Chương 22

Nữ Thợ săn Ác quỷ có làn da nhợt nhạt và mái tóc màu đồng dài. Có lẽ trước đây trông nó khá đẹp, nhưng bây giờ chúng rối nùi với bụi bẩn và cành cây. Cô dường như không quan tâm, chỉ đặt thức ăn – món cháo lõng bõng, nhìn xám nhờ nhờ cho Magnus và Luke, và một chai máu cho Raphael-trên sàn nhà và quay lưng bỏ đi.


Cả Luke lẫn Magnus chẳng buồn động đậy đối với thực phẩm của họ. Magnus cảm thấy quá ốm đến mức mất cảm giác thèm ăn. Bên cạnh đó, anh mơ hồ nghi ngờ rằng Sebastian đã đầu độc cháo, hoặc đánh thuốc mê, hoặc cả hai. Raphael, mặc dù vậy, cầm chai máu lên và uống nó một cách thèm khát, nuốt ừng ực cho đến khi máu chảy ra khỏi khóe miệng.


"Nào, Nào, Raphael," một giọng nói từ trong bóng tối vang lên, và Sebastian Morgenstern xuất hiện ở ngưỡng cửa. Nữ Thợ săn Hắc ám cúi đầu và vội vã lùi ra sau lưng hắn, đóng cửa lại.


Hắn thực sự nhìn giống cha hắn-Valentine- lúc cùng tuổi một cách đáng kinh ngạc, Magnus nghĩ. Đôi mắt màu đen kỳ lạ, hoàn toàn màu đen không có một chút màu nâu hoặc màu hạt dẻ, làm nó đẹp một cách đặc biệt vì nó không bình thường. Cũng cái cười nhếch mép cuồng tín. Jace chưa bao giờ có điều đó- anh liều lĩnh, phá cách, và có xu hướng tự ngược đãi bản thân, nhưng anh không phải là một người cuồng tín. Đó, Magnus nghĩ, chính là lý do tại sao Valentine đã gửi anh đi xa. Để đè nát sự phản đối, bạn chỉ cần một cái búa, và Jace là một vũ khí tinh tế hơn thế rất nhiều.


"Jocelyn đâu?" Đó là Luke- dĩ nhiên- giọng nói của anh như một tiếng gầm trầm thấp, hai tay nắm chặt bên người. Magnus tự hỏi Luke nghĩ gì khi nhìn Sebastian, liệu nó có gợi nhớ đến Valentine, người đã từng là parabatai của anh, là nỗi đau đớn và mất mát đã phai nhạt từ lâu. "Cô ấy ở đâu?"


Sebastian cười, và đó là một điểm khác với cha hắn; Valentine không bao giờ cười một cách dễ dàng. Tính hài hước châm biếm của Jace dường như đã được sinh ra trong máu của mình, một đặc điểm rõ ràng của nhà Herondale. "Bà ấy tốt," hắn nói, "tôi có nghĩa là bà ấy vẫn còn sống. Thực ra, đó là điều tốt nhất ông có thể hy vọng. "




"Tôi muốn nhìn thấy cô ấy," Luke nói.
"Hmm," Sebastian nói, như thể đang cân nhắc. "Không. Tôi không thấy có gì lợi cho tôi."
"Cô ấy là mẹ của ngươi," Luke nói. "Ngươi nên tử tế với cô ấy."


"Đó không phải là việc của ông, đồ chó." Lần đầu tiên có một chút nóng nảy, một khía cạnh của tuổi trẻ, trong giọng nói của Sebastian,. "Ông đã kiểm soát mẹ tôi, làm cho Clary tin ông là gia đình của em ấy"


"Tôi còn thâm tình gia đình với con bé nhiều hơn cậu," Luke nói, và Magnus bắn cho anh ta một cái nhìn cảnh báo khi Sebastian trắng bệch, đưa những ngón tay co giật về phía đai lưng, nơi có thể nhìn thấy chuôi kiếm Morgenstern.


"Không," Magnus nói bằng một giọng trầm, và sau đó, to hơn, "Cậu biết nếu cậu chạm vào Luke, Clary sẽ hận cậu. Và Jocelyn cũng thế. "
Sebastian rút tay ra khỏi thanh kiếm của mình với một nỗ lực có thể nhìn thấy được. "Tôi đã nói tôi không bao giờ có ý định làm hại bà ấy."


"Không, chỉ cần giữ làm con tin", Magnus nói. "Cậu muốn một cái gì đó- một cái gì đó từ Clave, hoặc một cái gì đó từ Clary và Jace. Tôi đoán là; cậu chưa bao giờ thích thú nhiều với Clave, nhưng cậu thực sự rất quan tâm đến em gái cậu nghĩ gì. Nhân tiện, cô ấy và tôi rất thân thiết" Anh nói thêm.


"Anh không thân kiểu đó." Âm điệu của Sebastian khô héo. "Tôi không phải là sẽ không tha cho tất cả mọi người mà cô ấy từng gặp. Tôi không điên đến mức đó."
"Cậu có vẻ rất điên cuồng," Raphael, người đã im lặng cho đến thời điểm đó nói.


"Raphael," Magnus nói với giọng cảnh báo, nhưng Sebastian không có vẻ tức giận. Hắn hướng về Raphael với một cái nhìn cân nhắc.


"Raphael Santiago," hắn nói. "Lãnh đạo của gia tộc New York – hay là không phải? Không, vị trí đó là Camille, và bây giờ là cô gái nhỏ điên khùng. Đó phải là khá khó chịu cho cậu nhỉ. Với tôi, thực sự nó có vẻ là Thợ săn Bóng tối của Manhattan nên nhúng tay vào. Cả Camille cũng như Maureen Brown tội nghiệp không xứng đáng là người lãnh đạo. Họ đã phá vỡ Hiệp định-họ quan tâm gì về luật đâu. Nhưng cậu thì có. Dường như trong tất cả thành viên Thế giới Ngầm, Ma cà rồng đã bị Thợ săn Bóng tối hắt hủi và lạnh nhạt nhất. Người ta chỉ cần nhìn vào tình hình của cậu. "


"Raphael," Magnus nói một lần nữa, và cố gắng để nghiêng về phía trước, để gặp ánh mắt của Ma cà rồng, nhưng dây xích của Magnus đã kéo chặt kêu lẻng xẻng. Anh nhăn mặt vì đau ở cổ tay.


Raphael ngồi xổm, hai má đã có chút hồng hào từ lần ăn gần đây của mình. Mái tóc của anh vẫn bù xù; anh trông vẫn trẻ như khi Magnus gặp lần đầu tiên "Tôi không thấy lý do tại sao cậu nói với tôi điều này," anh nói.


"Cậu không thể nói rằng tôi ngược đãi cậu nhiều hơn các nhà lãnh đạo ma cà rồng của cậu," Sebastian nói. "Tôi đã cho cậu ăn. Tôi đã không nhốt cậu vào một cái lồng. Cậu biết là tôi sẽ giành chiến thắng; tất cả các người biết điều đó. Và ngày hôm đó tôi sẽ vui vẻ để chắc chắn rằng cậu, Raphael, lãnh đạo tất cả các ma cà rồng ở New York, thực tế là tất cả các ma cà rồng ở Bắc Mỹ. Cậu sẽ được họ chào đón. Tất cả tôi cần là cậu mang Những đứa trẻ Bóng đêm khác về phe tôi. Tiên tộc đã tham gia với tôi. Triều đình luôn chọn bên chiến thắng. Cậu có nên như vậy không? "


Raphael đã đứng lên. Có máu trên tay của anh; anh cau mày nhìn xuống chúng. Raphael luôn là kẻ chải chuốt. "Điều đó có vẻ hợp lý," anh nói. "Tôi sẽ tham gia cùng cậu."
Luke úp khuôn mặt vào tay mình. Qua kẽ răng Magnus nói, "Raphael, cậu đã thực sự sống lại uổng công mong đợi của tôi."


"Magnus, nó không quan trọng," Luke nói; anh đã được bảo hộ, Magnus biết. Raphael đã đi lại, đứng bên cạnh Sebastian. "Hãy để cậu ấy đi. Cậu ấy không có gì để mất. "


Raphael khịt mũi. "Không có mất mát" Anh nói. "Tôi từ bỏ đám thiếu i-ốt các người, rời bỏ căn phòng này, thoát được tiếng rên rỉ của anh về bạn bè và những người anh yêu. Anh là kẻ yếu đuối và luôn là yếu đuối-"


"Tôi đã nên để cậu bước vào ánh sáng ban ngày," Magnus nói, và giọng nói của anh lạnh lẽo.
Raphael nao núng- hầu như chỉ là một thoáng, nhưng Magnus đã thấy nó. Không phải là nó không mang lại cho anh chút an ủi.


Thế nhưng Sebastian cũng nhìn thấy sự nao núng đó, và cái nhìn trong đôi mắt đen của hắn thêm dữ dội. Từ thắt lưng, hắn rút ra một con dao mỏng lưỡi hẹp. Một loại dao dùng để kết liễu "một nhát ân huệ" - là loại lưỡi dao có thể lách qua những khoảng trống của bộ áo giáp và đâm một dao chí mạng.


Raphael thấy ánh chớp của kim loại, lùi trở lại một cách nhanh chóng, nhưng Sebastian chỉ mỉm cười và lật lưỡi dao trong tay. Hắn đưa chuôi kiếm cho Raphael* "Cầm lấy nó," hắn nói.
[*nguyên văn hilt-first: cách cầm mũi kiếm/mũi dao, đưa cho người đối diện cầm chuôi kiếm/dao]


Raphael đưa tay, đôi mắt nghi ngờ. Anh cầm lấy con dao một cách hời hợt-Ma cà rồng rất ít khi sử dụng vũ khí. Bản thân họ chính là vũ khí.
"Rất tốt," Sebastian nói. "Bây giờ chúng ta hãy xác nhận thỏa thuận của chúng ta bằng máu. Giết tên Pháp sư đi! "


Lưỡi dao rơi khỏi tay của Raphael và rơi xoảng xuống đất. Với một cái nhìn thích thú, Sebastian cúi người nhặt nó lên, đặt nó lại vào tay của Ma cà rồng.
"Chúng tôi không giết bằng dao," Raphael nói, nhìn từ lưỡi dao đến biểu hiện lạnh lẽo của Sebastian.


"Vậy giờ cậu sẽ làm điều đó," Sebastian nói. "Tôi không để cậu xé cổ họng anh ta; quá lộn xộn, quá dễ dàng sai sót. Hãy làm như tôi nói. Đi tới trước Pháp sư và đâm anh ta ch.ết. Cắt cổ họng hay đâm vào tim, tùy cách nào cậu thích."


Raphael quay về phía Magnus. Luke bắt đầu tiến lên phía trước; Magnus giơ một tay lên cảnh báo. "Luke," anh nói. "Đừng."
"Raphael, nếu cậu làm điều này, sẽ không có hòa bình giữa Người sói và Những đứa trẻ Bóng đêm, bây giờ và mãi mãi," Luke nói, đôi mắt lấp lánh với một tia sáng màu xanh lá.


Sebastian cười. "Ông không bao giờ tưởng tượng rằng ông sẽ không còn được lãnh đạo Người sói một lần nữa à, Lucian Graymark? Khi tôi giành chiến thắng cuộc chiến này, và tôi sẽ thắng, tôi sẽ cai trị cùng với em gái tôi bên cạnh, tôi sẽ nhốt ông trong một cái lồng để cô ấy ném xương giải trí."


Raphael bước thêm một bước nữa hướng đến Magnus. Mắt anh mở lớn. Cổ họng anh đã từng được hôn rất nhiều lần bởi những cây thánh giá anh đeo khiến những vết sẹo không bao giờ mất. Lưỡi dao ánh lên trong tay anh.


"Nếu cậu nghĩ rằng Clary sẽ tha thứ-" Luke bắt đầu, và sau đó quay đi. Anh di chuyển về phía Raphael, nhưng Sebastian đã chắn trước mặt, chặn đường anh với lưỡi dao Morgenstern.


Với một sự thản nhiên kỳ lạ Magnus nhìn Raphael tiếp cận mình. Trái tim của Magnus đập thình thịch trong ngực, anh nhận thức rõ ràng điều đó, nhưng anh không cảm thấy sợ hãi. Anh đã gần với cái ch.ết rất nhiều lần; rất nhiều đến mức các ý tưởng về cái ch.ết không còn làm anh sợ. Đôi khi anh nghĩ rằng một phần trong anh mong mỏi nó, như một vùng đất anh không biết, một nơi mà anh chưa bao tới, một kinh nghiệm chưa từng trải qua.


Mũi của con dao chạm vào cổ anh. Tay của Raphael đang run rẩy; Magnus cảm thấy đau nhói khi lưỡi dao chích vào hõm cổ của mình.
"Đúng rồi," Sebastian nói với một nụ cười hoang dã. "Cắt cổ họng của anh ta. Hãy để cho máu chảy ra khắp sàn nhà. Anh ta đã sống quá nhiều năm rồi. "


Magnus nghĩ đến Alec, đôi mắt xanh biếc và nụ cười kiên định. Anh nghĩ đến lúc đi bộ rời xa Alec trong đường hầm nhà ga bên dưới New York. Anh nghĩ về lý do tại sao anh lại làm điều đó. Đúng là Alec đã cam tâm tình nguyện để xem Camille chọc giận anh, nhưng nó còn nhiều hơn thế.


Anh nhớ Tessa khóc trong vòng tay của mình ở Paris, và nghĩ rằng anh chưa bao giờ biết đến sự mất mát cô cảm thấy, bởi vì anh chưa bao giờ yêu như cô đã yêu. Rằng anh sợ một ngày nào đó giống như Tessa, anh sẽ đánh mất tình yêu mortal-người thường của mình. Và khi đó anh nghĩ người đã ch.ết còn tốt hơn người còn sống.


Sau này, Anh đã gạt bỏ suy nghĩ đó, như một ý tưởng bệnh hoạn, và đã không còn nhớ đến nó một lần nữa cho đến khi gặp Alec. Nó đã cắt sâu vào anh khi anh rời xa Alec ở ga điện ngầm ấy. Nhưng tình yêu giữa một người bất tử và một người thường, sẽ là sự huỷ hoại của thượng đế, và nếu thượng đế bị huỷ hoại bởi nó Magnus khó có thể hy vọng tốt hơn. Anh ngước nhìn Raphael qua hàng mi của mình. "Cậu hãy nhớ rằng," anh nói bằng một giọng thấp, rất thấp, anh nghi ngờ Sebastian có thể nghe thấy. "Cậu biết cậu nợ tôi những gì."


"Anh đã cứu cuộc đời tôi" Raphael nói, nhưng giọng nói của anh tê cóng. "Một cuộc đời tôi không bao giờ muốn."
"Cho ta xem sự nghiêm túc của cậu, Santiago," Sebastian nói. "Giết Pháp sư đi."


Raphael siết chặt tay vào chuôi dao. Các đốt ngón tay của anh trắng bệch. Anh nói với Magnus. "Tôi không có linh hồn," anh nói. "Nhưng tôi đã cho anh một lời hứa trước cửa nhà của mẹ tôi, và bà ấy là thiêng liêng đối với tôi."
"Santiago-" Sebastian bắt đầu.


"Tôi là một đứa trẻ khi đó. Không phải bây giờ" Con dao rơi xuống sàn. Raphael quay lại nhìn Sebastian, đôi mắt đen mở to của anh rất trong trẻo. "Tôi không thể", anh nói. "Tôi sẽ không làm việc đó. Tôi nợ anh ấy một món nợ từ nhiều năm trước đây. "


Sebastian đã rất bất động. "Cậu làm tôi thất vọng, Raphael," hắn nói, và tr.a thanh kiếm Morgenstern vào vỏ. Hắn bước về phía trước và nhặt con dao dưới chân Raphael, lật nó qua lại trên tay mình. Một ánh sáng phát ra dọc theo lưỡi dao, như một giọt nước mắt long lanh ngọn lửa. "Cậu làm tôi thất vọng rất nhiều," hắn nói, và sau đó, nhanh như chớp hắn đâm lưỡi dao vào tim của Raphael.


--- ------ -------
Nó là phòng đông lạnh trong nhà xác bệnh viện. Maia đã không run, nhưng cô có thể cảm thấy hơi lạnh, giống như các mũi kim châm lên làn da của mình.


Catarina đứng tựa bên khung thép đựng các xác ch.ết, chạy dọc theo một bức tường. Đèn huỳnh quang màu vàng khiến cô trông phờ phạc, một vẻ nhợt nhạt màu xanh tái. Cô đang lẩm bẩm nhỏ giọng trong một ngôn ngữ kỳ lạ làm Maia ớn lạnh sống lưng.


"Nó ở đâu?" Bat hỏi. Anh đang cầm một con dao săn doạ người bằng một tay và một cái lồng kích thước lớn trong tay kia. Anh bỏ rơi lồng với một tiếng vang dậy, ánh mắt quét khắp phòng.


Hai chiếc bàn thép trần đứng ở giữa nhà xác. Khi Maia nhìn chằm chằm, một trong số chúng bắt đầu nhích về phía trước. Những bánh xe của nó kéo dọc theo sàn lát gạch.


Catarina chỉ. "Ở đó" cô nói. Ánh mắt của quay sang cái lồng; cô thực hiện một cử chỉ với các ngón tay và cái lồng dường như rung động và phát sáng. "Dưới cái bàn."


"Cô không nói sớm," Lily dài giọng, bước lên phía trước với đôi giày cao gót. Cô cúi xuống để nhìn phía dưới bàn, sau đó nhảy lùi lại với một tiếng hét. Cô lướt trong không khí và hạ xuống trên một nóc tủ, nơi cô ngồi như một con dơi, mái tóc đen của cô bung ra khỏi kiểu tóc đuôi ngựa của mình. "Gớm ghiếc!" cô nói.


"Đó là một con quỷ" Catarina nói. Cái bàn đã ngừng chuyển động. "Có thể là một con Dantalion hoặc một loại Ma cà rồng khác. Chúng ăn xác người ch.ết. "


"Oh, vì thượng đế," Maia nói, bước một bước về phía trước; Trước khi cô đến bàn, Bat đá nó bằng một chân đi bốt. Nó trượt đi với một tiếng vang dậy, để lộ sinh vật bên dưới.


Lily đã nói đúng: nó gớm ghiếc. Nó có kích thước của một con chó lớn, nhưng nó giống như một quả bóng màu xám, bao quanh là ruột phập phù, gắn với thận dị dạng, hạch mủ và máu. Một con mắt độc nhất màu vàng rỉ nước nhìn trừng trừng ra từ một mớ bòng bong của các cơ quan nội tạng.
"Eò," Bat nói.


"Tôi đã nói rồi mà," Lily nói, ngay khi một đoạn ruột dài bắn ra từ con quỷ và quấn quanh mắt cá chân của Bat, giật mạnh. Anh ngã xuống sàn nhà với một va đập gây nhăn nhó.


"Bat!" Maia gào lên, nhưng trước khi cô cần di chuyển, anh xoay người và xả xuống bằng con dao vào khúc ruột lèo phèo đang giữ anh. Anh lùi lại khi con quỷ xịt máu ra sàn.
"Gớm ghiếc quá!" Lily nói. Bây giờ cô đang ngồi trên quầy, cầm trên tay một vật hình chữ nhật bằng kim loại -điện thoại của cô - như thể nó sẽ đuổi con quỷ ra.


Bat trườn người lên khi con quỷ lao về hướng Maia. Cô đá nó ra, và nó lăn trở lại với một tiếng rít tức giận. Bat nhìn xuống con dao của mình. Lưỡi kim loại đã chảy ra, bị phá huỷ bởi máu quỷ. Anh quẳng nó đi với một âm thanh ghê tởm.
"Vũ khí", anh nói nhìn xung quanh. "Tôi cần một vũ khí-"


Maia tóm lấy một con dao trên chiếc bàn gần đó và phóng nó đi. Nó đâm vào con quỷ với một tiếng ồn nhầy nhụa. Con quỷ ré lên. Một giây sau, con dao bắn ra khỏi người nó như thể nó được đẩy ra từ một lò nướng* đặc biệt mạnh mẽ. Nó trượt dọc theo sàn nhà, tan chảy và nóng bỏng.


[*Nguyên văn toaster: Một loại lò nướng bằng điện- có 1 cái cần gạt. Khi nướng đủ giòn nó sẽ tự động gạt cần để đẩy bánh ra]


"Vũ khí thông thường không hữu dụng với chúng!" Catarina bước về phía trước, giơ tay phải của cô. Nó được bao quanh bởi các ngọn lửa màu xanh. "Chỉ những lưỡi dao được khắc chữ rune-"
"Vậy thì, hãy lấy vài cái !" Bat thở hổn hển, lùi lại khi sinh vật kia nhích về phía anh.


"Chỉ Thợ săn Bóng tối mới có thể sử dụng chúng!" Catarina kêu lên, và một tia lửa màu xanh bắn ra từ tay cô. Nó đập thẳng vào con quỷ, làm nó lăn tròn đi. Bat chộp lấy cái lồng và chụp nó xuống phía trước con quỷ, kéo mạnh cửa sập ngay khi con quỷ lăn vào bên trong.


Maia đóng sầm cửa sập xuống và chốt thanh ngang, khóa con quỷ bên trong. Tất cả họ đều lùi lại, nhìn chằm chằm kinh hoàng khi nó rít lên và ném chính nó vào thành lồng đã được Pháp sư gia cố. Tất cả trừ Lily, người vẫn chỉa điện thoại của cô vào đó.
"Cô đang quay phim?" Maia hỏi.
"Có lẽ," Lily nói.


Catarina gạt tay lên trán cô. "Cảm ơn sự giúp đỡ," cô nói. "Ngay cả pháp thuật của Pháp sư cũng không thể giết Dantalions; chúng không dễ bị đánh bại. "
"Tại sao cô quay phim?" Maia hỏi Lily.


Cô gái Ma cà rồng nhún vai. "Vắng chủ nhà gà vọc niêu tôm. . . . Luôn luôn tốt để nhắc nhở các con gà trong trường hợp này là khi chủ nhà đi vắng, con gà sẽ bị đám quỷ xơi tất. Tôi sẽ gửi video này tới tất cả các địa chỉ liên lạc của Thế giới Ngầm trên toàn thế giới. Chỉ là một lời nhắc nhở rằng chúng ta cần Thợ săn Bóng tối để tiêu diệt ma quỷ. Đó là lý do tại sao họ tồn tại. "


"Họ sẽ không tồn tại được lâu," con quỷ Dantalion rít lên. Bat hét lên và nhảy lùi trở lại. Maia không trách anh. Miệng con quỷ đã mở. Nó trông giống như một đường hầm tối đen bóng nhẫy lót đầy răng. "Tối mai là cuộc tấn công. Tối mai là chiến tranh. "


"Chiến tranh gì?" Catarina hỏi. "Nói cho chúng ta biết, sinh vật kia, hoặc ta sẽ đưa mi về nhà và tr.a tấn mi bằng mọi cách có thể nghĩ ra. . . . "
"Sebastian Morgenstern," con quỷ nói. "Tối mai Ngài sẽ tấn công Alicante. Tối mai các Thợ săn Bóng tối sẽ chấm hết. "
--- --------


Một ngọn lửa được nhóm ở giữa động, khói cuộn lên trần hình vòm cao, khuất trong bóng tối. Simon có thể cảm thấy hơi nóng từ đám cháy bằng một cảm giác căng trên làn da của mình nhiều hơn là cảm giác ấm áp. Anh đoán trong hang động lạnh, từ việc Alec đã trùm lên mình một chiếc áo len kếch sù và cẩn thận quấn chăn quanh Isabelle đang nằm dài trên sàn nhà, ngủ, đầu gác vào lòng anh. Nhưng Simon không thể cảm thấy lạnh, thực sự không.


Clary và Jace đã đi kiểm tr.a các đường hầm và chắc chắn rằng họ vẫn an toàn ngoài vòng quỷ dữ và những sinh vật hung hãn khác có thể đi lạc. Alec không muốn rời khỏi Isabelle, và Simon đã quá yếu và chóng mặt để có thể di chuyển nhiều. Không phải là anh không phân biệt được sự việc. Về mặt kỹ thuật, anh đang canh gác, lắng nghe bất cứ điều gì có thể đến với họ từ bóng tối.


Alec đang nhìn chằm chằm vào ngọn lửa. Ánh sáng vàng khiến anh trông mệt mỏi và già hơn. "Cảm ơn cậu," đột nhiên anh nói.
Simon gần như nhảy dựng lên. Alec đã không nói một lời với anh kể từ câu cậu đang làm gì vậy?
"Vì cái gì?"


"Cứu em gái tôi," Alec nói. Anh gạt tay qua mái tóc đen của Isabelle. "Tôi biết," anh nói với một chút ngập ngừng. "Ý tôi là, tôi biết, khi chúng ta đến đây, rằng đây có thể là một nhiệm vụ tự sát. Tôi biết nó là nguy hiểm. Tôi biết không thể mong đợi tất cả chúng ta đều sống sót. Nhưng tôi nghĩ rằng nó có thể là tôi, không phải là Izzy. . . . "


"Tại sao?" Simon nói. Đầu anh đập thình thịch, miệng khô.
"Bởi vì thà chuyện đó xảy ra với tôi hơn là bất cứ ai," Alec nói. "Em ấy là-Isabelle. Em ấy thông minh và cứng rắn và là một chiến binh giỏi. Giỏi hơn tôi. Em ấy xứng đáng có quyền được hạnh phúc."Anh nhìn Simon qua lửa. "Cậu có một chị gái, phải không?"


Simon giật mình bởi câu hỏi-New York dường như là một thế giới, một cuộc đời đã xa xôi. "Rebecca," anh nói. "Đó là tên chị ấy."
"Và cậu sẽ làm gì với những người làm cô ấy không hạnh phúc?"
Simon nhìn Alec thận trọng. "Tôi sẽ nói lý với họ," anh nói. "Tranh luận. Có thể là một cái ôm thấu hiểu. "


Alec khịt mũi và dường như sắp trả lời; sau đó quay đầu nhìn xung quanh, như thể anh đã nghe thấy một cái gì đó. Simon nhướn mày. Chuyện này không thường xảy ra khi một người thường nghe được một cái gì đó trước khi Ma cà rồng nghe thấy. Một lúc sau anh mới nhận ra: Đó là giọng nói của Jace. Một ánh sáng nhảy múa ở cuối đường hầm phía xa, Clary và Jace xuất hiện, Clary nắm một đèn phù thuỷ trong tay cô.


Ngay cả khi đi bốt, Clary cũng cao chỉ đến vai Jace. Họ không nắm tay nhau, nhưng họ di chuyển cùng nhau hướng về ngọn lửa. Simon nghĩ rằng họ có vẻ giống như một cặp kể từ khi lần đầu tiên họ trở về từ Idris, bây giờ họ có vẻ như một cái gì đó nhiều hơn. Họ có vẻ giống như một đội.


"Có gì thú vị không?" Alec hỏi khi Jace đến ngồi bên cạnh đống lửa.
"Clary đã đặt chữ rune Glamour - Mê hoặc- trên lối vào hang động. Không ai có thể thấy bất cứ cái gì ở đây. "
"Chúng sẽ kéo dài bao lâu?"


"Qua đêm, có lẽ vào ngày mai," Clary nói, liếc nhìn Izzy. "Chuyện gì với chữ rune Quicker-nhanh hơn- ở đây, em sẽ phải kiểm tr.a chúng sau."


"Và tớ đã có một tưởng tượng tốt hơn về vị trí đang đặt Alicante. Tớ khá chắc chắn rằng vùng đất đá hoang vu chúng ta đi đêm qua "-Jace chỉ vào đường hầm phía bìa phải "tớ nghĩ rằng đó từng là khu rừng Brocelind. "
Alec nhắm mắt lại. "Thật buồn. Khu rừng ấy rất là-đẹp. "


"Không còn nữa." Jace lắc đầu. "Chỉ còn đất hoang, xa ngút tầm mắt." Anh cúi xuống và chạm vào mái tóc của Isabelle. Simon cảm thấy một ngọn lửa nhỏ ghen tuông vô cớ - rằng anh ấy có thể tuỳ tiện chạm vào cô ấy, thể hiện tình cảm của mình mà không cần suy nghĩ. "Cô ấy thế nào?"
"Tốt. Đang ngủ. "


"Liệu cô ấy có đủ sức khỏe để đi vào ngày mai?" Giọng của Jace lo lắng. "Chúng ta không thể ở lại đây. Chúng ta đã gởi đi cảnh báo rằng chúng ta có mặt. Nếu chúng ta không đi tìm Sebastian, hắn sẽ đi tìm chúng ta đầu tiên. Và chúng ta đang khan hiếm thực phẩm. "


Simon không nghe được câu trả lời thì thầm của Alec; một cơn đau đột ngột xuyên bắn qua anh, và anh gập người lại. Anh cảm thấy hơi thở của mình ngừng lại, ngay cả khi anh đã không thở. Tuy nhiên ngực anh đau đớn, như thể một cái gì đó vừa bị xé rách ra khỏi đó.


"Simon! Simon! "Clary hốt hoảng, bàn tay đặt lên vai anh, và anh ngước lên nhìn cô, nước mắt ròng ròng nhuốm máu. " Chúa ơi! Simon, chuyện gì vậy?" Cô hỏi điên cuồng.
Anh từ từ ngồi dậy. Cơn đau đã bắt đầu vơi bớt. "Tớ không biết. Nó giống như một người nào đó đâm một con dao vào ngực của tớ. "


Jace nhanh chóng quỳ xuống trước mặt anh, những ngón tay dưới cằm của Simon. Ánh mắt vàng nhạt của anh chăm chú trên khuôn mặt của Simon. "Raphael," cuối cùng Jace nói bằng một giọng lặng lẽ. "Anh ấy là trực hệ của cậu, người có máu làm cho cậu thành một Ma cà rồng."
Simon gật đầu. "Thì sao?"


Jace lắc đầu. "Không có gì," anh lẩm bẩm. "Cậu ăn lần cuối khi nào?"


"Tôi ổn," Simon nói, nhưng Clary đã bắt tay phải của anh và nhấc nó lên; chiếc nhẫn Tiên bằng vàng tỏa sáng trên ngón tay anh. Bàn tay trắng như tay xác ch.ết, các tĩnh mạch dưới da nổi lên đen kịt giống như một mạng lưới các vết nứt trong đá cẩm thạch. "Cậu không khoẻ-Cậu không ăn à? Cậu đã mất hết máu! "
"Clary-"


"Những cái chai cậu mang đi đâu rồi?" Cô nhìn xung quanh, kiếm túi xách của anh, và tìm thấy nó đang dựng sát tường. Cô giật mạnh nó về phía cô. "Simon, nếu cậu không bắt đầu chăm sóc bản thân mình tốt hơn -"


"Đừng!" Anh nắm lấy dây đeo của túi kéo ra xa cô; cô nhìn anh trừng trừng. "Chúng đã bị vỡ," Anh nói. "Các chai đã bị vỡ khi chúng ta chiến đấu với ma quỷ trong Sảnh Hiệp định. Máu đã bị đổ hết. "
Clary đứng lên. "Simon Lewis," cô nói giận dữ. "Tại sao cậu không nói điều đó?"


"Nói điều gì?" Jace dời Simon đi.
"Simon đói," Clary giải thích. "Anh ấy bị mất máu khi chữa bệnh cho Izzy, và máu cậu ấy mang theo bị đổ trong Sảnh Hiệp định-"
"Tại sao cậu không nói gì?" Jace hỏi, đứng lên và đẩy lùi một lọn tóc vàng.


"Bởi vì," Simon nói. "Nó có vẻ không có động vật gì tôi có thể ăn ở đây."
"Có chúng tôi" Jace nói.
"Tôi không muốn ăn máu của các bạn tôi."


"Tại sao không" Jace bước qua đống lửa và nhìn xuống Simon; biểu hiện của anh tò mò một cách không che dấu. "Chúng ta đã làm vậy trước đây, phải không? Lúc đó cậu đói, và tôi đã cho cậu máu của tôi. Đó có thể là một chút đồng tính, nhưng tôi kiên định trong khuynh hướng ȶìиɦ ɖu͙ƈ của mình. "


Simon thở dài trong lòng; Anh có thể nói rằng dưới cái vẻ khiếm nhã, Jace hoàn toàn nghiêm túc trong đề nghị của anh. Có lẽ sẽ ít nghiêm túc bởi vì nó sexy hơn là bởi vì Jace muốn ch.ết ở Brooklyn.


"Tôi không cắn người mà tĩnh mạch đầy lửa thiên đàng", Simon nói. "Tôi không có mong muốn được nướng từ trong ra ngoài."
Clary cuốn tóc ra phía sau, chìa cổ họng cô. "Vậy thì, uống máu của tớ. Tớ luôn luôn nói rằng cậu được chào đón - "


"Không," Jace nói ngay lập tức, và Simon nhớ lại cảnh anh giữ Jace trong tay trên con tàu của Valentine, cách Simon đã nói rằng tôi sẽ giết cậu, và Jace đã trả lời thú vị đấy, nếu tôi cho phép.


"Ôi, vì Chúa. Tôi sẽ làm điều đó. "Alec đứng lên, cẩn thận đặt Izzy trên tấm chăn. Anh nhét chăn xung quanh cô và đứng thẳng lên.
Simon đập đầu rơi vào tường của hang động. "Anh thậm chí không thích tôi. Và bây giờ anh cung cấp máu của anh cho tôi? "


"Cậu đã cứu em gái tôi. Tôi nợ cậu. "Alec nhún vai, cái bóng đen của anh kéo dài trong ánh sáng của ngọn lửa.
"Đúng vậy." Simon nuốt xuống lúng túng. "Được rồi."


Clary đưa tay của mình xuống. Sau một lúc Simon bám lấy nó và để cô lôi anh dậy. Anh không thể không nhìn qua Isabelle đang ngủ, nửa người quấn trong tấm chăn màu xanh của Alec. Cô thở chậm và ổn định. Izzy, vẫn còn thở, vì anh.


Simon bước một bước về phía Alec, và vấp ngã. Alec đỡ kịp anh và giữ anh vững. Cái ôm của anh trên vai Simon chặt chẽ. Simon có thể cảm thấy sự căng thẳng của Alec trong nó, và anh chợt nhận tình huống kỳ quái: Jace và Clary trố mắt ra một cách công khai vào họ, Alec trông như thể anh đang gồng mình để một xô nước đá đổ lên đầu.


Alec quay đầu một chút về bên trái, chìa cổ họng để trần của mình. Anh nhìn chằm chằm vào bức tường đối diện. Simon thấy anh ít giống một người sắp đổ nước đá lên đầu mà giống một kẻ đang chịu đựng một cuộc khám xét kỹ lưỡng đáng xấu hổ tại văn phòng của bác sĩ nhiều hơn.


"Tôi không làm điều này trước mặt mọi người được," Simon công bố.
"Nó không phải trò quay chai*, Simon," Clary nói. "Nó chỉ là thực phẩm. Không phải là anh là thực phẩm-Alec! "cô nói thêm khi thấy anh liếc nhìn. Cô giơ tay của mình lên. "Đừng bận tâm."


[*nguyên văn: spin the bottle: là một trò quay chai trong bàn tiệc. Một người sẽ quay chai, chai dừng lại ở người nào thì sẽ hôn người ấy]


"Oh, vì Thiên thần-" Alec bắt đầu, và vòng tay quanh cánh tay của Simon. "Đi nào," anh nói và kéo Simon đi về đường hầm dẫn về phía cửa, đủ xa để những người khác không nhìn thấy, biến mất sau một chỗ đá lồi ra.


Mặc dù vậy Simon đã nghe thấy những điều cuối cùng Jace nói, ngay trước khi họ khuất tầm nghe. "Cái gì? Họ cần sự riêng tư. Đó là một khoảnh khắc thân mật ".
"Tôi nghĩ rằng anh nên để cho tôi ch.ết quách là xong", Simon nói.


"Im đi," Alec nói, và đẩy anh dựa vào bức tường của hang động. Anh nhìn Simon một cách chu đáo. "Liệu có phải là cổ của tôi?"
"Không," Simon nói, cảm thấy như thể anh đã lạc vào một giấc mơ kỳ lạ. "Cổ tay là được rồi."


Alec bắt đầu đẩy tay áo len của mình lên. Cánh tay anh để trần và nhợt nhạt trừ những ấn ký, và Simon có thể thấy tĩnh mạch dưới da của anh. Bất chấp bản thân, anh cảm thấy sự châm chích của cơn đói, đánh thức bản năng đang kiệt sức: anh có thể ngửi thấy mùi máu, mềm và mặn, giàu hương vị như ánh sáng ban ngày. Máu Thợ săn Bóng tối, như của Izzy. Anh rê lưỡi của mình dọc theo hàm trên và chỉ hơi ngạc nhiên khi cảm thấy răng nanh của mình cứng và sắc nhọn.


"Tôi chỉ muốn cậu biết," Alec nói khi anh nắm cổ tay của anh ra, "là tôi nhận ra rằng làm thức ăn cho Ma cà rồng kiểu này đôi khi rất gợi cảm."
Simon mắt mở to.
"Em gái tôi có thể nói với tôi nhiều hơn tôi muốn biết," Alec thừa nhận. "Dù sao, quan điểm của tôi là tôi không bị cậu thu hút chút nào."


"Phải," Simon nói, và nắm lấy tay của Alec. Anh đã cố gắng cho một kiểu ôm huynh-đệ, nhưng nó không được việc, anh đã phải bẻ tay Alec lại để chìa ra phần dễ bị tổn thương nơi cổ tay của Alec. "Vâng, anh cũng không hấp dẫn tôi, vì vậy tôi đoán chúng ta ngang bằng. Mặc dù, anh có thể giả bộ trong năm- "


"Không, tôi không thể," Alec nói. "Tôi ghét khi mấy gã trai thẳng luôn nghĩ rằng tất cả các chàng trai đồng tính rất quyến rũ đối với họ. Tôi không thu hút các chàng trai nhiều hơn cậu thu hút các cô gái. "


Simon hít vào một hơi thật sâu. Nó luôn luôn là một cảm giác kỳ lạ, thở khi anh không cần, nhưng nó làm anh nguôi đi. "Alec," anh nói. "Bình tĩnh! Tôi không nghĩ rằng anh đang có cảm tình với tôi. Thực tế, hầu hết thời gian tôi nghĩ rằng anh ghét tôi. "
Alec dừng lại. "Tôi không ghét cậu. Tại sao tôi ghét cậu? "


"Bởi vì tôi là một người của Thế giới Ngầm? Bởi vì tôi là một Ma cà rồng đang yêu em gái của anh và anh nghĩ rằng cô ấy quá tốt cho tôi? "


"Vậy sao?" Alec nói, nhưng nó không ác ý; một lát sau, anh hơi mỉm cười, nụ cười nhà Lightwood sáng lên khuôn mặt anh và làm cho Simon nghĩ đến Izzy. "Em ấy là em gái tôi. Tôi nghĩ rằng em ấy quá tốt cho tất cả mọi người. Nhưng cậu-cậu là một người tốt, Simon. Bất kể cậu là một Ma cà rồng hay không. Cậu trung thành, cậu thông minh và cậu-cậu làm cho Isabelle hạnh phúc. Tôi không biết tại sao, nhưng cậu đã làm con bé hạnh phúc. Tôi biết tôi không thích cậu khi tôi gặp cậu. Nhưng điều đó đã thay đổi. Và tôi khó mà phán xét em tôi chỉ vì nó hẹn hò với một người của Thế giới Ngầm. "


Simon vẫn đứng bất động. Alec phù hợp một cách hoàn hảo với Pháp sư, anh nghĩ. Điều đó hiển nhiên là đủ. Nhưng Pháp sư được sinh ra như họ là vậy. Alec lại là kẻ bảo thủ nhất trong những đứa con nhà Lightwood - anh không phải là loại yêu thích sự hỗn loạn, hay xông vào nguy hiểm như Jace và Isabelle. Simon đã luôn cảm thấy điều đó ở trong con người anh, một cảm giác rằng một Ma cà rồng là một con người bị biến đổi thành một cái gì đó tồi tệ.


"Anh sẽ không đồng ý để trở thành một Ma cà rồng", Simon nói. " ngay cả khi điều đó có nghĩa là có thể với Magnus mãi mãi, phải không? Anh không muốn sống mãi mãi; Anh muốn lấy sự bất tử của anh ấy đi. Đó là lý do tại sao anh ấy chia tay với anh. "


Alec nao núng. "Không," anh nói. "Tôi sẽ không muốn trở thành một Ma cà rồng."
"Vậy, anh vẫn nghĩ tôi thấp kém hơn anh?" Simon nói.


Giọng nói của Alec vỡ ra. "Tôi đang cố gắng," anh nói, và Simon cảm thấy nó, cảm thấy Alec muốn ám chỉ điều đó biết bao nhiêu, thậm chí đã muốn nói rõ nó một chút. Và sau tất cả, nếu Simon không phải là một Ma cà rồng, anh vẫn là một người thường, vẫn là kẻ thấp kém hơn. Anh cảm thấy mạch đập đột biến của Alec trên cổ tay anh đang cầm. "Tiếp đi," Alec nói, trong lời nói thở ra một nỗi khổ sở vì chờ đợi. "Cứ làm đi."


"Chuẩn bị nhé," Simon nói, và nâng lên cổ tay của Alec lên miệng. Mặc dù sự căng thẳng giữa họ, cơ thể của anh, đói và bị tước đoạt, vẫn phản ứng. Cơ bắp của anh siết chặt và răng nanh chìa ra. Anh nhìn thấy đôi mắt của Alec tối lại với sự ngạc nhiên và sợ hãi. Cơn đói lan tràn như một ngọn lửa xuyên qua cơ thể của Simon, và anh chìm đắm dưới vực sâu của nó, đấu tranh để cố gắng nói điều gì đó giống con người với Alec. Anh hy vọng Alec có thể nghe được qua những chiếc răng nanh của mình. "Tôi rất tiếc về Magnus."


"Tôi cũng vậy. Bây giờ, cắn đi! "Alec nói, và Simon cắn. Những chiếc răng nanh của anh nhanh chóng và dứt khoát xuyên qua làn da, máu nổ trong miệng của anh. Anh nghe thấy Alec thở hổn hển, và Simon không chủ ý nắm chặt hơn, như thể để ngăn Alec giật ra. Nhưng Alec đã không giật ra. Simon nghe được nhịp tim dữ dội của anh, đập xuống qua tĩnh mạch của anh như tiếng chuông rung.


Cùng với máu của Alec, Simon có thể nếm được mùi kim loại của sợ hãi, mùi ánh sáng của đau đớn, và ngọn lửa háo hức của cái gì đó khác, một cái gì đó, anh đã nếm lần đầu uống máu Jace trên sàn kim loại bẩn thỉu của con tàu Valentine. Có lẽ sau tất cả, Thợ săn bóng tối đã luôn đón chào cái ch.ết.






Truyện liên quan