Chương 20

Clary đã mơ thấy một đám cháy, một cột lửa quét ngang một sa mạc, thiêu đốt tất cả mọi thứ ở phía trước của nó: cây cối, bụi rậm, tiếng người gào thét. Cơ thể của họ chuyển sang màu đen khi họ đổ sụp trước sức mạnh của ngọn lửa. Và trên tất cả, một chữ rune, treo lơ lửng như một thiên thần, trong hình dạng giống như hai cái cánh nối bởi một thanh ngang duy nhất.


Một tiếng thét xuyên qua khói và bóng tối, kéo Clary ra khỏi cơn ác mộng. Đôi mắt cô mở tung và cô thấy lửa ở phía trước cô, tươi sáng và nóng rẫy. Cô lồm cồm bò dậy, với tay lấy Heosphoros.


Với thanh kiếm trong tay, nhịp tim của cô đã ổn định lại từ từ. Ngọn lửa đã không hoành hành và vẫn kiểm soát được. Nó được chứa trong hố đốt, khói bốc lên mái khổng lồ của hang động. Nó chiếu sáng không gian xung quanh. Cô có thể thấy Simon và Isabelle trong ánh sáng rực rỡ, Izzy nhấc mình ra khỏi lòng Simon và nhấp nháy nhìn xung quanh một cách bối rối. "Cái gì-"


Clary đã đứng lên. "Ai đó hét lên," cô nói. "Hai người ở lại đây-Tôi sẽ đi xem chuyện gì đã xảy ra."
"Không-.." Isabelle nhảy lên khi Alec xông vào phòng, thở hổn hển một cách khó nhọc.


"Jace," anh nói. "Một cái gì đó đã xảy ra-Clary, cầm lấy thanh Stele của em và đi theo anh!" Anh quay đi và phóng ngược lại vào đường hầm. Clary cài Heosophoros vào thắt lưng và chạy theo anh. Cô vọt qua hành lang, bốt lướt qua những tảng đá lởm chởm, và biến vào bóng đêm, tay cầm thanh Stele.


Đêm đang được chiếu sáng. Cao nguyên màu xám của đá nghiêng về phía sa mạc, và nơi những tảng đá tiếp giáp với cát có một đám lửa đang cháy bốc lên không trung, biến bầu trời thành màu của vàng, thiêu đốt mặt đất. Cô nhìn chằm chằm vào Alec.




"Jace đâu?", Cô gào lên trong tiếng lắc rắc của ngọn lửa.
Ánh mắt anh rời cô, dán vào trung tâm của đám cháy. "Ở đó," anh nói. "Bên trong nó. Anh thấy lửa tuôn ra từ cậu ấy và nuốt chửng cậu ấy. "


Clary cảm thấy tim mình tắc nghẹn; cô lảo đảo lùi khỏi Alec như thể anh muốn đánh cô. Anh với tay cho cô, nói "Clary. Cậu ấy không ch.ết. Nếu cậu ấy ch.ết, anh đã biết điều đó. Anh biết- "


Isabelle và Simon ùa ra từ lối vào hang động phía sau họ; Clary thấy phản ứng của cả hai với lửa thiên đàng: Isabelle với đôi mắt mở to, và Simon với một cái giật bắn mình kinh hoàng – Lửa và Ma cà rồng không hòa hợp, thậm chí ngay cả khi anh là một Ma cà rồng Ưa sáng. Isabelle túm cánh tay anh như để bảo vệ; Clary có thể nghe thấy tiếng hét của cô, lời nói của cô bị mất với tiếng gầm rú của ngọn lửa. Cánh tay Clary đã bị bỏng và đau nhói. Cô nhìn xuống nhận ra rằng cô đã bắt đầu vẽ trên da, một phản xạ từ tâm thức của mình. Cô nhìn một chữ rune PYR-chống cháy- xuất hiện trên cổ tay cô, đậm và đen trên làn da của mình. Đó là một chữ rune mạnh mẽ: Cô có thể cảm nhận được sức mạnh của nó tỏa ra bên ngoài.


Cô lao xuống dốc, quay lại khi cô cảm nhận Alec đang theo đằng sau cô. "Ở lại," cô thét lên, và giơ lên cổ tay của cô, chỉ cho anh thấy những chữ rune. "Em không biết liệu nó có làm việc hay không," cô nói. "Anh hãy ở lại đây; bảo vệ Simon và Izzy-lửa thiên đàng đuổi bọn quỷ trở lui, nhưng tùy trường hợp." Và sau đó cô quay đi, nhanh như tên bắn lướt nhẹ giữa những tảng đá, rút ngắn khoảng cách giữa cô và ngọn lửa, trong khi Alec đứng sững trên con đường phía sau cô, tay nắm chặt vào hai bên hông.


Đến gần, đống lửa là một bức tường vàng, màu sắc thay đổi và di động: tâm lửa màu đỏ, lưỡi lửa màu cam và xanh lá cây. Clary không thể nhìn thấy gì ngoài lửa; sức nóng tỏa ra từ lửa làm da cô nổi gai và nước mắt giàn dụa. Cô hít một hơi thở nóng bỏng cổ họng.
Và cô bước vào lửa.


Nó bao bọc cô như một cái ôm. Thế giới chuyển sang màu đỏ, vàng, cam, và trôi trước mắt cô. Tóc của cô được gió nóng thổi tung bay, và cô không thể nói gì được liệu từng sợi tóc bén lửa hay nó tự bốc cháy. Cô bước về phía trước một cách cẩn thận, đáng kinh ngạc như thể cô đang đi bộ dưới ngọn gió nóng hầm hập-cô có thể cảm nhận được chữ rune Fireproof –chống cháy - nhói trên cánh tay mình theo từng bước chân khi ngọn lửa xoáy lên xung quanh, và phía trên cô.


Cô hít một hơi thở nóng rẫy và đẩy người về phía trước, vai cô gập xuống như thể cô đang nâng một trọng lượng nặng. Không có gì xung quanh cô ngoài lửa. Cô sẽ ch.ết trong lửa, cô nghĩ, cháy lên như một chiếc lông, thậm chí không để lại một dấu chân trên đất của thế giới xa lạ này để đánh dấu rằng cô đã từng đến đây.


Jace, cô nghĩ, và bước một bước cuối cùng. Những ngọn lửa chia ra quanh cô như một bức màn khép lại, và cô thở hổn hển, rơi nhào về phía trước, đầu gối chạm đất cứng. Các chữ rune Fireproof – Chống cháy- trên cánh tay của cô mờ dần, biến thành trắng, chuyển hóa cho cô năng lượng cuối cùng của mình cùng với sức mạnh của nó. Cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm.


Ngọn lửa quây xung quanh cô trong một vòng tròn, bốc lên bầu trời ma quái cháy xém. Ở trung tâm của vòng tròn lửa là Jace đang quỳ trên đầu gối; anh không thể chạm vào bởi lửa của chính mình, đầu tóc vàng của anh ngửa ra sau, đôi mắt khép hờ. Bàn tay của anh đặt bằng trên mặt đất, và từ lòng bàn tay của anh tuôn ra một dòng chảy trông giống như vàng lỏng. Nó luồn qua đất như những mạch dung nham nhỏ, chiếu sáng mặt đất. Không, cô nghĩ rằng, nó còn hơn là chiếu sáng mặt đất. Nó kết tinh trên mặt đất, biến nó thành một vật liệu cứng rắn màu vàng và chiếu sáng giống như-


Giống như Adamas. Cô bò về phía trước hướng đến Jace, dưới chân cô mặt đất chuyển từ gập ghềnh sang một chất trơn láng, như Adamas, nhưng màu vàng thay vì màu trắng. Jace không di chuyển: Giống như Thiên thần Raziel nổi lên từ hồ Lyn, anh vẫn bất động khi lửa đổ ra từ anh, và tất cả mặt đất xung quanh anh cứng lại và biến thành vàng.


Adamas. Sức mạnh của nó làm Clary rùng mình và xương cốt cô run rẩy. Hình ảnh nở rộ trong tâm trí cô: chữ rune, thấp thoáng lóe lên và sau đó biến mất giống như pháo hoa, và cô tiếc nuối sự biến mất của chúng, rất nhiều chữ rune cô sẽ không bao giờ biết được ý nghĩa. Nhưng khi cô tiến sát đến bên Jace, chữ rune đầu tiên cô tưởng tượng, chữ rune cô vừa mơ thấy, đã trở lại trong tâm trí cô. Đôi cánh, nối với nhau bằng một vạch ngang-Không, không phải là đôi cánh – mà là chuôi một thanh kiếm - nó đã luôn luôn là một chuôi kiếm –


"Jace!" Cô kêu lên, và mắt anh bừng mở. Đôi mắt màu vàng sóng sánh hơn cả lửa. Anh nhìn cô hoàn toàn nghi ngờ, và cô nhận ra ngay lập tức anh đã nghĩ mình đang làm gì -quỳ xuống và chờ đợi cái ch.ết, chờ đợi để ngọn lửa thiêu đốt như một vị thánh thời Trung cổ.
Cô muốn tát anh.


"Clary, làm thế nào-"
Cô đưa tay để nắm cổ tay anh, nhưng anh đã nhanh hơn, tránh cái nắm tay của cô. "Không! Đừng chạm vào anh. Không an toàn- "


"Jace, dừng lại." Cô giơ một cánh tay của cô, với chữ rune PYR trên đó, lung linh trong ánh sáng màu bạc huyền ảo. "Em bước qua lửa đến với anh được," cô nói trong tiếng reo lách tách của những ngọn lửa. "Chúng ta đã ở đây. Bây giờ, cả hai chúng ta đang ở đây, anh hiểu không? "


Mắt anh vui buồn lẫn lộn, cả tuyệt vọng. "Clary, tránh đi-"
"Không!" Cô ôm chặt lấy vai anh, và lần này anh không quay đi. Cô nắm chặt tay cô vào trang phục của anh. "Em biết cách để sửa chữa việc này!" Cô kêu lên, và nghiêng người về phía trước để ấn môi mình vào anh.


Miệng anh nóng và khô, da anh bừng cháy khi cô lướt tay lên cổ để ấp lên khuôn mặt của anh. Cô nếm thử lửa và máu trên miệng anh và tự hỏi anh có nếm thấy điều tương tự ở cô không. "Hãy tin em," cô thì thầm trên môi anh, và mặc dù những từ ngữ đã bị nuốt chửng bởi sự hỗn loạn xung quanh, cô cảm thấy anh thư giãn một chút và gật đầu, nghiêng người sang cô, để cho lửa truyền giữa họ khi họ hít hơi thở của nhau, nếm các tia lửa trên môi của nhau.


"Hãy tin em," cô thì thầm một lần nữa, và với tay lấy thanh kiếm của cô.
--- ---------
Isabelle vòng tay mình xung quanh Simon, giữ anh lại. Cô biết rằng nếu cô để cho anh đi, anh sẽ lao xuống dốc vào ngọn lửa - nơi Clary đã biến mất - và ném mình vào nó.


Và anh sẽ bốc lên như bùi nhùi, như bùi nhùi ngâm xăng. Anh là một Ma cà rồng. Isabelle giữ chặt anh, hai tay khóa trước ngực anh, và cô có thể cảm nhận được sự trống rỗng dưới xương sườn anh, nơi trái tim anh không còn đập. Tim cô đang chạy đua. Tóc của cô tung bay trong ngọn gió nóng bỏng thổi ra từ ngọn lửa lớn đang cháy dưới cao nguyên dưới kia. Alec đứng giữa đường đi xuống, phân vân; bóng anh đen sẫm trước ngọn lửa.


Và những ngọn lửa-chúng nhảy múa lên bầu trời, che khuất những mặt trăng bị vỡ. Chúng di chuyển và thay đổi, thành một bức tường đẹp ch.ết người bằng vàng. Khi ngọn lửa run rẩy, Isabelle có thể nhìn ra cái bóng di chuyển bên trong chúng, cái bóng của một người quỳ, và sau đó một cái khác, cái bóng nhỏ, uốn cong và bò trườn. Clary, cô nghĩ, bò về phía Jace trong trung tâm của ngọn lửa. Cô biết Clary đã đặt một chữ rune PYR trên cánh tay cô, nhưng Isabelle chưa bao giờ nghe nói một chữ rune Fireproof – chống cháy- có thể chịu được loại lửa này.


"Iz," Simon thì thầm. "Anh không-"


"Suỵt." Cô ôm anh chặt hơn, giữ anh như thể việc đấy sẽ giữ cho bản thân cô khỏi vỡ thành từng mảnh. Jace ở đó, ở trung tâm của đám cháy, và cô không thể mất thêm một người anh trai nào khác, cô không thể- "Họ sẽ ổn", cô nói. "Nếu Jace bị thương, Alec sẽ biết. Và nếu anh ấy ổn, thì Clary cũng an toàn. "


"Họ sẽ bị thiêu cháy đến ch.ết mất," Simon nói giọng mất mát.


Isabelle kêu lên khi những ngọn lửa đột nhiên cao hơn. Alec đã bước một bước về phía trước và sau đó quỵ xuống, đặt tay mình trong bùn đất. Lưng của anh trĩu xuống thành một vòng cung đau đớn. Bầu trời ngập trong vòng xoắn của lửa, xoay tròn và chóng mặt.


Isabelle thả Simon ra tung người chạy xuống chỗ anh trai mình. Cô cúi xuống anh, túm lấy mặt sau áo khoác của anh, kéo anh đứng thẳng dậy. "Alec, Alec-"
Alec loạng choạng đứng dậy, khuôn mặt anh trắng bệch nham nhở vết đen của bồ hóng. Anh quay lại với Isabelle, kéo áo khoác của mình xuống. "Chữ rune Parabatai của anh- em-em có còn thấy không?"


Isabelle cảm thấy dạ dày của cô rơi xuống; cô ngừng lại một lúc, sợ mình có thể ngất xỉu. Rồi cô nắm lấy cổ áo của Alec, kéo nó xuống, và thở ra một hơi nhẹ nhõm. "Nó vẫn còn đó."


Alec kéo vai áo của mình trở lại. "Anh cảm thấy một cái gì đó thay đổi; nó giống như một cái gì đó trong anh bị xoắn lại- "Giọng nói của anh cao lên. "Anh sẽ đi xuống đó."
"Không!" Isabelle túm cánh tay của anh, và sau đó Simon từ bên cạnh cô, nói lạc cả giọng:
"Nhìn kìa."


Anh chỉ đến chỗ ngọn lửa. Isabelle nhìn chằm chằm vào nó không thể nhận thức được điều gì một lúc trước khi nhận ra. Ngọn lửa đã bắt đầu thấp xuống. Cô lắc đầu như thể để nhìn rõ hơn, tay cô vẫn còn trên tay của Alec, nhưng nó không phải là một ảo ảnh. Đám cháy đã tàn dần. Ngọn lửa đã giảm xuống từ cao chót vót màu cam, phai sang màu vàng, uốn vào phía trong như những ngón tay. Cô thả tay của Alec, và ba người họ đứng thành hàng, vai kề vai, khi ngọn lửa thu nhỏ lại, để lộ một khoảng đất hơi đen, nơi ngọn lửa đã đốt cháy, và bên trong nó, là hai người.


Clary và Jace.


Khó để nhìn thấy hai người xuyên qua khói và ánh sáng màu đỏ của những tàn lửa vẫn cháy, nhưng rõ ràng họ vẫn còn sống và không hề hấn gì. Clary đang đứng, Jace quỳ trước mặt cô, hai tay anh trong tay cô, như thể anh được phong tước hiệp sĩ. Có một cái gì đó mang tính nghi thức về vị trí, cái gì đó kỳ lạ, pháp thuật xưa cũ. Khi khói tan, Isabelle có thể nhìn thấy ánh sáng lấp lánh của tóc Jace khi anh đứng dậy. Cả hai bắt đầu đi lên con đường.


Isabelle, Simon, và Alec nhanh chóng lao xuống về phía họ. Isabelle đã ném mình vào Jace, anh tóm lấy cô và ôm cô, trao cho Alec một cái xiết tay thật chặt ngay cả khi anh đang ôm cô. Da của anh mát mẻ dưới tay cô, gần như lạnh. Bộ đồ săn của anh không bị cháy cũng không có dấu hiệu bị cháy, giống như đất sa mạc phía sau họ cho thấy không có dấu vết gì của đám cháy lớn vừa thiêu đốt ở đó một khoảnh khắc trước đây.


Isabelle gục đầu mình vào ngực của Jace và thấy Simon ôm Clary. Anh giữ cô ấy thật chặt, lắc lắc đầu, và khi Clary nở một nụ cười rạng rỡ với anh, Isabelle nhận ra cô không hề cảm thấy ghen tuông. Không có gì khác nhau giữa cách Simon ôm Clary với cách cô đã ôm Jace. Có tình yêu ở có, ngay thẳng và rõ ràng. Nhưng đó là một tình yêu huynh muội.


Cô chuồi ra khỏi vòng tay Jace và nở một nụ cười với Clary, người đang mỉm cười bẽn lẽn. Alec chuyển đến ôm Clary. Simon và Jace nhìn nhau một cách thận trọng. Đột nhiên Simon cười toe toét- nụ cười bất ngờ lóe lên, ngay cả trong những hoàn cảnh tồi tệ nhất, và đó là nụ cười Isabelle yêu- anh vòng hai cánh tay của mình ra phía sau Jace.


Jace lắc đầu. "Tôi không quan tâm liệu tôi đã đặt chính mình vào lửa," anh nói. "Tôi không ôm cậu."
Simon thở dài và thả tay của mình xuống. "Mất mát của cậu thôi," anh nói. "Nếu cậu muốn đi vào, tôi sẽ để cậu đi, nhưng thật sự nó là một cái ôm tiếc nuối."


Jace quay sang Clary, người đã không còn ôm Alec và đứng nhìn một cách thích thú, bàn tay đặt trên chuôi Heosphoros. Nó dường như sáng lung linh hơn, như thể nó đã thu nạp thêm ánh sáng từ ngọn lửa. "Em có nghe thấy không?" Jace hỏi. "Một cái ôm tiếc nuối?"
Alec giơ tay lên. Khá ngạc nhiên, Jace rơi vào im lặng.


"Tớ nhận ra rằng chúng ta đang tràn đầy niềm vui sống sót, do đó giải thích hành vi ngốc nghếch hiện tại của cậu," Alec nói. "Nhưng trước tiên" -Anh giơ ra một ngón tay-tớ nghĩ rằng cả ba chúng tớ cần được một lời giải thích. Chuyện gì đã xảy ra? Làm thế nào cậu mất kiểm soát ngọn lửa? Cậu bị tấn công? "


"Đó là một con quỷ," Jace nói sau khi tạm dừng. "Nó đã lấy thân thể của một người phụ nữ mà tớ - của một người đã bị tớ làm hại khi Sebastian chiếm hữu tớ. Nó trêu tức tớ cho đến khi tớ không thể kiểm soát được lửa thiên đàng. Clary đã giúp tớ kiểm soát nó trở lại."


"Vậy sao? Cả hai đều không sao chứ? "Isabelle hỏi, nửa hoài nghi. "Em nghĩ - khi em nhìn thấy những gì đang xảy ra – em nghĩ nó là Sebastian. Rằng hắn muốn đến với chúng ta bằng cách nào đó. Rồi anh cố gắng để đốt hắn và thế là anh tự đốt mình. . . "


"Điều đó sẽ không xảy ra." Jace chạm vào mặt Izzy một cách nhẹ nhàng. "Anh đã kiểm soát được ngọn lửa bây giờ. Anh biết làm thế nào để sử dụng nó, và làm thế nào để không sử dụng nó. Làm thế nào để điều khiển nó. "
"Làm thế nào?" Alec nói, ngạc nhiên.


Jace do dự. Mắt anh liếc về phía Clary, và dường như tối hơn, như một cánh cửa sập đã đóng xuống giữa họ. "Cậu chỉ cần tin tớ."
"Thật á?" Simon nói trong sự hoài nghi. "Chỉ cần tin tưởng cậu?"
"Cậu không tin à?" Jace hỏi.
"Tôi. . . "Simon nhìn Isabelle, người liếc nhìn anh trai mình.


Một giây sau Alec gật đầu. "Bọn tớ đủ tin tưởng cậu để đến tận đây," anh nói. "Bọn tớ sẽ tin tưởng cậu đến cùng."
"Mặc dù nó sẽ thực sự tuyệt vời nếu anh nói cho bọn em về kế hoạch, anh biết đấy, một chút trước khi nó...", Isabelle nói. "...trước khi nó kết thúc, ý em là vậy."


Alec nhướn mày nhìn cô. Cô nhún vai một cách ngây thơ.
"Chỉ cần một chút trước khi kết thúc," cô nói. "Em muốn có một số chuẩn bị."
Đôi mắt của anh trai cô đã gặp mắt cô và sau đó, một chút khàn khàn - như thể anh gần như lãng quên làm thế nào để làm điều đó - anh bắt đầu cười.


--- --------
Gởi Lãnh sự:


Tiên tộc không phải là đồng minh của chúng ta. Chúng là những kẻ thù của chúng ta. Chúng ghét Nephilim và đã lên kế hoạch để phản bội và hạ bệ họ. Chúng đã hợp tác với Sebastian Morgenstern trong việc tấn công và phá hủy các Học Viện. Đừng tin tưởng Meliorn hoặc bất kỳ sứ giả nào khác từ Triều đình. Nữ hoàng Seelie là kẻ thù của chúng ta. Đừng cố gắng để trả lời tin nhắn này. Bây giờ tôi buộc phải đi cùng với Đội săn Hoang, và họ sẽ giết tôi nếu họ nghĩ rằng tôi đã nói với bà bất cứ điều gì.


--Mark Blackthorn—


Jia Penhallow nhìn qua kính đọc sách của cô vào Emma và Julian, đang đứng lo lắng trước bàn làm việc trong thư viện của cô. Một cửa sổ lớn mở ra phía sau Lãnh sự, và Emma có thể thấy quang cảnh của Alicante trải ra: những ngôi nhà dọc những ngọn đồi, con kênh chạy về hướng sảnh Hiệp định, Đồi Gard cao cao trên nền trời.


Jia nhìn xuống một lần nữa vào tờ giấy họ đã mang lại cho cô. Nó đã được gấp lại với sự tài tình đến khó tin vào bên trong quả sồi già, và được mở bằng những ngón tay khéo léo của Ty "Anh trai của cậu còn viết bất cứ điều gì khác ngoài điều này? Một tin nhắn riêng tư cho cậu? "


"Không," Julian nói, và có cái gì đó như bị xúc phạm trong giọng nói của cậu khiến Jia tin, vì cô không truy hỏi tiếp.
"Cậu nhận ra điều này có nghĩa là gì không," cô nói. "Hội đồng sẽ không muốn tin điều đó. Họ sẽ nói đó là một trò lừa bịp"


"Đó là chữ viết tay của Mark," Julian nói. "Và cái cách mà anh ấy ký nó-" Cậu chỉ vào một dấu hiệu ở dưới cùng của trang: một hình dáng rõ ràng cuả một vòng gai, được in bằng gì đó trông giống như mực nâu đỏ. "Anh ấy lăn nhẫn gia bảo của anh trong máu và sử dụng nó để đánh dấu", Julian nói, mặt đỏ gay. "Anh ấy đã chỉ cho tôi làm điều đó thế nào trước đây. Không ai khác có chiếc nhẫn của gia đình Blackthorn, hoặc biết cách làm điều đó. "


Jia nhìn từ bàn tay nắm chặt của Julian đến gương mặt ngưng đọng của Emma, và gật đầu. "Cậu có ổn không?" Cô nói nhẹ nhàng hơn. "Cậu có biết Wild Hunt – Đội săn Hoang là gì không?"


Ty đã giảng sơ lược cho họ về nó, nhưng Emma thấy rằng bây giờ, với cái nhìn thương xót u ám của Lãnh sự, cô không thể tìm ra từ ngữ. Julian nói "Là những thần tiên làm thợ săn," cậu nói. "Họ cưỡi ngựa ngang qua bầu trời. Mọi người nghĩ rằng nếu bạn đi theo họ, họ có thể dẫn bạn đến vùng đất của người ch.ết, hoặc đến thế giới thần tiên."


"Gwyn ap Nudd lãnh đạo họ", Jia nói. "Ông ta không có lòng trung thành; ông ta là một phần của một phép thuật hoang dại. Ông ta được gọi là Lưỡi hái của Thần ch.ết. Mặc dù ông ta là một thần tiên, ông ta và thợ săn của mình không tham gia vào Hiệp định. Họ không có sự thỏa thuận với Thợ săn Bóng tối. Họ không thuộc thẩm quyền của chúng ta, và họ sẽ không tuân thủ luật lệ, bất kỳ luật lệ nào. Cậu hiểu không? "


Họ nhìn ngây người cô. Cô thở dài. "Nếu Gwyn đã thu nạp anh trai của cậu thành một trong những thợ săn, nó có thể là vô phương-"


"Bà đang nói rằng bà không thể cứu anh ấy trở lại?" Emma nói, và nhìn thấy một cái gì đó vỡ ra trong mắt của Julian. Cảnh tượng khiến cô muốn nhảy qua bàn và đập Lãnh sự bằng chồng hồ sơ dán nhãn gọn gàng của bà ta, mỗi cái với một tên khác nhau.


Một hồ sơ đập vào mắt Emma như một dấu hiệu sáng lên bằng dạ quang. Carstairs- Đã ch.ết. Cô cố gắng kìm chế, không để sự nhận ra tên gia đình cô thể hiện lên mặt.


"Tôi nói tôi không biết." Lãnh sự dang tay đặt lên mặt bàn làm việc. "Có rất nhiều điều chúng ta không biết ngay bây giờ," cô nói, và giọng cô có vẻ lặng lẽ và gần như bị đứt quãng. "Mất đồng minh tiên tộc là một đòn nặng. Trong số tất cả Thế giới Ngầm, họ là những kẻ thù thâm thuý, và nguy hiểm nhất. "Cô đứng dậy. "Hãy đợi ở đây một lát."


Cô rời khỏi phòng qua một cánh cửa gỗ, và sau một khoảnh khắc im lặng, Emma nghe tiếng bước chân và tiếng rì rầm của Patrick. Cô nghe lõm chõm vài từ- "xét xử" "ch.ết" và "phản bội".


Cô có thể cảm thấy Julian bên cạnh cô, căng thẳng như một dây cung. Cô đưa tay ra chạm nhẹ vào lưng cậu, và viết xuống giữa xương bả vai cậu bằng ngón tay của mình: Cậu ổn không?


Cậu lắc đầu, không nhìn cô. Emma liếc nhìn về phía đống hồ sơ trên bàn làm việc, sau đó đi về phía cửa, nhìn Julian đang im lặng đờ ra, và cô quyết định. Cô tung mình lại bàn làm việc, đưa tay vào ngăn xếp của các tập hồ sơ, và lấy ra một tập dán nhãn Carstairs.


Đó là một tập hồ sơ bị cột lại, không quá nặng, và Emma đã tìm đến kéo áo của Julian. Cô bóp nghẹt tiếng kêu ngạc nhiên của cậu bằng một bàn tay trên miệng cậu, và sử dụng tay kia nhét tập hồ sơ vào lưng quần jean của cậu. Cô kéo áo của cậu xuống che phủ nó khi cánh cửa mở ra và Jia quay trở lại phòng.


"Hai người có sẵn sàng để làm chứng trước Hội đồng một lần cuối cùng?" Cô hỏi, nhìn từ Emma - đang đỏ ửng lên, đến Julian- trông như thể bị điện giật. Ánh mắt cậu đông cứng, và Emma ngạc nhiên. Julian rất dịu dàng, nhẹ nhàng đến mức đôi khi cô quên rằng đôi mắt màu xanh biển của cậu có thể biến thành lạnh lẽo như những con sóng ngoài khơi vào mùa đông. "Không dùng kiếm Thiên thần," Lãnh sự nói. "Tôi chỉ muốn hai người nói với họ những gì hai người biết."


"Nếu bà hứa sẽ cố gắng để cứu Mark trở lại," Julian nói. "Và bà sẽ không chỉ nói suông, bà sẽ phải làm điều đó."
Jia nhìn cậu long trọng. "Tôi hứa rằng Nephilim sẽ không từ bỏ Mark Blackthorn, miễn là cậu ta còn sống."
Vai Julian nới lỏng chỉ một phần nhỏ. "Vậy thì, chúng tôi đồng ý."
--- ------ ---


Nó nở như một bông hoa trên bầu trời u ám: một ngọn lửa bất ngờ và lặng lẽ bùng nổ. Luke đứng bên cửa sổ, co rúm lại trong sự ngạc nhiên trước khi dán mình vào cửa sổ hẹp, cố gắng để xác định nguồn gốc của ánh sáng rực rỡ.


"Chuyện gì vậy?" Raphael nhìn lên từ nơi anh đang quỳ bên Magnus. Magnus dường như đang ngủ, đôi mắt với quầng thâm hình trăng lưỡi liềm đen trên làn da của anh. Anh cuộn tròn mình một cách khó khăn quanh chuỗi dây xích, nhìn ốm yếu, hoặc ít nhất là kiệt sức.


"Tôi không chắc chắn," Luke nói, và giữ bất động khi cậu thanh niên Ma cà rồng đến tham gia với mình ở cửa sổ. Anh chưa bao giờ cảm thấy hoàn toàn thoải mái cạnh Raphael. Đối với anh, Raphael giống như Loki hay những kẻ buôn thần bán thánh khác, không hẳn thiện cũng không hẳn ác, nhưng luôn luôn vì lợi ích riêng của mình.


Raphael lẩm bẩm điều gì đó bằng tiếng Tây Ban Nha và đẩy Luke qua. Những ngọn lửa phản ánh trong đôi mắt học trò tối sẫm màu đỏ-vàng của anh.
"Cậu có nghĩ đó là việc của Sebastian?" Luke hỏi.


"Không" Ánh mắt của Raphael nhìn xa xăm, và Luke tự nhắc mình rằng cậu bé trước mặt anh, mặc dù nhìn cậu ta trẻ mãi không già, như một thiên thần mười bốn tuổi, trên thực tế là lớn tuổi hơn anh, hơn cả cha mẹ anh, nếu họ còn sống -Hoặc trong trường hợp của mẹ cậu, nếu bà chưa ch.ết. "Ngọn lửa đó, có cái gì thần thánh. Việc của Sebastian là công việc của quỷ. Điều này giống như cách Thiên Chúa hiện ra với các kẻ lang thang trong sa mạc. "Ban ngày Ngài đi trước họ trong một cột mây, và ban đêm Ngài ở trong cột lửa để soi sáng đường. Vì thế họ có thể đi cả ngày lẫn đêm. "


Luke nhướn mày nhìn anh.
Raphael nhún vai. "Tôi đã được nuôi nấng như một thanh niên Công giáo ngoan đạo." Anh nghiêng đầu sang một bên. "Tôi nghĩ rằng người bạn của chúng ta-Sebastian- sẽ không thích điều đó lắm, cho dù nó là bất cứ điều gì."


"Cậu có thể nhìn thấy gì khác không?" Luke hỏi; Thị lực của Ma cà rồng tốt hơn ngay cả so với thị lực đã được tăng cường của một Người sói.


"Một cái gì đó-đống đổ nát, có lẽ, giống như một thành phố ch.ết - " Raphael lắc đầu thất vọng. "Hãy nhìn nơi ngọn lửa, nó đang mờ dần. Nó sắp tàn. "


Có một lời thì thầm yếu ớt từ sàn nhà, và Luke nhìn xuống. Magnus đã lăn ngửa ra. Dây xích của anh khá dài, cho phép anh ít nhất là đủ cuộn tròn tay lên bụng mình, mà không đau. Đôi mắt anh mở hờ. "Nói cái gì đang tàn. . . "


Raphael trở về vị trí của mình ở bên cạnh Magnus. "Anh phải nói cho chúng tôi biết, Pháp sư," Anh nói, "Có cái gì đó mà chúng tôi có thể làm cho anh. Tôi nhìn thấy anh rất yếu "


"Raphael. . . "Magnus đẩy một tay qua mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi của mình. Dây xích của anh loảng xoảng. "Đó là cha tôi," anh nói đột ngột. "Đây là vương quốc của ông ấy. Vâng, một trong những vương quốc của ông ấy... "
"Cha của anh?"


"Ông ấy là một con quỷ" của Magnus nói ngắn gọn. "Đó không phải là một bất ngờ lớn. Đừng mong đợi nhiều thông tin hơn thế. "
"Được thôi, nhưng tại sao ở trong vương quốc của cha anh lại làm cho anh suy yếu?"


"Ông ấy đang cố gắng để tôi gọi ông ấy" Magnus nói, gượng mình trên khuỷu tay. "Ông ấy có thể tiếp cận với tôi ở đây một cách dễ dàng. Tôi không thể làm phép thuật trong chiều không gian này, vì vậy tôi không thể bảo vệ bản thân mình. Ông ấy có thể làm cho tôi bị suy yếu cũng có thể làm cho tôi khỏe mạnh. Ông ấy đã làm cho tôi suy yếu vì nghĩ rằng nếu tôi đủ tuyệt vọng, tôi sẽ kêu gọi ông giúp đỡ. "


"Liệu cậu...?" Luke hỏi.
Magnus lắc đầu, và nhăn mặt. "Không. Nó sẽ không đáng giá. Luôn luôn phải trả một mức giá, với cha tôi. "


Luke cảm thấy mình căng thẳng. Anh và Magnus không thân thiết, nhưng anh luôn thích và tôn trọng anh ta. Tôn trọng Magnus và những Pháp sư như Catarina Loss và Ragnor Fell và những người khác, những người đã từng làm việc với các Thợ săn Bóng tối qua các thế hệ. Anh không thích những âm thanh tuyệt vọng trong giọng nói hay hiển hiện trong đôi mắt của Magnus bây giờ "Cậu cũng sẽ không trả giá? Nếu đó là cuộc sống của cậu? "


Magnus nhìn Luke mệt mỏi, và ngồi phịch xuống sàn đá. "Tôi có thể không phải là người phải trả giá cho điều đó" anh nói, và nhắm mắt lại.


"Tôi-" Luke bắt đầu, nhưng Raphael lắc đầu nhìn anh, một cử chỉ trách móc. Anh gập người lên bằng vai của Magnus, tay thắt vòng quanh đầu gối của mình. Tĩnh mạch nổi rõ trên trán và cổ họng anh, dấu hiệu cho thấy đã quá lâu anh chưa được ăn. Luke chỉ có thể tưởng tượng ra hình ảnh kỳ lạ mà họ đang vẽ ra: Ma cà rồng đói khát, Pháp sư ngắc ngoải, và Người sói đang canh cửa sổ.


"Anh chẳng biết gì về cha anh ấy" Raphael nói bằng một giọng thấp. Magnus bất động, rõ ràng đã chìm vào giấc ngủ một lần nữa, thở khó nhọc.
"Tôi cho rằng cậu biết ai là cha của Magnus ?" Luke nói.
"Trước đây, tôi đã trả rất nhiều tiền để biết điều đó."


"Tại sao? Những kiến thức đó có gì tốt cho cậu? "


"Tôi muốn biết mọi điều," Raphael nói. "Nó có thể hữu ích. Anh ấy biết mẹ tôi; nó có vẻ công bằng khi tôi biết về cha anh ấy. Magnus đã cứu sống tôi một lần, " Raphael nói thêm bằng một giọng vô cảm. "Khi lần đầu tiên tôi trở thành một Ma cà rồng, tôi đã muốn ch.ết. Tôi nghĩ rằng tôi là một điều bị nguyền rủa. Anh ấy đã ngăn tôi ném mình vào ánh sáng mặt trời-Magnus chỉ cho tôi làm thế nào để đi trên đất thánh, làm thế nào để gọi tên Thiên Chúa, làm thế nào để đeo một cây thập tự. Đó không phải là phép thuật anh đã cho tôi, chỉ là sự kiên nhẫn, nhưng nó đã cứu cả cuộc đời tôi. "


"Vì vậy, cậu nợ anh ấy," Luke nói.
Raphael nhún vai cởi áo khoác của mình và, bằng một động tác nhanh nhẹn, đẩy nó dưới đầu của Magnus. Magnus ngọ nguậy nhưng không bị đánh thức. "Anh có thể nghĩ về nó tùy ý," anh nói. "Tôi sẽ không tiết lộ bí mật của anh ấy."


"Trả lời tôi một điều," Luke nói, bức tường đá sau lưng lạnh toát. "Cha của Magnus là người có thể giúp chúng ta?"


Raphael cười: một nụ cười ngắn, sắc nhọn, không hề có ý cười gì trong đó. "Anh rất hài hước, Người sói," Anh nói. "Quay trở lại và ngắm cửa sổ tiếp đi, và nếu anh là loại người hay cầu nguyện, thì có lẽ anh nên cầu nguyện rằng cha của Magnus sẽ quyết định không muốn giúp chúng ta. Nếu anh tin tưởng tôi, không liên quan đến những việc khác, ít nhất hãy tin tưởng tôi về điều đó. "


--- ------ ------
"Anh chỉ ăn ba bánh pizza?" Lily nhìn chằm chằm vào Bat với một hỗn hợp của sự chán ghét và kinh ngạc.


"Bốn," Bat nói, đặt một vỏ hộp Joe"s Pizza lên trên một chồng hộp khác, và cười trầm lặng. Maia cảm thấy một dao động với anh. Cô đã không đặt anh trong kế hoạch gặp gỡ Maureen của mình, và anh đã không phàn nàn một lần, chỉ thốt lời khen ngợi trước gương mặt lạnh nhạt của cô. Anh đã đồng ý ngồi xuống với cô và Lily để thảo luận về liên minh, mặc dù cô biết anh không thích Ma cà rồng.


Và anh đã xử lý giúp cô miếng pizza mà chỉ có pho mát trên đó, bởi vì biết cô không thích các thứ hạt bên trên. Cô đã ăn hết bốn miếng. Lily, ngồi một cách xinh đẹp trên cạnh bàn ở trụ sở, đang hút một điếu thuốc dài (Maia đoán ung thư phổi không còn là vấn đề lớn một khi bạn đã ch.ết ) và dán mắt vào các bánh pizza với vẻ nghi ngờ. Maia không quan tâm Bat ăn bao nhiêu -cần cái gì đó để nạp nhiên liệu cho các cơ bắp- miễn là anh vui vẻ làm đồng sự của cô trong suốt cuộc thảo luận. Lily bị cản trở bởi thỏa thuận của họ về Maureen, nhưng cô vẫn làm cho Maia rùng mình.


"Bạn biết đấy," Lily nói, đong đưa đôi chân đi bốt của mình, "Tôi phải nói rằng tôi đã mong đợi một cái gì đó nhiều -thú vị hơn một chút. Ít hơn một cuộc điện thoại của ngân hàng "Cô nhăn mũi.


Maia thở dài và nhìn xung quanh. Có lẽ đây là lần đầu tiên kể từ khi nó được xây lên, sảnh lớn của trụ sở đầy Người sói và Ma cà rồng. Có một đống giấy tờ liệt kê những thông tin liên lạc với những đầu lĩnh Thế giới Ngầm mà họ đã cố gắng để xin xỏ, vay mượn, ăn cắp, và đào bới lên - nó làm cho đám Ma cà rồng khá ấn tượng với người phụ trách nơi này- tất cả mọi người đang cắm cúi với điện thoại di động hoặc máy tính, gọi điện thoại, nhắn tin và gửi email đến các trưởng lão trong các gia tộc, các Đầu đàn, và các Pháp sư họ biết.


"Tạ ơn trời đất là Tiên tộc tập trung một chỗ," Bat nói. "Một triều đình Seelie và một ngoại triều Seelie"
Lily mỉm cười. "Vùng đất dưới đồi trải dài rất xa và rất rộng," cô nói. "Trong thế giới này, chúng ta chỉ có thể liên hệ với Triều đình Seelie, đó là tất cả."


"Vâng, thế giới này là những gì chúng ta quan tâm tại thời điểm này," Maia nói, vươn cổ dài ra và xoa xoa sau gáy. Cô đã tự mình gọi điện thoại, gửi email và viết tin nhắn cả ngày, và cô đã kiệt sức. Các Ma cà rồng chỉ tham gia với họ khi đêm xuống, và sẽ làm việc đến sáng trong khi những Người sói ngủ.


"Cô nhận ra Sebastian Morgenstern sẽ làm những gì với chúng ta nếu phe của hắn chiến thắng?" Lily nói, nhìn vẻ suy nghĩ xung quanh căn phòng đông đúc.
"Tôi nghi ngờ hắn không có lòng khoan thứ cho những kẻ chống lại hắn."


"Có thể hắn sẽ giết chúng ta đầu tiên," Maia nói. "Nhưng đằng nào hắn cũng sẽ giết chúng ta. Tôi biết Ma cà rồng các bạn thích ý tưởng của lý trí, logic và thông minh, liên minh cẩn thận, nhưng đó không phải là cách hắn làm việc. Hắn muốn thiêu rụi thế giới. Đó là tất cả hắn mong muốn. "


Lily thở ra khói. "Vâng," cô nói. "Đó sẽ là bất lợi, khi xem xét cách chúng ta cảm nhận về lửa."
"Cô sẽ không hối hận, phải không?" Maia nói, cố gắng để che dấu sự lo lắng trong giọng nói của cô. "Cô có vẻ rất chắc chắn chúng ta phải đứng lên chống lại Sebastian khi chúng ta nói chuyện trước đây."


"Chúng ta đang đi một con đường rất nguy hiểm, đó là tất cả," Lily nói. "Cô đã bao giờ nghe câu "Vắng chủ nhà gà vọc niêu tôm*? "
[*nguyên văn "When the cat is away, the mice will play": khi mèo đi vắng, chuột sẽ quậy; mỗ dùng thành ngữ trên cho dễ nghe]


"Tất nhiên," Maia nói, liếc qua Bat, người đang lẩm bẩm điều gì đó mờ ám bằng tiếng Tây Ban Nha.


"Hàng trăm năm nay Nephilim đã giữ luật lệ của họ, và đảm bảo cho việc chúng ta cũng giữ luật," Lily nói. "Vì thế, họ đang rất phẫn nộ. Bây giờ họ đã di tản để ẩn mình trong Idris, và chúng ta không thể giả vờ rằng Thế giới Ngầm sẽ không có lợi thế nhất định. . . trong khi họ đi vắng. "


"Lợi thế có thể ăn con người?" Bat hỏi, gấp một mảnh bánh pizza làm đôi.


"Nó không chỉ là cho Ma cà rồng," Lily nói lạnh lùng. "Các vị tiên thích trêu chọc và hành hạ con người; chỉ Thợ săn Bóng tối là ngăn chặn họ. Họ sẽ bắt đầu bắt những đứa bé con người một lần nữa. Các Pháp sư sẽ bán pháp thuật của họ cho người trả giá cao nhất, giống như- "


"Yêu thuật mại ɖâʍ*?" Tất cả đều nhìn lên ngạc nhiên- Malcolm Fade đã xuất hiện ở cửa ra vào, đang rũ bông tuyết trắng xóa từ mái tóc bạc của mình. "Đó là những gì cô sẽ nói, phải không?"


[*nguyên văn "magical prostitutes": có thể hiểu là bán rẻ danh dự phép thuật. Tuy nhiên bác Malcolm này hơi tửng tửng, thành ra mỗ dịch theo cái nghĩa đen cho nó kịch]
"Tôi không có," Lily nói, rõ ràng mất cảnh giác.


"Oh, cứ nói những gì cô muốn. Tôi không bận tâm "Malcolm rạng rỡ nói. "Không có gì chống mại ɖâʍ. Nó giữ nền văn minh vận hành. "Ông lắc tuyết và cởi áo khoác. Ông mặc một bộ đồ màu đen sờn và áo khoác nhăn nhúm; không có chút gì lấp lánh như Magnus. "Làm sao mà người ta có thể chịu được tuyết chứ?" Ông hỏi.


"Người ta?" Bat xù lên. "Ý ông có nghĩa là Người sói?"


"Ý tôi là người ở East Coasters," Malcolm nói. "Ai phải chịu đựng thời tiết nếu họ có thể tránh nó? Tuyết, mưa đá, mưa dầm... Tôi muốn chuyển đến Los Angeles trong một nháy mắt. Anh có biết rằng một nháy mắt là một phép đo thực tế của thời gian? Đó là 1/60 của một giây. Anh không thể làm bất cứ điều gì trong một nháy mắt, không thực đấy! "


"Anh biết mà," Maia nói, "Catarina nói rằng ông khá là vô hại*-"
Malcolm nhìn hài lòng. "Catarina nói rằng tôi đẹp trai* phải không?"
[*nguyên văn Maia nói "pretty harmless" nghĩa là khá vô hại, Malcolm cố tình lãng tai, bỏ chữ harmless đi, còn lại chữ pretty mang nghĩa là xinh đẹp ]


"Chúng ta có thể tập trung vào chủ đề chính?" Maia yêu cầu. "Lily, nếu cô đang lo lắng là Thợ săn Bóng tối sẽ tính sổ với Thế giới Ngầm nếu một số người trong chúng ta làm chuyện xấu trong khi họ đang ở Idris, tốt, đó là lý do tại sao chúng ta đang làm những gì chúng ta phải làm. Thế giới Ngầm đảm bảo rằng Hiệp định sẽ được giữ, rằng Thợ săn Bóng tối đang cố gắng để cứu đại diện của chúng ta trở về, rằng Sebastian là kẻ thù thực sự ở đây, sẽ hạn chế tối đa các cơ hội xảy ra hỗn loạn bên ngoài Idris ảnh hưởng đến những gì xảy ra trong trường hợp đánh nhau, hoặc khi tất cả điều này kết thúc- "


"Catarina!" Malcolm đột nhiên thông báo, như thể nhớ ra điều gì đó dễ chịu. "Tôi gần như quên mất lý do tại sao tôi dừng lại ở đây đầu tiên. Catarina nói tôi liên hệ với cô. Cô ấy đang ở nhà xác tại bệnh viện Beth Israel, và cô ấy muốn cô đến đó càng nhanh càng tốt. Ồ, và cô ấy nói mang theo một cái lồng. "


--- ------ -------


Một trong những viên gạch trong bức tường gần cửa sổ bị lỏng lẻo. Jocelyn đã giết thời gian bằng cách sử dụng các thanh kim loại trên kẹp tóc của mình để cố gắng cậy nó ra. Cô không ngốc khi nghĩ rằng có thể tạo ra một lỗ hổng để cô có thể thoát qua, nhưng cô hy vọng cậy được một viên gạch sẽ cung cấp cho cô một vũ khí. Một cái gì đó cô có thể dùng để đập vào đầu của Sebastian.


Nếu cô có thể tự mình làm điều đó. Nếu cô không ngần ngại.


Cô đã do dự khi hắn còn là một đứa bé. Cô đã ôm hắn trong vòng tay của mình và biết có điều gì đó xảy ra với hắn, một cái gì đó hư hỏng không thể sửa chữa, nhưng cô đã không thể hành động theo mình muốn. Một góc nhỏ trong trái tim cô tin rằng hắn vẫn có thể được cứu.


Các cánh cửa rung chuyển, và cô nhìn xung quanh, cài cây kẹp tóc trở lại mái tóc mình. Đó là cái kẹp tóc của Clary, một cái mà cô đã chộp đại trên bàn của con gái khi cô cần giữ mái tóc của mình khỏi dính sơn. Cô đã không trả nó lại bởi vì nó nhắc nhở cô về con gái, nhưng nó dường như sai lầm khi suy nghĩ về Clary ở đây, trước mặt đứa con khác của cô, mặc dù cô đang nhớ con gái, nhớ đến mức đau đớn.


Cánh cửa mở ra và Sebastian bước qua.


Hắn mặc một chiếc áo dệt kim màu trắng, và cô lại được nhắc nhở một lần nữa đến cha hắn. Valentine thích mặc màu trắng. Nó làm cho ông nhợt nhạt hơn, mái tóc trắng hơn, một chút không giống người hơn. Và màu trắng cũng có tác dụng tương tự với Sebastian. Hai mắt hắn nhìn như hai giọt sơn màu đen nhỏ trực tiếp lên một tấm vải trắng. Hắn mỉm cười với cô.


"Mẹ," hắn nói.
Cô khoanh tay trước ngực. "Ngươi làm gì ở đây, Jonathan?"


Hắn lắc đầu, bất động với cùng nụ cười trên khuôn mặt, và rút ra một con dao găm từ thắt lưng. Đó là một con dao hẹp, với lưỡi mỏng trông như một cái dùi. "Nếu bà gọi tôi như thế một lần nữa," hắn nói, "Tôi sẽ lấy đôi mắt của bà ra với cái này."


Cô nuốt khan. Ôi, em bé của tôi. Cô nhớ là đã ôm hắn, lạnh lẽo và bất động trong vòng tay mình, không giống như một đứa trẻ bình thường chút nào. Hắn đã không khóc. Không một lần nào. "Có phải đó là những gì ngươi đến để nói với ta?"


Hắn nhún vai. "Tôi đến để hỏi bà một câu hỏi." Hắn liếc nhìn quanh phòng, vẻ mặt chán ghét. "Và để cho bà thấy vài thứ. Hãy đến đây. Đi với tôi. "


Cô cùng với hắn ra khỏi phòng, với một hỗn hợp của miễn cưỡng và khuây khoả. Cô ghét căn phòng giam, và chắc chắn là tốt hơn khi biết thêm về nơi cô đang bị giam giữ. Kích thước của nó, các lối ra?


Hành lang bên ngoài phòng là đá, các khối đá vôi lớn đặt với nhau bằng bê tông. Sàn nhà bằng phẳng, trơn láng bởi bước chân. Tuy nhiên có một cảm giác bụi bặm khắp nơi, như thể chẳng có ai ở đó trong nhiều thập kỷ, thậm chí nhiều thế kỷ.


Có những cái cửa khoét vào tường khoảng cách ngẫu nhiên. Jocelyn cảm thấy tim mình bắt đầu đập mạnh. Luke có thể là phía sau những cánh cửa bất kỳ. Cô muốn xông tới chúng, giật chúng mở ra, nhưng con dao găm vẫn còn trong tay của Sebastian, và cô không nghi ngờ một giây rằng hắn biết điều đó hơn cả cô .


Các hành lang bắt đầu uốn cong, và Sebastian nói. "Cái gì," hắn nói, "nếu tôi đã làm, nói cho bà biết là tôi yêu bà?"
Jocelyn siết chặt tay. "Ta cho rằng," cô nói một cách cẩn thận, "ta sẽ nói rằng ngươi không thể yêu ta nhiều hơn ta yêu ngươi."


Họ đã đến một cánh cửa đôi. Họ dừng lại trước chúng. " Ít nhất, bà không phải giả vờ?"
Jocelyn nói, "Có thể sao? Một phần của ngươi là ta, ngươi biết mà. Máu quỷ thay đổi ngươi, nhưng ngươi có thực sự nghĩ rằng tất cả mọi thứ của ngươi đều xuất phát từ Valentine? "


Không trả lời, Sebastian dùng vai mở cửa và bước vào trong. Sau vài giây, Jocelyn đi theo - và dừng lại.


Căn phòng rất lớn hình bán nguyệt. Một sàn đá cẩm thạch kéo dài đến một thềm cao xây bằng đá và gỗ trước bức tường phía tây. Ở giữa thềm này đặt hai cái ngai. Không có từ nào khác cho chúng- những chiếc ghế bằng ngà khổng lồ bọc vàng; mỗi cái đều có dựa lưng tròn và sáu chân. Một cửa sổ lớn, kính không phản ánh gì ngoài bóng tối phía đằng sau mỗi ngai. Một cái gì đó về căn phòng quen thuộc một cách kỳ lạ, nhưng Jocelyn không thể nói chính xác là gì.


Sebastian tiến lên thềm đá và vẫy tay ra hiệu cô đi theo hắn. Jocelyn di chuyển vài bước chậm chạp để đến gần con trai mình, người đứng ở phía trước của hai ngai vàng với một cái nhìn chiến thắng hả hê trên mặt. Cô đã nhìn thấy cùng một cái nhìn trên khuôn mặt của cha hắn, khi ông ta nhìn xuống Cốc Thiên thần. "Ngài sẽ là vĩ đại" Sebastian xướng,"Ngài sẽ được gọi là Con của Đấng Tối Cao, và Quỷ vương sẽ ban cho Ngài ngai vàng của cha mình. Ngài sẽ cai trị Địa ngục mãi mãi, và vương quốc của Ngài sẽ là vô tận"*


[lấy ý từ Luke 1:32 - Người sẽ nên cao trọng và được gọi là Con của Ðấng Tối Cao. Thiên Chúa sẽ ban cho Người ngôi báu David của tổ phụ Người. Người sẽ cai trị đời đời trong nhà Jacob, và triều đại Người sẽ là vô tận]


"Ta không hiểu," Jocelyn nói, và giọng nói của cô ảm đạm và thậm chí không vang đến tai của mình. "Ngươi muốn thống trị thế giới này? Một thế giới ch.ết của quỷ dữ và hủy diệt? Ngươi muốn ra lệnh cho các xác ch.ết? "


Sebastian cười. Hắn có cái cười củaValentine: khắc nghiệt và êm tai. "Oh, không," hắn nói. "Bà hiểu sai tôi hoàn toàn." Hắn làm một cử chỉ với ngón tay của mình, một cái gì đó cô đã nhìn thấy Valentine làm gì khi ông tự học phép thuật, và đột nhiên hai cửa sổ lớn phía sau ngai vàng đã không còn trống rỗng.


Một cửa sổ cho thấy cảnh quan: những cái cây khô héo và mặt đấy cháy xém, những sinh vật có cánh gớm guốc bay lượn phía trước một mặt trăng bị vỡ. Một cao nguyên đá khô cằn trải dài ra trước cửa sổ. Nó có các bóng đen, mỗi kẻ đứng cách một khoảng nhỏ với kẻ tiếp theo, và Jocelyn nhận ra rằng họ là những Endarkened-Ác quỷ Bóng đêm, đang canh gác.


Cửa sổ còn lại cho thấy Alicante, đang ngủ yên bình trong ánh trăng. Một mặt trăng lưỡi liềm, một bầu trời đầy sao, ánh sáng lung linh của nước trong kênh rạch. Khung cảnh giống Jocelyn đã thấy trước đây, và cô choáng váng nhận ra lý do tại sao căn phòng cô đang ở trông có vẻ quen thuộc.


Đây là phòng Hội đồng trong Gard-chuyển đổi từ một giảng đường thành phòng ngai vàng, nhưng vẫn cùng là mái vòm cong, cùng kích thước, cùng là cảnh quan của thành phố Pha lê nhìn từ hai cửa sổ lớn. Chỉ khác là, bây giờ một cửa sổ nhìn ra thế giới cô biết-Idris, nơi cô đến. Và cái kia nhìn ra thế giới cô đang ở.


"Pháo đài này của tôi có cửa đến cả hai thế giới," Sebastian nói giọng tự mãn. "Thế giới này cháy khô, vâng. Một nơi xác ch.ết không đổ máu. Oh, nhưng thế giới của bà là để cai trị. Tôi đã mơ về nó ngày cũng như đêm. Tôi đốt thế giới dần dần, với bệnh dịch và đói khát, hoặc các cuộc tàn sát nhanh chóng và không đau-tất cả những sinh mạng đó dập tắt một cách nhanh chóng, hãy tưởng tượng nó sẽ đốt cháy như thế nào! "Mắt hắn như bị sốt. "Hãy tưởng tượng những đỉnh cao tôi có thể đạt đến, nghe những tiếng gào thét của hàng tỷ người trên cao, vươn lên bởi khói của hàng triệu trái tim bị thiêu cháy!" Hắn quay lại cô. "Bây giờ," hắn nói. "Nói cho tôi biết tôi nhận điều đó từ bà. Nói cho tôi biết bất cứ điều gì tôi nhận là từ bà ?"


Đầu Jocelyn ù lên ong ong. "Có hai cái ngai," cô nói.
Một nếp nhăn nhỏ xuất hiện giữa lông mày của hắn. "Cái gì?"


"Hai cái ngai," cô nói. "Và ta không phải là một kẻ ngốc; Ta biết ngươi định đặt ai bên cạnh. Ngươi cần nó ở đó; ngươi muốn nó ở đó. Chiến thắng của ngươi chẳng có nghĩa gì nếu nó không có ở đó để thưởng thức. Và rằng, cần một ai đó để yêu ngươi - không phải tình yêu đến từ ta. "


Hắn nhìn chằm chằm vào cô. Hắn đã cắn môi mình rất chặt, cô chắc chắn hắn sẽ đổ máu. "Yếu điểm", hắn nói, nửa cho chính mình. "Đó là một yếu điểm."
"Đó là con người," cô nói. "Nhưng ngươi có thực sự nghĩ rằng Clary sẽ hạnh phúc hoặc nguyện ý ngồi cạnh ngươi ở đây?"


Trong một khoảnh khắc, cô nghĩ rằng cô nhìn thấy một tia lửa trong mắt hắn, nhưng chỉ một giây sau chúng lại trở thành băng giá tối đen. "Tôi muốn cô ấy hạnh phúc, nguyện ý và ở đây, nhưng tôi sẽ đơn giản hơn- chỉ cần cô ấy ở đây," hắn nói. "Tôi không quan tâm nhiều về việc cô ấy nguyện ý hay không."


Một cái gì đó dường như phát nổ bên trong não của Jocelyn. Cô lao về phía trước, với tay đoạt con dao găm trong tay hắn; hắn lùi lại, tránh khỏi cú tấn công, và quay lại với một chuyển động duyên dáng và nhanh nhẹn, gạt chân của cô. Cô ngã xuống đất, lăn tròn, và thu mình lại. Trước khi cô có thể đứng lên, cô thấy một bàn tay túm lấy áo khoác của mình, kéo cô đứng dậy.


"Ngu ngốc," Sebastian gầm gừ, dí sát mặt vào mặt cô, những ngón tay trái của hắn bấm vào da dưới xương đòn của cô. "Bà nghĩ rằng bà có thể làm tôi bị thương? Bùa chú của mẹ thật luôn bảo vệ tôi. "
Jocelyn giật lùi lại. "Hãy để ta đi!"


Cửa sổ bên trái phát nổ với ánh sáng. Sebastian choáng váng lùi lại, khuôn mặt lộ ra bất ngờ khi hắn nhìn chằm chằm. Quang cảnh của thế giới ch.ết đột nhiên sáng lên với lửa, ngọn lửa vàng bốc lên như một cột lửa vào bầu trời nhấp nhô. Các Thợ săn Hắc ám chạy qua chạy lại trên mặt đất giống như những con kiến. Các ngôi sao sáng chói lên, phản ánh lửa trở lại, đỏ, vàng, xanh dương và màu cam. Nó đẹp đẽ và khủng khiếp như một thiên thần.


Jocelyn cảm thấy một nụ cười chạm vào khóe miệng cô. Trái tim cô bay bổng với hy vọng đầu tiên cô cảm thấy kể từ khi cô thức dậy trong thế giới này.
"Lửa thiên đàng," cô thì thầm.


"Thật vậy." Một nụ cười bỡn cợt quanh miệng Sebastian. Jocelyn nhìn hắn mất tinh thần. Cô đã nghĩ là hắn sợ hãi, nhưng thay vào đó hắn trông rất cao hứng.


"Trong Kinh thánh đã viết: Này là luật của tế lễ hoả thiêu: Lễ vật dâng lên phải ở trên đống lửa trước bàn thờ trọn đêm cho đến sáng mai, và lửa của bàn thờ phải được giữ luôn luôn cháy" Hắn hét lên, và giơ cả hai tay, như thể muốn nắm lấy ánh lửa cháy quá cao và quá sáng bên ngoài cửa sổ. "Hoang phí lửa của ngươi vào không khí sa mạc đi, anh trai của ta!" Hắn kêu lên. "Hãy để nó rót vào cát như máu hoặc nước, và có thể ngươi không bao giờ dừng, không bao giờ dừng lại cho đến khi chúng ta mặt-đối-mặt."






Truyện liên quan