lượng của Thợ săn Hắc ám và đánh bại con trai của Valentine Morgenstern. Alec đã cứu sống con trai thứ ba của chúng tôi, Max; cùng với parabatai mình, Jace Herondale.Tôi tự hào để nói rằng con trai tôi là một trong những chiến binh vĩ đại nhất mà tôi từng được biết" Ông quay lại và mỉm cười với Alec và Magnus. "Phải có hơn một cánh tay mạnh mẽ để trở thành một chiến binh vĩ đại," ông tiếp tục. "Phải có một tâm trí tuyệt vời và một trái tim rộng mở. Con trai tôi có cả hai. Nó can trường trong chiến đấu và mạnh mẽ trong tình yêu. Đó là lý do tại sao tôi cũng muốn chia sẻ một tin vui khác của chúng tôi với mọi người. Ngày hôm qua, con trai tôi đã đính hôn với người nó yêu, Magnus Bane-"


Một tiếng hoan hô như sấm bùng nổ. Magnus khiêm tốn chấp nhận chúng bằng cách gõ một giai điệu bằng nĩa của mình. Alec rơi xuống ghế của mình, má anh nóng lên như bị lửa táp. Jace nhìn anh một cách trầm ngâm.
"Xin chúc mừng," Anh nói. "Tớ cảm thấy như tớ đã bỏ lỡ một cơ hội."
"G- gì cơ?" Alec lắp bắp.


Jace nhún vai. "Tớ luôn biết rằng cậu phải lòng tớ, và tớ cũng đã phải lòng cậu. Tớ nghĩ cậu nên biết điều đó. "
"Cái gì?" Alec nói một lần nữa.
Clary ngồi thẳng dậy. "Anh biết đấy," cô nói, "Anh nghĩ có bất kỳ cơ hội để hai anh có thể. . . "Cô ra hiệu giữa Jace và Alec. "Nó sẽ rất hot"


"Không!" Magnus cắt ngang "Tôi là một Pháp sư rất hay ghen."
"Chúng tôi là parabatai," Alec lấy lại được giọng nói của mình. "Các Clave sẽ-Tôi-Tôi..ý tôi là ...nó bất hợp pháp."


"Oh, thôi nào," Jace nói. "Các Clave sẽ cho phép cậu làm bất cứ điều gì cậu muốn. Hãy nhìn xem, tất cả mọi người đều yêu mến cậu." Anh chỉ tay ra căn phòng đầy các Thợ săn Bóng đêm. Tất cả họ đều reo hò khi Robert nói, một số họ lau nước mắt. Một cô gái giơ một tấm bảng nhỏ ghi ALEC LIGHTWOOD-Chúng tôi yêu anh!


"Em nghĩ rằng anh nên tổ chức một đám cưới vào mùa đông," Isabelle nói, nhìn chăm chú vào dàn hoa trắng ở trung tâm. "Không quá lớn. Chỉ khoảng năm sáu trăm người. "
"Isabelle," Alec cất giọng khàn khàn.
Cô nhún vai. "Anh có rất nhiều người hâm mộ mà."
[haha...mỗ iu Alec quá, thiệt là tự kỷ quá đi thôi!!! ]


"Oh, lạy Chúa lòng lành," Magnus nói, và búng ngón tay trước mặt Alec. Mái tóc đen của anh dựng đứng lên, và đôi mắt vàng-xanh của anh lấp lánh muộn phiền.
"ĐIỀU NÀY KHÔNG XẢY RA!!!"
"Cái gì?" Alec nhìn chằm chằm.


"Đó là một ảo giác," Magnus nói, "ảo giác mang lại khi em xâm nhập vào Cõi Quỷ. Có thể là một con quỷ ẩn nấp gần lối vào thế giới và ăn những giấc mơ của khách vãng lai. Những mong ước có nhiều quyền lực "anh nói thêm, kiểm tr.a phản xạ của mình trong cái thìa. "Đặc biệt là những mong ước sâu xa nhất của tâm hồn chúng ta."


Alec nhìn quanh phòng. "Đây là ước muốn sâu xa nhất của trái tim em sao?"
"Chắc chắn rồi", Magnus nói. "Cha em - tự hào về em. Em - người hùng dẹp loạn. Anh- là tình yêu của em. Mọi người thừa nhận em."
Alec nhìn qua Jace. "Được rồi, vậy điều về Jace là gì?"
Magnus nhún vai. "Anh không biết. Phần đó hơi kỳ lạ. "


"Vì vậy, em phải thức dậy?" Alec đặt tay lên mặt bàn bằng phẳng; chiếc nhẫn nhà Lightwood tỏa sáng trên ngón tay anh. Tất cả dường như thật, cảm thấy như thật nhưng anh không thể nhớ cha anh đã nói về những gì. Không thể nhớ đánh bại Sebastian, hoặc thắng cuộc chiến gì. Không thể nhớ đã cứu Max thế nào.
"Max," anh thì thầm.


Đôi mắt của Magnus tối sẫm. "Anh rất tiếc," anh nói. "Những ước muốn của trái tim ta là những vũ khí có thể được sử dụng chống lại chính chúng ta. Hãy chiến đấu, Alec! " Anh chạm vào khuôn mặt của Alec. "Giấc mơ này không phải là những gì em muốn. Những con quỷ không hiểu trái tim con người, không hiểu chút nào. Chúng nhìn qua một lăng kính méo mó và cho em thấy những gì em muốn, nhưng bị biến dạng và sai lầm. Hãy sử dụng những sai lầm này để thức tỉnh mình ra khỏi giấc mơ. Cuộc sống là sự mất mát, Alexander, nhưng nó tốt hơn thế này. "


"Chúa ơi," Alec thốt lên, và nhắm mắt lại. Anh cảm thấy thế giới xung quanh mình vỡ tan, như thể anh vừa đập mình ra khỏi vỏ trứng. Những tiếng nói xung quanh anh biến mất, cùng với cảm giác của cái ghế anh đang ngồi, mùi thức ăn, tiếng vỗ tay ồn ào, và cuối cùng, cái chạm của bàn tay Magnus trên khuôn mặt của mình.


Đầu gối anh đập xuống đất. Anh thở hổn hển và mở bừng mắt. Tất cả xung quanh anh là một màu xám. Mùi hôi thối của rác sộc vào mũi, và anh giật lùi lại theo bản năng khi một cái gì đó chồm lên người anh- một khối khổng lồ lộn xộn của khói, lấp lánh môt đôi mắt màu vàng lửng lơ trong bóng đêm. Chúng trừng trừng nhìn anh khi anh mò mẫm rút cây cung của mình và kéo nó ra.


Cái vật đó gầm lên, và lao về phía trước, nhào về phía anh như một làn sóng vỡ. Alec bắn mũi tên được vẽ những chữ rune bay tới-nó vụt qua không khí và chìm sâu vào thân con quỷ. Một tiếng thét rít lên nứt không trung, con quỷ với mũi tên cắm sâu vào thân mình, tản ra thành những đụn khói, cào xé vào bầu trời-


Và con quỷ biến mất. Alec trườn người lên, dò dẫm đặt mũi tên khác vào vị trí, và quay lại, quét mắt nhìn xung quanh. Phong cảnh trông giống như hình ảnh anh đã nhìn thấy trên bề mặt của mặt trăng, lỗm chỗm hố sâu và xám xịt, phía trên là một bầu trời cháy sém, màu xám và vàng, không mây. Mặt trời màu cam và thấp, như một hòn than ch.ết. Không có dấu hiệu gì của những người khác.


Kiềm chế sự hoảng loạn xuống, anh chạy bộ lên ngọn đồi gần đó, và xuống sườn bên kia. Sự nhẹ nhõm ập đến như một làn sóng. Có một chỗ lún giữa hai tầng tro và đá, và trong đó là Isabelle, đang chật vật đứng dậy. Alec nhào xuống sườn đồi dốc và ôm chặt cô "Iz," anh thốt lên.


Cô khịt một âm thanh nghi ngờ bằng giọng mũi và đẩy ra khỏi anh. "Em ổn rồi," cô nói. Có những vệt nước mắt trên khuôn mặt của cô khiến anh tự hỏi cô đã nhìn thấy những gì. Những ước muốn của trái tim ta là những vũ khí có thể được sử dụng chống lại chính chúng ta.
"Là Max?" anh hỏi.


Cô gật đầu, đôi mắt sáng với nước mắt chưa khô và sự giận dữ. Tất nhiên Isabelle sẽ tức giận. Cô ghét phải khóc.
"Anh cũng vậy," Anh nói, và quay lại khi nghe âm thanh bước chân, gần như đẩy Isabelle ra phía sau anh.
Đó là Clary, và bên cạnh cô, là Simon. Cả hai nhìn bị sốc. Isabelle lách ra từ phía sau Alec. "Hai người. . . ? "


"Tốt rồi," Simon nói. "Chúng tôi. . . nhìn thấy những thứ. Những điều kỳ lạ." Cậu không nhìn vào ánh mắt của Isabelle, và Alec tự hỏi cậu ta đã mơ tưởng những gì. Giấc mơ và ước muốn của Simon là gì? Alec chưa bao giờ nghĩ nhiều về nó.


"Đó là một con quỷ," Alec nói. "Loại ăn những giấc mơ và ước muốn. Tôi đã giết nó rồi."Anh liếc từ họ sang Isabelle. "Jace đâu?"
Clary tái mặt dưới lớp bụi bẩn "Bọn em nghĩ anh ấy ở với anh."
Alec gật đầu. "Anh ấy sẽ ổn," anh nói. "Anh sẽ biết nếu anh ấy gặp chuyện-"


Nhưng Clary đã quay nhìn xung quanh và chạy lại con đường cô đã đến; sau một giây, Alec theo cô, và sau đó là những người khác. Cô lồm cồm bò lên cao, và sau đó lên cao hơn. Alec nhận ra rằng cô đang chạy lên vùng đất cao hơn, tầm nhìn sẽ tốt hơn. Anh có thể nghe tiếng cô ho; phổi của anh cũng cảm thấy như bị phủ một lớp tro.


Vùng đất ch.ết, anh nghĩ. Tất cả mọi thứ trong thế giới này đã ch.ết và bị đốt cháy thành tro bụi. Chuyện gì đã xảy ra ở nơi này?


Ở phía trên cùng của ngọn đồi có một tháp đá-một vòng tròn đá nhẵn nhụi, giống như một cái giếng khô. Ngồi trên mép đá là Jace, đang nhìn chằm chằm xuống đất.


"Jace!" Clary trượt xuống dừng lại trước mặt anh, cô quỳ xuống, và nắm lấy vai anh. Anh nhìn cô một cách trống rỗng. "Jace," cô lại nói, khẩn trương. "Jace, hãy ra khỏi nó. Đó là không có thật. Đó là một con quỷ, nó làm cho chúng ta thấy những điều chúng ta ước ao. Alec đã giết ch.ết nó. OK? Đó là không có thật! "


"Anh biết." Anh nhìn lên, và Alec cảm thấy cái nhìn giống như một cú đánh. Jace trông như thể anh bị mất máu, mặc dù rõ ràng là anh không bị thương.
"Cậu đã trông thấy gì?" Alec nói. "Max?"
Jace lắc đầu. "Tớ không thấy bất cứ điều gì."


"Không sao đâu, cho dù bất cứ điều gì anh thấy đi nữa. Ổn rồi!"Clary nói. Cô cúi xuống, chạm vào mặt của Jace; Alec gợi nhớ một cách sâu sắc đến các ngón tay của Magnus trên má anh trong giấc mơ. Magnus đã nói rất yêu anh. Magnus có thể vẫn còn sống. "Em đã thấy Sebastian," cô nói. "Em đã ở Idris. Trang viên Fairchild vẫn còn đó. Mẹ em ở đó với Luke. Em-em đang chuẩn bị cho đám cưới... " Cô nuốt xuống. "Em cũng có một em gái nhỏ. Nó được đặt tên theo Valentine. Ông ấy là một anh hùng. Sebastian cũng ở đó nhưng là người tốt, Anh ấy bình thường. Anh ấy yêu thương em. Giống như một người anh thực sự."


"Đó là dối trá" Simon nói. Cậu di chuyển gần hơn đến Isabelle, và họ đứng vai kề vai. Jace đưa tay ra quấn ngón tay cẩn thận quanh những lọn tóc của Clary. Alec nhớ lần đầu tiên anh nhận ra Jace đang yêu cô: Anh đã nhìn parabatai của mình qua một căn phòng, nhìn đôi mắt của Jace đang theo dõi chuyển động của cô. Anh nhớ lại mình đã nghĩ: Cô ấy là tất cả những gì cậu ấy nhìn thấy.


"Chúng ta đều có những ước mơ," Clary nói. "Nó không có nghĩa là bất cứ điều gì. Hãy nhớ em đã nói những gì không? Rằng chúng ta đều ở bên nhau. "


Jace hôn lên trán cô và đứng dậy, đưa một tay ra; Clary cầm tay và đứng bên cạnh anh. "Anh không nhìn thấy bất cứ điều gì," anh nói nhẹ nhàng. "Được chứ?"
Cô do dự, rõ ràng không tin anh; chỉ là cô không muốn ép "Được rồi."


"Em ghét phải nói điều này," Isabelle nói, "nhưng có ai nhìn thấy con đường để quay lại không?"


Alec vội vàng quét cái nhìn của mình qua những ngọn đồi sa mạc, tìm kiếm đến tận chân trời. Anh thấy đồng đội của mình cũng tái nhợt khi họ liếc nhìn xung quanh. Anh nói "Anh nghĩ không có đường quay trở lại. Không phải từ đây, cũng không phải quay lại đường hầm lúc nãy. Anh nghĩ rằng nó đã đóng lại sau khi chúng ta đi qua. "


"Vậy, đây là chuyến đi một chiều," Clary nói, giọng cô hơi run run.
"Không nhất thiết," Simon nói. "Chúng ta đến để trừ khử Sebastian-chúng ta luôn biết điều đó. Và một khi chúng ta tìm được, Jace có thể thử làm điều đó với ngọn lửa thiên đàng, cho dù điều đó là -không hợp luật- "


"Phá luật", Jace nói, ngước mắt lên nhìn trời.
"Và một khi chúng ta giải cứu được các tù nhân," Alec nói, "Magnus có thể giúp chúng ta quay lại. Hoặc chúng ta có thể tìm ra cách Sebastian quay lại và ra khỏi nơi này; Không thể chỉ có 1 con đường duy nhất! "


"Đó là lạc quan," Isabelle nói. "Còn nếu chúng ta không thể giải cứu các tù nhân, hoặc chúng ta không thể giết Sebastian?"
"Vậy thì, hắn sẽ giết chúng ta," Jace nói. "Và việc chúng ta không biết đường trở về sẽ không quan trọng nữa!"


Clary căng đôi vai bé nhỏ của cô. "Vậy bây giờ tốt hơn hết là chúng ta tìm hắn, phải không?"


Jace giật mạnh thanh Stele của mình ra khỏi túi, và lấy vòng đeo tay của Sebastian ra khỏi cổ tay mình. Anh nắm ngón tay xung quanh nó, dùng thanh Stele vẽ một chữ rune Theo dõi trên mu bàn tay mình. Một khoảnh khắc trôi qua, một cái nhìn tập trung cao độ lướt trên khuôn mặt của Jace, giống như một đám mây. Anh ngẩng đầu lên.


"Hắn không ở xa," anh nói. "Chỉ khoảng một ngày, có thể hai ngày đi bộ" Anh đeo lại chiếc vòng tay vào cổ tay mình. Alec nhìn chăm chăm vào nó và sau đó vào Jace. Nếu ta không thể với tới Thiên đường, ta sẽ gọi Địa ngục lên.


"Đeo nó sẽ giữ cho tớ khỏi làm mất nó," Jace nói, và khi Alec không nói gì, Jace nhún vai, bắt đầu đi xuống đồi. "Chúng ta nên đi thôi," Anh gọi lại qua vai. "Chúng ta sẽ có một chặng đường dài để đi."






Truyện liên quan