Chương 18

"Đừng xé tay tôi ra," Magnus nói. "Tôi thích bàn tay đó. Tôi cần bàn tay đó! "


"Hừm," Raphael, người đang quỳ bên cạnh anh, bàn tay đặt lên dây xích nối giữa còng tay bên phải của Magnus với vòng khoá bằng Adamas chìm sâu dưới sàn nói. "Tôi chỉ cố gắng để giúp đỡ." Anh giật mạnh, một cách không thương xót sợi dây xích, và Magnus hét lên trong đau đớn, nhìn trừng trừng. Raphael thanh mảnh, bàn tay như tay trẻ con, nhưng anh có sức mạnh của Ma cà rồng, và anh hiện đang dùng hết sức mạnh của mình để giật dây xích của Magnus lên.


Phòng giam tròn, sàn được làm bằng những phiến đá lát granite chồng chéo. Các băng ghế đá chạy quanh bên trong các bức tường. Không nhìn thấy cửa, mặc dù có cửa sổ hẹp-mỏng như khe mũi tên. Không có kính, và nhìn vào chiều sâu của nó có thể thấy rằng các bức tường dày ít nhất một feet.


Magnus đã thức dậy trong căn phòng này, một vòng tròn Thợ săn Hắc ám màu mặc đồ chẽn màu đỏ-đen đứng xung quanh, gắn dây xích của anh xuống sàn. Trước khi cánh cửa đóng rền rĩ sau lưng họ, anh đã nhìn thấy Sebastian đứng trong hành lang bên ngoài, nhìn anh cười gằn như một cái đầu lâu.


Bây giờ Luke đang đứng cạnh một trong các cửa sổ, nhìn ra ngoài. Không ai trong số họ được thay quần áo, và anh vẫn mặc bộ đồ khi đi ăn tối ở Alicante. Mặt trước chiếc áo sơ mi của anh đầy những vết gỉ. Magnus đã tự nhủ đó là rượu vang. Luke trông hốc hác, tóc bù xù, một tròng kính của anh bị nứt.


"Anh có thấy gì không?" Magnus hỏi, khi Raphael chuyển đến phía bên kia để xem liệu dây xích bên tay trái có dễ hơn không. Magnus là người duy nhất bị xích. Vào thời điểm anh thức dậy, Luke và Raphael đã tỉnh táo, Raphael ngã lưng lên một trong những băng ghế trong khi Luke gọi tên Jocelyn cho đến khi khàn giọng.




"Không," Luke nói ngắn gọn. Raphael nhướn mày nhìn Magnus. Anh trông bù xù và trẻ, hàm răng cắn chặt vào môi dưới khi khớp ngón tay trắng bệch xung quanh dây xích. Chúng đủ dài để Magnus ngồi, nhưng không thể đứng lên. "Chỉ có sương mù. Sương mù màu xám-vàng. Có lẽ núi ở phía xa. Thật khó để nói. "


"Anh có nghĩ rằng chúng ta vẫn còn trong Idris?" Raphael hỏi.
"Không," Magnus nói ngắn gọn. "Chúng ta không ở trong Idris. Tôi có thể cảm thấy nó trong máu của tôi. "
Luke nhìn anh. "Chúng ta ở đâu?"


Magnus có thể cảm thấy sức nóng đang bốc trong máu của mình, đó là dấu hiệu khởi đầu của cơn sốt. Nó châm dọc theo thần kinh của anh, làm khô miệng và cổ họng đau nhức. "Chúng ta đang ở trong Edom," anh nói. "Một chiều không gian quỷ."


Raphael làm rơi sợi xích và bật chửi thề bằng tiếng Tây Ban Nha. "Tôi không thể gỡ nó ra được," Anh nói với giọng thất vọng rõ ràng. "Tại sao bọn đầy tớ của Sebastian chỉ xích anh và để chúng tôi tự do?"
"Bởi vì Magnus cần bàn tay của mình để làm phép thuật," Luke nói.


Raphael nhìn Magnus, ngạc nhiên. Magnus nhíu đôi lông mày của mình. "Cậu không biết à, Ma cà rồng?" Anh nói. "Tôi đã nghĩ cậu đã biết điều đó chứ; cậu đã sống đủ lâu mà. "
"Có lẽ." Raphael ngồi xuống. "Nhưng tôi chưa hề có giao dịch gì với các Pháp sư."


Magnus cho anh ta một cái nhìn, một cái nhìn mang ý: Chúng ta đều biết điều đó không đúng sự thật. Raphael nhìn đi chỗ khác.
"Tệ thật", Magnus nói. "Nếu Sebastian đã nghiên cứu kỹ, hắn có thể biết tôi không thể làm phép trong chiều không gian này. Không cần thiết phải làm việc này." Anh cầm sợi xích rung rung như Ma tốc Độ.


"Vậy, đây là nơi mà Sebastian trú ẩn trong thời gian này," Luke nói. "Đây là lý do tại sao chúng tôi không thể theo dõi hắn. Đây là căn cứ để hắn hoạt động. "
"Hoặc," Raphael nói "đây chỉ là một nơi để hắn bỏ rơi cho chúng ta ch.ết mục ra."


"Hắn sẽ không bận tâm điều đó," Luke nói. "Nếu hắn muốn chúng ta ch.ết, chúng ta sẽ phải ch.ết, cả ba chúng ta. Hắn có kế hoạch lớn hơn. Hắn luôn luôn là vậy. Tôi chỉ không biết tại sao- "Anh dừng lại, nhìn xuống tay mình, và Magnus đột nhiên thấy anh như già thêm, tóc phất phơ, tất cả lo lắng dường như đều bộc lộ ra ngoài.


"Hắn sẽ không làm tổn thương cô ấy," Magnus nói. "ý tôi là Jocelyn"
"Hắn có thể," Raphael nói. "Hắn rất điên rồ."
"Tại sao hắn sẽ không làm tổn thương cô ấy?" Luke nói như thể anh giữ một nỗi sợ hãi sắp phát nổ. "Bởi vì cô ấy là mẹ của hắn? Không phải kiểu đó. Sebastian sẽ không làm theo cách đó. "


"Không phải vì cô ấy là mẹ của hắn," Magnus nói. "mà bởi vì cô ấy là mẹ của Clary. Cô ấy là đòn bẩy. Và hắn sẽ không từ bỏ một cách dễ dàng. "
--- ------ ---
Họ đã đi bộ nhiều giờ, và Clary đã kiệt sức.


Mặt đất không đồng đều khiến việc đi bộ khó khăn hơn. Những ngọn đồi không cao, nhưng lại không có đường mòn, và được bao bọc trong đá phiến sét (loại đá mềm, dễ vỡ) và đá tảng lởm chởm. Đôi khi có những đồng bằng nhão nhét hắc ín phải vượt qua, và bàn chân của họ bị chìm đến gần mắt cá, kéo các bước của họ xuống.


Họ tạm dừng để thêm chữ rune tăng cường sức mạnh cho chân vững vàng và uống nước. Đó là một nơi khô ráo, tất cả khói và tro bụi, thỉnh thoảng bùn đá chất thành đống trên vùng đất như bị đốt cháy. Khuôn mặt của họ đều đã dính đầy bụi bẩn và tro, bộ đồ săn phủ đầy chúng.


"Hạn chế nước," Alec cảnh báo, đóng nắp chai nhựa của mình. Họ đã dừng lại trong bóng râm của một ngọn núi nhỏ. Đỉnh núi lởm chởm đá nhọn và dựng đứng như tường thành làm cho nó trông giống một chiếc vương miện. "Chúng ta không biết chúng ta sẽ phải đi bao lâu."


Jace chạm vào chiếc vòng trên cổ tay, và sau đó vào chữ rune theo dõi trên tay mình. Anh nhăn mặt nhìn hình vẽ trên mu bàn tay của mình. "Các chữ rune chúng ta vừa mới vẽ," Anh nói. "Ai đó vẽ lại giùm tôi"


Isabelle làm một tiếng ồn thiếu kiên nhẫn, sau đó giơ cổ tay cô, nơi mà trước đó Alec đã vẽ một chữ rune tốc độ. Cô chớp mắt nhìn xuống nó. "Nó đang mờ dần," cô nói, một sự bất ngờ hiển nhiên trong giọng nói của cô.


"Chữ Rune theo dõi của anh cũng thế, và những người khác cũng vậy," Jace nói, liếc qua làn da của mình. "Anh nghĩ là chữ rune phai nhanh hơn ở đây. Chúng ta sẽ phải cẩn thận về cách sử dụng chúng. Kiểm tr.a lại một lần nữa để chắc chắn khi sử dụng chúng "


"Chữ rune Tốc độ của chúng ta đang mờ dần," Isabelle nói, nghe có vẻ thất vọng. "Đó có thể là sự khác biệt giữa hai hay ba ngày đi bộ. Sebastian có thể làm bất cứ điều gì với các tù nhân. "
Alec nhăn mặt.


"Hắn sẽ không," Jace nói. "Họ là bảo hiểm của hắn rằng Clave sẽ giao nộp chúng ta cho hắn. Hắn sẽ không làm bất cứ điều gì với họ trừ khi hắn chắc chắn điều đó sẽ không xảy ra. "
"Chúng ta có thể đi bộ cả đêm," Isabelle nói. "Chúng ta có thể sử dụng chữ rune Tỉnh táo. Hãy áp dụng chúng. "


Jace liếc nhìn xung quanh. Bụi bẩn đã nhoè dưới mắt, trên má và trán của anh, nơi anh cọ xát lòng bàn tay của mình. Bầu trời sâu thẳm chuyển từ màu vàng sang màu cam đậm, lem nhem với những đám mây đen. Clary đoán điều đó có nghĩa là đêm gần xuống. Cô tự hỏi liệu ở chỗ này ngày và đêm đều giống nhau, hoặc mỗi giờ khác nhau, các phép quay của hành tinh này sẽ lệch nhau.


"Khi chữ rune Tỉnh táo phai, em sẽ sụp đổ," Jace nói. "Sau đó chúng ta sẽ phải đối mặt với một Sebastian hưng phấn-Đó không phải là một ý tưởng tốt."
Alec nhìn theo ánh mắt của Jace quanh cảnh quan ch.ết chóc. "Vậy thì, chúng ta sẽ phải tìm một nơi để nghỉ ngơi, để ngủ, phải không?"


Clary không nghe thấy bất cứ điều gì Jace nói tiếp. Cô đã rời đi giữa lúc họ tranh luận, cô leo lên phía bên dốc của một sườn núi đá. Nỗ lực leo núi làm cô ho; không khí thật hôi, dày đặc với khói và tro bụi, nhưng cô cảm thấy dễ chịu hơn ngồi trong một cuộc tranh luận. Cô kiệt sức, đầu đau như búa nện thình thịch. Cô tiếp tục nhìn thấy mẹ cô, hết lần này đến lần khác, trong đầu cô. Mẹ cô và chú Luke, đứng trên ban công với nhau, tay trong tay, nhìn xuống cô trìu mến.


Cô lê mình lên đến đỉnh mỏm đá và dừng lại ở đó. Nó dốc xuống ở phía bên kia, kết thúc bằng một cao nguyên đá xám trải dài đến tận chân trời, chất đống đây đó các đống xỉ và đá phiến sét. Mặt trời đã hạ xuống, mặc dù nó vẫn cùng một màu da cam bị đốt cháy.


"Cậu đang tìm kiếm cái gì vậy?" một giọng nói vang lên phía sau; cô quay sang nhìn thấy Simon ở đó. Cậu không hoàn toàn cáu bẩn như những người còn lại-bụi bẩn dường như không bao giờ dính vào Ma cà rồng-nhưng mái tóc của cậu cũng đầy bụi.


Cô chỉ vào những lỗ tối, nơi chúng khảm vào sườn của ngọn đồi gần đó trông như những vết thương do đạn bắn. "Tớ nghĩ đó là lối vào hang động" cô nói.


"Cái kiểu này trông giống như trong World of Warcraft, phải không?" Cậu nói, chỉ quanh quanh với phong cảnh ảm đạm, bầu trời vần vũ tro bụi. "Chỉ khác là, cậu không thể tắt máy để thoát khỏi nó."


"Tớ đã không thể tắt nó đi trong một thời gian dài." Clary có thể nhìn thấy Jace và anh em Lightwoods từ một khoảng cách khá xa, vẫn còn đang tranh cãi.
"Cậu ổn không?" Simon hỏi. "Tớ đã không có một cơ hội để nói chuyện với cậu kể từ khi tất cả mọi thứ đã xảy ra với mẹ cậu và chú Luke-"


"Không," Clary nói. "Tớ không ổn chút nào. Nhưng tớ vẫn phải tiếp tục. Nếu tớ tiếp tục, tớ có thể không nghĩ về họ. "
"Tớ xin lỗi." Simon đưa tay vào túi của mình, đầu cúi xuống. Mái tóc nâu của cậu loà xoà trên trán nơi đã từng hiện diện ấn ký Cain.


"Cậu đùa á? Tớ mới là người phải xin lỗi. Vì tất cả. Vì thực tế cậu đã bị trở thành một Ma cà rồng, vì ấn ký Cain- "
"Nó là bảo vệ tớ," Simon phản đối. "Đó là một phép lạ. Đó là thứ chỉ duy nhất mình cậu làm được. "
"Đó là những gì tớ sợ," Clary thì thầm.
"Cái gì?"


"Sợ không còn bất cứ kỳ tích nào nữa trong mình," cô nói, và bặm môi lại khi những người khác đến gần, Jace nhìn tò mò từ Simon đến Clary như thể tự hỏi họ đã nói về những điều gì.


Isabelle nhìn xuống đồng bằng trải dài đến cuối chân trời ảm đạm phía trước, cái nhìn nghẹn ngào với bụi. "Cậu có thấy gì không?"
"Về những hang động?" Simon hỏi, chỉ về phía lối vào đường hầm tối tăm phía sườn núi. "Chúng có thể ẩn náu-"


"Ý tưởng tốt đấy," Jace nói. "Chúng ta đang ở Cõi Quỉ, Chúa mới biết những gì đang sống ở đây, và cậu lại muốn bò vào một lỗ đen hẹp và-"
"Được rồi," Simon ngắt ngang. "Đó chỉ là một đề xuất. Cậu không cần phải bực mình -"


Jace, người rõ ràng là đang có tâm trạng, tặng anh một cái nhìn lạnh lùng "Không phải là tôi bực mình, Ma cà rồng-"


Một mảng đen của đám mây tách mình khỏi bầu trời và lao xuống đột ngột, nhanh hơn bất kỳ người nào trong số họ có thể nhìn theo. Clary thoáng thấy bóng dáng to khủng khiếp của cánh và răng với hàng chục đôi mắt đỏ xà xuống, và sau đó Jace bị nhấc bổng lên vào không trung trong móng vuốt kìm kẹp của một con quỷ Airborne.


Isabelle hét lên. Tay Clary vùng xuống thắt lưng, nhưng con quỷ đã phóng vụt trở lại vào bầu trời, tạo thành một cơn lốc từ đôi cánh da, phát ra một tiếng kêu the thé của chiến thắng. Không có tiếng động nào của Jace; Clary có thể nhìn thấy bốt của anh lơ lửng, bất động. Anh đã ch.ết


Mắt của cô hoa lên. Clary quay sang Alec, người đã giương cung của mình lên, một mũi tên găm sẵn sàng.
"Bắn đi!" Cô hét lên.
Anh quay như một vũ công, quét ngang bầu trời. "Anh không thể nhìn rõ ràng; nó quá tối... anh có thể bắn vào Jace- "


Roi của Isabelle tung ra từ tay cô, một sợi dây loé sáng, vươn lên, lên cao, nhưng không thể với tới chỗ con quỉ. Ánh sáng lung linh của nó chiếu lên bầu trời u ám, và Clary nghe con quỷ hét lên một lần nữa, lần này là một tiếng kêu đau đớn chói tai. Con quỉ quay trong không khí, lộn nhào vòng vòng, thoáng thấy Jace bị kẹp chặt. Móng vuốt của nó bị chìm sâu vào lưng anh.....hay là anh bám vào nó? Clary nghĩ rằng cô nhìn thấy tia sáng của một lưỡi seraph, hoặc đó cũng có thể là ánh sáng ngọn roi của Izzy khi nó được ném lên, và sau đó rơi xuống đất trong hình dạng một cuộn dây sáng bóng.


Alec buông một câu nguyền rủa, và bắn ra một mũi tên. Nó bắn lên, xuyên qua bóng tối; một giây sau, một khối đen nặng nề lao thẳng xuống và đổ ầm ra đất tạo thành một đám mây tro và bụi.


Tất cả bọn họ đều nhìn chằm chằm. Nằm sóng xoài, con quỷ to lớn gần bằng kích thước của một con ngựa, với một màu xanh lá cây, cơ thể nó trông giống một con rùa; Nó khập khiễng, cánh bằng da; có sáu móng vuốt như chân rết; và một cái cổ dài kết thúc trong một vòng tròn của mắt và răng lởm chởm. Đầu nhọn của mũi tên Alec nhô ra từ phía sau nó.


Jace đang quỳ trên lưng nó, một lưỡi seraph trong tay. Anh găm nó xuống phía sau cổ của con quỉ, nhấn mạnh xuống, làm bắn ra một đống máu quỉ màu đen vào quần áo và mặt mình. Con quỷ rít lên một tiếng khò khè và sụm xuống, những đôi mắt đỏ của nó trống rỗng và tắt sáng.


Jace trượt xuống từ lưng nó, thở dốc. Lưỡi seraph đã bắt đầu cong và xoắn lại vì máu quỉ; anh ném nó sang một bên và nhìn nhóm bạn bè của mình một cách bình thản, tất cả họ đang nhìn chằm chằm vào anh với biểu hiện ngạc nhiên.
"Đó," anh nói, "mới là tôi bực mình."


Alec phát ra một âm thanh nửa rên rỉ nửa nguyền rủa, và hạ cung của mình xuống. Mái tóc đen của anh đã bị bết vào trán đầy mồ hôi.
"Mọi người đừng nhìn lo lắng vậy chứ," Jace nói. "Tớ đã làm rất tốt."


Clary, choáng váng nhẹ nhõm, thở phào. "Tốt? Nếu định nghĩa của anh về "tốt" bao gồm việc trở thành món ăn cho một con-rùa- bay-ch.ết-giẫm, vậy thì chúng ta sẽ phải học lại từ vựng, Jace Lightwood- "


"Nó đã không biến mất," Simon ngắt lời, nhìn choáng váng hơn những người còn lại. "Những con quỷ. Nó đã không biến mất khi anh giết ch.ết nó. "


"Không," Isabelle nói. "Điều đó có nghĩa là nhà của nó là ở đây." Đầu cô ngẩng lên, và cô quan sát bầu trời. Clary có thể nhìn thấy ánh sáng của một chữ rune Farsighted-Nhìn xa mới vẽ trên cổ cô. "Và dường như bọn quỷ có thể đi ra ngoài vào ban ngày. Có thể bởi vì mặt trời ở đây hầu như bị nung cháy. Chúng ta cần ra khỏi khu vực này. "


Simon ho lớn tiếng. "Vừa rồi mọi người còn nói về việc trú ẩn trong các hang động là một ý tưởng tồi ?"
"Trên thực tế, đó chỉ là Jace," Alec nói. "Có vẻ đó là một ý tưởng tốt đối với tôi."


Jace trừng mắt nhìn cả hai, và chà một bàn tay trên khuôn mặt của mình, thành công trong việc bôi lem luốc mặt mình bằng máu quỉ. "Hãy kiểm tr.a các hang động. Chúng ta sẽ tìm một cái nhỏ, trinh sát kỹ trước khi chúng ta nghỉ ngơi. Tôi sẽ gác đầu tiên. "


Alec gật đầu và bắt đầu di chuyển về phía lối vào hang động gần nhất. Những người còn lại theo sau; Clary bước bên cạnh Jace. Anh im lặng, chìm đắm trong suy nghĩ; dưới sự che phủ của những đám mây âm u, tóc của anh lấp lánh vàng xỉn, và cô có thể nhìn thấy một vết xước lớn ở mặt sau áo khoác của anh, nơi móng vuốt của con quỷ đã tóm. Khoé miệng anh đột ngột cong lên.


"Gì vậy?" Clary hỏi. "Có gì buồn cười à?"
" con-rùa- bay-ch.ết-giẫm" anh nói. "Chỉ em mới nghĩ ra."
"Chỉ em? Câu đó là tốt hay xấu?" Cô hỏi khi họ đến lối vào hang động, hiện ra lờ mờ trước mặt họ như một cái miệng khổng lồ tối om.
Ngay cả trong bóng tối nụ cười của anh cũng toả sáng. "Nó là hoàn hảo."


Từ phía ngoài tiến vào hầm chỉ khoảng vài bước chân họ đã thấy con đường bị chặn bằng một cổng kim loại. Alec buông một câu nguyền rủa, quay nhìn lại qua vai. Lối vào hang động sau lưng họ, và qua nó Clary có thể nhìn thấy bầu trời màu cam với những bóng đen lượn vòng vòng.


"Không- Cái này...tốt rồi!," Jace nói, bước lại gần cổng. "Hãy nhìn này. Có những chữ Rune."


Những chữ Rune đã được vẽ trên vòm cong của kim loại: một số chữ trông quen thuộc, một số Clary không biết. Đó là những chữ rune về sự bảo vệ, về sự chống lại các lực lượng ma quỷ, tiếng thì thầm ở trong đầu cô vang lên. "Đó là những chữ rune Bảo vệ," cô nói. "Bảo vệ chống lại ma quỷ."


"Tốt," Simon nói, liếc một cái nhìn lo lắng qua vai. "Bởi vì các con quỷ đang đến rất nhanh."
Jace liếc phía sau họ, sau đó nắm lấy cổng và kéo mạnh. Ổ khóa vỡ, rơi ra những mảnh gỉ. Anh lại kéo mạnh hơn, và cánh cổng mở toang; Tay của Jace lung linh với ánh sáng nén lại, và kim loại nơi anh chạm vào cũng bị đen đi.


Anh chui vào bóng tối bên trong, và những người khác theo sau. Isabelle lấy ngọn đèn phù thủy của cô ra. Simon đi sau cô, sau đó là Alec, đóng sầm cửa lại sau lưng họ. Clary nấn ná một chút thời gian để thêm một chữ rune khóa lại, chỉ để phòng xa.


Đèn phù thủy của Izzy bùng lên, soi rõ thực tế họ đang đứng trong một đường hầm ngoằn ngoèo xa tít trong bóng tối. Những bức tường trơn tru, bằng cẩm thạch Gneiss, khắc rất nhiều chữ rune của bảo vệ, thánh thiện, và phòng thủ. Sàn bằng đá được đánh bóng dễ di chuyển. Không khí sạch hơn khi họ tiến sâu vào bên trong, sương mù của hôi thối và ma quỷ từ từ hạ xuống cho đến khi lần đầu tiên Clary thở được một cách dễ dàng kể từ khi họ đi đến vương quốc này.


Cuối cùng họ tiến vào một không gian hình tròn lớn, rõ ràng được kiến tạo bởi bởi bàn tay con người. Nó trông giống như bên trong một mái vòm nhà thờ: tròn, với mái vòm trên cao. Có một hố lửa ở trung tâm của căn phòng đã lạnh từ lâu. Những viên đá quý màu trắng được cẩn vào trần nhà. Chúng tỏa sáng nhẹ nhàng, làm cả căn phòng sáng lờ mờ. Isabelle hạ đèn phù thủy của cô xuống, để cho nó nhấp nháy trong tay cô.


"Anh nghĩ rằng đây là một nơi trú ẩn," Alec nói bằng một giọng nói trầm lắng. "Một loại phòng thủ cuối cùng mà người nào đó dùng để tránh ma quỷ trước đây."


"Những người sống ở đây đã từng biết những chữ rune phép thuật," Clary nói. "Em không nhận ra tất cả, nhưng em có thể cảm thấy chúng có ý nghĩa gì. Chúng là những chữ rune thần thánh, như của Raziel. "
Jace thả túi của mình ra khỏi vai và để cho nó trượt xuống đất. "Chúng ta sẽ ngủ ở đây tối nay."


Alec nhìn không rõ ràng. "Cậu có chắc chắn nó an toàn không?"


"Chúng ta sẽ trinh sát các đường hầm," Jace nói. "Clary, đi với anh. Isabelle, Simon đi hành lang phía Đông "Anh cau mày. "Ah, chúng ta sẽ gọi đó là hành lang Đông. Hy vọng cái này vẫn còn chính xác trong Cõi Quỷ. "Anh vỗ vào chữ rune La bàn -Compass trên cánh tay của mình, đó là một trong những dấu hiệu đầu tiên hầu hết Thợ săn Bóng tối được nhận.


Isabelle thả túi của cô xuống, lấy ra hai lưỡi seraph, và gài chúng vào bao da trên lưng mình. "Được rồi."
"Anh sẽ đi với em," Alec nói, nhìn Isabelle và Simon với ánh mắt nghi ngờ.
"Nếu anh muốn," Isabelle nói với sự thờ ơ phóng đại. "Em phải cảnh báo anh là bọn em sẽ tùy tiện tò te tí* trong bóng tối đấy"


[* nguyên văn make-outage: một kiểu hôn. Mỗ dịch thành "tò te tí" cho nó thanh thủy văn ]
Simon giật mình. "Chúng tôi -" cậu bắt đầu, nhưng Isabelle đã dẫm lên chân cậu, và cậu im lặng.
" Make-outage"?" Clary nói. "Đó có phải là một từ?"
Alec nhìn phát ốm. "Anh cho rằng anh nên ở lại đây."


Jace cười và ném cho anh một thanh Stele. "Cậu nhóm một ngọn lửa," anh nói. "Nấu cho bọn tớ một chiếc bánh hoặc một cái gì đó. Săn quỷ là một việc mau đói lắm!"


Alec chỉ thanh Stele vào cát trên nền nhà và bắt đầu vẽ các chữ rune lửa. Anh lẩm bẩm gì đó về cách Jace sẽ không thích nếu thức dậy vào buổi sáng và phát hiện ra tất cả tóc của mình đã bị cạo trọc.


Jace cười toe toét với Clary. Dưới máu quỉ, trông anh như một con ma,nhưng nụ cười vẫn tinh quái. Cô lấy ra Heosphoros. Simon và Isabelle đã biến mất xuống đường hầm phía Đông; cô và Jace tiến vào đường còn lại, nó hơi dốc xuống dưới. Khi họ bắt đầu bước đi, Clary nghe Alec hét lên từ phía sau họ, "Và cả lông mày của cậu nữa!"


Jace cười khoái trá ra mặt.
--- ---------
Maia đã không chắc chắn cô hiểu lãnh đạo Bầy sẽ làm như thế nào, nhưng không phải thế này.


Cô đang ngồi trên bàn làm việc lớn trong tiền sảnh của tòa nhà Second Precinct, Bat ngồi trong ghế xoay phía sau cô, kiên nhẫn giải thích các khía cạnh khác nhau của quản trị Bầy: làm thế nào họ liên lạc với các thành viên còn lại của Vệ đoàn Lupus ở Anh, làm cách nào để gởi tin nhắn qua lại đến Idris, ngay cả cách họ quản lý các đơn đặt hàng ở nhà hàng Jade Wolf. Cả hai nhìn lên khi cánh cửa bật mở và một nữ phù thuỷ da xanh trong trang phục y tá lao vào phòng, theo sau là một người đàn ông cao lớn trong một chiếc áo khoác màu đen rộng.


"Catarina Loss," Bat giới thiệu. "Đầu đàn mới của chúng tôi, Maia Roberts-"
Catarina phẩy tay. Cô rất xanh xao, gần như màu sapphire, và có mái tóc trắng bóng loáng gom thành một búi. "Đây là Malcolm Fade," cô nói, chỉ cho người đàn ông cao lớn bên cạnh cô. "Pháp sư cao cấp của Los Angeles."


Malcolm Fade nghiêng đầu. Ông có khuôn mặt góc cạnh, tóc màu trắng ngà, và đôi mắt màu tím. Thật tím, một màu mắt không con người nào có. Ông trông hấp dẫn, Maia nghĩ, nếu bạn thích kiểu đó. "Magnus Bane mất tích!", Ông tuyên bố, như thể đọc tiêu đề của một cuốn sách ảnh.


"Và Luke cũng vậy," Catarina nói dứt khoát.
"Mất tích?" Maia vang vọng. "Ý ông mất tích là sao?"


"À, không hoàn toàn chính xác. Là bị bắt cóc" Malcolm nói, và Maia đánh rơi chiếc bút cô đang cầm. "Chả ai biết được họ ở đâu" Giọng ông như thể toàn bộ những điều này khá thú vị và ông rất buồn khi không phải là một phần của nó.
"Có phải là bàn tay của Sebastian Morgenstern?" Maia hỏi Caterina.


"Sebastian bắt giữ tất cả đại diện Thế giới Ngầm. Meliorn, Magnus, Raphael, và Luke. Và cả Jocelyn. Hắn giữ họ, hắn nói, trừ khi Clave đồng ý giao cho anh ta Clary và Jace. "


"Và nếu họ không làm?" Leila hỏi. Cái cách Catarina lao vào trong phòng đầy kịch tính khiến cả Bầy quan tâm, và họ đã tụm vào phòng, đứng nép vào cầu thang, ngóng đến bàn làm việc một cách tò mò rất sói.
"Hắn sẽ giết các đại diện," Maia nói. "Phải không?"


"Các Clave phải biết rằng nếu họ cho phép hắn làm điều đó, thì tất cả Thế giới Ngầm sẽ nổi loạn," Bat nói. "Nó sẽ tương đương với tuyên bố rằng cuộc sống của bốn Đại diện ít có giá trị hơn sự an toàn của hai Thợ săn Bóng tối."


Không chỉ hai Thợ săn Bóng tối, Maia nghĩ. Jace đã rất khó gần và đầy chông gai, và Clary đã được dành lúc đầu, nhưng họ đã chiến đấu vì cô ấy và chiến đấu cùng cô ấy; họ đã cứu cô ấy và cô ấy cũng đã cứu họ. "Giao Jace và Clary cho hắn sẽ giết họ," Maia nói. "Và không có gì bảo đảm việc chú Luke sẽ quay về. Sebastian luôn dối trá. "


Đôi mắt của Catarina lóe lên. "Nếu Clave ít nhất không làm một cử chỉ hướng về sự giải cứu Magnus và những người khác, họ không chỉ mất Thế giới Ngầm trong Hội đồng mà còn mất cả Hiệp định. "


Maia lặng thinh một lúc; cô ý thức tất cả các cặp mắt đang dán vào cô. Những Người sói khác xem phản ứng của cô. Phản ứng của Đầu đàn.
Cô đứng thẳng. "Các Pháp sư nói gì? Họ đang làm gì? Vậy còn Tiên tộc và Những đứa trẻ Bóng đêm? "


"Hầu hết Thế giới Ngầm đều không biết chuyện này," Malcolm nói. "Tôi tình cờ có một người cung cấp tin. Tôi chia sẻ tin tức này với Catarina vì Magnus. Tôi nghĩ cô ấy nên biết. Ý tôi là, các chuyện thế này không xảy ra mỗi ngày. Bắt cóc! Tiền chuộc! Tình yêu, vây quanh bởi bi kịch!"


"Im đi, Malcolm", Catarina nói. "Đây là lý do tại sao không có ai coi anh là nghiêm túc." Cô quay sang Maia. "Hãy nhìn xem. Hầu hết Thế giới Ngầm đều biết rằng Thợ săn Bóng tối đã thu xếp và đi đến Idris, mặc dù hiển nhiên họ không biết lý do tại sao. Họ đang chờ đợi tin tức từ các đại diện của họ, tất nhiên là không có tin gì. "


"Nhưng tình hình không thể giữ mãi như thế," Maia nói. "Thế giới Ngầm sẽ tìm ra."


"Oh, họ sẽ tìm ra," Malcolm nói, nhìn như thể ông đang cố gắng hết sức để nghiêm túc. "Nhưng cô biết Thợ săn Bóng đêm rồi đấy; họ giữ cho chính họ. Mọi người đều biết về Sebastian Morgenstern, tất nhiên, và cả những Thợ săn Hắc ám, nhưng các cuộc tấn công vào các Học Viện đã được giữ khá kín"


"Họ có các Pháp sư của Spiral Labyrinth đang nghiên cứu để chữa bệnh cho các hiệu ứng của Cốc Địa ngục, nhưng thậm chí các pháp sư đó cũng không biết tình hình khẩn cấp thế nào hoặc những gì đã xảy ra trong Idris," Catarina nói. "Tôi sợ Thợ săn Bóng tối sẽ xoá sạch để bí mật của riêng họ." Cô nhìn thậm chí còn xanh hơn trước; màu sắc của cô dường như thay đổi theo tâm trạng của cô.


"Vậy tại sao cô đến đây với chúng tôi, với tôi?" Maia hỏi.


"Bởi vì Sebastian đã gởi thông điệp của hắn cho cô thông qua cuộc tấn công vào Vệ đoàn" Catarina trả lời. "Và chúng tôi biết cô thân với các Thợ săn Bóng tối- những đứa con của Điều tr.a viên và em gái của Sebastian. Cô biết nhiều thông tin như chúng tôi, cũng có thể nhiều hơn, về những gì đang xảy ra. "


"Tôi không biết nhiều lắm," Maia thừa nhận. "Các kết giới xung quanh Idris đã làm các tin nhắn rất khó được thông qua."
"Chúng tôi có thể giúp điều đó", Catarina nói. "Chúng ta có thể không, Malcolm?"


"Hmm?" Malcolm lang thang vu vơ xung quanh phòng, dừng lại để nhìn chằm chằm vào những thứ Maia lướt qua hàng ngày-một lan can tay vịn, một viên gạch nứt trên tường, một tấm kính cửa sổ- với biểu hiện như là đã được mạc khải. Cả Bầy nhìn ông bối rối.


Catarina thở dài. "Đừng để ý đến ông ấy," cô nói với Maia bằng một giọng thấp. "Ông ấy rất cao cường, nhưng có cái gì đấy đã xảy ra với ông vào đầu thế kỷ trước, và kể từ đó, ông không hoàn toàn bình thường. Nhưng ông ấy vô hại. "


"Giúp à? Tất nhiên chúng tôi có thể giúp đỡ," Malcolm nói, quay lại đối diện với họ. "Các bạn cần gởi một tin nhắn? Luôn luôn có mèo con đưa thư. "
"Ý ông là bồ câu," Bat nói. "Chim bồ câu đưa thư?"


Malcolm lắc đầu. "Mèo con đưa thư. Chúng rất dễ thương, không ai có thể phủ nhận chúng. Chúng cũng khắc phục vấn đề chuột của bạn. "


"Chúng tôi không có vấn đề với chuột," Maia nói. "Chúng tôi có một vấn đề về hoang tưởng." Cô nhìn Catarina. "Sebastian quyết tâm chia rẽ giữa Thế giới Ngầm và Thợ săn Bóng tối. Bắt cóc các đại diện, tấn công các Pháp quan, hắn sẽ không dừng lại ở đó. Tất cả Thế giới Ngầm sẽ sớm biết đủ những gì đang xảy ra. Câu hỏi đặt ra là, họ sẽ đứng ở đâu, theo phe nào? "


"Chúng tôi sẽ dũng cảm đứng bên cô!" Malcolm tuyên bố. Catarina quét một cái nhìn tối tăm qua ông, và ông nao núng. "Vâng, chúng tôi sẽ dũng cảm đứng gần cô. Hoặc ít nhất là trong tầm nghe. "
Maia ném cho ông ta một cái nhìn nghiêm khắc. "Vì vậy, về cơ bản không bảo đảm?"


Malcolm nhún vai. "Pháp sư là độc lập. Và khó để giữ vững. Giống như mèo, nhưng với ít đuôi. Vâng, có một ít đuôi. Bản thân tôi không có đuôi- " [haha...pác pháp sư này hơi tưng tưng:)]
"Malcolm!" Catarina nói.


"Vấn đề là," Maia nói, "Thợ săn Bóng tối thắng hay Sebastian thắng. Và nếu hắn thắng, hắn sẽ xử lý chúng ta, tất cả Thế giới Ngầm. Tất cả hắn muốn là biến thế giới này thành một vùng đất hoang với tro và xương. Không ai trong chúng ta sẽ sống sót. "


Malcolm nhìn hoảng sợ một cách yếu ớt Maia nghĩ, ông ấy chắc như vậy. Khía cạnh nổi bật của ông là một người ngây thơ với niềm vui sướng như trẻ con; ông đã không có sự ma lanh khôn ngoan của Magnus. Cô tự hỏi ông đã bao nhiêu tuổi.


"Tôi không nghĩ rằng chúng ta có thể được vào Idris để chiến đấu bên cạnh họ, như chúng tôi đã làm trước đây", Maia tiếp tục. "Nhưng chúng ta có thể cố gắng để có được thỏa thuận kịp thời. Với các Thế giới Ngầm khác trước khi Sebastian làm. Hắn sẽ cố gắng để thu thập họ; chúng ta phải làm cho họ hiểu được là khi gia nhập với hắn sẽ có ý nghĩa gì. "


"Sự hủy diệt của thế giới này," Bat nói.
"Có các Pháp sư cấp cao ở các thành phố khác nhau; có lẽ họ sẽ xem xét vấn đề. Nhưng chúng ta đang cô đơn, như Malcolm nói, "Catarina trả lời. "Tiên tộc không nói chuyện với bất kỳ ai; họ không bao giờ làm- "


"Và ai thèm quan tâm Ma cà rồng làm những gì?" Leila nói. "Dù sao thì họ cũng tự biến đổi."
"Không," Maia nói sau một lúc. "Không, họ có thể trung thành. Chúng ta cần phải gặp họ. Giờ chính là lúc lãnh đạo Bầy New York và gia tộc Ma cà rồng thành lập một liên minh. "


Một tiếng thì thầm sốc chạy quanh phòng. Người sói và Ma cà rồng không đàm phán trừ khi một lực lượng bên ngoài lớn hơn- như Clave- xích họ lại với nhau.


Cô vươn tay về phía Bat. "cho em bút và giấy," cô nói, và anh đưa chúng cho cô. Cô viết nguệch ngoạc một ghi chú nhanh, xé một tờ giấy, và đưa nó cho một trong những Người sói trẻ. "Đưa cái này cho Lily tại khách sạn Dumort," cô nói. "Nói với cô ấy tôi muốn gặp Maureen Brown. Cô ấy có thể chọn một vị trí trung lập; chúng ta sẽ xem xét nó trước khi gặp mặt. Nói cho họ tổ chức càng sớm càng tốt. Cuộc sống cả hai đại diện của chúng ta và của họ có thể phụ thuộc vào nó. "


--- ------


"Em muốn phát điên với anh," Clary nói. Họ đã đi xuống đường hầm uốn lượn; Jace đang cầm đèn phù thuỷ của cô, ánh sáng của nó dẫn đường họ. Cô nhớ lại lần đầu tiên anh đã nhét một viên đá nhẵn nhụi khắc chữ vào tay cô. Mỗi Thợ săn Bóng tối nên có viên đá rune làm đèn phù thuỷ của riêng mình.


"Oh?" Jace nói, đặt một cái nhìn thận trọng lên cô. Mặt đất dưới chân của họ đã được đánh bóng trơn tru, và các bức tường của hành lang cong vào phía trong một cách duyên dáng. Cứ vài đoạn lại có một chữ rune mới được chạm khắc vào đá. "Vì cái gì?"


"Mạo hiểm cuộc sống của anh," cô nói. "Ngoại trừ anh không, thực sự. Anh chỉ đứng yên cho con quỷ túm lấy anh. Phải thừa nhận rằng, trước đó anh đã tỏ ra đáng ghét với Simon. "
"Nếu một con quỷ túm lấy anh mỗi khi anh đáng ghét với Simon, thì anh đã qua đời ngày em gặp anh rồi."


"Em chỉ. . . "Cô lắc đầu. Thị lực của cô đã mờ dần vì kiệt sức, và ngực cô đau nhói với khát khao gặp lại mẹ, gặp chú Luke. Gặp gia đình. "Em không biết làm thế nào em đã ở đây."


"Anh có thể lần lại từng bước của chúng ta," Jace nói. "Đi thẳng qua hành lang ở Tiên tộc, rẽ trái vào con đường xuống địa ngục, rẽ phải tại cánh đồng cát, quay hình chữ U ở chỗ con quỉ ch.ết đống -"


"Anh biết là em muốn nói gì mà. Em không biết làm thế nào em đã ở đây. Cuộc sống của em là bình thường. Em đã rất bình thường- "


"Em chưa bao giờ bình thường," Jace nói, giọng anh rất dịu dàng. Clary tự hỏi liệu cô bao giờ sẽ khỏi chóng mặt vì biến đổi đột ngột của anh từ hài hước đến nghiêm trọng và ngược lại.


"Em đã muốn vậy. Em muốn có một cuộc sống bình thường. "Cô liếc nhìn xuống mình, đôi bốt đầy bụi bặm, bộ đồ săn vấy bẩn, và vũ khí lấp lánh ở thắt lưng. " học trường nghệ thuật."


"Rồi cưới Simon? Và có sáu đứa con? "Có một sự châm chích nhẹ trong giọng nói của Jace bây giờ. Các hành lang đột ngột rẽ phải, và anh biến mất sau khúc quanh. Clary rảo bước để bắt kịp anh-


Cô thở hổn hển. Họ đã đi ra khỏi đường hầm vào một hang động khổng lồ, một nửa là hồ nước ngầm. Hang động kéo dài trong bóng tối. Nó tuyệt đẹp, là điều đầu tiên đẹp nhất Clary nhìn thấy kể từ khi họ bước vào Cõi Quỷ. Trần hang là những nếp đá, hình thành bởi nước nhỏ giọt lâu năm, và nó sáng lên với ánh sáng lung linh màu xanh mãnh liệt của rêu phát quang sinh học. Làn nước phía dưới chỉ một màu xanh, sâu thẳm, lấp lánh với vài cột thạch anh nhô lên đây đó như pha lê.


Con đường mở ra một bãi biển cạn of fine, cát rất mịn, mềm mại như tro, dẫn xuống sát mép nước. Jace di chuyển xuống bãi biển và cúi xuống, khoả tay của mình xuống nước. Clary đến phía sau anh, đôi bốt của cô in lên những ụn cát và cô quỳ xuống khi anh tát nước lên mặt và cổ của mình, chà vào vết bẩn của máu quỉ.


"Cẩn thận-" Cô níu cánh tay anh. "Nước có thể độc."
Anh lắc đầu. "Không có. Em hãy nhìn dưới bề mặt ".
Hồ nước rất trong, trong vắt. Phía dưới là đá mịn, tất cả được chạm khắc với những chữ rune phát ra một ánh sáng mờ nhạt. Chúng là những chữ rune về độ tinh khiết, chữa bệnh và bảo vệ.


"Anh xin lỗi," Jace nói, kéo cô khỏi những mộng tưởng. Mái tóc anh ướt đẫm, dán vào những đường cong sắc nét của xương gò má và thái dương. "Anh không nên nói như thế với Simon."


Clary đặt tay vào trong nước. Gợn sóng nhỏ lan truyền từ những chuyển động của ngón tay. "Anh phải biết là em sẽ không mong muốn một cuộc sống khác," cô nói. "Cuộc sống này mang anh lại cho em." Cô khum tay, vốc một vốc nước lên miệng. Nó lạnh và ngọt ngào, phục hồi năng lượng suy giảm của cô.


Anh tặng cho cô một nụ cười thật sự của mình, không phải là một cái nhếch mép thông thường. "Hy vọng rằng không chỉ mình anh."
Clary chọn từ ngữ. "Cuộc sống này là thật," cô nói. "Cuộc sống kia chỉ là một sự dối trá. Một giấc mơ. Nó chỉ là. . . "


"Em đã không vẽ," anh nói. "Kể từ khi em bắt đầu huấn luyện. Không nghiêm trọng chứ."
"Không," cô nói lặng lẽ, bởi vì đó là sự thật.


"Đôi khi anh tự hỏi" anh nói. "Cha của anh-ý anh là Valentine-yêu thích âm nhạc. Ông ấy đã dạy anh chơi. Bach, Chopin, Ravel. Và anh nhớ có một lần anh đã hỏi lý do tại sao các nhà soạn nhạc đều là người thường. Không có nhạc sĩ - Thợ săn Bóng tối. Và ông nói rằng trong tâm hồn người thường có một tia lửa sáng tạo, nhưng trong tâm hồn chúng ta lại là một tia lửa chiến binh, và cả hai tia lửa không thể tồn tại trong cùng một nơi, không giống như ngọn lửa có thể phân chia chính nó. "


"Vậy, anh nghĩ rằng Thợ săn Bóng tối trong em. . . tống khứ con người nghệ sĩ của em "Clary nói. "Nhưng mẹ em đã vẽ ...Em... có nghĩa là, đang vẽ." Cô nén lại sự đau đớn khi đặt động từ "vẽ" của Jocelyn trong thì quá khứ, thậm chí một thời gian ngắn.


"Valentine nói đó là những gì Thiên đàng đã trao cho người thường, nghệ thuật và các món quà của tạo hoá," Jace nói. "Đó là những gì làm cho họ đáng được bảo vệ. Anh không biết điều đó có bất kỳ sự thật nào không, "anh nói thêm. "Nhưng nếu mọi người có một tia lửa trong họ, vậy thì tia lửa của em sáng nhất mà anh biết. Em có thể chiến đấu và cả vẽ. Và em sẽ làm điều đó. "


Thỉnh Clary cúi xuống hôn anh. Môi anh dịu mát. Anh có vị như nước ngọt và như Jace. Cô nghiêng người theo nụ hôn, nhưng một xung động sắc nhọn, giống như tĩnh điện, soẹt qua giữa họ; cô ngồi lùi lại, môi cô đau nhói.


"Ouch," cô nói một cách buồn bã. Jace trông tồi tệ. Cô đưa tay ra chạm vào mái tóc ẩm ướt của anh "Trước đó, lúc ở cổng. Em đã nhìn tay anh xẹt lửa. Ngọn lửa Thiên đàng..."


"Anh không kiểm soát được nó ở đây, không giống như ở nhà," Jace nói. "Có điều gì đó về thế giới này. Cảm thấy như nó đang đẩy lửa lên bề mặt" Anh nhìn xuống tay mình, nơi ánh sáng bị mờ dần. "Anh nghĩ chúng ta đều cần phải cẩn thận. Nơi này sẽ ảnh hưởng đến chúng ta nhiều hơn những người khác. Chúng ta có nồng độ cao của máu thiên thần."


"Vậy chúng ta phải cẩn thận. Anh có thể kiểm soát nó. Hãy nhớ đến các bài tập Jordan đã làm với anh- "


"Jordan đã ch.ết." Giọng nói của anh căng ra khi anh đứng dậy, phủi cát từ quần áo của mình. Anh đưa tay giúp kéo cô lên khỏi mặt đất. "Đi nào," anh nói. "Chúng ta hãy trở lại với Alec trước khi anh ấy quyết định Isabelle và Simon đang làm chuyện mờ ám trong hang động và bắt đầu sốc."
--- ------ ---


"Cậu biết là tất cả mọi người sẽ nghĩ rằng chúng ta đi làm chuyện đó", Simon nói. "Họ có lẽ đang kinh hãi."


"Hừm," Isabelle nói. Ánh đèn phù thuỷ của cô bật ra khỏi các bức tường hang động đầy chữ rune. "Cứ như là chúng ta muốn sex trong một hang động được bao quanh bởi một đống quỷ ấy! Đây là thực tế, Simon, không phải là tưởng tượng kích động của cậu đâu! "


"Chừng nào trong đời tớ có ý tưởng tớ có thể sex với một đám quỷ bao quanh, tớ sẽ cho cậu biết," Cậu nói, di chuyển quanh một đống đá đổ nhào. Toàn bộ nơi này gợi nhớ về một chuyến đi đến Luray Caverns ở Virginia mà cậu đã chụp hình với mẹ và Rebecca lúc còn học trung học. Cậu có thể nhìn thấy mica long lanh trong những tảng đá với thị lực Ma cà rồng của mình; cậu không cần đèn phù thuỷ của Isabelle để hướng dẫn, nhưng cậu nghĩ cô cần, nên không nói gì về nó.


Isabelle lẩm bẩm cái gì đó; anh không chắc chắn là gì, nhưng anh có cảm giác đó không phải là lời khen gì tốt đẹp.
"Izzy," anh nói. "Có lý do gì khiến cậu tức giận như thế với tớ?"


Những lời tiếp theo của cô thốt ra bằng một giọng chót vót nghe như "Caukhongphailaoday." Ngay cả với thính lực khuếch đại của cậu, cậu vẫn không lần ra ý nghĩa của nó. "Cái Gì?"


Cô quay ngoắt về phiá cậu. "Cậu không phải là ở đây!" Cô nói, giọng cô đập vào tường hang. "Khi bọn tớ để cậu lại New York, đó là vì vậy cậu sẽ an toàn-"
"Tôi không muốn được an toàn," anh nói. "Tôi muốn được ở bên em*"
[hihi...tỏ tình rồi...mỗ đổi cách xưng hô nhé!!]


"Cậu muốn được ở bên Clary ấy!"
Simon dừng lại. Họ đối mặt với nhau giữa đường hầm, cả hai người họ đứng bất động, tay của Isabelle nắm chặt lại. "Đó có phải là nguyên nhân? Là Clary? "
Cô im lặng.


"Tôi không yêu Clary cách đó", anh nói. "Cô ấy là tình yêu đầu tiên của tôi, người đầu tiên tôi phải lòng. Nhưng những gì tôi cảm nhận về em là hoàn toàn khác biệt- " Anh giơ một tay lên khi cô bắt đầu lắc đầu. "Hãy nghe tôi, Isabelle," anh nói. "Nếu em hỏi tôi phải lựa chọn giữa em và người bạn tốt nhất của tôi, vậy thì, tôi sẽ không chọn. Bởi vì người yêu của tôi sẽ không buộc tôi làm một sự lựa chọn vô nghĩa như vậy; nó sẽ giống như tôi yêu cầu em lựa chọn giữa tôi và Alec. Liệu tôi có phiền khi nhìn thấy Jace và Clary với nhau? Không, không hề. Trong một cách kỳ lạ, họ là tuyệt vời cho nhau. Họ thuộc về nhau. Tôi không thuộc về Clary, không phải như thế. Tôi thuộc về em. "


"Anh có ý là?" Cô đỏ mặt, má hồng lên.
Anh gật đầu.


"Đến đây," cô nói, và anh để cô kéo anh về phía cô, cho đến khi anh ép vào cô. Bức tường hang động cứng nhắc phía sau buộc cô dán đường cong cơ thể của mình vào anh. Anh cảm thấy được bàn tay của cô lướt sau T-shirt của mình, những ngón tay ấm áp của cô chạm nhẹ trên các nấc xương sống. Hơi thở của cô khuấy động tóc anh, và cơ thể của anh cũng khuấy động, chỉ để sát vào cô hơn.


"Isabelle, tôi yêu-"
Cô đập lên cánh tay của anh, nhưng nó không phải là một cái đánh tức giận. "Không phải bây giờ."
Anh rúc vào cổ cô, vào mùi thơm của da và máu của cô. "Vậy thì, khi nào?"
Cô đột nhiên giật lại, để lại anh cảm giác hụt hẫng khó chịu "Anh có nghe thấy không?"


Anh đã sắp lắc đầu thì nghe thấy nó. Tiếng gì đó nghe như một tiếng sột soạt và tiếng khóc, đến từ phần đường hầm họ chưa khám phá. Isabelle co chân chạy vụt đi, ngọn đèn phù thuỷ của cô loang loáng trên các bức tường. Và Simon, nguyền rủa một thực tế rằng Thợ săn Bóng tối lúc nào cũng là Thợ săn Bóng tối, chạy theo cô.


Đường hầm chỉ có một khúc cong nữa trước khi nó kết thúc trong phần còn lại của một cổng kim loại vỡ. Phía ngoài những gì còn lại của một cánh cửa, là một cao nguyên đá dốc xuống với một phong cảnh ảm đạm. Cao nguyên đầy đá thô. Nơi tiếp giáp với cát phía dưới, sa mạc bắt đầu trải dài ra, rải rác đây đó với những cái cây cong queo đen đúa. Những đám mây đã quang, và Isabelle, nhìn lên, phát ra một tiếng thở hổn hển. "Hãy nhìn vào mặt trăng," cô nói.


Simon nhìn và giật mình. Đó không phải là quá nhiều mặt trăng, mà như mặt trăng chính nó đã bị vỡ ra thành ba mảnh. Chúng thả nổi, lởm chởm, giống như răng cá mập nằm rải rác trên bầu trời. Mỗi cái tỏa ra một ánh sáng mờ, và trong ánh trăng vỡ đấy, thị lực Ma cà rồng của Simon đã phát hiện ra các sinh vật đang di chuyển vòng vòng. Một số nhìn giống như con quỉ đã bắt Jace trước đó; những cái khác nhìn rõ hình dạng hơn như những con sâu. Tất cả đều xấu xí. Anh nuốt nước bọt.


"Anh có thể nhìn thấy những gì?" Isabelle hỏi, biết rằng ngay cả một chữ rune Farsighted -nhìn xa trông rộng- sẽ không cho cô tầm nhìn tốt hơn Simon, đặc biệt là ở đây, nơi chữ rune nhạt dần một cách nhanh chóng.
"Có quỷ ở đó. Rất nhiều. Chủ yếu là quỉ Airborn. "


Giọng Isabelle dữ dội "Vậy là, chúng có thể đi ra ngoài vào ban ngày, nhưng chúng đang tích cực hơn vào ban đêm."
"Ừ." Simon căng mắt. "Có nhiều thứ. Có một cao nguyên đá phía xa, sau đó nó thấp xuống và có một cái gì đó phía sau nó, một cái gì đó lung linh. "
"Có thể là một cái hồ?"


"Có lẽ," Simon nói. "Nó gần như giống như-"
"Như thế nào?"
"Giống như một thành phố," anh nói một cách miễn cưỡng. "Giống như một thành phố quỷ."


"Oh" Anh thấy ý nghĩa của nó đập vào Isabelle, và trong một khoảnh khắc cô tái nhợt; Sau đó, trở lại là Izzy, cô đứng thẳng lên và gật đầu, quay đi, tránh xa những tàn tích tan vỡ của một thế giới. "Chúng ta nên trở lại và nói cho những người khác."
------


Những ngôi sao được khắc trên đá granit thả xuống từ trần nhà bằng những sợi dây xích bằng bạc. Jocelyn nằm trên một pallet bằng đá như một chiếc giường và nhìn chằm chằm vào chúng.


Cô đã gào thét đến khàn cả giọng, đập tay vào cánh cửa dày làm bằng gỗ sồi với bản lề và đinh ốc làm bằng thép-cho đến khi tay cô tứa máu, tìm kiếm một cách vô vọng một thanh Stele, và thất vọng đấm sầm nắm tay cô vào tường đến mức bầm tím cả cánh tay.


Không có gì xảy ra. Cô hầu như không mong đợi gì. Nếu Sebastian là bất cứ thứ gì giống như cha hắn- và Jocelyn dự rằng hắn còn hơn cha hắn nhiều lắm-vậy thì hắn không làm chuyện gì mà không suy tính triệt để.


Triệt để và sáng tạo. Cô tìm thấy thanh Stele của mình trong một góc, gãy nát và không còn sử dụng được. Cô vẫn mặc bộ quần áo hôm dự tiệc tối của Meliorn, nhưng đôi giày của cô đã bị tháo ra. Tóc của cô đã bị xén ngắn dưới vai lởm chởm như cóc gặm, như thể nó đã bị cắt bằng một con dao cạo cùn.


Nhỏ nhen, độc ác một cách đa diện có thể nói là khủng khiếp, bản tính kiên nhẫn. Giống như Valentine, Sebastian có thể chờ đợi để có được những gì mình muốn, nhưng hắn sẽ cộng vào sự chờ đợi thêm đau đớn.


Cánh cửa rung chuyển và mở ra. Jocelyn nhảy dựng lên, nhưng Sebastian đã ở trong phòng, cửa đóng chặt phía sau với một ổ khóa. Hắn mỉm cười với cô. "Cuối cùng cũng thức dậy hả mẹ?"
"Ta đã tỉnh táo," cô nói. Cô đặt một chân cẩn thận sau chân kia, tạo cho mình thế đứng cân bằng.


Hắn khịt mũi. "Đừng bận tâm," hắn nói. "Tôi không có ý định tấn công bà."


Cô không nói gì, chỉ nhìn hắn khi hắn đến gần hơn. Ánh sáng tràn ngập qua các cửa sổ hẹp đủ để hắt lên mái tóc gần như trắng của hắn, thắp sáng những đường nét trên khuôn mặt hắn. Cô có thể thấy rất ít những đặc điểm của mình. Tất cả là đường nét của Valentine. Khuôn mặt, đôi mắt đen, những cử động mềm mại như của một vũ công hoăc một sát thủ. Chỉ có dáng người, cao và gầy là của cô.


"Đến bây giờ.", hắn nói. "Người bạn sói của bà vẫn an toàn"
Jocelyn kiên quyết lờ đi một nhịp tim đập loạn. Trên mặt cô không có biểu hiên gì. Cảm xúc là sự yếu đuối- là bài học cũ của Valentine.


"Và Clary," hắn nói. "Clary cũng an toàn. Tất nhiên, nếu bà quan tâm." Hắn đi vòng quanh cô, chậm rãi, cân nhắc. "Tôi không hoàn toàn chắc liệu bà có quan tâm không. Sau việc một người mẹ đủ nhẫn tâm để từ bỏ một đứa con- "


"Ngươi không phải là con của ta," cô buột miệng, và sau mạnh mẽ bặm miệng. Không nhượng bộ, cô nghĩ. Không hiển thị sự yếu đuối. Không cho hắn những gì hắn muốn.


"Và bà vẫn giữ cái hộp đó," hắn nói. "Bà biết tôi nói cái hộp gì. Tôi để nó lại trong nhà bếp nhà Amatis cho bà; một món quà nhỏ, một cái gì đó để nhắc nhở bà đến tôi. Bà cảm thấy thế nào khi tìm thấy nó? "Hắn mỉm cười, và không còn gì của Valentine trong nụ cười của hắn. Valentine là một con người; Ông là một quái-vật-người. Sebastian lại là một cái gì đó khác nữa. "Tôi biết bà lấy nó ra mỗi năm và khóc vì nó," hắn nói. "Tại sao bà lại làm vậy?"


Cô không nói gì, và hắn với qua vai, cầm chuôi thanh kiếm Morgenstern. "Tôi đề nghị bà trả lời tôi," hắn nói. "Tôi sẽ không hối tiếc chặt ngón tay của bà, từng cái một, và dùng chúng để đính vào một tấm thảm nhỏ."
Cô nuốt xuống. "Ta đã khóc trên chiếc hộp đó vì con ta đã bị đánh cắp trên tay ta."


"Một đứa bé mà bà không bao giờ quan tâm."
"Đó không phải là sự thật," cô nói. "Trước khi ngươi ra đời, ta đã yêu ngươi, yêu ý tưởng về ngươi. Ta đã yêu ngươi khi ta cảm thấy nhịp tim của ngươi đập trong người ta. Sau đó, ngươi được sinh ra và ngươi là- "
"Một con quái vật?"


"Linh hồn của ngươi đã ch.ết," cô nói. "Ta có thể thấy điều đó trong mắt của ngươi khi ta nhìn vào ngươi." Cô khoanh tay trước ngực, kiềm chế sự thôi thúc phải rùng mình. "Tại sao ta lại ở đây?"
Đôi mắt hắn lấp lánh. "Bà nói cho tôi xem, bởi vì bà cũng biết tôi rất rõ, mẹ à."


"Meliorn đánh thuốc mê chúng ta", cô nói. "Ta đoán từ hành động của hắn rằng Tiên tộc là đồng minh của ngươi. Rằng họ đã là đồng minh của ngươi một thời gian rồi. Họ tin rằng ngươi sẽ giành chiến thắng trong cuộc chiến tranh với Thợ săn Bóng tối, và họ muốn được ở bên phe chiến thắng; Bên cạnh đó, họ đã căm hận Nephilim lâu hơn và mạnh mẽ hơn bất kỳ thành viên Thế giới Ngầm nào. Họ đã giúp ngươi tấn công các Học Viện; họ đã giúp ngươi thu nạp các Thợ săn Bóng tối mới với Cốc Địa ngục. Cuối cùng, khi ngươi phát triển đủ mạnh mẽ, ngươi sẽ phản bội và hủy diệt họ, vì trong thâm tâm, ngươi coi thường họ." Một khoảng im lặng dài, trong khi cô nhìn hắn thẳng thắn. "Ta nói có phải không?"


Cô nhìn thấy mạch đập trong cổ họng hắn khi hắn thở hắt ra, và biết rằng mình đã đúng. "Khi bào bà đoán ra tất cả?" Hắn nói qua kẽ răng.
"Ta không đoán. Ta biết ngươi. Ta biết cha của ngươi, và ngươi cũng giống ông ta, từ trong bản chất của ngươi "


Hắn vẫn nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt sâu thẳm và đen tối. "Nếu bà không nghĩ rằng tôi đã ch.ết," hắn nói, "nếu bà biết tôi vẫn còn sống, bà có đi tìm tôi? Bà có giữ tôi? "


"Ta sẽ," cô nói. "Ta sẽ cố gắng để nuôi nấng ngươi, dạy cho ngươi những điều đúng đắn, để thay đổi ngươi. Chính ta có lỗi vì những gì ngươi đang trở thành. Ta đã luôn luôn tự trách. "


"Bà sẽ nuôi dạy tôi?" Hắn chớp mắt, gần như ngái ngủ. "Bà sẽ nuôi dạy tôi, căm ghét tôi như bà đã từng?"
Cô gật đầu.
"Vậy, bà có nghĩ rằng tôi có lẽ sẽ khác đi? Giống như cô ấy? "


Phải mất một lúc trước khi cô nhận ra. "Clary," cô nói. "Ý của ngươi là Clary." Chỉ nhắc tên của con gái cũng làm cô đau đớn; cô nhớ Clary một cách dữ dội, đồng thời cũng khiếp sợ cho con gái. Sebastian yêu con bé, cô nghĩ; nếu hắn có yêu ai, hắn sẽ yêu em gái mình, và nếu có ai biết được yêu bởi một người như Sebastian là đáng sợ như thế nào, thì đó chính là Jocelyn. "Chúng ta sẽ không bao giờ biết," cuối cùng cô nói "Valentine đã cướp điều đó khỏi tay chúng ta"


"Bà đã nên yêu tôi," hắn nói, và bây giờ giọng hắn có vẻ hờn dỗi. "Tôi là con trai của bà. Bây giờ bà nên yêu tôi, cho dù tôi là thế nào, cho dù tôi có giống cô ấy hay không- "
"Thật sao?" Jocelyn cắt ngang. "Ngươi có yêu ta không? Như là mẹ của ngươi?"


"Bà không phải là mẹ tôi," hắn nói, với một cái bĩu môi. "Hãy đến đây. Xem cái này. Hãy để tôi chỉ cho bà mẹ thật của tôi đã cho tôi sức mạnh để làm những gì."


Hắn lấy một thanh Stele từ thắt lưng. Nó làm Jocelyn choáng váng - đôi khi cô đã quên, rằng hắn cũng là một Thợ săn Bóng tối và có thể sử dụng các công cụ của một Thợ săn Bóng tối. Với thanh Stele, hắn vẽ lên bức tường đá của căn phòng. Cô nhận ra hình dạng những chữ Rune. Cái cách mà tất cả Thợ săn Bóng tối đều biết làm. Các viên đá bắt đầu chuyển sang trong suốt, và Jocelyn gồng mình để xem những gì phía ngoài bức tường.


Thay vào đó cô nhìn thấy căn phòng của Lãnh sự tại Gard ở Alicante. Jia ngồi sau chiếc bàn đồ sộ của mình bao bọc trong các ngăn tủ hồ sơ. Cô trông kiệt sức, mái tóc đen rải rác những sợi trắng. Cô đang mở một hồ sơ trên bàn trước mặt. Jocelyn có thể nhìn thấy những bức ảnh của một bãi biển: cát, bầu trời màu xanh xám.


"Jia Penhallow," Sebastian nói.
Đầu Jia giật nảy lên. Cô đứng dậy, tập hồ sơ trượt xuống sàn thành một mớ giấy hỗn độn. "Là ai? Ai đó? "
"Bà không nhận ra tôi à?" Sebastian nói, giọng mang theo một nụ cười.


Jia tuyệt vọng nhìn phía trước của cô. Có thể thấy rằng cô đang nhìn vào hình ảnh không được rõ ràng. "Sebastian," cô thở ra. "Nhưng vẫn chưa hết hai ngày."
Jocelyn nỗ lực phía sau hắn. "Jia!" cô nói. "Jia! Đừng nghe bất cứ điều gì hắn nói. Hắn là một kẻ dối trá- "


"Đó là quá sớm", Jia nói, như thể Jocelyn chưa từng nói gì, và Jocelyn nhận ra với nỗi khiếp sợ, rằng Jia không thể nhìn thấy hoặc nghe thấy cô. Như là cô không có ở đó. "Tôi không có một câu trả lời cho cậu, Sebastian."
"Oh, tôi nghĩ rằng bà có," Sebastian nói. "phải không?"


Jia thẳng vai. "Nếu cậu khăng khăng," cô nói lạnh lùng. "Các Clave đã thảo luận yêu cầu của cậu. Chúng tôi sẽ không giao cho cậu cả Jace Lightwood lẫn Clarissa Fairchild- "
"Clarissa Morgenstern," Sebastian nói, một cơ bắp co giật trên má. "Cô ấy là em gái của tôi."


"Tôi gọi cô ấy bằng tên cô ấy thích, cũng như tôi gọi cậu," Jia nói. "Chúng tôi sẽ không mặc cả dòng máu của chúng tôi với cậu. Không phải vì chúng tôi nghĩ rằng nó có giá trị hơn máu của Thế giới Ngầm. Không phải vì chúng tôi không muốn các tù nhân trở về. Mà vì chúng tôi không thể nào tha thứ cho chiến thuật đáng sợ của cậu."


"Làm như tôi cần sự chấp thuận của các người ấy! " Sebastian chế nhạo. "Bà không hiểu điều này có nghĩa gì? Tôi có thể gửi cho bà đầu của Luke Garroway cắm trên một cây gậy."


Jocelyn cảm thấy như có ai đó đã đấm vào dạ dày cô. "Cậu có thể," Jia nói. "Nhưng nếu cậu làm hại bất kỳ tù nhân nào, nó sẽ là cuộc chiến sinh tử. Và chúng tôi tin rằng cậu sợ một cuộc chiến tranh với chúng tôi nhiều hơn chúng tôi sợ gây chiến với cậu. "


"Niềm tin của bà sai rồi," Sebastian nói. "Và tôi nghĩ rằng, nếu bà xem xét, bà sẽ khám phá ra rằng hầu như không có vấn đề gì khi mà bà quyết định không giao Jace và Clary cho tôi, tất cả đã được bọc lại gọn gàng như một món quà Giáng sinh sớm."
"Ý cậu là gì?" Giọng nói của Jia sắc nhọn.


"Ờ, nó sẽ tiện lợi hơn nếu bà quyết định giao họ," Sebastian nói. "Ít rắc rối cho tôi. Ít khó khăn cho tất cả chúng ta. Nhưng bây giờ đã là quá muộn, bà biết đấy- bọn họ đã biến mất."


Hắn xoay thanh Stele, và cánh cửa mở ra thế giới của Alicante bị đóng lại trước khuôn mặt ngạc nhiên của Jia. Một lần nữa, các bức tường đá trở lại trống trơn.
"Thế nào," hắn nói, cài thành Stele vào đai vũ khí. "Bà có nghĩ chuyện đó thú vị không?"


Jocelyn nuốt xuống cổ họng khô khốc. "Nếu Jace và Clary không ở Alicante, Họ ở đâu? Họ ở đâu, Sebastian?"
Hắn nhìn chằm chằm vào cô một lúc, và sau đó cười: một nụ cười thuần khiết và lạnh lẽo như nước đá. Hắn vẫn cười khi hắn bước ra cửa, để cho nó đóng sầm lại sau lưng.






Truyện liên quan